Hỡi những bà mẹ hiền Hỡi những bà đáng kính Đang não nuột ưu phiền Nỗi chồng con đi lính! Các bà đã từng trải Biết bao nhiêu ngày đêm Trong một trời sợ hãi Riết chặt những bầu tim. Các bà đã từng trông Qua tình thương vô hạn Bao nhiêu cảnh đau lòng Sặc nồng hơi khói đạn! Đây những thành quách đổ Đây những tháp đền tan Tất cả, xưa, đồ sộ Tất cả, nay, điêu tàn! Đây, cời đống gạch lên Phải chăng các bà hỡi Những thi thể non mềm Hồng tươi như nắng mới Ngày xưa trong tay mẹ Nằm ngủ giấc mơ êm Ngày xưa còn thơ bé Ríu rít như đàn chim Ngày xưa của tình yêu Hai trái tim nồng ấm Ca hát những ban chiều Hai đầu xuân đằm thắm Ngày xưa là hy vọng Của bao mẹ hiền từ Ngày xưa là tiên động Của nỗi lòng ưu tư Nhìn sâu xuống vào đây Hỡi những bà yêu nước! Phải chăng những hình hài Của chồng con hôm trước? Nếu đôi nơi, chưa phải Thì trong cõi mênh mông Hỡi linh hồn rộng rãi Để giây phút mà trông! Phải không, bờ bên kia Hàng muôn người đi lại Trên mộ địa, tìm bia Như các bà ban nãy! Rồi u sầu, rũ rượi Họ sẽ tới tìm đây Nước mắt trào như tưới Nức nở, ôm ngàn thây! Vì cũng như các bà Họ thương chồng con chết Cũng yêu nước, yêu nhà Cũng giận loài quân phiệt. Như các bà đau đớn! Sông núi có biên cương Biển trời dầu giới hạn Đâu cản được tình thương! Ôi tình thương muôn năm Trong cõi lòng dào dạt Sao lại hoá tình câm Để thêm dày tội ác? Các bà không bom đạn Diệt loài buôn máu xương Thì sao không ngăn cản Binh lính với tình thương? Sao không bảo chồng con: - Về thôi! Quay mũi súng Bắn chết cho kinh hồn Cả một phường lợi dụng. Tố Hữu