Tự Truyện Tình Thương Đích Thực - Thùy Linh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Linhvo9901, 8 Tháng sáu 2020.

  1. Linhvo9901

    Bài viết:
    1
    Tên Truyện: Tình thương đích thực

    Tác giả: Thùy Linh

    Thể loại: Truyện ngắn.

    [​IMG]

    Con đường vào ngôi nhà là con đường đầy đất đỏ, chưa bao giờ được sửa chữa hay có bàn tay bởi dọn lại. Tưởng chừng như một cơn mưa đổ xuống thôi thì cả con đường trước cổng nhà sẽ là một bãi tắm của trâu, bò.

    Ngôi nhà ấy lúc xưa cũng khá giả, nhưng vì nhiều biến cố cuộc đời mà giờ đây trở thành một ngôi nhà đơn sơ rách nát, ở chỗ tôi hay còn gọi là "cái chòi". Ngôi nhà đó thấp thoáng hình bóng của 2 mẹ con.

    Người con bị bệnh đao khoảng tầm 30 tuổi, còn người mẹ có hơi bị già yếu và vướng nhiều sương gió bụi trần vất vả trăm bề. Người chồng, tất ông cha của thằng con bị bệnh đao đó đã qua đời vì bị ung thư phổi, tất cả mọi tiền của điều dồn hết vào để chữa bệnh cho ông nhưng không thành.

    Từ khi ông chồng mất thì chỉ còn 2 mẹ con ngày đêm cuốn lấy nhau. Người mẹ là người tuyệt vời nhất, bà luôn chăm lo cho con của mình chu đáo, những bữa ăn đều đúng giờ và bà luôn gọi con của mình là "Em".

    "Em" là em nhỏ, "Em" là em dại, "Em" là em ngoan của mẹ. Mỗi lần dặn dò gì con là bà nói nhỏ nhẹ mặc dù nó bị bệnh đao. Bệnh Đao, bệnh đao, khi sinh ra đã mang bao nỗi tuyệt vọng. Chẳng ai muốn con mình như vậy cả, nhưng vứt đi thì sao đành lòng được.

    # Em ơi!

    * (Lặng im không biết gì, nhìn mẹ)

    # Em ở nhà ngoan, mẹ đi làm

    * (30 tuổi nhưng lại như một đứa con nít chẳng biết gì, nhìn bà mẹ bằng ánh mắt lờ đờ lờ đờ, 2 mắt cách xa nhau vẻ người bị bệnh)

    # Mẹ đi làm kiếm tiền mua kem cho Em

    * Dạ.. hơ hơ.. hơ hơ.. mua con 2 cây luôn

    Bà mẹ ôm đứa con bệnh tật của mình vào lòng rồi hôn lên trán nó, hôn mãi hôn mãi. Cứ ngỡ là bà sẽ khóc như mọi lần, nhưng không, giờ đây bà đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi, bà phải cố gắng để lo cho con của mình.

    Tôi nhìn thấy mà lòng như quặn thắt lại, nếu tôi là ở vào hoàn cảnh đó không biết mình có chịu đựng được không. Khi mà người con bị như thế, thì tương lại chẳng có gì nữa để vun trồng, nhưng bà mẹ lại cố gắng không buông bỏ để lo cho con mình đến khi bà chết mới thôi.

    Tôi không biết bà phải nuôi đứa con đó bao lâu nữa, nhưng tôi chắc bà yêu nó, tình thương của bà đối với nó không có gì có thể diễn tả được, nỗi niềm che chở bảo vệ con của mình.

    "Công cha như núi Thái Sơn

    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra".

    Nói không phải khoe chứ câu này tôi thuộc lòng từ hồi lớp 1 kia, mọi người mọi lúc mọi nơi có thể nói nhưng thật sự để hiểu được thì phải cần một thời gian dài, đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu hết được.

    Tình mẹ luôn luôn là như vậy, chảy mãi chảy mãi chẳng bao giờ dừng lại, cho đến chết mới thôi.

    Tôi còn nhớ, Bác họ của tôi bị bệnh và mẹ Bác ngày nào cũng chống gậy, đi từng bước chậm rãi nhưng không vẻ gì là vững vàng nữa về thăm Bác.

    Bà già rồi, còn lăng tăng chi mà đi cho mệt nữa, rãnh quá, lỡ may bị ngã lại khổ con cháu nữa, nhìn bà đi mà tôi phát mệt - Tôi nghĩ bụng.

    Mãi sau này tôi mới hiểu, ba mẹ là thế đấy. Lo cho con cái của mình, dù cho tụi nó có vợ có con rồi vẫn lo. "Lo cho đến khi ngừng thở mới thôi"

    "Sẽ có một người phụ nữ luôn đợi ta, lo lắng cho ta và không bao giờ bỏ rơi ta đó chính là mẹ ta."

    Hết.
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng sáu 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...