Đam Mỹ Tình Đơn Phương - ThienMyNuong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi T.M.Nương, 23 Tháng sáu 2020.

  1. T.M.Nương

    Bài viết:
    2
    [​IMG] Tình đơn phương

    Tác giả: ThienMyNuong

    Số chương: 2

    ******

    Chương 1

    Em không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa, em bây giờ mạnh mẽ và xinh đẹp nhiều hơn. Em cũng chẳng còn nhút nhát khó gần nữa, em toát lên mình nét quyến rũ đáng có của người phụ nữ trẻ trung, em hòa đồng và thân thiện với mọi người xung quanh, em khiến người ta phải ngước nhìn em hâm mộ.

    Nhưng.. em lại chẳng có được anh..

    .

    .

    .

    Mùa đông năm nay không lạnh, hay nói nó lạnh cũng không lạnh bằng lòng người đã chết đi.

    Chậm rãi bước đi, đôi giày cao gót lẻ loi in trên nền tuyết trắng dày đặc tạo nên những hình ảnh làm người ta liên tưởng đến sự cô đơn trống trải. Buông đôi tay xoa vào khăn ấm, chỉnh lại chiếc khăn lông trên cổ không nén nổi hà hơi và đôi tay lạnh buốt.

    Quảng trường vẫn ngập tràn tiếng người, dù trong mùa lạnh khắc nghiệt cũng không ngăn nổi con người bước đến nó. Cô ngước nhìn biển quảng cáo bên trên, hình như là quảng bá phim học đường, bé gái nhỏ đang tươi cười cùng chàng trai trong bộ đồng phục cấp ba trên chiếc xe đạp, toát lên mối tình chớm nở thời thanh xuân.

    Nhìn một hồi lại không khỏi nhớ về khoảng thanh xuân ngày đó, lòng thầm than tĩnh mịch.

    Ở tuổi hai mươi sáu, có nhà có xe dung mạo xinh đẹp, có cả công ty riêng đứng trên người người nhưng lòng cô vẫn không nén nổi tia xót xa cho tâm trạng của mình. Ái tình khiến lòng người xao động, cô đã yêu người đàn ông ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, yêu con người anh ấy, yêu nét lạnh lùng tử tế vô tội vạ toát ra ấy.

    Chỉ bằng một hôm chạm mặt nơi gốc phượng đỏ, nơi tà áo trắng tinh khôi đẹp đẽ, một cái liếc mắt vô tình khiến cô tâm tư bừng sáng. Rồi lại ngỡ duyên cớ không phụ lòng người, cứ khăng khăng lòng không trắc trở mà tiến cùng nhau.

    Nhưng mà cô sai rồi.

    Cô nhượng bộ phần trăm hợp đồng, dùng mọi cách hợp tác từ việc này đến việc kia, cho anh thấy phần trăm lợi nhuận thu về rất cao, đôi mắt luôn mong chờ không bao giờ vụt tắt.

    Chỉ là cô sai rồi, sai mà không thể trách người ta được.

    Anh chẳng bao giờ yêu cô đâu, hợp đồng có lợi nhuận cao hơn, cô có nhượng bộ bao nhiêu anh cũng không cần.

    Đôi mắt vô nhìn anh có tha thiết đến mấy, tình yêu cô dành cho anh có say đắm như nào đi nữa thì anh cũng chẳng bao giờ cảm động mà xoay lại nhìn đến.

    Cô xinh đẹp, cô giỏi giang, cô tài năng. Cô là mẫu người ta phụ nữ trong mơ của bao nhiêu người đàn ông, nhưng trớ trêu lại ngoại trừ anh ra.

    Thật đau lòng.

    Hôm ấy là ngày sinh nhật của anh, cô dũng cảm nói lên lời tỏ tình, đem những lời đã thuộc lòng nói hết ra, tim cô đập mãnh liệt, lấy hết can đảm muốn ngước nhìn anh, muốn nép vào lòng anh được anh ôm trong vòng tay ấm áp.

    Nhưng chỉ đổi lại cái né tránh bày xích, anh ngượng nghịu xoa dịu cô thì cô lại cho đó là sự đau lòng thương tiếc.

    Ngày mưa trên đường trơn ướt, cô đuổi theo tận nơi bất chấp ôm anh trước cổng nhà có cây hoa sữa nồng nàn, tán cây che khuất thân ảnh hai người, bông hoa trắng mỏng manh rơi xuống làn nước mưa thoảng lên hương thơm ngây ngất đắm say.

    Anh như bất động không kháng cự, chợt cô nghe tiếng nức nỡ đằng sau. Lực mạnh mẽ hất cô ra giữa lòng đường, trời đột ngột đổ cơn mưa lớn làm nhạt nhòa hình ảnh cậu thiếu niên đứng khóc dưới mưa.

    Cô lại nhìn thấy rõ ràng anh tiến lại ôm người con trai ấy, dùng áo khoác của mình che cho cậu dưới mưa, ánh mắt lo lắng ấy, sự nôn nóng đau lòng không kìm nét sự gấp gáp muốn đưa người vào trong nhà.

    Cậu thiếu niên vẫn đứng đó nhìn cô, không nói không làm gì cả, cậu ấy chỉ nhìn cô rồi khóc, khóc đến tức tưởi, khóc đến đôi mắt đỏ hoe. Mưa làm ướt đi mái tóc bồng bềnh uốn lượn, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ thấy cậu ấy thật đẹp thật thuần khiết, cũng thấy bản thân mình thật độc ác..

    Cô vẫn đứng đó, đứng đó nhìn cậu thiếu niên đi vào trong nhà, lòng không nguôi nổi thương tâm.

    Anh đội mưa đi ra, mặt không cảm xúc dư thừa nói cô tìm người khác mà yêu, bởi vì anh không yêu cô, anh có người mình yêu rồi. Anh nói cậu ấy dễ yếu đuối, dễ xúc động, người con trai anh yêu không mạnh mẽ giống như cô, anh kêu cô đi đi, đi về đi, đừng đứng ở đây làm người anh yêu đau lòng.

    Anh nói rồi nhanh chóng tiến vào nhà, cánh cửa kính mơ hồ, cô thấy anh ân cần chăm sóc cho cậu, ôn nhu dỗ cậu rồi cùng vui vẻ cắt bánh kem.

    Cô thấy họ trao nhau nụ hôn ngọt ngào, anh yêu chiều hôn lên đôi mắt đẹp, nắm nhẹ bàn tay trong lòng đưa lên luồn vào chiếc nhẫn bạc

    Con chim cánh bạc bay về biển trời rộng

    Chao nghiên đôi cánh nhỏ trước nền trời rộng lớn..
     
    Long Phi Nữ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. T.M.Nương

    Bài viết:
    2
    Chương 2

    P/s: Ngày đó mình chung đôi

    Mưa phùn thêm lất phất

    Hoa trắng sứ thêm hương

    Cho tình anh thêm mặn..

    Cậu gặp anh giữa mùa hoa sữa nồng nàn, ngày đó đi chơi về muộn, cậu bé nhút nhát khe khẽ từng bước đi thật nhanh về nhà không cẩn thận đụng trúng người.

    Anh vừa mới dọn đến đây, buổi tối đi dạo một chút lại bị người ta đâm sầm vào. Hương của người đó hay thay khiến anh say mê, hương ngọt ngào khờ dại của tuổi trẻ nhiệt huyết, không kìm nén được muốn ngửi thêm.

    Anh cứ nghĩ là một cô bé nào đó, cô gái nhỏ nhắn không chú ý trúng anh. Nhưng mà người dưới ngực ngước lên, anh mới đột ngột muốn cười, hóa ra là bé trai.

    "Anh cười cái gì?"

    Người con trai nhỏ bặm môi trừng mắt, nhìn cậu tầm tuổi mười bảy mười tám là cùng. Dáng người nhỏ nhỏ xinh xinh, tóc tai nhìn rất hợp thời còn lấp lánh kim tuyến bên cổ.

    Mày anh nhíu lại, tuổi trẻ lại ăm chơi đến như vậy sao?

    "Cậu bé, có biết đã mấy giờ? Giờ này đi chơi về có biết cha mẹ em lo lắm không?" Anh đưa tay có cái đồng hồ lên, kim giờ bằng thủy tinh chỉ gần mười hai giờ đêm phát sáng trong đêm.

    "Anh.. Kì cục! Quen biết gì mà dạy tôi, tránh ra!" Cậu sắc lẹm liếc anh, đánh giá ngay là mấy gã đàn ông tri thức thích lí sự, nhìn thấy ghét ghê.

    "Cẩn thận về bị đánh mông, lúc đó đừng có khóc."

    "Anh nói ai? Mẹ nó.." Cậu đi được cái vài bước lại nghe anh lảm nhảm, tức tối vì lòng tự tôn của mình chạy lên xô anh một cái đánh đánh.

    "Tôi sống một mình nghe rõ chưa, có việc làm có lương ổn định, anh mà chọc tôi nữa tôi đốt nhà anh đó." Không đợi người kia có phản ứng, cậu đánh xong mắng xong rồi quay đầu chạy đi. Chạy được một đoạn không biết cái đầu nhỏ nghĩ gì bèn quay lại lè lưỡi với anh.

    "Nữa tôi lấy chồng, lấy chó chứ hổng lấy anh. Lè!"

    Anh trợn mắt đứng đó nhìn. Ngạc nhiên này đi đến ngạc nhiên khác, nhìn vậy mà có việc làm nhà riêng rồi, ai tin đây? Đôi mắt một chút liền bình tĩnh như trước, bất quá câu cuối thật đáng yêu.

    "Hóa ra em là như vậy."

    * * *

    Khu phố anh ở thuộc loại dư giả giàu có, do diện tích rất rộng nên chuyện tìm cậu bé hôm qua cũng chút khó khăn.

    Thoáng cái qua một tuần, công ty chi nhánh ở đây hoạt động vào quỹ đạo, vài hôm nữa phải bay về lại thành phố lớn.

    Cậu bé đáng yêu bữa đó vẫn chưa tìm ra, cứ như con chuột hamster lượn một phát là mất tiêu, nghĩ đến lại thở dài..

    Hay thật, mới hôm sáng nhớ nhung buổi trưa đã gặp được rồi. Hóa ra cậu nhỏ không nói dối, là người có việc làm có lương ổn định lại trùng hợp làm ngay chi nhánh của anh, nếu không cách nhau lớp kính dày anh cũng muốn đưa tay xoa đầu khen bé ngoan thành thật.

    Giờ nghỉ trưa định dọa đứa nhỏ một chút, mặt anh đều chỉnh sát khí hầm hầm gọi cậu lên nhìn cả buổi không nói.

    Vốn dĩ chỉ muốn hù một chút, ai ngờ đứa nhỏ lại khóc. Lúc anh hối hận cũng không kịp nữa rồi, đứng ngây ra đó nhìn con chuột hamster đang lấm lem nước mắt mà chỉ biết ăn năn hối hận.

    Khóc xong chuột nhỏ còn trách mắng anh khốn nạn, sau đó ở trong lòng anh mơ màng ngủ thiếp đi. Thật đáng yêu.

    * * *

    Cậu làm ở phòng sáng tạo, năng lực rất được, mấy bài luận trình của cậu anh cũng xem qua hết, toàn những thứ hấp dẫn khiến người ta ngó nhìn. Hèn gì công ty lại tuyển thẳng, hóa ra là nhân tài tiềm ẩn.

    Nhưng càng xem lại càng xót, cậu bé anh thích có cái nhìn đời rất sâu sắc, qua từng nét chữ ý nghĩa bên trong, anh thấy được từng hình ảnh góc khuất bản thân ngày xưa từng lăn lộn hiện về.

    Thở dài nhắm mắt, bé hamster này không ngây ngô dễ dụ như anh nghĩ. Thoáng nhìn dấu răng còn dính máu ẩn sau ống tay áo khẽ cười, lúc nãy kêu bằng 'bé chuột nhỏ' còn xù lông nhím cắn anh cơ mà, cắn xong còn bỏ chạy không thèm quan tâm.

    Nhưng mà nói gì thì nói, nụ cười tắt ngúm ngồi bật dậy. Hiện tại phải biết rõ hoàn cảnh đứa nhỏ ra sao rồi mới tính đường đi được, anh không thể qua loa sơ sài được.

    * * *

    Sau này biết cậu từ nhỏ bị bỏ rơi, sống trong trại trẻ mồ côi tự mình bươn chải vươn lên lòng anh lại càng quyết tâm túm được con người này về.

    Công đoạn gần nửa năm theo đuổi, rước được người lên lại thành phố lớn. Cuộc sống hai người ngày càng hạnh phúc hơn.

    Có hôm cậu uất ức muốn khóc nói với anh: "Em bảo em có lấy chó cũng không lấy anh, bây giờ anh rước em về, vậy anh phải tru cho em nghe."

    Lúc đó trên giường, anh ôm cậu để trong lòng xoa xoa đôi má đáng yêu ngọt ngào: "Vậy anh gâu gâu cho em nghe, nhưng mà anh gâu gâu rồi em phải làm con chó nhỏ của anh."

    "Quá đáng, anh tự đi mà làm chó, chơi với mấy con ngoài đường đi."

    Tuần trước có giống hoa nhập khẩu giá rất đắt, cậu bùi ngùi nói muốn mua về trồng trong sân. Kết quả ngày hôm sau anh đem về cả vườn cho cậu, có mấy loại còn đẹp hơn.

    "Lấy cây này trồng trên phòng nha nha! Em thích nó quá trời luôn."

    Anh ôn nhu lau đi đôi tay trắng nõn đầy bụi đất, lòng tính toán một cái xem trắng hơn ngày xưa rồi mới thỏa mãn buông ra.

    "Em thích là được rồi, ở nhà viết tiểu thuyết ít thôi, mỗi lần viết là đến mắt đỏ lên mới chịu ngưng."

    "Em nhiệt huyết với công việc có gì sai đâu, đó là nhân vật của em mà, phải cho họ sống trong sự đam mê của em chứ." Cậu nhìn cây hoa trong tay, hướng anh bĩu môi làm nũng.

    "Anh nuôi em thành con heo sữa đáng yêu, không cần đam mê quá đà." Nghĩ nghĩ một hồi anh nhỏ tiếng nói tiếp

    ".. ở trên giường với anh em còn không như vậy nữa là."

    "Anh.. Anh.. Khốn nạn! Nói cái gì vậy hả? Không thèm nói với anh nữa, đi vô nhà."

    "Ây! Bé đáng yêu, đừng giận mà. Anh chỉ đang muốn so sánh tầm quan trọng giữa anh với mấy bộ tiểu thuyết của em thôi mà."

    * * *

    Đẹp đẽ làm sao khoảng thời gian ấy, bỗng dưng lại muốn khóc cho nhẹ lòng.

    Ánh nến hiu hắt đang le lói trước gió hắt lên bóng cậu ngồi trong căn nhà tràn ngập hơi lạnh, trước mặt là chiếc bánh kem mừng sinh nhật anh cậu tự tay làm, trên bánh còn kỉ niệm khắc dòng số ngày hai người quen nhau.

    Mưa gió bên ngoài ầm ầm cuốn quật mấy bông hoa ngoài vườn xa xa, bó hoa tươi hồi chiều cậu tự tay cắt đem cắm vào bình bây giờ cũng héo úa, cánh hoa xơ xác mỏng manh rơi xuống mặt bàn thủy tinh lạnh lẽo.

    Mưa lách tách rồi ngừng rơi, loáng thoáng ngoài cửa tiếng xe vang vọng. Ngóng trông đứng dậy đi ra xem phải anh không.

    Nhưng mà..

    Cách nhau dàn hoa sữa anh và cậu từng trồng lên tưởng nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, cậu lại thấy anh ôm người con gái khác, cô ta dáng người xinh đẹp yếu mềm, e thẹn nấp dưới lồng ngực người đàn ông cậu yêu, cảnh tượng nghiệt ngã lại đẹp đến nao lòng.

    Không kìm được tiếng nức nở, đối diện ánh mắt kinh ngạc của anh, mùi hương thơm nồng nàn sau mưa cũng không thể khiến lòng cậu bớt đau. Cô gái bị đẩy ra xa, cậu nhìn cô không rời, vừa muốn đau lòng vừa không nỡ trách móc.

    Cậu thấy được anh kinh hoảng ra sao, thấy anh chạy nhanh về cậu mắt đỏ ngầu lo lắng há miệng giải thích lại chẳng nói được tiếng nào.

    Mưa lại rơi, anh vụng về cởi áo khoác bên ngoài che cho cậu, chịu không nổi mới cất tiếng dịu dàng

    "Bé ngoan, mưa rồi vào trong nha em, anh sẽ giải thích mà, không như em nghĩ đâu."

    Cậu vẫn đứng đó nhìn trân trân không động, hết cách anh đành bế cậu vào trong.

    Chỉ là không vào không thấy, thấy rồi mới hối hận đau lòng. Cả bàn đồ ăn nguội lạnh, bánh kem bên cạnh cây nến cháy hết từ bao giờ. Anh xót xa nhìn cậu, lấy vội cái khăn ra lau đi mấy giọt nước động trên tóc người yêu.

    "Bé ngoan, đừng khóc. Anh không có yêu ai ngoài em, cô ta theo đuổi anh, anh từ chối rồi, anh không có ôm cô ta."

    Anh ôm cậu vào trong lòng, sưởi ấm thân thể hơi tun của cậu. Với tay tắt vội cái đều hòa bật lên lò sưởi, tay không ngừng vỗ về cái lưng nhỏ.

    "Bé ngoan, anh sẽ giải thích rõ cho cô ta. Em chờ ở đây nha, bên ngoài mưa lớn đừng có ra kẻo bệnh đó."

    Nói rồi anh đi ra, cách lớp cửa trong suốt, cậu thấy dưới làn mưa nét đau khổ cô gái hiện lên rõ ràng..

    "Tôi có người tôi yêu rồi, tôi yêu em ấy lắm, cô buông bỏ đi, tìm người khác mà yêu. Em ấy yếu mềm dễ khóc dễ ngã không mạnh mẽ kiên cường như cô đâu, cô làm ơn đi đi, đi ra khỏi tầm mắt em ấy, đừng làm người tôi yêu đau lòng nữa."

    "Anh.."

    "Đừng nói, tôi không muốn nghe. Nếu cô xin lỗi tôi cũng không muốn nhận, chính lòng kiên quyết của cô làm cho người tôi yêu tổn thương, tôi nói cô hiểu không? Đi đi, hợp đồng vẫn thực hiện trên danh nghĩa chúng ta đang hợp tác chia đều, tôi không cần cô nhường tôi."

    Tiếng anh lấn át cả cơn mưa, từng chữ từng chữ vang vọng vào tai cô. Đôi mắt âm thầm rơi lệ giữa làn mưa, cô đau lòng không muốn nghe. Anh đi vào không thèm nhìn đến bên ngoài, thậm chí không thèm nghe cô mở miệng nói ra mấy lời. Cánh cửa sắt lớn nặng nề khép lại, ngăn cách người con gái tội nghiệp đang đứng bên ngoài.

    Anh vội vã đi vào, mưa khiến áo anh ướt nhem, nước trên tóc nhiễu xuống khuôn mặt lạnh lùng mang đôi mắt ôn nhu vô hạn nhìn người con trai ngồi trên ghế phòng khách.

    Cậu cũng nhìn anh không nói, lấy cái khăn trên người lại đưa cho anh lau qua rồi cất bước lên lầu.

    "Em, anh nói rồi, giải thích rồi. Làm ơn đừng im lặng như vậy mà, sau này anh không để ai thích anh nữa, anh sẽ không cho kẻ khác thích anh nữa." Anh hoảng hốt kéo tay cậu lại, hơi nước làm anh ngại ôm cậu vào lòng nhưng vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ giọng đầy van cầu.

    Anh biết người con trai anh thương từ nhỏ chịu nhiều mất mát, vì vậy anh càng không muốn chính anh sau này làm cho cậu phải khóc. Bé con của anh đủ khổ rồi, em ấy là để cưng chiều để nâng niu bao bọc chứ không phải lăn lộn suốt ngày đau lòng.

    "Anh ngốc quá, em biết anh không cố ý. Người ta thích anh làm sao cản được, bỏ đi, anh lên thay đồ rồi xuống cắt bánh kem."

    Cậu đưa tay lau vội giọt nước mắt nơi anh không thấy, mượn gió hong khô trở lại cười vui vẻ với anh.

    "Không cần, mình cắt rồi lên cùng tắm chung, người em cũng ướt. Nào, cắt cùng anh nè."

    Anh yêu chiều nhìn cậu, nhìn lại cái bánh kem tỉ mỉ.

    "Nhắm mắt lại đi, anh tặng em cái này."

    ".. nhẫn sao? Anh mua mấy đôi nhẫn cặp rồi, lãng phí quá đi."

    "Cái này khác, là nhẫn đính hôn đó. Sau này có nó rồi, chúng ta sẽ là vợ chồng, em sẽ không sợ chồng mình bên ngoài có người khác nữa nha!"

    /Hoàn Chính Văn/
     
    Long Phi NữThạch Lam thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...