Tên truyện: Tình cha Tác giả: Hiền Cận Thể loại: Tản văn Cha! Một từ nghe dứt khoát, ngắn gọn, đơn giản. Nhưng đối với tôi, đó là cả một biển trời mênh mông. Bạn có thể thấy được sự yếu mềm của mẹ, nước mắt của mẹ. Nhưng bạn sẽ không bao giờ thấy được sự mềm lòng, và những giọt nước mắt. Vậy thì nước mắt của cha chảy đi đâu, cha mạnh mẽ sắt đá đến thế sao, cha không có cảm xúc à? Hay cha không biết đến khổ đau? Không hề phải như vậy, sao bạn có thể nghĩ như vậy được, cha cũng là con người bằng da, bằng thịt như chúng ta mà. Cha cũng cảm nhận được những thứ chúng ta cảm nhận, cha cũng nhìn thấy được như mọi người thấy.. Thế nước mắt cha đi đâu, nước mắt của cha hả? Chảy vào trong! Nước mắt chảy ra ngoài hay chảy vào trong, đều quý báu như nhau cả. Nhưng chắc hẳn chảy ra ngoài sẽ dễ chịu hơn nhiều, chảy vào trong đó là cả một sự chịu đựng. Tại sao cha phải làm như thế, sao cha không như mẹ, yếu lòng thì cứ yếu lòng, muốn khóc thì cứ khóc thật to. Bởi vì ngay đầu từ "Cha" như là một sự gánh vác lớn lao rồi. Cha phải mạnh mẽ, để noi gương cho con cháu. Cha không khóc để cho con cháu yên tâm, cha không gục ngã để nói rằng cha sẽ làm được. Nhưng tại sao cha cứ phải làm như thế, có ai bắt cha phải làm như thế đâu? Đó là đức hy sinh đấy bạn ạ! Một sự hy sinh không cần đền đáp, một sự hy sinh không kể công, một sự hy sinh trong tự nguyện và thầm lặng. Cha hy sinh mồ hôi và nước mắt, tuổi trẻ, sức khỏe, thời gian.. của mình khi bạn còn ngủ ngon trong bụng mẹ cơ. Không phải bây lớn lên, bạn mới thấy được công lao đó đâu. Khi bạn đang ở trong vòng an toàn, được mẹ cưu mang. Thì cha đã ra ngoài xã hội kia, đối mặt với bao khó khăn nguy hiểm, để đổi lấy miếng cơm, manh áo, tương lai hạnh phúc cho bạn sau này. Bạn đã bao giờ nói lời cảm ơn cha, vì bạn là con của cha, và vì cha là cha của bạn chưa? Chắc ít đúng không? Nếu như bạn không thể nói ra lời, thì hãy lấy hành động, thay lời biết ơn sinh thành dưỡng dục đó nhé. Chúng ta lớn lên bao nhiêu, thì cha mẹ lại già đi bây nhiêu. Có bao giờ bạn cảm thấy có lỗi, vì mình mà cha mẹ mình phải già yếu đi không? Có bao giờ bạn ước như tôi đã từng ước, rằng được đổi năm tuổi thọ của mình, để lấy thanh xuân, và thời gian cho cha mẹ thêm bên ta không? Nếu như tuổi trẻ của chúng ta không quá gian nan, thì chắc mái tóc trên đầu cha sẽ bớt bạc đi đúng không? Giá như ước mơ của chúng ta không quá lớn, thì tấm lưng cha sẽ không còng lại. Giá như cuộc sống này bớt khắc nghiệt, thì làn da cha sẽ không bị cháy nắng. Giá như.. giá như.. Tạo hóa đã sinh cho chúng ta một ông phật sống trong nhà, hãy luôn yêu thương, trân quý điều đó bạn nhé. Dù đôi lúc cha có hơi nóng tính, quát tháo la mắng bạn. Nhưng ai có thể bỏ bạn, riêng cha mẹ thì không. Dù trong giận dữ, thì suy nghĩ của cha vẫn đang dành cho bạn. Hãy sống bao dung, và thật nhiều tình nghĩa để cảm ơn người, vì đã là cha của bạn nhé! Hết