Tìm mưa Từ Bảo Trang Tản văn Văn án: Chuyến tàu tốc hành của thời gian luôn hào phóng tặng cho bạn món quà mang tên nuối tiếc. * * * Mưa lỗi hẹn chiều thu mang kí ức Ngày không nhau nghe nhớ lắm đi tìm Bạn có thích mưa không? Có thích những cơn mưa mùa thu trái tính trái nết hệt cô gái xuân vừa chớm vào yêu? Bất chợt ào ào đổ ập xuống phố như dỗi hờn như trách cứ. Bất chợt nhẹ nhàng tí tách như âu yếm vỗ về. Bất chợt chen ngang vào giữa những giọt nắng chờn vờn nơi góc sân trường, soi mình loang lổ trên những mảng tường màu thời gian đã rêu phong phủ kín. Bạn có thích mưa không? Có thích cơn mưa chiều tan lớp lất phất bay theo những cơn gió thu se lạnh khẽ khàng? Khoác trên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi, tay mân mê chiếc lá vàng còn vương đâu đấy chút mênh mang mùa hạ, hai bím tóc khẽ đưa để trong ai cả khoảng trời thương nhớ. Chiếc lá nhạt nhòa song vẫn cẩn trọng nâng niu sợ nó sẽ vỡ vụn trong màn mưa mang theo bao niềm hoài tiếc. Bạn có thích mưa không? Có thích cái cảm giác những buổi sớm chớm lạnh đạp xe đến trường sau trận mưa đêm? Tia nắng của ngày hạ còn nuối tiếc vương trên màu xanh của cây, pha sắc vàng của lá và cả chút ẩm ướt của những giọt mưa đêm còn lưu luyến trên cành. Nắng nheo nheo trong đuôi mắt ai liếc khẽ thằng bạn thân vừa chạy theo sau vừa gọi khẽ "Nhỏ ơi!". Đôi má ai ửng hồng mà chẳng cần dù chỉ là ngửi thôi một chút men của rượu. Thường thì, người ta chỉ biết trân trọng những gì mình có khi nó vụt mất. Dù một ai đó đã ca cẩm đến vạn lần hạnh phúc là hành trình chứ đâu là điểm đến, thế nhưng, có mấy ai biết gom nhặt hạnh phúc trên mỗi bước đăng trình? Mình đã phàn nàn về những cơn mưa đầu thu để khắc khoải tia nắng oi bức của mùa hạ. Mình không thích mưa nếu không muốn nói là tôi ghét mưa! Như mụ dì ghẻ trong cổ tích ghét đứa con chồng bởi chỉ với mái tóc dài trượt qua thôi cũng đủ làm nao lòng chàng hoàng tử, mình ghét cái thanh tao mà se sắt của mưa thu! Mình ghét cái giọng "Nhỏ ơi!" không lớn không nhỏ, không gần không xa, không tiến không lùi để nhá nhem những yêu thương chớm nở và dở dang những dấu gạch đầu dòng Những ngày làm bạn với Mặt trời, tôi gom nắng đi bán, mong kiếm chút gì mua lại những cơn mưa.. (Người đi bán nắng – Minh Mẫn) Khi những hạt mưa đầu thu ghé ngang Sài Gòn cùng những chiếc lá xoay xoay nghiêng mình trong gió, có một cô bé ngồi trong căn phòng trọ thu chân ôm gối ngóng vọng về những cơn mưa. Trong những ngày mưa mình hay buồn, hay hướng về phía xa xăm và chợt thấy thời gian trôi nhanh quá đỗi! Chỉ muốn lắng lòng mình lại để xuôi theo những giai điệu nhẹ nhàng của ca từ nhạc sĩ Nguyễn Xuân Phương đã ươm mầm trong "Mong ước kỉ niệm xưa". Ca khúc ăn sâu trong kí ức những cô cậu học trò đã và đang sắp lướt qua thời cắp sách, để rồi neo đậu mãi nơi bến lòng thổn thức mỗi bận thu về.. .. Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm Kỉ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô Bạn bè mến thương ơi sẽ còn những lúc giận hờn Để rồi mau chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa.. Đâu rồi những tháng năm tuổi dại? Phượng này.. Mai em đi rồi nắng có buồn không? Hay nắng vẫn thế khẽ luồn qua khung cửa? Hay nắng có chờ và vàng như trước nữa? Và nắng có còn ru dạ khúc những ngày mưa? Phượng này.. Mai em đi rồi gió có buồn không? Hay gió vẫn thế vẫn vội vàng lướt khẽ? Gió có sầu rồi nấc lên nhè nhẹ? Và gió có còn mong cơn mưa? Dường như, thời gian sẽ chầm chậm trôi với những ai sống thư thả. Và ngược lại thời gian là một chuyến tàu tốc hành không phanh với những ai đang hối hả, vội vàng. Góc nhỏ sân trường cây phượng già có còn đau bởi tình yêu khắc sâu thành những cái tên nguệch ngoạc trên thân cây? Đồng cỏ lau có còn vi vu theo gió đi qua bao mùa vẫn trẻ dại hồn nhiên? Công trình thanh niên chắc đã bao mùa thay loài hoa mới bởi có mấy ai lại thủy chung với sắc tím mỏng manh của mười giờ? Khung cửa lớp giọt mưa còn miên man đọng lại trên những bức ảnh bấm vội vàng khi cảm xúc lân la tìm đến? Thầy có còn ngồi đó? Thầy có còn nhận thấy không khí phăng phắc vì nín thở của lớp theo những tiếng sột soạt khi thầy giở sổ điểm cá nhân chuẩn bị truy bài? Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại.. Thời gian liệu có chờ ai? Cái thuyết Trái đất quay quanh mặt trời dù phải đổi bằng sinh mệnh Galile vẫn tìm thấy, nhưng câu hỏi kia sẽ còn bỏ ngỏ đến bao giờ? Những ngày chớm thu Sài Gòn, mình lại lách mình giữa khe hở của những bon chen ồn ào, tấp nập để được sống trọn vẹn những tháng ngày mộng mơ của tuổi học trò.. Càng trưởng thành con người càng cô đơn. Giữa lòng hòn ngọc Viễn Đông sau những cơn mưa đầu thu mát lạnh, nắng ửng đôi má, gió chớp hàng mi, vạn vật trao nhau khúc ái ân tình tự. Thành phố thanh sạch và trong trẻo. Nhưng cậu à.. có một miền kí ức còn trong trẻo hơn thế nữa. Là nơi góc phố năm nào, bóng cậu đạp xe bâng quơ câu nói "Nhỏ ơi!". Nhìn nắng thu Sài Gòn mình muốn tìm mưa. Mình muốn tìm những giọt mưa lất phất còn trên trán chẳng thèm lau khô của cậu. Mình muốn tìm kí ức ướt nhòe những cơn mưa. Mình muốn tìm về cái ngày cuối cùng đến lớp, khi thằng lớp trưởng lắp bắp chúc lớp, chúc thầy cũng là lúc những giọt nước mắt từ đâu không kiềm được đã tuôn trào nơi khóe mắt. Mình muốn tìm về cái nhịp thình thịch thình thịch của trái tim lúc thầy rà mãi tên trên cuốn sổ ghi điểm. Mình muốn tìm về.. Mình thèm cái dư vị những ngày tháng ký túc xá, thèm cái vị giòn tan của món chả giò chiên, thèm cái hương thoang thoảng ngòn ngọt của xoài, của mít. Thèm những buổi học đội tuyển cùng cô Th, cùng với mấy đứa lắm chuyện lớp mình.. Thèm những giờ học tranh thủ lúc cô viết bài mở vỏ kẹo rột rạc rồi cười khúc khích bỏ vào miệng nhom nhem. Thèm mấy giây hồi hộp bởi nằm im trên cành phượng không dám nhúc nhích khi dưới gốc cây cậu đang đánh lạc hướng thầy. Thèm bẻ xuống một nhánh phượng đang ngon ơ sưởi nằng trên kia, xếp thành những con bướm rồi ép vào trang vở. Thèm cái cốc đầu âu yếm "Nghịch quá nhỏ ơi!" Mùa hoa mơ rồi đến mùa phượng cháy Trên trán thầy tóc chớ bạc thêm Thôi hết thời bím tóc trắng ngủ quên Hết thời cầm dao khắc nhăng nhăng lên bàn ghế cũ Quả đã ngọt trên mấy cành đu đủ Hoa đã vàng, hoa mướp của ta ơi! " (Trích" Chiếc lá đầu tiên"– Hoàng Nhuận Cầm) Tìm mưa! Mưa về để rưới chút nước cho cõi lòng đang khô khát bởi cơn nắng hạ. Mưa nhạt nhòe lấm lem nồi nhớ một người ở phương xa có lẽ đang gò lưng đạp xe mặc cho những giọt nắng trượt dài trên tóc. Mưa chen chân cho gần thêm khoảng cách giữa cậu và mình trên hai đường thẳng song song không bao giờ gặp gỡ. Cùng hít thở một bầu khí quyển nhưng đã không cùng hơi thở trao nhau. Tìm mưa! Tìm một cơn mưa về gom tất cả vấn vương chờ một trận gió thả bay đi..