TÌM ĐƯỜNG - QUÂN TƯỚC [ VĂN ÁN] Cả nam chính và nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đều có quá khứ đau buồn, họ chữa làng cho nhau và giúp nhau bước khỏi quá khứ. Năm Lương Nhiên hai mươi mốt tuổi, có một số chuyện lớn đã xảy ra: Tốt ngiệp, đi xa, đoạn tuyệt với người thân, xa cách với bạn bè, và gặp gỡ Thẩm Phùng Nam Cô từng một thân một mình, ăn nhờ ở đậu, cũng từng không có nơi nương tựa, không có chốn về. Cô lênh đênh trôi dạt, nếm trải mọi quạnh quẽ giữa đời, cũng từng đối mặt với giây phút truyệt vọng. Nhờ Thẩm Phùng Nam, người đàm ông đã trải qua sinh tử mà vẫn điềm đạm và bình thản, lòng cô có một bến đỗ bình yên. Cô là một người tìm đường lạc lối, còn anh chính lad phương hướng của cô, là đường về cho quá khứ nặng nề bao năm của cô "Tôi đang tìm một người, để ước hẹn, để yêu thương, để chờ đợi. Anh ở phương xa, đang trên đường đệ với tôi.." * * * Đây là một cặp trâu già gặm cỏ non nè Nữ chính Lương Nghiên, 20 tuổi. Nam chính Thẩm Phùng Nam, 33 tuổi. Hoàn cảnh hai người gặp gỡ đúng là rất đặc biệt, ở một ổ đa cấp mà cô bạn thân nhất định kéo nữ chính của chúng ta vào ở (Bạn thân nữ chính lại là bạn gái của người làm việc trong ổ đa cấp đó) Còn nam chính của chúng ta là một phóng viên nằm vùng, là phóng viên anh đã nằm vùng không ít lần ở những chỗ khác nhau. Ổ đa cấp này rất đáng sợ, ban đầu mình đọc còn tưởng bọn nó buôn bán người. Ở đấy họ sẽ đánh đập tàn nhẫn những người cố ý trốn ra ngoài, tích thu hết các thiết bị khi họ bước chân vào mà không biết chỗ này sẽ làm về nghề gì. Lương Nghiên có một quá khứ bất hạnh. Cô là kết quả của một lần mẹ cô mượn rượu trèo lên giường bố cô - một người đàn ông đã có gia đình. Tồn tại với thân phận con riêng trong nhà họ Lương suốt bảy năm, cô sống e dè, đè nén, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời để người ta bớt ghét mình đi một chút. Cô khao khát tình yêu thương của bố, không bao giờ muốn đem phiền phức đến chi ông. Mà chính vì tâm lý này, năm 13 tuổi cô bị cậu nhỏ Nghiên Kỳ quấy rối nhưng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Cơn ác mộng kéo dài dằng dặc 2 năm trời. Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, Nghiêm Kỳ bị đưa đi ra nước ngoài, Lương Nghiên rời khỏi nhà họ Lương. Từ đó, cô thay đổi vẻ ngoài của mình, cắt đi mái tóc dài, biến vẻ ngoài của mình thành không khác gì con trai. Thẩm Phùng Nam từng là một phóng viên chiến trường. Anh có một mối tình đầu mười năm, nhưng tưởng sẽ sống chết có nhau, nhưng khi anh gặp nguy hiểm ở chiến trường Syria, cô bạn gái của anh vì sợ chết mà quay lưng bỏ chạy. Anh bị bắt, bị đánh, bị cắt cổ vì việc này mà ảnh hưởng rất nhiều đến cổ họng anh khiến giọng nói anh rất khó nghe. Anh được đưa trở về với một tấm thân đầy vết thương, và trái tim rỉ máu. Định mệnh đã dẫn lối cho cuộc gặp gỡ giữa người đàn ông mang đầy vết thương lòng bị bỏ rơi, và một cô gái vì nỗi ám ảnh trong quá khứ mà đã 20 tuổi nhưng chưa yêu ai hết. Và cô cũng chính là người theo đuổi. Cô gái ngốc nghếch ấy còn chẳng hề nhận ra rằng mình đã thích người ta cho đến khi cô được bạn thân nhắc nhở. Xác định được tình cảm của mình, cô bắt đầu theo đuổi anh, thẳng thắn và chân thật như chính con người cô. Cô không ngại ngùng cô chẳng vòng vo, thích lad thích, là cứ tiến đến thôi. Mình rất thích nữ chính ở điểm này Thẩm Phùng Nam, tuy rằng trong quá khứ anh đã yêu người phụ nữ ấy sâu đậm, nhưng anh đến với Lương Nghiên không phải vì "mượn người mới quên đi người cũ". Anh hết lòng hết dạ với Lương Nghiên, gặp lại người bạn gái cũ sau nhiều năm biệt tăm biệt tích, anh ngạc nhiên có, sửng sốt có, nhưng tình cảm của anh chẳng một giây lay động. Anh dứt khoát với quá khứ, cho dù có đối mặt với người cũ, trong lòng anh vẫn đầy ắp bóng hình cô gái nhỏ Lương Nghiên của anh, Trong chuyện tình này, Lương Nghiên hầu như luôn là người chủ động. Nhưng không phải vì Thẩm Phùng Nam luôn ở thế bị động, mà người ta không cảm nhận được tình cảm từ phía anh. Cậu nhỏ yêu Lương Nghiên, yêu đến mù quáng, yêu đến sai đường. Dẫu biết rằng người có lỗi là anh, nhưng khoảnh khắc anh đứng trước mặt Lương Nghiên mà rơi nước mắt, nức nở cầu xin cô hãy cùng mình quay trở lại những ngày tháng mà anh chỉ đơn thuần là cậu nhỏ của Tiểu Nghiên. Đọc tới đây các bạn có thể thấy cậu nhỏ ấy đáng thương nhưng không mình ghét nhân vật này nhất trong truyện. Hắn rất biến thái, làm người ta bị ám ảnh tâm lý rồi còn muốn trở lại như trước sao. Làm gì có chuyện đó chứ * * * Có đoạn trích này mình cảm thấy hay về độ thương vợ của anh nhà Lương Nghiên đổi tư thế, xích đầu gối lên vai anh: "Bác sĩ nói tỷ lệ mắc ung thư vú của em sẽ cao hơn người bình thường một chút, anh có ngại không?" Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy cô: "Không ngại, nhưng rất lo" "Không cần lo, em thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe" "Lần sau anh đi cùng em" "Ngủ đi" Thẩm Phùng Nam kéo kín chăn lên, ôm cô kín kẽ Lương Nghiên vòng tay ôm chặt hông anh: "Còn một chuyện nữa" "Gì vậy?" "Em đang cầu hôn anh đó, anh đã chấp nhận đâu" "..." Anh không nói gì, tìm đến môi cô hôn nồng nàn một lúc. "Thế là đồng ý?" "Nếu không thì sao?" "Vậy quà sinh nhật em là muốn sổ hộ khẩu của anh" "Được" "Đợi em tốt nghiệp rồi mình đi đăng ký nhé?" "Được" "Thẩm Phùng Nam!" "Hôm nay là hạn cuối" "Gì chứ?" "Sau này, dù anh có hối hận, em cũng không thả anh đi đâu" Yên lặng một lát. Anh đáp: "Được" * * * Truyện hay nha mọi người. Không làm mọi người thất vọng đâu