Ngôn Tình [Edit] Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Tiểu Khẩu Thường Khai

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi THAI YEN NHI, 20 Tháng mười hai 2021.

  1. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 20: Nấu cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng người kia đi rất nhanh, Đỗ Tam Nương gần như không thể đuổi kịp hắn, cuối cùng chỉ có thể chạy chậm đuổi theo.

    Lục Trạm đi đưa đồ cho khách hàng cũ, chuẩn bị quay người về nhà.

    "Lục trạm, ăn thịt heo không.."

    "Lục tiểu ca, đậu tươi mới, mua hai khối về nhà nếm thử đi."

    "Lục Trạm, ngươi đã tìm được thê tử về chưa?"

    Xung quanh đều là người quen biết, ban đầu Lục Trạm còn đang chào hỏi với người khác, nghe thấy có người hỏi chuyện của thê tử mính, Lúc Trạm cau mày và trừng mắt, ngay lập tức vẻ mặt trở nên hung dữ, hắn vươn tay nhấc cổ áo tên đàn ông nhỏ con vừa rồi trêu chọc hắn, nói: "Ông đây đã bỏ nàng ta, nếu để cho ta nghe lời này nữa, có tin ta sẽ đánh ngươi không!"

    Hắn nói xong rồi giơ nắm đấm lên để uy hiếp, những người khác nghe thấy đều cười vang.

    Tên đàn ông nhỏ con cười hì hì hai tiếng, mở miệng cầu xin tha thứ: "Lục ca, đây là ta nói lung tung, huynh là đại nhân đại lượng đừng có chấp nhặt với tiểu đệ đây. Đều do con đàn bà thúi kia không biết tót xấu, nên bỏ nàng ta! Bỏ nàng ta!"

    Lục Trạm thả cổ áo hắn ta ra, hừ hai tiếng, nói: "Biết vậy là tốt rồi, nếu sau này mà để ta nghe thấy thì chắc chắn ngươi sẽ ăn nấm đấm của ta!"

    Ngay lập tức tên đàn ông nhỏ con ôm đầu chạy cách xa hắn: "Lục ca, chờ quay về thẩm thẩm của huynh sẽ tìm thêm một thê tử tốt cho huynh!"

    Đỗ Tam Nương bị bỏ lại ở phía sau rất xa, nàng cõng cái sọt nên đi không được nhanh, người ta bước một bước, còn nàng phải bước hai bước để theo kịp. Đuổi theo một lúc, thấy hắn đang nói chuyện với người khác, xung quanh toàn là đàn ông, nên Đỗ Tam Nương không dám đi về phía trước.

    "Lục ca, có một nha đầu đi theo phía sau huynh kìa, nàng ta vẫn luôn đang nhìn huynh!"

    "Lục ca, huynh quay lại nhìn đi, nhìn bộ dáng này thấy cũng được, nhưng mà tuổi hơi nhỏ, Lục ca, nếu lấy nha đầu này về, chỉ sợ là không chịu được huynh làm đâu!"

    "Ha ha.." Mọi người xung quanh nghe thấy đều cười ha hả.

    Lục Trạm thấy bọn họ chế nhạo mình, định đưa tay ra muốn đánh người, hắn nói: "Mau cút đi, đám khốn các ngươi, dám chế nhạo Lục gia gia ngươi, muốn ăn đòn đúng không?"

    Vóc dáng của Lục Trạm cao lớn, mặc dù tuổi không lớn, nhưng lại là một nam tử có uy tín ở trong thành. Còn vì sao à, ai bảo lúc nhỏ Lục Trạm là vương của đám trẻ, nói về đánh nhau thì ít ai có thể đánh thắng lại hắn. Những kẻ khốn nạn, lưu manh trong thành này, nhìn thấy hắn đều phải đi trốn, tìm ai gây rồi cũng được nhưng không thể tìm đến người hắn.

    Hắn vừa nói ra, những người khác cười vang rồi bỏ chạy, tu Lục Trạm nói những lời hung dữ, nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn lại, Đỗ Tam Nương đang nhìn lén hắn, thì bị hắn bắt quả tang, ngay lập tức bị dọa đến mức cơ thể run lên một cái.

    Lục Trạm nhìn thấy có một nha đầu đang cõng cái sọt ở phía sau hắn không xa, thế là chạy thẳng qua đó, nhìn nàng nói: "Ngươi đi theo ta sao?"

    Bây giờ đã cách ba tháng từ lúc bọn họ gặp lần đầu tiên, khi đó cả người Đỗ Tam Nương rất bẩn, tóc rối bời, mặt mày xanh xao, chỉ cần gió thổi qua cũng đã muốn bay đi, hiện tại chênh kệch rất nhiều so với trước kia.

    Lục Trạm không hề nghĩ đến cô nương trước mặt này là cô nương bị người ta bắt nạt trước đó. Bình thường khuôn mặt của hắn có hơi thô lỗ, bây giờ vẻ mặt rất là khó coi, lông mày nhướng lên, mở miệng ra là giọng điệu bất thiện, bộ dạng hung thần này dọa đến Đỗ Tam Nương

    Lục Trạm nhìn cả người nàng, thầm nói cô nương này gầy quá!

    "Ngươi đang theo dõi ta sao?" Lục Trạm không vui lại hỏi một câu, còn lườm nàng một chút, ánh mắt kia có chút nghi ngờ.

    Đỗ Tam Nương nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn hắn, khẩn trương hỏi: "Huynh không biết ta sao?"

    Lục Trạm nghe nàng nói như vậy, càng nghi ngờ hơn: "Ngươi là ai? Sao ta phải biết ngươi?"

    Nghe hắn nói thẳng như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tam Nương nói: "Ân nhân, huynh thật sự không biết ta sao?"

    Nói xong nàng đưa tay chỉ vào mình: "Lần trước ta bị mấy khác bắt nạt, huynh từ trên núi xuống, chẳng những đã cứu ta, mà còn cho ta một dây bánh, huynh có nhớ không?"

    Lục Trạm ồ một tiếng, nhìn nàng từ đầu đến chân: "Thì ra là ngươi, ta nhớ ra rồi, nhớ rồi."

    Đỗ Tam Nương thấy hắn đã nhớ ra mình, kiền thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Vừa rồi ở phía xa ta nhìn thấy ai giống như ân nhân, nên đuổi đi theo, không nghĩ đến thật là ngươi. Lần trước, đa tạ ân nhân đã ra tay cứu giúp!"

    Lục Trạm vung tay áo, không quan tâm mà nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."

    "Đối với ân nhân đó là chuyện nhỏ, nhưng với ta mà nói đó là chuyện lớn."

    "Ngươi đi theo ta cả đoạn đường, cũng chỉ là để nói tiếng cảm ơn thôi sao?" Lục Trạm nhíu lông mày hỏi.

    "Vâng.. Đúng vậy." Đỗ Tam Nương nói xong còn có chút ngập ngừng nhìn hắn, chẳng lẽ là hắn cảm thấy mình nói tiếng đa tạ trên miệng thôi, không có bày tỏ thực tế, cho nên mới bất mãn tấm lòng đa tạ của nàng?

    "Nếu đã đa tạ xong rồi thì ngươi cũng về đi, không có gì phải đa tạ hết." Hắn nói xong phất tay về phía nàng.

    Đỗ Tam Nương nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, đành phải nói ra: "Ta đi đây! Ân nhân, hẹn gặp lại!"

    Nói xong nàng xoay lưng lại, thở một hơi ra, thầm bực vì sao mình lại phải chạy theo chứ.

    Lục Trạm nhìn cái sọt còn lớn hơn người nàng, hắn nhéo nhéo lông mày, lại nói: "Chờ một chút, ngươi quay lại đây."

    Không phải hắn kêu nàng đi sao? Chẳng lẽ thật sự muốn nàng trả tiền mấy bánh bột ngô lúc trước sao? Đỗ Tam Nương bộ dạng quấn quýt của hắn, có hơi sợ hãi, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Huynh.. Ta.. Ta sẽ trả tiền cho huynh."

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn đi về phía nàng, kết hợp với vẻ mặt hung hãn đó, đáy lòng nàng đang vô cùng run rẩy, lần trước người này đánh mấy người kia đến sưng mặt, có thể thấy người đàn ông này không dễ từ bỏ.

    Lục Trạm nhìn mười văn tiền trong tay nàng, lông mày càng ngày càng nhíu chặt lại, nhìn người nàng nói: "Ta không muốn tiền của ngươi, ta muốn hỏi ngươi có biết nấu cơm không?"

    Đỗ Tam Nương gật đầu theo bản năng, Lục Trạm nói: "Vậy thì tốt rồi, lúc trước ta cứu được ngươi, giờ ngươi nấu cơm cho ta, như vậy thì không ai nợ ai."

    Đỗ Tam Nương có chút không bình tĩnh nổi, theo bản năng lặp lại lời nói: "Nấu cơm?"

    Lục Trạm nhấc chân lên đi về phía bên cạnh, hắn nói: "Đi theo ta."

    Đi theo hắn sao? Đi đến nhà hắn nấu cơm? Ngay lập tức Đỗ Tam Nương đề phòng nhìn hắn, nói: "Ân nhân, ta.. Trong nhà của ta còn có chuyện, ta phải trở về."

    Đi theo một người đàn ông xa lạ về nhà, còn nói cái gì mà nấu cơm cho hắn? Xem nàng là con nít ba tuổi sao. Vẻ mặt người đàn ông này chính trực như vậy, không nghờ lại không biết xấu hổ như vậy!

    Lục Trạm quay đầu nhìn nàng, nói ra: "Không phải lúc đầu ngươi nói ta đã cứu ngươi sao, ngươi đối xử ân nhân của mình như thế sao?"

    "Kêu ngươi làm bữa cơm mà cũng không muốn, được rồi được rồi, coi như lúc trước mắt ông đây bị mù, mới cứu một con bạch nhãn lang!"

    Hắn khinh thường nhìn xem nàng, gương mặt của Đỗ Tam Nương lúc xám lúc trắng, nàng có chút sững sờ nhìn hắn.

    "Trạm ca, sao huynh lại bắt nạt một tiểu cô nương vậy?" Một thanh niên bị Lục Trạm đuổi vừa nãy lại chạy đến, nhìn thấy Lục Trạm hi hi ha ha cười, rồi đánh giá Đỗ Tam Nương từ trên xuống dưới.

    "Ông đây đánh qua nữ nhân lúc nào? Đây là ta mời về nấu cơm, ngươi mau cút cho ta!" Lục Trạm khó chịu đương nhiên giọng điệu cũng không hề tốt.

    "Đúng vậy, Trạm ca không biết nấu cơm, cũng không thể để bà luôn chuẩn bị cơm cho huynh." Thiếu niên kia sờ tóc, lại nhìn về phía Đỗ Tam Nương, gặp bộ dạng bì dọa sợ của nàng, cười nói: "Ta họ Hướng, bọn họ thường gọi ta là Hướng Tam Nhi, Trạm ca nhờ ngươi đi nấu cơm, thì ngươi cứ đi đi. Nếu nấu non làm cho trạm ca vui vẻ, nói không chừng còn có thể cho ngươi ăn."

    Hướng Tam Nhi nhìn cách ăn mặc của nàng, thì biết là mọt cô nương nhà nghèo.

    "Nhà hắn chỉ một mình hắn, thúc thẩm đã qua đời lâu rồi, nên chuyện ăn cơm cũng là một vấn đề." Hướng Tam Nhi nhếch miệng nói: "Nhân phẩm của Trạm ca ta rất là tốt, hơn nữa bộ dạng ngươi gầy như đậu cô ve, chắc chắn sẽ không lọt vào nổi mắt hắn đâu."

    Bên kia Lục Trạm không còn kiên nhẫn nữa, vươn tay ra đánh vào đầu Hướng Tam: "Ngươi đang nói nhảm gì với nàng ấy vậy, đi, hôm nay ngươi nấu cơm cho ông đây!"

    Đột nhiên Hướng Tam đau khổ kêu lên: "Trạm ca, đồ của ta nấu đến heo cũng không thèm ăn, huynh có thể nuốt trôi không? Ta sợ là sẽ đốt cả nhà của huynh."

    Ban đầu một ngày ba bữa của Lục Trạm đều do bà phụ trách, mỗi tháng sẽ cho tiền, chỉ là mấy ngày trước đây Thái bà nói muốn đến nhà ocn rể để chăm sóc nữ nhi ở cữ, nên sẽ không đến.

    Đỗ Tam Nương đứng im một chỗ rất lâu, nhìn thấy hắn một tay ôm cả người Hướng Tam, rồi nghênh ngang kéo người đi!

    "Nhà hắn chỉ một mình hắn, thúc thẩm nhi đã qua đời lâu rồi, chuyện ăn cơm cũng là một vấn đề.."

    Thì ra hắn không có ba mẹ, lúc trước hắn đã đem một dây bánh bột ngô cho nàng. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng cắn răng đi theo phía sau.

    Hướng Tam kêu ấy da da, đi một đường, bọn họ đã đi ra khỏi thành, và đi về phía khu dân cư.

    Hướng Tam cười hì hì rồi nói hỏ: "Trạm ca, nàng ta đi theo kìa."

    Lục Trạm liếc hắn ta một chút: "Tên nhóc ngươi lại ngứa da đúng không?"

    "Không phải, Trạm ca, nàng thật sự đi theo, không tin chính huynh nhìn đi." Hướng Tam gãi đầu một cái: "Huynh kêu cô nương người ta đi thẳng đến nhà của huynh, thì làm gì có ai dám đi theo?"

    Hướng Tam nói, với vóc dáng cao lớn của Lục Trạm, đừng nói cô nương, nếu không phải hắn ta lớn lên từ nhỏ với hắn, thì hắn ta cũng sẽ không muốn đi theo đâu.

    Đỗ Tam Nương cách hắn cũng không xa, hắn đi nhanh, nàng cũng chỉ có thể nhanh chân đi theo, đi một lúc, trên trán chảy đầy mồ hôi! Nhưng đột nhiên hắn lại quay đầu nhìn qua, Đỗ Tam Nương không hề nghĩ tới hắn sẽ quay đầu, nàng bị dọa đến mức cơ thể run lên, nàng dừng lại, cảm thấy có hơi xấu hổ.

    Vừa rồi nàng rõ ràng đã từ chối, hiện tại nàng lại đi theo đến đây, Đỗ Tam Nương cảm thấy thật sự quá mất mặt. Nàng cắn môi một cái, nhìn ánh mắt kia và thấp giọng nói: "Ta.. Ta sẽ nấu cơm cho huynh, thì sẽ không còn nợ ơn của huynh nữa."
     
  2. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 21: Ăn cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hướng Tam bật cười, thừa dịp Lục Trạm không để ý đến hắn ta, liền phi nước đại chạy về phía trước, và nói: "Trạm ca, tốt nhất huynh nên để nàng ấy nấu, ta về nhà đây!"

    Lục Trạm nhìn nàng chăm chú: "Không phải ngươi không muốn nấu sao? Đi theo ta làm cái gì? Không sợ ta sẽ ăn ngươi sao!"

    Đỗ Tam Nương cô kìm nén sợ hãi ở trong lòng, thấp thỏm nói: "Ta xin lỗi, vì vừa rồi ta đã đã hiểu lầm huynh."

    Lục Trạm hừ hai tiếng, nhìn thấy nàng cúi đầu thấp xuống, phía sau cõng cái sọt đựng những đồ vật linh tinh, trên trán nàng đều ra mồ hôi, Lục Trạm nói: "Đưa cho ta."

    "Cái gì?" Nàng không hiểu ngẩng đầu hỏi.

    "Cái sọt, đưa ta cái sọt!" Hắn không nhịn được nó hai lần.

    Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Không cần, không cần, để ta cõng, nó không nặng chút nào đâu."

    Lục Trạm nhíu lông mày lại nhìn nàng, càng ngày càng cảm thấy nữ nhân đúng thật sự là phiền phức!

    Hắn trừng nàng một cái, nên Đỗ Tam Nương đành phải lấy sọt xuống: "Vậy huynh cõng đi, cõng đi."

    Lục Trạm một tay cầm lên đeo trên vai trái, rồi đi nhanh về phía trước và nói: "Mau đi theo."

    Phía sau lưng Đỗ Tam Nương đều ướt đẫm, nàng lau mồ trên trán, cảm thấy người đàn ông này thật sự rất là khó hầu hạ, còn hung dữ nữa!

    Đến Lục gia, Lúc Trạm lấy chìa khóa trong một chiếc giày được đặt trên cửa sổ, sau khi mở ra rồi đi vào.

    Đỗ Tam Nương ở trong sân, nhìn cái ba gian nhà ngói này, trong một lúc có hơi do dự không dám đi vào.

    "Vào đi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì."

    Đỗ Tam Nương vào phòng, bên trong nhà chính chỉ bày trí một cái bàn, và mấy cái ghế, nhìn rất là vắng vẻ. Nàng mím môi một cái và nói: "Trong nhà chỉ có một mình ngươi sao?"

    Lục Trạm chỉ vào sân bên trong, nói: "Chỉ có mình ta thôi, đi về phía bên trái chính là phòng bếp, bên trong gạo, mì và đồ ăn gì cũng có, ngươi mau đi đi."

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, cẩn thận nói: "Vậy ta đem sọt bỏ vào trong phòng bếp."

    "Sao vậy, ngươi sợ ta ăn trộm đồ của ngươi sao?" Hắn trừng mắt nhìn về phía nàng: "Lục Trạm ta đây còn chưa nghèo đến mcu71 như vậy đâu!"

    "Không phải, huynh hiểu lầm ta rồi! Ta định cắt thịt, cắt một khối xuống xào cho huynh ăn." Nàng vội vàng giải thích, có đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận nàng sợ hắn sẽ lục lọi đồ của mình.

    Lục Trạm nghe xong thì thấy dễ chịu hơn chút, giọng nói cũng nhỏ hơn mấy phần: "Hôm qua ta mua thịt, còn chưa ăn xong, ngươi cứ nhìn rồi làm là được."

    Đỗ Tam Nương không dám tiếp tục nói chuyện với hắn, vội vàng đi vào phòng bếp.

    Phòng bếp cũng không nhỏ, khoảng chừng có hơn mười mét vuông, chỉ là bên trong lộn xộn, bên trên bếp lò dính một lớp nhơm nhớp, Đỗ Tam Nương thấy vậy nhíu chặt mày lại. Nàng đi vào, lục lọi đồ phía trên thớt, bát đũa tùy tiện ném lọa lên, có một cái chậu gỗ bỏ trong chum nước, trong chậu còn có hơn một nửa khối thịt

    Trên mặt đất còn có giỏ trúc, bên trong có một ít rau bị úa vàng, một ít hành tây và vài củ khoai tây.

    Đỗ Tam Nương thở dài, nàng ghét bỏ nhìn xung quanh, thật sự là bẩn đến mức không thể nào nhìn nổi! Tổi cũng đã không còn nhỏ mà sao chưa lấy thê tử? Đỗ Tam Nương ngồi xổm xuống thổi lửa, rồi cọ nồi rửa chén, lại nấu cơm, sau đó mới bắt đầu nầu đồ ăn.

    Hắn chỉ có một mình, làm hành tây xào thịt, nấu canh, và xào vài củ khoai tây với rau xanh, có lẽ cũng đã đủ ăn rồi.

    Lục Trạm càng nghĩ càng tức giận, hành động vừa rồi của nàng rõ ràng là sợ hắn ăn trộm đồ! Lục Trạm hừ một tiếng, hắn là hạng người như vậy sao? Cho dù có trộm, cũng sẽ không thèm trộm của kẻ nghèo hơn hắn! Trong lòng Lục Trạm tức giận, chỉ ngồi trong phòng, không thèm đi ra nhìn.

    Qua một lúc lâu, hắn lắng tai nghe động tĩnh ở phòng bếp, nhưng mà lại không nghe thấy gì hết! Lục Trạm nhíu lông mày lại, chẳng lẽ nàng đã lén chạy rồi?

    Nghĩ như vậy, ngay lập lức hắn ra ngoài, đi nhanh về phía phòng bếp, sau đó đứng ở cửa nhìn vào bên trong. Chỉ thấy nàng đang cắt khoai tây, bên cạnh còn bày ra mấy cái bát, bên trong là những cục thịt đã được cắt gọn.

    Đỗ Tam Nương đã đem những sợi khoai tây bỏ vào trong chén, rồi đi múc nước ngâm vào, lúc này mới đi rửa rau trong chậu, quay đầu lại thì thấy người đàn ông đứng ở cửa. Lục Trạm có hơi xấu hổ, hắn giả vờ như không có việc gì mà nhìn xung quanh, nói: "Ta đến đây để nhỉn xem sao."

    Đỗ Tam Nương gật đầu, cầm rổ xếp dọn rau vào, vừa nói: "Đều là món ăn đơn giản, sắp xong rồi, huynh vào phòng chờ ta đi."

    Lục Trạm nói: "Không có chuyện gì, ngươi làm việc của ngươi, còn ta đứng việc của ta."

    Đỗ Tam Nương hơi ngẩng đầu nhìn hắn, tính tình người đàn ông này thật là kỳ lạ, nàng mớ miệng nói: "Nếu huynh đã không có chuyện gì, vậy huynh có thể nhóm lửa không?"

    Lục Trạm nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"

    Nói xong hắn đi lên, trong lòng còn có chút mừng thầm, hắn thành thạo nhất chính là việc nhóm lửa!

    "Đừng có nhóm lửa quá lớn."

    Lục Trạm gật đầu nói: "Được."

    Đỗ Tam Nương nói xong cũng không thèm quan tâm đến hắn, trong thùng cơm đã sớm bay hơi, từng giọt nước rơi xuống, hai tay của nàng đang di chuyển trong nước, rút bàn tay ướt sũng ra định đến bưng thùng cơm, Lục Trạm vội nói: "Ta đến đây, ta đến đây."

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, yên lặng lui ra một bên.

    Lục Trạm đem thùng cơm bỏ trên bàn nhỏ, Đỗ Tam Nương rửa cái rồi, nói: "Dầu đâu?"

    "Ở trong tủ."

    Đỗ Tam Nương mở tủ ra, nhìn một lúc mới lấy can dầu ra, múc một ít hạt dầu xoa trong nồi, lại cắt một cục thịt mỡ bỏ vào, nàng ở một bên vừa xào vừa nói: "Huynh thích ăn nhiều mỡ hay ăn khô?"

    "Mỡ." Lục Trạm lời ít mà ý nhiều, nói xong hắn lại ngồi sau bếp lò.

    Hơi nóng bốc lên che gương mặt của nàng lại, Lục Trạm nhịn không được mà lén nhìn nàng một cái. Nàng không có nói chuyện với hắn, chỉ chuyên tâm làm việc trong tay mình, không bao lâu, đã xong một bát hành tây xào với thịt, có độ dày mỏng vừa phải, màu sắc vàng óng, hắn nhìn vậy liền nhịn không được mà nuốt nước miếng.

    Nhưng sợ nàng nhìn thấy lại cười nhạo hắn, thế là trốn sau lò bếp, chỉ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu nhìn nàng.

    Hai đĩa thức ăn, một tô canh, rất nhanh Đỗ Tam Nương đã làm xong, nàng nói: "Được rồi, huynh ăn đi."

    Nói nàng cầm khăn lau dầu mỡ trên bếp, đáng tiếc là để lâu quá nên lau không ra. Đỗ Tam Nương nghỉ ngơi, không định tra tấn mình nữa, dù sao đây cũng không phải là nhà nàng.

    Rửa tay xong nàng nói: "Ta phải về đây."

    "Ăn cơm rồi về." Lục Trạm hiếm khi mà dịu dàng nói, vừa nói còn lấy chén bới cơm cho nàng.

    Đỗ Tan Nương nheo mắt lại rồi nhìn hắn nói: "Ta không đói bụng."

    "Kêu ngươi ăn thì cứ ăn, ta cũng đâu có thu tiền của ngươi!" Lục Trạm hừ lạnh một tiếng.

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn ngồi trên ghế bứng chén cơm đặt ở đối diện. Nàng mím môi một cái, cũng không dám chậm trễ, đi qua bưng chén cơm lên, thầm nghĩ tính tình của người này chẳng chững kỳ lạ mà còn khó chịu!

    Lục Trạm thấy nàng nghe lời, nên tâm trạng của hắn đã tốt hơn mấy phần. Đã lâu rồi hắn chưa ăn cơm với người khác, từ khi cha mẹ qua đời, trong nhà chỉ còn có một mình hắn, hắn không biết nấu cơm, bình thường đều là mời bà đến làm, hắn cũng ngại để cho người đến nấu cơm nhiều lần, căn bản là một ngày nấu một lần, nấu cho cả bữa.

    Khóe miệng Lục Trạm cong lên, cảm thấy đồ nàng nấu rất là ngon, hắn lén nhìn nàng một cái, thấy nàng chỉ ăn những ngụm nhỏ, khóe miệng Lục Trạm giật giật, hắn nói: "Ngươi ăn đồ ăn đi."

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, rồi kẹp mấy sợi khoai tây bỏ trong chén. Thực ra mà nói, nhìn bộ dạng ăn của hắn, nàng lo lắng không biết đồ ăn trên bàn có đủ cho hắn không, nên cũng không dám gắp. Lục Trạm nhíu mày, có chút không vui, vươn đũa ra gắp mấy khối thịt bỏ vào trong chén nàng: "Kêu ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, khách sáo cái gì chứ!"

    Đỗ Tam Nương nhìn khối thịt trong chén nàng, nàng lại nói: "Huynh đừng gắp cho ta, để ta tự mình làm."

    Lục Trạm ăn rất là nhanh, hôm nay tâm trạng của hắn rất là tốt, khẩu vị cũng không tệ, Đỗ Tam Nương thấy hắn ăn liêp tiếp ba chén cơm, nàng còn chưa ăn xong một chén, thấy vậy càng không dám ăn đồ ăn, thầm nghĩ chẳng trách bộ dạng của hắn lại cao lớn như vậy, ăn nhiều như vậy mà không cao lớn, quả thực là có lỗi với lương thực.

    Ăn xong một chén cơm, Đỗ Tam Nương nói: "Ta ăn no rồi."

    Lục Trạm kinh ngạc nhìn nàng: "Ngươi mới có ăn một chén mà đã no rồi?"

    Đỗ Tam Nương chỉ mở miệng cười cười, Lục Trạm thầm nói: "Khó trách lại gầy như vậy."

    Hắn nói xong cũng không quan tâm đến nàng nữa, ăn xong một chén cơm, cuối cùng nhìn đồ ăn còn lại trên bàn, hắn nghĩ nghĩ, bữa tối còn phải ăn nữa, thế là hắn dừng đũa lại.

    "Hôm nay cám ơn ngươi!" Lục Trạm nói: "Đã lâu rồi chưa ăn ngon như vậy."

    Hắn nói xong lại lau miệng, lại nói: "Ngươi chờ ở đây, ta vào lấy đồ."

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn bỏ đi, cũng không dám hỏi hắn đi làm cái gì.

    Dọn dẹp cái bàn rồi đem chén bát rửa sạch sẽ, nàng nhìn thấy trần nhà của căn phòng này dính không ít mạng nhện, thầm nghĩ người này thật là đáng thương.

    Bên kia Lục Trạm chạy đến nhà nhị thúc mượng chiếc xe con la, Lục Chí Phúc nói: "Trạm ca, con muốn xe la làm gì vậy?"

    Lục Trạm trả lời: "Để kéo ít đồ."

    Lục Chí Phúc lại nói: "Ăn cơm chưa? Nhị thẩm ngươi đang nấu cơm, đến ăn đi."

    "Không cần đâu Nhị thúc, con đã ăn rồi." Hắn nói xong dẫn con la ra, và dùng chiếc dây thừng cột chiếc xe đầy lên.

    Bạch thị ở trong phòng bếp vội vàng chạy ra: "Trạm ca, Nhị thẩm lập tức làm cơm, con bồi Nhị thúc của mình uống một chén."

    "Quay về con sẽ đến, thật sự là con có chuyện." Lục Trạm nói xong kéo con la đi.

    Bạch thị nói: "Nếu ngươi đã bận rộn, vậy Nhị thẩm không giữ ngươi lại nữa, Trạm ca, trước đó ta đã nhờ người mai mối cho ngươi, lần này thẩm nhi sẽ tìm người tốt hơn cho ngươi. Chắc chắn sẽ không giống người trước kia đâu, cái đàn bà thối kia muốn chạy thí cứ chạy đi, bà đây nguyền rủa nó ở bên ngoài bị bán đi!"

    Nhắc đến người phụ nữ kia thì trong lòng Bạch thị rất là tức giận, Trạm ca chỉ muốn tìm một người phụ nữ có thể sống chung thật tốt với mình. Đứa cháu trai này là một người đàng hoàng, nên bà đặc biệt tìm một người phụ nữ to cao có thể sinh con, cũng không chê nhà đối phương nghèo, ai ngờ người phụ nữ kia lại bỏ chạy! Cái cô vợ trẻ này là do nhà mẹ ruột của tẩu tử mình giới thiệu, thật không nghĩ đến người kia lại chạy, trong lòng Bạch thị vẫn luôn cảm thấy mình lỗi với cháu trai.

    Lục Trạm chỉ coi như là không nghe thấy, hắn nói: "Nhị thẩm, con đi đây."

    Lục Chí Phúc nhìn hắn bỏ đi, trừng mắt thê tử của mỉnh: "Bộ bà hết chuyện để nói rồi hả, biết rõ trong lòng thằng bé khó chịu, vậy mà bà nói những chuyện đó làm gì? Quay về mà ta thấy tẩu tử của bà thì phải mắng đến cùng, đây là chuyện mà người thân có thể làm sao, đến kẻ thù cũng không có lừa mình như thế! Lúc này bà phải cẩn thận, nếu gặp phải chuyện như vậy nữa, ông đây sẽ không nghe theo đâu!"
     
  3. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 22: Về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương ngồi trên ghế thình thoảng ngó đầu ra nhìn xung quanh, ngồi một lúc mà vẫn không thấy người kia đâu. Mắt thấy ngày dần dần ngã về tây, trong lòng Đỗ Tam Nương có hơi lo lắng, nàng thật sự phải trở về.

    Đỗ Tam Nương đứng dậy cõng cái sọt của mình lên đi ra phòng bếp, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

    "Ngươi chạy đi đâu vậy, ta kêu ngươi chờ, sao ngươi lại ra đây!" Lục Trạm đánh xe la chạy đến thì thấy nàng đứng ở trong sân, rõ ràng là chuẩn bị rời đi.

    Lục Trạm nhíu mày, nhảy từ xe la xuống.

    Đỗ Tam Nương thấy hắn đã trở về, nói: "Ngươi về thật đúng lúc, ta định nói với huynh là ta phải trở về."

    Lục Trạm lại nhìn nàng một chút, nói: "Lên xe đi, ta đưa ngươi trở về."

    Đỗ Tam Nương nhìn chiếc xe la đơn giản sơn sài, lại nghĩ đến sáng nay mình ngồi trên chiếc xe bò làm cho cái mông của mình chịu không ít tội, nàng vung tay áo: "Không cần không cần, hiện tại vẫn còn sớm, ta tự trở về được."

    Lục Trạm nghe xong trừng nàng một cái, dáng vẻ bề ngoài của hắn rất là thô kệch, mày rậm mắt to, làn da màu lúa mì, chỉ vừa trừng mắt đã đặc biệt hung dữ, Đỗ Tam Nương nhìn thấy mà trong lòng thấy e sợ.

    "Kêu ngươi đi lên thì cứ đi lên, làm gì mà lề mề thế? Chờ lúc nữa ta còn phải trở về thành." Giọng điệu của hắn không hề tốt chút nào, hắn nhấc chân lên đi về phía nàng.

    Bộ dạng hắn cao lớn, Đỗ Tam Nương ở trước mặt chỉ mới đưứng đến ngực hắn. Hắn nghiêm mặt, giọng điệu không hề tốt, hắn đưa tay ra lấy cái sọt của nàng, vừa nói: "Đưa sọt cho ta, mau lên xe đi."

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn cẳng tay, cằng chân nhỏ bé của mình biết sẽ không địch lại hắn, nên cũng không thèm tranh luận với hắn, nàng thấp giọng nói: "Vậy.. Vậy at cảm ơn huynh."

    Nàng ngồi ở trên chiếc xe đẩy thô sơ, một tay nắm lấy dây đeo của sọt, một tay nắm chặt chỗ mép xe đẩy. Lục Trạm thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, nên cầm cây trúc đánh chạy đi.

    Lục Trạm không nói nhiều, Đỗ Tam Nương cũng không muốn nói chuyện với hắn, cứ như vậy mà hai người tẻ nhạt đi trên đường.

    Không bao lâu, phía trước có hai người, bọn họ nhìn thấy Lục Trạm, liền cười chào hỏi hắn, lại nhìn thấy hắn đang chở một cô nương, thì ngay lập tức liền trêu ghẹo: "Nha, Trạm ca nhi đang tiễn ai vậy?"

    "Trạm ca nhi, sao ngươi không giới thiệu với thúc thẩm nhi một chút? Nhị thúc và Nhị thẩm của ngươi còn vì chuyện của ngươi mà đi hỏi thăm khắp nơi, tên nhóc này khá lắm, vậy mà âm thầm tìm được một cô nương."

    Đỗ Tam Nương nghe xong đã biết là hiểu lầm rồi, trong nháy mắt gương mặt đỏ lên.

    Lục Trạm nói ra: "Thúc, thẩm nhi, đây là khách hàng của ta, đến nhà của ta để lấy đồ. Lục Trạm ta đây vẫn còn một mình, nếu thúc thẩm nhi biết được cô nương, đương nhiên quay về sẽ nói cho ta biết chứ sao."

    Thấy Lục Trạm nói như vậy, hai người kia liền tin, dù sao cũng không phải là không có người đến nhà Lục Trạm lấy đồ rồi cũng được chở v. Chỉ là đây là một cô nương trẻ tuổi, bọn hắn nhìn Lục Trạm từ nhỏ lớn lên, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng nói, trong đó phần nhiều chỉ là chọc thôi.

    Đi một đoạn đường, Lục Trạm mới nói: "Ngươi đừng có nghĩ nhiều, bọn hắn cũng chỉ nói giỡn thôi."

    Đỗ Tam Nương cắn miệng rầu rĩ ừ một tiếng, ngẩng đầu lại nhìn hắn, nhìn người này tuổi cũng không còn nhỏ, dựa theo thời đại này thì đa số đàn ông mười lăm, mười sáu tuổi đều đã đến tuổi cưới vợ.

    "Huynh cũng nên cưới một thê tử rồi." Đỗ Tam Nương thấp giọng thầm thì.

    Tuy nàng nói nhỏ nhưng Lục Trạm lại nghe rất rõ.

    Lục Trạm nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Tiểu cô nương như cươi, còn biết cưới vợ là gì sao?"

    Đỗ Tam Nương biết hắn đã nghe được, trên mặt có chút xấu hổ, có điều nghe giọng điệu của hắn nói, cũng không có tức giận. Đỗ Tam Nương nói: "Ta đã mười ba, đương nhiên ta biết cưới vợ là gì."

    Lục Trạm nghe vậy nhếch miệng lên, còn quay đầu nhìn nàng một cái: "Ngươi mười ba rời à? Ngươi mà không nói thật sự đúng là không nhìn ra!"

    Đỗ Tam Nương nghiến răng, hận không thể lấy cái gì đó đánh lên đầu hắn vài lần! Người đàn ông này độc miệng như vậy, đáng bị độc thân.

    Sao nhìn nàng không phải mười ba tuổi chứ, chẳng qua là do quá gầy, hơn nửa năm đều là thiên tai, từ người có thịt biến thành người chỉ còn bộ da. Nàng mím môi một cái, cúi đầu nhìn dáng người khẳng kheo của mình, thở dài, cũng chẳng trách mình nói là mười ba tuổi mà chẳng ai tin.

    Lục Trạm thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, chỉ tưởng lời vừa nãy của mình làm nàng tổn thương, lại mở miệng giải thích: "Cái kia, ý của ta là vóc dáng của ngươi nhỏ, nếu không tự mình ngươi nói là mưởi ba, thì chắc chắn người khác sẽ không tin."

    Đỗ Tam Nương liếc mắt, lại hỏi: "Vậy huynh bao nhiêu tuổi?"

    "Mười chín!" Lục Trạm mở miệng nói, "Cũng không thể nói là mười chín, đến cuối năm thì đã hai mươi rồi."

    Đỗ Tam Nương nghe hắn nói sắp 20 tuổi rồi, thầm nghĩ chẳng trách vừa nãy hai người kia chọc ghẹo hắn, nếu là người khác, thì cái tuổi này cũng đủ làm phụ thân rồi, vậy người này còn chưa thành thân. Đỗ Tam Nương cười trên nỗi đau của người khác, nàng liếc nhìn hắn rồi nói: "Điều kiện của nhà huynh không tệ, sao lại không cưới vợ?"

    "Ta chỉ có một mình, ai sẽ thèm để ý đến ta chứ?"

    Người phụ nữ trước kia bỏ chạy, đến bây giờ còn chưa có tìm được! Lục Trạm mở miệng hung hắn đánh con la một roi, đột nhiên con la chạy nhanh về phía trước, suýt chút nữa Đỗ Tam Nương đã té xuống đất, nàng nắm chặt ván gỗ lại, nói: "Chỉ sợ là ánh mắt của huynh quá cao? Huynh thích kiểu người như thế nào, quay về ta sẽ giúp hunh để ý một chút, trong thôn chúng ta có rất nhiều cô nương chưa gả."

    Lục Trạm quay đầu liếc nhìn nàng một cái: "Sao ngươi lại muốn làm mai cho ta? Dù sao cũng không phải là dáng người như ngươi? Nhị thẩm ta nói, nữ nhân quá gầy không sinh được hài tử, cũng không thích hợp với ta."

    Gương mặt Đỗ Tam Nương đen thui, nàng hận trừng mắt liếc hắn một cái, lại cúi đầu nhìn cơ thể của mình, quả thực nàng gầy như một cây trúc, mặc dù đã mười ba tuổi, còn chưa dậy thì, trước ngực đừng nói đến quả đào nhỏ, đến cả bánh bao hấp cũng không có.

    Đỗ Tam Nương cắn răng, chẳng qua nàng chỉ dậy thì trễ chút thôi, cũng không phải sẽ luôn như vậy.

    Bên kia Lục Trạm nhíu lông mày lại, Nhị thẩm nói đang làm mai cho hắn, hắn thật sự có chút sợ. Lần trước hắn không có ấn tượng gì về nữ nhân kia, chỉ nhớ rõ bộ dạng cũng cao lớn, còn cụ thể như thế nào, thì hắn không nhớ.

    Đỗ Tam Nương càng nghĩ càng có chút tức giận, nàng chu mỏ nói: "Nếu huynh thích mập, vậy trong thôn chúng ta cũng có, chỉ là do năm đói kém làm cho gầy hơn chút, chắn chắn sau này sẽ mập lại, cô nương kia cho dù lên núi hay ra ruộng đều rất là giỏi, có thể bù đắp được một người đàn ông, chỉ là trong nhà hơi nghèo chút, còn có hai người huynh đệ, nàng là con lớn, nếu không lần sau ta đi chợ dẫn nàng ấy cho huynh nhìn xem, nếu huynh vừa ý, quay về cho ta một cái hồng bao thật lớn, được khôngg?"

    Lục Trạm chỉ nghe chứ không hề để trong lòng, hắn thuận miệng nói: "Được, quay về ngươi dẫn cho ta nhìn xem."

    Đỗ Tam Nương cân nhắc ở trong lòng một chút, lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy huynh có yêu cầu gì về dung mạo không?"

    "Dung mạo?" Lục Trạm quay đầu lại nhìn nàng, có chút không hiểu.

    Tam Nương cười: "Chính là khuôn mặt? Ngươi muốn dung mạo xinh đẹp, trung bình hay là loại nào?"

    Lục Trạm nói: "Sao cũng được, Nhị thúc ta nói, nữ nhân chính là để sinh con."

    Đỗ tTam Nương ở trong lòng hừ một tiếng khinh miệt, nói thầm một tiếng đáng đời huynh không tìm được thê tử!

    Sau khi hắn nói lời này xong, Đỗ Tam Nương không hỏi nữa. Lời nói không vừa ý nhau, đáng lẽ nàng không nên đuổi theo, còn không bằng đem ân nhân để ở trong lòng, cũng tốt hơn bây giờ biết bản tính của người đàn ông này, không những miệng độc mà còn tư bản chủ nghĩa đàn ông, ai mà gả cho hắn đúng là không may!

    Đỗ Tam Nương ngâm nga vài giai điệu lôn xộn, vừa nghĩ chờ lúc nữa quay về phải tính kỹ hôm nay bán lời được bao nhiêu.

    Đi gần một canh giờ, Đỗ Tam Nương nhìn thấy Bạch thôn ở xa xa, nàng vội nói: "Được rồi, huynh bỏ ta ở chỗ này đi, ta tự mình trở về."

    Lục Trạm nói: "Vẫn còn xa như vậy, để ta tiễn ngươi về nhà."

    Đỗ Tam Nương ha ha hai tiếng, lắc đầu từ chối, nếu hôm nay nàng để một người đàn ông xa lạ đưa đến cửa nhà, thì chẳng phải ngày nào đó nàng sẽ bị chết dím trong nước bọt, rồi đến lúc đó phải gả cho hắn sao?

    Đỗ Tam Nương nói: "Ta đã làm phiền huynh lắm rồi. Huynh nhìn trời cũng đang tối dần, chỉ sợ là trời muốn mưa, huynh cũng sớm về thành đi. Ta ở đây đi một khắc nữa là về đến nhà."

    "Vậy được rồi, thế ngươi tự mình về đi." Nói xong Lục Trạm đánh xe đi về thành.

    Đỗ Tam Nương thấy hắn đã đi xa, lúc này mới quay người về nhà.

    Tứ Nương cùng Đỗ Phong đã sớm canh giữ ở cửa thôn, ăn cơm xong liền chạy ra cửa thôn mong chờ, mong có thể nhìn đại tỷ của mình.

    Sau khi Đỗ Tam Nương đến gần thì nhìn thấy hai đứa trẻ, ngay lập tức gọi tên hai đứa, ha iđứa nhỏ thình thịch chạy về phía nàng. Đỗ Tam Nương vươn tay kéo lại, thấp giọng nói: "Đang chờ ta sao?"

    Tứ Nương nói: "A tỷ, tỷ có mua kẹo đường cho muội không?"

    Đỗ Tam Nương cười cười, sờ đầu của muội muội và nói: "A tỷ đã mua cho hai đứa mấy cái bánh ngọt. Đi, chúng ta trở về ăn."

    Về đến nhà, nương đã đi ra đồng, còn phụ thân thì đang ở nhà. Đỗ Tam Nương kêu một tiếng phụ thân, sau đó cầm đồ ăn vặt trong sọt bỏ lên bàn, nói: "Phụ thân, con có mua mấy bánh ngọt."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Cái này mắc như vậy, sao con lại mua nó?"

    Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Mua để cho cả nhà ăn thử. Tứ Nương, Phong ca, hai đứa ăn trước đi."

    Nói xong Đỗ Tam Nương đi vào bếp, lấy hết đồ trong sọt ra, rồi cầm một bọc bạc bỏ dưới đáy quần áo, và vội vàng chạy trở về phòng.

    Ngồi ở trên giường gỗ thô sơ, Đỗ Tam Nương đỗ tiền ra, có khoảng chừng hai thỏi bạc, mấy góc bạc vụn và ba xâu đồng tiền. Nàng nhìn thấy không nhịn được mà nhếch miệng lên, lấy lấy cái hầu bao màu lam ra, bên ngoài còn thêu một đám hoa lan, nàng vội vàng đổ đồ trong đó ra, cầm tinh làm bằng bạc thật sự đẹp, giống như đúc, nàng cầm tinh con khỉ.

    Trong lòng giấu một số tiền lớn như vậy, Đỗ Tam Nương cẩn thận cất hai thỏi bạc và mấy bạc vụn, chỉ lấy ba xâu tiền ra, không phải là nàng muốn giấu diếm cha mẹ. Thật sự nếu chuyện này không cẩn thận bị lộ ra, chỉ sợ trong nhà sẽ không được yên bình.
     
  4. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 23: Ngươi là nha đầu phá của

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương thay quần áo xong đi ra đến nhà chính, thấy đệ đệ và muội muội đang nhìm chằm chằm cái bàn, Đỗ Tam Nương cười nói: "Hai đứa ăn đi, tỷ mua cho mấy đứa đó."

    Tứ Nương chu cái miệng nhỏ: "Tỷ, chúng ta đang chờ tỷ."

    Đỗ Tam Nương sờ đầu con bé: "Tứ Nương thật ngoan. Tỷ đến đây, chúng ta ba ăn thôi."

    Đỗ Tam Nương mua bánh theo số lượng người, mỗi người một bánh. Tứ Nương nâng ở trong lòng bàn tay, cắn từng miếng nhỏ: "A tỷ, ăn ngon thật."

    Đỗ tam nương cười cười: "Muội ăn nhiều một chút, tỷ đi nấu cơm, hôm nay nhà chúng ta sẽ ăn thịt."

    Nghe là có thịt ăn, hai đứa trẻ liền vậy xung quanh Đỗ Tam Nương, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Con mua thịt thật sao?"

    "Ừm, con mua của nhà Đan nhị thúc, Đan nhị thúc còn cho ta 2 cái xương. Quay về con nấu canh cho người uống." Đỗ Tam Nương vừa đi vừa xắn tay áo đi vào phòng bếp.

    Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng đi theo sau mông nàng, đi vào nhà bếp, sau khi Đỗ Tam Nương nói có thịt, hai đứa trẻ đều nhìn chằm chằm vào khối thịt lớn, đôi mắt đều trợn tròn lên. Tứ Nương vỗ tay nhỏ nói: "A a, ăn thịt, ăn thịt thịt.."

    Đỗ Tam Nương vội vàng giơ ngón tay lên miệng xuỵt lại: "Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy được."

    Nói xong nàng cắt một khối lớn, rồi bôi một ít muối lên và bỏ vào trong chậu, rồi để chậu đó để vào trongg chum nước, cái này có thể bảo quan đồ ăn trong lâu dài.

    Đỗ Tam Nương rửa sạch miếng thịt còn lại, nói: "A tỷ làm sủi cảo, tối nay ăn sủi cảo có được không?"

    Đương nhiên hai đứa trẻ rất là vui mà gật đầu. Đỗ Tam Nương tốn không ít thời gian băm thịt làm nhân bánh, rồi ở trong bình lấy ra dưa muối đã ướp được một năm, cắt nhỏ ra rồi rắc ít muối vào, cuối cùng là đánh trứng gà vào, sau khi trộn xong bỏ thêm ít gia vị rồi đặt trong tủ. Nàng làm xong hết rồi đi rửa tay, và nói với hai đứa nhỏ: "Đi, cùng tỷ đi hái hành, hôm nay ai ngoan nhất, thì tỷ sẽ làm một cái thật lớn cho người đó."

    Nhà nàng bị phân ra khá xa, cái vườn rau gần nhất cũng ở đầu thôn, vào năm đó mảnh đất gần nhất cũng không phân đến đầu của nhà nàng, Đỗ Tam Nương đi ở phía trước, phái sau có hai đầu củ cải đi theo. Tứ Nương còn chưa ăn xong miếng bánh ngọt kia, nàng không nỡ ăn hết một lúc.

    Vào ttrong vườn Đỗ Tam Nương đến nhổ hành, sau đó ngồi xổm xuống lột tại chỗ luôn. Đỗ Phong cũng ngồi bên cạnh lột, thằng bé nuốt nước bọt, nói: "A tỷ, ban đêm ăn sủi cảo, vậy ngày mai có ăn sủi cào nữa không?"

    Đỗ Tam Nương nói: "Ngày mai chúng ta không ăn sủi cảo, tỷ sẽ xào thịt cho hai đứa ăn."

    "Tam Nương.." Đỗ Tam Nương nghe có người kêu mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cỗ xe lừa đi qua, là Đan Thu Thực. Đỗ Tam Nương nhìn hắn cười nói: "Thu Thực ca về rồi sao?"

    "Phụ thân kêu huynh đi về trước." Đan Thu Thực dừng xe lừa lại, rồi hỏi: "Khi nào thì muội về?"

    "Bây giờ." Đỗ Tam Nương đứng dậy, dẫn hai đứa trẻ đi ra vườn, nàng còn cầm nột nắm hành, nói: "Thu Thực ca, vậy ta đi về trước đây."

    Đan Thu Thực nói: "Tam Nương, muội chờ một chút."

    Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn hắn ta, Đan Thu Thực lấy một bao đồ trong sọt của mình, còn dùng lá chuối bao lại, hắn ta nói: "Ta mua một ít rau hầm, muội lấy để ăn thử xem?"

    Đỗ Tam Nương vội vàng vung tay áo: "Không được đâu Thu Thực ca, huynh mang về cho cả nhà ăn đi."

    Nói xong Đỗ Tam Nương vội vàng kêu hai đứa trẻ mau đi, Đan Thu Thực gãi gãi đầu, hắn ta nhìn thấy nàng bỏ chạy, có chút buồn, hắn ta cúi đầu xuống suy nghĩ chẳng lẽ nàng không thích ăn sao?

    Trở về nhà, Đỗ Tam Nương băm hành ra rồi rắc trên bát thịt trộn lại, sau đó đi lấy bột mì, mà cũng không phải là bột mì trắng, là bột mì trộn với lương thực. Đỗ Tam Nương một bên ngâm điệu khúc, một bên nhào bột.

    Động tác trên tay Đỗ Tam Nương cực nhanh, rất nhanh đã gói xong sủi cảo. Tứ Nương nhìn đếm mức trợn mắt, nói: "A tỷ, thật là đép."

    "Chờ muội lớn thêm chút nữa, tỷ sẽ dạy cho." Đỗ Tam Nương cười nói.

    Tứ Nương vươn tay lấy một miếng bột: "A tỷ, muội cũng gói."

    Nói xong con bé học theo bộ dạng của Đỗ Tam Nương, còn rất ra dáng gắp nhân bỏ bên trong, Đỗ Tam Nương dịu dàng cười và sờ đầu con bé: "Tứ Nương thật ngoan, lại đây, đến nhìn tỷ gói như thế nào."

    Tứ Nương đi đến nhìn, cũng bắt chước làm theo nàng, nhưng khi gói xong lại không giống sủi cảo trong tay của tỷ mình, ngay lập tức khuôn mặt nhỏ nhăn lại: "A tỷ, muội gói không đẹp chút nào."

    Đỗ Tam Nương nói: "Vậy là đã tốt rồi"

    Tứ Nương được nàng khích lệ, lại cười. Trong một lúc hai tỷ muội ngồi chung làm sủi cảo, Tứ Nương ngồi chít cha chít chách nói chuyện với nàng, một lúc nói gà của con bé, một lúc lại cáo trạng ca ca bắt nạt con bé, chọc cho Đỗ Tam Nương không ngừng cười.

    Đỗ Phong chạy chơi ở trong sân, thằng bé thấy bà nội của mình đến liền vội vàng chạy vào nhà bếp: "A tỷ, bà nội đến, bà nội đến rồi!"

    Đỗ Tam Nương cau mày, ngay lập tức đem cất kỹ bát nhân thịt và hai mươi cái sủi cảo vào trong tủ, rồi cầm khăn lau sạch sẽ những thứ trên bếp.

    Nàng nhanh chóng đem bột mì trộn lại với nhau, không phải là nàng không kính trọng người bà nội này. Nhưng mà Vương thị vẫn luôn khắt khe nhà bọn họ, khe khắt cực kì, nàng đã lớn như vậy, tính cả đệ đệ và muội muội, cũng chưa từng được bà ta cho ăn đồ gì. Nếu bà ta biết trong nhà có sủi cảo, chỉ sợ hôm nay không thể yên bình.

    Vương thị đi đến, thấy trong phòng không có ai đến mửa cửa cho mình, ngay lập tứ vẻ mặt khó coi, la lên: "Hoa Thịnh, còn không mau đến mở cửa cho ta!"

    Đỗ Tam Nương nhìn đệ đệ một chút: "Đệ đi mở đi."

    Vương thị thích con trai, nếu nói bên nhị phòng bọn họ ai có thể làm cho bà ta cười nói vui vè, cũng chỉ có Đỗ Phong mà thôi.

    Đỗ Phong ở trong nhà bếp chạy ra, nhìn thấy Vương thị liền kêu một tiếng bà nội.

    Vương thị nhìn thấy thằng bé, cười nói: "Phong ca, mau đi mở cửa cho ta."

    Đỗ Phong mở cửa cho bà ta vào, Vương thị đi vào nhà bếp nhìn lướt qua: "Tỷ ngươi đâu?"

    "Tỷ tỷ đang nhào mì, tối nay cả nhà ăn mì."

    Vương thị hừ hừ hai tiếng, đi đến phòng bếp thì thấy trong chậu có rất nhiều mì vắt, ngay lập tức bà ta tức giận nói: "Ngươi là một nha đầu phá của, ai kêu ngươi dùng nhiều bột mì như vậy?"

    Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Bà nội, người đã đến rồi."

    Nàng không nhanh không chậm mà nói, Vương thị nhìn một đống mì vắt trong chậu kia mà thấy đau lòng, bà ta nói: "Ngươi là đồ nha đầu phá của, chẳng lẽ ngươi quên cuộc sống những ngày đói kém rồi sao? Dùng nhiều bột mì như vậy, ngươi có thể ăn hết được không."

    Đỗ Hoa Thịnh ở trong phòng nghe thấy tiếng nói, thế là vội vang đi ra: "Nương.."

    "Lão nhị, ngươi đến đúng lúc lắm. Nhìn con gái của ngươi đi, dùng nhiều bột mì như vậy, cho dù hiện tại có thể làm ra lương thực nhưng cũng không thể lãng phí như vậy!" Vương thị nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Tam Nương một chút.

    Đỗ tam nương im lặng, cũng không phải là ăn đồ của bà ta, trái lại còn quản chuyện nhà người khác ăn cái gì, cũng may năm đó đã phân nhà ra!

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Nương, cả nhà nhiều miệng ăn như vậy, chắc chắn có thể ăn hết."

    "Hoa Thịnh à, nha đầu này cần gì phải ăn mì, hai người các ngươi ăn một chút thì cũng thôi đi. Nuôi nha đầu này lớn nó cũng thành nhà của người khác, đã được ăn thì cũng không tệ lắm rồi!"

    Đỗ Tam Nương liếc mắt, lý luận của Vương thị thật sự làm cho người ta khó hiểu. Chính bà ta cũng là phụ nữ, vậy mà căm hận phụ nữ, thật sự không biết nghĩ như thế nào.

    "Nương, đều là người một nhà, ăn chung một nồi, cần gì phải tranh nhau. Lại nói thời thế bây giờ đã tốt hơn, mấy đứa bé đều đói đến gầy, ăn ngon một chút cũng không sao."

    Vương thị lớn tiếng nói: "Ngươi cứ chiều nó đi, chờ ngày nào nó đến nhà chồng, làm một con dâu không biết chăm lo gia đình như vậy, thì nó sẽ cảm thấy tốt hơn!"

    Dường như Đỗ Tam Nương siết chặt nắm đấm lại, hận không thể đá bà ta ra ngoài!

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Nương, vào trong phòng ngồi đi."

    Lúc này Vương thị mới uốn éo đi ra ngoài, bà ta nói: "Lão nhị, lão tứ chuẩn bị sửa phòng, mai ngươi đến cũng giúp đỡ đi."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Được rồi, mai con chắc chắn sẽ đến."

    Đỗ Tam Nương nghe thấy bà ta kêu phụ thân mình đến sửa phòng giúp tứ thúc, ngay lập tức đi ra phòng bếp: "Bà nội, chân của phụ thân con còn chưa khỏi hết, sao có thể đi làm việc nặng."

    Vương thị trời ơi một tiếng, quay đầu nhìn về phía nàng: "Ta cùng cha ngươi nói chuyện, lúc ào đến phiên ngươi chen miệng nói vào."

    Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Hoa Thịnh, nói ra: "Cha, chân người còn chưa khỏe, không thể đi làm việc nặng. Bây giờ đi nhiều còn kêu đau, không phải còn có đại bá và tam thúc ở đó sao, với số người đó cũng đủ sửa phòng cho tứ thúc rồi."

    Vương thị hoàn toàn không nghĩ tới Đỗ Tam Nương dám lên tiếng nói, liền tức giận đi lên nói: "Ngươi nói cái gì?"

    "Con nói cái gì, chẳng lẽ bà nội nghe không hiểu sao? Ta nói chân phụ thân con còn chưa tốt, không thể làm việc nặng!" Đỗ Tam Nương nói lại một lần. Vương thị này đúng là phiền phức, có chuyện gì thì vẫn luôn tìm đến nhà bọn họ, thái độ nghênh ngang đắc ý, bộ dạng giống như là người khác đang nợ bà ta, làm cho người khác nhìn đến không thoải mái.

    Mà quan trọng cái loại người này, người ta làm việc cho bà ta, quay đầu lại sẽ không cảm ơn ngươi, sẽ chỉ cảm thấy đây là chuyện mà ngươi phải làm. Chờ ngày nào đó, hay làm điều gì không vừa ý bà ta, thì bà ta sẽ chửi ầm lên, hoàn toàn quên người ta đã từng làm trâu làm ngựa, móc tim móc phổi cho mình. Từ lâu Đỗ Tam Nương đã sớm nhìn thấu cái loại người ích kỷ như Vương thị này rồi.

    Vương thị tức giận đến gương mặt trắng bệch, hai lần bà ta đến đầy đều bị nàng chống đối, trong nháy mắt lửa giận bùng lên, bà ta muốn đến đánh nàng. Đỗ Tam Nương đã sớm chuẩn bị, sao có thể để bà ta đánh chứ, thế là vội vàng tránh né. Dù sao Vương thị lớn tuổi như vậy, đương nhiên sẽ không nhanh nhẹn bằng cô nương trẻ tuổi, bà ta hung dữ nói: "Hoa Thịnh, tối nay không cho nó ăn cơm, có nghe không!"

    Đỗ Hoa Thịnh cảm thấy rất là đau đầu, mỗi lần lão nương tới, luôn làm cho nhà ông chướng khí mù mịt. Ông khuyên nhủ: "Nương, người bớt giận. Tam Nương cũng là lo lắng cho con, không phải cố ý muốn chống đối người đâu."

    "Tam Nương, mau đến xin lỗi bà nội con đi."

    Đỗ Tam Nương mím môi, nói: "Phụ thân, con không sai. Lúc trước chân của người bị thương, bà nội, tứ thúc bọn họ có đến thăm người không? Bây giờ chân của người vì không điều trị tốt, mới làm cho bị tật, nương rất đau lòng cho người, không nỡ để người xuống đất làm việc nặng, những chuyện nặng nhọc đều do một mình nương làm, phụ thân hãy nghĩ cho nương, và nghĩ lại cho cả nhà chúng ta đi."

    "Bà nội, dù sao phụ thân con cũng là con trai của người, cho dù ngài thiên vị tứ thúc, cũng không thể giẫm đạp nhà chúng ta như vậy! Dù sao con và nương sẽ không cho phụ thân làm việc nặng, nếu bà nội thật sự không đi kêu được người khác, thì bỏ mấy văn tiền thuê người giúp đỡ."
     
  5. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 24: Vương thị tức giận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái gì? Bỏ tiền thuê người? Nàng nghĩ ra chuyện thua lỗ như vậy, Vương thị tức giận đến mức phải thở hồng hộc, bà ta nhìn chằm chằm vào Đỗ Tam Nương, đúng lúc đó thấy trong sân có một cây chổi lớn thế là bà ta chạy qua lấy muốn đánh thẳng lên người Đỗ Tam Nương.

    Đỗ Hoa Thịnh vội vàng vươn hai tay ra ngăn bà ta lại, bảo vệ con gái ở phía sau lưng mình, thế là cây chổi kia đánh thẳng lên người ông. Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương còn nhỏ, người bớt giận, đừng có tính toán với con bé nữa."

    Vương thị nghiến răng nghiến lợi mắng Đỗ Tam Nương đang đứng sau lưng Đỗ Hoa Thịnh: "Tiểu tiện nhân, mày đứng lại cho tao!"

    Nói xong bà ta lại lấy chổi đánh về phía Đỗ Tam Nương, nhưng vẫn không đánh trúng. Gương mặt của Đỗ Hoa Thịnh đen lại: "Nương, Tam Nương chỉ là một cô nương, nếu người tức giận thì thì đánh con là được rồi, đừng có đánh con bé."

    Đỗ Tam Nương nói: "Phụ thân, chắc chắn bà ấy hận không thể đánh chết con, năm đó đại tỷ và nhị tỷ của con nhỏ như vậy mà bà ấy cũng có thể khoang tay đứng nhìn, lòng bà ấy lạnh lẽo và sắt đá như vậy, bà nội, người muốn đánh thì cứ đánh chết con, nếu đánh con không chết, thì con sẽ không cho phụ thân đi đâu!"

    "Tốt, thật là tốt, bây giờ lớn rồi, nên không để cái người bà nội này vào trong mắt đúng không?" Vương thị nói xong ném cái chỗi đi, rồi đuổi về hướng Đỗ Tam Nương.

    Đỗ Phong cùng Tứ Nương thấy bà nội muốn đánh tỷ của mình, thế là hai đứa trẻ chạy đến ôm chân của Vương thị.

    "Đừng có đánh tỷ tỷ.."

    Vương thị tức giận đến mức giơ tay lên nhìn Đỗ Phong, nhưng rốt cuộc bàn tay đó cũng không rơi xuống, chỉ là Tứ Nương ôm chân bà ta nên gặp họa, Vương thị đưa tay đánh trên lưng con bé, sau đó lắc cái chân một cái, đá thẳng Tứ Nương rơi trên mặt đất.

    Ngay lập tức Tứ Nương khóc òa lên, Đỗ Hoa Thịnh rất là đau lòng, vội vàng chạy lại ôm con gái của mình. Đỗ Tam Nương nhìn vương thị, cầm con dao bầu ở bên cạnh giơ lên: "Bà đến đây, đến đây. Nhìn xem là bà nhanh hơn hay là ta nhanh hơn!"

    Đến đây mấy năm, Đỗ Tam Nương vẫn luôn nhẫn nhịn, thế nhưng lúc này nhìn thấy Vương thị cũng không chịu buông tha Tứ Nương mới năm tuổi, ra tay nặng như vậy, trong nháy mắt tức giận đến mức con mắt đỏ ngầu!

    Vương thị nhìn con dao bầu trong tay nàng, tạm thời không thể chạy đến đánh nàng, chỉ đánh đứng nhìn và nói: "Mày bỏ dao xuống cho tao!"

    Đỗ Tam Nương tức giận nhìn bà ta: "Bỏ xuống? Bỏ xuống để bà đánh ta sao? Tứ Nương nhỏ như vậy, sao bà còn có thể ra tay đánh được hả?"

    Vương thị sắp tức đến bể phổi rồi, từ trước đến giờ bà ta luôn muốn gió có gió, mốn mưa được mưa, chỉ cần bà ta mở miệng nói, thì ai dám không nghe! Nhưng cái con nha đầu này đã làm bà mất mặt đến hai lần! Vương thị chỉ vào nàng nói: "Tốt, tốt, mày giỏi, thật sự là khí phách!"

    Vừa nói xong, bà ta vỗ tay kêu lên: "Mau đến nhìn đi, mau đến nhìn cả nhà này chán ghét ta, ghét bỏ bà già đây vô dụng, kêu bọn họ làm chút chuyện mà cũng không muốn!"

    Đỗ Tam Nương mím môi, bỏ dao bầu xuống, ngay lập tức nàng cũng khóc thét lên, nhưng đa số chỉ gào lên, không phải Vương thị muốn so ai lớn giọng hơn sao? So thì so, nàng cũng không tin nàng đấu không lại một bà già!

    "Đánh người a, bà nội muốn đánh chết Tứ Nương nhà ta.. Phong ca, mau đi gọi nương về, bà nội muốn đánh chết chúng ta a!"

    Tứ Nương nhìn thấy tỷ của mình khóc, ban đầu con bé đã bị đánh đau, lúc này khóc càng lớn tiếng hơn, trong chốc lát sân của Đỗ gia toàn là tiếng khóc rung trời.

    Hàng xóm nghe thấy tiếng khóc, tất cả đều như ong vỡ tổ chạy đến xem náo nhiệt.

    Đỗ Tam Nương vẫy tay với Tứ Nương, kêu Tứ Nương chạy lại chỗ mình, Tứ Nương khóc lóc nhào vào lòng Đỗ Tam Nương, nàng ôm muội muội của mình nói: "Bà nội, nếu người đã chán ghét con và Tứ Nương, vậy thì năm đó nương sinh chúng ta ra, sao người lại không vứt bỏ chúng ta đi! Rốt cuộc con và Tứ Nương đã chọc người không vui chỗ nào, Tứ Nương nhỏ như vậy mà người cũng.."

    Vương thị thấy nàng quật lại, nagy lập tức tức giận đến mức chỉ tay vào nàng nói: "Cái con nhỏ ti tiện kia, mày nói cái gì? Mày.. Mày là hàng lỗ vốn.."

    Vương thị vừa nói vừa nhặt cây chổi lên, Đỗ Tam Nương ôm Tứ Nương, nói: "Con và Tứ Nương là hàng lỗ vốn? Vậy bà nội cũng là phụ nữ, thì người là cái gì!"

    Thấy Vương thị lại muốn đánh người, thì có một phụ nữ đứng xem náo nhiệt chạy đến, vội vàng kéo Vươn thị và nói: "Tốt xấu gì cũng là cháu gái của bà, có chuyện gì mà không thể ngồi xuống nói chuyện."

    Đỗ Tam Nương vén y phục Tứ Nương lên, thấy trên lưng con bé đỏ bầm tím, ngay lập tức cảm thấy trong lòng cực kì tức giận, nàng cắn môi thật mạnh mới không bùng nổ. Nàng nói: "Bà mội, người thực sự muốn đánh chết con và Tứ Nương mới vui vẻ sao?"

    Người bên ngoài nhìn thấy chiếc lưng gầy yếu của Tứ Nương bầm tím, liền ào ào hít một hơi thật sâu. Tuy mọi người đều biết Vương thị là một kẻ không biết nói lý lẽ, nhưng mà không hề nghĩ đến bà ta lại dám ra tay độc ác trên người Tứ Nương mới năm tuổi như vậy.

    Vương thị tức giận trừng mắt nhìn Tam nương: "Mày.. Tiểu tiện nhân, mày còn dám nói!"

    Đỗ Tam Nương lạnh lùng nói: "Nếu bà nội đã dám làm, còn sợ người khác nói sao?"

    "Bà cũng vậy, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao lại ra tay nặng như vậy!" Một bà tử lôi kéo Vương thị cũng chỉ trích.

    Vương thị tức giận nói: "Các ngươi đừng nghe nó nói, cái đứa ranh con này, bây giờ lớn lên cánh dài cứng cáp, còn dám cãi lại ta."

    Đỗ Tam Nương nói: "Bà nội, chẳng lẽ đây không phải là do người ra tay?"

    Vương thị hận không thể xé nát miệng của nàng, nhưng lúc này bà ta bị kéo lại, nên không đi tới được,

    "Bà nội đánh con, bà nội đánh con a!" Tứ Nương khóc lóc, con bé khóc nãy giờ, làm cho con mắt đỏ ửng, giọng cũng đã bắt đầu khàn. Con bé vừa mở miệng ra, mọi người vừa nghe đã thấy thương xót con bé, tất cả đều cảm thấy Vương thị thực sự rất quá đáng.

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn thấy lưng của con gái bầm tím, ông chưa bao giờ đánh hai đứa con gái của mình, lúc này vẻ mặt cũng rất khó coi, nói: "Nương, Tứ Nương nhỏ như vậy, sao người lại có thể ra tay độc ác như vậy!"

    Vương thị nói: "Ai bảo nó nhào đến? Tại sao ngươi lại không nói về Tam Nương, nó còn muốn cầm dao giết ta đây!"

    "Bà nội, nói chuyện phải nói đến lương tâm, sao con có thể giết người? Người không phân biệt tốt xấu đã muốn đánh con, phụ thân con ngăn người lại, còn bị người dùng chổi đánh, người con chưa hết giận lại chạy đến muốn đánh con. Tứ Nương cùng Phong ca ôm người, thì người lại đánh Tứ Nương! Bà nội, rốt cuộc nhà con đã nợ người cái gì, sao người lại đối xử chúng ta như vậy!" Đỗ Tam Nương cắn chặt môi, lúc này vành mắt của nàng cũng ửng hồng lên: "Nương con, con, Tứ Nương, rốt cuộc chúng ta đã chọc gì người, đến mức người hận không thể đánh chết chúng ta."

    Nàng lau khóe mắt, lại nói: "Vốn dĩ người là như vậy, có chuyện gì đều tìm đến chúng ta, lúc không có chuyện thì chưa giờ thăm chúng ta? Nhiều năm như vậy, người đã đối xử nhà chúng ta như thế nào? Người máu lạnh đến đâu, chỉ sợ cũng sẽ không làm ra những chuyện kia. Lúc trước phụ thân con bị ngã gãy chân không được chăm sóc tốt, hiện nay có thể đi, nhưng cái chân còn chưa có lực. Người không nhìn thấy bây giờ phụ thân con đi còn chưa lanh lẹ sao? Tứ thúc muốn sửa nhà, người muốn phụ thân con đi giúp đỡ, chẳng qua con nói bệnh của phụ thân còn chưa khỏe lên, người lại tức giận."

    Đỗ Tam Nương khóc lóc kể lể, mọi người xung quanh đều gật đầu nói: "Quả thực chân của Đỗ nhị ca bị tàn tật, bây giờ cả nhà của hắn đều do thê tử làm, lên núi làm ruộng, việc nặng việc cực gì đều do Dương đại tẩu làm hết."

    Vương thị tức giận đến mức mặt đỏ bừng, Đỗ Tam Nương lau mặt, không nói nữa.

    Đỗ Hoa Thịnh thở dài một tiếng, ông bất đắc dĩ nhìn Vương thị nói: "Nương, để ta đến nhà Tứ đệ sửa giùm là được rồi."

    Dương thị vừa bước vào sân, nghe thấy Đỗ Hoa Thịnh nói câu này, ngay lập tức Dương thị tức giận vứt chiếc cuốc sáng một bên: "Đi? Ông muốn đi đâu?"

    Nói xong Dương thị nhanh chân đi vào, cái sọt trên lưng bà bị ném sang một bên, bà hung dữ nhìn Vương thị: "Đến làm việc cho Tứ đệ? Sao lại không thấy bọn họ đến làm cho nhà chúng con? Trong ruộng bận rộn như vậy, một mình ta làm đến khổ mệt mỏi nhưng vẫn kiên trì, nhưng con cũng không nỡ để Đỗ Hoa Thịnh xuống ruộng, mà người lại muốn ông ấy bị què chân đến sửa nhà cho Tứ đệ? Mái nhà của con bị hư nhưng lại chưa sửa, nếu Tứ đệ đã muốn sửa, vậy thì nhà chúng con cũng cùng sửa luôn!"

    Bây giờ sau lưng Dương thị đều ướt nhẹp, tóc dính ở trên mặt, gương mặt tràn đầy mồ hôi. Đỗ Hoa Thịnh đi đứng không tiện, bây giờ chuyện trong ruộng đầu dựa vào một mình bà, hiện tại mẹ chồng lại muốn ông ấy đi sửa nhà cho tứ đệ, bà ta cũng đừng hòng mơ đến!

    Tứ Nương nhìn thấy nương đã về, trong nháy mắt con bé khóc lóc cáo trạng: "Nương, bà nội đánh con, bà nội đánh con!"

    Hai mắt Dương thị trợn lớn, ánh mắt bà nhìn Vương thị như muốn ăn thịt người!

    Vương thị nói: "Chẳng qua chỉ đẩy nó một cái, làm gì có đánh! Không thể nghe mấy lời của đứa trẻ!"

    Đỗ Tam Nương hừ lạnh nói: "Bà nội, chúng ta đều nhìn thấy, trên lưng của Tứ Nương có dấu tay, chẳng phải là do bà nội đánh sao!"

    "Bà mau cút ra ngoài cho ta! Nhà chúng ta không chào đón bà, có người nào làm nương như bà sao? Nếu như bà đã chướng mắt nhà chúng ta, vẫn luôn bắt bẻ với chúng ta, bà còn đến đây làm gì. Bà mau về, mau về cho ta!" Dương thị nói xong, đẩy Vương thị đi về phía trước.

    Vương thị không dám tin nhìn bà, tức giận nói: "Ngươi dám đẩy ta sao?"

    Bà ta định vươn tay đánh Dương thị, lại bị Dương thị vươn tay kéo lại, Dương thị nói: "Hoa Thịnh, ông là một người cứng đầu, đây là nương của ông, ông làm trâu làm ngựa cho bà ấy và huynh đệ của mình, nhưng bọn họ có nói một câu tốt nào với ông không? Từ khi chân ông bị thương, bọn họ có đến thăm ngươi không! Chẳng phải Tứ đệ cưới một nàng dâu ở trong thành sao, không phải nương thường nói nàng dâu này rất biết kiếm tiền sao, cái chuyện sửa nhà này, tại sao không đi tìm nàng ta! Tới tìm nhà chúng ta làm cái gì!"

    Dương thị vừa nói, vừa đẩy Vương thị, trong một lúc Vương thị bị đẩy ra khỏi sân, bà nhìn xem Vương thị nói: "Ta cho bà biết, chuyện Tứ đệ sửa nhà, nhà chúng ta sẽ không đi giúp! Bà muốn tìm ai thì cứ tìm!

    Nói xong bà đóng cửa lại, nhìn mấy đứa bé trong sân, nói:" Đi, đi vào nhà, sau này nhìn thấy bà của các con đến, đừng mở cửa cho bà ta. Bà ta đã không coi nhà chúng ta là người thân, các ngươi cũng coi như mình được nhặt, cần gì phải khách khí với bà ta!"
     
  6. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 25: Khi nào, Đỗ Tam Nương mới lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương thị không chiếm được chỗ tốt, ngọn lửa ở trong lòng không có chỗ để trút ra, bà ta ngẩng đầu nhìn cái cổng đóng chặt, nói: "Phi, hai thứ hàng lỗ hồn, có gì mà ra oai chứ!"

    Ở trong sân, Dương thị kéo hai đứa con gái mình đi và nói: "Vào nhà thôi."

    Đỗ Hoa Thịnh đứng ở bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, một bên là nương của hắn, một bên là cốt nhục của mình, ông bị kẹp ở chính giữa cũng cảm thấy rất là khó chịu.

    Đỗ Tam Nương nói: "Nương, thật xin lỗi, chuyện vừa rồi là do con, nếu không phải vì con, bà nội cũng sẽ không đánh Tứ Nương!"

    "Tam Nương, chuyện này không liên quan đến con." Dương thị hít một hơi thật sâu: "Trước giờ bà ấy luôn có ý kiến với ta, nên cũng thấy hai đứa con chướng mắt theo luôn. Nương đã nghĩ thông rồi, nếu để bà ta ồn ào trong nhà chúng ta nữa, chắc chắn ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện! Sau này mà nhìn thấy bà nội các con, cứ gọi một tiếng bà nội là được rồi, còn những thứ khác, thì chúng ta sẽ không dựa vào bà ấy để kiếm sống."

    Đỗ Hoa Thịnh vào phòng, nhìn Dương thị, ông có chút không được tự nhiên xoa xoa tay nói: "Nhà lão Tứ đang sửa.."

    Ngọn lửa trong lòng Dương thị lại bùng cháy, bà trừng mắt nhìn Đỗ Hoa Thịnh, chất vấn: "Lão tứ, lão tứ, nhưng năm gần đây ông đã làm bao nhiêu việc cho nhà lão Tứ hả? Ông hãy nghĩ trong lòng mình thử xem, nhà của hắn vừa có chuyện gì, thì đến kêu ông làm, rốt cuộc ông là ca của hắn hay là nô bộc của nhà hắn? Sao ta chưa bao giờ thấy hắn kêu ông qua nhà ăn bữa cơm? Từ lúc ông bị té gãy chân, ông có thấy bọn họ đến thăm ông lần nào chưa? Chỉ có đại ca, đại tẩu, tam đệ, tam đệ muội đều đến thăm ông, còn cả nhà lão Tứ đều tránh gặp ông! Hắn từ trước đến nay cao cao tại thượng, chướng mắt mấy huynh đệ ông, và người hắn coi thường nhất chính là ông, bởi vì ông nghèo nhất! Vậy mà ông còn muốn đến gần hắn, Đỗ Hoa Thịnh, ông có còn chút tự tôn nào hay không!"

    Dương thị vừa nói vừa xúc động chạm đến chuyện buồn: "Nói đến chuyện mảnh ruộng kia, rõ ràng là chia cho ông, lúc cha chồng còn sống đã nói là muốn cho ông. Nhưng lão Tứ đã làm thế nào? Nói là đến mượn để trồng, hắn ta còn cầm mảnh đất khác đổi cho ông, ông nói là huynh đệ ruột thịt, hắn muốn trồng thì cứ trông, trái lại ông rất là hào phóng. Nhưng còn bây giờ thì sao, hắn có bằng lòng trả lại cho ngươi không? Ta đi tìm hắn lý luận, thì hắn luôn trốn ta, còn thê tử hắn trước giờ là người hung hãn, cái gì đã vào túi của nàng ta, cũng đừng mong nàng ta sẽ chịu ói ra. Nàng ta và nương của ông là kẻ xướng người họa, quả thực là đã cướp cái mảnh ruộng kia! Quay về ông còn lại nói ta."

    Giọng nói của Dương thị đã có hơi nghẹn ngào, bà ho một cái, nhổ nước miếng, lại nói: "Dù sao ta cũng không cho ông đến nhà lão Tứ giúp đỡ, còn nếu ông vẫn muốn đi, thì sau này đừng có trở về cái nhà này nữa. Ông là nhị ca của hắn, vậy ông hãy nhìn xem hắn có bằng lòng cho ông đến ở không!"

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Chuyện đã lâu như vậy, chúng ta đừng có nhắc đến nữa. Nếu bà đã không cho ta đi, thì không đi nữa."

    Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ. Người phụ thân này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là quá nặng tình thần, ông coi người ta là huynh đệ ruột thịt của mình, móc tim móc phổi, nhưng căn bản người ta lại không xem trọng ông. Mỗi lần trong nhà Tứ thúc có chuyện gì, đều đến gọi ông, cho dù nhà của mình bận rộn bao nhiêu, ông đều có thể vứt sang một bên đi giúp cho nhà Tứ thúc! Nương của nàng cũng đã thầm nói bao nhiêu lần rồi, nhưng ông cũng không chịu nghe.

    Đỗ Tam Nương không thích vị Tứ thúc kia, cũng không thích đến nhà ông ta ăn tết, nhìn thấy gương mặt giả dối kia liền chán ghét. Bởi vì là con út trong nhà, được nhiên sẽ được nuông chiều, nghe nói khi còn bé ông ta còn thông mình hơn ca ca và tỷ tỷ của mình, còn từng đi đọc sách hai năm, nhưng mà sau này trong nhà quá nghèo nên không có đi nữa, cho dù như thế, cả Đỗ gia chỉ có mình ông ta biết chữ, nên trong người vẫn luôn có sự kiêu ngạo của người đọc sách, căn bản ông ta khinh thường mấy huynh đệ tỷ muội của mình.

    Sau khi lớn lên, biết ăn nói mà lại biết chữ, trước đây làm tiểu nhị ở trong thành, dựa vào cái miệng đó lừa được nữ nhi độc nhất của chưởng quỷ, quyết một lòng phải gả cho ông ta.

    Chưởng quỷ kia không có cách nào, dưới gối chỉ có một đứa con gái, đành phải chiều theo nữ nhi. Về sau Đỗ lão tứ xúi giục thê tử của mình, làm cho cha vợ đưa cửa hàng cho phu thê thê bọn họ, từ đó Đỗ LãoTứ tự xưng mình là người thành đạt, rất là khoe mẽ. Đỗ Tam Nương rất coi thường loại đàn ông dựa vào vợ để làm giàu, mà cái người Tứ thúc này lại rất biết giả vờ, ở trước mặt người ngoài giả làm người thành đạt, còn ở trước mặt huynh đệ tỷ muội của mình lại kể lể cửa hàng của mình gặp bao nhiêu khó khăn, nói mình không có tiền, chính là sợ người thân đến mượn tiền của mình.

    Năm thiên tai trước kia, Đỗ Lão Tứ đóng cửa hàng lại, dẫn vợ con về nông thôn. Ông ta cũng là người thông minh, trước lúc thiên tai ngày càng nặng nề, đã mua mấy bao gạo lớn và bột mì, những ngày kia, nhà khác ăn vỏ rễ cây, còn nhà ông ta thì ăn bột mì! Nhưng lại là một người vắt cổ chày ra nước, sẽ không cho người ta chiếm đồ của mình.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Nương, hôm nay con đã mua thịt, chúng ta ăn sủi cảo."

    Dương thị bị nàng chuyển đề tài, bà kinh ngạc nhìn nàng; "Sủi cảo? Con lấy tiền ở đâu mà mua thị?"

    "Đương nhiên là do con bán được kỳ nhông. Nương, chúng ta làm sủi cảo thôi." Đỗ Tam Nương kéo tay Dương thị lại, nói: "Phụ thân cũng đã biết sai rồi, người đừng trách phụ thân nữa. Từ trước đến này phụ thân là một người thành thật, nếu là ngày nào đó mà phụ thân thông mình lên, chỉ sợ lúc đó người không còn an nhàn đâu."

    Lại nói với muội muội: "Tứ Nương, muội nói chuyện với phụ thân đi, chờ lúc nữa tỷ sẽ gói cái sủi cảo thật to cho muội."

    Tứ Nương nghe sẽ làm một cái sủi cao lớn cho mình, ngay lập tức Đỗ Tứ Nương gật đầu đồng ý, rồi cười với Đỗ Tam Nương.

    "Phụ thân, chuyện hôm nay, người hãy suy nghĩ thêm đi. Nếu bà nội không phải là một người hồ đồ, Tứ thúc không phải như vậy ngại bần yêu giàu, thì nương cũng sẽ không ngăn cho người đi. Chẳng phải do chúng ta sợ người bị thiệt thòi sao."

    Nói xong, Đỗ Tam Nương kéo Dương thị vào phòng bép, nàng lấy đồ ở trong ngăn tủ ra, Dương thị nhìn cái chậu thịt kia, chép chép miệng: "Chắc.. Chắc cái này tốn rất nhiều tiền!"

    "Mặc kệ là nhiều hay ít, nếu đã kiếm được tiền thì phải tiêu xài." Đỗ Tam Nương lại nói: "Con còn để một nửa ở trong chum nước."

    Dương thị nói: "Chỉ cần hai mua lạng thịt để ăn là được rồi, mua nhiều như vậy, lãng phí tiền quá."

    Biết nương trước giờ là một người tiết kiệm, Đỗ Tam Nương cũng chỉ cười cười, nàng nói: "Nương, ở chỗ còn có hai xâu tiền, con đưa cho người. Ngày náo đó người dẫn phụ thân vào thành khám cái chân. Chờ đầu xuân, cả nhà phải ra đồng nữa, nếu một mình người bận rộn không nổi, thì mời hai người đến giúp đỡ."

    Dương thị giật mình, duỗi hai ngón tay ra: "Thực sự là hai xâu tiền sao? Có phải con đang lừa ta không?"

    "Nương, con không có lừa người." Đỗ Tam Nương lại nói: "Nương, ngày mai người có bận không? Nếu không bận mai chúng ta đi hái quả chôm chôm đi, hôm nay con đi đưa cho khách hàng, quản gia hỏi có còn không, nói là phu nhân trong thích ăn quả này."

    "Được rồi, mai nương sẽ đi cùng con."

    Mẹ con hai người cười cười nói nói, qua nửa canh giờ đã gói xong tất cả sủi cảo.

    Dương thị nhìn nữ nhi mình nói: "May mà trong nhà còn có con, tài giỏi như vậy, làm cho nương cảm thấy thoải mái hơn nhiều."

    Đỗ Tam Nương tươi cười: "Còn không phải đều là do nương dạy sao."

    Dương thị ngồi ở phí sau bếp nhóm lửa, nhìn nữ nhi mình bận rộn trên lò, bà mở miệng nói: "Năm sau, con cũng đã 14 tuổi rồi. Chỉ chớp mắt, đã sắp thành một đạu cô nương."

    Nói xong trong lòng có chút phiền muộn, Dương thị lại nói: "Con gái, nếu có người đến làm mai cho con, con sẽ nghĩ như thế nào."

    Đỗ Tam Nương dừng việc trên tay lại, qua một lúc, nàng sờ cái sủi cảo trong nồi, để đề phòng nó không bị dính vào nồi, nói ra: "Chỉ cần nương thấy tốt là được rồi."

    Nàng chỉ là một nha đầu nông thôn, không tiền không thế, trong nhà còn nghèo, nếu có gả cũng có thể gả cho một nhà nông. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói "Nương, chỉ cần là người đáng tin, lại chịu khó, cho dù trong nhà nghèo một chút là được rồi."

    Dương thị cười nói: "Đúng đúng, nương biết mà. Ta cũng chỉ có hai đứa con gái là con và Tứ Nương, đương nhiên hi vọng con sẽ được gả một nơi thật tốt."

    Nói xong bà lại nghĩ chàng trai kia, bộ dáng tướng mạo cũng không kém, lại có tay nghề, đương nhiên sẽ không thể không nuôi nổi cả nhà. Chính là cơ thể kia quá cường tráng, Dương thị nhíu lông mày, nhìn con gái một chút, đã 13 tuổi rồi mà còn chưa có kinh nguyệt, ngay đường con thiếu nữ cũng không có chút nào, lại giống như là một cây giá đỗ.

    Đỗ Tam Nương không chú ý đến bộ dạng muốn nói của nương mình, lúc này trong lòng nàng đang có suy nghĩ của riêng mình, cũng không biết sau này sẽ gả cho người đàn ông như thế nào! Yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ mong là có thể tìm được một tri kỷ, đương nhiên quan trọng nhất phải có tính tình tốt. Nàng sợ nhất là những người đàn ông có tính xấu, đã từng nhìn thấy những người phụ nữ bị chồng đánh, người đàn ông đánh nữ nhân đến mức mặt mày sưng lên, nhìn rất là dọa người.

    Trong lúc nhất thời mẹ con hai người đều mang tâm tư riêng, nên không có nói chuyện với nhau nữa.

    Qua không bao lâu, Đỗ Tam Nương kêu: "Tứ Nương, Phong ca, mau tới bưng một bát cho phụ thân đi."

    Ngay lập tức hai đứa nhỏ chạy vào, nhìn thấy sủi cảo đang lơ lửng trong nồi, nhịn không được mà nuốt nước miếng. Tứ Nương nói: "Tỷ, tỷ, muội muốn ăn, muội muốn ăn!"

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Sẽ múc cho muội ngay bây giờ."

    Bữa cơm này, đúng là tiêu chuẩn của bữa cơm ngày tết, hai đứa trẻ ăn đến cái bụng tròn trịa, Đỗ Tam Nương nhìn hai đứa bọn họ, ở trong lòng cảm thán một câu, chẳng qua chỉ có một bát sủi cảo đã làm cho bọn trẻ thỏa mãn như vậy, sau này nàn chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền hơn, làm cho cuộc sống trong nhà trở nên tốt hơn.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Dương thị đi theo nữ nhi lên núi. Ban đầu Tứ Nương cùng Đỗ Phong cũng muốn đi, nhưng bị Dương thị kêu ở nhà.

    Hai người mới vừa đi tới chân núi, thì nghe phía sau có người kêu.

    "Tam Nương, thím.."

    Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn lại, là Ngưu Đại Nha, nàng cười nói: "Đại Nha, ngươi đi đâu vậy a."

    "Ta lên núi đốn củi, củi trong nhà hết rồi."

    Nói xong Trâu Đại Nha chạy hai ba bước đến trước mặt Đỗ Tam Nương. Dương thị nhìn nàng ấy, hỏi: "Đại Nha, nương của ngươi thế nào? Nghe nói trước kia bị bệnh, đã đỡ hơn chưa?"

    Trâu Đại Nha gật đầu, nói: "Thím, nương của con đã tốt hơn rồi."

    Dương thị cười cười, nhìn Ngưu Nha Đầu cao hơn nữ nhi của mình nửa cái đầu, cơ thể còn lớn hơn nữ nhi mình, nàng ấy cũng chỉ hơn nửa tuổi của nữ nhi, nhưng đã là một đại cô nương rồi. Dương thị nhìn cơ thể gầy yếu của nữ nhi mình, không tránh khỏi lại thở dài thở ngắn, khi nài, Đỗ Tam Nương của bà mới lớn lên lên đây!

    Chương 26: Trâu Đại Nha

    Ba người kết bạn cùng nhau lên núi, Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, chúng ta muốn đi hái dương đào, ngươi có muốn đi không?"

    Bộ dạng Trâu Đại Nha to lớn mạnh khỏe, tướng mạo thì giống phụ thân nàng ấy, làn da hơi đen một chút, gương mặt hình chữ quốc, không tính là xinh đẹp, nhưng mà lại có một cơ thể cường tráng.

    Trâu Đại Nha vừa đi vừa nói với Đỗ Tam Nương: "Cái quả dương đào kia có gì đâu mà ăn, hai người hái để làm gì vậy?"

    "Cái này còn không phải do hai đứa trẻ trong nhà đòi muốn ăn vặt, nên hái một ít để cho bọn nó ăn." Đỗ Tam Nương cười nói.

    Trong nhà Trâu Đại Nha có tới hai người đệ đệ, nàng ấy trầm mặc một lúc, nói: "Vậy được, ta cũng hái một ít về."

    Lúc này ở trên núi là mùa của quả dương đào, những năm qua nàng cũng đến để hái một ít, quả dại nhỏ hơn những quả được trồng, cũng chua hơn một chút. Thực ra trong nhà chỉ có nàng và Tứ Nương thích ăn, những người khác đều không thích cái này.

    Vào trong rừng, Dương thị leo lên cây chặt những cái cành trên đó, Đỗ Tam Nương ngồi xổm ở dưới mặt đất nhặt quả. Động tác trên tay Trâu Đại Nha không ngừng dừng lại, rất nhanh đã nhặt được một sọt củi đốt, lúc này nàng ấy mới nói: "Thẩm nhi, người có thể cho con mượn cái liềm được không."

    Dương thị nói: "Ngươi cứ cầm đi."

    Nói xong bà từ trên cây xuống, nói với nữ nhi mình: "Ta cũng đi chặt ít củi, nếu không đủ thì con để Đại Nha phụ giúp con."

    Trâu Đại Nha cầm cái liềm leo lên cây, nàng ấy nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, ngươi còn cần nữa không?"

    Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Vậy cám ơn ngươi nha."

    Có Trâu Đại Nha giúp đỡ, rất nhanh đã nhặt được một nửa sọt. Trâu Đại Nha lại nói: "Tam Nương, ngươi nhặt nhiều như vậy, khi về có ăn hết không? Còn không bằng nhặt nhiều củi đi."

    Đỗ Tam Nương cười híp mắt nói: "Thứ này có thể cất giữ nhiều ngày, sau này cũng không có thời gian mỗi ngày đến đây, vẫn nên nhặt nhiều chút."

    Trâu Đại Nha ồ một tiếng, Đỗ Tam Nương nhìn nàng, cơ thể của Trâu Đại Nha này chắc chắn rất là khỏe mạnh, trái lại rất xứng với hắn, nghĩ đến đây Đỗ Tam Nương cười nheo mắt lại thành một đường thẳng.

    Trâu Đại Nha nhìn Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, ngươi cười ngây ngô cái gì vậy, ngươi bóp hỏng quả dương đào rồi kìa."

    Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay dính phần sền sệt của thịt quả. Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, lần sau chúng ta cùng đi chợ đi, lần trước ta đi vào thành bán nấm, đã bán được 30 văn tiền đó!"

    "30 văn tiền?" Trâu Đại Nha hít một ngụm khí lạnh: "Thật sự bán được nhiều tiền như vậy sao?"

    Đỗ Tam Nương cười nheo mắt nói: "Thật sự, lão gia kia một hơi đã mua hết nấm của ta."

    Trâu Đại Nha nhíu mày, nàng nói: "Nhưng mà sợ nương của ta không cho ta đi."

    Đương nhiên nàng ấy cũng muốn vào thành, nhưng mà bây giờ cả nhà đều dựa vào nàng ấy, thân thể của nương không tốt, căn bản là không thể đi xuống ruộng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, ngươi hãy nói chuyện với tím đi, chắc chắn thím sẽ cho ngươi đi. Chờ quay về ngươi kiếm được tiền, chẳng phải nương ngươi sẽ rất vui sao."

    Trâu Đại Nha nghĩ nghĩ, nói: "Được, vậy ta quay về nói với nương một chút. Có điều lần sau ngươi đi chợ phải kêu ta một tiếng, nếu không nương sẽ không tin ta đâu."

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ kêu ngươi, ngươi cứ yên tâm đi."

    Đỗ Tam Nương mừng rỡ trong lòng, càng nhìn Trâu Đại Nha càng hài lòng, cái người họ Lục kia muốn tìm một người có cơ thể rắn chắc, thì nàng sẽ tìm một người có cơ thể rắn chắc cho hắn. Đây chính là lần đầu tiên nàng mai mối cho người khác, Đỗ Tam Nương càng nghĩ càng kích động, có thể nói là có tham vọng.

    Qua không bao lâu, Dương thị đi đến, trong tay bà cầm mấy quả trứng, bà nhìn nữ nhi cười nói: "Tam Nương, con xem đây là cái gì nè?"

    Đỗ Tam Nương chạy tới, nhìn quả trứng: "Là trứng gà rừng sao?"

    Dương thị gật đầu cười: "Vừa nãy ta nhặt củi thấy có một cái chòi, quay về ta nấu cho các con ăn!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Nương nấu cho Tứ Nương cùng Phong ca ăn đi."

    Nàng không thích ăn trứng gà rừng, trước kia ăn thử một lần, nàng thực sự không thể cảm nhận được mùi vị này, nó có mùi khai.

    Trâu Đại Nha nói: "Thẩm nhi, vừa rồi Tam Nương nói lần sau họp chợ sẽ dẫn con đi vào thành bán đồ ăn."

    Dương thị cười cười, nói: "Được, lần sau ngươi đi với Tam Nương."

    Trở về nhà, Tứ Nương chạy tới, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tỷ, tỷ nhặt được quả Dương Đào chưa?"

    Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng gật đầu, sờ mặt Tứ Nương: "A tỷ hái được quả dương đào, nương còn nhặt được mấy quả trứng gà, chờ một lúc sẽ nấu cho mấy đứa ăn!"

    Tứ Nương lập tức vui vẻ, chạy đến quấn lấy Dương thị.

    Đỗ Tam Nương ngồi ở trong sân, đồ những đồ trong sọt đổ ra, và chọn những quả dương đào tốt nhất.

    Đột nhiên Tứ Nương méo miệng oa một tiếng, Đỗ Phong có chút ngượng ngùng nói: "Ta.. Ta không phải cố ý."

    Trứng gà rưng kia rơi xuống mặt đất, bị ném hỏng, Tứ Nương chỉ vào quả trứng bị vỡ hư kia: "Có gà con, có gà con!"

    "Ca ca là người xấu!" Tứ Nương lên án nói.

    Đỗ Phong sờ đầu: "Cái quả trứng này không thể ăn."

    Tứ Nương vừa khóc oa oa vừa chạy phía Đỗ Tam Nương: "Tỷ, tỷ, ca ca là người xấu."

    Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng của con bé, cười nói: "Ngoan, Phong nhi cũng không phải là cố ý."

    "Tỷ, tỷ mau nhìn xem, bên trong có gà con!" Nói xong còn cố gắng kéo Đỗ Tam Nương đi nhìn. Đỗ Tam Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo con be`, Đỗ Phong bĩu môi, nhìn thấy tỷ tỷ tới, thằng bé sợ mình bị mắng, nên vội vàng nói: "Tỷ, đệ thật sự không có cố ý."

    Bên trong vỏ trứng là một gà con đã lớn hoàn chỉnh, rất nhanh có thể chui ra khỏi vỏ trứng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, ném đi, muội nhìn xem trong đó còn có gà con."

    Trên mặt Tứ Nương còn có những hạt đậu vàng, miệng nhỏ của con bé méo lại, nói: "Tỷ, chúng ta đi ấp gà con đi! Đừng ném đi, ấp ra chúng ta sẽ nuôi gà con."

    Đỗ Tam Nương chỉ cho rằng đứa nhỏ nói đùa, cười nói: "Được rồi, giữ lại để ấp gà con."

    Ngay lập tức Tứ Nương ôm mấy quả trứng còn lại vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Đỗ Tam Nương hỏi: "Tỷ, vậy làm như thế nào mới có thể ấp ra gà con?"

    Đỗ Phong nói: "Muội muội thực ngốc, chắc chắn phải có gà mái ấp mới ấp ra được gà con."

    Tứ Nương bĩu môi: "Bên trong gà mà muội nuôi có gà mái, có gà mái."

    Đỗ Phong vội la lên: "Muội muội, không phải chỉ cần có gà mái là ấp được đâu, muốn ấp được gà con phải có gà mái đang ấp con."

    Tứ Nương kéo tay Đỗ Tam Nương: "Tỷ, trong nhà có gà mái đang ấp con không?"

    "Tứ Nương, trong nhà chúng ta không có gà mái đang ấp con."

    Tứ Nương nghe vậy cái miệng méo một bên: "Tỷ, tỷ, chúng ta đi ấp trứng gà con nha, ấp trứng gà con đi mà!"

    Đỗ Tam Nương đau đầu cực kỳ, nàng dỗ dành Tứ Nương nói: "Tứ Nương, ngày mai tỷ sẽ vào thành nhìn xem, nếu mà có gà mái đang ấp con thì ta sẽ mua cho muội, được không?"

    Tứ Nương gật đầu, Đỗ Tam Nương sờ đầu con bé, lại nói: "Vậy Tứ Nương hãy ngoan ngoãn đi chơi với ca ca đi, tỷ tỷ còn đang bận, ngày mai đi trong thành bán những đồ kia, mới có tiền mua gà mái đang ấp con cho Tứ Nương."

    Tứ Nương được dỗ dành, con bé cẩn thận cầm mấy quả trứng gà rừng bỏ vào trong ổ gà, sau khi cất kỹ còn lấy rơm che lại, con bé phủi tay, chạy đến nói với Đỗ Tam Nương: "Tỷ, ta đã đặt trứng vào ổ gà rồi, chờ khi mua gà mái đang ấp về, thì sẽ để nó vào ổ gà để ấp trứng."

    Đỗ Tam Nương nhìn con bé, lúc này quả nhiên bị con bé làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ ngày mai phải mua mua một con gà mái đang ấp để giữ lời sao?

    Tứ Nương chạy vào phòng, Đỗ Tam Nương đứng ở trong sân còn có thể nghe thấy Tứ Nương nói Đỗ Hoa Thịnh nói là chờ tỷ tỷ mua gà mái đang ấp con để về ấp trứng.

    Đỗ Tam Nương nghe lời nói của đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy nên thỏa mãn yêu cầu của con bé như thế nào? Cũng không thể tùy tiện lừa một đứa trẻ ngây thơ như vậy, tuổi thơ của Tứ Nương chỉ còn vài năm nữa.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Tam Nương cõng cái sọt quả dương đào, phía trên đụng rau xanh, sau đó rồi đi ra khỏi nhà.

    Lúc Đỗ Tam Nương vào thành, mặt trời đã lên cao, nàng vội vàng đi giao đồ cho Nhan gia, Triệu quản gia không rảnh, chỉ kêu một người sai vặt đến. Tên sai vặt kia liếc nàng một cái, nói: "Ngươi vào cùng ta đi."

    Hình lão đầu nói: "Cô nương, mau vào theo hắn đi."

    Đỗ Tam Nương vội vàng đi theo, cả một đường nàng cũng không dám nhìn kỹ, chỉ đi theo người kia bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng đi đến một cái sân, gã sai vặt chỉ chỉ bên trong, nói: "Ngươi đi vào đó đi."

    Nói xong không để ý đến Đỗ Tam Nương, xoay người rời đi. Đỗ Tam Nương tiến vào cửa sân, thấy trong sân có một người phụ nữ trung niên, đang ngồi ở trên ghế cắn hạt dưa.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng giòn giã kêu lên: "Thẩm nhi, ta đến đưa đồ, là Triệu quản gia Triệu thúc cho ta đưa đến."

    Nàng không biết người phụ nữ trong đó là ai, lại sợ người nhà oanh nàng rời đi, gã sai vặt lúc này cũng không có đi vào, chỉ dẫn nàng đến đây rồi bỏ đi.

    Đỗ Tam Nương nhắc đến Triệu quản gia, chính là mong chờ đối phương có thể nề mặt Triệu quản gia, cho nàng ít sắc mặt tốt.

    Phụ nữ trung niên kia nghe nàng là là Triệu quản gia cho mang đến, không khỏi tỉ mỉ nhìn lại nàng, Đỗ Tam Nương nhếch môi cười.

    "Ngươi chính là tiểu nha đầu kia!" Mã thị nhìn nàng cười nói.

    Nàng từng nghe phu quân của mình nói về một tiểu cô nương, nói là không sợ người lạ chút nào, còn dám làm ăn ăn với ông ấy, lúc này Mã thị nhìn tiểu nha đầu thanh tú động lòng người ở trước mặt này, thì biết người mà phu quân nói là nàng.

    Mã thị đứng dậy, nói: "Vào đi, Triệu quản gia là phu quân của ta. Ta nhìn xem hôm nay ngươi mang gì đến."

    Đỗ Tam Nương nói: "Là Dương Đào, trước kia Triệu quản gia nói phu nhân trong thích ăn, kêu ta lại mang đến."

    Nói xong nàng lấy đồ trong sọt ra, sau đó còn cầm một đồ được bọc trong lá chuối, nói: "Thẩm nhi, đây là ta mang riêng cho Triệu quản gia, cho bọn nhỏ ăn thử."

    Mã thị cũng không từ chối, Đỗ Tam Nương lại nói: "Lần này còn có mấy nấm cây trà, không có nhiều lắm, cho ở trong phủ nếm trước, quay về ta lại đưa sau."
     
  7. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 26: Trâu Đại Nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba người kết bạn cùng nhau lên núi, Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, chúng ta muốn đi hái dương đào, ngươi có muốn đi không?"

    Bộ dạng Trâu Đại Nha to lớn mạnh khỏe, tướng mạo thì giống phụ thân nàng ấy, làn da hơi đen một chút, gương mặt hình chữ quốc, không tính là xinh đẹp, nhưng mà lại có một cơ thể cường tráng.

    Trâu Đại Nha vừa đi vừa nói với Đỗ Tam Nương: "Cái quả dương đào kia có gì đâu mà ăn, hai người hái để làm gì vậy?"

    "Cái này còn không phải do hai đứa trẻ trong nhà đòi muốn ăn vặt, nên hái một ít để cho bọn nó ăn." Đỗ Tam Nương cười nói.

    Trong nhà Trâu Đại Nha có tới hai người đệ đệ, nàng ấy trầm mặc một lúc, nói: "Vậy được, ta cũng hái một ít về."

    Lúc này ở trên núi là mùa của quả dương đào, những năm qua nàng cũng đến để hái một ít, quả dại nhỏ hơn những quả được trồng, cũng chua hơn một chút. Thực ra trong nhà chỉ có nàng và Tứ Nương thích ăn, những người khác đều không thích cái này.

    Vào trong rừng, Dương thị leo lên cây chặt những cái cành trên đó, Đỗ Tam Nương ngồi xổm ở dưới mặt đất nhặt quả. Động tác trên tay Trâu Đại Nha không ngừng dừng lại, rất nhanh đã nhặt được một sọt củi đốt, lúc này nàng ấy mới nói: "Thẩm nhi, người có thể cho con mượn cái liềm được không."

    Dương thị nói: "Ngươi cứ cầm đi."

    Nói xong bà từ trên cây xuống, nói với nữ nhi mình: "Ta cũng đi chặt ít củi, nếu không đủ thì con để Đại Nha phụ giúp con."

    Trâu Đại Nha cầm cái liềm leo lên cây, nàng ấy nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, ngươi còn cần nữa không?"

    Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Vậy cám ơn ngươi nha."

    Có Trâu Đại Nha giúp đỡ, rất nhanh đã nhặt được một nửa sọt. Trâu Đại Nha lại nói: "Tam Nương, ngươi nhặt nhiều như vậy, khi về có ăn hết không? Còn không bằng nhặt nhiều củi đi."

    Đỗ Tam Nương cười híp mắt nói: "Thứ này có thể cất giữ nhiều ngày, sau này cũng không có thời gian mỗi ngày đến đây, vẫn nên nhặt nhiều chút."

    Trâu Đại Nha ồ một tiếng, Đỗ Tam Nương nhìn nàng, cơ thể của Trâu Đại Nha này chắc chắn rất là khỏe mạnh, trái lại rất xứng với hắn, nghĩ đến đây Đỗ Tam Nương cười nheo mắt lại thành một đường thẳng.

    Trâu Đại Nha nhìn Đỗ Tam Nương, nói: "Tam Nương, ngươi cười ngây ngô cái gì vậy, ngươi bóp hỏng quả dương đào rồi kìa."

    Nàng cúi đầu nhìn xuống, thấy trên tay dính phần sền sệt của thịt quả. Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, lần sau chúng ta cùng đi chợ đi, lần trước ta đi vào thành bán nấm, đã bán được 30 văn tiền đó!"

    "30 văn tiền?" Trâu Đại Nha hít một ngụm khí lạnh: "Thật sự bán được nhiều tiền như vậy sao?"

    Đỗ Tam Nương cười nheo mắt nói: "Thật sự, lão gia kia một hơi đã mua hết nấm của ta."

    Trâu Đại Nha nhíu mày, nàng nói: "Nhưng mà sợ nương của ta không cho ta đi."

    Đương nhiên nàng ấy cũng muốn vào thành, nhưng mà bây giờ cả nhà đều dựa vào nàng ấy, thân thể của nương không tốt, căn bản là không thể đi xuống ruộng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Đại Nha, ngươi hãy nói chuyện với tím đi, chắc chắn thím sẽ cho ngươi đi. Chờ quay về ngươi kiếm được tiền, chẳng phải nương ngươi sẽ rất vui sao."

    Trâu Đại Nha nghĩ nghĩ, nói: "Được, vậy ta quay về nói với nương một chút. Có điều lần sau ngươi đi chợ phải kêu ta một tiếng, nếu không nương sẽ không tin ta đâu."

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ kêu ngươi, ngươi cứ yên tâm đi."

    Đỗ Tam Nương mừng rỡ trong lòng, càng nhìn Trâu Đại Nha càng hài lòng, cái người họ Lục kia muốn tìm một người có cơ thể rắn chắc, thì nàng sẽ tìm một người có cơ thể rắn chắc cho hắn. Đây chính là lần đầu tiên nàng mai mối cho người khác, Đỗ Tam Nương càng nghĩ càng kích động, có thể nói là có tham vọng.

    Qua không bao lâu, Dương thị đi đến, trong tay bà cầm mấy quả trứng, bà nhìn nữ nhi cười nói: "Tam Nương, con xem đây là cái gì nè?"

    Đỗ Tam Nương chạy tới, nhìn quả trứng: "Là trứng gà rừng sao?"

    Dương thị gật đầu cười: "Vừa nãy ta nhặt củi thấy có một cái chòi, quay về ta nấu cho các con ăn!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Nương nấu cho Tứ Nương cùng Phong ca ăn đi."

    Nàng không thích ăn trứng gà rừng, trước kia ăn thử một lần, nàng thực sự không thể cảm nhận được mùi vị này, nó có mùi khai.

    Trâu Đại Nha nói: "Thẩm nhi, vừa rồi Tam Nương nói lần sau họp chợ sẽ dẫn con đi vào thành bán đồ ăn."

    Dương thị cười cười, nói: "Được, lần sau ngươi đi với Tam Nương."

    Trở về nhà, Tứ Nương chạy tới, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tỷ, tỷ nhặt được quả Dương Đào chưa?"

    Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng gật đầu, sờ mặt Tứ Nương: "A tỷ hái được quả dương đào, nương còn nhặt được mấy quả trứng gà, chờ một lúc sẽ nấu cho mấy đứa ăn!"

    Tứ Nương lập tức vui vẻ, chạy đến quấn lấy Dương thị.

    Đỗ Tam Nương ngồi ở trong sân, đồ những đồ trong sọt đổ ra, và chọn những quả dương đào tốt nhất.

    Đột nhiên Tứ Nương méo miệng oa một tiếng, Đỗ Phong có chút ngượng ngùng nói: "Ta.. Ta không phải cố ý."

    Trứng gà rưng kia rơi xuống mặt đất, bị ném hỏng, Tứ Nương chỉ vào quả trứng bị vỡ hư kia: "Có gà con, có gà con!"

    "Ca ca là người xấu!" Tứ Nương lên án nói.

    Đỗ Phong sờ đầu: "Cái quả trứng này không thể ăn."

    Tứ Nương vừa khóc oa oa vừa chạy phía Đỗ Tam Nương: "Tỷ, tỷ, ca ca là người xấu."

    Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng của con bé, cười nói: "Ngoan, Phong nhi cũng không phải là cố ý."

    "Tỷ, tỷ mau nhìn xem, bên trong có gà con!" Nói xong còn cố gắng kéo Đỗ Tam Nương đi nhìn. Đỗ Tam Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo con be`, Đỗ Phong bĩu môi, nhìn thấy tỷ tỷ tới, thằng bé sợ mình bị mắng, nên vội vàng nói: "Tỷ, đệ thật sự không có cố ý."

    Bên trong vỏ trứng là một gà con đã lớn hoàn chỉnh, rất nhanh có thể chui ra khỏi vỏ trứng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, ném đi, muội nhìn xem trong đó còn có gà con."

    Trên mặt Tứ Nương còn có những hạt đậu vàng, miệng nhỏ của con bé méo lại, nói: "Tỷ, chúng ta đi ấp gà con đi! Đừng ném đi, ấp ra chúng ta sẽ nuôi gà con."

    Đỗ Tam Nương chỉ cho rằng đứa nhỏ nói đùa, cười nói: "Được rồi, giữ lại để ấp gà con."

    Ngay lập tức Tứ Nương ôm mấy quả trứng còn lại vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Đỗ Tam Nương hỏi: "Tỷ, vậy làm như thế nào mới có thể ấp ra gà con?"

    Đỗ Phong nói: "Muội muội thực ngốc, chắc chắn phải có gà mái ấp mới ấp ra được gà con."

    Tứ Nương bĩu môi: "Bên trong gà mà muội nuôi có gà mái, có gà mái."

    Đỗ Phong vội la lên: "Muội muội, không phải chỉ cần có gà mái là ấp được đâu, muốn ấp được gà con phải có gà mái đang ấp con."

    Tứ Nương kéo tay Đỗ Tam Nương: "Tỷ, trong nhà có gà mái đang ấp con không?"

    "Tứ Nương, trong nhà chúng ta không có gà mái đang ấp con."

    Tứ Nương nghe vậy cái miệng méo một bên: "Tỷ, tỷ, chúng ta đi ấp trứng gà con nha, ấp trứng gà con đi mà!"

    Đỗ Tam Nương đau đầu cực kỳ, nàng dỗ dành Tứ Nương nói: "Tứ Nương, ngày mai tỷ sẽ vào thành nhìn xem, nếu mà có gà mái đang ấp con thì ta sẽ mua cho muội, được không?"

    Tứ Nương gật đầu, Đỗ Tam Nương sờ đầu con bé, lại nói: "Vậy Tứ Nương hãy ngoan ngoãn đi chơi với ca ca đi, tỷ tỷ còn đang bận, ngày mai đi trong thành bán những đồ kia, mới có tiền mua gà mái đang ấp con cho Tứ Nương."

    Tứ Nương được dỗ dành, con bé cẩn thận cầm mấy quả trứng gà rừng bỏ vào trong ổ gà, sau khi cất kỹ còn lấy rơm che lại, con bé phủi tay, chạy đến nói với Đỗ Tam Nương: "Tỷ, ta đã đặt trứng vào ổ gà rồi, chờ khi mua gà mái đang ấp về, thì sẽ để nó vào ổ gà để ấp trứng."

    Đỗ Tam Nương nhìn con bé, lúc này quả nhiên bị con bé làm cho dở khóc dở cười, chẳng lẽ ngày mai phải mua mua một con gà mái đang ấp để giữ lời sao?

    Tứ Nương chạy vào phòng, Đỗ Tam Nương đứng ở trong sân còn có thể nghe thấy Tứ Nương nói Đỗ Hoa Thịnh nói là chờ tỷ tỷ mua gà mái đang ấp con để về ấp trứng.

    Đỗ Tam Nương nghe lời nói của đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy nên thỏa mãn yêu cầu của con bé như thế nào? Cũng không thể tùy tiện lừa một đứa trẻ ngây thơ như vậy, tuổi thơ của Tứ Nương chỉ còn vài năm nữa.

    Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Tam Nương cõng cái sọt quả dương đào, phía trên đụng rau xanh, sau đó rồi đi ra khỏi nhà.

    Lúc Đỗ Tam Nương vào thành, mặt trời đã lên cao, nàng vội vàng đi giao đồ cho Nhan gia, Triệu quản gia không rảnh, chỉ kêu một người sai vặt đến. Tên sai vặt kia liếc nàng một cái, nói: "Ngươi vào cùng ta đi."

    Hình lão đầu nói: "Cô nương, mau vào theo hắn đi."

    Đỗ Tam Nương vội vàng đi theo, cả một đường nàng cũng không dám nhìn kỹ, chỉ đi theo người kia bảy lần quặt tám lần rẽ, cuối cùng đi đến một cái sân, gã sai vặt chỉ chỉ bên trong, nói: "Ngươi đi vào đó đi."

    Nói xong không để ý đến Đỗ Tam Nương, xoay người rời đi. Đỗ Tam Nương tiến vào cửa sân, thấy trong sân có một người phụ nữ trung niên, đang ngồi ở trên ghế cắn hạt dưa.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng giòn giã kêu lên: "Thẩm nhi, ta đến đưa đồ, là Triệu quản gia Triệu thúc cho ta đưa đến."

    Nàng không biết người phụ nữ trong đó là ai, lại sợ người nhà oanh nàng rời đi, gã sai vặt lúc này cũng không có đi vào, chỉ dẫn nàng đến đây rồi bỏ đi.

    Đỗ Tam Nương nhắc đến Triệu quản gia, chính là mong chờ đối phương có thể nề mặt Triệu quản gia, cho nàng ít sắc mặt tốt.

    Phụ nữ trung niên kia nghe nàng là là Triệu quản gia cho mang đến, không khỏi tỉ mỉ nhìn lại nàng, Đỗ Tam Nương nhếch môi cười.

    "Ngươi chính là tiểu nha đầu kia!" Mã thị nhìn nàng cười nói.

    Nàng từng nghe phu quân của mình nói về một tiểu cô nương, nói là không sợ người lạ chút nào, còn dám làm ăn ăn với ông ấy, lúc này Mã thị nhìn tiểu nha đầu thanh tú động lòng người ở trước mặt này, thì biết người mà phu quân nói là nàng.

    Mã thị đứng dậy, nói: "Vào đi, Triệu quản gia là phu quân của ta. Ta nhìn xem hôm nay ngươi mang gì đến."

    Đỗ Tam Nương nói: "Là Dương Đào, trước kia Triệu quản gia nói phu nhân trong thích ăn, kêu ta lại mang đến."

    Nói xong nàng lấy đồ trong sọt ra, sau đó còn cầm một đồ được bọc trong lá chuối, nói: "Thẩm nhi, đây là ta mang riêng cho Triệu quản gia, cho bọn nhỏ ăn thử."

    Mã thị cũng không từ chối, Đỗ Tam Nương lại nói: "Lần này còn có mấy nấm cây trà, không có nhiều lắm, cho ở trong phủ nếm trước, quay về ta lại đưa sau."
     
  8. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 27: Nhờ giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Nhan phủ ra, bên trong cái sọt của Đỗ Tam Nương còn có mấy bánh hạt dẻ, là do vị nữ đầu bếp kia cho.

    Đỗ Tam Nương đi dạo trong thành, nhìn đông sờ tây, hiếm khi xa xỉ đến quán ăn kêu tô mì. Sau khi ăn xong, nàng chùi miệng rồi mới đi về chợ phía tây.

    Đến giữa trưa, lúc này xác suất sẽ kiếm được hàng giá rẻ cao hơn buổi sáng. Đỗ Tam Nương ung dung chậm rãi đi dạo, nàng nhìn xung quanh, thấy đa số là đồ vật trong nhà đã có. Lúc nàng đang thở dài, một người đàn ông ăn mặc như thợ săn đặt con hồ ly trên cái sạp trước mặt, con hồ ly kia có bộ lông màu trắng, nó mở đôi mắt to long lanh nước vô cùng đáng thương mà nhìn nàng, kêu lên, trên đùi nó bị thương do bẫy thú.

    Đỗ Tam Nương nhìn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ màu lông của vật nhỏ này thật là tốt, nếu mà đưa đến Nhan phủ, có lẽ các chủ tử ở trong phủ sẽ rất thích.

    Bộ dạng của người thợ săn kia là khoảng 30, 40 tuổi, nhìn thấy là một người thành thật. Đỗ Tam Nương chỉ con hồ ly trắng ở trước mắt ông ta, hỏi: "Thúc, có bán con hồ ly này không?"

    Thợ săn nhìn nàng từ trên xuống, nói: "Cô nương, nếu ngươi mua con này về chắc chắc cha mẹ ngươi sẽ mắng ngươi đấy."

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Đại thúc, ta tự có thể làm chủ."

    Nói xong nàng có chút chột dạ, nếu nàng mà mua con hồ ly này về, chắc chắn sẽ bị mắng. Nhưng nàng cũng không phải mua về để nuôi, chờ khi chữa khỏi vết thương cho nó, thì sẽ đưa nó đến Nhan phủ. Chỉ nhìn cách Nhan phủ mua con kỳ nhông kia, thì biết đó một khách hàng giàu nứt đố đổ vách, nếu không kiếm bạc từ Nhan phủ vậy nên kiếm bạc của ai đây!

    Đỗ Tam Nương còn thấy trước sạp của ông ta còn có một con hoẵng, con ngươi đảo một vòng, nảy ra ý hay, nàng nói: "Đại thúc, nếu ta giúp thúc bán con hoẵng này, vậy thúc có thể bán rẻ hồ ly cho ta được không?"

    Thợ săn cười nói: "Nếu quả thực là như vậy, vậy thì ta sẽ cho ngươi con hồ ly này."

    Ngay lập tức trong lòng Đỗ Tam Nương bừng lên ý chí, xắn tay áo lên muốn làm việc lớn một phen, nàng liếm môi một cái: "Đại thúc, thúc mau thu dọn rồi đi theo ta."

    Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, nói: "Cô nương, ngươi đừng có lừa ta đấy."

    Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Đại thúc, nếu mà ta lừa thúc, thì ta sẽ mua con hoẵng này cho!"

    Dù sao cũng không buôn bán được, người đàn ông trung niên nghĩ nghĩ, nói: "Vậy được rồi, ta sẽ tin ngươi một lần."

    Sau khi thu dọn xong, người đàn ông trung niên đó đi theo nàng, Đỗ Tam Nương nheo mắt lại, hai người đi đến chợ phía Tây, Đỗ Tam Nương nhìn ông ta, lại nói: "Đại thúc, chờ một lúc nữa. Thúc hãy nói mình là Nhị thúc của ta, nhưng tuyệt đối đừng nói lỡ miệng."

    Nếu Nhan phủ biết nàng là một kẻ đầu cơ trục lợi, sợ đối phương sẽ không có ấn tượng tốt về nàng.

    Người đàn ông trung niên xoa xoa đôi bàn tay: "Được, ngươi nói thế nào thì thế đó!"

    Nhìn thấy đã đến Nhan phủ, Đỗ Tam Nương duỗi tay chỉ cái trách viện kia: "Đại thúc, chính là chỗ đó, đây chính là nhà giàu ở trong thành."

    Người đàn ông trung niên kia nhìn bức tường cao lớn, trong nháy mắt có hơi lo lắng, ông ta nói: "Cô nương, khách hàng mà ngươi nói chính là ở đây sao?"

    Đỗ Tam Nương gật đầu.

    Lúc này người đàn ông trung niên có hơi tức giận, sớm biết vậy đã không đi theo, loại nhà cao cửa rộng này, sao có thể mua những đồ của nông dân như bọn họ.

    "Cô nương, ta thấy coi như chuyện này đến đây thôi, ôi, ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, người lớn trong nhà dạy ngươi như thế nào vậy."

    Đỗ Tam Nương nói: "Đại thúc, thúc cứ tin ta một lần đi, vị quản gia trong phủ này cũng thường mua đồ của ta, ta cũng hay lui tới nơi này."

    Người đàn ông trung niên nhìn tuổi nàng cũng không lớn lắm, lại càng nói càng không hợp lý, trong nháy mắt muốn quay người bỏ đi.

    Đỗ Tam Nương cắn môi, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nàng tuổi còn nhỏ, không có nghĩa lời của nàng là lời nói dối!

    Lúc nàng đang buồn bực, thì nhìn thấy người quen ở phía trước, nàng vội vàng nói: "Đại thúc, ta lấy cái sọt này thế chấp cho thúc, thúc ở đây mà nhìn. Đại thúc muốn bán bao nhiêu tiền?"

    Người đàn ông trung niên nói: "Vậy nếu ngươi có thể bán hơn một xâu tiền, ta sẽ tặng hồ ly này cho ngươi."

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!"

    Nói xong nàng bỏ cái sọt xuống, thình thịch chạy về phía trước.

    Lục Trạm vừa đi đưa đồ cho khách, đang chuẩn bị đi về, đột nhiên cảm giác có người kéo xiêm y của hắn lại, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, thật sự đúng là huynh."

    Lục Trạm cau mày: "Tại sao lại là ngươi!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Lục đại ca, huynh có thế giúp ta một việc không, nếu huynh giúp ta, ta sẽ mời huynh ăn bánh ngọt."

    Lục Trạm nhớ lại nàng làm bữa cơm cho mình lần trước, nói: "Ta không muốn ăn bánh ngọt của ngươi, ta sẽ giúp ngươi, chờ lát nữa người nấu cơm cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ngươi trở về."

    Đỗ Tam Nương gật đầu không chút do dự, chẳng qua chỉ là nấu cơm, kéo dài ít thời gian, nếu mà so với tiền, đương nhiên tiền sẽ quan trọng hơn.

    Kêu Lục Trạm đi theo mình, Đỗ Tam Nương đến trước mặt người thợ săn kia, nói: "Đại thúc, ngươi đưa sọt của thúc cho huynh ấy cõng, còn thúc ở đây trông coi đồ của ta, chờ lúc nữa ta sẽ ra khỏi hẻm nhỏ kia. Nếu thúc không tin tưởng ta, thì thúc hãy tìm huynh ấy, nhà huynh ấy ở trong thành, họ Lục, tên là.."

    Nàng cẩn thận nhớ lại lúc trước người khác gọi hắn là gì, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.

    Lục Trạm mở miệng nói: "Kẻ hèn này họ Lục, tên chỉ có một chữ là Trạm, tùy tiện tìm người đều có thể thăm dò được."

    Thợ săn nhìn vóc dáng cao lớn của hắn, mày rậm mắt to, thoạt nhìn không giống là một kẻ gian xảo: "Tiểu huynh đệ đã tự giới thiệu, vậy ta sẽ tin ngươi một lần."

    Lục Trạm cõng con hoẵng lớn kia, Đỗ Tam Nương đi ở phía trước, quen việc dễ làm tìm đến cửa sau của Nhan phủ, nàng quay đầu nói với Lục Trạm: "Chờ một lúc huynh nói huynh là biểu ca của ta, tình cờ gặp ở họp chợ, thấy huynh không buôn bán được, mới mang huynh đến đây, huynh đã hiểu chưa."

    Lục Trạm không nhịn được mà gật đầu: "Hiểu rồi."

    Sau khi dặn dò Lục Trạm xong, Đỗ Tam Nương đưa tay gõ cửa, người gác cổng vươn đầu ra, nhìn thấy là nàng, hỏi: "Cô nương, sao ngươi lại đến đây nữa?"

    "Hình thúc, thật xin lỗi, có lẽ lại phải làm phiền thúc rồi. Đây là biểu ca của ta ta, vừa rồi gặp ở trên họp chợ, bắt được con thú ở trên núi, huynh ấy là người không biết ăn nói, ta dẫn huynh ấy đến đây, xem trong phủ có cần không?" Đỗ Tam Nương cười đến ngọt ngào.

    Mỗi lần nàng đến đây Hình lão đầu đều có chỗ tốt, ngay lập tức nhìn cái đồ ở trong sọt, nói: "Vậy ta đi hỏi một chút, ngươi chờ ở đây đi."

    Không bao lâu, Hình lão đầu liền trở lại: "Đúng lúc gặp được Triệu quản gia, bây giờ ông ấy muốn ra ngoài, kêu người đưa vào phòng bếp đi."

    Đỗ Tam Nương vui vẻ nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn Lục Trạm, mặt hắn không có chút biểu cảm nào, giống như một vị thần giữ cửa, thật sự không mang theo ý cười nào. Đỗ Tam Nương nói: "Biểu ca, đi thôi, thật là, cái tính tình lầm lì này của huynh, quay về dì còn không phải mắng huynh, nếu không phải có ta, xem hôm nay làm sao huynh về để nói đây."

    Hình lão đầu nhìn nàng nói người tuổi trẻ kia, cười ha hả ngồi trở lại trên ghế.

    Hai người đến phòng bếp, lúc người trong phòng bếp cũng nhiều, Mã thị đang bố trí cơm nước hôm nay.

    Đỗ Tam Nương kêu: "Thẩm nhi, ta là Tam Nương đây."

    Mã thị ngẩng đầu, thấy cô nương lúc nãy lại đến, bà ấy cười nói: "Sao ngươi lại đến đây nữa?"

    Đỗ Tam Nương nói lại cái lí do thoái thác vừa rồi, không có chút nhút nhát nào, Mã thị nhìn về phía người tuổi trẻ kia, thân thể rắn chắc, chẳng trách làm thợ săn. Hôm nay nàng còn đang rầu nên làm món chính gì đây, khẩu vị của chủ tử trong phủ rất là nặng, hắn đều ăn những đồ hiếm lạ, đồ vật càng hoang dã càng thích.

    Mã thị kêu người lấy đem con hoẵng xuống làm thịt, còn mình dẫn Đỗ Tam Nương đến phòng thu chi tính tiền. Đúng lúc thiếu gia trong phủ đến phòng thu chi lấy bạc, nhìn thấy Mã thị dẫn người đến, không tránh khỏi nhìn nàng một cái, lại hỏi thăm Mã thị một phen, Mã thị liền bẩm báo từng cái.

    Thiếu niên kia cười nói: "Cái con kỳ nhông trước kia, chính là ngươi sao."

    Đỗ Tam Nương thấy Mã thị cung kính với hắn, lại nhìn thấy hắn ta ăn mặc không hề tầm thường, thì biết có thể người này là chủ tử trong phù. Nghe hắn ta tra hỏi, nàng có chút xấu hổ gật đầu.

    Thiếu niên kia nói: "Cho nàng ta hai lượng bạc."

    Ban đầu chưởng quỹ kia chỉ lấy một xâu tiền, lúc này nghe thấy thiếu gia dặn dò, thì lại lấy một xâu tiền cho nàng.

    Thiếu niên cầm hai lượng bạc bỏ vào trong người rồi bỏ đi, Đỗ Tam Nương cầm hai xâu tiền đi theo Mã thị ra ngoài, Mã thị nói: "Vừa rồi là đại công tử trong phủ, lần trước người đưa cái con cá kỳ lạ kia đến, về sau được Đại công tử đưa cho thầy giáo trong thư viện."

    Từ Nhan phủ đi ra, lần này Đỗ Tam Nương cho thêm ít tiền cho Hình lão đầu, Hình lão đầu nở một nụ cười như hoa.

    Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm: "Hôm nay cám ơn huynh."

    Người thợ săn kia nói chỉ muốn có một xâu tiền, còn một xâu tiền còn lại thì quá nhiều, nàng lấy một nắm đưa cho Lục Trạm, nhưng Lục Trạm nói: "Không cần đâu."

    Nói xong hắn bỏ đi, Đỗ Tam Nương ảo não đi theo hắn, cũng không biết sao đột nhiên hắn lại tức giận.

    Thợ săn thấy nàng đến, hỏi: "Cô nương, sao rồi?"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Đại thúc, không chỉ có một xâu tiền đâu."

    Nói xong nàng lấy hai xâu tiền ra: "Lúc đi ta còn cho một ít người giữ cửa nữa."

    Người đàn ông trung niên nhìn thấy số tiền này, ngay lập tức giơ ngón cái lên về phía Đỗ Tam Nương: "Cô nương thật là lợi hại. Nếu không có ngươi, sao ta có thể bán nhiều như vậy? Ta chỉ lấy một xâu tiền thôi, còn bao nhiêu thì ngươi cứ giữ lại đi."

    Vừa nãy nói một xâu tiền, chẳng qua chỉ để dọa cô nương này thôi, muốn cho nàng biết khó mà lui, vì sợ người nhà giàu kia nổi giận.

    Đỗ Tam Nương nói: "Đại thúc, làm người nhà nông cũng không hề dễ dàng. Chẳng qua là ta biết ăn nói thôi, không phải thúc nói sẽ cho ta con hồ ly sao, thúc cứ đưa nó cho ta là được rồi."

    Người đàn ông trung niên không nghĩ đến vị cô nương này lại thành thật như vậy, trong lòng có chút cảm động, hắn lấy con hồ ly trắng ra, lại lấy một miếng da ở trong sọt ra cho nàng: "Nhà cô nương ở đâu? Quay về ta sẽ đưa thịt rừng cho ngươi."

    Đỗ Tam Nương nói: "Thúc, nhà ta ở Bạch thôn, phụ thân ta tên là Đỗ Hoa Thịnh."

    "Đỗ Hoa Thịnh? Hắn là phụ thân ngươi.."
     
  9. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 28: Dẫn cô nương về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương hỏi: "Thúc, thúc biết phụ thân ta sao?"

    Người đàn ông trung niên kia gật đầu nói: "Biết, biết chứ. Trước kia hắn cùng thẩm nhi về bên ngoại, còn cùng chơi với ta nữa mà."

    Đỗ Tam Nương bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là vậy. Người đàn ông trung niên này là người cùng chỗ Vương Thị, trước kia Vương thị mang theo bọn nhỏ về nhà ngoại, Đỗ Hoa Thịnh thường chơi với ông ấy.

    "Cô nương cứ gọi ta là Ngụy thúc được rồi." Nói xong Ngụy Đại Trụ lấy con hồ ly trắng ta, lại cầm một đầu dây cỏ bện vào cổ nó: "Này, cho ngươi."

    Đỗ Tam Nương vội vàng tháo cái sọt xuống, để cho ông ấy bỏ hồ ly trắng vào trong, nàng nheo mắt cười nói tiếng cảm ơn.

    Ngụy Đại Trụ nói: "Vậy thúc đi đây, chờ quay về ta sẽ đi thăm phụ thân ngươi."

    Đỗ Tam Nương vẫy tay với ông ấy, nhìn ông ấy rời đi. Con hồ ly trắng kia ở trong sọt kêu lên, Đỗ Tam Nương nhìn vật nhỏ này, trái lại trong nhất thời có chút khó xử. Vật nhỏ này, nàng nên cho nó ăn gì đây? Lúc trước chỉ muốn bán lấy tiền, nên quên hỏi.

    Lục Trạm cùng nàng đứng nửa ngày, gặp nàng còn chưa định đi, nhíu hai lông mày lại, nói: "Còn không đi sao?"

    Nghe giọng hắn không vui, Đỗ Tam Nương vội vàng cõng cái sọt: "Bây giờ đi, trong nhà huynh có đồ ăn không?"

    Lục Trạm ừ một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, Đỗ Tam Nương thấy tâm trạng của hắn không được tốt lắm, nên nàng không nói chuyện mà đi theo phía sau hắn cả một đường.

    Đến Lục gia, Đỗ Tam Nương rất tự giác xuống bếp nấu cơm cho người ta, nàng lại nghĩ đến Tứ Nương ở nhà vẫn đang chờ nàng mua con gà mái đang ấp về.

    Xoa xoa cái tay, ra nhìn Lục Trạm ở trong sân chẻ củi, nàng nói: "Lục đại ca, huynh có biết nhà nào gần đây có bán con gà mái đang ấp không? Nhà ta có mấy cái quả trứng vẫn đang chờ ấp."

    Lục Trạm dừng búa lại, nhìn qua nàng, đôi mắt kia trừng lớn, Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn như vậy, vội vàng khoát tay, nói: "Nếu phiền quá thì quên đi."

    Lục Trạm im lặng cầm củi vừa bổ ra vào phòng bếp, Đỗ Tam Nương vội vàng dịch người ra cho hắn vào.

    "Muốn gà mái đang ấp như thế nào?" Sau khi hắn bỏ củi xuống ngẩng đầu hỏi nàng.

    Căn bản Đỗ Tam Nương không nghĩ đến hắn sẽ trả lời lại nàng, nên vội vàng nói: "Sao cũng được, ta sẽ đưa tiền cho huynh."

    Nói xong nàng quay lưng lại lục cái sọt của mình, bên kia Lục Trạm không quay người lại mà đi ra cửa, Đỗ Tam Nương vội vàng kêu: "Này.. Huynh chờ một chút, còn chưa có lấy tiền mà."

    Không chờ nàng nói xong, người kia đã bước ra khỏi sân.

    Đỗ Tam Nương méo miệng lại, nàng cất tiền: "Không có tiền để trả, ta xem huynh làm sao trở về."

    Nói xong nàng xiay người lại đi làm cơm cho người kia, lại nhìn thấy thịt, Đỗ Tam Nương lẩm bẩm nói: "Người này bữa nào cũng ăn thịt, thật đúng là xa xỉ."

    Nói xong nàng lắc đầu, cảm thấy người này thực sự không biết tiết kiệm. Tuy nói trong nhà không có trưởng bối, cũng không thể ăn xuống xa xỉ như vậy. Lúc này Đỗ Tam Nương còn không biết người này là cái thợ rèn, sức ăn rất lớn, lớn hơn người thường nhiều, nhưng ở trong mắt nàng, đối phương chỉ là một người phá của thôi!

    Đỗ Tam Nương ở trong bếp bận rộn vừa làm vừa ngắm một điệu hát dân gian. Tình cờ có người đi ngang qua sân Lục gia, nhìn trên nóc nhà Lục gia lượn lờ khói bếp, còn tưởng rằng có Lục Trạm ở đây, đi đến gọi hai tiếng Lục Trạm, thấy không ai trả lời, lại đi về phía phòng bếp, gặp trong phòng bếp có một cô nương lạ mặt, ngay lập tức có chút kinh sợ.

    "Lục.. Lục Trạm đâu rồi?"

    Đỗ Tam Nương cầm cái muôi quấy gạo trong trong nồi, để không bị sống, nàng trả lời: "Huynh ấy đi ra ngoài rồi?"

    Giọng nói của tiểu cô nương này rất là trong trẻo, nhìn thấy tuổi không lớn lắm, người nọ mau chóng rời đi, vừa đi vừa sờ lên trán, thầm nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ở trong nhà Lục Trạm.

    Người phụ nữ mà trước kia Lục Trạm lấy về đã bỏ chạy, mọi người đều biết, thúc thẩm của hắn đang nhờ người làm mai, ai nào ngờ trong nhà Lục Trạm lại có một tiểu cô nương, thật không biết tên nhóc đi lừa người ở đâu.

    Lúc này Lục Trạm đã đến nhà thúc của mình, Lục Chí Phúc nhìn thấy hắn đến, liền giữ hắn ở lại ăn cơm, Lục Trạm lắc đầu: "Nhị thúc, Nhị thẩm có ở đây không?"

    Lục Chí Phúc chỉ vào trong phòng, Lục Trạm kêu: "Nhị thẩm.."

    Bạch thị ấy một tiếng, từ trong nhà ra, nhìn thấy hắn liền nói: "Trạm ca nhi, sao ngươi lại đến đây."

    Lục Trạm mím môi một cái, hỏi: "Thẩm nhi, nhà thẩm có gà mái đang ấp trứng không?"

    Bạch thị tò mò nhìn hắn: "Sao vậy, con muốn nuôi gà hả?"

    "Thẩm nhi, người cứ nói có hay không. Nếu không có con đến chỗ khác hỏi."

    Bạch thị nói: "Trạm ca nhi, nếu ngươi muốn nuôi gà, ta sẽ cho ngươi hai con, chứ nhà ta không có gà mái ấp trứng."

    Lục Trạm mím môi một cái, nói: "Vậy ta đi xung quanh hỏi một chút."

    Nói xong hắn muốn đi, Bạch thị không nghĩ sao hôm nay hắn lại đột nhiên đổi tính, nàng nói với hắn: "Trạm ca nhi, ngươi đến nhà Nhị Mãng gia hỏi một chút."

    Lục Trạm ừ một tiếng, Bạch thị lại nói: "Trạm ca, trước kia Tần bà bà đi nhìn một cô nương, rất là tài giỏi, ngươi có muốn.."

    Lời còn chưa nói xong, thì đã không thấy bóng dáng của hắn đâu. Bạch thị thở dài, nhìn người đàn ông nhà mình: "Ông là Nhị thúc của nó, ông có thể nói với nó không, năm nay cũng đã 20 tuổi rồi! Với cái tuổi này của con, làm gì có ai còn chưa thành thân?"

    Lục Chí Phúc nó: "Đứa nhỏ này có chủ ý của riêng mình, sao ta có thể ép buộc nó được."

    Bạch thị thở dài một cái: "Lúc trước Tần Đại nương đến nói, nói là bà ấy quen biết một người, mặc kệ là nhân phẩm hay tướng mạo đều là rất tốt, cũng là một người biết chịu khó, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, phụ mẫu đều là người thành thật. Chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, ta vẫn còn đang do dự."

    "Cô nương kia bao nhiêu tuổi?"

    "Mười ba tuổi, qua năm là 14, nói muốn chờ nàng cập kê rồi mới xuất giá. Ông nói xem nếu chờ nàng sinh con, thì chẳng phải chờ đến 3, 4 năm sao, Trạm ca cũng bao lớn rồi." Bạch thị thở dài, tuổi tác đúng là quá nhỏ.

    Nhưng không biết ai nhiều chuyện tung tin đồn nhảm, Nói cơ của Lục Trạm nhà bọn họ có bệnh, Bạch thị tức giận đến mức muốn xé nát cái miệng đối phương!

    Chuyện này đã trôi qua mấy tháng, hiện tại vẫn còn có người nói nhảm, những người này thật sự là đáng ghét. Bạch thị sai người đi làm mối, nhưng đến bây giờ chỉ có vị cô nương mà Tần đại nương giới thiệu mới đáng tin một chút, chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ.

    "Mười ba tuổi cũng không nhỏ, bà thấy bây giờ ai đến nói chuyện, bên ngoài đều truyền thành dạng gì rồi!" Lục Chí Phúc nói đến là tức giận, nghiêm mặt trừng Bạch thị: "Năm nay ta không cùng bà về nhà ngoại, đại ca đại tẩu của bà đừng hòng vào cửa của nhà mình. Trạm ca đều bị bọn họ hại, ta cho bà biết, nếu Trạm ca không lấy được thê tử, ta sẽ không để yên người nhà bà đâu!"

    Nói xong ông ấy thở phì phò đứng dậy, quay người trở về nhà chính.

    Bạch thị cũng là bất đắc dĩ, bây giờ bà thực sự oán trách người nhà của mình, lúc trước cái người thê tử kia bỏ chạy, Lục Chí Phúc đã đuổi bà về nhà mẹ đẻ, nếu không phải có mấy đứa bé cầu tình, chỉ sợ thật sự phải về nhà mẹ đẻ.

    Lục Trạm bên kia đã đến nhà Nhị Mãng, Nhị Mãng là một kẻ ngốc, nhìn thấy Lục Trạm đến, ngay lập tức hắn ta bị dọa đến mức trốn vào trong nhà, bây giờ trong sân chỉ có một con chó vàng hung dữ sủa lên.

    Lục Trạm đi vào sân, trừng mắt con chó vàng kia, thế là con chó vàng ỉu xìu cụt đuôi lại chạy đến góc xó nằm xuống. Lục Trạm nói: "Nhị Mãng, cha mẹ ngươi đâu?"

    Nhị Mãng một bên chảy nước bọt một bên nói: "Bà, bà, thợ rèn tới, thợ rèn tới."

    Một bà già tóc bạc đầu đi ra khỏi trong phòng, bà ấy trừng mặt hung dữ nhìn thằng cháu mình, nhìn Lục Trạm nói: "Ngươi cũng đừng giận hắn, hắn rất là thô lỗ."

    Lục Trạm nói: "Bà, Nhị thẩm nói người có gà mái đang ấp, người có bán không?"

    "Có có, ngươi nuôi gà mái ấp làm gì vậy? Muốn ấp gà con sao?"

    Lục Trạm tùy ý ừ một tiếng.

    Bà ấy nghe hắn nói muốn, vội vàng đến chuồng heo bắt con gà mái ấp ở dưới thùng phân, nói: "Ta mới nhốt nó hai ngày, ngươi cầm lấy đi."

    "Bà, bao nhiêu tiền vậy?"

    Tưởng bà tử cười tươi như một đóa hoa, con gà mái này không thể đẻ trứng nữa, suốt năm ấp nhiều lần, bà chuẩn bị chờ đến tết thì giết ăn. Lúc này Lục Trạm nói muốn mua, Tưởng bà tử nói: "Đều là người quen, ngươi nhìn xem. Nếu không, Trạm ca, trong nhà của ta thiếu hai món đồ, khi nào rảnh thì ngươi làm cho ta."

    Lục Trạm gật đầu, Tưởng bà tử nói: "Lúc trước phụ thân Nhị Mãng lên rừng đốn củi làm mất cái rìu, còn có cái nồi bị cháy hư rồi, không thể sửa lại, ngươi xem có được không."

    Trong mắt Tưởng bà tử tràn đầy tính toán, nếu có Bạch thị ở đây, chắc chắn sẽ mắng bà ta.

    Lục Trạm mím môi một cái, gật đầu đáp ứng, sau đó ôm con gà mái ấp đi.

    Về đến nhà, đã ngửi thấy mùi đồ ăn, Lục Trạm đi vào phòng bếp, gặp nàng đang xào rau, nói: "Gà mái ấp của ngươi nè."

    Đỗ Tam Nương cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Được rồi, cảm ơn huynh."

    Lục Trạm lấy chút rơm rạ, vo lại thành dây thừng cột con gà mái ấp, rồi hắn đến nhà của thúc mình mượn xe.

    Đợi đến lúc Lục Trạm lái xe về, Đỗ Tam Nương đã làm cơm xong. Nàng rửa tay, nói: "Ta để đồ ăn ở trên bàn."

    Lục Trạm liếc mắt nhìn qua, còn bốc hơi nóng, Đỗ Tam Nương hỏi: "Bây giờ huynh muốn ăn sao?"

    Lục Trạm lắc đầu: "Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm, ta đưa ngươi về trước."

    "Vậy ta sẽ bỏ vào trong nồi cho huynh, chờ lúc nữa huynh về thì đồ ăn vẫn còn nóng."

    Lục Trạm không đáp lại, Đỗ Tam Nương đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, lại nói: "Gà mái ấp kia bao nhiêu tiền? Ta trả lại cho huynh."

    Lục Trạm cầm cái sọt của nàng bỏ trên xe: "Không cần tiền, mau lên xe, cần phải đi rồi."

    Không cần tiền? Đỗ Tam Nương cũng không tin, đoán chừng người này không muốn thu tiền nàng. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lén lấy 30 văn tiền bỏ vào trong tủ chén ở phòng bếp, lúc này mới ra ngoài.

    Bạch thị còn đang thầm nghĩ hôm nay cháu trai mình bị sao vậy, đầu tiên là đến hỏi có gà mái ấp không, sau đó lại tới mượn xe lừa. Có người đi ngang qua, nhìn thấy Bạch thị đứng ở trong sân, liền nói đùa: "Thẩm nương còn đứng ở đây làm gì vậy, Trạm ca nhà ngươi đã dẫn một cô nương về nhà, ngươi không đi nhìn xem một cái?"

    Bạch thị có chút sửng sốt, ngay lập tức phi một tiếng: "Thẩm gia, Trạm ca nhà ta không phải là loại người này, ngươi lại đi nói lung tung, cẩn thận nhà ta đánh ngươi một trận."

    "Ta thực sự không có nói dối, vừa rồi đi ngang qua, nhìn thấy trong phòng bếp Trạm ca có một tiểu cô nương, còn đang nấu cơm cho hắn, không tin ngươi đi nhìn một chút, không chừng vẫn còn ở đó."

    Tròng mắt Bạch thị quay lòng vòng, vội vàng đi ra cửa, trong lòng thầm nghĩ không biết là con hồ ky tinh nào, dám quấn lấy Trạm ca. Đến nhà Lục Trạm, thấy cháu trai không có ở đây, trong sân cũng không có ai, bà ấy kêu vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời, Bạch thị vội vàng đến phòng bếp nhìn xem, đẩy cửa ra, bên trong được dọn dẹp gọn gàng, không giống như là do hắn làm, trong phòng còn có một mùi thịt. Bạch thị đi hai ba bước đến trước lò, mờ nắp nồi ra, thì thấy trong nồi có đồ ăn, còn chưa động đến, đã ngửi thấy mùi hương.
     
  10. THAI YEN NHI

    Bài viết:
    70
    Chương 29: Trêu đùa Lục Trạm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Trạm đưa Đỗ Tam Nương về nhà, giống như trước kia, gặp người quen thì hắn nói là người đến lấy đồ. Bình thường gương mặt của Đỗ Tam Nương rất trẻ, người lại nhỏ, đứng trước mặt hắn như là một đứa trẻ, những người kia muốn trêu đùa Lục Trạm, nhưng khi nhìn bộ dáng không có đường cong của Đỗ Tam Nương, cũng im lặng lại.

    Con hồ ly trắng trong sọt của Đỗ Tam Nương kêu chít chít, Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm hỏi: "Lục Trạm, huynh có biết hồ ly ăn cái gì không?"

    Lục Trạm cũng không quay đầu lại: "Không biết!"

    Đỗ Tam Nương méo miệng lại, người này không thể làm ra vẻ mặt tốt hơn được sao?

    Con gà mái ấp kêu vài tiếng, Đỗ Tam Nương thở dài, hi vọng khi về không có bị mắng quá thảm.

    Lục Trạm không nói nhiều, trong lòng Đỗ Tam Nương có chuyện phải suy nghĩ, nên không thèm phản ứng lại với hắn.

    Đi một đoạn đường thật dài, đỗ Tam Nương nhớ tới vấn đề, nàng cẩn thận liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Lục Trạm, cô nương mà ta nói cho huynh nghe lần trước, huynh có muốn gặp một chút không?"

    Lục Trạm liếc nàng một cái, Đỗ Tam Nương vội vàng nói: "Bộ dáng nàng ấy rất là cao to, thân thể cũng khỏe mạnh, sức lực rất lớn, cơ thể đặc biệt tốt. Nếu huynh muốn gặp một lần, chờ sau khi họp chợ lần nữa ta sẽ dẫn nàng ấy vào thành, huynh đứng ở trong bóng tối lén nhìn thử, nếu như nhìn trúng, ta sẽ nói cho huynh biết đó là cô nương nhà nào, rồi huynh kêu bà mối đến cửa nói tốt cho huynh, vậy được không?"

    Lục Trạm nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, cũng không nói chuyện.

    "Ta nói thật đó, càng nhìn càng cảm thấy xứng với huynh. Không phải huynh nói muốn tìm một thân thể tốt sao, đảm bảo thân thể của nàng ấy đạt tiêu chuẩn!" Nói xong nàng nhếch môi, lại nói: "Tốt xấu gì huynh cũng từng cứu ta, ta chắc chắn sẽ không lừa huynh đâu, cô nương kia mà làm thê tử của huynh, chắc chắn thúc thẩm nhi nhà huynh sẽ vừa ý."

    Lục Trạm không quan tâm chỉ ừ một tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Vậy coi như đã quyết định rồi, chờ lần họp chợ tiếp theo, ta sẽ dẫn nàng ấy theo, nhưng ta phải tìm huynh ở đâu?"

    Lục Trạm nói: "Khi nào?"

    Đỗ Tam Nương bấm đốt ngón tay tính tính, nói: "Lần tiếp theo.. Bảy ngày sau đi. Như vậy đi, đến lúc đó huynh ở cổng thành chờ ta, đứng ở phía xa nhìn là được rồi."

    "Ta đã biết."

    Lần nữa đến cửa thôn, Đỗ Tam Nương nhảy xuống xe, nàng vẫy tay về phía Lục Trạm: "Hẹn gặp lại!"

    Nói xong nàng cũng quay đầu lại mà liên tục chạy về phía trước, con gà mái ấp ở trên tay cục cục kêu không ngừng.

    Lục Trạm nhìn nàng chạy, thầm nghĩ sao vừa rồi mình lại đồng ý! Hắn cũng đâu vội vàng muốn lấy thê tử!

    - -

    Đỗ Tam Nương về đến nhà, ở trong sân kêu lên: "Tứ Nương, Phong ca, mau ra đây, nhìn xem tỷ mang gì về nè."

    Tứ Nương vội vàng chạy ra, nhìn thấy con gà trong tay Tam Nương, con bé hỏi: "Tỷ, đây là gà mái ấp sao?"

    Đỗ Tam Nương gật đầu, bỏ con gà xuống đất, con gà kia kêu cục cục thật to: "Tứ Nương, ôm nó đi ấp cho trứng nhỏ đi."

    Tứ Nương vội vàng ôm con gà mái ấp kia bỏ chạy, đỗ Tam Nương kêu: "Còn chưa tháo dây thừng đâu."

    Đỗ Phong từ trong nhà ra, nhìn Tứ Nương một chút, nói: "Tỷ, tỷ chiều muội ấy như vậy, muội ấy nói muốn gà mái ấp thì tỷ liền mua gà mái ấp, chút nữa nương sẽ nói tỷ thôi."

    Tứ Nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nương mới sẽ không nói, ta muốn ấp trứng thành gà con! Lớn lên sẽ bán lấy tiền!"

    Lời của bọn trẻ chọc nàng cười không thể ngậm miệng lại được, nàng nháy mắt, nói: "Phong ca, đệ nhìn xem bên trong sọt của tỷ có cái gì nè."

    Nói xong nàng ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Phong kinh ngạc nhìn nàng: "Tỷ, đây là con gì vậy?"

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Đây là hồ ly trắng, một vụ đại thúc đã cho ta."

    Gương mặt Đỗ Phong tràn đầy tò mò, lúc này cũng đã hấp dẫn sự chú ý của Tứ Nương, ngay cả gà mái ấp cũng ném sang một bên: "Tỷ, nó thật đẹp, muội có thể sờ nó không?"

    "Đương nhiên có thể." Đỗ Tam Nương cười nói.

    Chắc là do có nhiều người, nên hồ ly trắng có chút sợ, ngay lập tức kêu lên, Đỗ Tam Nương nói: "Chắc nó sợ người lạ, trước tiên đừng có đến gần."

    Vừa nói vừa bỏ hồ ly trắng vào bên trong sọt, sau đó đúng lúc con gà mái ấp kia, đã cắt dây thừng chui vào trong ổ gà, lẳng lặng ấp mấy quả trứng gà rừng kia, Đỗ Tam Nương nói: "Hi vọng các ngươi có thể nở ra, nếu không thật sự có lỗi với con gà mái ấp này."

    Con gà mái vào trong chòi, kêu ục ục vào tiếng rồi yên tĩnh lại.

    "Tỷ, tỷ.. Con hồ ly trắng này bị thương sao?" Đỗ Phong chạy trong chuồng heo hỏi.

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Nó thụ thương, Phong ca, đệ mau đi lấy rượu của phụ thân ra đây."

    Đỗ Phong nhíu mày: "Tỷ, phụ thân rất quý cái bình rượu đó, đệ mà lấy rượu của người, chắc chắn sẽ bị mắng."

    "Chỉ lấy một chút xíu thôi, phụ thân sẽ không biết đâu. Ngoan, lần sau tỷ sẽ mua kẹo cho đệ ăn."

    Đỗ Phong mím môi, hắn mới không phải vì ăn kẹo đâu, thằng bé thầm nói như vậy, sau đó liền chạy vào nhà chính.

    Ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt long lanh của nó, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chúng ta là muốn cứu ngươi. Chờ dưỡng thương tốt lên rồi, thì ngươi sẽ lại làm một con hồ ly trắng xinh đẹp."

    Đỗ Phong lấy rượu gần nửa bát, một bên nói: "Tỷ, tỷ tuyệt đối đừng nói là do đệ làm."

    Đỗ Tam Nương mỉm cười gật đầu, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi con hồ ly trắng, da thịt bay tứ tung, nhìn rất là dọa người. Cầm chiếc khăn nhỏ lau mấy thứ bản ở xung quanh vết thương, một bên lau một bên thổi, Tứ Nương cũng học bộ dạng của tỷ mình, thổi vào nó, hồ ly trắng lại kêu vài tiếng, nghe thấy liền làm cho lòng người trở nên mềm nhũn.

    Sau khi lau xong, lúc này mới thấm rượu xoa cho nó, hồ ly trắng phát ra vài tiếng rên rỉ vô cùng thảm thiết, giãy dụa muốn bỏ chạy, Đỗ Tam Nương nói: "Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ tốt hơn thôi."

    Vết thương lại chảy máu, Đỗ Tam Nương kêu Đỗ Phong lấy chút mạng nhện đến đây, mạng nhện có tác dụng cầm máu đặc biệt tốt, bình thường bọn họ bị thương, liền dùng mạng nhện cầm máu rất là nhanh.

    Bận rộn khoảng hai khắc đồng hồ, Đỗ Tam Nương mới dùng một góc vải rách cột lên vết thương của hồ ly trắng.

    Mắt thấy sắc trời không còn sớm, nàng đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm, để hai đứa bé ở lại nhìn hồ ly.

    Phu thê Đỗ Hoa Thịnh trở về từ ruộng, nhìn thấy trong nhà có con thú màu trắng, Đỗ Hoa Thịnh giơ cuốc lên định đánh nó, Đỗ Phong vội vàng kêu: "Phụ thân, đừng đánh nó, nó bị thương."

    Con hồ ly trắng rất hiểu tính người, nhìn Đỗ Phong kêu lên hai tiếng, Đỗ Phong tiến lên phía trước, bảo vệ con hồ ly trắng ở sau lưng, nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người đã trở về, tỷ tỷ đang nấu cơm."

    Đỗ Hoa Thịnh thấy Đỗ Phong che chở con vật kia, ông nói: "Con hồ ly này ở đâu ra vậy? Mau đổi đi đi, cẩn thận nó làm con bị thương."

    Đỗ Tam Nương từ trong phòng bếp đi ra: "Phụ thân, đó là do con mang về, hôm nay có cái một vị đại thúc đã tặng cho con."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương, con đem con này về để làm gì vậy?"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Phụ thân, chờ chữa khỏi vết thương xong, lông nó tốt như vậy, đương nhiên có thể bán lấy tiền."

    Tứ Nương chạy tới, kéo tay của Đỗ Hoa Thịnh: "Phụ thân, tỷ đã mua cho con gà mái ấp để ấp trứng cho con!"

    Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Tứ Nương, mau tới đây."

    Con bé không thấy gương mặt của phụ thân mình đã đen thui, nếu để cho con bé nói tiếp, chắc chắn ông sẽ nổi giận.

    Đỗ Hoa Thịnh bất đắc dĩ nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, phụ thân biết con bây giờ có thể kiếm chút tiền, nhưng Nhan phũ kia không phải là một người dễ tiếp xúc."

    Dương thị nói: "Được rồi, con muốn làm gì, thì biết tự cân nhắc, ông là lão già không hiểu chuyện, nói với ông cũng uổng phí."

    Bởi vì mấy lần trước Đỗ Tam Nương đều bán được tiền, Dương thị rất là tin tưởng con gái mình, trước kia nàng nói những nhà giàu đó sẽ ăn quả dương đào trên núi, bà không tin, nhưng bây giờ bà cũng đã tin rồi.

    "Vẫn là nương thông suốt." Đỗ Tam Nương khen.

    Đỗ Hoa Thịnh hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người họa, có vài phần bất đắc dĩ: "Ta sẽ không nói nữa, có được không?"

    * * *

    Sáng sớm ngày thứ hai, trong nhà có khách tới, đương nhiên là thợ săn hôm qua.

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn người đàn ông trước mặt, hai người đã không gặp mặt hơn 20 năm, từ lúc lúc là thiếu niên đến là một người trung niên như bây giờ, thay đổi quá nhiều, căn bản Đỗ Hoa Thịnh không nhận ra, hỏi: "Ngươi là.."

    Người đàn ông trung niên cười nói: "Lão Đỗ à, ta là lão Ngụy đây, là Ngụy Lão Tam trong viện Tạ gia, Ngụy Đại Trụ."

    Lúc này Đỗ Hoa Thịnh bỗng nhiên hiểu ra, nói: "Là ngươi a, ta còn không nhận ra."

    Nói xong Đỗ Hoa Thịnh kêu: "Nương mấy đứa à, có khách đến."

    Trùng hợp hôm nay phu thê Đỗ Hoa Thịnh không có xuống ruộng, đã gieo lúa mạch xong, thời gian tiếp theo cũng không còn bận rộn như vậy. Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy có khách đến, cũng vội vàng chạy ra.

    Đỗ Tam Nương ngọt ngào nói: "Phụ thân.."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam Nương, đến đây, gọi Ngụy thúc nào."

    Ngụy đại Trụ nhìn thấy nàng, lập tức cười nói: "Cô nương, còn có nhớ ta không?"

    Đỗ Tam Nương kinh ngạc nhìn ông ấy, không nghĩ tới vậy mà ông ấy lại đến, nàng nói: "Thúc, là người à. Mau vào trong nhà ngồi."

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn hai người: "Hai người quen sao?"

    Ngụy Đại Trụ gật đầu: "Nếu hôm qua không có gặp được con gái ngươi, thì có lẽ ta không bán được đồ đâu." Nói xong ông ấy hâm mộ nhìn Đỗ Hoa Thịnh: "Ông có thể nuôi được một cô gái tốt như vậy, so với con trai thì càng lợi hại hơn!"

    Đỗ Tam Nương nói: "Ngụy thúc, làm gì có khoa trương như người nói vậy."

    Dương thị dẫn hai đứa trẻ đi ra ngoài, cười nói: "Hoa Thịnh, còn không mời khách vào nhà ngồi."

    Đỗ Hoa Thịnh cười ha ha, mời Ngụy Lão Tam vào nhà, rồi nói với thê tử: "Đây là bạn của ta lúc còn nhỏ, đã không gặp nhiều năm."

    Ngụy Đại Trụ cười ha hả nói: "Chào tẩu tử."

    Dương thị nhìn trong sọt của ông ấy có nhiều đồ, cười nói: "Ngụy huynh đệ đến là được rồi, khách khí như vậy làm cái gì."

    Ngụy Đại Trụ nói: "Nếu hôm qua không gặp được Tam Nương của nhà tẩu tử, thì không thể về nhà đưa nhiều tiền như vậy. Nửa đêm thê tử ta còn truy hỏi ta, nói hôm nay phải đến nhà cảm ơn Tam Nương cho thật tốt."

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Ngụy lão đệ, Tam Nương nhà ta đã làm chuyện gì vậy?"

    Đỗ Tam Nương sợ ông ấy kể chuyện ngày hôm qua, quan trọng là bên trong đó có Lục Trạm, nếu như bị cha mẹ biết nàng nói chuyện với một người đàn ông xa lạ, sợ rằng sẽ bị hù dọa. Đỗ Tam Nương nói: "Cha, mẹ, chuyện là như vậy.."

    Nàng kể ra, chỉ là không nhắc đến Lục Trạm, chỉ nói về Ngụy thúc. Ngụy Đại Trụ nghe nàng nói như vậy, cũng không phản bác gì, chỉ nhếch miệng cười.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...