Con ong làm mật, yêu hoa Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời Con người muốn sống, con ơi Phải yêu đồng chí, yêu người anh em. Một ngôi sao chẳng sáng đêm Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng Một người - đâu phải nhân gian Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi! Núi cao bởi có đất bồi Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu? Muôn dòng sông đổ biển sâu Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn? Tre già yêu lấy măng non Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày Mai sau con lớn hơn thày Các con ôm cả hai tay đất tròn. Tố Hữu Hai khổ thơ đầu bài này được sử dụng trong sách giáo khoa tập đọc cấp I trong nhiều năm.
Tiếng Ru - Tố Hữu Con ong làm mật, yêu hoa Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời. Con người muốn sống, con ơi Phải yêu đồng chí, yêu người anh em. Một ngôi sao chẳng sáng đêm Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng. Một người - đâu phải nhân gian? Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi! Núi cao bởi có đất bồi Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu? Muôn dòng sông đổ biển sâu Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn? Tre già yêu lấy măng non Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày. Mai sau con lớn hơn thày Các con ôm cả hai tay đất tròn. * * * Vài điều cảm nhận về tác giả và bài thơ: Tố Hữu là một trong những nhà thơ mà mình yêu thích nhất, cũng là nhà thơ đầu tiên mà mình biết. Ngay từ thời tiểu học, những bài thơ của ông được in trong sách giáo khoa đã gây ấn tượng cực mạnh đối với mình. Những câu từ, hình thức giản dị trong thơ ông lúc nào cũng chứa chan một nổi buồn cũng như một niềm hy vọng vào một ngày nào đó tốt đẹp hơn. Bài thơ "Tiếng Ru" của ông mình đã được học từ rất lâu rồi nhưng đến bây giờ, những câu từ của bài thơ vẫn còn đọng mãi trong đầu mình, đặc biệt là câu "một người - đâu phải nhân gian, sống trong một đóm lửa tàn mà thôi" - ai rồi cũng mất, cũng trở về các bụi, vì vậy hãy yêu thương nhau "bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn".