Tiếng Rao Đêm Khuya Tác giả: Bông Vàng Thể loại: Kinh dị * * * Đêm nay, một mảnh trời đỏ rực, không khí lạnh lẽo bao quanh ngôi làng Đen. Rõ kì lạ, mọi hôm con người ở đây thường tụ tập một chỗ ăn uống hăng say. Vậy mà hôm nay, Tâm ngồi trên lầu ngó xuống phía dưới nhà lại chẳng thấy bóng người đâu. Xung quanh chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Trong đêm tĩnh mịch, từ đằng xa cô nghe tiếng rao của người bán gì đó, tiếng chuông leng keng gọi người mua. Người đàn ông này khiến Tâm nảy sinh nghi ngờ, trong ngôi làng này rất ít người dân nên ai cũng quen biết nhau nhưng cô chẳng hề quen biết ông ta. Tiếng rao càng quỷ dị, âm thanh ngày càng gần, làm Tâm rợn cả gai óc. Tiếng rao của người đàn ông bán bánh mì dừng lại, cùng lúc đó thì những người sống gần đó bước ra, quay xung quanh kẻ kì lạ đó. Tưởng chừng họ đang mua bánh mì nhưng hành động kì lạ lại lọt vào mắt cô. Họ không mua bánh mì mà cứ đứng yên ở đó, nở nụ cười khó hiểu. Người đàn ông kia vặn vẹo cổ liên tục rồi chợt ngửa đầu lên nhìn về phía cô một cách dị thường, dường như cổ ông ta không hề có xương sống vậy. Tâm nghe tiếng khóc của những người kia, không! Là tiếng cười, tiếng cười rùng rợn cứ vang mãi trong đầu. Sau đó bọn họ quay về nhà cầm trên tay là một cái bịch đen bí ẩn. Tâm tò mò rồi bám theo tên đàn ông kia, người đàn ông ấy cứ đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa rao bán. Trong đêm hoang vắng ấy chỉ còn lại tiếng rao của tên đàn ông lạ mặt đó, cô lấy hết can đảm đi theo ông ta đến một ngôi nhà hoang. Ngôi nhà này cô chưa thấy bao giờ, nó là một ngôi nhà nhìn có vẻ được xây từ thời rất lâu. Không biết do hôm nay trời rất tối hay sao nên Tâm cảm thấy ngôi nhà rất đáng sợ, nó đứng lặng lẽ trong đêm hoang vu, cô tò mò đi vào căn nhà âm u đó. Một tiếng "rầm" cánh cửa cũ vang lên, nó đóng lại, Tâm thử mở ra, nó đã đóng chặt không mở được, cô biết mình đã mắc kẹt trong đây. Cô giấu sự sợ hãi vào trong lòng. Đây không phải là lúc cứ ngồi một chỗ mà run rẩy, khóc lóc, thế rồi cô quyết định đi xung quanh để tìm lối ra khác. Mọi thứ của ngôi nhà này đã cũ kĩ, quan sát vài thứ liền có thể đoán được không có ai ở đây, bụi bặm rồi mạng nhện bám đầy xung quanh. Tâm cứ đi cứ đi rồi phát hiện một căn phòng kì lạ. Trên cửa phòng có dấu vết niêm phong nhưng đã bị ai đó xé ra, cô run rẩy đẩy cửa vào, cô kinh ngạc cùng hoảng sợ mà đứng bất động ở đấy. Một mùi hôi thối xộc vào mũi Tâm, kéo cô về hiện thực. Tất cả ở đây chỉ toàn là thi thể người, chúng đang trong quá trình mục rửa, những con giòi lúc nhúc trên mấy miếng thịt, lại có những bào thai còn chưa ra hình dạng bị vứt tứ tung. "Thật độc ác" lúc này cô chỉ biết thốt ra ba từ này. Cô bất chợt dừng ánh mắt lại, chăm chú vào ba cái xác đang nằm trơ trọi trong một góc tường. LÀ BA MẸ CÔ! Vậy còn cái xác nhỏ kia là ai? Cô nín thở đi tới gần hơn, lúc này mặt cô không còn chút máu nào, trắng bệch. Họng cô nghẹn lại, chỉ còn tiếng ú ớ từ miệng cô, mắt cứ dán vào cái thi thể hôi thối đang rửa mục kia. Đúng vậy, đó là Tâm. Tâm sợ hãi bỏ chạy ra khỏi chỗ này, bỗng cô hét toáng lên, 1 cái khuôn mặt méo mó dính đầy máu xuất hiện, là người đàn ông đó. Người ông ta dính đầy máu, mặt mũi như bị thứ gì đó đánh đến không còn nguyên vẹn, bên phải mặt ông ta bị bẹp đi một nửa, xuất hiện vài con giòi lúc nhúc ngoe nguẩy từ chỗ đấy. Ông ta cầm cái búa còn dính đầy máu lẫn thịt và xác vài con vòi đập thẳng vào đầu cô. Sáng hôm sau Tâm giật mình tỉnh lại bên cửa sổ nhà mình, thì ra mọi chuyện đều là mơ. Cô xuống nhà ăn sáng rồi đi học, trên đường gặp vài người bạn, họ khoác tay nhau vui vẻ đi học. Máu từ phía sau đầu Tâm cứ chảy dần, lại còn thêm vài con giòi lúc nhúc ở đó. Giấc mơ đêm qua là sự thật nhưng đó chỉ là một phần kí ức nhỏ trước kia của Tâm. Một người bạn của Tâm đưa tay lên mắt để lau thứ gì đó, không ngờ lại xuất hiện đống con giòi trên tay nhưng nó không hề quan tâm. Còn người đang nói chuyện với Tâm thì lại phun ra 1 con giòi từ miệng nó. Bọn họ tiếp tục đi, lúc này trên mặt đường đầy rẫy những con giòi gớm ghiếc, chúng bò khắp mọi nơi, từ trên người rồi đến trên quần áo. Tất cả được hé lộ. Mọi thứ từ ngôi làng này sớm đã bị bọn zombie xâm chiếm, ăn thịt lẫn nhau và chính phủ đã cấm người dân bước vào nơi này. Bọn họ sống cách biệt với loài người. Chiếc túi đen bí mật kia chính là xác của những kẻ bất hạnh đi lạc vào ngôi làng này. Người sống nơi này thì như xác sống, chúng chỉ lặp lại các hoạt động trước kia của chúng, ban đêm chúng sẽ tụ tập tranh nhau đồ ăn. Ngôi nhà kia chính là nơi cung cấp thức ăn cho bọn họ, còn tên đàn ông đó là tên đem xác từ ngôi nhà kia cho chúng. Hết
Chào bạn! Sau khi quyết định có nên xem truyện kinh dị hay không thì thôi xem thử vậy. Xin để lại ít dòng cho tác giả nhé! 1. Đây là một câu chuyện ngắn. Vì nó ngắn nên chắc chắn một điều rằng tình tiết sẽ đắc giá và từ ngữ phải chọn lọc, không thừa không thiếu. Tuy nhiên đọc xong, cảm nhận ban đầu là câu chuyện quá đỗi đơn giản, nó không tạo ra nét kinh dị theo cái tiền tố của nó. 2. Tâm lý nhân vật rất quan trọng. Nó là chìa khóa để bạn lôi kéo sự tò mò của độc giả hòa mình cùng với nhân vật để tiếp nối mạch truyện. Thực tế, cách bạn diễn tả còn quá non tay. Nó không tạo ra sự gay cấn, hồi hợp gì cả. Người ta dễ dàng đoán biết tiếp theo như thế nào. Cô gái đi theo gã đàn ông, rồi cánh cửa đóng lại, thấy xác người.. chỉ vậy thôi! 3. Viết một truyện ngắn thì giá trị cốt lõi của câu chuyện này bạn hướng tới là gì? Tình người? Tình đồng loại? Hay đơn giản là đại dịch zombie gây hậu quả gì? Bạn không đề cập, không lồng ghép vào thì giá trị câu chuyện nằm nơi đâu? 4. Cái kết câu chuyện quá ngắn. Nó giống như phản lại công sức mà bạn đi miêu tả tâm lý nhân vật vậy. Bạn nên dành thời gian để tìm hiểu về thể loại này, cách miêu tả tâm lý nhân vật và tạo một cốt truyện có ý nghĩa nhé! Chúc bạn thành công! Chào thân ái!