Truyện Ngắn Tiếng Còi Tàu - Trần Hoài Mơ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Hoài Mơ, 4 Tháng mười hai 2018.

  1. Trần Hoài Mơ

    Bài viết:
    7
    Tiếng còi tàu

    Tiếng còi tàu bao giờ cũng da diết đến lạ với riêng tôi. Tuổi thơ tôi gắn liền với tiếng còi tàu, với độ rung, lắc của đất dưới chân khi tàu chạy qua, với những bức tường nứt dọc vì nhà nằm gần ga. Ngày nhỏ, tôi thường nắm tay mẹ chạy dọc theo từng toa tàu bán hàng quà. Mẹ tôi bán xôi nén. Một loại xôi trắng, sau khi đồ chín rồi cho vào khuôn hình chữ nhật dài, nén chặt lại rồi cắt ra từng miếng hình chữ nhật xinh xinh bằng một phần sáu viên gạch chỉ rồi gói vào tấm lá chuối đã lau rửa sạch, khi bán cho khách thường kèm theo miếng giò hoặc chả. Tôi thú nhất là mùa đông rét mướt nằm trong ổ rơm ngóc đầu xem mẹ và chị nén xôi, lòng luôn cầu mong mẹ cắt xôi lỡ tay để dư ra một miếng mỏng như tờ giấy cho tôi. Có lẽ mẹ thương con bé út cứ nhìn vào tay mẹ không dời mắt, miệng tự chóp chép nhai không nên mẻ xôi nén cuối cùng của mẹ bao giờ cũng cắt lỗi để dư một miếng cho tôi. Miếng xôi dư ngày ấy sao mà thơm ngon đến vậy, thơm ngon đến tận bây giờ, trong từng giấc mơ tôi. Bây giờ, quê tôi, vẫn còn người bán hàng rong ngoài tàu, nhưng không có ai bán xôi nén nữa. Nhà tôi cũng không ở gần ga nữa mà chuyển vào trong phố, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn kiếm cớ ra ga, ngồi vào một quán nước trà nhỏ ngoài cửa ga, nhâm nhi chén nước trà nóng mà nhớ ba, nhớ mẹ. Từ quán nước nhỏ như thế này, từ những nắm xôi nén nhỏ bé ngày ấy mà ba mẹ đã nuôi năm anh em tôi khôn lớn.

    Tiếng còi tàu nối dài trong tuổi thơ tôi khi cùng mấy đứa bạn bám đuôi nhau chạy vòng quanh trong sân ga những lúc vắng khách và kêu lên: "Tu tu.. xình xịch.." vui như tết đến, xuân về.

    Tiếng còi tàu thổn thức cùng con tim non trẻ của tôi khi vừa bước vào yêu. Người tôi yêu là lính đóng quân khá xa, thường thì cuối tháng anh mới tranh thủ lên tàu về thăm tôi. Khi đưa anh ra ga, nhìn theo bóng con tàu chở anh đi, tôi thường đứng nép mình bên cửa ga, lắng nghe tiếng còi tàu, lòng nhoi nhói những câu thơ của Nguyễn Bính:

    Có lần tôi thấy một người yêu

    Tiễn một người yêu một buổi chiều

    Ở một ga nào xa vắng lắm

    Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu..

    Tiếng còi tha thiết cùng tôi những đêm lẻ bóng, chồng xa biền biệt, con chưa thể có. Năm năm đằng đẵng khóc cùng tiếng còi tàu day dứt..

    Tiếng còi tàu xé lòng tôi một đêm cuối năm, ra ga đón chồng về ăn tết mà chồng lỡ hẹn không về. Lê bước nặng nề ra cửa ga khi còi tàu xa hút thì gặp tiếng nấc nghẹn của một người phụ nữ. Dừng chân hỏi, thì ra cũng là vợ lính, chồng cũng hẹn về ăn tết mà không thấy. Chị bảo, chị đã đứng mòn chân nơi đây từ hôm nhận được thư anh..

    Tiếng còi tàu khắc khoải và cay nghiệt khi người chồng tôi yêu thương, người cha các con tôi kính trọng bỗng một ngày trở thành kẻ lạ, lên tàu đi về phương trời xa không lần ngoái lại.

    Tiếng còi tàu nối dài, nối dài..

    Tôi cặm cụi nhặt lại, gom lại kí ức thả vào tiếng còi tàu da diết ngày ngày vang lên muôn âm điệu diệu kì. Tiếng còi tàu của tôi.

    Trần Hoài Mơ
     
    Hạ MẫnMạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười hai 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...