Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 380: Ái Chân Kha Lạc Hoàng (Ngoại truyện)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thuở xa xưa, không rõ là năm nào tháng nào, thế gian đã từng tồn tại vô số những sinh linh cường đại. Linh thú có Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đứng đầu; trong khi ấy, hung thú lại lấy Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn làm lãnh tụ. Một phương chủ thiện, một phương chủ ác, đôi bên chẳng khác nào như nước với lửa, giao tranh không ngừng.

    Trong những cuộc chiến ác liệt ấy, kéo theo còn có rất nhiều thế lực. Có tiên nhân, có thánh giả, có phật đà, cũng có yêu ma, quỷ quái.. Còn nhớ, ở đoạn cuối thời đại thần - ma tranh đấu, trước khi tiên môn chính thức khép lại, thế gian đã từng xuất hiện hai nhân vật vô cùng lợi hại. Thời điểm ấy, bọn họ cũng chính là hai kẻ đứng đầu, những người lãnh đạo cuộc chiến.

    Tử Lan tiên tử, Xích Tịch Kha Lạc Hoàng, đấy là danh tự của họ.

    Tử Lan, nàng thuở ấy là một trong Ngũ đại tiên tôn của tiên giới, có pháp lực cao thâm vô cùng. Tâm tính của nàng, nó cũng từ bi rất đỗi. Sự thiện lương ấy, không ai có phủ nhận được. Bởi lẽ, ở khoảnh khắc tiên môn khép lại, khi mà thần phật mười phương nối nhau rời bỏ thế gian thì nàng đã lựa chọn điều ngược lại, thậm chí dù biết rõ bản thân mai này vô pháp trở về cõi tiên đi nữa.

    Có lẽ đối với nàng, an nhiên tự tại chốn tiên cảnh trong khi yêu ma hoành hành, nhân thế lầm than là một điều quá đỗi nhẫn tâm. Tử Lan, nàng đã không làm được, vô pháp quay lưng mà bỏ rơi thương sinh thiên hạ.

    Vì muốn bảo hộ thế gian, duy trì chính khí thiên địa, Tử Lan tiên tử nàng đã cùng với những thiên binh thiên tướng dưới trướng, những vị thần phật còn lưu lại và tứ đại linh thú là Thương Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ra sức trấn áp yêu ma, quyết tâm tru cùng diệt trận.

    Tuy nhiên, tru diệt tà mà, đó chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng.

    Tử Lan tiên tử nàng rất mạnh, điều ấy không giả, thế nhưng thống lĩnh của yêu ma thuở ấy, hắn há đâu lại yếu. Xích Tịch Kha Lạc Hoàng, hắn rất mạnh. Cực kỳ mạnh.

    Xích Tịch hắn không chỉ là chủ nhân của tứ đại hung thú. Trừ bỏ Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn ra thì dưới trướng hắn còn có vô số những yêu binh ma tướng khác nữa.

    Bản thân có thực lực, lại ấp ủ dã tâm thống trị thiên địa từ lâu, Xích Tịch hắn há có khả năng ngồi im chịu trận?

    Tử Lan kia muốn tiêu diệt hắn? Vậy thì Xích Tịch hắn sẽ tiến quân tàn sát thiên binh thiên tướng của nàng!

    Năm đó, ma tôn Xích Tịch thật sự chưa bao giờ e sợ Tử Lan tiên tử hay bất kỳ một vị thần phật nào khác cả. Thậm chí kể cả khi bị chém đoạn dưới tiên kiếm Long Tru của Tử Lan tiên tử đi nữa. Hắn chết, Tử Lan nàng lại chẳng vong đấy ư? Thiên binh thiên tướng của nàng lại chẳng gục ngã đấy ư?

    Trong cả đời mình, ma tôn Xích Tịch chưa bao giờ nể sợ tiên giới. Nếu có kẻ khiến hắn phải rùng mình thì đó cũng không phải tiên nhân hay phật đà mà đó là.. muội muội của hắn: Ái Chân Kha Lạc Hoàng.

    Đúng vậy. Lúc còn tại thế, Xích Tịch quả thực hết sức e ngại vị thân muội Ái Chân này của mình.

    Bởi tu vi của nàng rất cao? Bởi thần thông của nàng quá đỗi ghê gớm?

    Đều không phải. Lúc đó, Ái Chân nàng bất quá cũng mới chỉ tu luyện đến cấp bậc Thiên tiên mà thôi, so với một vị ma tôn như Xích Tịch thì còn kém xa vô cùng. Khiến Xích Tịch hắn đôi lúc khiếp hãi, cảnh giác đề phòng là tâm tính, là hành vi của Ái Chân nàng.

    Trong thị tộc Kha Lạc Hoàng lúc bấy giờ, trừ bỏ bản thân Xích Tịch thì còn có hai người cũng rất được tôn kính, kỳ vọng. Đó là Ái Chân và Mặc Nguyệt - hai vị muội muội của hắn. Thời điểm ấy, kẻ mạnh nhất của Kha Lạc Hoàng thị không nghi ngờ là Xích Tịch, tuy nhiên, nếu tính lâu dài, Ái Chân và Mặc Nguyệt mới là những người được đánh giá cao hơn. Bởi lẽ, so với Xích Tịch thì tiềm năng của các nàng lớn hơn rất nhiều. Nó đến từ thể chất cực kỳ khan hiếm của các nàng: Thái âm thánh thể.

    Theo như dự đoán của các bậc trưởng bối trong thị tộc Kha Lạc Hoàng thì chỉ cần cho các nàng thêm ngàn năm nữa thôi, khi ấy các nàng chắc chắn sẽ vượt qua được Xích Tịch, trở thành cường giả đỉnh cấp nhất của giới yêu ma.

    Ban đầu, đối với điều ấy, Xích Tịch tuy có để tâm nhưng còn chưa suy nghĩ quá nhiều. Ngàn năm tuế nguyệt, bấy nhiêu nào có ngắn?

    Nhưng.. Rất nhanh sau đó, Xích Tịch nhận ra mình đã lầm. Mối nguy, nó đến sớm hơn hắn tưởng.

    Mặc Nguyệt thì không sao, tuy hơi ngang bướng một chút nhưng vẫn hết mực tin yêu vị huyng trưởng là hắn. Riêng phần Ái Chân..

    Đứa muội muội này, Xích Tịch đã từng rất đỗi yêu quý. Thậm chí so với Mặc Nguyệt, tình thương của hắn dành cho nàng còn nhiều hơn gấp bội. Bởi hắn cảm thấy tính khí của Ái Chân rất mạnh mẽ, rất giống mình. Hay ít ra là hắn tin như vậy.

    Tiếc thay, Xích Tịch hắn đã sai. Ái Chân vốn dĩ là không hề giống hắn. Nàng đáng sợ hơn hắn rất nhiều. Nàng.. không phải yêu ma. Nàng còn khủng bố hơn cả yêu ma.

    Nhớ lại ngày đó..

    Hôm ấy, nhân sinh thần của muội muội, vì muốn khiến cho nàng bất ngờ nên Xích Tịch đã dùng đạo thuật tiềm hành, mang quà đến tặng. Khi tới trước cửa, thời điểm hắn nhìn vào bên trong thì..

    Kinh hãi thay, Ái Chân, muội muội hắn, nàng đang cầm một cánh tay người mà đưa lên miệng cắn ăn. Đó là cánh tay người sống, hắn biết. Bởi vì ở cạnh chỗ muội muội hắn ngồi kia, có một tì nữ đang nằm bất động, thần tình hoảng loạn với cánh tay trái đã bị mất trong khi quả tim còn đập, lồng ngực còn đang phập phồng hít thở..

    Ghê rợn? Mới chỉ là bắt đầu thôi.

    Sau khi ăn xong cánh tay nọ, vị thân muội Ái Chân kia của hắn lại xoay đầu nhìn sang người tì nữ. Nàng nở một nụ cười khả ái, trong sự hãi hùng của người tì nữ mà đem cánh tay còn lại.. từ từ kéo đứt. Kế đấy, nàng cười lên một cách man dại.

    "Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    "Ha ha ha! Ha ha ha ha!".

    Tiếng cười kia, nghe ghê rợn làm sao. Xích Tịch thề là trong suốt cả đời mình, hắn chưa bao giờ được chứng kiến một biểu tình nào như vậy. Thần thái ấy, nó sao mà ám ảnh..

    Đó không phải Ái Chân muội muội mà hắn biết. Hoàn toàn không phải.

    Một cách lặng lẽ, Xích Tịch quay người rời đi.

    Kể từ hôm ấy, hắn bắt đầu chú tâm nhiều hơn tới Ái Chân. Hầu như mọi động tĩnh của nàng hắn đều âm thầm tra xét, theo dõi. Lẽ tất nhiên, chuyện Ái Chân thích đem người ăn tươi nuốt sống, hắn tuyệt nhiên ém nhẹm. Tuy nhiên, hắn cũng nghiêm lệnh ngăn cấm, không cho phép nàng ăn thịt người nữa.

    Trước nghiêm lệnh của huynh trưởng, Ái Chân Kha Lạc Hoàng đâu dám trái, đã thuận tình nghe theo. Những tưởng từ đây mọi việc sẽ êm xuôi thì không, biến động lại nổi lên. Và lần này, nó là kinh biến.

    Sau một vài tội ác nữa, Ái Chân Kha Lạc Hoàng, nàng lại tiếp tục sở thích quái dị của mình, lại đem người ăn tươi nuốt sống. Nhưng khác trước, thay vì ma binh, tì nữ thì lần này, bị nàng giết hại lại là một đại nhân vật của Kha Lạc Hoàng thị: Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng.

    Không sai! Chính là Mặc Nguyệt Kha Lạc Hoàng - thân muội muội của Ái Chân Kha Lạc Hoàng nàng!

    Phát hiện ra, chẳng phải ai khác, chính là thân mẫu của cả hai: Liễu Tư Kha Lạc Hoàng. Theo như lời bà thuật lại cho Xích Tịch nghe thì sau khi Mặc Nguyệt mất tích, dựa vào một số manh mối chắp vá được, bà rốt cuộc cũng lần ra dấu vết hung thủ. Theo đó, bà đã lặng lẽ đột nhập vào nơi ở của Ái Chân - kẻ bị tình nghi - hòng tìm kiếm.

    Quả nhiên, đúng như nghi ngờ, Mặc Nguyệt đích xác là bị Ái Chân bắt giữ.

    Mà không.. Không phải bắt giữ. Mặc Nguyệt, nó.. đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Ái Chân đã giết, hay đúng hơn là.. ăn thịt nó.

    Liễu Tư còn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc mình xông vào mật thất kia. Trước mắt bà, Ái Chân ngồi đấy, một tay cầm quả tim Mặc Nguyệt cắn ăn trong khi bên cánh tay còn lại, được nàng nắm giữ chính là cái đầu đứt lìa của Mặc Nguyệt.

    Ôi.. Đầu của Mặc Nguyệt, hai mắt đang mở trừng, môi còn mấp máy, máu tươi tuôn dài.. Rõ ràng là mới chết chưa lâu.

    Tại sao?

    Rốt cuộc là tại sao?

    Vì cớ gì mà Ái Chân lại làm ra chuyện khủng khiếp tới vậy? Không chỉ sát hại mà còn đem muội muội mình ăn tươi nuốt sống?

    Lúc đó Liễu Tư bà đã không thể nào hiểu được. Mãi sau này, khi Ái Chân đã bị bắt giữ, lúc đã bình tâm trở lại thì bà mới biết. Thì ra, Ái Chân nàng tu luyện tới giai đoạn mấu chốt, sắp sửa đột phá Thiên ma (tương đương với Thiên tiên), tiến vào cảnh giới Huyền ma (tương đương với Huyền tiên), vì vậy mà nàng mới ra tay sát hại Mặc Nguyệt. Bởi theo nàng tìm hiểu được thì ở giai đoạn này, chỉ cần đem máu thịt Mặc Nguyệt - một người cũng sở hữu Thái âm thánh thể như mình - hấp thụ thì sẽ thu được lợi ích vô cùng lớn, không những chắc chắn đột phá thành công mà còn có khả năng đạt được Thuần âm chi thể trong truyền thuyết.

    Chỉ vì muốn đột phá, chỉ vì muốn đạt được Thuần âm chi thể mà đến cả thân muội muội của mình cũng chẳng ngại ngần xuống tay sát hại, móc ruột moi gan đem ăn tươi nuốt sống.. Ái Chân, nàng rõ ràng đã không còn chút nhân tính nào nữa. Hoặc, cũng có lẽ Ái Chân nàng chưa bao giờ từng có nhân tính.

    Trước tội ác ấy, Kha Lạc Hoàng thị tất nhiên chẳng thể nào dung thứ cho được. Xích Tịch, hắn đã hạ lệnh đem muội muội của mình chôn sống. Mặc dù không thực sự giết chết nhưng với những tầng tầng cấm chế, những thủ đoạn đã thi triển lên người nàng, hắn tin nàng sẽ phải vĩnh viễn nằm yên bên trong lăng mộ.

    Năm ấy, có lẽ Xích Tịch đã nghĩ lưu lại cho muội muội mình một cơ hội, đợi đến một lúc nào đó, hắn sẽ thả nàng ra. Bởi nói thế nào thì hắn và nàng cũng là huynh muội ruột rà. Mặc Nguyệt đã chết, thế gian này, ngoại trừ mẫu thân Liễu Tư và Ái Chân nàng thì Xích Tịch hắn đâu còn người thân chung huyết mạch nào nữa.

    Chỉ tiếc rằng người tính không bằng trời tính. Xích Tịch chẳng bao giờ có thể đợi được đến ngày đem muội muội thả ra nữa.

    Thần tiên đã gục ngã, ma tộc Kha Lạc Hoàng thị cũng diệt vong, tiên môn kia thì cũng sớm đóng lại rồi. Tiếp tục được chôn giấu đến tận hôm nay, duy cũng chỉ lăng mộ bí mật của Ái Chân Kha Lạc Hoàng..
     
  2. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 381: Tiến nhập

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng mộ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, đấy đã từng là bí mật được chôn sâu dưới lòng đất trong vô vàn năm tháng. Tuy nhiên lại không phải vĩnh cửu. Sau biết bao cuộc bể dâu, trải qua biết bao thời đại, đến hôm nay, cái bí mật này rốt cuộc cũng đã bị người khám phá ra. Trước có toán người Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ, còn sau thì có thêm một quỷ diện nhân đồng hành cùng Hỗn Độn, hay đúng hơn là bản nguyên sinh mệnh tàn khuyết của Hỗn Độn sót lại.

    Phải. Quỷ diện nhân, hắn đã tìm được vị trí lăng mộ rồi.

    Theo lý, đối với một kẻ đã cất công tìm kiếm suốt hàng tháng trời, nay lần ra được thì quỷ diện nhân nên vui mừng mới đúng. Ấy vậy mà lúc này, khuôn mặt hắn lại bỗng trở nên rất đỗi âm trầm.

    Cúi người nhặt lên một viên đá, hắn thoáng quan sát rồi nói: "Chết tiệt. Lại có kẻ dám phỗng tay trên".

    "Chủ nhân." - Lời quỷ diện nhân vừa dứt thì bên tai hắn, tiếng của Hỗn Độn đã vang lên - "Vết tích còn mới, chứng tỏ cấm chế bị phá giải còn chưa lâu. Rất có thể đối phương vẫn đang ở bên trong".

    "Mong là như vậy".

    Ôm chút hy vọng, quỷ diện nhân nhanh chóng nhấc chân tiến vào.

    * * *

    Giữa không gian cửa động thứ nhất, quỷ diện nhân tạm ngưng bước chân, cau mày hỏi: "Hỗn Độn, ngươi có phải đã nhầm lẫn gì đó?".

    "Chủ nhân, ý ngài là?".

    "Ngươi không phải kể với ta phía sau ba lớp cấm chế đầu tiên, mỗi một nơi đều có ma binh trông giữ?".

    Quỷ diện nhân nói tiếp: "Tuy rằng tuế nguyệt đăng đẵng, những ma binh kia hôm nay khẳng định từ lâu đã chết, nhưng mạng có vong thì xác cũng phải còn chứ? Đằng này.. Ngươi nhìn đi, ngay đến một mẩu xương vụn còn chẳng thấy".

    Hỗn Độn nghe xong, trầm ngâm một lúc rồi mới đáp: "Chủ nhân, mặc dù ta hiện chỉ còn sót lại một bản nguyên sinh mệnh tàn khuyết, thần trí đã ít nhiều tổn hại, nhưng đối với chuyện này ta khẳng định mình không lầm. Trong lăng mộ này đích xác từng được bố trí rất nhiều ma binh trông giữ".

    "Vậy thì đám ma binh đó, bọn chúng hiện giờ ở đâu?".

    "Cái này.. Chủ nhân, trước chúng ta đã có kẻ xâm nhập".

    Hỗn Độn nói không quá rõ, tuy nhiên ý tứ thì quỷ diện nhân vẫn hoàn toàn hiểu được. Nhưng hiểu thì hiểu, trong lòng hắn vẫn chưa nguôi ngờ vực. Hắn nói: "Ý Hỗn Độn ngươi là những bộ thi thể ở đây đều đã bị bọn người kia thu lấy? Bất quá tử thi xương cốt, bọn chúng lấy làm gì chứ?".

    "Cái đó thì e phải tìm đám người kia để hỏi rồi".

    * * *

    "Được. Vậy thì đi tìm bọn chúng".

    Dứt câu, quỷ diện nhân liền động thân di chuyển. Chỉ thấy hắn vừa bước lên một bước thì thân ảnh bỗng đột nhiên tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì đã ở ngay sát bên lớp cửa đá.

    Có chút nóng vội, hắn đặt tay lên trên, đem cửa đá nâng lên.

    * * *

    "Rầm!".

    Liếc trông tràng cảnh trước mặt, thần sắc quỷ diện nhân càng lộ rõ nét âm trầm.

    Ở đây, không gian cửa động thứ hai này cũng chẳng có lấy một mẩu xương cốt nào hết.

    "Hừm..".

    Sau một tiếng thở mạnh chả lấy gì làm vui, quỷ diện nhân lại tiếp tục di chuyển về phía trước, tiến nhập không gian cửa động thứ ba.

    * * *

    "Giống y như cũ, vẫn là không một mẩu xương".

    "Chủ nhân, có thể đối với đám người kia thì đám tử thi xương cốt ấy hữu dụng".

    "Hữu dụng? Bọn chúng tính coi tử thi xương như cổ vật mà đem đi bán sao?".

    Hỗn Độn im lặng. Không phải bởi đồng tình mà là bởi hắn cũng không biết.

    Thấy vậy, quỷ diện nhân chẳng nói hay là hỏi thêm gì nữa. Hắn di chuyển tiếp..

    * * *

    Lát sau.

    Tại không gian cửa động thứ tư.

    Nhìn sáu thông đạo phía trước, quỷ diện nhân lên tiếng hỏi: "Hỗn Độn, là lối nào?".

    "Hỗn Độn?".

    "Chủ nhân." - Qua mấy giây lặng im, Hỗn Độn rốt cuộc cũng lên tiếng - "Cái này.. ta cũng không biết".

    "Không biết?".

    Thần tình biến đổi, quỷ diện nhân truy vấn: "Hỗn Độn, ngươi nói thế là sao? Ngươi không phải là một trong những người nắm giữ bí mật của lăng mộ này?".

    "Chủ nhân, xin đừng tức giận. Ngài hãy nghe ta giải thích".

    "Hừ.. Nói đi. Ta cũng xem ngươi tính giải thích thế nào".

    Trái với sự nóng vội của quỷ diện nhân, Hỗn Độn lại khá từ tốn trình bày nguyên cớ: "Chủ nhân, ngài có điều còn chưa biết. Năm đó, Hỗn Độn ta tuy cũng là một thân tín của ma tôn Xích Tịch, cũng được ngài ấy cho biết về lăng mộ này, tuy nhiên, thông tin vẫn có giới hạn".

    "Từ chỗ này trở đi, mỗi một ngóc ngách, một cấm chế, một cạm bẫy đều là do một tay ma tôn Xích Tịch ngài bố trí. Trừ ngài ấy ra thì không ai biết được vị trí chính xác. Sáu thông đạo này tất nhiên cũng là như vậy".

    "Chủ nhân, ta chỉ biết trong số sáu thông đạo này, có hai cái sẽ dẫn tới phần mộ của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, còn cụ thể là cái nào thì ta thực sự không biết".

    "Hỗn Độn ngươi thực là không biết?".

    "Chủ nhân, ta thực là không biết".

    Quỷ diện nhân vẫn chưa mấy tin tưởng: "Nếu là vậy, tại sao ngươi không kể với ta ngay từ đầu?".

    "Chủ nhân, cái này ngài cũng không có hỏi ta".

    "Ngươi..".

    "Chủ nhân, xin bớt giận".

    Trông thấy quỷ diện nhân tức khí, Hỗn Độn vội vàng khuyên giải: "Chủ nhân, ta với ngài bây giờ đã đồng sanh cộng tử, ngài gặp bất lợi thì ta cũng gặp bất lợi, Hỗn Độn ta há lại có thể gây hại cho chủ nhân ngài?".

    "Chủ nhân, hãy tin ta. Lối vào mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, ta quả thực là không biết chính xác được. Hỗn Độn ta thề có trời đất chứng giám..".

    Nghe qua những lời thề thốt của Hỗn Độn, quỷ diện nhân rốt cuộc cũng bình tâm trở lại. Hắn nói: "Vậy bây giờ phải làm thế nào? Không lẽ lại phải mò mẫm thăm dò từng thông đạo một?".

    "Chủ nhân, e là điều đó khó tránh".

    Ý chuyển, thanh điệu cũng tươi vui lên hẳn, Hỗn Độn trấn an: "Mà chủ nhân ngài cũng không cần quá lo ngại. Ngài hãy nhìn xem. Ở đây thái âm chi lực thoát ra nhiều như vậy, khẳng định là những cấm chế, cạm bẫy bên trong các thông đạo đã bị hư hại rất nhiều. Thiết nghĩ phá giải sẽ không quá khó khăn".

    "Cái ta lo ngại không phải cấm chế, cạm bẫy do Xích Tịch Kha Lạc Hoàng bố trí".

    "A.." - Có vẻ đã hiểu ra, Hỗn Độn suy đoán - "Chủ nhân, ngài là đang lo đám người kia?".

    "Phải".

    Quỷ diện nhân nói rõ hơn: "Dựa theo dấu vết lưu lại thì trong sáu thông đạo, có ba cái đã được đám người kia thăm dò. Chúng ta lại không biết bọn họ đã tra ra được những gì, cũng không thể biết trong ba thông đạo đã được dò la này có cái nào dẫn đến mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng hay không".

    "Cái này.." - Hỗn Độn quan sát thêm một lúc, hơi bất đắc dĩ mà rằng - "Do ảnh hưởng của thái âm chi lực cộng thêm thủ đoạn năm đó của cố chủ nhân Xích Tịch, những dấu vết lưu lại đây thật khó mà kiểm chứng rõ ràng. Chúng ta quả thực vô pháp biết được hiện giờ đám người kia đang ở bên trong thông đạo nào..".

    "Chủ nhân, ta e phải trông vào vận khí thôi".

    "Trông vào vận khí?".

    Quỷ diện nhân thật là chẳng vừa ý với bốn chữ ấy chút nào. Thay vì trông đợi ở vận mệnh thì hắn muốn tự làm chủ số phận của mình hơn.

    Thần niệm khẽ động, hắn lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ màu xanh, miệng lẩm bẩm pháp quyết.

    Tầm chục giây sau, từ bên trong túi, một vài đốm sáng bay ra.

    "Chủ nhân, đây là?".

    "Hư Không Cổ Trùng".

    "Hư Không Cổ Trùng?".

    Quỷ diện nhân nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, là Hư Không Cổ Trùng".

    Thừa biết đối với danh tự kia Hỗn Độn còn xa lạ nên quỷ diện nhân giải thích luôn: "Đây là một loại yêu trùng rất đặc biệt. Tuy rằng bản thân chúng không có bao nhiêu thực lực nhưng trời sinh lại sở hữu một năng lực thần diệu vô cùng, đó là khả năng ẩn nặc".

    "Ẩn nặc?" - Hỗn Độn hỏi - "Chủ nhân, nó lợi hại tới mức nào?".

    "Tới mức dù là chân nhân hậu kỳ đỉnh phong cũng chưa chắc phát hiện ra".

    Quỷ diện nhân nói tiếp: "Loại yêu trùng này đã được ta nuôi dưỡng nhiều năm, hiện đã có thể tùy nghi thao túng. Thậm chí nếu muốn ký gửi vài tia thần hồn để kiểm soát tâm trí cũng không phải không thể".

    "Nói vậy ý chủ nhân ngài là?".

    "Đúng vậy. Ta sẽ đem đám Hư Không Cổ Trùng này bố trí ở đây. Với thần hồn ký gửi, bọn chúng sẽ trở thành phân thân của ta. Chỉ cần đám người kia từ thông đạo trở ra, đám Hư Không Cổ Trùng này sẽ lập tức đu bám. Chừng đó, bất kể đám người kia có đi đến đâu cũng đừng hòng thoát khỏi tay ta".

    Tâm ý của quỷ diện nhân là vậy, muốn dùng Hư Không Cổ Trùng để kiểm soát hành tung của đám người Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt, nhằm tránh cho mình phải phí hoài một phen khổ nhọc truy tìm lăng mộ bấy lâu.

    Hắn tin, chỉ cần có đám yêu trùng này cảnh giới thì sớm muộn gì thân xác của Ái Chân Kha Lạc Hoàng cùng những bảo vật được chôn cất sẽ thuộc về mình. Bất kể chúng đã bị đám người Lăng Tiểu Ngư chiếm lấy hay chưa.

    Nói tới đây, hẳn nhiều người sẽ cảm thấy nghi hoặc, rằng tại sao quỷ diện nhân lại không sử dụng Hư Không Cổ Trùng để xâm nhập vào từng thông đạo tra xét mà lại để chúng ở bên ngoài cảnh giới chờ đợi. Thật ra, đáp án rất đơn giản. Năng lực ẩn nặc của Hư Không Cổ Trùng hết sức lợi hại, điều đó không giả, tuy nhiên, thực lực của chúng thì lại là một câu chuyện khác.

    Hư Không Cổ Trùng, chúng yếu ớt lắm. Một chút lực công kích thôi cũng đủ biến chúng thành tro bụi rồi. Trong khi ấy, các thông đạo thì lại ẩn tàng cấm chế, bẫy rập, số lượng sợ rằng chẳng ít. Nếu như để Hư Không Cổ Trùng tiến nhập, kết cục sẽ là dạng gì? Không khó để hình dung. Cần biết, những cổ trùng này không có khả năng phát hiện ra cấm chế, bẫy rập.

    Quỷ diện nhân, hắn đã tính qua cả rồi. Theo hắn, chỉ nên để Hư Không Cổ Trùng ở bên ngoài cảnh giới chờ đợi thôi.
     
  3. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 382: Trùng trùng cạm bẫy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chủ nhân, thái âm chi lực ở đây rất nhiều, nó liệu có ảnh hưởng gì đến đám yêu trùng này không?".

    "Trong thời gian ngắn hẳn sẽ không sao đâu." - Quỷ diện nhân đáp - "Đám Hư Không Cổ Trùng hiện đã vừa được ta thi triển bí pháp đem vài tia thần hồn ký gửi, tự chúng sẽ biết ứng phó thôi".

    Nói đoạn, quỷ diện nhân nhấc chân tiến vào một trong sáu thông đạo.

    Lại nói, thông đạo mà hắn lựa chọn, nó cũng không mới mẻ gì, đích thị là một trong ba thông đạo mà mấy người Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt đã đi qua. Có lẽ hắn nghĩ đấy là một sự lựa chọn khôn ngoan, rằng bản thân sẽ tránh được các tầng cấm chế, những lớp cạm bẫy bên trong thông đạo do đã có người thăm dò trước đó.

    Nhưng, đó là hắn nghĩ. Chứ còn thực tế, nó lại là một câu chuyện khác.

    Chẳng cần phải tiêu tốn quá nhiều thời gian, chỉ tầm độ một khắc tính từ sau khi tiến vào thông đạo thì nguy cơ đã đổ ập xuống đầu quỷ diện nhân rồi. Trước mặt, và cả sau lưng hắn lúc này, có một bầy quái thú đang chia nhau bủa vây, tùy thời công kích.

    Đảo mắt nhìn đám quái thú hiện chỉ còn là những bộ xương đen với các hốc mắt lập loè u quang, dưới lớp mặt nạ, quỷ diện nhân cau mày lẩm bẩm: "Quái.. Thông đạo này bọn chúng không phải đã thăm dò qua, tại sao đám hài cốt dị biến này vẫn còn ở đây..".

    "Chủ nhân, giờ ngài tính sao?".

    "Hỗn Độn ngươi nghĩ còn có thể tính sao?".

    Chả cần Hỗn Độn phải hồi âm, quỷ diện nhân vừa thở ra một ngụm tức khí thì liền thúc động linh lực. Tại lòng bàn tay hắn kim quang lập tức nổi lên, hắn hướng đám quái thú xương xẩu trước mặt lao tới.

    "Oành!".

    "Oành!".

    * * *

    Tả thủ vung ngang, hữu thủ quét dọc, quỷ diện nhân chẳng khác nào một con hổ dữ ở giữa bầy dê, nhanh chóng xé tan đàn quái thú. Mười giây bất quá, đám xương xẩu hơn hai mươi bộ chung quanh đều có cùng một kết cục: Triệt để vỡ nát.

    "Hừm..".

    Tâm tình vẫn như cũ, ít nhiều bực bội, quỷ diện nhân chợt hỏi: "Hỗn Độn, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?".

    Quỷ diện nhân nói không quá rõ, dẫu vậy, Hỗn Độn vẫn dễ dàng hiểu được. Hỗn Độn hồi đáp: "Chủ nhân, có thể vừa rồi ngài đã hơi chủ quan nên mới dẫn động bầy cốt thú kia".

    "Ý ngươi là..".

    Quỷ diện nhân nói ra bấy nhiêu rồi thôi. Hắn trầm ngâm giây lát liền quyết định tiếp tục tiến vào sâu bên trong thông đạo. Tất nhiên là với một tâm thái cực kỳ cảnh giác.

    * * *

    Mới đầu, nhờ có sự tập trung nọ, quỷ diện nhân đã liên tiếp tránh được hai cạm bẫy được bố trí bên trong thông đạo. Nhưng là sau đó, tới cạm bẫy thứ ba thì hắn đã không cách nào tránh thêm được nữa. Bởi lẽ, ở ngay đoạn thông đạo tồn tại bẫy rập này, nó vốn dĩ chẳng hề có sinh lộ. Trái phải, trước sau, trên dưới, khắp nơi đều là tử lộ. Đây là một chỉnh thể cơ quan.

    Đầu tiên, thứ xuất hiện là một đợt tên với tổng số hơn ngàn mũi; tiếp đến là một hầm chông sắc nhọn vốn được bôi đầy kịch độc; rồi tiếp nữa là sự nghiền ép từ hai bức tường kiên cố bên dưới hầm chông..

    * * *

    Thân trong hiểm cảnh, quỷ diện nhân dang rộng hai tay, một bên ngăn cản sự nghiền ép, một bên âm trầm đưa mắt quan sát.

    Phải, là quan sát. Quỷ diện nhân, hắn đã và vẫn đang nhìn mọi thứ chung quanh, một cách kỹ càng tỉ mỉ. Coi bộ đối với hắn, tình huống hiện giờ vốn cũng chả có gì đáng gọi là nguy hiểm cả.

    Thực tế, nó quả như vậy. Trải qua mấy phút nhìn ngắm, khi đã thu được những thông tin cần thiết, quỷ diện nhân liền phát ra một tiếng hừ lạnh. Cũng không rõ hắn đã làm gì, chỉ thấy hai bức tường kiên cố vốn đang nghiền ép bỗng đồng loạt nổ tung, tan thành trăm mảnh.

    Thoát ra khỏi hầm chông, quỷ diện nhân lúc này mới lên tiếng hỏi: "Hỗn Độn, ngươi nhận xét thế nào về chuyện này?".

    "Chủ nhân, ngài là đang nói đến đám người đã xâm nhập trước kia hay là muốn hỏi về bản thân thông đạo này, khả năng nó có phải là lối đi tới phần mộ hay không?".

    "Cả hai".

    Đã rõ ý tứ, Hỗn Độn thoáng ngẫm vài giây, rồi nói: "Chủ nhân, về đám người kia, có hai khả năng: Hoặc là trong bọn chúng có kẻ sở hữu linh nhãn, một loại thủ đoạn bất phàm có thể nhìn thấu những cấm chế, bẫy rập; hoặc.. đấy đơn giản chỉ là do may mắn, đám người bọn chúng đã sớm quyết định quay đầu, không tiến sâu hơn nữa".

    "Còn về thông đạo.. Chủ nhân, cũng vẫn có hai khả năng: Hoặc thông đạo này là giả, chỉ có cấm chế, cơ quan, cạm bẫy; hoặc sau tất cả những cơ quan, cạm bẫy này, mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng đang hiện hữu".

    Đấy rõ ràng là một phát biểu huề vốn, hoàn toàn chẳng có gì gọi là chủ kiến hết. Khỏi phải nghĩ, quỷ diện nhân, hắn tất nhiên là rất không vừa ý.

    "Hỗn Độn." - Hắn nói - "Những lời vừa rồi của ngươi, có nói cũng như không nói. Ta cần một đáp án, hoặc ít nhất là một suy đoán có cơ sở".

    "Chủ nhân, ngài bớt giận".

    Hỗn Độn phân trần: "Chủ nhân ngài cũng biết rồi đó, Hỗn Độn ta đối với mấy thông đạo này vốn cũng đâu có am tường. Thấu tri duy chỉ mỗi ma tôn Xích Tịch - cố chủ nhân của ta..".

    "Bây giờ Xích Tịch ngài ấy đã thân tử đạo tiêu, thế gian đã không người hiểu rõ. Sáu thông đạo này, lối nào sẽ dẫn đến mộ phần của Ái Chân Kha Lạc Hoàng, thật sự là vô pháp suy đoán. Cũng giống như vậy, chuyện thông đạo chính thức dẫn tới mộ phần, nó có cạm bẫy, có hung hiểm hay không, thế gian chẳng ai biết được. Nhưng mà..".

    "Chủ nhân, với những gì ta hiểu về con người của cố chủ nhân Xích Tịch, ta nghĩ bất kể có là thông đạo nào, dù thực hay giả thì hẳn cũng đều sẽ tràn ngập nguy cơ".

    * * *

    Quỷ diện nhân nghe xong, trầm mặc một đỗi rồi mới hé môi cất tiếng: ".. Nếu nói như ngươi thì ta nên tiếp tục đi tiếp rồi".

    "Chủ nhân, là chúng ta mới đúng".

    "Như nhau cả thôi".

    Hỗn Độn không phản bác, quỷ diện nhân cũng không nói, hay là hỏi gì thêm. Nhất thể cộng sinh, cả hai hướng thẳng về trước, tiếp tục bước đi.

    * * *

    Trong khi đó, tại một thông đạo khác..

    Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, đội ngũ bốn người vẫn đang lặng lẽ bước đi.

    Tính ra, thông đạo này đã là cái thứ ba mà bọn họ tiến nhập rồi. So với hai thông đạo đã bỏ dở trước đó, ở thông đạo này bọn họ có vẻ đã tiến xa hơn.

    Đối với điều ấy, Gia Gia cảm nhận như sau..

    "Tiểu Ngư." - Nó nói - "Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy có cơ quan, bẫy rập gì, ta nghĩ đây hẳn là lối dẫn vào kho tàng thật sự".

    "Cũng chưa hẳn".

    "Hửm?".

    Thấy Lăng Tiểu Ngư không mấy đồng tình, trong bộ bạch y hơi rộng, Gia Gia quay sang hỏi: "Tiểu Ngư ngươi có vẻ chẳng mong đợi lắm thì phải?".

    "Ta chỉ nhìn sự thật".

    Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Thông đạo chưa biết đến khi nào mới kết thúc, bảo bình an bây giờ e còn quá sớm".

    "Nhưng mà chúng ta đã đi lâu như vậy rồi." - Gia Gia như cũ, vẫn tin vào suy luận của mình - "Tiểu Ngư, ta nghĩ ngươi đã lo lắng quá rồi. Ngươi xem, hai thông đạo trước đó, chúng ta chỉ mới đi một lúc đã liền phát hiện ra cạm bẫy ngay. Nhưng cái thông đạo này thì khác, ta chẳng ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đâu cả".

    "Ngửi? Gia Gia, bộ ngươi là chó sao?".

    Hai mắt trợn lên, Gia Gia dừng hẳn lại, quay người trách mắng: "Chó? Tiểu Ngư ngươi mới là chó! Ngươi coi, ta khả ái như vầy, có chỗ nào giống chó hả?".

    "Không phải thì không phải, Gia Gia ngươi cần gì tức giận".

    "Ta không biết. Tiểu Ngư ngươi phải xin lỗi".

    "Gia Gia, chúng ta đều là người lớn".

    "Xin lỗi đi!".

    "Gia Gia..".

    "Xin lỗi mau!".

    Nhận ra thương lượng bây giờ là một điều xa xỉ, Lăng Tiểu Ngư thầm lắc đầu: "Haizz.. Thôi thì chiều theo nó vậy".

    Trong lòng đã có quyết định, Lăng Tiểu Ngư thỏa hiệp, hướng "tiểu cô nương khả ái" bên cạnh nói lời xin lỗi: "Được rồi, ta xin lỗi. Vừa rồi ta không nên nói ngươi như vậy".

    "Hứ.. Chả có thành ý gì hết".

    Thái độ thì vẫn như cũ, tỏ ra hằn học, tuy nhiên, Gia Gia đã thôi không truy cứu nữa. Bỏ Lăng Tiểu Ngư lại phía sau, nó xoay người nhấc chân tiến về trước. Cước bộ khá nhanh.

    Phía sau, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu, cùng hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ nối gót bước theo.

    Nhưng chân chỉ vừa nhấc, còn chưa kịp bước ra bước thứ ba thì dị biến đã bất ngờ nổi lên.

    Trong tiếng kinh hô của Gia Gia, từ bên dưới thông đạo, cơ quan bỗng mở ra. Ngay tức khắc, hàng tá ngọn giáo màu đen phóng lên, xuyên thủng cả lớp đá cứng rắn bên trên.

    "Khiếp quá..".

    Hoảng còn chưa hết, Gia Gia lui sát vào người Lăng Tiểu Ngư: ".. Mấy ngọn giáo này, suýt tí là ta bị chúng xuyên thủng rồi..".

    "Còn không phải tại ngươi.. Cẩn thận!".

    Lăng Tiểu Ngư đang nói thì bất thình lình bỏ ngang, khẩn trương hô hoán.

    Thì ra, từ hai phía thông đạo, hàng loạt mũi tên đã vừa được bắn ra. Mà, đâu chỉ mỗi hai bên, thậm chí trên đỉnh đầu cũng có cạm bẫy nữa. Thứ vừa được thả xuống là một một bầy yêu trùng, số lượng chỉ sợ vượt quá ngàn con.

    May mắn, tất cả bọn chúng đều sớm đã bị thời gian giết chết, nay chỉ còn sót lại thi hài.

    Có điều, những mũi tên thì lại không được như vậy. Trải qua vô vàn năm tháng, đến nay chúng vậy mà vẫn sắc nhọn cực kỳ. Thiết nghĩ hẳn là do đã được thái âm chi lực cải biến qua.

    Hung hiểm cận kề, Lăng Tiểu Ngư nào dám xem nhẹ, vội vàng thúc động linh lực, xuất sử thần thông.

    Sau lưng hắn, Thiên Hồ Nguyệt cũng là như vậy, khẩn trương đem muội muội mình bảo hộ.
     
  4. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 383: Cơ quan nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một lúc sau..

    Những mũi tên từng được tẩm độc đã ngừng bắn, những ngọn giáo bên dưới hiện cũng đã ngừng phóng lên, lúc này, khi đã thoát ra khỏi vòng nguy hiểm, Gia Gia mới có thể hé môi. Nó dùng tay vỗ ngực, miệng thở phù phù: "Nguy hiểm quá.. Nguy hiểm quá.. Suýt nữa là bị biến thành xiên thịt rồi..".

    Cùng chung tâm trạng, Thiên Hồ Cổ cũng cảm thán thốt ra: "Những mũi tên, và cả những ngọn giáo đen kia nữa, uy lực thực ghê gớm".

    "Ghê gớm?" Tiếng Thiên Hồ Cổ vừa mới dứt thì gần bên cạnh, thanh âm Lăng Tiểu Ngư vang lên.

    Hắn lắc đầu mà rằng: "Cung tên, giáo mác đúng là rất sắc bén, tốc độ phóng ra cũng rất nhanh, tuy nhiên, theo ta nghĩ thì bầy yêu trùng kia mới thực đáng sợ".

    "Yêu trùng?" - Gia Gia chỉ vào những bộ thi hài be bé trải đầy ở gần đó - "Tiểu Ngư, ý ngươi là cái đám này?".

    "Ừ".

    Nhận được cái gật đầu của họ Lăng, Gia Gia lúc này mới chớp chớp hàng mi, biểu lộ nghi hoặc: "Tiểu Ngư, mấy con bọ này sớm đã chết rồi mà?".

    "Ta thấy".

    Lăng Tiểu Ngư nói rõ hơn: "Gia Gia, sao ngươi không tưởng tượng một chút, nếu như bầy yêu trùng này còn sống, vậy thì tình cảnh vừa rồi của chúng ta sẽ có dạng gì?".

    "Cái đó..".

    Trong lúc Gia Gia còn đang ngẫm tính thì tiếng Lăng Tiểu Ngư tiếp tục truyền tới: ".. Kẻ có thể bày ra những lớp cấm chế mà dù trải qua vô vàn tuế nguyệt vẫn còn là vấn đề nan giải đối với tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ - cấp bậc đỉnh cấp của tu tiên giới hôm nay, tin tưởng yêu trùng do hắn thu thập và bố trí, năng lực cũng tuyệt đối không kém. Nói cách khác, nếu như vừa rồi được thả ra không phải một đám thi hài mà là một bầy yêu trùng còn sống, mười quá chín tính mạng của chúng ta đã gặp nguy hiểm".

    * * *

    "Nhưng mà.. Tiểu Ngư, bọn chúng sớm đã chết rồi." Gia Gia suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chốt hạ.

    Bên đây, cách mấy bước chân, Thiên Hồ Cổ cũng đồng quan điểm: "Đúng đấy, cho dù trước đây có lợi hại thế nào thì bây giờ yêu trùng cũng đã chết hết rồi".

    Ngó thấy cả hai đều không hiểu được ý tứ của mình, Lăng Tiểu Ngư khó tránh có phần bất đắc dĩ. Hắn đưa mắt nhìn sang Thiên Hồ Nguyệt.

    Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Thiên Hồ Nguyệt lại hướng muội muội mình vạch rõ: "Cổ Cổ, cái hắn đề cập không phải sống - chết của bầy yêu trùng. Cái hắn muốn nói là sự hung hiểm ở đây, bên trong thông đạo này. Và cả những nơi khác nữa".

    Thiên Hồ Cổ nghe xong, cõi lòng lại thêm phần nghi hoặc. Nàng.. vẫn chưa hiểu mấy.

    May sao, đúng lúc này Gia Gia lại đột nhiên thông minh lên hẳn. Nó "A" dài một tiếng, nói: "Ta biết rồi. Ý Tiểu Ngư ngươi là đang trách ta bất cẩn chứ gì?".

    Lăng Tiểu Ngư im lặng. Cái im lặng của sự đồng tình.

    Tỏ ra bất mãn, Gia Gia nói tiếp: "Ngươi trách ta cái gì chứ? Ban nãy nếu không phải Tiểu Ngư ngươi ví von ta là chó, khiến ta bị phân tâm thì sự thể đâu thành ra như vầy? Tất cả đều là lỗi của ngươi hết a!".

    "Lỗi của ta?".

    "Ừ, chính là lỗi của ngươi".

    Trước sự cáo buộc này, nội tâm Lăng Tiểu Ngư thực cảm thấy có phần oan khuất. Dẫu vậy, hắn không nói thêm ở vấn đề này nữa.

    Sau cái lắc đầu, hắn bảo: "Được rồi. Chúng ta đi tiếp".

    * * *

    "Gia Gia?".

    "Nhường cho ngươi đi trước đó".

    "Gia Gia, đừng để bụng nữa. Ngươi thừa biết pháp nhãn của ta so với linh nhãn của ngươi thì kém hơn rất nhiều mà".

    "Thôi nào. Gia Gia ngươi đừng có hờn dỗi chấp nhặt..".

    Ba lần bốn lượt Lăng Tiểu Ngư đã xuống nước hòng mong ai kia hồi tâm chuyển ý. Bởi lẽ hắn tự hiểu ở cái khoản xem xét, dò la này, năng lực của hắn vốn chẳng thể nào mà bì với Gia Gia nó được.

    Bản thân mình, Gia Gia tất nhiên cũng hoàn toàn thấu rõ. Chính bởi thế nên nó mới dỗi hờn như vậy. Nhưng, làm cao thì làm cao, Gia Gia nó vẫn biết điểm dừng.

    Kèm theo cái phẩy tay, nó nói: "Thôi được rồi, nể tình chúng ta là bằng hữu tốt, ta đây sẽ không chấp nhặt".

    Nói xong, Gia Gia chuyển mình quay gót. Trong đôi mắt nó, tử quang lại một lần nữ ánh lên.

    * * *

    Dưới sự dẫn dắt của Gia Gia, đội ngũ bốn người cứ thế mà đi sâu vào bên trong thông đạo. Trên đường đi, bọn họ đã bắt gặp thêm một vài cơ quan, cạm bẫy nữa. Tuy nhiên, nhờ có linh nhãn của Gia Gia, hết thảy vẫn bình an vô sự. Ít nhất là cho tới thời điểm hiện tại.

    Và, cũng chỉ tới hiện tại. Đơn giản là bởi ngay sau đó, sự an toàn, nó đã chấm dứt rồi. Đám người Lăng Tiểu Ngư, bọn họ đã vừa mới kích phát một cơ quan nhân.

    C ơ quan nhân này có hình dạng khá đặc biệt. Mình mẩy tay chân của nó đều tương tự như người, thế nhưng ở phần đầu thì.. nó lại mang dáng hình ma quỷ, theo đúng chuẩn "mặt xanh, nanh vàng, mắt to như miệng bát"..

    Khác trước, những đội cốt binh, quái thú mà đám người Lăng Tiểu Ngư đã dẫn động, cơ quan nhân này hành động rất nhanh. Ngay khi vừa xuất hiện thì nó liền lao tới tấn công ngay.

    Một tay cầm đao, một tay cầm kiếm, nó hết đâm lại chém, hết chém lại đâm, tốc độ lẫn uy lực đều kinh khủng vô cùng. Áp lực lớn tới độ khiến cho chân nhân cảnh hậu kỳ như Lăng Tiểu Ngư cũng đều phải chật vật.

    * * *

    "Gia Gia!" - Giao chiến một hồi, Lăng Tiểu Ngư vội giục - "Hợp lực giết nó!".

    Đã sớm lùi lại phía sau, Gia Gia nghe được lời thúc giục thì lớn tiếng hỏi: "Tiểu Ngư, một mình ngươi không thắng được nó à?".

    Thắng, Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên là thắng được. Nhưng.. hắn không muốn tiêu tốn quá nhiều thời gian và sức lực. Cần biết, sức mạnh của cơ quan nhân này cũng chả phải chuyện đùa. Thậm chí so với chân nhân cảnh hậu kỳ còn muốn nhỉnh hơn một nấc.

    "Đừng nhiều lời nữa, mau đến giúp ta!".

    * * *

    "Hmm.. Coi bộ đúng là cần ta phải ra tay rồi".

    Quan sát thấy cơ quan nhân không phải một đối thủ dễ xơi, Gia Gia rốt cuộc cũng thuận tình xuất thủ. Nó nâng tử tinh cầu lên, rồi nhanh chóng nhảy vào cuộc chiến.

    "Xem chiêu của ta!".

    "Oành!".

    "Ầm!".

    "Ầm!".

    * * *

    Mấy đòn vừa rồi của Gia Gia, không thể không nói uy lực rất ư mạnh mẽ. Chính chúng đã thổi bay cả mảng lớn đất đá chung quanh, khiến cho bụi mù tung bay tán loạn.

    Lẫn trong khói bụi, Lăng Tiểu Ngư một bên chiến đấu, một bên bất mãn truyền âm:

    "Gia Gia ngươi đánh đi đâu đấy?".

    Thần tình vô tội, Gia Gia đáp: "Thì ta đánh cơ quan nhân!".

    "Ngươi đánh nó? Thế sao chưởng pháp của ngươi lại bay về phía ta?".

    "Cái đó mà ngươi cũng hỏi.. Đương nhiên là bởi vì cơ quan nhân nó biết né! Tốc độ của nó rất nhanh a!".

    * * *

    "Được rồi.. Gia Gia ngươi đừng chưởng nữa! Áp sát mà đánh!".

    "Cái gì? Áp sát hả?".

    "Nhắm vào đầu nó!".

    "Nhắm vào đầu? Nhưng tâm trận nằm ở ngực nó mà!".

    "Vậy thì đánh vào ngực!".

    Cứ thế, dưới sự thúc giục của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia từ bỏ cách tấn công cũ, thay vì ở khoảng cách xa xa, nó cố gắng tiếp cận thật gần. Mang theo tử tinh cầu, trong hình hài nhỏ nhắn, nó hết lách bên đông lại luồn bên tây, liên tục nhắm vào phần ngực của cơ quan nhân mà công kích. Bằng vào linh nhãn của mình, nó biết rõ tâm trận đang nằm ở đấy, chỉ cần phá đi thì c ơ quan nhân sẽ lập tức ngừng hoạt động ngay.

    Tất nhiên, ở trong quá trình Gia Gia nó nỗ lực tấn công ấy, Lăng Tiểu Ngư cũng sẽ không nhàn rỗi đứng xem. Hắn đã, và vẫn đang đánh. Mới đầu chỉ bằng tay không, nhưng về sau, khi nhận thấy cơ quan nhân quá linh hoạt, khả năng phòng ngự quá ghê gớm, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải dùng tới pháp bảo.

    Trên tay hắn, một cây trường qua màu đen, phong cách cổ xưa với đầy những hoa văn tối nghĩa đã vừa mới hiện ra.

    Đích thị là Linh Ngục Trường Qua - thứ pháp bảo vốn thuộc quyền sở hữu của Thiên Hồ Nguyệt.

    * * *

    "Hừ..".

    Lặng im quan chiến, Thiên Hồ Nguyệt trông thấy bảo vật của mình được người mang ra dùng thì hừ khẽ một tiếng. Nội tâm nàng, nó thực rất không vui.

    Linh Ngục Trường Qua kia là do chính mẫu thân đã ban tặng vào năm năm trước, thời điểm nàng vừa mới tiến nhập cảnh giới chân nhân hậu kỳ. Năm năm qua, Thiên Hồ Nguyệt nàng đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết để khiến nó nhận chủ, rồi đêm ngày bồi dưỡng, vậy mà hôm nay..

    Bổn mạng pháp bảo không cánh mà bay, rơi vào trong tay ngoại tộc, một tên nhân loại bỉ ổi xấu xa. Thật là đáng giận lắm thay, đáng hận lắm thay.

    "Lăng Tiểu Ngư, nếu tỷ muội ta qua được nạn này, Thiên Hồ Nguyệt ta sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ..".

    Hung quang thoáng qua trong đáy mắt, Thiên Hồ Nguyệt nắm tay muội muội mình chặt hơn một chút. Cả hai tiếp tục đứng đằng sau mà theo dõi cuộc chiến.

    Trong khi đó, ở đằng trước..

    Trải qua hồi lâu tranh đấu, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia rốt cuộc cũng đã thành công phá hủy tâm trận, buộc cơ quan nhân mặt xanh nanh vàng nọ phải triệt để dừng lại.

    Đem Linh Ngục Trường Qua hiện đang cắm trên ngực cơ quan nhân rút ra, Lăng Tiểu Ngư thở nhẹ một hơi, nhưng chưa vội cất đi. Thay vì thu vào giới chỉ, hắn lại cắm trường qua xuống.

    "Gia Gia, ngươi ổn chứ?".

    "Suýt tí bị nó chém trúng, nhưng không sao, đã tránh được..".

    "Gia Gia, ta có thắc mắc".

    Gia Gia dùng tay lau trán, chép môi: "Ta biết Tiểu Ngư ngươi muốn hỏi cái gì".

    Nó tiếp tục: "Việc này ngươi không thể trách ta được. Ta đã rất tập trung quan sát rồi a".

    "Vậy sao ngươi lại không phát hiện ra cơ quan nhân này?".

    "Cái đó ta làm sao biết được. Linh nhãn của ta đâu nhìn ra sự tiềm ẩn của nó".
     
  5. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 384: Mong ước ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Ngư ngươi đừng có dùng ánh mắt ngờ vực đó nhìn ta. Lời ta nói đều là sự thật".

    Gia Gia liến thoắng phân trần.

    "Lúc nãy ngươi cũng đi sát ngay bên cạnh ta mà. Ngươi phải thấy linh nhãn của ta lúc nào cũng mở chứ. Ta đã rất rất tập trung tra xét. Không dò được cơ quan nhân, đấy chẳng phải lỗi của ta".

    Cánh tay nhỏ nhắn hết chỉ trái rồi lại chỉ phải, Gia Gia bảo: "Căn nguyên có thể là đến từ thái âm chi lực ở đây quá dày, khiến cho linh nhãn của ta bị ảnh hưởng; hoặc cũng có thể là do cơ quan nhân này có cấu tạo đặc biệt, đã che mắt ta; hoặc cũng có thể do trận pháp đặt ở bên trong ngực cơ quan nhân.. Tóm lại là có rất nhiều khả năng".

    "Tiểu Ngư, ngươi phải biết cái chỗ này đã tồn tại rất lâu, đã qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Kẻ đã xây lên chỗ này, lúc còn tại thế khẳng định là có pháp lực thông thiên triệt địa, cảnh giới chỉ sợ là thần tiên cấp bậc. Thủ đoạn của hắn, một Gia Gia bé nhỏ như ta làm sao mà lường hết cho được..".

    Một câu rồi lại một câu, Gia Gia thực đã nói rất nhiều. Và may là tất cả chúng đều đã không lãng phí.

    Lăng Tiểu Ngư, hắn nghe, và hiểu được.

    Trầm ngâm tiếp nhận, hắn khẽ gật đầu: "Hmm.. Gia Gia ngươi nói không phải không có lý. Mặc dù đã trải qua vô vàn tuế nguyệt, nhưng thủ đoạn của kẻ kiến tạo nên nơi này thực cũng chẳng phải chuyện đùa. Cấm chế, cạm bẫy, vài ba cái bị hư hại không đồng nghĩa tất cả đều đã hư hại..".

    "Được rồi Gia Gia, chúng ta hãy kiểm tra một chút".

    "Kiểm tra?".

    "Tài liệu luyện chế, cấu tạo của cơ quan nhân, tâm trận bên trong nó, lớp đất đá ở đoạn thông đạo này..".

    "Tiểu Ngư, ngươi có phải là muốn tra xét căn nguyên đã khiến linh nhãn của ta bị ảnh hưởng không?".

    "Cứ cho là vậy đi".

    Tùy tiện ném cho Gia Gia một câu như vậy, Lăng Tiểu Ngư quay lại phía sau nhìn Thiên Hồ Nguyệt, bảo: "Nguyệt cô nương, sao cô nương không giúp chúng ta một tay nhỉ?".

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi lợi hại như vậy, cần gì một nữ nhân chân yếu tay mềm như ta hỗ trợ".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong thì cười nhạt: "Nguyệt cô nương, ta đang tra xét, không phải đánh nhau".

    "Nguyệt cô nương tốt xấu gì cũng là công chúa Thanh Khâu, một đại nhân vật của yêu giới, nhân sinh trải nghiệm khẳng định đã nhiều. So với Nguyệt cô nương, tri thức hạn hẹp của một tên nhân loại tiểu tốt vô danh như ta há có thể so bì?".

    Được người tâng bốc là vậy, thế nhưng Thiên Hồ Nguyệt chả thấy sướng vui chút nào. Trái lại, nàng đã hừ khẽ một tiếng.

    Có điều, sau cái ngoảnh mặt xem thường, qua tiếp vài giây, Thiên Hồ Nguyệt nàng rốt cuộc cũng đã thỏa hiệp, đồng ý trợ giúp Lăng Tiểu Ngư tra xét.

    Coi bộ đối với nữ nhân, khen ngợi chưa bao giờ là xấu. Tác dụng không nhiều thì cũng có ít.

    * * *

    Cơ quan nhân, các lớp đất đá, rồi cả thái âm chi lực, hầu như tất cả đều được đội ngũ bốn người của Lăng Tiểu Ngư tỉ mỉ kiểm tra qua. Tất nhiên đã tính luôn cả phần Thiên Hồ Cổ, mặc dù đóng góp của nàng vốn chả đáng bao nhiêu.

    Qua tầm chục phút, Thiên Hồ Cổ cuối cùng thu tay, hướng tỷ tỷ mình hỏi: "Nhị tỷ, có tra ra được gì không?".

    Thiên Hồ Nguyệt đem viên đá đang cầm trên tay thả xuống, nhẹ lắc đầu.

    Vừa lúc, giọng Lăng Tiểu Ngư truyền tới: "Nguyệt cô nương, không thu được chút thông tin nào sao?".

    Thiên Hồ Nguyệt xoay đầu ngó qua, đáp: "Lớp đất đá chỗ này, chất liệu so với đoạn trước thông đạo đích xác có điểm sai biệt, nhưng là rất ít. Ta không nghĩ một chút khác biệt này lại đủ khả năng ảnh hưởng đến linh nhãn của Gia Gia".

    Lăng Tiểu Ngư nghe xong, chẳng bình luận gì. Hắn quay sang hỏi Gia Gia: "Gia Gia, ngươi thì sao?".

    "Hmm..".

    Thanh âm kéo dài, Gia Gia nói trong khi hai mắt vẫn nhìn chằm cơ quan nhân hiện đã tàn khuyết nằm ngay trước mặt: "Tài liệu tạo ra cơ quan nhân này rất kỳ lạ, ta chưa thấy qua bao giờ. Trận pháp bên trong cũng là như vậy, hết sức phức tạp. Hmm.. Nếu không phải bị tuế nguyệt chôn vùi, lại chịu ảnh hưởng của thái âm chi lực, e rằng năm mười tên Lăng Tiểu Ngư như ngươi cộng lại cũng chưa chắc làm gì được nó a".

    Lăng Tiểu Ngư không phủ nhận. Hắn thừa hiểu đấy là sự thật.

    Chân nhân cảnh hậu kỳ, trong thời đại này có thể là cường giả đỉnh cấp thật, nhưng ở năm tháng xa xưa.. chỉ sợ cũng bất quá hạng tép riu mà thôi.

    Gác chuyện quá khứ qua một bên, hắn hỏi tiếp: "Vậy theo Gia Gia ngươi thì chính tài liệu luyện chế cơ quan nhân đã làm ảnh hưởng đến linh nhãn của ngươi?".

    "Cái này.. ta cũng không chắc".

    Gia Gia bổ sung thêm: "Tiểu Ngư, trận pháp bên trong cơ quan nhân đã bị ngươi phá hủy rồi, ta không có cơ sở để kiểm chứng được nữa".

    * * *

    "Tra xét cả buổi.. xem ra cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng".

    Đối với một chút tin tức thu được, Lăng Tiểu Ngư thật sự là rất không vừa ý. Nhưng, thất vọng thì thất vọng, hắn có thể làm được gì đây? Cũng đâu thể cứ ngồi đây thử nghiệm hoặc lui về tìm hiểu.

    Nguồn gốc thái âm chi lực đã cận kề trước mắt hắn rồi. Nó chỉ nằm quanh quẩn trong sáu thông đạo này thôi..

    "Trên đời này, có thứ gì đạt được lại không phải trả giá.. Nếu cứ e sợ, chần chừ, có khi chính ta sẽ để vuột mất cơ hội".

    "Hung hiểm? Lăng Tiểu Ngư ta tiếp nhận".

    Tâm ý đã quyết, Lăng Tiểu Ngư nhẹ siết nấm tay, nhìn về phía trước mà nói: "Gia Gia, chúng ta đi tiếp".

    Đi tiếp?

    Gia Gia nghi hoặc: "Tiểu Ngư, ý ngươi là tiếp tục tiến vào bên trong?".

    "Phải".

    "Nhưng mà sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta vẫn chưa biết thứ gì đã tác động đến linh nhãn của ta".

    "Ta biết là sẽ có nguy hiểm. Nhưng nguồn gốc thái âm chi lực kia là thứ đáng để mạo hiểm".

    Trong quá trình thăm dò cổ động, hoặc cũng có lẽ là mộ địa này, Lăng Tiểu Ngư hắn đã quan sát rất kỹ. Không khó để hắn nhận ra số lượng dồi dào của thái âm chi lực được phát tán. Chính nó đã đem cấm chế phá hủy, đã đem xương cốt, binh khí, cấu tạo địa chất nơi này cải biến.

    Nên nhớ, nơi này vốn chẳng nhỏ. Cấm chế, xương cốt, và nhất là các lớp cấm chế, chúng cũng chẳng phải loại tầm thường. Ấy vậy mà hầu như hết thảy đều chịu khuất phục trước thái âm chi lực. Thậm chí rất có thể đây còn không phải do thái âm chi lực "cố tình" tác động. Nói không chừng tất cả chỉ là vô tình bị ảnh hưởng.

    Lại nói, trừ bỏ số lượng thì chất lượng của thái âm chi lực nơi đây, phẩm cấp cũng rất cao. Khá là tinh thuần.

    Chung quy lại, nó đáng để mạo hiểm.

    Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Lăng Tiểu Ngư nguyện ý mạo hiểm, điều đó không đồng nghĩa là người khác cũng sẽ như vậy. Gia Gia có thể miễn bàn, nhưng còn hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ?

    Hiếu kỳ, tỷ muội các nàng đích xác là có. Nhưng so với sự tò mò, các nàng để ý tới tính mạng của mình hơn. Nhất là Thiên Hồ Nguyệt.

    Từ thời điểm nhìn thấy các thông đạo, Thiên Hồ Nguyệt đã liền cảm thấy bất an. Cho tới lúc này, cái cảm giác ấy vẫn chưa chút nào thuyên giảm, trái lại, nó càng lúc càng trỗi lên mãnh mẽ hơn.

    Tiếp tục tiến sâu, Thiên Hồ Nguyệt thực tình chẳng muốn. Nàng chỉ mong sao có thể nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này. Ngặt nỗi.. quyết định lại không do nàng.

    "Lăng Tiểu Ngư".

    Sau một thoáng đắn đo, Thiên Hồ Nguyệt cuối cùng cũng đã lên tiếng. Nàng hé môi, toan nói tiếp thì ở đằng trước, Lăng Tiểu Ngư đưa tay cản lại.

    Hắn bảo: "Nguyệt cô nương, ta biết cô nương muốn nói gì. Nhưng xin lỗi, ta không thể để tỷ muội cô nương rời đi lúc này".

    "Nhưng thực lực Cổ Cổ mới chỉ ngang ngửa chân nhân sơ kỳ, những mối nguy ở đây là quá sức với nó".

    "Vậy thì Nguyệt cô nương nên tập trung bảo hộ cho nàng".

    "Lăng Tiểu Ngư..".

    "Cô nương không cần nói nữa. Ta sẽ không đổi ý đâu. Trước khi lấy được thứ ta tìm kiếm, ta cần tỷ muội cô nương ở bên cạnh để tránh điều vạn nhất".

    Trước thái độ cứng rắn của Lăng Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt tự biết muốn thuyết phục Lăng Tiểu Ngư căn bản là điều không thể. Bất lực, nàng cắn bờ môi, tức khí mà mắng chửi:

    "Đồ tiểu nhân! Tham lam! Ích kỷ!".

    "Lăng Tiểu Ngư ngươi khiến ta ghê tởm!".

    * * *

    "Tham lam? Ích kỷ?".

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu: "Lăng Tiểu Ngư ta có thể là người rất ích kỷ, nhưng còn tham lam.. ta không nghĩ thế đâu".

    Nói xong, Lăng Tiểu Ngư xoay gót, trong đôi mắt chợt như có chút gì đó nhớ nhung, buồn bã..

    Tham lam ư?

    Lăng Tiểu Ngư hắn nào có đòi hỏi, có truy tìm một điều gì lớn lao. Mong ước của hắn, nó nhỏ nhoi lắm. Hắn chỉ muốn được trở về những ngày xưa ấy. Những năm tháng ngây thơ vụng dại ở Đào Hoa thôn.. Khi đó, hắn ngày ngày đều có thể ở bên cạnh Yến cô cô, đêm đêm đều được nàng xoa đầu, kể chuyện.. Rồi, cả Dương Tiểu Ngọc nữa. Hắn có thể san sẻ với nàng những mẩu chuyện buồn vui, cùng nàng đuổi hoa bắt bướm, vui đùa trên những thảm cỏ xanh ngát..

    Hắn muốn được khóc. Hắn muốn được cười.. Giống như trước..
     
  6. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 385: Cung Đâu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã có ân hận, cũng đầy tiếc nuối. Nhưng rồi cũng chả để làm chi.

    "Năm tháng trôi xuôi, nước không chảy ngược

    Quá khứ đã qua, làm sao níu lại?".

    Làm sao?

    Lăng Tiểu Ngư, hắn không thể. Ước mong kia, nó quá đỗi xa vời. Dù muốn tới đâu đi nữa thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chẳng cách nào thực hiện được. Tất cả hôm nay chỉ còn là ký ức.

    Hoa đào nở, bao giờ chả đẹp? Nhưng có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng tàn, cũng rụng. Sót lại, họa chăng những cành cây trơ trọi, một vài kẻ tiếc thương..

    Quay ngược thời gian là vô vọng. Lăng Tiểu Ngư, hắn nhận thức rõ điều ấy. Và đó cũng chính là lý do vì sao mà hôm nay hắn dốc tâm theo đuổi lực lượng. Hắn cần nó. Nhưng không phải để xưng hùng xưng bá. Hắn chỉ đơn giản là muốn có thể đường đường chính chính trở lại Thiên Kiếm Môn đưa Yến cô cô của mình đi, sớm hôm chăm sóc, bảo vệ cho người.

    Phụ mẫu hắn đã chết, Dương Tiểu Ngọc - người bạn thanh mai trúc mã năm nào - cũng biệt tăm trong mật cảnh Hóa Long Trì, tính đến hôm nay, Lăng Tiểu Ngư hắn thật đã chẳng còn có mấy thân nhân, bằng hữu nữa rồi..

    Ân sư Lăng Thanh Trúc, người huynh đệ chí cốt Chu Đại Trù, tứ sư tỷ Mộng Kiều, tam sư huynh Lâm Chí Viễn.. Có lẽ trong tâm tưởng của mình, họ vẫn xem Lăng Tiểu Ngư hắn là đồ nhi, là một vị sư đệ giống như thuở nào. Có lẽ họ vẫn đặt lòng tin nơi hắn. Nhưng..

    Quốc có quốc pháp, môn có môn quy. Hình Đài hôm đó Lăng Tiểu Ngư hắn đã bị trục xuất khỏi Thiên Kiếm; cái danh "môn đồ", hắn đã sớm không phải nữa rồi.

    Lăng Tiểu Ngư hắn không oán, cũng không trách gì ai. Hắn biết rõ Chu Đại Trù là Thao Thiết chuyển thế - mối đại họa của thương sinh thiên hạ - mà vẫn ra tay bảo vệ, cố tình che giấu, đấy là trọng tội.

    "Cấu kết ma nữ, sát hại đồng môn", trên Hình Đài năm đó, các vị cao tầng đã phán định hắn như vậy. Tuy rằng không đúng, nhưng dụng Tam Hình thì kỳ thực chẳng oan. Lăng Tiểu Ngư hắn đã đi ngược lại với lời thề bảo vệ sư môn, phù trợ chính giáo, chết cũng là đáng. May sao, nhờ có ân sư thương tình đứng ra gánh chịu Xá hình mà tánh mạng hắn mới còn sót lại đến tận ngày nay.

    Đối với sư phụ Lăng Thanh Trúc kia của mình, Lăng Tiểu Ngư hắn quả thiếu nợ nhiều lắm. Vì hắn, nàng đã có mấy lần thân lâm hiểm cảnh..

    Ơn của ân sư, sự chiếu cố của sư huynh, sư tỷ, Lăng Tiểu Ngư hắn nào dám quên. Nhưng, cũng chính vì vẫn còn nhớ rõ nên hắn càng phải tránh xa họ. Không chỉ đơn giản bởi hắn là tội đồ mà còn bởi thân phận của hắn nữa.

    "Hung linh Thái cực, đại họa Song Ngư", đó đã từng là những danh tự hết sức lớn lao, cũng quá đỗi xa với Lăng Tiểu Ngư hắn. Nhưng hôm nay, chúng đã ở ngay trong hắn rồi. Không phải ai khác, chính Lăng Tiểu Ngư hắn mới là kẻ sẽ tiêu diệt chính giáo mà dự ngôn đã đề cập. Thậm chí, so với đại hung Thao Thiết là Chu Đại Trù, Song Ngư hắn đây còn khủng khiếp hơn nhiều.

    Cây kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra. Thân phận hung linh Thái cực, sớm muộn gì thế nhân cũng biết. Chừng đó, tất cả sẽ cùng nhau truy sát hắn. Vốn là lãnh tụ chính giáo thiên hạ, Thiên Kiếm Môn khẳng định sẽ là môn phái dẫn đầu. Mà Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, họ lại là môn nhân Thiên Kiếm, sống với lời thề phù trợ chính giáo..

    Một tên sát nhân, một kẻ phản đồ, họ có thể dung thứ; nhưng còn đại họa Song Ngư, hung linh Thái cực?

    Lăng Tiểu Ngư hắn không nghĩ mình vẫn còn là đồ nhi, là sư đệ trong mắt họ nữa đâu. Lăng Thanh Trúc, nàng đã từng chĩa kiếm vào hắn..

    Trở thành địch nhân, đấy chỉ là chuyện sớm muộn. Lăng Tiểu Ngư hắn đương nhiên là chẳng nguyện, nhưng hắn muốn hay không thì lại có nghĩa lý gì đây?

    Có lẽ sớm thôi, thế gian sẽ không còn ai dành cho hắn một ánh nhìn thiện cảm nữa. Kể cả có là Lăng Thanh Trúc, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn - những người thân thuộc.

    Địch nhân. Hết thảy đều sẽ là địch nhân. Vẫn tin hắn, vẫn đứng về phía hắn, thiết nghĩ cũng chỉ có hai ba người. Lăng Ngọc Yến là một trong số những con người ít ỏi đó. Hắn biết, Yến cô cô người sẽ luôn như vậy, thật tâm yêu quý mình.

    "Yến cô cô.. Tiểu Ngư sẽ không để người phải chờ đợi quá lâu đâu".

    Trong lòng thầm thốt lên một câu như vậy, với thần tình kiên định, Lăng Tiểu Ngư bảo chúng nữ: "Đi thôi".

    "Biết rồi." Kế bên, Gia Gia nghe xong liền đáp.

    Đáp xong thì liền nhấc chân tiến lên phía trước. Nhưng vừa mới đi ra được hai bước thì cổ áo nó đã bị người níu lại.

    Là Lăng Tiểu Ngư.
     
  7. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 386: Cung Đâu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện gì vậy?" Ánh mắt nghi hoặc, Gia Gia hỏi.

    Rất nhanh, Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Để ta đi trước".

    "Ngươi?" - Gia Gia lại càng thêm thắc mắc - "Tiểu Ngư, chẳng phải ngươi đã bảo ta dẫn đầu, tại sao bây giờ lại muốn đi trước?".

    "Gia Gia, linh nhãn của ngươi đã không còn nhiều tác dụng nữa. Rất có thể phía trước sẽ xuất hiện thêm những thứ tương tự với cơ quan nhân vừa bị chúng ta tiêu diệt".

    "À.. Hóa ra là Tiểu Ngư ngươi lo cho ta".

    Hiểu ra vấn đề, Gia Gia híp mắt cười tươi: "Tiểu Ngư, hì hì.. Ta biết ngươi là người tốt mà".

    "Người tốt?".

    Họ Lăng nhếch môi, không bình luận gì.

    Thấy vậy, Gia Gia mới tiếp lời: "Tiểu Ngư, hổng ấy chúng ta quay trở ra đi. Vẫn còn ba thông đạo chúng ta chưa thăm dò a. Biết đâu lối vào thực sự lại nằm ở một trong ba thông đạo kia".

    Lăng Tiểu Ngư chả buồn cân nhắc, gạt đi ngay: "Gia Gia, ta nghĩ qua rồi. Theo ta thì trong sáu thông đạo này, cho dù là thật hay giả, chắc chắn cũng đều ẩn tàng cơ quan, cạm bẫy. Thông đạo này, chúng ta đã tiến xa như vậy rồi, chi bằng cứ tiếp tục".

    "Hmm.. Tiểu Ngư ngươi nói cũng có lý".

    Gia Gia chống cằm ra vẻ suy tư, rồi bảo: "Tiểu Ngư, vậy để ta đi ngang hàng với ngươi đi. Linh nhãn của ta tuy không còn có thể đảm bảo tuyệt đối nữa, nhưng ít ra so với pháp nhãn của ngươi vẫn nhìn được tốt hơn".

    "Chuyện này..".

    "Được rồi, Tiểu Ngư ngươi đừng có đắn đo nữa. Đi thôi.. Gia Gia ta đâu phải trẻ nhỏ lên ba, ta tự biết bảo vệ mình mà".

    Gia Gia nói rồi liền nắm tay Lăng Tiểu Ngư bước đi, chẳng để hắn có cơ hội chối từ. Đi được một đoạn, lúc này nó mới xoay đầu nhìn lại phía sau, hướng hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ làm khẩu hình miệng, ý tứ đại khái như vầy: "Các ngươi thấy không? Lăng Tiểu Ngư hắn là người tốt a".

    * * *

    Họ Lăng kia là người tốt?

    Thiên Hồ Nguyệt xem thường. Nàng chả tin. Có điều, người bên cạnh nàng thì.. dường như hơi khác.

    Thiên Hồ Cổ, nàng đang nhìn chằm bóng lưng người nam nhân trước mặt, trong đôi mắt có chút gì suy tư, lưỡng lự.

    Phát hiện điều ấy, Thiên Hồ Nguyệt mới cau mày kéo gọi: "Cổ Cổ".

    "Nhị tỷ".

    "Muội làm sao vậy?".

    "Muội..".

    Thiên Hồ Cổ có lời muốn nói, nhưng mãi cũng không thể thốt ra khỏi miệng được. Nàng rất khó nghĩ.

    Biết rõ tâm ý, Thiên Hồ Nguyệt mới ngầm thở dài, cõi lòng bất đắc dĩ.

    "Được rồi, đừng nghĩ nữa. Đi thôi".

    * * *

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đi trước, tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ thì nối gót bước theo sau. Cứ thế, với sự tập trung cao độ, đội ngũ bốn người tiến sâu vào thông đạo.

    Cũng chả rõ có phải do vận khí tốt hay không mà đám người bọn họ đã không còn dẫn động thêm một cơ quan, kích phát thêm một cạm bẫy nào nữa. Trái lại, suốt dọc đường đi, mọi thứ đều diễn ra suông sẻ. Càng may mắn hơn nữa là sau khi đi tới cuối thông đạo, chờ đón bọn họ chẳng phải một bức tường. Nói cách khác, thông đạo họ đi, nó không phải ngõ cụt. Chính xác thì điểm cuối thông đạo là một khoảng không gian khác, có phần kỳ dị.

    Ở đây, khắp nơi đều được bao phủ bởi thái âm chi lực, nồng đậm vô cùng. Tuy nhiên, không vì vậy mà chỗ này trở nên quá đỗi âm u, mờ mịt. Ở đây, ánh sáng vẫn có, dù hơi ít. Chúng đến từ một tòa kiến trúc.

    Tòa kiến trúc này.. khá đặc biệt. Nó trông như một cung điện, nhưng không được xây lên từ mặt đất. Thay vì dưới đất thì nó đang nằm ở trên cao, lơ lửng giữa tầng không.

    Xét ở hình dạng, tòa kiến trúc này đúng vẫn vẹn nguyên, chẳng hề sứt mẻ, tuy nhiên, màu sắc của nó, đấy lại là một câu chuyện khác. Chúng rất hỗn tạp. Chỗ thì đen, chỗ thì trắng, chỗ thì trắng đen xen kẽ, cứ như thể được người tùy tiện vung sơn lên vậy.

    Chỉ là.. thực do tô vẽ sao?

    Lăng Tiểu Ngư nhìn thế nào cũng không giống.

    * * *

    "Tiểu Ngư, ta nghĩ chúng ta đã đi đúng đường rồi đấy".

    Gia Gia chỉ lên tòa cung điện lơ lửng trên cao, nói tiếp: "Thái âm chi lực là từ trong đó phát tán ra. Bảo vật khẳng định đang được cất giấu ở bên trong".

    Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình. Rồi bảo: "Gia Gia, chúng ta thử dùng pháp nhãn, thần thức quét xem một chút".

    "Được".

    "Nhớ cẩn thận".

    "Biết rồi".

    Gia Gia vừa dứt câu thì liền khai mở linh nhãn, cẩn trọng dò xét.

    Mất khoảng vài phút, nó mới đem linh nhãn đóng lại, hướng Lăng Tiểu Ngư hồi báo: "Tiểu Ngư, ta phát hiện những trận pháp, cấm chế trên tòa cung điện này cái nào cũng đều đã triệt để hư hại, có thể tự do ra vào được".

    "Tiểu Ngư, ngươi có nghe ta nói không?".

    "Tiểu Ngư?".

    Hô gọi mấy lượt mà đối phương vẫn chẳng buồn ư hử gì, nội tâm Gia Gia khó tránh phát sinh ngờ vực. Nó quyết định tiến về phía đối diện - nơi Lăng Tiểu Ngư đang đứng - để tìm hiểu. Nó muốn biết rốt cuộc Lăng Tiểu Ngư đang nhìn cái gì mà lại chăm chú tới như vậy.

    "Tiểu Ngư, ngươi tìm thấy cái gì à?".

    Lần này thì Lăng Tiểu Ngư không im lặng nữa. Hắn giơ tay chỉ vào một góc của tòa cung điện: "Gia Gia, ngươi nhìn".

    "Chỗ nào?".

    "Tấm biến kia".

    "À, ta thấy rồi. Trên đó viết.. hình như là cổ ngữ. Gì ấy nhỉ?".

    "Cung Đâu".
     
  8. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 387: Quyết định cuối cùng vẫn là tiến vào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cung Đâu?".

    Gia Gia xoay lại nhìn Thiên Hồ Nguyệt - kẻ vừa mới nói, hỏi: "Thiên Hồ Nguyệt, ngươi làm sao biết?".

    "Cổ ngữ kia ta đã từng có thời gian tìm hiểu qua".

    Vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, Gia Gia quay sang hỏi Lăng Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt nói có đúng không?".

    Cùng với cái gật đầu, Lăng Tiểu Ngư xác nhận: "Lời nàng không sai. Hai chữ kia đích thị là Cung Đâu".

    * * *

    "Cung Đâu..".

    Sau lưng Thiên Hồ Nguyệt, Thiên Hồ Cổ nhẩm lại, nhất thời khó nhịn mà thốt ra: "Đây không phải là một trong bốn mối họa trong dự ngôn đồn đại sao?".

    Có người gợi nhắc, Gia Gia cũng liền nhớ ra: "A, đúng rồi! Trong dự ngôn kia nói Cung Đâu là đại họa, tai kiếp mà thiên hạ sắp phải đương đầu a!".

    * * *

    "Địa mộ khai, tiên nhân khái

    Huyền Vũ xuất, Cung Đâu hiện

    Thao Thiết thực Miên, Song Ngư cuồng nộ..".

    Lăng Tiểu Ngư ngước nhìn tòa cung điện lơ lửng trên cao, khuôn mặt trầm trọng.

    "Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết, Song Ngư, theo dự ngôn thì chính là bốn mối đại họa của thương sinh thiên hạ. Thật không nghĩ lại thấy được Cung Đâu tại chỗ này".

    "Tiểu Ngư, nói vậy tức là cái tòa cung điện này, nó sẽ gây ra tai họa sao?".

    Hồi đáp Gia Gia là một cái lắc đầu: "Tòa cung điện này, bất quá cũng chỉ là một pháp bảo, làm sao có thể tạo ra sóng gió được".

    "Gia Gia, theo ta thì gây ra tai họa, nó không phải tòa cung điện mà là thứ đang nằm bên trong cung điện".

    "Nằm bên trong?".

    Gia Gia nhíu mày: "Tiểu Ngư, thế.. có khi nào thứ đó cũng chính là nguồn gốc phát tán ra thái âm chi lực không?".

    Lăng Tiểu Ngư trầm mặc không đáp. Hắn rất lo ngại điều đó. Nếu quả nguồn gốc phát tán thái âm chi lực cũng chính là mối họa Cung Đâu mà dự ngôn đã đề cập thì.. khẳng định sẽ rất nguy hiểm.

    Có thể được gọi là đại họa của thương sinh thiên hạ, nó há đâu lại nhỏ?

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, giờ ngươi định thế nào?".

    Thiên Hồ Nguyệt nói tiếp: "Theo như dự ngôn truyền ra từ Thiên Kiếm Môn các ngươi thì Cung Đâu chính là đại họa của thương sinh thiên hạ. Kẻ ngốc cũng đoán được nó ghê gớm bậc nào. Ngươi cho rằng bản thân có thể đối phó nổi?".

    Trường y khẽ động, Lăng Tiểu Ngư xoay người lại: "Được nhận định đại tai kiếp thì há đâu có thể dễ dàng ứng phó. Nhưng mà.. Nguyệt cô nương, chắc gì thứ chúng ta đang nhìn thấy là" Cung Đâu "mà dự ngôn đã đề cập?".

    "Thế ngươi cho đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?".

    Thiên Hồ Nguyệt không mấy đồng tình. Nàng phân tích: "Nơi mà chúng ta đang ở đây, niên đại rõ ràng rất đỗi xa xưa. Thậm chí nếu bảo được kiến tạo nên từ thời thượng cổ, khi mà linh chủng còn chạy đầy đất, tiên nhân còn bay đầy trời thì ta cũng chẳng hoài nghi. Dự ngôn có nói, bốn mối họa gồm có Huyền Vũ, Cung Đâu, Thao Thiết và Song Ngư. Song Ngư thì tạm thôi không nhắc, nó khá mơ hồ. Nhưng còn Huyền Vũ, Thao Thiết, tu tiên giới có ai lại không biết?".

    "Thao Thiết, Huyền Vũ, bọn chúng chính là những linh chủng sinh ra từ thuở hồng hoang, do thiên địa thai nghén mà thành. Trong khi đó, Cung Đâu lại được xếp ngang hàng với Huyền Vũ về mức độ tai họa.. Lăng Tiểu Ngư, ngươi nghĩ còn có nơi nào phù hợp cho sự xuất hiện của Cung Đâu hơn cái chốn xa xưa cổ lão này nữa không?".

    "Lại nói, trong dự ngôn kia cũng chẳng có đoạn nào bảo rằng Cung Đâu không thể là tên của một tòa cung điện cả. Rất có thể Lý Bất Tri đã dùng danh tự Cung Đâu mà ám chỉ cho thứ đang ẩn nấp bên trong".

    * * *

    "Tiểu Ngư, Thiên Hồ Nguyệt phân tích nghe cũng có lý đấy".

    Tay giữ lấy cằm, trong bộ bạch y thanh thuần, Gia Gia hiếm khi đồng tình với Thiên Hồ Nguyệt.

    Nó nói thêm: "Tiểu Ngư, thái âm chi lực vốn dĩ là loại lực lượng tồn tại ở thuở hồng hoang, trong thời thượng cổ, ngày nay căn bản đã không người còn thấy được. Căn cứ vào những gì chúng ta đã thăm dò, và nhất là những cấm chế, trận pháp mà ta đã phá giải, dễ thấy niên đại chỗ này rất đỗi xa xưa..".

    "Xâu chuỗi lại, một trăm quá chín mươi chín, chỗ này nhất định là một di chỉ lưu lại từ cái thời mà tiên nhân còn tại. Trước đó Tiểu Ngư ngươi không phải cũng đã nói người kiến tạo nên chỗ này, cảnh giới rất có khả năng là thần tiên cấp bậc đó ư".

    "Nói vậy.. Gia Gia ngươi cũng nghĩ Cung Đâu mà chúng ta đang thấy, nó cũng chính là" Cung Đâu "được đề cập trong dự ngôn?".

    "Tiểu Ngư, ta thấy nó hợp lý".

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, ra chiều nghĩ ngợi. Hắn đi qua bước lại một hồi, chừng ngẩng đầu lên thì hướng chúng nữ nói:

    "Chúng ta sẽ tiến vào".

    Vậy là đã rõ. Lăng Tiểu Ngư, hắn vẫn quyết tâm đoạt lấy nguồn gốc thái âm chi lực.

    P/s: Mình mới lên Đà Lạt, đang bận sắm sửa chăn đệm, mùng màng, xoong chén, tùm lum thứ. Trong thời gian này mình k viết nhiều được đâu. Các bạn hãy ngưng đọc 1 thời gian (3-4 ngày gì đó) rồi hãy xem lại. Như vậy đỡ mất công các bạn khỏi hóng, rồi đâm ra mệt mỏi. Mình cũng đang rất mệt vì chuyện gia đình..
     
  9. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 388: Tiến nhập Cung Đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với quyết định mạo hiểm của Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia có thừa cơ sở để hiểu được. Tốt xấu gì cũng đã đồng hành cùng nhau bao nhiêu năm, chuyện của Lăng Tiểu Ngư, nó không biết mười thì cũng biết tám, chín phần a. Nó hiểu, Lăng Tiểu Ngư rất muốn nhanh chóng đột phá. Bởi đơn giản là vì hắn cần sức mạnh. Để đi đón Lăng Ngọc Yến, để ứng phó với thiên hạ trong ngày đại loạn..

    Tuy nhiên, Gia Gia nó hiểu không có nghĩa rằng người khác cũng hiểu. Tỷ muội Thiên Hồ, các nàng chẳng mảy may hay biết. Và đó chính là lý do vì sao mà lúc này vẻ mặt của các nàng lại trông khá khó coi.

    Đáy mắt ẩn ẩn âu lo, Thiên Hồ Nguyệt nói: "Lăng Tiểu Ngư, ta khuyên ngươi nên cân nhắc về quyết định của mình".

    Thần tình chẳng rõ buồn vui, Lăng Tiểu Ngư đáp lại: "Nguyệt cô nương, đa tạ đã nhắc nhở. Nhưng ta đã cân nhắc rất kỹ rồi".

    "Kỹ? Ta thấy ngươi đã bị bảo vật làm cho mờ mắt rồi nên mới không ý thức được Cung Đâu có thể nguy hiểm tới bậc nào".

    "Nguyệt cô nương, đấy mới chỉ là giả định. Cung Đâu đang thấy, nó chưa chắc đã là Cung Đâu trong dự ngôn truyền lưu".

    Lăng Tiểu Ngư dừng trong giây lát, rồi nói tiếp: "Lùi một bước, cứ cho Cung Đâu này là thật, chính thị thứ được đề cập bên trong dự ngôn, thế thì đã sao?".

    "Nguyệt cô nương, cô nương thân là công chúa của Thanh Khâu, nhân sinh trải qua cũng đủ gọi nhiều, sau cả quãng đường dài như vậy, thiết nghĩ cô nương hẳn phải sớm nhận ra ở đây không phải một động phủ bình thường. Nó rất có khả năng là một mộ địa".

    "Vậy thì sao?".

    Ngước lên tòa cung điện lơ lửng phía trên, Lăng Tiểu Ngư trả lời: "Nếu ta đoán không lầm thì tòa cung điện này cũng chính là quan tài dùng để chôn cất. Nói cách khác, kẻ nằm bên trong vốn dĩ đã chết từ cách đây ngàn vạn năm rồi".

    Tâm lý đối nghịch, Thiên Hồ Nguyệt đưa ra một giả định khác: "Lăng Tiểu Ngư, thế.. nếu lúc được chôn cất, kẻ kia vẫn còn sống? Nếu như lăng mộ này chỉ dùng để che mắt thế nhân đâu này?".

    "Nguyệt cô nương, trí tưởng tượng của cô nương thật phong phú".

    Lăng Tiểu Ngư dù không đồng tình nhưng cũng bám vào giả định kia mà hồi đáp: "Cứ cho là cô nương nói đúng, rằng kẻ được chôn cất thuở đó vẫn sống, vậy thì.. Nguyệt cô nương, cô nghĩ hiện giờ hắn vẫn có thể sống ư?".

    Trước câu hỏi nọ, Thiên Hồ Nguyệt đã phải im lặng mà nghĩ ngợi, trong tầm chục giây. Thú thật là nàng cũng chẳng tin kẻ được chôn cất trong lăng mộ này (nếu có) vẫn còn sống sót.

    Dựa theo vết tích thì nơi đây rõ ràng đã có niên đại rất đỗi xa xưa. Tính đến nay nó đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Thời gian dài đằng đằng như vậy, con người há có khả năng sống sót? Chỉ e thần tiên cũng không thể.

    Chỉ là..

    "Lăng Tiểu Ngư, thời đại thượng cổ đâu phải là mốc thời gian mà ta và ngươi có thể thấu hiểu tận tường. Truyền thuyết có nói thuở ấy đã từng xuất hiện qua vô số pháp bảo cường đại, uy năng kinh người. Trong số đó, có cái vừa xuất ra liền có thể trảm sát linh chủng, tru diệt tiên ma; lại có cái chỉ cần đem tế liền khiến cho địch nhân điên đảo thần trí, chịu bị người thao túng hành vi; cũng có cái thiên về phòng ngự, bảo hộ tâm thần.. Chủng loại thật hết sức đa dạng".

    "Nguyệt cô nương là đang muốn nói?".

    Lăng Tiểu Ngư muốn biết ngay, Thiên Hồ Nguyệt cũng chẳng phiền hà. Nàng chốt hạ:

    "Lăng Tiểu Ngư, nếu ngươi suy đoán đây là một tòa mộ địa vậy thì ta cũng muốn đưa ra một giả định khác: Kẻ được chôn cất không phải người chết và thứ dùng để chôn cất hắn, nó là một loại pháp bảo có công năng bảo toàn thọ mệnh, hoặc chí ít có thể làm giảm đi quá trình thọ nguyên bị bào mòn".

    * * *

    "Bảo toàn thọ mệnh, ta khẳng định là không có. Còn về hạn chế tiêu hao thọ nguyên.. Khoản này, ta nghĩ hẳn là có thể".

    Lăng Tiểu Ngư đã rất thành thật thừa nhận. Nhưng như thế không có nghĩa hắn đồng tình với giả thiết của Thiên Hồ Nguyệt.

    Hắn nói: "Nhưng mà Nguyệt cô nương, tuế nguyệt đăng đẵng, bể dâu bao cuộc đã chẳng ai còn nhớ rõ, cô nương cảm thấy pháp bảo kia còn có thể nguyên vẹn như lúc đầu?".

    "Cô nương hãy nhìn xem. Tòa cung điện này, ta dám cá khi xưa cũng là một pháp bảo lợi hại, nhưng hiện tại? Nó gần như đã bị thái âm chi lực xâm nhiễm hoàn toàn, đã sớm mất đi linh tính. Bảo vật còn thế thì huống chi là con người".

    * * *

    "Lăng Tiểu Ngư, xem ra dù ta có nói gì thì ngươi cũng sẽ không thay đổi ý định".

    "Phải." Rất thẳng thắn, Lăng Tiểu Ngư thừa nhận.

    Hắn nói thêm: "Nguyệt cô nương, thứ ta muốn lấy hiện đang ở ngay trước mắt. Ta sẽ không chỉ vì vài ba giả định mà rút lui".

    "Hung hiểm? Vậy ta cũng muốn xem xem đó là hung hiểm dạng gì".

    * * *

    "Gia Gia, chúng ta lên đó".

    "Được".

    Động tác dứt khoát, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, kẻ trước người sau nhanh chóng hướng tòa cung điện bay lên.

    Bên dưới, Thiên Hồ Nguyệt thấy thế thì đành cắn răng, nắm lấy tay muội muội rồi cũng bay theo.

    Biết sao được. Thiên Hồ Nguyệt nàng vốn đâu có quyền được lựa chọn.

    "Chỉ mong cho dự cảm của ta là sai lầm..".
     
  10. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 389: Ngưu đầu mã diện cùng trông quan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy Lăng Tiểu Ngư dẫn đầu, đội ngũ bốn người cẩn trọng tiến nhập Cung Đâu. Hơi ngoài ý muốn, cái chỗ này, nó rộng và xa hơn tưởng tượng rất nhiều. Không gian, nó dường như được nhân lên thập bội. Quãng đường cũng vì thế mà dài hơn. Tới độ khiến cho Gia Gia phải mím môi than phiền.

    Nó nói: "Cũng không biết là tên quỷ nào đã tạo ra thứ này, vừa rộng lại vừa dài nữa".

    "Gia Gia, kiên nhẫn một chút".

    "Tiểu Ngư, chúng ta đã đi hơn nửa giờ rồi a".

    "Ta biết. Nhưng ngươi không thể lơi là. Nơi đây vốn chẳng an toàn, phải hết sức thận trọng".

    "Thì ta cũng hiểu. Nếu mà không vì có điều cố kỵ thì nãy giờ ta đâu cần đi từng bước một như vầy, đã sớm dùng đạo thuật lướt tới nơi rồi".

    Gia Gia thở ra một hơi, chuyển ý: "Mà cũng lạ thật. Tòa cung điện này là nơi cất giấu bảo vật, theo lý phải được bố trí rất nhiều cơ quan, cấm chế mới phải; đằng này, chúng ta đã đi cả buổi rồi mà vẫn chưa thấy cái nào.. Tiểu Ngư, ngươi không thấy lạ à?".

    Trái với Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư chẳng cảm thấy có gì kỳ quái ở đây cả. Hắn đáp: "Gia Gia, đường còn chưa đi hết. Suốt từ nãy giờ chúng ta không thấy không có nghĩa rằng ở đây sẽ chẳng tồn tại nguy cơ. Nói không chừng bẫy rập, cơ quan, chúng đang đợi nơi cuối đường".

    Gia Gia nghe qua, ngẫm một chút rồi nói: "Tiểu Ngư, ý ngươi là chủ nhân của tòa cung điện này, hắn cố tình khiến chúng ta lơ là cảnh giới?".

    "Cũng có thể lắm".

    "Nếu vậy thì chúng ta càng phải cẩn thận hơn mới được. Hmm.. Người ta nói trước khi giông bão đến thì khung cảnh thường rất bình yên".

    * * *

    Bình yên trước giông bão, đấy là sự ví von của Gia Gia. Tất nhiên chẳng hề có chủ đích, bất quá chỉ là tiện miệng nói ra. Nhưng, mấy lời tùy tiện ấy, nó không phải một điều vô lý. Trái lại, cơ sở rất cao. Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt, các nàng hiểu được. Lăng Tiểu Ngư? Hắn tất nhiên cũng hoàn toàn nhận thức.

    Đội ngũ bốn người, ai nấy cũng đều đang vô cùng cẩn trọng. Trong từng bước đi.

    * * *

    Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự cảnh giác cao độ của đám người Lăng Tiểu Ngư. Năm phút, rồi mười phút, hai mươi phút.. Đến cuối cùng, khi con số rơi tầm khoảng một giờ thì.. Biến chuyển rốt cuộc đã có.

    Sau gần hai giờ kể từ lúc đặt chân tiến vào Cung Đâu, đám người Lăng Tiểu Ngư đã đi đến tận cùng. Trước mặt bọn họ, một khung cảnh khác đã vừa mới hiện ra.

    Cái chỗ này, có thể xem như một căn phòng, tương đối rộng. Và khá trống trải. Hiện hữu, duy cũng chỉ hai chủng đồ vật. Loại thứ nhất là một chiếc hòm màu đen, dài độ sáu thước, rộng tầm ba thước, có hình chữ nhật, mặt ngoài được khắc hoa văn dày đặc, đóng kín, rành rành là một chiếc quan tài. Còn loại đồ vật thứ hai.. Chúng là những bức tượng, tổng cộng có bốn bức tất thảy, khá cao, phải hai mươi thước là ít.

    Lại nói, bốn bức tượng cao lớn này, tính ra cũng có phần đặc biệt. Hình tượng được chạm khắc, đó căn bản không phải con người. Chúng là thú nhân - một sự kết hợp giữa con người và thú vật. Trong số ấy, có hai bức là thân người mặt ngựa, còn hai bức kia thì là mặt trâu thân người. Tất cả chúng đều được đặt bên cạnh chiếc quan tài màu đen, chia làm bốn góc đông - tây - nam - bắc.

    Tuy nhiên, nếu chỉ như vậy thôi thì cũng chẳng có gì đáng nói lắm. Đặt tượng canh giữ mộ phần, điều ấy rất đỗi bình thường. Khiến cho Lăng Tiểu Ngư phải chú ý là tư thế của những bức tượng nọ. Thay vì đứng quay ra phía ngoài thì chúng lại hướng mặt vào bên trong, đầu cúi xuống, hai mắt nhìn chằm vào chiếc quan tài bên dưới.

    "Thật kỳ quái".

    Khác những lần trước, lần này Gia Gia đã không còn là người đầu tiên lên tiếng nữa. Thay vào đó, Thiên Hồ Nguyệt mới là kẻ phát ra thanh âm. Nét mặt nàng, rõ ràng là nghi hoặc.

    Chưa hiểu mấy, Gia Gia ngước lên hỏi: "Kỳ quái? Cái gì kỳ quái?".

    "Những bức tượng".

    Trước thái độ lạnh nhạt của nhị công chúa Thanh Khâu, Gia Gia cũng chả còn mặn mà. Nó đáp: "Bất quá hơi cao một chút, hình dạng hơi khác người một chút thôi, có cái gì mà kỳ quái".

    Thiên Hồ Nguyệt nghe vậy thì xem thường: "Kích thước, hình dạng, đấy không phải những điều ta muốn nói".

    "Vậy ngươi muốn nói cái gì?".

    "Tư thế của chúng".

    Câu nói vừa rồi không phải của Thiên Hồ Nguyệt. Nó được thốt ra từ miệng Lăng Tiểu Ngư.

    Hắn thay Thiên Hồ Nguyệt giải thích cho Gia Gia: "Gia Gia, bốn bức tượng này, đáng ra phải nên quay mặt ra phía ngoài chứ không phải nhìn vào bên trong giống như vầy. Đây là một sự mạo phạm tới người được chôn cất".

    "Ý nghĩa rất khác nhau à?".

    "Rất khác".

    Lăng Tiểu Ngư gật đầu, nói tiếp: "Nếu như bốn bức tượng này quay ra ngoài, điều đó có nghĩa chúng đang canh giữ, bảo vệ cho người đã khuất. Nhiệm vụ của chúng là ngăn chặn ngoại nhân. Nhưng trong trường hợp này.. Gia Gia, bọn chúng có vẻ như là đang trông chừng phạm nhân, không để cho hắn thoát ra bên ngoài".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...