Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 210: Thành công tẩu thoát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chát!".

    "Chát!".

    "Lăng Thanh Trúc, chết cho ta!".

    * * *

    Lực lượng tương quan khá lớn nên chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì cuộc chiến đã đi đến hồi kết. Hiện tại thân ảnh của tứ đại hung thú đã hoàn toàn tiêu biến, đám thần hồn mà Lăng Thanh Trúc lưu lại, nó cũng đã bị đánh tan.

    Thu lại Đả Thần Tiên, Đồ Tam Nương hướng bốn phía xung quanh đánh ra bốn đạo pháp quyết, rốt cuộc thành công kiểm soát được Tứ Hung Giới. Nàng đưa chiếc giới chỉ đã hoàn nguyên kích cỡ lên nhìn, lẩm bẩm:

    "Tứ Hung Giới, ngươi đi theo ả Lăng Thanh Trúc kia đúng là sai lầm".

    "Hừm.. Kể từ bây giờ Đồ Tam Nương ta chính là chủ nhân của ngươi. Vật của ma tông thì phải thuộc về người ma tông..".

    * * *

    Sau khi đem Tứ Hung Giới cất đi, lúc này Đồ Tam Nương mới đưa mắt liếc qua nữ nhi đang đứng ở gần đó.

    "Tiểu nha đầu, qua đây ta bảo!".

    Được, hay đúng hơn là bị mẫu thân kêu gọi, Âm Tiểu Linh dù không nguyện cũng đành phải bước qua. Nhưng, thay vì áp sát thì nàng vẫn bảo trì một chút khoảng cách.

    Chưa mấy hài lòng, Đồ Tam Nương yêu cầu: "Xích lại gần đây".

    Không như lần trước, lần này Âm Tiểu Linh đã lắc đầu: "Mẫu thân, con đứng ở đây được rồi. Mẫu thân muốn nói gì thì nói đi".

    "Tiểu nha đầu, bộ dạng của ngươi như vậy là sao? Sợ ta ăn thịt ngươi à?".

    Vẻ bực bội lộ rõ trên khuôn mặt diễm kiều, Đồ Tam Nương tiếp tục trách cứ: "Hừ, giả vờ giả vịt. Tiểu nha đầu ngươi thì biết sợ ai chứ.. Nếu ngươi thực biết sợ thì đã không để cho Lăng Thanh Trúc chạy thoát..".

    Tỏ ra ủy khuất, Âm Tiểu Linh thanh minh: "Mẫu thân, người ta là vì lo cho người nên mới nán lại mà".

    "Cái gì? Ngươi ở lại là vì lo cho ta a?".

    Đồ Tam Nương cảm thấy tức cười: "Ô hô.. Nữ nhi ngoan, nữ nhi thảo, hồi nãy là ai đứng bên ngoài hờ hững quan sát, để ta một mình đối phó với mấy con hung thú kia vậy?".

    "Thì.. bản lĩnh của mẫu thân lớn mà".

    "Lớn cái con khỉ! Bộ bản lĩnh lớn thì không cần xuất lực à? Tiểu nha đầu, ngươi rõ ràng là vì sợ ta làm hại tiểu nam nhân của ngươi nên mới cố tình trì hoãn, để mặc ta bị đám súc sinh kia cắn xé..".

    "Toàn nói ngược. Mẫu thân rõ ràng mới là người cắn xé tụi nó..".

    * * *

    Âm Tiểu Linh lặng im trong giây lát, đến khi lần nữa ngẩng đầu nhìn lên thì chợt hỏi, thanh âm nghiêm túc hơn trước khá nhiều: "Ừm.. Mẫu thân, người nói thật cho con biết. Lúc nãy có phải người đã cố tình thả cho Lăng Thanh Trúc đi hay không?".

    "Không có." Đồ Tam Nương chả cần nghĩ, lắc đầu ngay.

    Đối với câu trả lời nọ, Âm Tiểu Linh vẫn chưa vừa ý. Nàng hỏi lại: "Thật sự là không phải?".

    "Không phải".

    Ngắn gọn, súc tích, và chẳng thêm gì nữa. Tỏ ra mình không hề quan tâm, Đồ Tam Nương chuyển đổi đề tài. Nàng dõi mắt trông theo phương vị sư đồ Lăng Thanh Trúc đã tẩu thoát, miệng lầm bầm: "Họ Lăng kia đúng là xảo quyệt, lại dám chơi ta. Đưa cho ta một gốc Trường Sinh Thụ không có trái, thế này khác gì không đưa..".

    "Lăng Thanh Trúc, đồ thứ gian manh. Tốt nhất là đừng để rơi vào trong tay ta lần nữa, bằng không.. hừ hừ..".

    * * *

    * * *

    Đồ Tam Nương đã chẳng còn ý định truy đuổi. Có lẽ thực đúng như ngờ vực của Âm Tiểu Linh, Đồ Tam Nương nàng đã thay đổi suy nghĩ, cố tình thả cho hai sư đồ Lăng Thanh Trúc thoát đi.

    Nói cách khác, bây giờ bọn họ đã an toàn. Chí ít là trong lúc này.

    Chỉ là.. bọn họ không biết. Trên bầu trời, bọn họ vẫn đang tận lực độn quang phi hành.

    Mang theo đồ nhi, Lăng Thanh Trúc đã thi triển tốc độ tối đa có thể. Vì muốn mau chóng kéo dãn khoảng cách với Đồ Tam Nương, nàng thậm chí còn thiêu đốt cả chân nguyên của mình. Số lượng không ít.

    Cư thế, nàng chạy, chạy mãi.. Tận cho đến khi.. nàng chẳng còn chạy xa thêm được nữa.

    Từ trên không trung, thân ảnh nàng đã vừa mới khựng lại, rồi ngã xuống.

    May mắn, nhờ phản ứng mau lẹ, Lăng Tiểu Ngư đã kịp xoay người dang tay đỡ lấy.

    "Sư phụ, người thế nào rồi?".

    Lăng Tiểu Ngư vừa lay vừa hỏi, dáng vẻ khẩn trương vô cùng.

    Làm sao lại không khẩn trương cho được khi mà tình trạng của sư phụ hắn lúc này.. Thần sắc tái nhợt, môi vương vết máu, từ trong khoé mắt máu tươi còn chảy..

    Sư phụ hắn, nàng rõ ràng đã bị trọng thương..

    "Sư phụ!".

    "Sư phụ!".

    * * *

    "Khục..".

    Sau mấy lượt bị đồ nhi lay gọi, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng mở mắt ra. Nàng nhìn Lăng Tiểu Ngư, yếu ớt nói: "Tiểu Ngư Nhi, ta còn chưa có chết.. Nhưng nếu tiểu tử ngươi còn tiếp tục lay ta như vầy, ta khẳng định sẽ đi chầu diêm vương luôn đấy".

    "Sư phụ, vết thương của người?".

    "Rất nặng".

    Lăng Thanh Trúc cũng chẳng giấu: ".. Đám thần hồn ta lưu lại đã bị Đồ Tam Nương đánh nát, linh hồn ấn ký khắc xuống Tứ Hung Giới cũng bị tổn hại, do đó nguyên thần của ta hiện đang chịu thương tổn nặng nề".

    Liếc xuống ngực, nàng nhăn mày: "Nhưng đáng ngại nhất vẫn là một chưởng ta trúng phải".

    "Không ngờ Huyết Ảnh Tu La Công của Đồ Tam Nương lại khủng bố tới độ này.. khục khục..".

    "Sư phụ!".

    "Ta ổn".

    Lăng Thanh Trúc khoát tay, rồi bảo: "Tiểu Ngư Nhi, khoảng cách hiện tại hẳn đã an toàn rồi. Ngươi mau dìu ta tìm nơi ẩn náu. Ta cần liệu thương".
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 211

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một góc Chu Nga Sơn, buổi chiều tà.

    Lúc này trời đang đổ mưa rất to, bầu trời mây đen giăng phủ, tất cả khiến cho không gian trở nên u ám nặng nề.

    Trong thạch động vô danh nào đó, một bóng người đang đứng nhìn mưa rơi, trên gương mặt trẻ trung ngập tràn lo lắng.

    Thế rồi.. bóng người xoay đi. Hắn đưa mắt ngó vào trong, nơi một thân ảnh khác đang khoanh chân điều tức.

    "Sư phụ, người nhất định không được xảy ra chuyện gì".

    Thầm nhắn gửi một câu như vậy xong, bóng người, cũng chính là Lăng Tiểu Ngư quay lưng lại, lần nữa nhìn ra bên ngoài.

    Ngắm mưa?

    Không. Hắn làm gì có tâm trạng đó. Cái hắn xem chẳng qua là động tĩnh.

    Trước lúc tiến hành liệu thương, sư phụ hắn đã dặn phải chú ý hộ pháp, tuyệt đối đừng để bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến nàng, bằng không bao nhiêu công sức của nàng sẽ đổ sông đổ bể. Tồi tệ hơn, nàng thậm chí có thể bị huyết độc phản phệ, điên loạn mà chết..

    Hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề, Lăng Tiểu Ngư nào dám có chút lơ là. Và đó chính là lý do vì sao hắn lại đứng quan sát khung cảnh bên ngoài thạch động, và bây giờ thì đang bắt đầu bố trí cấm chế.

    Dẫu sao thì vị trí hiện tại cũng là chốn núi thẳm rừng sâu, ai dám đảm bảo sẽ không có bất trắc xảy ra. Cẩn trọng là nên.

    * * *

    Những cấm chế mà Lăng Tiểu Ngư bày bố, xét ra thì cũng không lợi hại gì mấy, bất quá chỉ đủ để ứng phó với tu sĩ vấn đỉnh trở xuống mà thôi.

    Tất nhiên chuyện này chẳng thể trách hắn. Hắn chỉ là một tiểu tu sĩ, cấm chế cao cấp lấy đâu ra được?

    Từ Lăng Thanh Trúc ư? Trên người nàng hiện làm gì còn cấm chế hay pháp bảo phù hợp mà lấy. Toàn bộ đều đã dùng để đối phó Đồ Tam Nương cả rồi.

    Chung quy, những thứ Lăng Tiểu Ngư hắn có thể sử dụng, nếu Lăng Thanh Trúc chưa dùng ở cuộc chiến ban nãy thì cũng nằm gọn bên trong Tứ Hung Giới với gốc Trường Sinh Thụ; còn sót lại, nếu có cũng chỉ là những pháp bảo, những cấm chế cao cấp đòi hỏi phải tiêu tốn rất nhiều lực lượng mới thao túng được.

    Mà Lăng Tiểu Ngư, hắn lấy đâu ra lực lượng?

    Đừng nói hắn, ngay đến sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn còn chẳng thể triển khai được nữa là. Nàng đã quá suy yếu rồi. Việc nàng cần làm bây giờ là tập trung liệu thương chứ không phải bố trí cấm chế. Lúc này, công tác ngụy trang, che giấu hành tung chỉ có thể trông cậy ở Lăng Tiểu Ngư.

    Trên thực tế, Lăng Tiểu Ngư đã rất cẩn trọng bày bố, quyết chẳng để bản thân xảy ra sai sót nào.

    Nhưng.. Đúng đắn đâu có nghĩa sẽ an toàn. Ý trời khó lường lắm. Đôi lúc, ông trời lại rất thích trêu ngươi thế nhân..

    Dưới trận mưa to, trong không gian u tối, khi mà Lăng Tiểu Ngư còn đang loay hoay bố trí cấm chế thì từ thương khung, năm thân ảnh xa lạ bất ngờ đáp xuống. Vị trí đúng ngay trước thạch động mà sư đồ Lăng Tiểu Ngư đang trú ngụ.

    Trong đám người này, kẻ nào kẻ nấy tướng mạo đều khá đường hoàng, bốn người tu vi sàn sàn như nhau, thấp nhất vấn đỉnh trung kỳ, cao nhất vấn đỉnh trung kỳ đỉnh phong. Duy có lão nhân dẫn đầu là vượt trội hơn hẳn, đã là chân nhân sơ kỳ.

    Đứng bên ngoài thạch động, trong lớp linh quang mờ mờ bao bọc, dưới lớp đạo bạo màu xám, lão nhân quan sát hồi lâu thì mở miệng: "Tiểu huynh đệ, bần đạo dẫn đệ tử ra ngoài rèn luyện, gặp trận mưa lớn, không biết tiểu huynh đệ có thể cho chúng ta vào trú một lúc?".

    "Chuyện này..".

    Thần tình khó xử, Lăng Tiểu Ngư kính cẩn đáp lại: "Tiền bối, ta e là phải xin lỗi ngài. Sư phụ ta hiện đang đả tọa dưỡng thần bên trong, không tiện để tiền bối vào".

    Lão nhân lần nữa liếc nhìn Lăng Thanh Trúc ở gần đó, trong lòng có suy đoán, thử hỏi: "Tiểu huynh đệ, khí sắc của sư phụ ngươi hình như không được tốt. Nàng có phải là đã bị thương?".

    Lăng Tiểu Ngư nghe thế thì lập tức cười nhạt, lắc đầu: "Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi. Thần sắc của sư phụ là do công pháp tu luyện, trước giờ vẫn vậy".

    Đó là một lời nói dối. Và nó cần thiết.

    Với hoàn cảnh trước mắt, khi mà ân sư đang bị trọng thương, Lăng Tiểu Ngư làm sao dám cho lão nhân biết sự thật? Nhân thế đa đoan, lòng người hiểm ác, trước lúc tập trung vào điều trị, sư phụ hắn đã cảnh báo qua rồi.

    Trừ phi là môn nhân Thiên Kiếm, bằng không thì tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ kẻ nào!

    Diễn kịch. Phải, hắn cần diễn kịch. Lăng Tiểu Ngư hắn phải tỏ ra thật tự tin, thật bình tĩnh..

    Tâm ý họ Lăng, nó là như vậy. Hắn muốn làm cho đám người lạ trước mắt nghĩ rằng bản thân có chỗ dựa, nghĩ rằng sư phụ hắn chỉ là đang đả tọa dưỡng thần.

    Tuy nhiên.. Ý nghĩ và hành động, nó là hai phạm trù khác nhau.

    Một kẻ mới lần đầu hạ sơn hành tẩu như Lăng Tiểu Ngư, khả năng ứng phó có thể cao được bao nhiêu? Hắn muốn diễn? Nhưng hắn diễn giỏi cỡ nào?

    Nên nhớ, đám người mà hắn đang phải đối mặt, luận tuổi đời thì thấp nhất cũng đã ngoài năm mươi rồi đấy. Huống hồ lúc nãy, thời điểm bọn họ đáp xuống lại còn nhìn thấy Lăng Tiểu Ngư đang bố trí cấm chế..
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 212

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại sao phải bố trí cấm chế? Nhìn hang động tạm bợ kia thì rõ ràng đâu phải chỗ cư ngụ lâu dài..

    "Hừm.. Rõ ràng có chỗ khuất tất." - Lão nhân mặc đạo bào thầm nghĩ.

    Hắn nở nụ cười nhạt, thế rồi đột nhiên nhấc chân tiến lên phía trước, hướng vào bên trong thạch động.

    Thấy vậy, Lăng Tiểu Ngư lập tức đứng ra ngăn cản.

    "Tiền bối, xin hãy dừng bước".

    Hắn tiếp tục: "Sư phụ không thích bị người làm phiền trong lúc đả tọa".

    Nụ cười càng tươi tắn, thân thiện hơn trước, lão nhân mặc đạo bào đáp: "Tiểu huynh đệ xin đừng lo, chúng ta chỉ vào trú mưa một lúc, sẽ không quấy nhiễu sư phụ của ngươi đâu".

    Dứt câu, lão nhân lách mình, tiếp tục tiến vào. Sau lưng hắn, bốn tên đệ tử cũng bắt đầu nối gót đi theo.

    "Tiền bối!".

    Một lần nữa, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư vượt lên chắn lối. Và lần này thì hắn đã biểu lộ tức giận. Giọng lạnh lùng, hắn cảnh báo: "Xin tiền bối đừng khiến ta khó xử. Một khi gia sư cảm thấy phiền lòng thì ta thật không gánh nổi hậu quả đâu".

    "Hửm?".

    Lão nhân liếc qua Lăng Thanh Trúc, rồi nhận xét: "Xem ra sư phụ của tiểu huynh đệ cũng không phải người dễ gần".

    "Nhưng mà không sao. Băng sơn mỹ nhân thực ra lại rất hợp với khẩu vị của ta".

    "Tiền bối, ngài.. Ngài nói vậy là ý gì?".

    "Ý gì?".

    Lão nhân không trực tiếp trả lời Lăng Tiểu Ngư mà quay lại nhìn bốn tên đệ tử của mình, nói với người ở gần nhất: "Cát Cát, vị tiểu huynh đệ này hỏi ta có ý gì đấy, sao ngươi không giải đáp cho hắn nhỉ?".

    Người được gọi Cát Cát gật đầu, y lời hướng Lăng Tiểu Ngư, cười bảo: "Tiểu huynh đệ, không ngại nói cho ngươi biết. Sư phụ ta thật ra là người rất biết thương hương tiếc ngọc. Nữ nhân càng xinh đẹp thì sư phụ ta càng yêu quý a..".

    "Ngươi.. Các ngươi..".

    Lăng Tiểu Ngư lùi lại mấy bước, cố lấy hết dũng khí, nói lớn: "Hừ! Trông các ngươi tướng mạo đường hoàng, bộ dáng hẳn cũng là môn nhân chính giáo, không ngờ trong đầu lại có những ý nghĩ đen tối như vậy..".

    "Ta khuyên các ngươi nếu còn chưa muốn chết thì hãy lập tức cút khỏi đây, đừng để sư phụ ta phải động thủ!".

    Trước những lời hăm dọa của Lăng Tiểu Ngư, đám người Cát Cát chẳng những không chút e sợ mà còn cười cợt. Cười to nhất thì vẫn là lão nhân mặc hôi bào. Hắn lắc đầu mà rằng: "Tiểu huynh đệ, khả năng diễn kịch của ngươi còn kém lắm".

    "Giết chúng ta ư? Chỉ sợ hiện giờ sư phụ ngươi đứng còn không vững ấy chứ.. Nàng rõ ràng là đã bị thương, thương tích xem ra còn rất nặng".

    Trong mắt ý dâm mồn một, lão nhân đưa tay vuốt chòm râu bạc: "Hay là như vầy đi. Dương Tích ta cũng biết chút y thuật, hãy để ta xem giúp cho sư phụ ngươi".

    Nói đoạn, lão nhân, tức Dương Tích liền sấn tới.

    "Soạt!".

    Và, giống như cũ, Lăng Tiểu Ngư đưa tay chặn lại.

    Có chút không vui, Dương Tích trầm giọng: "Tiểu huynh đệ, cứu người như cứu hỏa, ngươi tốt nhất nên để ta xem giúp cho sư phụ ngươi thì hơn".

    "Sư phụ ta không cần ngươi xem!".

    Thần tình nghiêm nghị, Lăng Tiểu Ngư dứt khoát yêu cầu: "Mời các ngươi ra khỏi đây!".

    * * *

    "Ha ha ha..".

    Đối với những lời quá đỗi "ngây thơ" của họ Lăng, Dương Tích không khỏi bật cười.

    Tuy nhiên cười xong, nét mặt hắn lại âm trầm thấy rõ: "Tiểu tử, ngươi có chút không thức thời rồi đấy".

    "Xem nào.. Tu vị bất quá vấn đỉnh trung kỳ, đạo hạnh còn chẳng bằng đứa đệ tử kém cỏi nhất của ta. Tiểu tử, ngươi lấy cái gì để ngăn ta?".

    Chưa nghe hồi âm, Dương Tích mới nói tiếp: "Tiểu tử, hà tất khư khư cố chấp".

    "Ngươi nhìn xem. Sư phụ của ngươi xinh đẹp như vầy, hiện lại còn đang suy yếu, thân thể tùy người định đoạt. Tiểu tử ngươi lẽ nào không thấy động tâm?".

    Vừa nói, Dương Tích vừa tiến lại gần Lăng Tiểu Ngư, ra chiều thân thiện.

    "Tiểu tử, ngươi chẳng lẽ không muốn biết dưới lớp y phục kia sẽ là khung cảnh dạng gì? Chốn đào nguyên tư mật của nàng, tiểu tử ngươi lẽ nào không muốn nhìn thấy?".

    "Im miệng!".

    * * *

    Môi nhếch nhẹ, Dương Tích liếc xéo người vừa vùng ra khỏi tay mình: "Tiểu tử, coi bộ ngươi không muốn nhận ý tốt của ta rồi".

    "Tốt thôi. Có vị sư phụ xinh đẹp như vầy mà ngươi không muốn, vậy thì cứ để cho Dương Tích ta.. Chậc chậc, cái thân hình nóng bỏng này..".

    "Xẹt!".

    Phi kiếm xuất ra, Lăng Tiểu Ngư chém mạnh một đường, buộc cho Dương Tích phải lùi lại.

    Dù vậy, Dương Tích còn lâu mới từ bỏ ý định.

    Chậm rãi phủi tay, hắn từ tốn nói ra: "Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Thế thì cũng đừng có trách ta ra tay độc ác".

    "Cát Cát, giải quyết hắn".

    * * *

    "Keng! Keng!".

    "Keng!".

    Hơi ngoài mong đợi của Dương Tích, trận chiến diễn ra lâu hơn hắn tưởng. Càng bất ngờ hơn nữa là Cát Cát - đại đệ tử của hắn - vậy mà lại không thể chiếm được chút ưu thế nào trước Lăng Tiểu Ngư.

    Âu cũng hợp lẽ. Lăng Tiểu Ngư tốt xấu gì cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Kiếm Môn, một kẻ xuất thân từ tiểu phái như Cát Cát há lại có khả năng so bì?

    Dường như cũng nhận ra gì đó, Dương Tích lúc này mới liếc mắt ra hiệu cho ba tên đệ tử còn lại của mình, ý bảo cùng hợp lực đối phó Lăng Tiểu Ngư trong khi bản thân thì lao tới chỗ Lăng Thanh Trúc hòng bắt giữ.

    "Sư phụ!".

    Ngó thấy ân sư gặp nguy hiểm, Lăng Tiểu Ngư vội vàng chyển hướng để ứng cứu. Nhưng..

    Đám người Cát Cát, bọn họ lại không muốn để hắn đi.

    "Tránh ra!".
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 213: Phản sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bất lực", đó là từ thích hợp nhất để nói về Lăng Tiểu Ngư lúc này. Hắn không ngăn được bước tiến của Dương Tích. Xung quanh hắn, đám người Cát Cát đã bao vây.

    Trong khoảnh khắc mà trí đã rối, tâm đã loạn, hắn chợt nhớ tới một thứ. Hai vết bớt hình hắc - bạch song ngư nơi lòng bàn tay mình. Cỗ lực lượng kỳ dị ẩn chứa nơi ấy, trước nay hắn vẫn chưa một lần dám đem ra sử dụng.

    Phải. Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn luôn lo sợ. Và kẻ khiến hắn sợ hãi, không ai khác ngoài sư phụ của mình: Lăng Thanh Trúc.

    Nhớ có lần nàng đã chỉa kiếm vào hắn, bảo sẽ lập tức xuống tay giết hắn nếu Lăng Tiểu Ngư hắn cùng hung linh có mối liên hệ gì đó..

    Mặc dù chuyện đã qua lâu nhưng trong thâm tâm, Lăng Tiểu Ngư chưa một lần quên đi. Quên làm sao được khi mà hai vết bớt hắc - bạch song ngư trên tay hắn vẫn đang còn hiện hữu? Quên làm sao được khi mà cỗ lực lượng kỳ dị ẩn chứa bên trong vết bớt cứ ngày một lớn lên?

    Suốt quãng thời gian qua, Lăng Tiểu Ngư hắn đã luôn phải âm thầm che giấu bí mật này, cố không để cho ai biết. Đặc biệt là Lăng Thanh Trúc. Hắn thật chẳng muốn khiến nàng hoài nghi mình thêm nữa. Hắn sợ nàng sẽ thay đổi thái độ, không còn đối tốt với mình..

    Nếu được, Lăng Tiểu Ngư hắn tình nguyện cả đời cũng không bao giờ đụng tới cỗ lực lượng kia. Thậm chí dẫu đấy có là một sự hi sinh to lớn đi nữa. Nhưng..

    Trong tình cảnh này, khi mà Lăng Thanh Trúc đang gặp nguy hiểm, hắn sao có thể đành lòng đứng nhìn?

    Không.. Hắn phải cứu nàng. Dù cho có để lộ bí mật, dù cho có khiến nàng hoài nghi hay thậm chí sẽ bị nàng ghét bỏ, hắn vẫn như cũ, muốn cứu nàng.

    Chẳng còn gì để đắn đo do dự, Lăng Tiểu Ngư ngay lập tức tiến hành câu thông với cỗ lực lượng ẩn chứa bên trong đôi hắc - bạch song ngư nơi lòng bàn tay mình.

    Chính tại lúc này, khi sức mạnh tiềm ẩn của Lăng Tiểu Ngư sắp được bung ra thì ở nơi đối diện, Lăng Thanh Trúc - người hắn muốn cứu - đã bất ngờ mở mắt.

    Với cái nhìn lạnh lùng, nàng đánh ra một chưởng, nhắm thẳng ngay lồng ngực của Dương Tích - kẻ đang hùng hổ lao tới.

    "Ba!".

    * * *

    Không cầu kỳ hoa lệ, bất quá chỉ là một chưởng đơn giản. Nhưng chính một chưởng trông như tùy tiện này, nó lại khiến cho đám người Cát Cát đứng phía sau phải cả kinh thất sắc. Nguyên do là bởi Dương Tích - sư phụ của bọn chúng - đã nằm yên bất động rồi.

    Ngất xỉu?

    Không. Dương Tích đã chết! Nguyên thần của hắn đã bị tiêu diệt!

    Một chưởng.. Chỉ duy nhất một chưởng liền diệt sát đi Dương Tích - kẻ đã sớm thành tựu cảnh giới chân nhân sơ kỳ.. Như vậy người ra tay, tu vị phải là ở cấp bậc gì?

    Chân nhân trung kỳ? Hay là.. chân nhân hậu kỳ?

    Cõi lòng chẳng rét mà run, đám người Cát Cát nào còn dám nấn ná thêm một giây nào nữa, vội vàng phi thân tháo chạy.

    Chỉ có điều.. bọn chúng chạy thoát sao?
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 214

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn muốn chạy?".

    Cơn giận còn chưa lắng, Lăng Thanh Trúc lao ra khỏi thạch động, tay thon vung lên.

    Tức khắc, bốn đạo kiếm khí màu lục bắn ra, cấp tốc truy đuổi đám người Cát Cát.

    Rất nhanh, những tiếng hét thảm cất lên.

    * * *

    "Sư phụ!".

    Từ bên trong thạch động, Lăng Tiểu Ngư nối gót vội vã lao theo. Chừng tiếp cận ân sư thì lo lắng hỏi: "Sư phụ, người.. người không sao chứ?".

    Lăng Thanh Trúc xoay đầu, đang tính mở miệng thì..

    "Phụt!".

    Từ trong miệng nàng, máu tươi bất chợt phun ra. Trải dài ba thước..

    "Sư phụ!".

    * * *

    * * *

    Ngày hôm sau..

    Dưới chân núi Bạch Hạc, một đạo thanh quang đã vừa mới đáp xuống.

    Người đến là một thanh niên tuổi độ hai ba, hai bốn, tướng mạo bình phàm, tu vị vấn đỉnh trung kỳ. Đích thị Lăng Tiểu Ngư.

    Tất nhiên, Lăng Tiểu Ngư không đi một mình. Đồng hành cùng hắn còn có Lăng Thanh Trúc nữa. Chỉ là Lăng Thanh Trúc, nàng đã không tự mình ngự kiếm phi hành. Thay vào đó, nàng được đồ nhi bồng bế mang đi.

    Đừng nghĩ Lăng Thanh Trúc quá lười, đều là bất đắc dĩ cả đấy. Đồng ý là nàng cũng thích được bồng bế đấy, nhưng trong trường hợp này, nguyên do lại khác.

    Lực lượng của nàng tạm thời đã chẳng thể điều động được nữa. Lúc này, đừng nói ngự kiếm phi hành, ngay đến đứng dậy bước đi, đối với nàng cũng đã là một việc quá sức rồi.

    * * *

    "Sư phụ, người thấy trong mình thế nào? Có mệt không?".

    Nằm trong lòng đồ nhi, Lăng Thanh Trúc hé ra đôi mắt, giọng yếu ớt: "Tiểu Ngư Nhi, ta còn chịu được".

    Nàng chậm rãi xoay đầu, thoáng quan sát rồi hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, bây giờ chúng ta đang ở đâu?".

    "Sư phụ, đệ tử cũng không biết. Vừa rồi phi hành, đệ tử nhìn thấy một cô thôn ở đây nên mới đáp xuống".

    Tìm chỗ có phàm nhân mà dừng chân, đó thực ra không phải chủ ý của Lăng Tiểu Ngư. Hắn chỉ làm theo căn dặn của sư phụ mình mà thôi.

    Ở Chu Nga Sơn, thạch động nọ, trước lúc lâm vào hôn mê, Lăng Thanh Trúc đã nói cho hắn biết rõ tình trạng của mình. Nàng nói do quá trình liệu thương bị gián đoạn, lại phải xuất động lực lượng để giải quyết đám người Dương Tích, Cát Cát nên đã bị huyết độc của Huyết Ảnh Tu La Công phản phệ, tấn công vào lục phủ ngũ tạng..

    Để bảo toàn tính mạng, Lăng Thanh Trúc nàng buộc phải thi triển một đại bí thuật gọi là Thiên Địa Na Di. Bí thuật này, theo như nàng nói thì nó chẳng những có thể ngăn chặn được sự xâm nhiễm của huyết độc mà còn giúp nàng tạm thời ổn định được thương tổn nơi nguyên thần. Chỉ là cái giá..

    Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Thiên Địa Na Di đúng là thần diệu đấy, nhưng ngoài lợi ích, nó còn đưa đến tác hại nữa. Thọ nguyên, đấy là cái giá phải trả.

    Muốn bí pháp Thiên Địa Na Di được vận hành suông sẻ, Lăng Thanh Trúc nàng phải đảm bảo được hai điều kiện. Thứ nhất, không được phép điều động chân nguyên, xuất sử linh lực; thần thức cũng là như vậy, không thể xuất sử. Thứ hai, dùng chính sinh mệnh lực của mình cung cấp. Con số.. thực chẳng hề ít.

    Cách mỗi ba ngày, thọ nguyên của Lăng Thanh Trúc nàng sẽ giảm đi một năm. Một tháng sẽ là mười năm, hai tháng vị chi là hai mươi năm, cứ thế tính tới..

    Nếu trong một trường hợp khác, khi bên cạnh không phải Lăng Tiểu Ngư mà là Cơ Thành Tử, hoặc Lý Ngọc Thường, Ngọc Vân Tử.. thì mọi chuyện đã khác, Lăng Thanh Trúc sẽ chẳng cần lo nghĩ quá nhiều. Đáng tiếc, đang đồng hành với nàng lại là Lăng Tiểu Ngư.

    Với tu vi vấn đỉnh trung kỳ của mình, Lăng Tiểu Ngư làm sao có khả năng bảo vệ nàng trên đường trở về Thiên Kiếm Môn?

    Quãng đường từ Chu Nga Sơn đến Ngũ Đài Sơn vẫn còn rất xa, bất trắc nếu có âu cũng bình thường.

    Lo xa quá ư?

    Chuyện xảy ra ở Chu Nga Sơn chính là minh chứng tốt nhất. Trong cái thế giới này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra cả.

    * * *

    Bay thẳng về tông môn thì không được, ẩn nấp chốn núi thẳm rừng sâu lại sợ bị tu sĩ lòng dạ bất chính phát hiện ra, cực chẳng đã Lăng Thanh Trúc mới đưa ra quyết định, bảo Lăng Tiểu Ngư mang mình tìm đến chốn thế tục phàm nhân. Bởi theo nàng lý giải thì ở những nơi ấy, tu sĩ rất hiếm người lui tới. Chí ít khi ẩn nấp tại đó, sự an toàn của sư đồ nàng sẽ được đảm bảo hơn.

    * * *

    "Sư phụ..".

    Cúi nhìn ân sư đang nằm trên tay mình, Lăng Tiểu Ngư vô cùng áy náy: ".. Nếu không phải bởi đệ tử làm vướng bận thì người đã chẳng ra nông nỗi như bây giờ.. Tại thạch động, cũng là do đệ tử vô dụng không thể hộ pháp được cho người. Đều là lỗi của đệ tử..".

    "Thằng ngốc..".

    Lăng Thanh Trúc ngó lên, giọng vẫn yếu ớt như cũ: "Cái gì mà tại ngươi làm vướng bận chứ. Tất cả đều là vì Đồ Tam Nương kia quá lợi hại thôi..".

    "Còn chuyện ở thạch động.. Tiểu tử ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ, làm sao đối phó được với bọn chúng".

    "Sư phụ..".

    "Đừng tự trách nữa. Đây là ý trời, là kiếp nạn của ta".
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 215: Thôn nữ tô hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khục khục..".

    "Sư phụ!".

    "Bị sặc thôi".

    Lăng Thanh Trúc nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi mới nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, ta bảo với ngươi rồi, với bí pháp Thiên Địa Na Di đang vận hành, tạm thời ta sẽ không chết được đâu.. Việc bây giờ của ngươi là phải tìm cho ta một chỗ để tịnh dưỡng rồi giúp ta từ từ liệu thương..".

    Ngưng trong giây lát, nàng chợt hỏi: "Phải rồi, mới nãy ngươi nói chúng ta hiện đang ở chỗ của phàm nhân thế tục đúng không?".

    "Vâng." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Trước mặt chúng ta có một cô thôn".

    "Vậy tốt rồi.. Tiểu Ngư Nhi, ngươi đưa ta đến đó".

    * * *

    Y lời ân sư, Lăng Tiểu Ngư lập tức nhấc chân cất bước. Chỉ là.. còn chưa đi được bao nhiêu bước thì chân hắn đã dừng lại.

    "Tiểu Ngư Nhi, sao vậy?".

    "Sư phụ, có người đang đi tới".

    "Có người?".

    Lăng Thanh Trúc cố xoay đầu ngó xem..

    Đúng như lời đồ nhi, từ hướng cô thôn đích xác có một người đang hướng bên này tiến lại. Đó là một nữ nhân còn rất trẻ, tuổi đời thiết nghĩ chưa đến ba mươi, mặc một bộ đồ màu nâu cũ kỹ với vài ba miếng vá, trên lưng mang một chiếc gùi được đan từ tre..

    Rõ ràng, cô gái này là một thôn nữ gia cảnh nghèo khó.

    * * *

    "Sư phụ, đệ tử nên làm gì?".

    "Tùy cơ ứng biến".

    * * *

    Một lúc sau.

    Bước chân thôn nữ chậm dần, rồi dừng hẳn. Nàng nhìn hai sư đồ Lăng Thanh Trúc - Lăng Tiểu Ngư, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Xin hỏi.. các vị là ai?".

    "Chúng ta..".

    Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang nghĩ ngợi tìm lời thì nằm trên tay hắn, Lăng Thanh Trúc đã hồi âm: "Cô nương, chúng ta là người nơi khác tới, trên đường không may gặp phải đạo tặc, trong lúc vội vã đã chạy đến chỗ này..".

    "Cô nương, xin hỏi ở đây là nơi nào?".

    "Ở đây là thôn Tô Hạ, thuộc huyện Thanh Châu, phủ Hoài Nam".

    "Thôn Tô Hạ sao..".

    Trông thấy Lăng Thanh Trúc có vẻ thắc mắc, thôn nữ mới lên tiếng giải đáp: "Thôn Tô Hạ chúng ta là nơi hẻo lánh, xưa nay rất hiếm người lui tới".

    "Ra vậy.. khục khục..".

    "Cô nương, cô.. Trông khí sắc của cô thì hình như đang bệnh nặng. Có thể để ta xem một chút không?".

    "Cô nương biết y thuật sao?" Lăng Thanh Trúc hỏi lại.

    Thôn nữ cũng liền gật đầu: "Phụ thân ta là y sư, thành ra ta cũng biết sơ một chút".

    "Ừm.. Vậy phiền cô nương xem giúp".

    Đã có được sự đồng thuận từ Lăng Thanh Trúc, thôn nữ mau chóng tiến hành bắt mạch, kiểm tra bệnh tình.

    Một lúc sau.

    Thôn nữ buông tay, thần tình lo ngại: "Cô nương, mạch tượng của cô nương rất rối loạn, bệnh tình xem ra khá nghiêm trọng".

    Lăng Thanh Trúc thở dài, "thành thật" nói ra: "Chẳng giấu gì cô nương, cách đây ba tháng, ta đột nhiên mắc phải bệnh lạ, trong trấn không ai chữa được. Vì lo ta xảy ra điều bất trắc, tướng công mới thuê người hộ tống, cùng ta đi tìm danh y chữa trị. Nào ngờ giữa đường lại bị đạo tặc chặn đường cướp bóc..".

    Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc ngước lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, cố đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực hắn mà rằng: "Tướng công, là thiếp đã liên lụy chàng..".

    "Sư.. ta..".

    Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang bối rối, nhất thời chưa biết phải đối đáp ra sao thì bên cạnh, thôn nữ đã lên tiếng đề nghị: "Công tử, thê tử của ngài hiện đang rất suy nhược, không tiện đi lại đâu. Nếu hai vị không chê thì xin hãy đến nhà ta ở tạm mấy hôm. Phụ thân ta là một y sư giỏi, nói không chừng có thể giúp được hai vị".

    "Chuyện này..".

    Lăng Thanh Trúc giả vờ hỏi ý đồ nhi: "Tướng công, chàng xem thế nào?".

    Thế nào? Còn có thể thế nào được nữa? Lăng Thanh Trúc nàng rõ ràng đã quyết định rồi đấy thôi.

    Khuôn mặt nhăn nhó làm người khó hiểu, Lăng Tiểu Ngư gật đầu, chẳng tự nhiên gì mấy: "Ừm.. Vậy.. làm phiền cô nương".
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 216

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm ấy, hai sư đồ họ Lăng đã ở lại thôn Tô Hạ, trong căn nhà đơn sơ của Tô Phúc Đường - cô thôn nữ tốt bụng mà họ đã gặp dưới chân núi Bạch Hạc.

    Trong nhà nàng, trừ bỏ Tô Vinh - phụ thân của nàng - thì còn có thêm một người nữa. Đó là một nam nhân, danh gọi Tô Sáng - tướng công nàng.

    Tô Vinh, Tô Phúc Đường, Tô Sáng, thoạt nghe cứ tưởng là họ hàng quyến thuộc, nhưng thực ra thì không phải như vậy. Trên thực tế, ở thôn Tô Hạ này, tất cả mọi người đều mang họ Tô, chẳng ai là ngoại lệ.

    Đối với việc đó, sư đồ Lăng Thanh Trúc cũng chả thấy có gì lạ. Bọn họ không quá để ý. Cái mà họ lưu tâm, có chăng là nhân phẩm của những kẻ đang cho mình nương náu. Nhân thế đa đoan, lòng người hiểm ác, bọn họ cần phải phòng bị.

    Thế tục phàm nhân?

    Đồng ý chỉ là thế tục phàm nhân, nhưng con kiến bé nhỏ còn có thể đuổi được voi thì huống hồ con người?

    Cảnh giác vốn dĩ là nên.

    May mắn, mọi thứ đều tốt đẹp. Cả ba người nhà Tô Phúc Đường ai nấy đều rất trung hậu thiện lương. Tuy rằng gia cảnh khốn khó nhưng biết thương yêu, đùm bọc lẫn nhau, đối xử với sư đồ Lăng Thanh Trúc - Lăng Tiểu Ngư vô cùng phải đạo. Từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, bọn họ đều luôn dành cho sư đồ Lăng Thanh Trúc những gì tốt nhất có thể. Nhất là trong việc chữa trị bệnh tình cho Lăng Thanh Trúc..

    Lẽ dĩ nhiên, "chữa trị" ở đây hoàn toàn là theo một nghĩa khác. Thuốc thang mà Lăng Thanh Trúc uống, bất quá chỉ để tượng trưng mà thôi.

    Một y sư chốn thế tục thì làm sao có khả năng cứu chữa được bệnh tình của Lăng Thanh Trúc - một tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ?

    Biết cách cứu trị, hiện duy cũng chỉ có mỗi mình Lăng Thanh Trúc. Nhưng ngặt một điều là.. Lăng Thanh Trúc, nàng không thể tự mình làm được. Nàng cần một người nữa trợ giúp.

    Cũng đành chịu. Với việc phải duy trì bí thuật Thiên Địa Na Di, Lăng Thanh Trúc nàng đâu được phép điều động chân nguyên, sử dụng linh lực. Ngay đến nguyên thần nàng còn phải tạm thời phong bế nữa là.

    * * *

    "Haizz.. Đành trông cậy vào thằng ngốc này vậy".

    Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, Lăng Thanh Trúc tựa lưng vào gối, nhìn người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, thầm thở nhẹ. Rồi nói: "Tiểu Ngư Nhi, tính mạng của ta coi như đã giao hết cho ngươi. Lát nữa ngươi nhớ phải tập trung một chút".

    "Sư phụ, đệ tử biết rồi".

    "Biết thì tốt".

    Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Tiểu Ngư Nhi, bây giờ ta sẽ nói qua cho ngươi tiến trình trị liệu. Ngươi hãy ghi nhớ mà thực hiện".

    "Vâng, sư phụ".

    "Được rồi. Tiểu Ngư Nhi, ngươi nghe cho kỹ".

    "Huyết độc mà ta trúng phải thuộc về âm độc, do linh lực và máu huyết của người tu luyện Huyết Ảnh Tu La Công chuyển hóa mà thành, hết sức ghê gớm. Trước mắt, muốn triệt để hóa giải là chuyện bất khả thi. Chúng ta chỉ có thể đem nó tạm thời trấn áp. Có như vậy ta mới dừng vận hành Thiên Địa Na Di được..".

    "May mắn, bên trong chiếc giới chỉ còn lại của ta có trữ một lọ Cửu Dương Chân Hoàn, đối với việc trấn áp huyết độc thiết nghĩ ít nhiều cũng hiệu nghiệm".

    "Lát nữa, sau khi ta đem Cửu Dương Chân Hoàn phục dụng, tiểu tử ngươi giúp ta luyện hóa dược lực, dẫn qua kỳ kinh bát mạch, lục phủ ngũ tạng.. Hmm.. Cách thực hiện như sau..".

    Mới đầu thì không sao, Lăng Tiểu Ngư rất nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ. Nhưng càng về sau, thần sắc hắn càng trở nên khác lạ, hồng lên thấy rõ.

    Đợi cho Lăng Thanh Trúc nói xong, lúc này hắn mới ngước mặt nhìn lên, ấp úng hỏi: "Sư phụ.. Đệ tử.. đệ tử phải trực tiếp động.. động vào sao?".

    "Động vào?" - Lăng Thanh Trúc tỏ ra nghi hoặc - "Động vào cái gì?".

    "Sư phụ, ừm.. cơ thể người".

    Dường như đã hiểu ra vấn đề, Lăng Thanh Trúc lườm nhẹ một cái: "Sao? Bộ cơ thể ta trông khó coi lắm hay sao mà ngươi lo ngại như vậy?".

    "Sư phụ, đệ tử không phải ý đó." - Lăng Tiểu Ngư vội thanh minh - "Ý của đệ tử là.. hmm.. Sư phụ, nam nữ.. nam nữ thụ thụ bất thân".

    Nam nữ thụ thụ bất thân? Lại là cái câu này..

    Lăng Thanh Trúc chưa nghe còn đỡ, vừa nghe xong, trong dạ liền đâm ra bực bội. Nàng mím môi, sau một hồi lườm nguýt thì nói: "Tiểu Ngư Nhi, giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn để tâm tới chuyện này? Ta đang bị trọng thương, là đang bị trọng thương đấy có hiểu không?".

    "Với việc phải duy trì Thiên Địa Na Di, từng giờ từng khắc sinh mệnh của ta đều đang bị bào mòn. Ba ngày mất đi một năm nguyên thọ, một tháng là mười năm, hai tháng vị chi là hai mươi năm.. Tiểu Ngư Nhi, Thiên Địa Na Di không thể duy trì mãi được, chúng ta chẳng có nhiều thời gian đâu..".

    "Lại nói.. Thân thể bị đụng chạm là ta, thiệt thòi là ta chứ đâu phải ngươi. Ngươi là nam nhân, ta đây mới là nữ nhân a.. Ta không chấp, tiểu tử ngươi để ý cái gì?".

    "Sư phụ..".

    Lăng Tiểu Ngư nghe ân sư phân tích hồi lâu, cuối cùng cũng đã thông suốt. Hắn nhìn nàng, nói: "Sư phụ, đệ tử hiểu rồi. Đệ tử sẽ giúp người chữa trị".

    * * *

    Nửa giờ sau.

    Giữa trời đêm tăm tối, trong gian phòng chật hẹp, quá trình chữa trị đã chính thức bắt đầu.

    Trước tiên, Lăng Tiểu Ngư trút ra một viên Cửu Dương Chân Hoàn, đem cho Lăng Thanh Trúc phục dụng. Đợi nàng uống xong, hắn lập tức chỉnh lại tư thế, điều động linh lực. Cánh tay đưa ra, hắn đang toan chiếu theo những lời dặn dò ban nãy mà thực hiện thì nơi đối diện, tiếng Lăng Thanh Trúc chợt cất lên.

    "Khoan đã".

    Lăng Tiểu Ngư hạ tay xuống, ngờ vực: "Sư phụ, sao vậy?".

    Lăng Thanh Trúc hết liếc xuống rồi lại liếc lên, hơi thiếu tự nhiên bảo: "Trước khi bắt đầu.. y phục của ta.. cần được cởi ra".

    Lăng Tiểu Ngư: "...".
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 217

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ Lăng Thanh Trúc tính đợi đồ nhi hỏi han xong rồi mới trả lời, nhưng khổ nỗi nàng ngồi đợi cả buổi mà tên đệ tử của nàng vẫn cứ há mồm cứng đơ ra đó, cực chẳng đã nàng mới phải chủ động.

    "Ngươi.. Bộ mặt của ngươi như vậy là sao?".

    "Này.. Tiểu Ngư Nhi ngươi không phải đang cho rằng ta cố tình đấy chứ?"

    Lăng Thanh Trúc hỏi, hỏi xong thì chợt nhận ra những lời mình vừa nói hình như không ổn lắm. Nàng sửa ngay: "Ý ta là.. Đây là việc bắt buộc. Ta cũng là bất đắc dĩ..".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, thứ đan dược ta vừa dùng là Cửu Dương Chân Hoàn, dược lực của nó là thuần dương chi lực. Trong quá trình ngươi giúp ta điều trị, nhiệt lượng tỏa ra sẽ rất lớn..".

    "Nếu là bình thường thì chả sao, nhưng hiện tại, khi ta không thể điều động chân nguyên cộng thêm cơ thể suy nhược này, ta căn bản là sẽ không chịu nổi. Nếu nhiệt lượng không kịp thoát ra ngoài thì ta chắc chắn sẽ bị nó giết chết đấy. Tiểu Ngư Nhi, ngươi đã hiểu chưa?".

    Ân sư đã nói rõ ràng như thế, Lăng Tiểu Ngư làm sao lại chẳng tường minh. Chỉ là.. Hiểu là một chuyện, đón nhận ra sao thì đó lại là chuyện khác.

    Mặt nhăn mày nhó, hắn cố hỏi: "Sư phụ, nhất định.. nhất định phải cởi sao? Chúng ta không thể dùng cách khác?".

    "Cách? Cách gì?".

    Lăng Thanh Trúc vấn ngược: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi tưởng chúng ta đang ở Thiên Kiếm Môn chắc? Tiểu tử ngươi nên biết là hiện giờ chúng ta không có nhiều điều kiện, còn bản thân ngươi thì tu vi lại quá thấp".

    "Tiểu Ngư Nhi, đây là trường hợp đặc biệt, vì vậy.. Vì vậy ta nghĩ chúng ta có thể tạm thời bỏ qua lễ tiết".

    "Nhưng mà sư phụ..".

    "Haizz..".

    Lăng Thanh Trúc cúi đầu thở dài, thanh âm chợt trở nên buồn bã: "Tiểu tử ngươi nếu quan trọng lễ tiết như vậy, thế thì thôi đi. Lăng Thanh Trúc ta sống cũng đủ lâu rồi.. Cùng lắm là chết thôi..".

    "Sư phụ..".

    * * *

    Bỏ mặc Lăng Thanh Trúc, đứng nhìn nàng chết, Lăng Tiểu Ngư há lại đành tâm?

    Nàng đã nuôi dưỡng hắn bao nhiêu năm, đã mấy phen vì hắn mà dấn thân vào nguy hiểm. Cả chuyện lần này, nàng ra nông nỗi như hôm nay, hết thảy cũng bởi vì muốn ra ngoài thu thập tài liệu, giúp hắn luyện chế một lô Trường Sinh Đan hoàn mỹ nhất.

    Lăng Thanh Trúc nàng làm nhiều thứ cho hắn như thế, giờ nàng thân trong hiểm cảnh, Lăng Tiểu Ngư hắn lẽ nào ngó lơ?

    Lễ tiết? Thôi thì tạm gác qua một bên vậy.

    Hít nhẹ một ngụm lương khí, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng quyết định: "Sư phụ, đệ tử sẽ không để người chết đâu".

    * * *

    "Thằng ngốc ngươi rốt cuộc cũng chịu thông suốt..".

    Lòng nhẹ nhõm thở ra, Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên, thanh âm vậy mà mang theo chút dỗi hờn: "Hừ.. Ta còn tưởng tiểu tử ngươi sẽ vì bảo vệ lễ tiết của mình mà để ta tự sinh tự diệt chứ".

    "Tiểu tử ngươi..".

    Lăng Thanh Trúc đang nói bỗng ngưng, hai hàng chân mày cau chặt.

    Thấy nàng như vậy, Lăng Tiểu Ngư mới vội hỏi: "Sư phụ, người sao vậy?".

    "Ưm..".

    Lăng Thanh Trúc cắn răng, bảo: "Tiểu Ngư Nhi, dược lực của Cửu Dương Chân Hoàn đã bắt đầu tan ra. Nó đang tác động tới huyết độc".

    "Sư phụ, vậy.. vậy người mau để đệ tử trợ giúp".

    "Ừm".

    * * *

    Lăng Thanh Trúc chờ thêm một lúc vẫn chưa thấy đồ nhi làm ra động tĩnh gì, liền giục: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi còn thừ người ra đó làm gì? Mau giúp ta cởi y phục".

    * * *

    "Tiểu Ngư Nhi, ta sắp bị thiêu chết rồi đấy!".

    Liên tiếp bị ân sư thúc giục, liếc qua lại thấy thần sắc nàng đã bị nhiệt lượng khiến cho ửng hồng, Lăng Tiểu Ngư đành nhắm mắt đưa tay, theo đúng nghĩa đen.

    Chứng kiến hành động ấy của hắn, Lăng Thanh Trúc vừa bực lại vừa buồn cười: "Tiểu tử ngươi làm cái trò gì đấy? Ngươi nhắm mắt như vậy thì làm sao giúp ta điều trị? Lát nữa ngươi còn phải đem dược lực dẫn qua kỳ kinh bát mạch của ta đấy".

    Kinh mạch, huyệt đạo, vị trí đâu phải ít. Chỉ cần sai sót một chút thôi cũng đủ khiến Lăng Thanh Trúc nàng khổ sở rồi. Tệ nhất, nói không chừng còn có thể uy hiếp tới tính mạng của nàng.

    Nên nhớ, thân thể nàng bây giờ yếu nhược lắm a!

    Có lẽ đã nghe ra điều ân sư lo ngại, Lăng Tiểu Ngư trấn an: "Sư phụ, không sao đâu. Lúc chữa trị đệ tử sẽ tập trung sử dụng thần thức, sẽ chẳng để xảy ra sai sót nào đâu".

    "Thần thức?".

    Lăng Thanh Trúc nhìn đồ nhi như nhìn một kẻ ngốc: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi dùng thần thức với dùng cặp mắt thì có gì khác nhau? Chẳng phải đều sẽ thấy hết mọi thứ? Hừm.. So với cặp mắt thì thần thức còn thấy được nhiều thứ hơn nữa a".

    "Sư phụ, đệ tử.. đệ tử không có ý đó".

    "Chậc..".

    Lăng Thanh Trúc tặc lưỡi, tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Tiểu Ngư Nhi, tiểu tử ngươi bớt bày vẽ đi. Có nhìn thấy không? Ta đang sắp chết rồi đây này".

    "Ngươi còn không mau giúp ta cởi y phục!".

    Câu trước nhẹ nhàng, nhưng câu sau thì tức khí đã trào dâng như thác đổ. Trước cái uy của ân sư, Lăng Tiểu Ngư khó tránh bị giật mình. Hắn lấy hết can đảm mà đưa tay về phía thắt lưng của nàng. Bộ dáng khẩn trương vô cùng.
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 218

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo động tác cứng nhắc của họ Lăng, từng lớp y phục được vạch ra, rồi được cởi xuống.

    Ban đầu là trường y bên ngoài, tiếp đến là lớp bạch y bên trong, sau cùng thì tới nội y..

    Tại bước này, cánh tay Lăng Tiểu Ngư đã dừng lại, thôi không di chuyển nữa.

    "Tiểu Ngư Nhi, ngươi.. còn đợi cái gì nữa? Mau.. mau cởi ra".

    "Ực..".

    Lăng Tiểu Ngư nuốt xuống một ngụm nước bọt..

    "Ực..".

    * * * Rồi lại nuốt thêm một ngụm nữa.

    Khó khăn lắm, cánh tay của hắn mới lại được nâng lên.

    * * *

    "Hờ.. ờ.. hờ..".

    "Hừ.. ừ..".

    Trong tiếng thở mà không biết là của Lăng Thanh Trúc hay của chính bản thân mình, sau một đỗi nhọc nhằn, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc cũng thành công đem phần nội y phía trên tháo xuống. Ngay tức thì, một cặp tuyết lê trắng mịn căng tròn hiện ra.

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư thề là hắn không hề có ý định sẽ ngắm nghía gì cặp tuyết lê kia, thế nhưng chẳng hiểu tại sao, khi mà chúng được phơi bày ra thì hai mắt hắn, nó lại cứ nhìn chằm vào đấy, không nỡ dời đi. Mãi đến lúc bị chính chủ nhân của cặp tuyết lê nhắc nhở, lúc này hắn mới hoàn hồn, vội xoay đầu sang hướng khác.

    Trên trán chẳng biết từ bao giờ đã ướt đẫm mồ hôi, Lăng Tiểu Ngư vừa thở vừa nói: "Sư phụ.. đệ tử.. đệ tử không cố ý..".

    Không cố ý?

    "Hư.. Rành rành đã nhìn chằm chằm như thế mà còn bảo là không cố ý".

    Ngoài miệng thì nói vậy nhưng thực chất trong lòng, Lăng Thanh Trúc chả so đo gì lắm. Hơn ai hết, nàng ý thức được sức mị hoặc của mình, cũng đồng thời hiểu rõ phẩm chất con người Lăng Tiểu Ngư.

    Đứa đồ nhi này của nàng, tâm tính vẫn còn non nớt lắm. Đặc biệt là đối với chuyện nam nữ, hắn thực chẳng hơn gì một tờ giấy trắng..

    Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa Lăng Thanh Trúc xem nhẹ chuyện này. Thực ra thì.. nàng cũng đang hết sức ngại ngùng. Nói sao thì nàng vẫn là nữ nhân, lại còn là trinh nữ. Mấy trăm năm qua, nàng đã bao giờ khỏa thân trước mặt người khác đâu..

    Bình thản ư? Da mặt Lăng Thanh Trúc nàng còn chưa luyện được tới trình độ đó.

    Thần tình khó xử, Lăng Thanh Trúc hết cúi nhìn mảnh nội y phía dưới lại ngẩng xem đồ nhi trong tư thế ngoảnh mặt quay lưng, môi mấp máy muốn nói lại thôi.

    Mở miệng kêu hắn cởi giúp ư?

    Chuyện này..

    Lăng Thanh Trúc chỉ nghĩ thôi thì đã thấy xấu hổ lắm rồi.

    * * *

    Lăng Tiểu Ngư không chủ động, Lăng Thanh Trúc thì lại không thể mở lời. Kết quả là sau một hồi, mảnh nội y kia vẫn còn vẹn nguyên đeo bám như cũ.

    Nhưng.. tình trạng đó đã chẳng duy trì quá lâu.

    Với lượng nhiệt đang tỏa ra ngày một lớn, Lăng Thanh Trúc có muốn cũng không thể ngồi im được nữa. Nàng cắn răng, cố gắng nâng lên cánh tay vô lực, hướng đến nội y bên dưới.

    "Ư..".

    "Ưm!".

    Một lần, rồi lại một lần, Lăng Thanh Trúc cố đem mảnh y phục cuối cùng cởi ra. Nhưng, sức của nàng, nó yếu quá. Sau bao nỗ lực, thất bại vẫn hoàn thất bại.

    Cái cảm giác bất lực, rồi ấm ức, chúng bắt đầu bủa vây lấy nàng, khiến nàng bật khóc..

    Từ trong đôi mắt thâm sâu ngập tràn trí tuệ, những giọt nước đã lặng lẽ tuôn thành dòng, lăn dài trên má giai nhân..

    Một chân nhân cảnh hậu kỳ? Một vị phong chủ cao cao tại thượng của Thiên Kiếm Môn? Hay một cường giả tính tình cổ quái? Một vị sư phụ hung hăng thường ngày mắng chửi, đánh đập đồ nhi của mình?

    Tất cả đều không phải. Hiện tại, Lăng Thanh Trúc chỉ đơn giản là Lăng Thanh Trúc, một nữ nhân như bao nữ nhân khác. Cũng biết xấu hổ. Cũng biết bối rối. Cũng biết thương tâm. Và.. nàng cũng biết khóc..

    Tu sĩ suy cho cùng cũng chỉ là con người. Mà người thì.. ai lại chả có phút giây mềm yếu. Thật sự, ngay lúc này đây, Lăng Thanh Trúc rất cần có người giúp đỡ.

    May sao, trong khoảnh khắc mà nàng yếu đuối nhất ấy, một bàn tay đã kịp thời vươn ra nắm lấy tay nàng.

    Nhận ra sự vỗ về nọ, Lăng Thanh Trúc mở mắt ra nhìn. Vừa lúc, ngồi nơi đối diện, tiếng Lăng Tiểu Ngư truyền đến: "Sư phụ, đệ tử xin lỗi. Đều là đệ tử không tốt..".

    "Tiểu Ngư Nhi..".

    * * *

    Nước mắt đến nhanh rồi cũng đi nhanh. Với tâm trạng đã phần nào lắng dịu, Lăng Thanh Trúc quên đi xấu hổ, bảo: "Tiểu tử ngươi còn muốn ngồi nhìn bao lâu nữa? Còn không mau giúp ta cởi y phục.. Ngươi mà không cởi.. Lát nữa đem xác ta đi chôn luôn đi là vừa".

    "Sư phụ, vậy.. đệ tử đắc tội".

    Nói đoạn, Lăng Tiểu Ngư đưa cả hai tay về trước, tìm đến hạ thân Lăng Thanh Trúc. Hắn cắn răng, cố lấy hết dũng khí mà đem thứ che đậy cuối cùng kéo ra.
     
  10. Heidi Tran

    Bài viết:
    43
    Chương 219: Vô đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cả đời mình, tính đến hôm nay, có lẽ khoảnh khắc này là đặc biệt nhất đối với Lăng Tiểu Ngư. Chưa bao giờ tâm tình hắn lại quái lạ như thế. Khẩn trương? Có. Ngại ngùng? Có. Hoang mang? Có. Tội lỗi? Cũng có nốt..

    Cảm xúc, nó rất nhiều.

    Nhưng, dù nhiều hơn nữa, cuối cùng rồi cũng chả để làm chi, tất cả đều tan biến. Điểm mấu chốt nhất, thứ sẽ biến thành ký ức sâu đậm, nó lại không phải cảm xúc. Hình ảnh, đấy mới là những gì sẽ tồn tại mãi mãi.

    Hiện tại, sau khi mảnh y phục cuối cùng được kéo xuống thì tay chân Lăng Tiểu Ngư cũng đã hoàn toàn bất động. Khuôn mặt hắn, nó cũng là như thế.

    Tất nhiên, chẳng phải tự dưng mà Lăng Tiểu Ngư trở nên như vậy. Đờ ra, hết thảy đều bởi vì Lăng Thanh Trúc cả thôi.

    Nếu như ban nãy, một cặp tuyết lê trắng nõn căng tròn đã làm Lăng Tiểu Ngư không nỡ dời mắt thì bây giờ, nơi tư mật phía dưới lại càng "ghê gớm" hơn nữa, khiến hắn thất hồn lạc phách, tâm trí đình trệ.

    Hắn.. gần như đã chẳng còn suy nghĩ gì được nữa.

    Không giống huyễn cảnh mà Âm Tiểu Linh từng thi triển ở khách điếm Nhược Lai, nơi hạ thân Lăng Thanh Trúc, cánh rừng u minh thật là thưa thớt lắm. Cỏ cây ít tới nỗi chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ thấy rõ ràng bên dưới rồi.

    Đồng ý là đôi chân Lăng Thanh Trúc đang khép đấy, nhưng.. Khép thì khép, có chặt đến mấy thì cũng đâu thể che hết phần da thịt phổng phao kia được. Huống hồ.. nó lại còn trắng hồng như vậy..


    (Còn tiếp.)

     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...