Tiên Môn - Tà Nguyệt Lâu Chủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tà Nguyệt Lâu Chủ, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 200: Huyết Biến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chữ "Toái" vừa ra khỏi miệng Lăng Thanh Trúc thì tấm linh phù được pháp quyết đánh lên liền phát sinh biến đổi. Kim tự bên trên bỗng đột ngột sáng hơn gấp bội, rồi mau chóng khuếch trương. Kế đấy, bảy tấm phù lục còn lại cũng lần lượt tuôn trào kim tự..

    Tả thì chậm nhưng diễn biến lại cực kỳ chóng vánh, chỉ sau vài giây ngắn ngủi thì toàn bộ phù chú đều đã hóa thành muôn vạn ký tự, tất cả cùng xoay quanh Đồ Tam Nương, từ từ nghiền ép.

    "Quỷ diện nhân! Ta xem ngươi làm sao chống đỡ!".

    Sát ý nồng đậm, với mong muốn kết thúc tính mạng của Đồ Tam Nương, Lăng Thanh Trúc xuất thêm đại thần thông. Chỉ thấy nàng đặt một tay xuống đất, miệng niệm những câu từ tối nghĩa, tiếp đó, từ bên dưới lòng đất, một trận rung động xảy ra. Khá là dữ dội.

    Nhưng, còn chưa hết. Cái uy của đạo thuật, nó nằm ở phía sau.

    Trận động đất vừa qua thì ngay lập tức, từ trong bụi mù, bốn con rồng liền hiện thân.

    Tất nhiên, bốn con rồng này không phải chân long, bọn chúng chẳng qua chỉ là do đất đá hợp thành dưới uy năng của đạo thuật mà thôi.

    Nhưng nói thế không có nghĩa chúng yếu đuối. Hoàn toàn trái lại, chúng rất mạnh. Mỗi một con trong số chúng đều đủ sức tiêu diệt một tên chân nhân cảnh sơ kỳ chứ chả đùa.

    * * *

    "Quỷ diện nhân, ta không tin dưới Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú và Địa Long Hành mà ngươi vẫn bình an vô sự".

    Dạ nghĩ tay nâng, Lăng Thanh Trúc đem bàn tay xoè rộng, hướng thẳng lên trời. Theo động tác của nàng, bốn con địa long cũng bay vút lên cao. Sau đấy, trong tiếng gào thét đinh tai, chúng đồng loạt lao xuống trận pháp đang sắp nổ tung bên dưới.

    Thiên Địa Tù Lung, Địa Long Hành, tất cả cùng toái!

    "Oành.. oành.. h.. h!".

    ".. Ầm.. m!".

    * * *

    So với những lần trước thì tiếng nổ lần này lớn hơn rất nhiều, thanh âm đương nhiên cũng vang xa hơn hẳn, không biết bao nhiêu dặm.

    Một đòn vừa rồi, chẳng ngoa khi nói đã khiến cho Lăng Thanh Trúc bị tổn thất rất đỗi nặng nề. Địa Long Hành thì thôi không tính, nó cũng chỉ là đạo thuật; nhưng còn Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú, đấy lại là một câu chuyện khác..

    Tám tấm phù lục kia, chúng há đâu là phàm vật. Chúng là bảo vật, độ trân quý thậm chí còn chả thua gì Thập đại bảo kiếm do Lý Bất Tri lưu lại cho Thiên Kiếm Môn. Bình thường, Lăng Thanh Trúc vẫn luôn cất giữ, nhiều phen tranh đấu cũng đều không nỡ dùng. Hôm nay sử dụng, thoáng chốc đã phải tự mình hủy đi.. Lẽ nào còn chưa đủ hao tốn?

    Một sự phí phạm, nhưng cần thiết. Dẫu sao thì Đồ Tam Nương cũng quá ghê gớm, nếu không bỏ ra đại giới, muốn đả bại nàng mà nói.. thực là quá khó.

    Hiện tại, Lăng Thanh Trúc chẳng hề cảm thấy bản thân lãng phí một chút nào. Nàng chỉ ước mình có điều kiện để "lãng phí" nhiều hơn nữa cơ.

    Tại sao ư?

    Hãy nhìn bãi chiến liền biết. Trong đống đất đá ngổn ngang đó, làm gì có thi thể Đồ Tam Nương. Một cái xác ư? Người sống còn chả thấy đây này. Đọng lại, duy nhất cũng chỉ có một ít máu tươi vương vãi.

    Đồ Tam Nương rõ ràng đã bị thương, Lăng Thanh Trúc cho là như vậy. Nhưng theo nàng nghĩ, vết thương kia cũng không quá nghiêm trọng, thậm chí kể cả khi vẫn chưa xác định được vị trí ẩn nấp hiện giờ của Đồ Tam Nương đi nữa.

    Nhất thiết phải? Chỉ cần nhìn vào Âm Tiểu Linh thôi thì Lăng Thanh Trúc cũng đã có thừa cơ sở để đưa ra nhận định rồi.

    Nếu Đồ Tam Nương thật đã bị trọng thương thì Âm Tiểu Linh chắc chắn sẽ có biểu hiện gì đó. Nhưng hãy xem, từ nãy giờ nàng vẫn đứng yên, chả làm ra chút động tĩnh gì.

    "Không lẽ Quỷ diện nhân cũng chẳng nói ngoa, Thiên Địa Tù Lung Đại Minh Thánh Chú đối với nàng chỉ là trò trẻ con?".

    "Làm sao có khả năng. Đó là thánh chú kia mà.. Ả đã bị vây khốn, theo lý sẽ phải trực tiếp hứng chịu bạo liệt từ Thiên Địa Tù Lung và Địa Long Hành..".

    Lăng Thanh Trúc, nàng không muốn tin đó là sự thật, rằng Đồ Tam Nương chỉ bị chút tổn thương da thịt, chẳng hề đáng ngại.

    Có điều.. Lăng Thanh Trúc nàng không nguyện thì thế nào chứ? Nàng đâu có khả năng cải được ý trời. Sự thật cuối cùng vẫn là sự thật. Đồ Tam Nương - đối thủ của nàng - vẫn sống, còn là sống rất tốt. Hơn cả những gì mà Lăng Thanh Trúc có thể hình dung.

    Trái với điều Lăng Thanh Trúc đang nghĩ, rằng Đồ Tam Nương đã sử dụng ẩn nặc thuật cao minh nào đó để che giấu khí tức rồi sẽ bất ngờ ra tay ám toán mình, trên thực tế, Đồ Tam Nương không hề làm như vậy. Thay vì đột ngột xuất hiện sau lưng hay bên hông, đỉnh đầu Lăng Thanh Trúc, vị trí mà Đồ Tam Nương xuất hiện lại nằm ở ngay trên đống đổ nát kia.

    Trên đất, những giọt máu vương vãi mà họ Lăng lầm tưởng là từ vết thương đối thủ chảy xuống bỗng bất ngờ phát sinh biến hóa. Khá chậm rãi, chúng dần tụ lại với nhau, mỗi lúc một nhiều, cuối cùng thì biến thành một con người bằng xương bằng thịt, hoàn toàn nguyên vẹn..
     
  2. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 201: Rõ Ràng Thân Phận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    ..

    "Ngươi..".

    "Không thể nào.. Làm sao có thể..".

    Chứng kiến Đồ Tam Nương từ máu tươi tụ lại, Lăng Thanh Trúc mở to hai mắt, liên tục lắc đầu.

    Nàng không dám tin những gì đang xảy ra.

    Lăng Thanh Trúc nàng vừa thấy thứ gì thế này?

    Huyết Biến! Đó chắc chắn là Huyết Biến!

    * * *

    "Hì hì..".

    Đối nghịch với bộ dáng khẩn trương, rung động của Lăng Thanh Trúc, gương mặt Đồ Tam Nương lại lộ đầy tiếu ý. Nàng hé môi, nói: "Lăng đạo hữu, ngạc nhiên lắm sao?".

    "Ngươi có lẽ không nghĩ mình còn được chứng kiến loại đạo thuật thần diệu này một lần nữa.. Mà không, đâu chỉ mình ngươi, khẳng định cả đám lục đại tông môn các ngươi đều cho là như vậy. Đó chẳng phải điều các ngươi hi vọng?".

    * * *

    Rung động qua đi, Lăng Thanh Trúc dần lấy lại bình tĩnh. Nàng hết nhìn Đồ Tam Nương rồi đến nhìn Âm Tiểu Linh ở phía xa, cuối cùng nói ra: "Quỷ diện nhân, ngươi là kẻ đã bị đánh xuống Mộ Vực năm đó, tông chủ phu nhân của Huyết Linh Tông - thê tử của Âm Thiên Chiếu: Đồ Tam Nương?".

    "Bộp bộp..".

    Đồ Tam Nương vỗ tay, miệng cười còn tươi hơn trước: "Lăng đạo hữu, bị ngươi đoán trúng rồi".

    Chuyện tới nước này, Đồ Tam Nương cũng không cần phải che giấu thêm nữa. Nàng chủ động đem chiếc mặt nạ tháo xuống.

    Một dung nhan tuyệt thế liền hiện ra.

    * * *

    "Đồ Tam Nương, thật không ngờ năm đó ngươi đã bị thương tổn nhường ấy, còn bị đánh rơi xuống Mộ Vực mà vẫn có thể sống sót..".

    "Đây chính là bởi vì trời cao có mắt".

    Đồ Tam Nương tiếp lời: "Năm đó, đám lục đại tông môn các ngươi cấu kết với nhau, cùng tiến đánh Huyết Linh Tông ta. Chỉ trong một đêm, trên dưới Huyết Linh Tông, hàng vạn nhân mạng đều bị các ngươi thảm sát. Già trẻ lớn bé, thậm chí con gà con chó các ngươi cũng không tha..".

    "Vẫn còn may, ông trời đã nhìn thấy việc làm gian ác của các ngươi, rũ lòng thương xót mà ra tay che chở, cứu mẹ con ta một mạng..".

    "Lăng Thanh Trúc, không ngại cho ngươi biết, lần này mẹ con ta tái xuất, mục đích chính là tiêu diệt lục đại tông môn các ngươi! Ta muốn các ngươi phải đền tội!".

    * * *

    "Đền tội?".

    Lăng Thanh Trúc không cho là phải: "Hừ.. Huyết Linh Tông các ngươi làm đủ chuyện xấu, đã giết hại biết bao người vô tội, năm đó chúng ta tiêu diệt các ngươi chính là thay trời hành đạo".

    "Thay trời hành đạo?" - Đồ Tam Nương cười gằn - "Ta khinh!".

    "Đám lục đại tông môn các ngươi chẳng qua nhìn thấy thanh thế của Huyết Linh Tông ta quá lớn, thực lực quá mạnh, đâm ra sợ hãi, ganh ghét nên mới cấu kết cùng nhau loại bỏ chúng ta!".

    ".. Nực cười thay, Thiên Kiếm Môn các ngươi đường đường là danh môn chính phái, vậy mà giở thủ đoạn hèn hạ như thế, đi vu oan giá họa cho Huyết Linh Tông ta".

    "Vu oan giá họa? Ý ngươi là gì?".

    Đồ Tam Nương trực tiếp nói ra: "Năm đó, Thiên Kiếm Môn các ngươi đem cái chết của Dương Tổ Hiền đổ lên đầu chúng ta, lấy cớ ấy mà kêu gọi chính giáo thiên hạ, cấu kết tà tông..".

    "Ôi, danh môn chính phái.. Ha ha ha.. Đám người các ngươi chỉ là một lũ đê hèn!".

    "Hết Thiên Kiếm Môn lại đến Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, rồi hàng tá tông môn lớn nhỏ, các ngươi" đồng tâm hiệp lực "mà thay nhau vu oan giá họa cho Huyết Linh Tông ta. Thật bẩn thỉu..".

    "Muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, cần gì phải gieo tiếng ác như thế?".

    * * *

    Trước những lời buộc tội của Đồ Tam Nương, cõi lòng Lăng Thanh Trúc khó tránh có vài phần dao động, trong đầu phát sinh một ít ngờ vực mông lung. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu..

    Với niềm tin vào chính đạo, vào bản phái, Lăng Thanh Trúc phủ định: "Đồ Tam Nương, chuyện năm đó đúng sai thế nào thiên hạ đều rõ, ngươi hà tất xuyên tạc?".

    "Ta xuyên tạc?".

    Đồ Tam Nương cười nhạt: "Trời biết đất biết, ai làm điều ác thì kẻ ấy tự hiểu".

    Nàng dừng một chút, rồi chợt lắc đầu: "Mà ta nói với ngươi mấy thứ này làm gì chứ. Lăng Thanh Trúc ngươi cũng chỉ là kẻ bị người xỏ mũi dắt đi..".

    * * *

    "Lăng Thanh Trúc, thật lòng thì ta đối với ngươi vốn cũng không có ác cảm gì. Ta đã điều tra rõ ràng, chuyện năm đó, ngươi, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ đều chỉ nghe theo Cơ Thành Tử mà hành động, căn bản chả phân được chân - giả, đúng - sai".

    "Tuy nhiên, việc các ngươi ra tay sát hại môn nhân Huyết Linh Tông là điều có thật.. Ăn bánh trả tiền, giết người đền mạng, đấy là cái lẽ hiển nhiên..".

    "Lăng Thanh Trúc, xuất chiêu đi".

    * * *

    Câu nói cuối cùng của Đồ Tam Nương, âm điệu đã khác xa trước đó, hoàn toàn không có lấy một tí cảm xúc nào. Lăng Thanh Trúc, nàng nghe ra được. Nàng biết, đối phương đã thực sự hạ quyết tâm giết mình ngay tại đây.

    Những gì mà Đồ Tam Nương đã nói, bất kể có phải là thật hay không thì đều chẳng còn quan trọng nữa. Riêng mỗi việc thân phận bị bại lộ thôi thì cũng đã là lý do quá đủ để đối phương hành động rồi.
     
  3. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 202: Đuổi giết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Huyết Ảnh Tu La Công của Huyết Linh Tông vô cùng khó lường. Đồ Tam Nương thân là tông chủ phu nhân, khẳng định có được toàn bộ pháp quyết của môn kỳ công này".

    "Hai trăm năm trước, Âm Thiên Chiếu chỉ tu luyện đến tầng thứ bảy đã có thể độc bá một phương, thực lực chấn nhiếp cả lục đại tông môn. Nay Đồ Tam Nương tái xuất, thật không biết bản lãnh đã luyện tới đâu..".

    * * *

    Trong lúc Lăng Thanh Trúc đang âm thầm suy tính phía bên kia thì ở bên này, Đồ Tam Nương cũng biết ý mà chen vào: "Lăng đạo hữu, sao vậy? Sợ rồi à?".

    Bật cười, nàng nói tiếp, giọng điệu chê bai: "Cũng phải thôi. Huyết Ảnh Tu La Công của Huyết Linh Tông ta đã từng khiến cho đám lục đại tông môn các ngươi người người kiêng kị kia mà".

    "Tuy nhiên.. Lăng Thanh Trúc, ngươi sợ cũng được, không sợ cũng tốt, bất kể cảm xúc của ngươi là gì thì kết quả của ngươi hôm nay cũng chỉ có một.. Chết!".

    Theo sau chữ "Chết!" nọ, thân ảnh Đồ Tam Nương cũng tức thì biến mất, để rồi khi lần nữa hiện ra, vị trí của nàng đã đổi từ trước mặt thành sau lưng Lăng Thanh Trúc. Với bàn tay đỏ rực huyết quang, nàng đánh ra một chưởng.

    Phản ứng không chậm, tại thời điểm một chưởng kia vừa tiếp cận thì Lăng Thanh Trúc cũng xoay người chém ra một kiếm, cuối cùng ngăn cản thành công.

    Nhưng..

    Không như trước, lần này kết quả có chút sai biệt. Một chưởng Đồ Tam Nương đánh ra, nó đúng là đã bị đẩy lui; có điều, dư uy thì vẫn còn để lại..

    Sau cuộc chạm trán vừa rồi, hắc kiếm của Lăng Thanh Trúc đã phát sinh vấn đề. Hết sức nghiêm trọng. Vốn đen tuyền, nay nó đã bị máu tươi xâm nhiễm, linh quang đại giảm; chưa hết, thậm chí ngay đến linh tính cũng đã trở nên bất ổn, chẳng còn tương thông nhất mực với chủ nhân được nữa.

    Đây là một kết quả cực kỳ tồi tệ dành cho Lăng Thanh Trúc.

    Hắc kiếm nàng dùng há đâu là linh kiếm bình thường? Hoàn toàn trái lại, nó là một thanh kiếm có phẩm cấp rất cao, tiếp cận cả Thập đại bảo kiếm. Ấy vậy mà..

    Một đòn. Chỉ một lần va chạm với huyết thủ của Đồ Tam Nương liền bị tổn hại nghiêm trọng như thế.. Cái này có ý nghĩa gì? Huyết Ảnh Tu La Công của Đồ Tam Nương vô cùng đáng sợ!

    ]

    * * *

    "Chuyện này..".

    Sớm đã thoái lui, Lăng Thanh Trúc cúi nhìn thanh kiếm trong tay, cõi lòng dậy sóng.

    Nàng rất rung động. Có nghĩ thế nào nàng cũng không thể hình dung được kết quả lại là như vầy..

    Hủy đi linh kiếm của nàng chỉ bằng một lần va chạm? E rằng dù là Âm Thiên Chiếu năm đó cũng chưa chắc có được bổn sự này.

    "Không được rồi. Dựa vào tình huống trước mắt, chỉ sợ Huyết Ảnh Tu La Công của ả đã luyện tới đại thành tầng thứ bảy, hoặc thậm chí có thể đã đột phá tầng thứ tám. Ta không cách nào đủ khả năng ứng phó được..".

    Nếu bên người có mang theo Trường Sinh tiên kiếm, Lăng Thanh Trúc nói không chừng vẫn dám nghênh chiến, nhưng đáng tiếc, hiện tại Trường Sinh lại chẳng ở đây, đánh tiếp mà nói.. mười mươi bị thiệt.

    Lúc này, mau chóng thoát khỏi nơi đây mới là phương án tối ưu nhất. Lăng Thanh Trúc, nàng biết. Và thực tế thì nàng thực sự đã làm như vậy.

    Sau khi vung kiếm đánh ra một chiêu toàn lực, lợi dụng tình cảnh bụi mù tán loạn, nàng đã nhanh chân bay về phía đồ nhi, đem hắn cùng đào tẩu.

    * * *

    "Hừ, còn muốn chạy?".

    Đồ Tam Nương phá xong kiếm chiêu kinh nhân, nhìn theo phương hướng kẻ địch, hừ lạnh.

    Thân thể sáng lên một cách kỳ lạ, loáng cái nàng đã biến thành một đạo huyết quang đuổi theo.

    * * *

    Nhờ có "Tốc" kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết và Thần Hành Bách Biến trong Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp mà Lăng Thanh Trúc đã thi triển được một tốc độ rất chi khủng bố, nháy mắt đã mang theo Lăng Tiểu Ngư vượt ngoài trăm dặm.

    Có điều.. Lăng Thanh Trúc nhanh, Đồ Tam Nương há đâu lại chậm. Trước khi sử dụng Huyết Ảnh Tu La Công, so tốc độ, Lăng Thanh Trúc có thể nhỉnh hơn đôi chút, nhưng còn hiện tại, với việc thần công đã triển lộ thì vị trí đôi bên cũng đổi chiều rồi. Bây giờ, Đồ Tam Nương mới là người có tốc độ "nhỉnh" hơn. Khá nhiều.

    Nếu không phải vì vậy thì Đồ Tam Nương làm sao có thể đuổi kịp mau như thế. Hãy nhìn xem, chỉ trong chốc lát thì đạo huyết quang do nàng hóa thành đã tiếp cận ngay sau lưng hai sư đồ Lăng Thanh Trúc rồi a.

    "Lăng Thanh Trúc, ngươi chạy không thoát đâu!".

    * * *

    "Chết tiệt!".

    Trong đời mình, kể từ khi trở thành phong chủ Trúc Kiếm Phong đến nay, Lăng Thanh Trúc nào đã bao giờ trải qua cảnh này, bị một nữ nhân ma tông đuổi giết?

    Trước nay vốn chỉ có Lăng Thanh Trúc nàng bắt nạt nữ nhân khác thôi đấy!

    Nội tâm vừa lo vừa bực, Lăng Thanh Trúc chửi to: "Mẹ kiếp ngươi Đồ Tam Nương!".

    * * *

    "Hừ.. Lại dám mắng ta..".

    Ở phía sau, Đồ Tam Nương nghe họ Lăng lớn tiếng chửi mình thì cũng cao giọng đáp trả: "Con bà ngươi Lăng Thanh Trúc!".
     
  4. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 203: Trường sinh tiên kiếm?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    * * *

    Thô tục. Rất chi thô tục. Chưa bàn tới thân phận, riêng xét dung nhan, tướng mạo thôi thì cũng đủ làm cho người ta phải để tâm lắm rồi.

    Rành rành là hai đại mỹ nữ nhan sắc khuynh thành tuyệt thế, vậy mà lại dùng những lời lẽ đó.. Trong thiên hạ, thiết nghĩ cũng hiếm. Dám cá, nam nhân nếu có người tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, khẳng định kẻ ấy sẽ rất ngạc nhiên, âm thầm hô thú vị, chú tâm theo dõi.

    Chỉ là.. việc đó đã không xảy ra. Câu mắng của Lăng Thanh Trúc, tiếng chửi của Đồ Tam Nương, ngoại trừ Lăng Tiểu Ngư thì chả còn tên nam nhân nào được mục sở thị nữa cả.

    Mà Lăng Tiểu Ngư ư?

    Trong hoàn cảnh hung hiểm hiện giờ, hắn làm gì còn có tâm tư mà thưởng thức. Mỹ nữ mắng nhau đúng là đặc sắc đấy, nhưng đặc sắc thì cũng phải để ý tới an nguy của mình chứ.

    Kề sát bên người Lăng Thanh Trúc, trong lớp linh lực do nàng thi triển, Lăng Tiểu Ngư đầy vẻ lo lắng: "Sư phụ, nàng vẫn đang theo sát chúng ta!".

    "Ta biết!".

    "Vậy sư phụ có thể bay nhanh hơn được không?".

    "Nếu nhanh được thì ta cũng nhanh rồi! Tiểu tử ngươi không thấy đến cả chân nguyên ta cũng thiêu đốt đây sao?".

    Nhanh hơn, Lăng Thanh Trúc phải đâu không muốn. Nàng muốn lắm chứ. Nhưng khổ nỗi cái mong muốn "nhỏ nhoi" ấy của nàng, nó vẫn còn cách thực tại xa lắm. Gần bên, có chăng là bóng dáng Đồ Tam Nương.

    Đạo huyết quang kia, nó đã đuổi ngay sát đít rồi!

    "Con mẹ ngươi Đồ Tam Nương!".

    * * *

    Một lúc sau.

    Trải qua hồi lâu rượt đuổi, đến hiện tại thì cả Lăng Thanh Trúc lẫn Đồ Tam Nương đều đã dừng lại. Lăng Thanh Trúc, nàng tất nhiên chẳng nguyện dừng, chỉ là.. không dừng thì không được.

    Đường đã bị chặn, chạy, làm sao chạy?

    * * *

    "Lăng Thanh Trúc, ta nói rồi. Hôm nay ngươi chạy không thoát".

    "Hừ..".

    Lăng Thanh Trúc liếc xéo: "Đồ Tam Nương, ngươi cũng đừng nên tự tin quá. Muốn giết ta? Mạng của phong chủ Trúc Kiếm Phong này không dễ lấy đâu".

    "Vậy sao? Thế thì thử một chút.."

    "Chíu!".

    Lời chưa kịp dứt thì từ tay Đồ Tam Nương, một tia sáng màu đỏ được bắn ra, hướng thẳng về phía sư đồ Lăng Thanh Trúc.

    Mặc dù đòn đánh rất mau lẹ nhưng vốn vẫn đang đề cao cảnh giác, Lăng Thanh Trúc đã khá dễ dàng đem đồ nhi tránh thoát. Thừa hiểu nếu còn giữ Lăng Tiểu Ngư bên cạnh sẽ càng thêm nguy hiểm, nàng tái hiện bài cũ, gọi ra kim chung mà chụp hắn lại.

    "Khốn kiếp Đồ Tam Nương..".

    Lăng Thanh Trúc xắn lên tay áo, dũng khí chả biết từ đâu lại dâng lên cuồn cuộn.

    Có lẽ vì quá bực bởi suốt từ nãy giờ phải vắt chân lên cổ chạy bán sống bán chết, nàng dứt khoát bỏ đi ý định, thôi không chạy nữa.

    E sợ đã tan, với khuôn mặt hầm hầm lửa giận, nàng cấp tốc thôi động linh lực, lớn tiếng: "Đồ Tam Nương, ngươi muốn đánh chứ gì? Tốt! Lăng Thanh Trúc này sẽ chiều nguơi tới bến!".

    "Đồ Tam Nương, có bao nhiêu bản lãnh cứ xuất ra hết đi! Để ta xem Huyết Ảnh Tu La Công của ngươi lợi hại tới nhường nào!".

    "Ha ha.. Lăng Thanh Trúc ngươi quả nhiên thú vị." Đồ Tam Nương tán thưởng.

    Tiếp đấy thì bảo: "Lăng Thanh Trúc, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ngươi phải chết đau đớn đâu".

    "Ta sống hay chết còn chưa tới phiên ma nữ như ngươi định!".

    Hắc kiếm ngân lên, Lăng Thanh Trúc chẳng nhiều lời thêm nữa, lập tức triển khai công kích.

    Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp: Kiếm Hóa Vi Ti!

    Khác nhiều so với trước, kiếm chiêu được Lăng Thanh Trúc đánh ra lần này rất đỗi thần diệu. Thay vì một đạo kiếm quang to lớn thì hiển hóa ra đây lại là hàng tá những sợi tơ mảnh nhưng ngập tràn uy năng hủy diệt.

    Một cái dạng kiếm một cái dạng tơ, loại hình công kích nào khó lường hơn thì ngay kẻ ngốc còn biết.

    Đồ Tam Nương, nàng tất nhiên hiểu rõ. Sự đáng sợ của những sợi tơ mỏng manh kia, nàng hoàn toàn cảm nhận được. Một chút sơ suất, khẳng định thân thể nàng sẽ liền bị chúng cắt ra thành từng đoạn ngay.

    Dạ chẳng dám có chút nào khinh thị, Đồ Tam Nương vừa trông thấy hắc ti đánh tới thì lập tức thi triển Huyết Biến, đem bản thân hóa thành một đám máu tươi hòng tránh đi.

    Hữu kinh vô hiểm, rốt cuộc nàng cũng thành công với phương án ấy. Thân thể tụ lại tại một vị trí khác, cách xa ban nãy, Đồ Tam Nương đang tính phản công thì thần tình chợt biến.

    Nàng khẩn trương ngẩng đầu nhìn lên thì thấy phía trên, một đạo thanh quang đang đâm thẳng xuống mình. Thực thể bên trong là một thanh kiếm, nhưng không phải hắc kiếm Lăng Thanh Trúc cầm ban nãy. Thanh kiếm này dài hơn, đồng thời cũng mỏng hơn. Thêm nữa, thanh kiếm này chẳng phải màu đen mà là màu xanh. Nếu để ý, không khó để nhìn ra hai chữ "Trường Sinh" được khắc ở gần chuôi kiếm..

    "Trường Sinh", nó có nghĩa gì? Lẽ nào thanh kiếm này chính là Trường Sinh tiên kiếm, một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm vang danh thiên hạ của Thiên Kiếm Môn?

    Nhưng.. làm sao có thể.. Trường Sinh tiên kiếm là bảo vật trấn môn, đáng ra giờ này phải nằm ở Trúc Kiếm Phong mới phải chứ.

    Lăng Thanh Trúc đã mang theo khi xuất sơn ư?

    Không thể nào. Tiên kiếm há đâu là thứ có thể tùy tiện mang đi. Thậm chí kể cả khi Lăng Thanh Trúc có là phong chủ Trúc Kiếm Phong - vị chủ nhân hiện thời của Trường Sinh đi nữa.

    Chưa tới mức đại họa lâm đầu, thiên hạ biến loạn thì Ngũ Đại Tiên Kiếm sẽ không xuất hiện. Đồ Tam Nương dám chắc điều đó.

    Chỉ là.. thanh kiếm đang nhắm đỉnh đầu nàng đâm xuống đây, cái uy áp kinh khủng này, nó lại là chuyện gì?
     
  5. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 204: Hung kiếm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kinh nhưng không loạn, dưới hung uy của thanh kiếm chưa biết có phải là Trường Sinh hay không kia, Đồ Tam Nương cấp tốc bày ra phòng hộ, hai tay đồng thời hướng thương khung đánh lên.

    Tức khắc, hai huyết thủ to lớn hiện ra, cùng nhau đối kháng với đạo thanh quang đang tiến xuống.

    "Oành.. oành.. h.. h!".

    * * *

    Một bất ngờ đã xảy ra. Trong cuộc va chạm lần này, huyết thủ của Đồ Tam Nương vậy mà lại bại dưới kiếm quang của Lăng Thanh Trúc. Tuy nhiên, lạ lùng thay, trên mặt Đồ Tam Nương, thay vì lo lắng sợ hãi thì lúc này, thứ hiện lên đây lại là tiếu ý.

    Không sai, chính là tiếu ý. Đồ Tam Nương, nàng cười.

    Thân ảnh hiện ra ở một nơi khác, giữa không trung, Đồ Tam Nương nhìn đối thủ của mình, thâm ý nói ra: "Lăng Thanh Trúc," Trường Sinh tiên kiếm "của ngươi thật là đáng sợ a, suýt tí nữa thì dọa chết ta rồi".

    "Hừm.. Đại ma nữ như ngươi, chết được một người đỡ một người".

    Ngó xuống thanh kiếm màu xanh đang cầm trong tay, Lăng Thanh Trúc tiếp lời, giọng vẫn hằn học như cũ: "Nếu như thứ ta đang cầm là bản thể của Trường Sinh tiên kiếm thì mạng của ngươi đã xong tám đời rồi".

    "Đáng tiếc, tiên kiếm chân chính lại không ở đây".

    Đồ Tam Nương nhẹ lắc đầu, đầy cảm khái: "Aizz.. Lăng Thanh Trúc, ngươi hẳn là đang cảm thấy tiếc nuối lắm nhỉ? À, cũng có lẽ là bất cam chăng?".

    Thở ra một hơi, giọng Đồ Tam Nương dần nghiêm túc lại: "Lăng Thanh Trúc, ta công nhận Ngũ Đại Tiên Kiếm của Thiên Kiếm Môn ngươi rất lợi hại, nhưng nếu tự cho rằng chỉ cần có tiên kiếm ở bêm liền có thể lấy mạng ta thì ngươi lầm rồi".

    "Bản thể Trường Sinh ở đây thì thế nào? Với đạo hạnh của ngươi thì có thể điều khiển được bao lâu, có thể chém ra được bao nhiêu kiếm? Nhớ năm đó, sư huynh Cơ Thành Tử của ngươi cũng bất quá sử dụng được Cang kiếm hai lần mà thôi..".

    * * *

    "Có Trường Sinh ngươi cũng sẽ bại, không có Trường Sinh.. ngươi chết càng nhanh hơn".

    Vẻ hung ác lộ rõ trên khuôn mặt, Đồ Tam Nương vừa hướng Lăng Thanh Trúc bước đi vừa nói.

    "Lăng Thanh Trúc, chịu chết đi".

    "Mạng ta ở đây, có bản lãnh thì tới lấy!".

    Lăng Thanh Trúc vừa dứt câu thì liền mng theo kiếm ấn Trường Sinh lao lên, bắt đầu tấn công dồn dập. Nào Bát Tự Kiếm Quyết, nào Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, và thậm chí là Thiên Diệp Thủ, tất cả đều được nàng tận lực thi triển.

    Không thể không nói, kể từ lúc Lăng Thanh Trúc xuất ra kiếm ấn Trường Sinh thì uy lực những đòn đánh của nàng đã tăng lên đáng kể. Bát Tự Kiếm Quyết, và nhất là Cửu Lộ Phiêu Hương Kiếm Pháp, sự biến hóa đã trở nên phong phú, đa chiều hơn. Dám cá, nếu đang đối mặt với nàng chẳng phải Đồ Tam Nương mà là một tên chân nhân hậu kỳ nào khác thì một trăm quá chín mươi chín đã bị nàng hạ sát cả rồi.

    Đáng tiếc.. Thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

    Lăng Thanh Trúc có đạo hạnh thâm sâu, pháp lực cao cường là thật, nhưng Đồ Tam Nương, bản lãnh của nàng cũng không phải giả. Với Tu La Hóa Cốt Thủ và Huyết Ảnh Tu La Công - hai đại kỳ công kinh khủng bậc nhất trong thiên hạ, nàng dư sức để đè ép mọi đối thủ. Lăng Thanh Trúc bất quá cũng chỉ là một trong số đó - những kẻ sẽ gục ngã dưới chân nàng mà thôi.

    Không. Nàng không cuồng vọng. Những lời nàng đã nói ban nãy hoàn toàn là thật, có cơ sở hẳn hoi. Kể cả hôm nay Lăng Thanh Trúc có mang theo tiên kiếm Trường Sinh thì nàng cũng sẽ áp chế được.

    Suốt hơn hai trăm năm qua, Đồ Tam Nương nàng há đâu chỉ biết trốn chạy, tìm kiếm thiên tài địa bảo chữa thương cho mình và nữ nhi. Nàng vẫn luôn ngày đêm tu tập đạo pháp đấy..

    Cái ngày này, Đồ Tam Nương nàng đã chờ đợi quá lâu rồi. Công cuộc báo thù, tru diệt lục đại tông môn, hôm nay sẽ bắt đầu từ Lăng Thanh Trúc..

    * * *

    "Keng! Keng!".

    "Keng!".

    Đồ Tam Nương một bên ra sức chống đỡ kiếm ấn Trường Sinh, một bên âm thầm tích súc lực lượng. Cứ thế, trải qua một hồi quần chiến ác liệt, khi hai cánh tay đã bắt đầu có dấu hiệu đau nhức do trực tiếp ngạnh kháng cùng kiếm ấn, nàng đột nhiên mở to hai mắt, di chuyển ra phía sau Lăng Thanh Trúc rồi bất ngờ tung ra một đòn cực hiểm.

    Một chưởng kia, chứa đựng bên trong là cả trời lực lượng, lại còn kèm theo cả độc tố, thiết nghĩ nếu trúng phải, mười mươi Lăng Thanh Trúc sẽ lập tức ngã xuống ngay.

    May mắn, nàng tránh được.

    Phản ứng vô cùng mau lẹ, trước khi bị độc thủ của Đồ Tam Nương đánh trúng thì Lăng Thanh Trúc đã kịp xoay người rồi vung lên kiếm ấn đón đỡ.

    Nhưng.. mọi thứ còn chưa kết thúc.

    Tại thời điểm Lăng Thanh Trúc xoay người đón đỡ thì sau lưng nàng bỗng hiện ra thêm một Đồ Tam Nương nữa. Tương tự người trước, Đồ Tam Nương này cũng tung ra một chưởng. Khác, có chăng là một chưởng này mang theo khí tức hủy diệt ghê gớm hơn, chứa đựng độc tố nhiều hơn.

    Với sự kết hợp cả Tu La Hóa Cốt Thủ và Huyết Ảnh Tu La Công, khẳng định một khi Lăng Thanh Trúc trúng phải chưởng này, thân thể lẫn nguyên thần nàng sẽ bị hủy ngay tức khắc.
     
  6. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 205

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chết, đấy đã là kết cục của Lăng Thanh Trúc. Bởi lẽ hiện giờ nàng làm sao có thể xoay trở kịp. Trước mặt, sau lưng, cả hai đều có độc thủ của Đồ Tam Nương. Mà hai độc thủ này, một cái lại kinh khủng hơn một cái..

    Lại nói, tốc độ ra đòn của Đồ Tam Nương há đâu lại chậm?

    Từ nãy giờ nàng đã âm thầm tích súc lực lượng, lúc này đánh ra chính là những đòn chí tử. Cửa nào cho Lăng Thanh Trúc thoát ra được đây?

    Vô vọng, đấy là những gì đang thấy. Chấm dứt, đấy là điều mà Đồ Tam Nương đang nghĩ. Chỉ có điều..

    Trời mấy khi chiều lòng người. Tận mắt nhìn thấy chắc gì đã thật. Ít ra thì trong trường hợp này, thị giác của Đồ Tam Nương đã bị đánh lừa. "Lăng Thanh Trúc" vừa xoay lưng vung kiếm ấn Trường Sinh đón đỡ độc thủ kia, nó thực ra chỉ là ảo ảnh. Chân thân của Lăng Thanh Trúc hiện đã ở một nơi khác rồi. Ngay trên đỉnh đầu của Đồ Tam Nương.

    "Nguy!".

    Cõi lòng thầm hô lên một tiếng bất ổn, Đồ Tam Nương vội vàng ngưng công kích, mau chóng thoái lui. Tiếc rằng đã chậm. Trên đầu nàng, kiếm ấn Trường Sinh đã đâm xuống.

    "Xẹt!".

    * * *

    "Tách tách..".

    "Tách tách..".

    Một lần nữa, máu lại đổ. Từ trên vai trái của Đồ Tam Nương, những giọt máu đỏ tươi đang lặng lẽ chảy xuôi dòng..

    Nét mặt âm trầm, nàng ngẩng đầu nhìn kẻ vừa làm cho mình bị thương tổn.

    "Tử nhãn.. Lăng Thanh Trúc, cặp mắt của ngươi lẽ nào chính là Tử Ngục Ma Đồng?".

    Đồng tử màu tím, bên trong lại có sóng nước xao động liên hồi, căn cứ vào những đặc điểm ấy, Đồ Tam Nương gần như đã có thể khẳng định thứ mình đang thấy đây chính là Tử Ngục Ma Đồng - cặp linh nhãn với đầy những truyền thuyết chết chóc xung quanh nó.

    Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Lăng Thanh Trúc hồi âm, Đồ Tam Nương nói tiếp: "Quả nhiên chính là Tử Ngục Ma Đồng".

    "Vừa rồi ta còn đang ngạc nhiên là làm sao mình lại không nhận ra huyễn thuật của ngươi, hóa ra hết thảy đều nhờ vào đôi mắt này".

    "Ha ha.. Quả là kỳ lạ. Trong truyết thuyết, Tử Ngục Ma Đồng xưa nay chỉ xuất hiện trên người những kẻ thuộc giới tà đạo, không phải đại ma đầu thì cũng là bậc ma nữ độc bá một phương, vậy mà Lăng Thanh Trúc ngươi, ngươi lại sở hữu cặp mắt tà ác này..".

    Trước những lời cảm thán nọ, Lăng Thanh Trúc thủy chung vẫn bảo trì trấn định, chẳng chút lung lay. Nàng đáp trả: "Thiện ác do người, linh nhãn hay tà nhãn lại nói lên được điều gì?".

    "Ồ, vậy sao..".

    Đồ Tam Nương không tán đồng, cũng chẳng phản đối, chỉ bảo: "Vậy thì Lăng Thanh Trúc, hãy cho ta thấy nhãn thuật của ngươi đã luyện tới cảnh giới nào. Ta thực là đang rất muốn kiến thức xem Tử Ngục Ma Đồng có bao nhiêu lợi hại".

    "Như ngươi muốn".

    Bí mật đôi mắt của mình đã bị đối phương nhìn ra nên Lăng Thanh Trúc đã chẳng còn lợi thế bất ngờ nữa, đành công khai thi triển nhãn thuật. Thừa hiểu bổn sự của đối phương, nàng tập trung hết mức, tận lực đề thăng huyễn thuật lên mức cao nhất có thể.

    Sắc tím càng ngày càng đậm, sóng nước xao động mỗi lúc một nhiều, cùng với sự thay đổi của Tử Ngục Ma Đồng, bầu không khí xung quanh Lăng Thanh Trúc cũng nhanh chóng trở nên âm u, lạnh lẽo..

    Ánh dương quang thoáng chốc lụi tàn, ngày bỗng hóa đêm.. Giữa không gian tăm tối ấy, vô số tiếng ma kêu quỷ gào chợt nối nhau vang lên.. Tiếp đấy, hàng ngàn thân ảnh xuất hiện. Chúng nhe nanh múa vuốt, bay lượn quanh người Đồ Tam Nương, chực chờ xâu xé. Tràng cảnh kinh khủng vô cùng.

    Nhưng, còn chưa hết. Sau những oan hồn lệ quỷ hình hài dữ tợn, một biển lửa cũng mau chóng hiện ra dưới chân Đồ Tam Nương. Đồng thời, trên đầu nàng, kiếm ấn Trường Sinh cũng tùy thời đâm xuống.

    Điểm đáng nói ở đây là kiếm ấn này, nó không phải chỉ có một.

    Mười? Hai mươi? Không. Vô số.

    Trên bầu trời tối đen như mực, thanh quang hiện ra chẳng biết bao nhiêu mà kể, đâu đâu cũng có. Mỗi một đạo thanh quang là một kiếm ấn của Trường Sinh, cái nào cái nấy đều mang theo hung uy khiếp người, dư sức để tru diệt một tên chân nhân hậu kỳ bình thường.

    Mặc dù Đồ Tam Nương không phải một chân nhân hậu kỳ bình thường, nhưng chắc chắn dưới vô số kiếm ấn nọ, thể xác lẫn nguyên thần nàng đều sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc.

    Chạy ư?

    Đồ Tam Nương nàng có thể chạy được đi đâu khi mà xung quanh là ngàn vạn oan hồn lệ quỷ, bên dưới là biển lửa ngút trời thiêu đốt?

    Trái - phải, trên - dưới, trước - sau, mọi phương vị hết thảy đều đã bị phong tỏa. Thời khắc này, thậm chí kể cả có sử dụng Huyết Biến thì khả năng trốn thoát của Đồ Tam Nương, tin tưởng cũng chỉ là con số không tròn trịa.

    Làm sao.. Bằng cách nào mà Đồ Tam Nương bảo toàn tính mạng được đây? Phản sát.. chính là như vầy sao? Đây chính là cái giá mà nàng phải trả vì đã dám xem nhẹ Lăng Thanh Trúc?

    Nếu đúng là vậy thì.. tiếc nuối thay.
     
  7. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 206

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên hạ mỹ nhân không thiếu, nhưng đạt tới đẳng cấp của Đồ Tam Nương, thử hỏi được mấy người?

    Xưa, đúng thật chẳng rõ; bằng xét ngày nay, dung nhan so được cũng chỉ có duy nhất một người: Vương của hồ tộc - Thiên Hồ Đại Mi. Chết đi há lại không đáng tiếc?

    Nam nhân thiên hạ, dám cá sẽ có rất nhiều người phản đối đấy.

    Dù vậy, có phản đối thêm nữa cũng chả để làm gì. Lăng Thanh Trúc đã hạ sát tâm, đại thủ đoạn cũng đã được nàng tung ra rồi, còn ai có thể ngăn cản?

    * * *

    "Đồ Tam Nương, chết cho ta!".

    Đi kèm câu nói, Lăng Thanh Trúc cũng chỉ tay về trước. Theo đó, vô số oan hồn lệ quỷ đồng loạt lao vào cắn xé Đồ Tam Nương; trên đỉnh đầu nàng, ngàn vạn kiếm ấn Trường Sinh cũng thi nhau đâm xuống; trong khi bên dưới, biến lửa ngút trời cũng đột ngột trào dâng đem thân thể nàng cuốn lấy. Cảnh tượng.. thật chẳng khác nào địa ngục hiện chốn dương trần. Cực kỳ khủng khiếp.

    Thân chìm hiểm cảnh, dưới đại thủ đoạn của Lăng Thanh Trúc, những tưởng Đồ Tam Nương sẽ phải cả kinh thất sắc thì không, khuôn mặt nàng, nó lại rất chi bình tĩnh.

    Mặc cho oan hồn lệ quỷ cắn xé, mặc cho kiếm ấn xuyên thủng qua người, mặc cho biển lửa thiêu đốt thịt da, Đồ Tam Nương vẫn đứng yên bất động, hai mắt nhắm nghiền, miệng chẳng buồn thốt ra một thanh âm nào.

    Cứ vậy, nàng để cho thân thể bị phá hủy, mãi đến khi sắp hóa thành tro bụi thì mới bắt đầu có phản ứng. Cặp mắt nàng, nó đã vừa mới mở ra. Tuy nhiên, so với trước thì đã có nhiều sai biệt. Trong đôi mắt ấy, đồng tử thay vì màu đen thì hiện tại đã biến thành màu xanh, hai hàng lông mi cũng là như thế, xanh biếc một màu.

    Đó là một cặp linh nhãn, vốn dĩ thể chất chứ chả phải do tác động của thần thông, đạo thuật. Cặp mắt này, với những dấu hiệu đang hiển hiện ra đây thì nó rất có khả năng là..

    "Thiên Phượng Thần Mục". Chính miệng Lăng Thanh Trúc đã vừa thốt ra như vậy.

    Đứng nhìn ngàn vạn oan hồn lệ quỷ, vô số kiếm ấn Trường Sinh và cả biển lửa ngút trời đang dần tan biến dưới uy năng của Thiên Phượng Thần Mục, Lăng Thanh Trúc đã không thể tin vào mắt mình được nữa.

    Nàng không hiểu. Nàng không tiếp nhận nổi chuyện này.

    Thiên Phượng Thần Mục.. Tại sao Đồ Tam Nương lại có thể sở hữu Thiên Phượng Thần Mục - thánh nhãn trong truyền thuyết - khắc tinh của Tử Ngục Ma Đồng?

    Chẳng phải cổ nhân đã nói đó là tuệ nhãn chỉ những bậc hiền nhân thánh giả mới có khả năng sở hữu thôi ư..

    * * *

    Tử Ngục Ma Đồng, Thiên Phượng Thần Mục..

    Buồn cười thay, mai mỉa thay.. Một thứ thuộc về tà đạo thì lại xuất hiện trên người một tu sĩ chính giáo, trong khi một thứ đáng ra nên dành cho các bậc hiền nhân thánh giả của chính giáo thì lại đang được nắm giữ bởi một đại ma nữ của giới tà đạo..

    Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Trò đùa gì thế này?

    Thượng thiên an bài mới lố bịch làm sao..

    "Lăng Thanh Trúc, ngươi có cảm thấy nực cười lắm không?".

    Cũng cùng chung cảm nhận với họ Lăng, Đồ Tam Nương sau khi phá tan huyễn cảnh thì nhấc chân tiến lại, vừa thong thả bước đi vừa nói: "Ta là ma nữ nhưng lại sở hữu một cặp thánh nhãn, còn ngươi, một đại tu sĩ của giới chính đạo được thế nhân kính ngưỡng lại nắm giữ một đôi tà nhãn.. Lăng Thanh Trúc ngươi nói xem, thượng thiên có phải đã ngủ quên trong lúc viết ra số mệnh của ta và ngươi rồi không?".

    Cảm xúc đa phần đã lắng xuống, Lăng Thanh Trúc vẫn bảo trì quan điểm, vẫn giữ vững niềm tin: "Thánh nhãn - tà nhãn, bất quá cũng chỉ là một đôi mắt, lại nói lên được điều gì? Tâm thiện người thiện, tâm ác người ác. Lăng Thanh Trúc ta trước giờ không làm chuyện trái với lương tâm, đừng nói một cặp mắt, kêt cả tứ chi, gương mặt đều mang dấu hiệu của ác ma thì lại thế nào? Ta.. không thẹn với lòng".

    "Bộp bộp bộp..".

    Đồ Tam Nương vỗ tay, cười bảo: "Hay cho câu không thẹn với lòng.. Lăng Thanh Trúc à Lăng Thanh Trúc, ta thấy ngươi cái gì cũng tốt, duy mỗi trí óc thì kém cỏi quá".

    "Năm đó, ngươi đã giết biết bao nhiêu người vô tội. Năm đó, có biết bao nhiêu kẻ thiện lương đã phải nằm xuống. Mấy vạn môn nhân Huyết Linh Tông, tất cả đều bị các ngươi thảm sát chỉ trong một đêm, đều đã biến thành oan hồn vất vưởng. Bọn họ vẫn đang ngày đêm than khóc đấy, Lăng Thanh Trúc ngươi có biết không?".

    "Không thẹn với lòng sao? Ha ha ha.. Ha ha ha ha..".

    Đồ Tam Nương ngửa mặt cười to, mắt xen lẫn thương cảm cùng oán hận: "Nực cười.. Ha ha ha.. Thật là nực cười..".

    "Lăng Thanh Trúc! Ngươi quá ngu muội!".

    "Soạt!".

    Trong thanh âm nồng đậm sát ý, Đồ Tam Nương đã chủ động tiếp nối trận chiến còn dang dở. Từ trong lòng bàn tay nàng, một quả cầu màu đỏ được ném thẳng về phía Lăng Thanh Trúc.

    "Oành.. h.. h!".

    Lách mình tránh đi, Lăng Thanh Trúc xoay người, tính phản công thì một lần nữa, huyết quang đã đánh tới.

    "Oành!".

    "Oành!".

    * * *

    Liên tiếp là những hư ảnh bàn tay máu được tung ra bởi Đồ Tam Nương. Cách tấn công của nàng, nó đã hoàn toàn khác trước, tần suất tung chiêu cao hơn rất nhiều. Tất nhiên, uy lực của mỗi đòn cũng mạnh mẽ hơn.

    Có lẽ.. Đồ Tam Nương nàng đang muốn mau chóng lấy mạng Lăng Thanh Trúc, qua đó kết thúc trận chiến này.

    Và thực tế thì.. nàng đã sắp làm được rồi.

    Chẳng có bất ngờ nào từ Lăng Thanh Trúc nữa cả. Kiếm thuật cũng được, huyễn thuật cũng tốt, bất kể Lăng Thanh Trúc nàng có xuất ra thủ đoạn gì đi nữa thì kết cục vẫn chỉ có một. Kẻ chịu thiệt vẫn luôn là nàng.

    Đạo hạnh của Đồ Tam Nương quá cao. Lăng Thanh Trúc nàng căn bản chưa phải là đối thủ xứng tầm. Dù rằng nàng là chân nhân hậu kỳ, cũng rất mạnh.

    Hai lần nàng thương tổn Đồ Tam Nương trước đó, hết thảy đều chỉ nhờ vào yếu tố bất ngờ, do Đồ Tam Nương sơ suất phòng bị bởi xem thường đối thủ. Nhưng bây giờ, khi mà Thiên Phượng Thần Mục đã mở thì mọi chuyện đã thay đổi rồi. Dưới cặp thánh nhãn này, mọi đòn công kích, dù công khai hay ngấm ngầm thì cũng đều bị khám phá ra cả..

    Trải qua một hồi lâu giao chiến, rốt cuộc thì chuyện nên đến cũng phải đến. Sau một cú lách người tinh tế, Đồ Tam Nương cuối cùng đã thành công chạm được vào người Lăng Thanh Trúc.

    Rất hung ác, một huyết thủ được tung ra, trực tiếp đánh thẳng lên ngực Lăng Thanh Trúc, khiến nàng bị đẩy lui cả đoạn dài, miệng hộc máu tươi.

    Mà, đâu chỉ miệng, trên mắt nàng, máu cũng đang chầm chậm chảy xuống. Có lẽ suốt từ nãy giờ, bởi nàng đã quá cố gắng thi triển huyễn thuật nên mới gánh lấy hậu quả này. Không thành tất bại, đấy cũng là chuyện thường tình trong chiến đấu.

    Một tay giữ lấy mắt, một tay che lấy ngực, Lăng Thanh Trúc thở hổn hển, nhìn chằm Đồ Tam Nương..

    "Lăng Thanh Trúc, sao vậy? Đến mở miệng cũng thấy khó khăn rồi hả?".

    Trái với bộ dạng chật vật của họ Lăng, Đồ Tam Nương lúc này lại khá điềm nhiên thư thái. Nàng ngó xem đối thủ, nhẹ lắc đầu: "Coi bộ dạng của ngươi kìa, ngay cả đứng còn không vững..".

    Thở ra một hơi, từ mỉa mai chuyển sang thương hại, Đồ Tam Nương tiếp tục nói: "Lăng Thanh Trúc, xét ra thì ngươi cũng có thể xem là một kỳ nữ, chỉ đáng tiếc là niềm tin của ngươi lại mù quáng quá".

    "Ngươi bảo ta xuyên tạc, cho rằng chuyện năm đó Thiên Kiếm Môn ngươi làm là đúng. Nhưng Lăng Thanh Trúc, ngươi lầm rồi. Những lời ta nói toàn bộ đều là thật. Sư huynh Cơ Thành Tử của ngươi, hắn thực chất chỉ là một kẻ tiểu nhân, một tên ngụy quân tử mà thôi. Nực cười cho các ngươi, bấy lâu vẫn luôn bị hắn dối gạt mà không hay không biết..".

    * * *

    "Được rồi. Những gì ngươi nên biết ta đều đã nói cho ngươi biết. Thiết nghĩ dù chết ngươi cũng có thể an lòng nhắm mắt".

    "Lăng Thanh Trúc, vĩnh biệt".
     
  8. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 207

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khoan đã!".

    "Sao? Lăng Thanh Trúc, ngươi còn nhắn nhủ điều gì?".

    Gắng bình ổn khí huyết, ngăn chặn độc tố đang cố xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của mình, Lăng Thanh Trúc nâng lên cánh tay trái, nói: "Đồ Tam Nương, ngươi không phải muốn Trường Sinh Thụ ư? Nó đang ở đây, bên trong giới chỉ của ta".

    "Thì sao?".

    Đồ Tam Nương tỏ ra hờ hững: "Lăng Thanh Trúc, không lẽ ngươi tính dùng Trường Sinh Thụ trao đổi?".

    "Thật đáng tiếc, đã muộn rồi.. Lăng Thanh Trúc ngươi đã nhìn thấy diện mạo của ta, đã biết rõ thân phận, mục đích của ta. Ngươi nghĩ ta còn có thể để ngươi sống mà rời khỏi đây ư?".

    "Ngươi nên làm thế thì hơn..".

    Lăng Thanh Trúc tiếp lời: "Đồ Tam Nương, ta nhắc lại: Trường Sinh Thụ đang nằm trong giới chỉ của ta".

    Thần sắc nghi hoặc, Đồ Tam Nương vẫn chưa hiểu ra ý tứ, đành quay đầu nhìn tới Âm Tiểu Linh đang đứng bên ngoài quan chiến, chừng như muốn hỏi: "Tiểu nha đầu, nàng ta nói như vậy là sao?".

    Khuôn mặt kia, ánh mắt ấy, Âm Tiểu Linh vừa ngó qua liền hiểu được. Các nàng là mẫu tử đã cùng nhau chung sống bao nhiêu năm rồi kia mà, thế nào lại không hiểu..

    Nhưng, cũng chính vì quá quen, đã hiểu nên giờ phút này đây Âm Tiểu Linh chỉ muốn chạy tới gõ lên đầu mẫu thân mình một cái. Ý tứ đe dọa sẽ hủy đi Trường Sinh Thụ của Lăng Thanh Trúc rõ ràng như thế mà bà còn chưa nhận ra, đây có phải là quá ngốc rồi không?

    Thắc mắc? Âm Tiểu Linh nàng không biết có cái gì mà mẫu thân mình phải thắc mắc, nghi hoặc.

    Trên đời này, có lẽ cũng chỉ duy nhất mẫu thân nàng mới như thế, rất khôn ngoan nhưng đôi lúc lại đần đến độ khiến người phát bực.

    Phần vì câu hỏi có hơi ngớ ngẩn, phần vì còn đang bận suy tính lát nữa làm sao để bảo toàn mạng sống cho Lăng Tiểu Ngư, Âm Tiểu Linh rốt cuộc lựa chọn trầm mặc, bực thì bực nhưng vẫn lờ đi ánh mắt mong cầu của mẫu thân..

    Bên này, Đồ Tam Nương trông thấy nữ nhi quay lưng, cũng tự hiểu là không thể cậy nhờ, đành tự thân vận động. Nàng hướng Lăng Thanh Trúc, chép môi bảo: "Lăng Thanh Trúc, muốn gì thì cứ huỵch toẹt ra đi, đừng có úp úp mở mở".

    Ta úp mở?

    Lăng Thanh Trúc ngẩng lên, trong lòng có chút khó giải. Nàng không nhớ mình đã úp mở điều gì đấy.

    Thời gian hạn hẹp, sau cùng, Lăng Thanh Trúc vẫn lựa chọn làm theo. Nàng nói rõ hơn: "Đồ Tam Nương, nếu ngươi thực muốn lấy mạng ta.. vậy thì giới chỉ này, ta cũng sẽ lập tức hủy đi. Trường Sinh Thụ mà ngươi muốn, nó sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này".

    "Thì ra ý ngươi là vậy".

    Đã thông suốt vấn đề, Đồ Tam Nương lúc này mới lộ ra lo ngại. Nàng hết nhìn mặt Lăng Thanh Trúc lại liếc xuống cánh tay, ngó xem hai chiếc giới chỉ mà đối phương đang đeo, thầm suy tính..

    Thừa biết đối thủ của mình đang âm thầm toan tính điều gì, Lăng Thanh Trúc chủ động đáp trả ngay: "Đồ Tam Nương, nếu ngươi đang tính giở trò gì đó thì ta khuyên ngươi tốt nhất hãy từ bỏ".

    "Đánh, Lăng Thanh Trúc ta đúng là đánh không lại. Tuy nhiên.. Ngươi nên nhớ giới chỉ đang ở sát ngay bên cạnh ta; Lăng Thanh Trúc ta muốn hủy nó, bất quá một ý niệm. Đồ Tam Nương, trong sát na ngắn ngủi này, ngươi liệu có kịp đoạt lấy, hoặc là nói.. ngươi có kịp giết ta?".

    Câu hỏi không khó, đáp án rất dễ, thế nhưng Đồ Tam Nương lại bảo trì trầm mặc, một đỗi lâu cũng chưa thấy nói năng gì.

    Phải đợi đến khi Lăng Thanh Trúc sắp không chờ thêm được nữa, tính lên tiếng thì nàng mới mở miệng. Vẻ căng thẳng đã tiêu thất tự lúc nào, nàng nở ra một nụ cười thân thiện: "Lăng đạo hữu, coi ngươi kìa, cần gì phải quyết liệt như vậy..".

    "Lăng đạo hữu, thật ra ngươi đã hiểu lầm rồi. Những lời ta nói lúc nãy cũng đâu phải thật. Ta vốn không có định giết ngươi".

    Không định giết ta?

    Lăng Thanh Trúc thầm hừ lạnh: "Có quỷ mới tin ngươi".

    Sát ý kia, bộ dạng hung ác ấy, kẻ ngu còn biết là Đồ Tam Nương nàng tính làm gì. Mà Lăng Thanh Trúc nàng, nàng há đâu chỉ là một kẻ thiểu năng đần độn?

    Dáng vẻ lạnh lùng, Lăng Thanh Trúc bảo: "Đồ Tam Nương, bớt nói nhảm".

    Giơ lên giới chỉ, nàng tiếp tục: "Trường Sinh Thụ đang ở đây, ngươi muốn hay là không muốn?".

    Đồ Tam Nương thu lại tiếu ý, nghiêm túc gật đầu: "Muốn".

    "Tốt".

    Lăng Thanh Trúc đưa ra điều kiện: "Trường Sinh Thụ ta có thể đưa cho ngươi, nhưng đổi lại, ngươi cũng phải để sư đồ ta bình an rời khỏi chỗ này".

    Đồ Tam Nương thoáng cân nhắc, cuối cùng lựa chọn gật đầu: "Được, ta đồng ý".

    "Lời nói suông chẳng đáng tin. Đồ Tam Nương, ngươi hãy dùng tâm ma phát thệ".

    "Lăng Thanh Trúc, có cần phải như vậy? Đồ Tam Nương ta tốt xấu gì cũng là đại nhân vật, phẩm chất con người ta cũng không tệ..".

    Bỏ ở ngoài tai, Lăng Thanh Trúc vẫn kiên trì ý định: "Ma nữ ma môn các ngươi rất xảo quyệt, ta không tin được. Đồ Tam Nương, ngươi dùng tâm ma phát thệ vấn tốt hơn".

    "Ta? Vậy còn Lăng Thanh Trúc ngươi thì sao?".

    Đồ Tam Nương liếc xéo: "Trong mắt ngươi ma nữ ma môn chúng ta không đáng tin thì trong mắt ta, đám tu sĩ chính đạo các ngươi cũng chẳng đáng tin.. Lăng Thanh Trúc, ta làm sao biết ngươi có giữ lời giao ra Trường Sinh Thụ hay không".
     
  9. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 208: Chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện đó ngươi không cần lo. Giống như ngươi, Lăng Thanh Trúc ta cũng sẽ dùng tâm ma phát thệ".

    Thỏa thuận cứ vậy mà tiến hành. Cả Lăng Thanh Trúc lẫn Đồ Tam Nương đều quyết định ngưng chiến, cùng hướng thượng thiên mà phát thệ.

    Không như những lời thề nguyện bình thường, tâm ma phát thệ rất có ý nghĩa đối với tu sĩ. Lời thề này, một khi đã phát ra thì tu sĩ nhất định phải thực thi, nếu làm trái, hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Chết ngay thì chưa hẳn, nhưng sớm muộn cũng sẽ gánh lấy tai ương. Hoặc tu vi cả đời không tiến, hoặc bị chết bất đắc kỳ tử, hoặc thân bại danh liệt, thân thể tàn phế, rất nhiều khả năng nhưng tất thảy đều hết sức nặng nề.

    Lăng Thanh Trúc, Đồ Tam Nương, bọn họ đương nhiên ý thức được cân lượng của tâm ma phát thệ. Có điều.. ý thức là một chuyện, hành động ra sao thì đấy lại là chuyện khác.

    Lăng Thanh Trúc thế nào thì chưa biết thật, nhưng còn Đồ Tam Nương.. Chưa chắc.

    Sau bao nhiêu năm ôm ấp thù hận, hôm nay tái xuất chính là để tầm cừu báo oán. Mục tiêu của Đồ Tam Nương nàng chính là tiêu diệt lục đại tông môn, dùng máu tươi của bọn họ mà tế bái vong hồn của mấy vạn môn nhân Huyết Linh Tông đã bị thảm sát năm đó..

    Âm Phong Cốc, Bái Nguyệt Giáo, Thiên Kiếm Môn, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, sáu đại tông môn, Đồ Tam Nương nàng muốn toàn bộ đều phải trả giá cho tội ác của mình. Đặc biệt là Thiên Kiếm Môn.

    Đối với chính phái được xem là thế lực đứng đầu thiên hạ này, nàng vô cùng muốn hủy diệt. Nhất là tên chưởng môn đê hèn giả dối Cơ Thành Tử kia.

    Đồng ý Lăng Thanh Trúc không phải Cơ Thành Tử, cũng không hèn hạ như hắn, nhưng rốt cuộc vẫn là một vị phong chủ của Thiên Kiếm Môn. Thêm nữa, vị phong chủ này còn biết được thân phận và mục đích của nàng, thử hỏi Đồ Tam Nương nàng làm sao có thể buông tha? Như vậy khác nào thả hổ về rừng?

    Trước khi thời cơ chín mùi, Đồ Tam Nương nàng quyết sẽ không để xảy ra sai lầm nào. Công cuộc báo thù của nàng, đừng hòng có ai ngăn cản được!

    Với những toan tính âm thầm, Đồ Tam Nương hướng Lăng Thanh Trúc, mỉm cười mà rằng: "Lăng đạo hữu, tâm ma đều đã phát thệ xong, đạo hữu có thể đem Trường Sinh Thụ giao cho ta rồi chứ?".

    Lăng Thanh Trúc không vội đáp. Thay vì đáp ngay thì nàng lại mau chóng thoái lui về phía sau, bảo trì khoảng cách nhất định với Đồ Tam Nương. Xong xuôi mới cất tiếng: "Đồ Tam Nương, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?".

    "Nuốt lời?".

    Đồ Tam Nương phủ nhận: "Lăng đạo hữu, ngươi nói gì lạ vậy. Ta tốt xấu gì cũng là một vị chân nhân hậu kỳ, trước đây còn từng là tông chủ phu nhân của Huyết Linh Tông.. Một người có thân phận như ta làm sao lại đi nuốt lời đây?".

    "Lại nói, vừa rồi chúng ta không phải đã cùng nhau dùng tâm ma phát thệ ư? Lăng đạo hữu, gan ta dẫu lớn hơn nữa cũng không dám làm trái lời thề tâm ma a".

    Dáng vẻ đắn đo, nhưng rồi Lăng Thanh Trúc cũng quyết định tin tưởng. Nàng tháo một trong hai chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra, hơi chần chừ, sau đấy thì ném thẳng về phía Đồ Tam Nương.

    Rất cẩn thận, Đồ Tam Nương không trực tiếp dùng tay bắt lấy mà thi triển đạo thuật hiển hóa ra một bàn tay, vươn về phía trước.

    Nói sao thì Lăng Thanh Trúc cũng là một cây đại thụ, lại nổi tiêng quái nhân, tâm tư của nàng mấy ai lường được. Phòng bị vốn dĩ là nên.

    Và thực tế, sự cẩn trọng của Đồ Tam Nương đã chẳng dư thừa. Lăng Thanh Trúc đích xác đã giở trò. Chiếc giới chỉ vừa được nàng ném ra, bên trong có Trường Sinh Thụ hay không thì chưa biết, duy thấy đây chỉ là một màn biến hóa rất chi hoa lệ.

    Từ một chiếc nhẫn đeo tay nho nhỏ, loáng cái nó đã bành trướng ra tận hơn trăm thước, đem Đồ Tam Nương nhốt ở bên trong.

    "Lăng Thanh Trúc! Ngươi lại dám giở trò!".

    Trong cơn tức giận, Đồ Tam Nương gọi ra loan đao rồi phóng thẳng về phía Lăng Thanh Trúc. Ngay sau đấy, thân ảnh nàng cũng cấp tốc lao đi.

    Tiếc rằng.. nàng đi không được lâu. Bất kể có là loan đao ra trước hay những huyết thủ đầy uy lực đánh tới sau thì kết quả cũng chỉ có một, đều bị chấn bay trở về.

    Bức tường linh lực mà giới chỉ của Lăng Thanh Trúc tạo ra kia, nó thật sự là quá kiên cố.

    "Hừ.. đi ngang không được thì ta đây lại đi dọc".

    Tâm ý xoay chuyển, Đồ Tam Nương lập tức triển khai hành động. Thay vì lao tới như trước thì bây giờ nàng lại độn thổ xuống đất. Tuy nhiên, mọi thứ cũng chẳng khác gì ban nãy. Ra không được vẫn là ra không được. Thậm chí kể cả khi nàng đã sử dụng Huyết Biến đi nữa.

    Rõ ràng, thứ đang vây khốn nàng chả phải một giới chỉ bình thường. Nó là bảo vật, phẩm cấp chắc chắn còn thuộc hàng trân bảo.

    Tự biết trong nhất thời bản thân khó có thể thoát ra, bất đắc dĩ, Đồ Tam Nương mới hướng nữ nhi kêu gọi: "Tiểu nha đầu! Mau bắt nàng ta lại!".

    "Muốn bắt ta? Đừng hòng!".

    Vốn đã chuẩn bị từ nãy giờ, Lăng Thanh Trúc vừa trông thấy Âm Tiểu Linh có ý tứ ra tay thì liền hành động ngay. Linh phù, phi kiếm, ngân châm, ám khí các kiểu, toàn bộ đồng loạt được nàng ném ra. Ném xong, một giây cũng chẳng chần chừ, nàng khẩn trương bay đến chỗ Lăng Tiểu Ngư, thu lại kim chung rồi mang theo hắn tẩu thoát.
     
  10. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Chương 209

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính lúc này, khi Âm Tiểu Linh định đuổi theo thì khu vực bên trong giới chỉ, một trận cuồng phong chợt nổi lên.

    Trong tiếng gào thét ghê rợn chói tai, một thân ảnh hiện ra.

    Đó là một sinh vật to lớn, có dáng như chó, lông dài, bốn chân, tương tự như gấu mà không có vuốt, có mắt mà không mở được.. Đích thị Hỗn Độn - một trong tứ đại hung thú sinh ra từ thuở hồng hoang.

    Lẽ dĩ nhiên, Hỗn Độn này chẳng phải chân thân hay hồn phách thực sự, bất quá chỉ là do lực lượng biến hóa ra. Nhưng dù vậy, cái uy nó thể hiện cũng rất đỗi kinh người, thừa đủ để uy hiếp tu sĩ chân nhân hậu kỳ bình thường.

    Đồ Tam Nương không phải tu sĩ chân nhân hậu kỳ bình thường, bản lãnh của nàng rất lớn, điều đó không giả. Nhưng thậm chí là như vậy đi nữa thì cũng chưa chắc nàng sẽ an toàn bên trong giới chỉ được. Đơn giản là bởi thứ muốn tấn công nàng chẳng riêng mình hư ảnh Hỗn Độn. Trừ bỏ Hỗn Độn thì từ giới chỉ, có ba sinh vật khác nữa cũng hiện ra.

    Con thứ nhất có dáng như trâu, ngoại hình như hổ, khoác trên da lớp lông như nhím, trên lưng có cánh, bay được, tiếng kêu giống chó, xác thực Cùng Kỳ.

    Con thứ hai thì tướng hình đồ sộ, lông dài hơn hai thước, chân hùm mặt người, đuôi dài một trượng tám thước, rành rành Đào Ngột.

    Con thứ ba mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ; miệng lớn nhe ra, răng nhọn như lưỡi cưa, rõ ràng Thao Thiết.

    Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, tứ đại hung thú lần lượt hiện thân, khí thế quả to lớn vô cùng. Nó lớn tới nỗi khiến cho Đồ Tam Nương phải chửi to.

    Không lầm. Đồ Tam Nương, nàng đích xác đã chửi. Lời nói cụ thể như sau:

    "Tứ Hung Giới, vậy mà thật là Tứ Hung Giới.. Con mẹ ngươi Lăng Thanh Trúc! Ngay đến loại bảo vật trấn phái của tà tông mà ngươi cũng có!".

    Đồ Tam Nương thực đã vô cùng kinh ngạc. Có nghĩ thế nào nàng cũng chẳng thể hình dung được Tứ Hung Giới - một bảo vật thất lạc vạn năm của giới tà đạo lại đang nằm trong tay Lăng Thanh Trúc - một tu sĩ chính giáo.

    Môn nhân chính giáo, bọn họ không phải rất có thành kiến với tà ma ngoại đạo ư? Cớ gì một tà vật như Tứ Hung Giới lại được Lăng Thanh Trúc nàng ngang nhiên đeo trên tay thế kia?

    Mà đeo thôi đã đành, đằng này.. Lăng Thanh Trúc nàng rõ ràng còn đem nó tế luyện, dùng đại lượng chân nguyên bồi đắp nhiều năm nữa..

    Đồ Tam Nương dám khẳng định điều đó. Từ trên thân ảnh của tứ đại hung thú, nàng cảm nhận được khí tức nồng đậm của họ Lăng.

    * * *

    "Bản thân sở hữu Tử Ngục Ma Đồng - đôi mắt chí tà - chưa đủ, giờ lại còn lòi ra thêm một Tứ Hung Giới - mội đại tà vật của ma môn.. Con mẹ ngươi Lăng Thanh Trúc, rốt cuộc thì ta là ma nữ hay ngươi mới là ma nữ đây..".

    "Ta không cam.. Đồ Tam Nương ta thật sự là không cam!".

    * * *

    Đứng ở bên ngoài bức tường do Tứ Hung Giới tạo ra, Âm Tiểu Linh trông thấy mẫu thân đứng phía trong ca thán, mắng chửi thì không nhịn được, nói lớn:

    "Mẫu thân! Người còn đứng đó ca cẩm làm gì? Mau thoát ra đi!".

    * * *

    Nghe nữ nhi nhắc nhở, Đồ Tam Nương lại càng thêm bực. Nàng cũng to tiếng đáp lại: "Tiểu nha đầu ngươi không xuất bảo vật ra giải vây cho ta, đứng đó la hét cái gì?".

    "Bản lãnh của mẫu thân lớn như vậy, cần gì con cứu! Người có thể tự ra được mà!".

    * * *

    "Hừ.. Nữ sanh ngoại tộc. Đúng là nữ sanh ngoại tộc..".

    Trong miệng lầm bầm một câu như vậy xong, Đồ Tam Nương lúc này mới đưa mắt quét nhìn bốn con vật to lớn đang gầm gừ, nhe nanh múa vuốt xung quanh.

    "Lăng Thanh Trúc, ngươi quả nhiên có lưu lại thần hồn ở đây".

    "Tốt thôi. Để ta đem mớ thần hồn này đánh cho tan nát hết..".

    Đã quyết liền hành, Đồ Tam Nương lập tức đưa tay lên miệng, nhổ ra một món đồ vật. Đó là một chiếc roi màu đỏ, rất bé. Nhưng dưới tác động của đạo thuật, kích cỡ của nó đã mau chóng tăng lên, loáng cái biến dài hơn năm thước.

    "Hừm.. Tứ đại hung thú sao? Để hôm nay Đồ Tam Nương ta dùng Đả Thần Tiên này dạy bảo đám súc sinh các ngươi một trận".

    "Lăng Thanh Trúc, ngươi còn tính kéo dài thời gian tới bao giờ? Ra tay đi!".

    "Grào.. ào!".

    "Grừ.. rừ.. rừ!".

    Đúng như ý nguyện của Đồ Tam Nương, khi tiếng nàng vừa dứt thì thân ảnh tứ đại hung thú cũng bắt đầu hành động. Dưới sự thao túng từ đám thần hồn mà Lăng Thanh Trúc lưu lại, chúng phối hợp cùng nhau, luân phiên công kích.

    Trước thế công dồn dập ấy, Đồ Tam Nương sau một hồi né đông tránh tây thì chợt chuyển mình đáp trả. Đả Thần Tiên trên tay chẳng rõ từ bao giờ đã dài thêm hàng chục thước, nàng vung roi đánh mạnh lên đầu thân ảnh Hỗn Độn.

    "Chát!".

    "Gáo.. áo!".

    * * *

    Mặc dù chỉ là hư ảnh do lực lượng biến hóa mà thành, nhưng do là kết tinh của rất nhiều hồn phách, lại được bao đời chủ nhân của Tứ Hung Giới dùng chân nguyên bồi đắp nên Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, mỗi con đều có linh trí nhất định, cũng biết cảm nhận nỗi đau, thành ra hét thảm âu rất đỗi bình thường.

    Lại nói, tếng kêu vừa rồi của Hỗn Độn, thật ra mới chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

    Tiếp sau Hỗn Độn, ba con còn lại là Thao Thiết, Cùng Kỳ, Đào Ngột cũng lần lượt được Đả Thần Tiên của Đồ Tam Nương "hỏi thăm".

    "Chát!".

    "Chát!".

    * * *

    "Chát!".

    "Này thì Thao Thiết!".

    "Này thì Cùng Kỳ!".

    "Chát! Chát!".

    "Này thì Đào Ngột!".

    * * *

    Nếu phải dùng một từ để miêu tả Đồ Tam Nương lúc này, thiết nghĩ không có gì thích hơn là chữ "Bá".

    Đồ Tam Nương, nàng rất bá. Thao Thiết, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Hỗn Độn, tứ đại hung thú vốn ghê gớm là thế, ấy vậy mà qua tay nàng, hiện tại chúng chả khác gì con chó con mèo, bị đánh đến phát hoảng, liên tục phải né tránh.

    Khổ nỗi.. Đồ Tam Nương, nàng nào có nhân từ nương tay cho. Không cần biết đối phương phản kháng hay là trốn chạy, nàng vẫn như cũ vung roi mà đánh tới tấp.

    Đả Thần Tiên trong tay nàng hết vung bên đông lại quất sang bên tây, hết đánh lên đầu lại đánh xuống đuôi, cứ vậy mà nối nhau liên hồi. Bộ dạng.. hung ác vô cùng.

    * * *

    "Ực..".

    Chừng như cũng bị mẫu thân mình dọa sợ, đang đứng bên ngoài Tứ Hung Giới, Âm Tiểu Linh vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai chân lui về sau một đoạn, trong lòng thầm nghĩ: "Mẫu thân quả nhiên đúng như giáo chúng đồn đại, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn bội phần".

    Chuyển mắt nhìn sang nơi khác, phương hướng mà sư đồ Lăng Thanh Trúc đã đào tẩu, nàng lo lắng nhắn gửi: "Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư, sư đồ các ngươi tốt hơn hết là đừng nên nán lại một giây nào. Dù là Tứ Hung Giới cũng không thể vây khốn được mẫu thân ta lâu đâu".

    "Lăng Tiểu Ngư.. Lần sau gặp lại, có lẽ ta và ngươi đã là kẻ thù..".

    "Bảo trọng".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...