Tiếc Nuối Tác giả: Trúc Châu Thể loại: Tản Văn Tiếc nuối hay là nuối tiếc là một trạng thái buồn bã xen chút thất vọng vì mình đã bỏ lỡ một điều gì đó hay sự day dứt khôn nguôi vì những gì mình đã làm, đã gây ra trong quá khứ. Đây là một trạng thái tâm lý tiêu cực, cần được nhận diện và buông bỏ. Có những câu thơ rất hay cho chúng ta giải pháp để đừng xảy ra sự tiếc nuối trong đời: "Quá khứ không truy tìm. Tương lai không ước vọng. Quá khứ đã qua rồi Tương lai thì chưa đến Chỉ có pháp hiện tại Tuệ quán chính là đây." Nghe có vẻ chẳng liên quan gì đến việc để chúng ta đừng tiếc nuối, nhưng sự thật đằng sau những câu chữ này khiến chúng ta phải suy nghĩ, từ đó mới có thể thẩm thấu. Chỉ có cách sống trong thế giới hiện tại, làm tốt những điều trong hiện tại thì tự nhiên sẽ không có sự hối tiếc. Giống như ta muốn xua đi bóng tối chỉ cần thắp một ngọn đèn, khi ánh sáng lan tỏa, bóng tối sẽ tan biến. Có lẽ một trong những điều bất lực nhất của con người chính là mong muốn quá khứ có thể quay trở lại. Để mình có thể làm khác đi, nói khác đi, để mình có thể bên cạnh người đó, để mình có thể trao cho người đó những yêu thương.. vv Nhưng sự thật là: Quá khứ là vĩnh viễn không thể nào quay lại. Cho nên, khi đã bước qua một ngày mới, một thời điểm khác, một thời gian khác, chúng ta hãy biết chấp nhận. Chấp nhận những gì đã xảy ra. Một khi tâm đã chấp nhận bạn sẽ bớt phản ứng với chính mình, bớt dằn vặt, thậm chí bớt đau khổ vì những chuyện đã qua. Chính lúc này đây, bạn hãy can đảm lên mà buông xuống, vì chỉ duy nhất làm được điều này bạn mới thanh thản thật sự. Chuyện đó, người đó, dù gì cũng đã trôi qua rồi, đã xảy ra rồi, có tiếc nuối bao nhiêu đi nữa cũng không thể quay trở lại mà sửa chữa. Càng tiếc nuối những gì đã xảy ra bao nhiêu bạn càng đánh mất đi sự an vui trong hiện tại bấy nhiêu. Lúc ấy, bạn không chỉ giận chính mình, bực mình chính mình mà đôi khi bạn sẽ phát tán sức nóng của cơn sân đó đến những người thương xung quanh mình. Vì thế hãy nghĩ thoáng ra và nghĩ đến điều tốt đẹp hơn ở phía trước. Nếu có thể sửa chữa, có thể bù đắp bao nhiêu trong hiện tại thì cố gắng mà làm cho hết lòng. Nếu đã lỡ gây ra những điều lầm lỗi, khiến tâm ta bất an, ta không thể bắt tâm trí quên ngay hay xóa sạch tất cả ký ức. Điều chúng ta có thể làm là nhớ lại để mà rút kinh nghiệm cho bản thân, để lần sau không còn phạm phải, chứ không phải nhớ lại rồi ray rứt, buồn bã, dằn vặt bản thân. Tất cả những tâm lý này, sẽ còn làm cho hiện tại của ta đau khổ thêm một lần nữa. Chẳng khác nào bạn lại muốn hâm nóng lại nỗi đau của mình. Nói thì dễ làm thì khó, khó chứ không có nghĩa là không làm được. Mỗi khi tâm nhớ về quá khứ, cảm thấy buồn khổ hãy kiên trì, nhẫn nại và dịu dàng với bản thân mình. Một lần làm chưa được, thì hai lần, hai lần làm chưa được thì làm lần nữa, đến khi nào chúng ta hiểu thật rõ bản chất của nó, đến khi nào chúng ta làm được thì thôi. Tâm ta thường ương bướng nhưng một khi được huấn luyện, tâm cũng phải chịu khuất phục. Sau tất cả, hãy luôn sống tỉnh thức, biết rõ thân tâm để chúng ta không bao giờ thốt lên hai chữ: "Giá như.." - Trúc Châu -