Review Truyện Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Thảo luận trong 'Sách - Truyện' bắt đầu bởi Socola đắng, 4 Tháng ba 2020.

  1. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    [​IMG]

    Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, ngược

    Truyện có tên xuất bản là "Tịch mịch" tuy nhiên thì mình thấy cái tên này nó không hay cho lắm bởi nó ngắn quá, nguyên văn của nó là một câu thơ cơ mà: Tịch mịch không đình xuân dục vãn. Tuy không thích nhưng có thể nói "tịch mịch" là từ khóa của cả truyện. Hai chữ 'tịch mịch' này đã xuyên suốt từ đầu cho tới cuối tác phẩm, không có một cái kết thê lương nào hết, chỉ là tịch mịch.

    Truyện đặt ở bối cảnh triều Thanh, nhưng nước cổ trong truyện xa xưa như thời Hán mấy ngàn năm về trước. Từng cái nhấc tay nhấc chân tuyệt đối đúng mực, trái ngược hoàn toàn với vẻ phóng khoáng cởi mở trong Đông cung – tác phẩm có bối cảnh cổ xưa hơn nó rất nhiều. Tác phẩm có cái kết lửng lơ mà tác giả tâm đắc nhất. Đó là một chuyện tình giữa Khang Hi và Vệ Lâm Lang, nhưng nỗi cô đơn của tình yêu ấy lại được vẽ lên bởi thơ của nam phụ Nạp Lan Dung Nhược.

    Đọc chương mở đầu của truyện, đó là câu chuyện của Hòa phi – sủng phi của Hoàng đế. Nếu nói toàn bộ cuốn truyện này là một vẻ tịch mịch, thì nên nói chương mở đầu là một vẻ buồn đau. Bởi sủng ái cả đời mà Hòa phi có được lại chỉ là do thế thân người khác. Khi đó Lương phi Vệ Lâm Lang còn sống, Bát a ca đã lớn, nhưng Hoàng đế lại chỉ sủng ái nàng, quan tâm mọi phi tần hậu cung, chỉ lạnh nhạt với mình Lương phi. Khi đó nàng thích mặc sắc hồng, thích náo nhiệt, nhưng vì Hoàng đế thích sắc xanh và sự tĩnh lặng mà nàng ép mình theo đó. Khi đó Hoàng đế muốn vẽ nàng nhưng đặt bút lại không nhìn nàng vẫn vẽ ra được một khuôn mặt xinh đẹp, nữ tử trong tranh có vài phần giống nàng nhưng lại chẳng phải nàng. Khi đó Hoàng đế gặp ác mộng bất chợt tỉnh dậy, dù ôm lấy nàng nhưng miệng lại gọi 'Lâm lang'. Nàng không biết Lâm lang là ai, nàng cũng chẳng quan tâm nhiều, vì nàng hiểu rõ điều nàng cần là được Hoàng đế yêu thương. Nhưng rồi khi hưởng hết sủng ái của Hoàng đế, đến khi Hoàng đế đã rời xa rồi, nàng mới biết Lâm lang là người nào, mới biết bản thân là ai, mới hiểu tình yêu của Hoàng đế là như thế nào. Hóa ra, nàng vẫn chỉ tự mình đa tình suốt mấy chục năm, hóa ra kẻ hèn mọn mới chính là nàng..

    Tôi thích chương này lắm, còn thích hơn nội dung truyện nữa. Bởi ở đây có đủ ngược, đủ đau lòng mà tôi muốn. Tất cả các nhân vật, chẳng ai đạt được điều mình muốn, chính Hoàng đế cũng vậy, chính nàng cũng vậy, chính các phi tần cũng vậy, chính con trai của nhân vật chính Bát a ca cũng vậy, và kể cả kẻ được làm vua Tứ a ca kia cũng chẳng khác. Thế mà câu chuyện chính lại không đau lòng đến thế..

    Mỗi chương đều được mở đầu bởi những dòng thơ tình của Nạp Lan, tuy dài nhưng lúc nào tôi cũng đọc hết, dù chưa thể cảm nhận được chất thơ tuyệt đẹp cổ xưa truyền lại này.

    Nói Vệ Lâm lang đáng thương, tôi không đồng ý. Con đường này là do nàng chọn, nàng cũng thoải mái chấp nhận rồi thì còn có gì đáng thương hại? Phải nói rằng nàng may mắn, may mắn vì gia đình phạm tội mà vẫn được trực tiếp hầu ngự tiền, may mắn vì người nàng yêu cũng yêu nàng, may mắn vì lọt vào mắt vua, may mắn vì được vua yêu, may mắn khi vua biết nàng giả dối nhưng vẫn lựa chọn tin yêu nàng, càng may mắn vì có đứa con có hiếu. Cả đời nàng có mấy khi phải tranh đấu, chẳng phải luôn được vua bảo vệ hay sao?

    Nữ chính Lâm Lang lớn lên ở nhà ngoại – phủ đệ đại nhân Nạp Lan Minh Châu, cùng với biểu ca Dung Nhược là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hai người đã không còn cơ hội gặp lại nữa khi Lâm Lang trở thành cung nữ Tứ Chấp Khố, còn Dung Nhược làm ngự tiền thị vệ bên Hoàng đế Khang Hi.

    Trong một cuộc đi săn, Dụ Thân vương Phúc Toàn và thái giám Lương Cửu Công nảy ra ý muốn gán ghép Lâm Lang với Hoàng đế. Từ đó Lâm Lang trở thành cung nữ ngự tiền. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Hoàng đế si tình với Lâm Lang đến hết thuộc chữa rồi, dạy nàng viết tên húy của mình là Huyền Diệp, vì nàng mà sẵn sàng đổi trắng thay đen vụ mất nhẫn ngọc..

    Còn Lâm Lang thì sao?

    Tôi không chắc là Lâm Lang có yêu Hoàng đế không nhưng tôi có thể xác định một điều là Hoàng đế rất yêu Lâm Lang.

    "Hoàng tổ mẫu, nàng không phải là mụn nhọt của Huyền Diệp, nàng là tính mạng của Huyền Diệp. Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không thể lấy đi cái mạng này của tôn nhi được."

    Nhưng tình thâm bất thọ. Đến cuối cùng bên cạnh Hoàng đế chỉ còn lại bốn chữ này mà thôi.

    Bởi vì người là Hoàng đế, bởi vì người phải kiên định quân tâm, bởi vì người không thể vì một nữ tử mà làm ra những chuyện hoang đường hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn phải kết thúc. Kết thúc sinh ly kiểu này còn đau hơn tử biệt bội lần. Rõ ràng Lâm Lang còn đó. Thậm chí cũng chẳng phải cách trở xa xôi, nàng vẫn là Lương tần đấy thôi, thậm chí hai người còn có Bát a ca..

    Nhưng cuối cùng vẫn mãi mãi không đến được. Vẫn cứ là Hòa phi nhận lấy hết thảy sủng ái hai mươi năm.

    Tất cả chỉ là giấc mộng không thành của Hoàng đế mà thôi.

    Người trong tâm trí, đã mãi mãi chẳng còn cạnh bên nữa rồi.

    Chỉ có thể nhớ mà không thể gặp, gặp mà coi như chưa từng quen biết thôi.

    "Nhớ đến khắc cốt ghi tâm mười năm, vô vọng mười năm, nàng vẫn đứng duyên dáng trước mắt như xưa.."

    Tình yêu của Nạp Lan thì giống như dấu phẩy trong truyện, chỉ là thêm vào, trở thành nút thắt cho tình yêu của đôi chính, vì hầu như anh này chẳng có tí uy hiếp nào, phải nói là dù có cho thì anh này cũng chẳng dám tranh giành tí nào ấy chứ. Đây thì là chuẩn thực tế, ai mà dám tranh với cửu ngũ chí tôn, tru di cửu tộc còn là nhẹ nhàng đấy!

    Còn tình yêu của nam chính Khang Hi thì không cần phải nói. Sự xuất hiện của Lâm lang giống như cơn gió mát thổi vào cuộc đời khô khan nóng nảy của bậc đế vương, hai người còn hợp cạ, nàng còn có thể đối thơ, khác hẳn nữ nhi hoàng cung. Yêu đến sâu đậm mới hiểu cách bảo vệ nàng là không quan tâm nàng, tuy đổi lại bằng cả đời tịch mịch nhưng vẫn cam lòng. Một tình yêu sâu đậm đầy thực tế với cuộc đời đế vương, mà sự ngăn cản của Thái hoàng thái hậu càng làm nổi bật lên tình yêu này.

    Một vị vua dẹp loạn tam phiên, bình định thiên hạ, chưa có gì là khó khăn với hắn, nhưng đối với nàng hắn lại nói "chẳng còn cách nào cả", hắn thua nàng, thua cái thứ tình cảm này của hắn. Hắn biết nàng thích Nạp Lan Dung Nhược, hắn cũng biết nàng chưa từng thích hắn nhưng hắn vẫn chọn mù quáng tin nàng, "chỉ cần là nàng nói, trẫm sẽ tin". Hắn cũng có những lúc yếu mềm như thế, hắn không muốn tìm hiểu sự thật là gì, hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, chỉ cần cho hắn thỉnh thoảng được nhìn nàng, chỉ cần nàng sống tốt, hắn đều có thể hy sinh tất cả. Hắn rời xa nàng, hắn sủng ái Ninh quý nhân, hắn đưa Đông quý phi lên đầu sóng ngọn gió tất cả đều vì nàng, hắn ở bên cạnh Nghi phi chỉ vì "nhìn nàng mà ra nàng ấy". Hắn vì nàng mà sống một cuộc đời tĩnh mịch.

    "Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã".

    Lời hứa của hắn năm đó, Lâm Lang luôn nhớ rõ, nàng cũng biết tại sao hắn lại rời xa nàng, tại sao hắn lại sủng ái Họa Châu, tại sao Đông Quý Phi lại hiền hòa với nàng hơn, cũng biết tại sao 10 năm nay nàng lại sống tốt.. Bởi vậy nàng chưa từng hận hắn, nàng biết tất cả mọi chuyện hắn làm tất thảy đều vì muốn nàng có một cuộc đời bình an.

    10 năm sau gặp lại, hắn nhìn nàng mà nói "Chỉ có nàng, mười năm nay đều là nàng, cả đời này chỉ sợ cũng là nàng." Cuộc đời đế vương tịch mịch lại cô đơn, người con gái đó từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hắn, lại từ lúc nào đi vào trong tim hắn, từ lúc nào lại trở thành duy nhất của hắn. Suốt đời này Huyền Diệp ta yêu nhất chỉ có thể là Lâm Lang nàng.

    Một đời, một kiếp, một đôi người.

    Đau thương thay cho vị đế vương si tình. Tiếc nuối thay cho đoạn tình duyên vốn đã nở rộ nhưng chẳng thể khoe sắc.

    "Tịch mịch nhất, chính là tình yêu của bậc đế vương.

    Rời xa nàng, chính là muốn nàng sống thật tốt.

    Lạnh nhạt nàng, chính là muốn nàng hạnh phúc.

    Rõ ràng là nắm trong tay quyền lực tối cao, nhưng nàng ở đó, gần ngay trước mắt, lại chẳng dám ôm lấy nàng vào lòng, nói với nàng rằng đã yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm.

    Cả đời này, người ta yêu nhất chính là nàng, người ta muốn xin lỗi nhất cũng chính là nàng.

    Đoạn tâm tư mà ta cất giấu này, nàng hiểu mà, phải không?"

    * * *

    "": Trích

    [​IMG]
     
    Nnbnnnnbj, Hệ hệBụi thích bài này.
  2. Socola đắng

    Bài viết:
    97
    Nhất sinh nhất thế nhất song nhân
     
    Nnbnnnnbj thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...