Tích Luân Giả Thể loại: Tiên hiệp, dị giới. Tác giả: Nhử Nam Thanh. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Nhử Nam Thanh Văn án: Vương Mãn: "THIÊN KHÔNG BẠO KHỞI. LOẠN VŨ TRƯỜNG KHÔNG. Đạo pháp khai sinh trước khi cả Bàn Cổ phân chia thiên địa. Cứ thế lịch sử trải dài đến triệu năm, tỷ năm, tỷ tỷ năm. Dù là thiên tài xuất chúng, hay là phế vật mấy mươi năm, đã bước vào tu chân đều từ thấp mà lên. Từ Luyện Cốt Tu Tiên tới Đạo Sư, 1 đường đột phá Tiên Đạo Sư phá cảnh kết đan đến nguyên anh rồi lại hóa thần, đại thừa Chỉ cần tinh lực đầy đủ, phá không đằng lôi, đằng vân giá vũ, tiếp nhận thiên kiếp là chính thức đột phá đăng tiên. Đến tu vi cảnh giới này đã cho là 1 cường giả thật thụ." Tô Nhang: "Phần Quyết hay Công Pháp thì sao, như bộ Ngũ Luân của đệ thì sao" Vương Mãn: "Ngươi có Ngũ Luân, thứ này tuyệt diệu có thể ngươi sẽ hong ngờ đến. Lấy Ngũ Hành nắm chắc, tiến nhập ngũ hành thể, Ngũ Hành giáp. Chỉ cần ngộ tính ngươi cao tham ngộ đại đạo Luân Hồi, Sinh Tử, Nhật Nguyệt, đây là đại đạo của tự nhiên chỉ có thể ngộ hong thể cầu. Đến ta cũng không nói nắm chắc được một phần, Hoàn chỉnh của bộ công pháp này thậm chí tới Cữu Luân. Đạp trên đạo tắc mà đứng đầu Tích cảnh Luân giới." Tô Nhang phì cười. Tô Nhang: "A! Cái này ta từng có nghe qua, Tích luật chi tâm, Giới luân chi đạo. Ta nghĩ ta đã nắm chắc mục đích tiến tới của mình rồi ha ha." Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện TÍCH LUÂN GIẢ!
Tích Luân Giả Thể loại: Tiên hiệp, dị giới Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 1: Ơn Cứu Mạng. Bấm để xem Canh ba! Trong một sơn trấn nhỏ, không khí ảm đạm có thể nghe trong tiếng gió cách rõ ràng. Minh Gia. Minh Phủ, trong một căn phòng nhỏ bên trong vẫn còn len lói lên ánh đèn. Phía sau 1 thiếu niên tựa đầu cạnh cửa sổ, hắn thở nhẹ một hơi. Hắn tên là Tô Nhang, may mắn được vị trưởng lão nào đó trong Minh Gia cứu giúp, lúc cữu tử nhất sinh. Khuôn mặt có vài phần hốc hác, nhưng sơ cái nhìn có thể đoán được thiếu niên này tầm mười bảy hay mười tám tuổi. "Vừa qua đây mà đã hai năm rồi, cũng đã được hai năm ta ở Minh Gia, thời gian trôi qua thật là nhanh, năm đó nếu hong nhờ Minh bá bá cứu ta từ trong nghịch cảnh, e là người nằm dưới ba tất đất là ta mất rồi. Ở cái MỘ PHÁP TIÊN QUỐC này đúng là thực lực luôn nói lên tất cả, kẻ mạnh có thể ức hiếp kẻ yếu, cá lớn có thể ăn cá bé, đúng là tu chân." Hắn ngửa mặt lên trời chăm chú một hồi lâu, trên cao nguyệt quang soi sáng, lướt nhẹ qua khuôn mặt anh tú mà đầy ưu phiền của Tô Nhang, chợt nhớ đến gì đó miệng hắn nhết nhẹ lên nụ cười ấm áp. Hắn là đang nhớ lại năm đó, có cha có đệ đệ, những người luôn bảo bộc dù hắn có lầm lỗi gì. Phương bắc MỘ PHÁP TIÊN QUỐC, Huyết Mã Trấn, Lan Cốc Phường, đứng đầu thế lực ở nơi đây không thể không nhắc tới Tô Gia. Vừa nghĩ đến đây Tô Nhang lại có chút chua xót ở trong lòng. "Không nghĩ tới bọn họ lại đối xử với gia đình ta như vậy." Tay áo thiếu niên nắm chặc, móng tay bấm mạnh đến độ xuyên qua cả da thịt. "Tô Lang ngươi thân là tộc trưởng nhưng lại quá bất nhân, vì bảo vệ con trai ngươi mà đẩy gia đình ta đến con đường chết. Thù này không trả thì ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì." Đến đây đôi mắt hắn lại trầm mặt. "Qua hai năm rồi, sao phụ thận và đệ đệ vẫn biệt vô âm tích. Haiz." Lộp.. cộp.. lộp.. cộp. Tô Nhang quay đầu nhìn lại, nét mặt lúc này mới thoáng diệu lại một tí. "Ta còn tưởng ai, thì ra là hai ngươi đấy àh. Rùa nhỏ." Một năm về trước, trên khúc sông nhỏ, một vị thũy ngư nào đó thấy được cặp rùa tỏa ra hào quang. Thấy chúng đặc biệt nên đã bắt về cho thiếu gia Minh Vân đùa nghịch, nào ngờ về tới Minh Gia, chúng lười nhát và tham ăn vì vây mà Minh Vân cũng chả thèm đễ ý đến. Tô Nhang thấy chúng tội nghiệp nên mang về bầu bạn đến tận bây giờ. "Hai tiểu gia hỏa nhà ngươi cũng thật biết cách phá đi tâm trạng của người ta àh nha, hi.. hi" Ngoài việc trên mai chúng có thũy ngọc mỗi khi ăn nó sẽ phát sáng thì sơ qua nhìn chả có gì đặc biệt cả. Rùa mang ngọc lam sắt hay gọi là tiểu lam, con còn lại mang ngọc huyết sắt gọi tiểu xích. Minh Gia! Ngày hôm sau. Bình minh sớm từ từ mà lên, Tô Nhang tuy được cứu về nhưng về phần công việc hắn không khác 1 giai nhân cho lắm, dáng vẻ mệt mỏi mà lướt qua đại sảnh Minh Gia không xa đó chính là quảng trường, mọi khi nơi này rất váng vẻ nhưng hiện giờ thì lại khác. Hôm nay là kì khảo hạch tư chất sáu tháng một lần, ở nơi đây đã lâu nên việc này đối với hắn như đã quen. Theo như Tô Nhang được biết con đường tu chân cũng không phải dễ dàng gì, dù là thiên tài xuất chúng hay là kẻ khờ khạo nhất gia tộc đều trãi qua bước đầu tiên Luyện Cốt Tiên Tu đạt đến cữu cấp Luyện Cốt vượt qua bình cảnh đột phá, thì tu vi đã là Đạo Sư, nói thì nhẹ chứ cũng biết bao người ở cấp bậc này mãi chẳng đột phá lên được. Đỉnh cấp Đạo Sư (Đại Đạo Sư) đây đã là nửa bước tiến vào Tiên Đạo Sư, việc còn lại chỉ cần độ kiếp là chân chính bước vào Tiên Đạo Cảnh. Với tu vi như vậy hiện ở MỘ PHÁP TIÊN QUỐC chính là một cường giả, hô mây gọi gió. Mặc dù nơi đây tông môn, gia tộc đều không phải ít nhưng dõi mắt cũng khó tìm ra một tên Đỉnh Cấp Tiên Đạo Sư ah. Lướt qua quảng trường, nơi đây hiện tại đã thấy đứng đợi hai mươi đến ba mươi thiếu niên, thiếu nữ. Bốn phía xung quanh người tò mò mà đến nhìn cũng không ít. "Ừm.. ừm" Phía trên cao một vị lão giả trung niên, thân mặc hoàng sam, đứng dậy khỏi ghế ừm nhẹ một tiếng, ngay lập tức toàn trường tĩnh lặng đến độ cây kim rơi cũng có thể nghe được. Vị này chính là nhị trưởng lão của Minh Gia. Minh Phong Ba (Tiên Đạo Sư sơ kì). "Ừm.. ừm! Hôm nay là kì kiểm tra tư chất nửa năm một lần trong gia tộc, ta xin tuyên bố chính thức bắt đầu." Nói xong lão từ từ ngồi lại ghế, ngay lúc này một chấp sự trưởng lão tuân lệnh đứng đợi ở đây từ trước mà chấp hành kiểm tra. "Người đầu tiên! Minh Linh Nhi." Dưới trường, đã thấy một thiếu nữ từ từ bước ra khỏi hàng, nàng có thể đoán chừng tầm mười sáu hay mười bảy tuổi gì đó. Nét mặt cực kì yêu kiều, ngực non đầy đặng, trên người lại diện bộ thanh y mỏng có thể nói từng đường cong tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy. Bên ngoài cũng không ít thanh niên đỏ mắt vì nàng. Trên đài hiện đã đễ sẳn một thạch bàn, thạch này được gọi là Tra Cốt Thạch tuy không phải là vật gì bất phàm nhưng dùng đễ đo cốt luyện tiên thì vô cùng chính xác. Linh Nhi chậm rãi mà lên, ngọc thủ nàng nhẹ nhàng đặt lên thạch bàn. Một luồn khí tụ bao trùm lấy Linh Nhi chỉ một lát lục đạo hào quang đã thấy xoay quanh người nàng. Xung quanh đều trợn tròn mát mà kinh ngạc. "Trời ạ! Nàng ta mười sáu tuổi đã có Lục Mạch Luyện Cốt, đúng là cũng có thể xếp trong những thiên phú của gia tộc, chắc hẳn sẽ được tộc trưởng bồi dưỡng mà lên." "Minh Linh Nhi mười sáu tuổi, lục mạch" Tiếng hô to từ trưởng lão chấp sự. "Người tiếp theo! Minh Thanh Sơn." Một lát sau lại có tiếng thông báo. "Minh Thanh Sơn mười bảy tuổi, lục mạch." Chỉ qua chưa đầy nửa canh giờ, đã có hơn phân nửa người được kiểm tra. Đối với kết quả lại hong đễ mọi ngạc nhiên lắm. "Người tiếp theo! Minh Mộc." Không khi đang nhàm chán thì cái tên này vang lên, nó giống như cơn mưa mùa hạ giải tỏa đi cái nắng gay gắt. Minh Mộc đặt tay lên thạch bàn. Ánh mắt bốn phía đều đổ dồn trên người hắn. Vì được cho là người có thiên phú đứng thứ nhất gia tộc nên kết quả của hắn luôn được mọi người trong đợi. Hào quang bao trùm lấy Minh Mộc, lần này không phải là lục mà là bát, bát đạo hào quang, toàn trường rung động. Đến cả vị chấp sự trưởng lão đều có chút khinh ngạc, tuy hắn hiện là trưởng lão nhưng cũng chỉ tiến cấp Đạo Sư sơ kì không lâu mà thôi. "Minh Mộc mười bảy tuổi, bát mạch luyện cốt." Tô Nhang đúng lúc này cước bộ lướt qua quảng trường. Đứng trên đài cao Minh Mộc đã thấy thân ảnh quen thuộc, hắn không thèm đễ ý đến ai một đường tiến thẳng tới nơi Tô Nhang gọi lên một tiếng "Đại Ca" Bốn phía người nhìn nghe được tiếng gọi đều trợn mắt há mồm. Ai mà có thể nghĩ một tên thiên phú thiên tài lại gọi một kẻ giai nhân là đại ca được chứ. Nói ra sợ rằng cũng chẳng ai tin. Khoảng năm trước hắn cùng tên Minh mộc này có vào rừng nhổ dược thảo, không may lại có tai nạn nhỏ Minh Mộc bị một tiểu thú tấn công, vết thương tuy hong nghiêm trọng nhưng để hai tên nhóc không ai canh chừng vào rừng thì lại khác. May mắn sao Tô Nhang bảy tuổi đã học dược mười một tuổi đã có thể bốc thuốc chữa bệnh mấy vết thương thế này hong thể làm khó được hắn, trên đường đi hắn chỉ vô tình nói thêm tên vài loại thảo dược, tiên khoáng. Ấy thế mà cái tên Minh Mộc lại đem lòng sùng bái không màng đến cái gọi là công tử, ép Tô Nhang phải kết nghĩa với mình, Tô Nhang cũng hết cách bất đắc dĩ lại có thêm một tên nghĩa đệ.
Tích Luân Giả Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 2: Là Hắn. Bấm để xem "Đại ca! Ta bây giờ đã là luyện cốt bát trọng rồi đấy, có thể một tay che chở cho ngươi rồi ha ha." Nghe xong Tô Nhang chỉ biết lắc đầu mà cười khổ, nhẹ vỗ vai Minh Mộc. "Ưm! Ngươi thật sự đã tiến bộ rồi. Từ giờ e là ta phải nhờ ngươi một phần rồi." Phải biết nếu tính về tuổi tác thì hai người cũng chẳng chênh lệch nhau là mấy, còn về tu luyện thì khỏi phải nói có thể so với một trời một vực. Một tên là nhân tài kiệt xuất của gia tộc, còn một kẻ lại là phế nhân hai năm chẳng tu nổi ra nửa mạch. Chỉ vì hai điểm này thôi hắn nhận hai tiếng đại ca đã thấy không tiện. Toàn trường nghe Minh Mộc gọi Tô Nhang là đại ca, tất cả đều ngạc nhiên đến không ngậm được mồm. "Cái gì.. Không thể nào. - Trời ạ! Một thiên tài lại gọi một kẻ phế nhân là đại ca, chuyện này sao có thể." Tô Nhang dù nghe được những lời này nhưng hắn cũng hong đễ ý mấy, vì sự thật là vậy. Nhớ lại hơn hai năm về trước, lúc mới bước chân vào Minh gia này. Việc đầu tiên hắn làm chính là tu tiên, hi vọng một ngày đủ lớn mạnh đễ trả mối thù giết cha. Nhưng mà đã trôi qua hai năm, cũng dùng qua đủ loại dược tài khai mở thể cốt mà Minh Mộc mang đến. Chỉ tiết là kết quả vẫn vậy hong có nổi nửa mạch. Tô Nhang trầm mặt! "Haizz.. Quả là ý trời!" Hai người họ đứng tại chỗ trò chuyện một hồi lâu. Phía bên này khảo hạch lại vẫn tiếp tục diễn ra, đến tận một canh giờ sau thì cuộc kiểm tra mới có dấu hiệu kết thúc. Kết quả thì ai cũng đoán ra được Minh Mộc đứng đầu bát mạch luyện cốt. Tiếp theo là Minh Giả Tâm thất mạch, Linh Nhi, Thanh sơn xếp ở phía sau. Chứng kiến được khảo hạch suôn sẻ, Minh Phong Ba quơ quơ tay nói to. - Ta tuyên bố! Khảo hạch nửa năm một lần đến đây là kết thúc. Ai được gọi tên thì giờ thìn ngày mai đến gặp ta, còn bây giờ tất cả trở về lại nội phủ. Tiếng nói vừa dứt. Ngay lúc này một đạo tiếng cười dài vang tới mang theo một loại uy áp khủng bố. "Ha ha! Mất nửa canh giờ rốt cuộc cũng tới cái Minh Gia này. Ha ha.. Minh gia này có một cái khảo hạch thật thú vị ha ha." Nghe được giọng nói này người đầu tiên hoảng sợ lại hong phải tộc nhân của Minh gia! Mà là Tô Nhang. "Giọng nói này! Chính là hắn hong sai được." Trên đài cao ngay lúc thanh âm vừa truyền tới. Một lão giả thân mặc hoàng bào trên đầu đã điểm nhẹ tóc hoa râm, trên mặt có chút khẩn trương, hai chân đã đạp không đứng trên hội trường. "Tại hạ Minh gia tộc trưởng. Minh Cang Thiên, Thật không biết là vị tiền bối nào đại giá quang lâm. Xin hiện thân chỉ điểm." Mặc dù Mimh Cang Thiên đã là tiên đạo sư nhưng nghe ra khí thế khi nảy, e là tu vi của vị kia cũng hong phải là thấp. Chỉ một lát ba đạo phi độn đùng đùng kéo tới. Minh Cang Thiên mặt già trắng bệch, "Phi độn. Mà lại tới ba người, ngay cả ta tiên đạo sư trung kì cũng không thể phi hành nhanh như vậy. Xung quanh nơi này không biết là ai lại có thể chiêu mộ được ba cái lão quái như vậy." Lão giả trong tâm thần cảm thấy vô cùng bất an. Lão âm thầm thôi động tinh lực. Nếu có bất trắc cũng có thể trở tay. "Ồ! Tiên đạo sư trung kì sao. Tiếc thay chỉ kém mỗi một đường, nếu không e là hiện tại hiện tại đã là tiên đạo sư hậu kì rồi. Haha." Minh Cang Thiên nét mặt âm trầm, gượng cười đến độ khó coi. "Đa tạ lời chỉ điểm của các hạ." Lão giả âm thầm dò xét, nhìn sơ qua từng người. Nếu đoán hong sai thì ba người này đã là tiên đạo sư hậu kì. Minh Cang Thiên đứng lặng một chỗ sau gáy ứa mồ hôi lạnh. Bọn họ đích thị tới đây chắc hẳn sẽ chẳng có ý tốt. Hắn bí mật truyền âm cho các trưởng lão ở sau, mang đi toàn bộ tộc nhân đến nơi an toàn. Minh Phong Ba lúc này nhận được truyền âm, căn dặn một tên trưởng lão một mạch đưa đi tất cả tộc nhân về núi sau, chỉ giữ lại hai vị trưởng lão âm thầm quan sát với mình, nếu có giao chiến hắn còn có thể ứng cứu. Thấy được cảnh Minh Cang Thiên thở phào nhẹ nhỏm. "Cũng còn tốt! Như vậy cũng đở liên lụy cho mấy cái tiểu hài tử kia. Nói sao thì ta cũng là tộc trưởng ta cũng không muốn thấy cảnh đó." Lại quay sang nhìn ba người kia "Không biết ba vị đại giá tới Minh Lam Sơn, Minh gia này là có việc gì." "Ta nói này Minh lão đầu, bọn ta cũng không rảnh mà đến đây du ngoạn đâu. Muốn đến đây mượn ngươi một vật thôi." Trên không lúc này ba người từ từ hạ xuống, thân mặt hoàng bào bên trái ngực còn có một cái thẻ bài in sâu chữ kim. "Các vị là người của Kim gia. Hoàng Kim phái đến từ Tam Thiên Quốc." "Ha ha.. Quả là Minh tộc trưởng vẫn là tinh tường." Minh Cang Thiên mồ hôi lạnh sau gáy ứa ra càng nhiều hơn, điềm tỉnh hỏi. "Không biết nên xưng hô với các vị ra sao và vật các vị mượn là đồ vật gì?" "Ta là Kim Mưu, trái phải là hai huynh đệ của ta Kim Thần và Kim Lệ. Còn vật ta mượn chắc cũng không xa lạ với quý phủ là trấn gia chi bảo củ quý phủ. Huyền Bích Kiếm." Cang Thiên nghe xong giật mình. "Nói thật với các vị trấn gia chi vật này từ lâu đã không còn tại đây. Năm ta lên mười thì bảo vật này đã bị đánh cắp rồi." "Ồ vậy sao! Lão tam ngươi dò xét một hai xem." Đứng sát một bên, tam đệ của kim Mưu bộc phát ra niệm quyết. Sau một hồi dò xét lại lắc đầu. "Ừm! Lão đại thật sự hong có." Dưới đài hiện đang núp sau một tản đá lớn, Tô Nhang nghe rõ mồn một từng lời từng chữ. Hắn cũng đã nhớ rõ cái tên của từng người, năm xưa cũng là như thế này mà gia đình hắn phải li tán, câm phẩn hận thù từ trong tâm cang phút chốc phá bỏ xiềng xích. Hai mắt Tô Nhang lúc này đỏ ngầu có thể nói hiện tại hắn không phải là hắn, mà là hận thù đang nắm giữ cơ thể hắn. Ngay lúc này bỗng phía sau xuất hiện tiếng gọi. Tiếng gọi như một làn gió mát làm Tô Nhang bình tâm trở lại. "Đại ca! Ngươi không sao chứ?" "Hở! Sao ngươi chưa đi. Ở đây rất nguy hiểm, nhanh quay người lại mà đi đi." "Đại ca đừng lo ta đã hứa bảo vệ ngươi mà." Khuôn mặt nghiêm nghị của Minh Mộc làm Tô Nhang như muốn gì rồi lại thôi. "Thôi được rồi núp phía sau ta và đừng làm ồn biết chưa?" Trở lại dưới đài cao ba huynh đệ họ Kim nghe được câu trả lời đày bất mãn, mặt cũng bắt đầu âm u. "Nếu đã như vậy thì ta giữ ngươi lại còn ích lợi gì. Diệt Tông" "Các vị xin đừng! Xin hãy tha cho Minh gia ta một con đường sống. Dù sao tộc ta cùng các vị cũng không thù không oán. Xin tha cho." Cang Thiên chỉ biết xin tha. Nếu đối phương đi một người hắn sẽ không ngần ngại cứng đói cứng. Đằng này lại là ba mà lại tu vi cao hơn hắn một tầng. Cang Thiên có thể buôn bỏ tất cả mà vẩn lạc ở đây, nhưng nếu bọn họ có ý định diệt tông thì hắn nguyện trúc hơi tàn cũng phải bảo vệ tới cuối. Sức đầu mẻ tráng cũng phải bảo vệ. "Không phải nói nhiều! Giết hắn cho ta." Chỉ vừa dứt lời hai đạo nhân ảnh đã lao nhanh tới Cang Thiên. Một quyền toàn lực từ hai tên Kim Thần và Kim Lệ ập tới. Quá bất ngờ nên Cang Thiên khó lòng né tránh, Chỉ biết đưa hai tay lên đón đở, nhận một đòn toàn lực thân hình Cang Thiên văng xa đến cả chục trượng. Hắn mạnh chân một cái mới từ loạng choạng mà ổn định lại thân hình, Cang Thiên ho khang vài tiếng cũng may lúc nảy hắn đã âm thầm thôi thúc trước nộ giáp nếu hong e là hong vẹn một vẹn hai như bây giờ. Trên cao Kim Mưu cười lạnh "Ha ha. Quả đúng là tộc trưởng cũng có chút bản lĩnh. Nhưng giờ tới phiên ta." Kim Mưu nắm đấm nắm chặc, tinh lực cuồn cuộn mà ra. Lam sắc tinh lực bao trùm nắm đấm rồi từ bao quanh thân thể hắn nhìn kĩ một chút có thể thấy trên tay hắn còn lượn lờ ba đạo vòng sáng. Kim Mưu nhấc chân đạp mạnh xuống đất, khí thế khủng bố của một tiên đạo sư đỉnh phong đập thẳng tới Cang Thiên khiến lão giả này cũng bất giác lùi lại năm bước mới ổn định được thân hình. Gồng người một cái nội giáp lại một lần nữa xuất hiện tuy nhiên nhận một chiêu khi nảy nội giáp đã có chút tổn hại ở hai cánh tay nhưng nếu đem ra chống đở thêm một chút cũng còn có thể. Kim Mưu bên này khí thế hừng hực, quát mạnh 1 tiếng. "Kim Sư Trảo!" Với sát chiêu này không ít cường giả đã vẫn lạc trên tay hắn, hắn tự tin một trảo này hạ Cang Thiên là điều dễ dàng. Chân đạp mạnh cả thân hình Kim Mưu lao nhanh tới, trảo lúc này cũng hóa thực hình thành cự trảo to đến 10 trượng (1 trượng 4 mét, 10 trượng 40 mét). Cang Thiên đứng dưới cự trão đầu óc có chút loạn, hắn cũng phải kẻ mới bắt đầu tu tiên. Ai mà hong biết họ Kim này có một sát chiêu cực kì ghê gớm, đừng nói là tiên đạo sư trung kì như hắn, tiên đạo sư hậu kì đều có thể chết dưới chiêu này. Cắn mạnh ở đầu lưỡi một cái, hai tay Cang Thiên bấm ra liên tục 22 đạo chỉ quyết khác nhau bỗng chốc khí thế tăng mạnh đến hong ngờ. Từ trung kì đánh sập qua rào chắn tiến nhập tới tiên đạo sư hậu kì, khí thế vẫn tiếp tục tăng tới đỉnh cấp hậu kì thì dừng lại. Lắc tay hắn tại bấm nhanh thêm ra 34 đạo nữa. Cang Thiên mặt trắng bệch ho ra một ngụm tinh huyết hô to. "Huyền Bích Chi Thể - Bích Sát Chưởng." Đến khi hai người chỉ còn cách nhau vài trượng thì.. Đùng. Chưởng - trảo đụng nhau, khói bụi mù mịt đất đá văng tứ tung. Ở một bên Kim Thần, Kim lệ đều không ngờ một tên trung kì tiên sư có thể làm tới dạng ba động như vậy. Tuy là như vậy nhưng bọn họ vẫn tin rằng ăn một trảo này Cang Thiên chắc hẳn đã thịt nát xương tan. Đứng giữa bụi mù Kim Mưu từ từ bước ra trên khóe miệng còn lưu lại một vệt máu dài, nhết miệng lên nụ khinh thường. "Ngươi quả thật không tệ. Nhưng e là khó bảo toàn tánh mạng ở một trảo vừa rồi. Ha.. ha." Phuổi qua lớp bụi trên hoàng bào. Kim Mưu ám chỉ cho lão tam san bằng nơi này thì bất ngờ phía đối diện có tiếng cười gằn. "Kim Mưu ngươi cũng chỉ có vậy thôi, chỉ bằng trảo đó cũng đòi giết Minh mổ! Nằm mơ." Kim Mưu giận đến đỏ mặt! "Láo xược. Coi ta giết ngươi ra sao." Lại một lần nữa sắc bén cự trảo lao đến.. Ầm.. Ầm. Hai người càng đấu ba động lại càng lớn lại lần nữa cự trảo đụng huyền chưởng ầm ầm. Hai bên càng chiến càng hăng. Đợi đến một lúc Kim Mưu bỗng nhận ra tốc độ của hắn đã chậm lại so với Cang Thiên một phần. Không chờ cho Kim Mưu suy nghĩ Cang Thiên xuất liền thập chưởng. Ầm.. Ầm.. Ầm. Quỷ dị tốc độ biến ảo làm ưu điểm lại thêm thập chưởng. Huynh đệ họ Kim dù có chết cũng đâu ngờ ở cái Minh Gia nhỏ yếu này lại thâm tàng như vậy. Huyền Sát chưởng này chỉ là phụ chiêu trong cổ quyển của tổ gia họ Minh đễ lại mà thôi. Kim Mưu lúc này nào còn thong dong, hống hách như trước được nữa. Ở thập chưởng vừa rồi hắn ăn liền bát chưởng từ Cang Thiên. Ho ra cả máu tươi, từ thợ săn hóa chốc thành con mồi. Tuy nói Minh lão đẩy lùi được họ Kim kia nhưng đây chỉ là bề nổi thôi, đây là nhờ bí pháp mà đã sử dụng bí pháp thì cơ thể chắc chắn sẽ tổn hại. Dốc toàn lực bồi thêm một chưởng. Chưởng lực mang theo kình phong xé gió đập thẳng mặt Kim Mưu. Kim lão bây giờ đầu óc quay cuồng vẫn cố đưa ra cự trảo đón đở. Chỉ nghe một tiếng rắc trảo kia vỡ vụn, Kim Mưu nhận một ngay chưởng lăn lộn một hồi mới dừng lại. Cang Thiên bên này cũng không thoải mái gì. Mặt mày trắng bệch đến không còn huyết sắc. Khom người ho mạnh cũng có thể ra máu. (1 trượng 4 mét. 1 dặm 0.6 km)
Tích Luân Giả Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 3: Là Ngươi Đã Cứu Ta Bấm để xem Cang Thiên bên đây cũng không thoải mái gì, mặt mày trắng bệch đến không còn huyết sắc, khom người ho mạnh trong đau đớn. Đây cũng chính là tác dụng của bí pháp đễ lại cho người dùng, nhẹ thì tàn phế nặng thì có thể mất mạng. Hắn đầu óc bắt đầu mơ hồ nhưng cơn đau ngày một dữ dội hơn, bất giác chân hắn không tự chủ mà quỳ bệch xuống mà ngất đi. Hắn chìm trong mộng cảnh của chính mình. Trong mộng cảnh dã quỳ vàng rực trải dài vô bờ vô tận, dù đưa mắt nhìn xa đều không thấy điểm kết thúc. Chỉ không biết phía dưới tên nam tử kia đã nằm sẵn từ bao giờ, hắn so ra dung mạo có thể nói là mấy phần tuấn tú. Mày tầm mắt ngọc bối tóc cao quá đầu đúng là tuyệt sắc nam nhân, tên nam tử này chính là Cang Thiên của 50 năm về trước. Cang Thiên mí mắt chớp động dần dần mở to hai mắt, nhãn đồng từ từ nhìn lướt qua một hồi, bất giác một đoạn hồi ức gắn liền với nơi này lại hiện rõ lên trong mắt hắn. Làm sao có thể quên được hôm đó từ tự hào, vui mừng đến u buồn thê lương cũng tại một ngày và cũng tại một nơi này. Mộng cảnh này chính là một đoạn kí ức mà dù có mười năm hay trăm năm hắn đều không thể quên được. Hắn đôi mắt hồi niệm ven theo bờ mà đi hai chân từ từ bước đi qua từng cánh đồng hoa, trong mắt từng đoạn hình ảnh lại hiện lên vào một ngày 50 năm về trước tại nơi đây. Cha hắn Minh Lữ giao lại trọng trách tồn vong của Minh gia này đặt lại trên người hắn một mình đi tìm bí mật bên trong của gia tộc. Cứ thế mà đi một cái đã qua 50 năm cũng chẳng thấy trở về. Bất giác lúc này phía sau Cang Thiên một cánh tay nhẹ nhàng lao tới khoác chặt lên vai, Cang Thiên giật mình trên trán còn ứa ra mồ hôi lạnh, chân hắn cũng theo phản xạ mà dừng lại. Phải biết Cang Thiên bây giờ đã là cấp bậc gì người này làm ra động tĩnh lớn như vậy mà hắn lại không phát giác ra được thì chắc hẳn người này tu vi cao thâm khó đoán. "Không cần căng thẳng như vậy. Là ta đây hài tử." Người kia nụ cười ấm áp vỗ nhẹ lên vai Cang Thiên mà nói. Đứng ở một bên Cang Thiên ngơ người, như người mù được khai sáng hắn nghe được giọng nói ấm áp mà đầy quen thuộc năm ấy, không còn sợ sệt mà quay lại. Thấy Cang Thiên bất động lão giả lại nói tiếp. "Sao thế! Thấy ta con không vui sao ha ha." Nét mặt Cang Thiên âm trầm, lao tới ôm chầm lấy ông lão mà kêu lên. "Cha." Không sai, lão giả trước mặt chính là cha hắn Minh Lữ. "Ha ha đã đứng đầu một tộc, được gọi tộc trưởng mà quyến luyến như nữ nhi vậy sao. Minh Lữ vổ vổ vai Cang Thiên mà nói. Hiểu được ý Cang Thiên từ từ buông tay hắn hỏi." "Cha! Không biết nhiều năm nay điều con làm có đúng lẻ hay không mà hiện giờ cả tộc phải đứng trước nguy nan. Nếu không may cái kia lão quỷ giết đến chó gà chẳng tha thì thật con chẳng còn mặt mũi tự sinh trên đời này nữa." Lời nói vừa dứt chỉ đổi lại bằng cái vỗ vai của Minh Lữ. "Những gì con làm ta ở đây đều có thể thấy được, ta còn rất tự hào về con nữa Thiên nhi à. _ Thôi khoan hãy nhắc đến chuyện đó, Chúng ta ôn lại một ít chuyện cũ trước đã, ha ha." Minh Lữ lại nói tiếp. "Ha ha này Thiên nhi con còn nhớ chuyện diệp phong thụ ta kể với con chứ." Cang Thiên gật gật đầu "Ý của cha là.." Minh Lữ cười rộ lên một tiếng nói. "Ha ha. Nếu đã hiểu thì cũng không nhất thiết phải nói ra, nào cùng ta dạo một vòng đi." Quay lại thực tại từ trong khói bụi đất đá, một nhân ảnh từ từ mà đứng dậy. Chỉ thấy người này kình lực yếu ớt đẩy mạnh một cái tất cả đều dẹp không còn một móng. Nhân ảnh từ từ bước tới tinh lực có đôi phần suy yếu đang bao trùm hết toàn nhân thể. Nếu không phải Kim Mưu thì còn ai. Trên môi hắn còn lưu lại tơ máu, bộ dáng cũng chật vật không kém. Một chưởng khi nảy cũng có thể nói là giới hạn của hắn rồi, hắn lâu nhẹ tơ máu trên khóe miệng. Mắt thấy được Cang Thiên đã gục trên đất hắn vui đến nổi tay chân đều có chút vội vàng, từ trong càn khôn trữ vật hắn lôi ra một cây cuồng đao. Kéo lê thanh đao trên đất hắn cười ngạo mạn. "Không phải khi nảy ngươi còn Mười phần uy thế sao, bây giờ sao lại như thế kia. Ha ha ngươi Đã như vậy thì cho Kim mỗ mượn cái mạng nhỏ của ngươi đi a ha ha." Kim Mưu lê theo thanh đao mà bước vội về phía trước hắn thầm suy tính. "Ta phải nhanh hơn, Minh gia này không thể coi thường, hắn tuy giờ đã ngã gục nhưng ta cũng chẳng khá hơn hắn là mấy, nếu lỡ như bây giờ lại có thêm 1 tên nữa ra cản mũi thì e rằng với vài phần tinh lực này ta lại làm bao cát của hắn. Cũng có thể ở lại nơi đây chỉ còn sót lại bốn người của Minh gia mà thôi, nhưng cũng không thể nắm chắc được ba tên còn lại kia, có thể một trong ba cũng luyện cái bí thuật khi nảy, vậy nếu không phải một người mà cả ba đều biết bí thuật đó thì sao đây, e là đừng nói là ta mà cả ba người bọn ta từ kẻ tìm mồi lại trở thành con mồi. Phải nhanh một bước nữa. Cắt được tên đầu lĩnh thì sẽ không sợ gì nữa." Ở cách đó không xa Minh Phong Ba cùng hai tên trưởng lão hiện giờ cũng đang cuồng chiến với Kim Thần và Kim Lệ, mắt thấy gia huynh bây giờ như cá nằm trên thớt trong lòng bắt đầu lo lắng. "Không xong! Đại ca đang gặp nguy hiểm phải cố giữ chân hai tên này ở lại, vậy ta mới có đủ thời gian giải cứu cho huynh ấy." Minh phong Ba quay đầu nhìn lại âm thầm truyền tin cho hai tên trưởng lão. "Hai ngươi cố giữ chân hai người bọn họ ở lại càng lâu càng tốt, ta lợi dụng thời gian đến cứu tộc trưởng." Vừa dứt câu hắn nhanh chân theo hướng Cang Thiên mà phi tới, nhưng so về thực lực thì bọn hắn sao so bì được với Kim Thần, Kim Lệ. Nhìn qua liền biết Minh phong Ba đang có ý rút chiến mà đi cứu Cang Thiên, Kim thần nộ khí đẩy lùi hai tên trưởng lão Kim Lệ cũng bộc hậu mà chặng đường Minh Phong Ba. Kim Lệ cười gằn. "Sao thế muốn chạy sao, hừ.. hừ. Muốn cứu hắn phải coi thực lực của ngươi có thể qua ta không đã." Lửa giận sục sôi, Minh Phong Ba sát khí đùng đùng. Con ngư đỏ ngòm mà nhìn về phía Kim Lệ. "Cái này là ngươi tự chuốc lấy khổ nhớ đấy." Hắn hô to một tiếng tinh lực cuồn cuộn, khí thế của một tiên đạo sư trung kì bạo phát, hắn chủ động tấn công không cho Kim Lệ có cơ hội ra tay trước. Chỉ nghe Minh Phong Ba hét to thì vô ảnh đã đứng sau Kim Lệ. "Sơ Nguyên Bộ, thức thứ nhất Thập Cước Vi Hành." Hoạt ảnh nhanh đến nổi cả Kim Lệ cũng phải giật mình, tâm thần tập trung hết cỡ mà xem xét xung quanh. Nhưng Minh Phong Ba đâu đễ hắn kịp suy nghĩ, từ phía sau đã tung ra một cước kình lực mạnh mẽ cộng với tốc độ nhanh làm cho Kim Lệ có đôi phần lúng túng. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ. Kim Lệ lui lại sau hai bước, hắn trực diện lấy cước đối cước. Ầm.. ầm.. Chỉ nghe nổ lớn 1 tiếng song phương đều bị đẩy ra mấy mươi trượng, Minh Phong Ba đầu choáng mắt hoa đưa mắt nhìn về phía Kim Mưu. Lúc này hung thần đã lẩm lẩm thanh đao đứng sát Cang Thiên, Minh Phong Ba sát khí đằng đằng đâu còn nghĩ đến chuyện được mất bấm liền niệm quyết thi triển luôn thức thứ nhất của Bạo Hoàng Lực Quyết. Tinh lực trong cơ thể cuồn cuộn bộc phát, thế như nước chảy xong thẳng một đường từ tiên đạo sư trung xong thẳng tới hậu kì, tu vi vẫn còn tiếp tục gia tăng. Một màng này được Kim Lệ thấy rõ tự sau bên trong hắn xuất hiện một loại dự cảm nguy hiểm. "Không xong, lại là thức bí thuật đó, đã như vậy thì ta nên chấm dứt hắn từ bây giờ, tránh đễ một cảnh lại xuất hiện hai lần." Kim Lệ từ trong tay rút ra một thanh thiết chùy, tinh lực của tiên đạo sư hậu kì bộc phát. Kim sắt tinh lực nồng đậm bao trùm lấy hắn, chỉ kịp thấy trong miệng hắn nhẩm một đoạn khẩu quyết thì nhân ảnh đã nhanh như lưu quang mà lao thẳng tới Minh Phong Ba. Minh Phong Ba ngay lúc này đã có sự chuẩn bị, hắn quát mạnh một hơi không chần chừ cũng lao tới tử chiến. - Ầm.. Ầm.. Ầm.. Lúc này bên trong mộng cảnh. Chỉ thấy toàn cảnh đã ngã bóng chìu Minh Lữ cũng tiện tay cầm lấy một nhánh dã quỳ, phất phất trước mặt. Trong con mắt già đượm buồn mà nói lời chia xa. "Thiên nhi ta nghĩ cũng đã đến lúc con nên trở về rồi, ở ngoài đó vẫn còn vài thứ cần con giải quyết. Hừm hãy mang theo niềm tin của ta, nếu con đã cố hết sức thì không có gì phải hổ thẹn cả. Nào đi mau." Lời cha nói chắc hẳn phải nghe nhưng cảm xúc của Cang Thiên hiện tại lại không muốn từ biệt tại lúc này, động tác hắn có chút chần chừ. Minh Lữ đứng cạnh bên lại lần nửa hối thúc. "Thiên nhi hãy mau đi, hãy nhớ kĩ lời ta. Lục phong tử tiểu phong sanh. Phong thụ bá tiểu phong hùng." Canh Thiên từ từ biến mất, nhưng ánh mắt của Minh Lữ vẫn đâm chiêu mà nhìn tại nơi đó. Khóe mắt hắn ứa lệ tự nói thầm, "Đi đi con trai của ta, ta rất mong con chính là người được nhắc đến trong lời tiên tri." Dưới đống đổ nát của Minh gia lúc này, đã thấy đao của Kim Mưu kề sát lên cổ, hắn nở nụ cười gằng. Hai tay nắm chặc cán từ từ giơ thanh đao lên dụng lực mạnh mẽ mà bổ xuống, đây chắc chắn là sát chiêu chỉ cần dính phải đao này thì e là cái cổ của Canh Thiên khó giữ. Ngay đúng lúc đao gần tới cổ cũng là lúc một ám tiễn bắn tới ngăn lại, mà nhìn ra thì ám tiễn này bắt nguồn từ phía sau Tô Nhang. Tô Nhang trong đầu dội lên sự tò mò. "Không đúng! Là ai.. Hầu như ở trong vòng chiến này tất cả tu vi tiên đạo sư của Minh gia đã xuất chiến cả rồi. Ám tiễn khi nảy chỉ có tiên đạo sư mới xuất ra được, còn nói về tu vi thấp hơn e là hong có khả năng. Thật ra là ai hay là có vị cường giả nào ra tay giúp MInh gia khỏi đại nạn." Tô Nhang hiếu kì từ từ quay đầu về phía sau. Nhưng một màng ở phía sau lại đễ nhãn đồng hắn phải co rút. "Là ngươi.. Đã bắn ra ám tiễn đó sao." (mạnh bất chấp)
Tích Luân Giả Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 4: Ngươi Không Được Tới Gần Bấm để xem Tô Nhang hiếu kì từ từ quay đầu về phía sau, nhưng một màng ở phía sau lại đễ nhãn đồng hắn phải co rút. Chẳng có vị đại năng hay cường giả nào tới giúp cả. Người giúp Cang Thiên kéo ngược cái mạng từ quỹ môn quan quay trở về chính là Minh Mộc. Kim Mưu cũng vì kình lực ám tiễn quá mạnh mà lại một lần nữa bị đá bay đến 30 chượng. Trên cao trong vòng chiến kình lực kinh khủng cũng làm cả ba Kim Lệ, Kim Thần và Minh Phong Ba đều phải dừng lại mà dò xét. Đứng tại một chổ cả hai huynh đệ Kim Thần và Kim Lệ ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau, hai người thần niệm mở ra đến cực đại, thoáng chốc dường như phát hiện thứ gì đó nhãn đồng cả hai có chút ngưng trọng. Dù sao cũng là tu vi cở này kinh nghiệm thực chiến cũng không ít nên đối với loại cảm giác nguy hiểm này bọn hắn rất tin tưởng. Ánh mắt đảo qua phía MInh Mộc chính xác hơn là thứ Minh Mộc cầm trên tay, chỉ một cái nhìn qua đã khiến hai người dựng tóc gáy. Thứ mà làm cho ngay cả tiên đạo sư hậu kì đều phải kiên dè e là không phải tầm thường. Đâm chiêu từ nảy giờ, hai tên kia có thể không biết nhưng còn hắn thì quá hiểu rõ cái vật này. Con ngư đen nhánh, ánh mắt tiếc nuối mà nhìn về phía Minh Mộc. Hắn bây giờ tiếc không phải là tiếc cho ám tiễn quý giá mà là tiếc cho người được chọn tiếp theo. Nói về chuyện này phải kể từ lúc ám tiễn được tạo ra. Tiễn này là năm đó tổ gia người lập ra Minh gia Minh Yên Tán tạo ra trước khi phi thăng mang tên Tam tiễn nộ. Năm đó hắn đễ lại tất cả ba đoạn mỗi đoạn có ba tiễn, tiễn đầu bắn ra có thể so với tiên đạo sư đỉnh phong một kích, tiễn thứ hai bắn tiếp theo uy lục càng khủng bố đã là tấn nhập nửa bước tiên giả. Mủi cuối cùng bắn ra uy lục mang theo e là khỏi phải bàn tới hắc vân lôi kiếp đều có thể sẽ đi kèm, mủi này bắn ra đã là trực tiếp tấn nhập nhập tiên một kích đừng nói tiên đạo sư hậu kì dù là đỉnh phong đều có thể trực tiếp vẫn lạc. Tuy nhiên đói với ngưới chưa đủ tinh lực sử dụng tiễn thứ hai và thứ ba vô cùng nguy hiễm, tinh lực như quá yếu thì trực tiếp dẫn truyền, miễn cưởng lắm cũng có thể bắn được thứ hai. Tiễn thứ ba cũng là dẫn truyền tinh lực nhưng mủi này cấp bậc quá lớn không cần sự cho phép mà cắn nuốt luôn sinh cơ của người dùng, một là bị bạo thể mà chết hai là bị hút hết sinh cơ cũng vẫn lạc. Tuy nhiên vào độ mấy trăm năm trước một vị trưởng bối Minh gia đã dùng đi đoạn đầu tiên, đoạn thứ hai cũng vì một chóc chủ quan mà cũng bị kẻ khác trộm mất. Đoạn cuối cùng chính là đang nằm trên tay Minh Mộc, vì đoạn này đã là đoạn cuối cùng nên việc chọn người giao lại cũng là vấn đề lớn của cả tộc cũng chính năm đó lời thề hộ tộc đã được chấp hành. Mỗi đời tộc trưởng khi chọn được người thích hợp làm tân nhiệm trưởng môn sẽ truyền lại tiễn này với điều kiện chấp thuận theo lời thề. Chỉ được phép dụng tiễn này khi tánh mạng cả tộc gặp nguy nan. Không dụng tiễn này vì riêng bất cứ ai kẻ không nghe xử theo tộc quy. Ánh mắt Minh Phong ba lại một lần nữa cảm thán. "Cũng khó trách hắn được. So ra đại ca cũng là người quan trọng nhất vời hắn mà." Lúc này dưới đài Minh Mộc tay run run vẫn còn nắm kĩ đoạn tiễn kích cuối cùng, hắn hiểu rõ với sức hắn hiện tại cao lắm cũng chỉ bắn được tiễn đầu, tiễn thứ hai thứ ba e là lực bất tòng tâm. Trong đầu hắn thầm suy tính. "Với tình hình này e là ta đã không ổn phạm vào tộc quy là điều khó tránh khỏi, tuy tên ác bá kia đã bị ta đá văn nhưng vòng chiến phía trên vẫn còn hai tên, thực lực lại còn cao hơn cả tam thúc. Bây giờ chắc cũng chỉ có thể đánh liều chỉ cần ta còn cầm tiễn kích này chắc hẳn mấy lão ác tặc kia sẽ e dè một hai. Chỉ còn có cách này." Minh Mộc cố giữ nét điềm tĩnh tiến thẳng về phía trước, trước khi lướt qua hắn vỗ nhẹ vai Tô Nhang ra hiệu cho Tô Nhang ở lại nơi an toàn. Khác hẳn với hai tên huynh đệ của hắn Kim Mưu lúc này đã thương còn phế, hai tay tựa sát vách từ từ đi ra trong khói bụi ngay cả nội giáp lúc này cũng tan tành đến không còn hình thù. Bên tay phải máu tươi ròng ròng chảy xuống, hô hấp hắn dồn dập chỉ thấy hắn gọi lớn. "Lão tam! Ngươi mau một chút đi." Trên cao Kim Thần đang lấy một đấu hai trưởng lão Minh gia, Kim Mưu lời nói vừa dứt Kim Thần ánh mắt hắn liếc ngang, thời khắc này đúng là lúc hắn bung ra lá bài tảy của mình. Rút bên hong hồ lô thanh ngọc, chỉ thấy hắn uống liền một ngụm lớn tinh lực phút chốc tăng vọt, bên trong cơ thể hắn tinh lực cuồng cuộng mà bộc phát ra ngoài. Khí thế còn vượt xa cả một tiên đạo sư đỉnh phong, chân hắn đạp mạnh một cái đã thấy nộ khí trực tiếp đá văng hai tên trưỡng lão họ Minh. Vừa ổn định lại vị trí hai tên trưởng lão liền chịu ngay hai kích từ Kim Thần. Đừng nói là tiên đạo sư hậu kì tới tiên đạo sư trung kì bọn hắn cũng chỉ dám nói tỉ lệ thắng là 6 -4 mà thôi. Mà bây giờ khí thế Kim Thần lại so ngang với tiên đạo sư đỉnh phong chỉ sợ giữ được mạng đã là may cho bọn hắn lắm rồi. Vừa giải quyết xong hai tên kia Kim Thần lao nhanh yểm trước người Kim Mưu ra tiếng hỏi xem tình hình. "Đại ca! Huynh không sao chứ?" Kim Mưu phất phất tay, trả lời. "Ta có lẽ là không được rồi, ta giao lại phần còn lại cho ngươi đó." Kim Thần gật gật đầu. "Đại ca nghĩ ngơi một chút đi phần còn lại giao cho ta." Lúc này trên cao Minh Phong Ba đã bắt đầu rơi xuống hạ phong, cũng trực tiếp bị một cước của Kim Lệ đá bay xuống nằm cạnh Cang Thiên. Nằm bò trên đất Minh Phong ba ho khan ra mấy ngụm tinh huyết, vì hắn cũng đã sử dụng bí thuật nên giờ hắn cũng như Cang Thiên là ngọn đèn đã cạn dầu. Minh Mộc vội vàng đúng lúc này cũng vừa kịp che trước bọn họ, Ánh mắt hắn nhìn kĩ qua một hồi lâu khóe mắt còn ứa ra lệ hắn nghiến răng, mặc dù sợ nhưng giờ trong đầu hắn chỉ muốn bảo vệ cha và thúc phụ hắn mà thôi. Đứng trước mũi tiễn Kim Thần cũng không phải kẻ ngốc biết được uy lực của cái ám tiễn kia ghê gớm hắn cũng e dè một hai, Kim Lệ trên cao lúc này cũng vừa lúc xuống cạnh, Kim Thần thấy được Kim lệ liền biết nên làm sao. Hắn truyền âm cho Kim Lệ bộc hậu lấy hai đối một nếu tên kia bắn về hướng này thì người còn lại kịp thời xuất kích với dạng cừu non chưa biết lãnh chiến huyết lệ như này lấy hai tên tiên đạo sư như hắn đói phó cũng không phải chuyện khó. Đúng như những gì hắn nghĩ Minh Mộc đặt vào thế trước bao, vay sau chặng đường tay chân có chút cuống cuồng, đâu đễ tên tiểu oa nhi như hắn phân định vị trí cả hai Kim Thần, Kim Lệ đồng loạt mở ra khí thế uy áp, với khí thế khủng bố Minh Mộc hô hấp liền trở nên khó khăn trong miệng ngòn ngọt mà ọc ra ngụm máu tươi. Thấy được sơ hở Kim Thần dậm mạnh chân lao thẳng tới xuất kích như chớp, chỉ thấy một đấm đã làm Minh Mộc nằm im dưới đất, máu tươi toàn thân, không còn chút nhút nhích. (cảm ơn đọc giả)
Tích Luân Giả Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 5: Không Còn Cơ Hội Bấm để xem Minh Mộc bị hạ, đó là điều chắc chắn chỉ không ngờ là mau đến vậy thôi. Kim Lệ vỗ vỗ tay áo, đang tính một đòn tất sát hết, chợt phát hiện điều gì ánh mắt nghiêm nghị. Mà nhìn về hướng cự thạch. Nấp phía sau cự thạch, Tô Nhang lấy ra một đoạn dây dẫn và liên hoàn pháo. Hắn chính là đang muốn dành cho người nhà họ Minh một chút thời gian. Hắn lúc này đúng là rất sợ nhưng sợ hơn là kẻ thù trước mặt, lại dương mắt làm ngơ. Hắn chỉ mong chút thời gian đó sẽ có được một cơ hội sống cho Minh gia. Ý chí Tô Nhang phút chốc kiêng cường, mạnh mẽ mà bước tới. "Bọn họ tuy mạnh nhưng ta không sợ, thù trước giết cha, lần này lại muốn giết ân nhân cứu mạng mình, há ta có thể ngồi yên. Như vậy thì mặt muỗi nào ta còn gặp cha, gặp Minh bá cơ chứ. Thù củ nợ mới hôm nay ta tính luôn với bọn ngươi vậy." Đốt lên dây dẫn, Tô Nhang lao thẳng tới Kim Thần. Đối với một tiên đạo sư như Kim Thần, hành động của Tô Nhang quá chậm, ánh mắt của hắn còn chẳng nhìn tới Tô Nhang. Loại tôm tép như vầy đối với hắn e là, chẳng cần động chân tay. Trực tiếp mở ra một chút uy áp đã có thể tiễn Tô Nhang trầu trời. Lúc còn cách Kim Thần không xa, bước chân Tô Nhang mỗi lúc một nặng dần. Còn bị khí thế khủng bố kia trực tiếp đẩy lùi hai bước, Tô Nhang vẫn tiếp tục từng bước từng bước mà tiến tới. Lúc này cổ họng truyền đến cảm giác ngòn ngọt, phun thẳng ra ngoài ngụm máu tươi. Hắn biết với hắn bây giờ đến đây đã là cực hạn. Ngước mặt nhìn thẳng hướng Kim thần mà cười to. "Lão ác bá! Cái này là ta thường cho ngươi đây." Hai chân Tô Nhang đạp mạnh một cái, ngã người nhảy tới chân Kim Thần. Kim Thần mắt lạnh nhìn qua chỉ hừ một tiếng. Lát sau đã nghe ầm.. ầm.. ầm. Một kẻ như Tô Nhang sao có thể chịu nỗi sức công phá của pháo này, chỉ thấy pháo nổ hắn trực tiếp bị đá văn ra xa. Mình mảy be bét vết máu, gần như một nửa cơ thể từ tay phải tới eo đều bị nổ bay rồi. Đâu đó trước mặt Tô Nhang một bóng người tiến tới, nộ giáp ánh kim trên vai áo thậm chí còn chẳng đễ lại một hạt bụi nào, không cần nói cũng biết người này chính là Kim Thần. Kim Thần thong dong bước tới trước mặt Tô Nhang nói lời châm chộc. "Phế vật ngươi chưa chết sao, có cần ta tiễn ngươi một đoạn không?" Kim Thần lắc lắc tay phải bỗng nhiên dừng lại, sát ý nỗi lên như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Nhang. Hắn quát lớn. "Phế vật ngươi lấy hồ lô của ta đi đâu rồi. Làm sao ngươi có thể lấy được nó, tôm tép mau trả lời cho ta biết nhanh?" Kim Thần lửa giận đùng đùng một tay xách ngược Tô Nhang lên khỏi đất. Quát lớn vào mặt Tô Nhang, tay còn lại cũng trực tiếp bị Kim Thần bẻ gãy. Hắn là đang muốn bâm cái tên phế vật này ra thành triệu mảnh, đễ gỡ lại cái long tự tôn của mình. Một tên Tiên đạo sư lại đễ một cái nhóc con lấy đồ đến độ không hay biết. Kim Thần tinh lực tụ s ẳn nơi tay. Hắn không muốn giết riêng mình Tô Nhang nữa, mà là giết hết tất cả người nơi này. Sát chiêu khí thế cường đại đến đáng sợ. Nhận một chiêu này e là Minh gia bị sang bằng. Tình hình này e là Minh gia khó tránh kiếp nạn này. Tất cả mọi người đều chẳng còn tia hi vọng nào nữa, họ coi như là muốn gục ngã thật rồi. Đột nhiên ngay lúc này trên trời, xuất hiện hai đạo phi vân lao thẳng tới. Kim Lệ nhướng mày, hắn cảm nhận được dự cảm không lành. Nơi này ngoài ba huynh đệ hắn, thì e là hiếm có ai có tốc độ phi độn nhanh tới như vậy. Mà so với hắn cảm nhận thâm chí còn có thể nói là nhanh hơn, so với hắn toàn lực phi độn. Kim Lệ suy nghĩ một hồi, với tình hình này Kim Thần tung ra sát chiêu, ba động chắc chắn không nhỏ. Nếu như cái kia phi độn chỉ là tiện đường mà ngang qua đây thì sao, phi độn mỗi một tới gần. Suy tính một hồi thì cũng không nên rước thêm phiền phức, đồ đã không tới tay mà còn tiêu hao thực lực, thật hong nên. Kim Thần vung tay toàn lực. Một kích hạ sát, thì đột nhiên Kim Lệ nhanh hơn một bước. Ra tay ngăn cản. Với tính khí của Kim Thần, hắn quyết không bỏ qua chuyện này. Hắn nghiến răng, nghiến lợi. "Lão nhị! Ngươi như vậy là có ý gì? Ngươi cũng biết hồ lô đó với ta như thế nào mà!" Kim Lệ biết rõ tính tình tên này. Chỉ tay lên trên ra hiệu nói rõ. "Ta nghĩ ngươi đã hiểu. Ngươi nên nghĩ tới đại cục mà làm trọng. Theo ta cảm nhận bọn họ cũng không thường đâu. Đến lúc phải đi rồi.' Kim Thần nét mặt dữ tợn. Hắn quyết định sẽ đi, nhưng trước khi đi chắc chắn phải đễ lại một chút ấn tượng đã. Chỉ thấy hai tay linh hoạt, trực tiếp bẻ gãy 102 đoạn xương còn lại của Tô Nhang. Nhe răng cười lớn rồi trực tiếp rời đi. (Cảm ơn đọc giả)
Tích Luân Giả Tác giả: Nhử Nam Thanh Chương 6: Rùa nhỏ Bấm để xem Kim Thân, Kim Lệ diều lấy Kim Mưu. Đạp lên phi vân phút chốc rời đi. Gương mặt Kim Thần bí xị, câu mày miễn cưởng mà phi vân. Khí tức kia mỗi lúc một tới gần, Kim Lệ ở cái giới này cũng tung hoành biết bao lâu rồi. Cổ khí tức này hong hề xa lạ nữa. Hắn nói nhỏ với Kim Mưu. "Đại ca! E là chúng ta nên nhanh 1 chút rồi, bọn vệ liêm tới rồi." Kim Mưu gật gật đầu, ra hiệu cho Kim Thần toàn lực phi vân. "Không ngờ bọn thủ vệ giới lại mau đến vậy. Lão tam nên toàn lực nhanh 1 chút, ta không muốn chạm mặt bọn vệ liêm đó đâu. Chuyến đi này e là đã lỗ không lời rồi." Kim lệ có chút suy tư nói. "Ừ! Đồ đã không về đến tay, lại thêm thương thế. Quả thật chuyến này huynh đệ bọn ta đã chịu thua thiệt rồi. Lão đại huynh thấy sao? Ta chỉ không ngờ là, vũng nước động này của Minh gia lại sâu đến vậy." Kim Mưu phất tay ra hiệu. "Là chúng ta khinh địch. Nước ở nơi này quả thật rất sau." Kim Thần bộ dạng bất mản hừ lên vài tiếng. "Hừ.. hừ.. hừ! Chỉ là bọn tôm tép, 2 người hong cần phải đề cao bọn chúng như vậy. Lần này chúng may mắn nhưng e là, không có lần sau. Cuộc gặp tiếp theo sẽ là lần cuối chúng được sống. Tiểu tử thanh tửu hồ lô của ta ngươi cũng dám lấy. Hừ hừ." "Thôi được rồi 2 người nhanh chân lên tí. 2 tên kia theo ta cảm nhận cũng cách nơi đây rất gần rồi." "Ừ" Cách lúc bọn Kim Mưu đi không lâu. Trên trời lại có thêm 2 đạo kim quang phi nhanh mà tới. Hai người một nam, một nữ. Thân mặt lục giáp vệ liêm, đai lưng còn khảm rõ 1 chữ cữu. Nam tử ánh mắt chầm chậm nhìn sơ qua một hồi. Có tí ấy nấy. "Haizz.. Chúng ta lại đến trễ 1 bước rồi. Thật là có lỗi." Nữ tử đứng ở 1 bên, như là đã quen với loại sự tình này rồi. Trực tiếp thả ra niệm quyết thăm dò khí tức. "Lão kỳ! Hình như cái sự tình này, do bọn người Hoàng Kim Phái gây ra thì phải" Gật gật đầu. Nam tử 2 tay nắm chặc. "Thân làm vệ liêm. Là người giữ trật tự, đứng ra giải quyết tất cả mau thuẫn giữa các tông môn, băng đoàn, đế quốc. Thế mà bọn chúng lại lọng hành như vậy hay sao. Quả thật là không cho người ta mặt mủi mà. Tiểu phiến ngươi đi tìm ít manh mối đi. Dù sao cũng lấy lại 1 ít công đạo cho người nhà họ Minh, nhanh đi đi." Nữ tử gật gật đầu nhỏ. "Vâng" Lão Kỳ lẩm bẩm "Minh Yên Tán! Dù sao ta và ngươi trước đây cũng là tình bằng hữu. Xem như ta có lỗi với ngươi 1 phần đi. Nếu ngươi còn sống thấy được cảnh này. E là sẽ rất là đau lòng đấy. Cứ an tâm lời hứa năm xưa giữa ta và ngươi, ta sẽ thực hiện thay ngươi." Sau 1 lát có tiếng nữ tử gọi qua "Lão Kỳ! Ta tìm được vài thứ rồi, có thể đi được rồi." Kỳ lão ừ 1 tiếng. "Ừm! Vậy đi thôi" Nằm ở 1 gốc. Minh Phong Ba ho ra mấy ngụm máu tươi, mí mắt khẻ động. Cố chịu đựng thương thế leo ra khỏi đống đổ nát. Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn 1 tràng chua xót. Minh Phong Ba ráng bước lại gần Cang Thiên, vỗ vào nạp giới trữ vật, lôi ra 1 bình trị thương đan dược. Cho 2 viên vào miệng Cang Thiên, hắn cũng uống lấy 2 viên. Đan dược vừa vào miệng, dược lực chạy dài khắp cơ thể. Theo đó 1 phần lớn thương thế cũng bắt đầu được trị liệu. Tới cạnh Minh Mộc và Tô Nhang, mắt già chua xót. Trực tiếp cho 2 viên đan dược vào miệng lần lượt hai người. "Tô Nhang tiểu hữu! Minh gia ta nợ cậu 1 cái ân tình. Người nhà họ Minh ta xin hứa, dù có khó khăn đến đâu cũng sẽ cứu sống cậu. Người đâu mau đưa Tô tiểu hữu vào trong." Nói xong Minh Phong Ba quay đi. Ở đâu đó trong mõm núi, hong biết từ lúc nào 2 con rùa nhỏ đã, bò sẵn tới nơi này. Miệng ngậm thanh linh cương hồ lô, chính là hồ lô của Kim Thần. Bình thường chúng chậm chạp, nhưng giờ phút này nhìn cổ khí tức trên thân 2 con rùa nhỏ, e là thậm chí còn hơn tiên đạo sư vài bậc. So ra với việc lấy hồ lô trên người của 1 tiên tiên đạo sư như Kim Thần, như lấy đò trong túi. Kéo ngược hồ lô, chỉ thấy chúng đạp chân 1 cái, liền trực tiếp phi tới cạnh Tô Nhang. Rút nắp hồ lô 1 luồng sinh cơ khủng khiếp tràn ra, thanh linh cương hồ lô này nhìn vậy, mà ẩn chứa thứ đồ tốt. 2 con rùa nhỏ trực tiếp rót thẳng vào vết thương của Tô Nhang. Chỉ 1 thoáng từng đoạn, từng đoạn xương của Tô Nhang như được liền lại. Đứng cạnh 2 rùa nhỏ, khí tức bọn chúng lúc này đã muốn bộc phát ra ngoài. Chỉ thấy chúng kêu lên 2 tiếng, 2 rùa bắt đầu luyện hóa vào nhau, xoay vòng trên đỉnh đầu Tô Nhang. Chúng xoay mỗi lúc mỗi nhanh, 1 lát sau đã là vòng tròn luyện hóa. Không đợi người Minh gia phát hiện, vòng tròn trực tiếp chiu sau vào cơ thể Tô Nhang. (cảm ơn đọc giả)