Tia hy vọng cuối cùng

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Hạ Mẫn, 17 Tháng sáu 2018.

  1. Hạ Mẫn Go away

    Bài viết:
    575
    Có một chuyện tới giờ tôi vẫn nhớ.

    Năm 14 tuổi, tôi tới thăm làng trẻ em SOS tại thủ đô Hà Nội. Ở đây có nhiều mảnh đời khác nhau nhưng cùng chung số phận. Tôi cùng vài anh chị em họ hàng cùng tới đây thăm hỏi, trao quà và động viên các em. Tại đây, tôi đã gặp một cô bé khiến tôi có ấn tượng sâu nhất.

    Em tên là Hoàng Thảo Nhi, cái tên rất đẹp do người nhặt được em đặt cho. Nhi là đứa trẻ đáng thương, bị mẹ ruột bỏ rơi trước cửa một ngôi nhà khá giả. Bà chủ ngôi nhà đó lại rất hay lui tới lành trẻ em SOS, vì vậy ngay khi xác định em bị bỏ rơi bà liền đem em tới đó.

    Tôi gặp nhi rất tình cờ khi nhìn thấy em cô đơn lẻ bóng ngồi dưới bóng cây đang chơi gì đó, trông rất chăm chú. Tôi lại gần thì phát hiện em đang ngắm mấy con kiến chui vào tổ nhỏ trong lòng đất. Tôi ngồi xuống làm quen và trò chuyện cùng em, đó là cô bé hoạt bát lanh lợi. Khi thấy tôi em đã không ngần ngại mà mỉm cười thật tươi gọi tôi một tiếng "chị".

    Chợt tôi tò mò với sở thích quái dị của em nên hỏi:

    "Có gì thú vị mà em nhìn chăm chú vậy?"

    Con bé mỉm cười hồn nhiên đáp:

    "Em nhìn gia đình nhà kiến, đó là kiến ba, đây là kiến mẹ còn đó là kiến con." Nhi vui vẻ chỉ cho tôi từng thành viên trong gia đình kiến.

    Một lúc sau tôi mới hỏi một câu tế nhị với em:

    "Em có buồn vì không được ở cùng bố mẹ ruột của mình không?"

    "Không đâu, các mẹ ở đây đều nói mẹ vì không đủ tiền để nuôi em nên mới gửi em ở đây. Đợi khi nào có tiền mẹ sẽ tới đón em. Nhưng chờ lâu quá, em cũng rất buồn. Cho đến khi em nhìn gia đình kiến này em lại vui vẻ chờ mẹ. Nhà kiến chia năm sẻ bảy đi kiếm mồi còn trở về nhà được, thì nhất định sẽ có ngày mẹ tới đón em."

    Từ đó tôi chợt nhận ra, mình thật không bằng cô bé chín tuổi. Tôi không có bố, nhiều lúc còn thấy ghét bố sao không xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng không ngờ con bé lại nghĩ được như vậy, lại sống vui vẻ lạc quan tới vậy. Phải nói Nhi chính là người đã thức tỉnh tôi. Không có cha mẹ nào đành lòng vứt bỏ con cái của mình cả.

    Nếu như nói gia đình kiến kia chính là niềm hy vọng cuối cùng của Nhi thì Nhi lại chính là niềm tin, tia hy vọng của tôi.
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...