1. Bẻ đôi vầng trăng mượn vai gió Tựa đầu sương lạnh tắm sương mai Hai nửa vầng trăng hai phương hướng Đầu tựa vào vai tìm lại chăng? * 2. Một áng mây, một bầu trời Ta thong dong chẳng quản việc đời Người xấu người tốt ta không biết Chỉ biết trọng kiếp với trời xanh * 3. Tôi yêu anh, anh không đáp lại Tôi dỗi anh, anh chẳng dỗ dành Tôi giận anh, anh không để ý Thương anh nhiều, anh có biết không? Tình ta mênh mông tựa biển rộng Biển lạnh lùng, anh cũng đâu hay Tôi yêu anh, yêu không giới hạn Anh trả lại muôn vạn đắng cay. * 4. Tình mộng dừng gót chân phiêu bạt Một chén mai lạc vẫn nồng say Yêu thương mai nay mơ chẳng tới Non ngàn vẫn tuyệt! Đá chơi vơi. * 5. Nếu tin tôi một lần lá khó Thì thôi vậy. Cứ để gió cuốn đi Giữ làm chi khi tình đã chết Người hứa rồi, người sẽ quen thôi. * 6. Có một loài hoa Bắt đầu Từ tình yêu người lính (Đầy âm thầm và kiên định) Mỗi sáng mai, khi bình minh ló rạng Chuông cửa reo Đóa hoa vô danh tươi sắc Người con gái ấy Lòng tràn đầy thắc mắc Cho tới khi cô gặp được một người (Một ông già râu tóc đã bạc) Vẫn thường xuyên mang hoa tới nhà cô. Ông ấy rằng: "Vì người con trai. Đã hi sinh!" Luôn chung tình yêu cô hết mực Cũng từ ấy cô yêu người lính Violet lại nở mỗi bình minh. * 7. Người đi rồi Tôi chẳng chờ chi nữa Khóc làm gì? Để lòng càng thêm đau Không yêu nhau Cớ sao còn hi vọng Chẳng còn gì Ngoài nước mắt trong veo. Tình chẳng phai Chẳng tàn theo năm tháng Người vội vàng Cất bước xa tôi Năm năm xa xôi Người có nhớ? Giấc mộng gặp lại Người đừng quên! * 8. Trời lạnh, lòng buốt không ai hay Đêm nay có rượu đêm nay say Ngày mai có gì mặc kệ nó Ngu chi để lỡ ánh trăng này. Hoa rơi lặng lẽ dày mặt cỏ Tại sao hoa nhỏ vẫn cứ rơi? Phải chăng cuộc đời đau buồn quá Hoa muốn hóa vào cõi hư vô! * 9. Tình yêu sinh ra để làm gì Làm cho nhân thế đều sầu bi Sinh ra người ta yêu để chết Chết rồi kết thúc cả cuộc tình Say rượu còn có thuốc để tỉnh Say tình bất tỉnh hàng vạn năm. * 10. Đêm hôm qua gió về chớm lạnh Sương mắc võng, ngõ vắng tanh teo Tiếng gà than văng vẳng, eo óc Giọt nước đọng ai khóc đêm qua? * 11. Có một con sơn ca Đem lòng Yêu bầu trời rộng lớn Mỗi sớm mai khi mặt trời vừa mới tỉnh Nó bay vút chào áng mây xinh xinh "Mây ơi mây, mây bay đi đâu thế Mây thích nhỉ, cạnh mãi bên trời xanh" Nó thủ thỉ Trong lòng thầm ghét ganh Mây mỉm cười Trời không xanh như nó nghĩ Nó giận dỗi Vỗ cánh bay đi Mây cũng vậy Trôi tới phương trời lạ Ở nơi này Đám mây khác thế thay. Có một con sơn ca Đem lòng Tương tư bầu trời rộng Nó bay qua sông Qua núi Qua mịt mù phong ba Mỗi lúc ngẩng đầu là thấy trời bên cạnh Nó nghĩ "Trời xanh yêu mình không nỡ xa cách" Nhưng không biết Nó đang theo đuổi đơn phương. Có một sơn ca Đem lòng Thương trời rộng Nó cố gắng thức sớm Ríu rít cho bầu trời nghe Nhưng Trời đâu nghe mình nó hát Trời nghe bốn phương mênh mang ca Nó cứ nghĩ trời coi mình là tất cả. Đến một ngày Nó bị bắt Nhốt trong lồng sắt Được chăm sóc nâng niu Nó chỉ nhớ những ngày gió hiu hiu Bay lượn dưới bầu trời xanh thẳm Nó thắm thiết nhìn trời mà gửi gắm Nỗi buồn Nỗi nhớ Thương. Có một con sơn ca Đem bầu trời Chôn vào kí ức Nó nằm gục bên nắm cỏ xanh rờn Hoa cúc héo tỏ màu tiếc thương Nó gượng dậy nhìn bầu trời lần cuối Rồi mai đây ai gọi trời thức dậy Rồi mai đây ai hát bầu trời nghe Nó xin lỗi. Nó chẳng thể. Chẳng thể Nước mắt nó rơi rồi Tạm biệt bầu trời Tôi thương. Có một sơn ca Đã chết trong tối qua Trời không xanh như là nó nghĩ Hiển hiện lẳng lặng, mưa chẳng rơi Nó về nơi vốn nên thuộc về nó Tiếng sơn ca ríu rít bên hoa cỏ Tiếng sơn ca trong khoảng nhỏ riêng mình Trời lặng thinh không thương cũng chẳng tiếc. Hết mây này có mây khác thế thay! * 12. Tong tỏng mưa rơi nát cõi lòng Mắt nuốt mảng trời chẳng còn trong Xuân xanh, gió lạnh, chim rũ cánh Vật vờ khói biếc nhuốm màu gianh. * 13. Bóng chiều loang nắng dáng chim sa Vật vờ khói biếc khắp gian nhà Tà tà nắng lụi bếp lên khói Cánh chim trắng mỏi tìm nơi bay. Hơi men ta say khắc giễu đời Cười cợt, khinh bỉ một cuộc chơi Hoa nở hoa tàn hoa chẳng đợi Dẫu năm tháng lại nước mắt rơi. * 14. Sáng không trăng treo lủng lẳng trên tóc? Mây nặng nhọc kìn kịt kéo từng cơn Trời chẳng quang, trăng giận dỗi phát hờn Thương. Mong. Nhớ. Hận kẻ còn đơn độc. Có chắc không, trăng kia đâu có nhớ Tia gió lạnh mơn trớn mới hôm nao? Có chắc không, ta yêu đời nhường nào Xóa bóng người từng hòa vào tiềm thức? * 15. Đêm nay bão về Dữ dội Gió gào thét Lê thê Mưa dầm dề Ướt mi mắt. Tiếng gió hú bên cửa sổ đóng chặt Tiếng cuồng phong quần quật lũy tre gai Tiếng mưa cuốn ruổi dài trên mái ngói Tiếng lòng Nhói tâm can. Chợt lại thấy khoảng thời gian thuộc về quá khứ Chợt lại thấy biết bao thứ đã trôi qua Thấy nhạt nhòa, mờ ảo, đắng cay pha nuối tiếc Đi biền biệt Mất hút Người! Bão gột rửa những bụi bẩn để hoa lá đẹp tươi Dẫu biết rằng đã phải vùi dập dưới mưa bão Người đi qua chỉ để lại mộng ảo Say Đắm Hoài Biết thương chứ làm sao? * 16. Ai rảnh đâu mà nhớ mãi một người Ai rảnh đâu mà cười trong nước mắt Ai rảnh đâu thương người chẳng biết mặt Thực sự rảnh mới yêu kẻ vô tâm! Em rảnh đâu mà cứ mãi âm thầm Phía sau anh rồi ngẩn ngơ từng chút Em rảnh đâu để nhớ thương ngùn ngụt Dâng trong lòng chẳng một khắc nào vơi! Không thay đổi mới là kẻ dở hơi Còn đổi thay là tức thời tuấn kiệt Có kẻ điên mới giữ nguyên tâm tính Còn kẻ tỉnh "biết thế bố đéo yêu" * 17. Lác đác sương khuya đọng gốc liễu Đìu hiu gió lượn uốn cành mai Trằn trọc, băn khoăn suốt đêm dài Giật mình canh hai nghe gà gáy. Cuống chân tay lảo đảo mò dậy Như kẻ say vồn vã bước ra Trông trăng, trăng hiu hắt lòa Ngưu Lang vụt sáng hơn là Thiên Ưng! * 18. Trời đổ mưa như đang thương ai đó Gió tĩnh lặng như đang nhớ một người Còn tôi say, say nụ cười ngày đấy Biết yêu rồi! Đằng ấy chẳng yêu tôi.. * 19. Cánh hồng nhung em đã trao đi rồi Giữ làm chi một mảnh thời tiếc nuối Giữ làm chi sắc hoa buồn rười rượi Phất phơ lá chẳng chỗ dựa lấy thân! Em trao đi để nhành hoa lớn dần Em chấp nhận để hoa sống được tốt Những đớn đau bỗng bủa vây đột ngột Buông tay rồi, không phải em không thương. Rồi ngày mai ánh tà khóc đoạn trường Nơi người qua đọng thêm vương vấn mới Em khẽ cười cánh hồng tươi nở rộ Chỉ tiếc là.. cuộc tương ngộ mình em! * 20. Mái tóc này em đã cắt ngắn rồi Bởi vì anh chẳng cần tới nó nữa Chuyện khi xưa em yêu tóc hơn cả Nhưng bây giờ sự thật là em sai! Anh từng nói anh thích mái tóc dài Hơn ngang vai trong mỗi chiều lộng gió Anh còn nói tóc em thơm hương cỏ Anh hôn nhẹ từng làn gió khẽ qua! Nhưng thế nào mà anh lại thay đổi Ôm một người tóc ngắn ngang vai Tay nắm tay sánh vai chiều nắng ngả Mắt nhạt nhòa em khẽ quay lưng đi. Màn đêm xuống chỉ còn gió thầm thì Gió chẳng đùa tóc em như khi trước Bởi vì sao? Tóc em không cần lược Đã ngắn rồi chải chuốt có ích chi! Em yêu tóc chỉ vì một người thích Nâng niu tóc cũng vì có người yêu Nhưng thiếu điều họ không còn cạnh Giữ làm gì mái tóc vẫn còn xanh? * 21. Quá khứ qua chắc gì tương lai đến Đóa hoa nở chắc gì có lần sau Người đi mau chắc gì sẽ quay lại Yêu một lần nào dám yêu lần hai. Cánh hoa rơi không phải không níu giữ Người đi rồi không phải là không đau Ngày bên nhau không phải là không muốn Nhưng giữ lại ai mới là người đau! * 22. Nếu là sóng, sóng xô xa mãi mãi Là áng mây, mây cứ vậy bay đi Là cánh diều, diều vui đùa với gió Nhưng là người, sao chạm tới bên kia? * 23. Anh biết không.. Hà Nội mưa rồi đó! Lúc to nhỏ chẳng rõ thành một cơn Mưa rả rích trong cơn tức giận Trời quang mở đường cho người qua đón. Anh biết không.. trước kia- lúc còn son Khi mưa về trong thì sợ phải khóc Em kiên cường vốn đâu màng khó nhọc Nhưng thêm buồn lẫn thêm nhớ ai. Anh biết không.. đời em hẵng còn dài Trước mắt trong là chông gai, cạm bẫy Nên em phải tự mình mà đứng dậy Chứ khóc hoài anh cũng chẳng qua đây. Anh biết không.. Hà Nội mưa rồi đấy! Mẹ thấy mát chứ có buồn chi đâu Vì thằng điên em đã phải có u sầu Giờ mưa lại em rảnh đâu mà khóc. * 24. Tôi rũ bỏ bụi đời tấp nập Thổi hồn vào hoa lá cây xanh Tôi vứt đi muộn phiền canh cánh Thần thức lạc trăng gió mây xanh. Tôi rũ bỏ bụi đời tấp nập Rũ luôn cả áo xám nhạt phai Bỏ đi một mảnh tình không thắm Chẳng vương vấn chìm đắm thưở xuân thơ. Tôi rũ bỏ ước mơ từng ấp ủ Chẳng đoái hoài chuyện cũ- tương lai Mất niềm tin, hi vọng mãi mãi Mất tất cả, chẳng còn sót lại ai. Nếu một mai, tôi thực sự rũ bỏ Người đừng buồn mà hãy vui lên Vui cho tôi vì không phiền nữa Vui cho suốt cuộc đời vô tư! * 25. Đông đến rồi, cậu có ổn không? Có chờ trông dấu xanh kia biến mất? Có thật buồn khi người ta im lặng? Có bồn chồn khi người mãi lặng im? Đông đến rồi, cậu có ổn không? Hay vẫn mong người ta quay trở lại Hay vẫn mãi đợi chờ trong vô vọng Lòng tê dại, lệ hoen khóe mi cay. Đông sắp qua, cậu còn như vậy chứ? Còn chần chừ, luẩn quẩn trong bước đi Giây phút chi trong mơ cậu vẫn thấy.. Bóng người ấy- người tôi chẳng thể thay. Đông năm nay, tôi có một chút khác. Lòng tôi lạnh, thần thức cũng tựa băng Đông năm nay, tôi chẳng còn buồn nữa. Rằng: Cậu đã chôn lấp với hư vô! Qua đông nay, tôi sẽ quên được cậu Đông năm sau, mong cậu quên được người Mùa đông nữa, hi vọng đừng lặp lại. Ngàn đông mãi xóa hết ngây dại xưa! * 26. Chiều nay gió về, cậu biết không! Gió lạnh khẽ lùa từng cành bông Gió lạnh khẽ thổi giọt nước mắt Gió lại khẽ đùa mái tóc ai? Chiều nay gió về, cậu biết không? Cuối tháng mười hai, đợt gió mới Cuối tuổi thanh xuân, đầy mong đợi Cũng là cuối đời, cuối chuyến đi! Chiều nay gió về, cậu biết không? Tớ vẫn nơi đây, vẫn chờ trông Cậu đã đi đâu? Sao không lại! Cậu như nào rồi? Cậu nói đi! Chiều nay gió về.. gió lạnh lắm! Sao mà tớ - cậu quá xa xăm Hẹn đâu cho đủ trăm năm nữa Lỡ như trăm kiếp chẳng còn quen. Chiều nay gió về.. lạnh, lạnh lắm! Sao cậu cứ vậy.. cứ đi nhanh! Giấc mơ tối qua, tôi gặp cậu Chưa kịp nói gì, cậu đã đi. Chiều nay gió về. Lạnh! Gió đông xé toạc áo mỏng manh Gió đông dày xéo lòng mòn nát Gió muốn thổi bạc, mái tóc xanh Chiều nay gặp anh, trong màn gió Châu hoa phơ phất cõi hoàng tuyền Kiếp này có duyên nhưng vô phận Lại nhờ gió ghém gửi kiếp sau! Chiều nay gió về Cậu biết không? Chẳng phải gió thu Là gió đông! Chẳng phải hiện tại Là quá khứ! Chẳng phải bên cậu Chờ ánh mai! * 27. Đem chém chết cha nửa chữ tình Bóp nát khoảng cách cứ lặng thinh Khuấy cho điên đảo mảnh linh cũ Bỏ cụ mày đi tiếc nỗi gì. * 28. Tổ cha nhà mày kiếp nhân sinh Tạo ra mọi thứ tạo cả tình Nhưng lại quên tạo thuốc chữa bệnh Khiến khổ mệnh mãi tương tư.