Tản Văn Thương Để Rồi Xa - Asher

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Asher, 8 Tháng mười hai 2021.

  1. Asher

    Bài viết:
    2
    Thương Để Rồi Xa

    Tác giả: Asher

    Thể loại: Tản văn

    * * *​

    Còn nhớ đầu năm lớp 10 là lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau và vô tình lại được xếp ngồi cùng bàn. Nhưng có lẽ vì đều là người trầm tính nên suốt 2 tháng sau cả hai vẫn chẳng nói với nhau câu nào. Mãi cho đến khi có bài tập nhóm chúng tôi bắt buộc phải "khai khẩu" thì mới có cuộc nói chuyện "đúng nghĩa" đầu tiên. Cả hai cứ thế mà thân hơn. Từ bạn chung lớp đên bạn cùng bàn, bạn cùng nhóm, bạn thân rồi cuối cùng là người yêu. Chúng tôi chính thức quen nhau vào năm 12 - một năm nhiều suy nghĩ và nỗi lo. Người thân, bạn bè ai nấy đều thấy tôi và anh rất đẹp đôi, sẽ cùng nắm tay nhau thật lâu và tôi cũng mong là như thế. Ước mơ của cả hai là cùng nhau đỗ đại học, ra trường xây dựng sự nghiệp rồi kết hôn. Nhưng yêu nhau thì dễ, thử hỏi mấy ai đủ dũng cảm và sức mạnh để duy trì tình yêu đó.

    Tình yêu thời cấp 3 dưới chân là hoa phượng, trên đầu là bầu trời xanh thẳm. Thử thách có chăng cũng chỉ là những bài kiểm tra khó nhằn. Tình yêu đại học dưới chân là nhiều mối lo nhỏ nhặt khi rời khỏi vòng tay của gia đình. Trên đầu vẫn là bầu trời đó nhưng chẳng còn xanh như trước. Nhiều người khuyên tôi rằng: "Cố gắng bên nhau, cùng nhau đi qua 4 năm đại học rồi hai người sẽ có một mái ấm." Tôi và anh cũng đã vượt qua 4 năm, điều mà nhiều cặp đôi mong ước, điều đó thật hạnh phúc.

    Tình yêu của người trưởng thành thật sự rất khó. Dưới chân là nhiều mối suy nghĩ, lo toàn. Trên đầu vẫn là bầu trời chẳng xanh, lại nhuộm thêm vài phần buồn bã. Anh vào làm cho một công ty đúng với chuyên ngành của mình, tương lai rộng mở. Tôi cũng phần nào thực hiện được ước mơ của bản thân. Ra đời rồi, tôi vẫn yêu anh như những ngày đầu nhưng đôi khi lại lo được lo mất hơn. Niềm tin vào thứ tình cảm mang tên là "yêu" này dường như cũng vơi dần theo năm tháng.

    Có lẽ sau một hai năm ra trường gì đó tôi nhận thấy anh thay đổi rồi. Ngày trước tôi thích kể cho anh nghe những chuyện xảy ra sau một ngày dài và đương nhiên là vào lúc đó anh rất hưởng ứng. Nhưng rồi tin nhắn của anh ngắn dần, thời gian trả lời lâu hơn và cuối cùng sự đáp lại chỉ còn vỏn vẹn là một cái icon hay "Ừ, hay nhỉ". Sau này tôi cũng dần hiểu rồi nên ít khi tìm anh hơn, cũng không kể chuyện nữa. Có lẽ anh cũng nhận ra rồi, anh mới hỏi tôi hôm nay có gì hay không? Tôi nghĩ có thì có đấy, nhưng em chẳng muốn kể nữa rồi.

    Lúc trước tôi thường nhờ anh một vài việc, cũng thường muốn anh đón tôi lúc tan làm. Và đương nhiên anh vẫn rất vui vẻ, còn hay nói đùa rằng: "Phải để người ta biết em đã có chủ rồi". Nhưng sau này có lẽ công việc quá sức mệt mỏi, mọi thứ đã trở nên nặng nề nên anh chẳng còn sức lực để quan tâm đến cô người yêu này nữa. Tôi tự đón xe về quê một mình, mọi đồ điện trong nhà tôi cũng đều biết sửa rồi đấy. Nhớ một hôm trời mưa lớn anh hỏi: "Anh đến đón em nhé?". Tôi bảo không cần, em tự bắt taxi về được và anh để tôi tự mình về thật. Tình yêu lúc đó còn lạnh hơn cả cơn mưa ngoài kia.

    Người ta nói khi đã yêu ai thì suy nghĩ sẽ chỉ xoay quanh người đó. Chắc vì điều đó mà anh nghĩ bỏ rơi tôi một tí cũng chẳng sao. Sau khoảng thời gian mệt nhoài với thứ tình cảm mà tôi xem là tất cả, tôi quyết định buông tay.

    Anh hỏi tôi sao lại như vậy? Mọi thứ đang rất bình thường không phải sao? Chỉ cần chờ anh thêm một năm nữa thôi, chúng tôi có thể kết hôn rồi. Giây phút ấy tôi đã từng nghĩ có phải mình sai rồi không. Anh ấy cố gắng như vậy, cả hai cũng yêu nhau lâu vậy rồi có nhất thiết phải để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy không. Nhưng khi tôi nhớ lại những đêm tôi nằm khóc vì đau, một mình chạy đến bệnh viện giữa cái lạnh đầu đông của một thành phố xa lạ; ngày sinh nhật tôi thổi nến và cắt bánh kem trong căn phòng trống. Còn anh, lúc đó anh đang đắm chìm vào những bữa tiệc, những cuộc vui mà anh bảo rằng không thể từ chối. Điều buồn hơn chính là sau đó tôi chẳng hề nhận được một sự quan tâm, bù đắp nào từ anh. Có lẽ những điều đó thực sự nhỏ, có lẽ tôi quá ích kỷ. Nhưng đã 2 năm rồi, quả bóng dồn nén lâu sẽ nổ. Tôi tiếc đoạn tình cảm này, luyến tiếc anh nhưng tôi cũng thấy thương cho chính bản thân mình.

    Trong tình yêu sợ nhất là sự vô tâm. Yêu càng lâu người ta càng nghĩ mình có quyền bỏ qua nhiều thứ. Em yêu anh nhiều, anh nghĩ đó là điều đương nhiên. Em quan tâm anh, anh nghĩ nó là điều đương nhiên. Em cần anh bên cạnh, anh nghĩ em đâu còn là trẻ con nữa, sao cứ phải dính người đến thế. Có lẽ vì công việc, giông tố ngoài kia đã cuốn chúng tôi xa nhau. Nhưng cũng có thể tình yêu này chưa đủ lớn mới là nguyên nhân khiến hai đứa chia xa.

    Tôi đã nghe nhiều lời khuyên rằng: "Cố gắng bên nhau, cùng nhau đi qua 4 năm đại học rồi hai người sẽ có một mái ấm". Tôi từng tin như vậy nhưng không ngờ rằng thứ chờ ở tương lai lại là hai đường thẳng song song.

    Bên nhau ấy à, cứ yêu hết lòng đi vì cuộc đời này biết gặp được mấy người thực sự bước vào tim ta, gieo mầm trong đó thứ gọi là "tình yêu". Nhưng đừng để đối phương biết mình thương người ta quá nhiều. Trong một mối quan hệ, ai yêu nhiều hơn người đó thua.

    Tạm biệt một tình yêu, có tiếc nuối nhưng chẳng có hối hận.

    - Hết -
     
    Last edited by a moderator: 9 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...