Tên bài thơ: Thu Không Có Nắng Hạ Tác giả: Mễ Bối Tháng Mười đến không còn những ngày nắng hạ Thu về với nỗi niềm nhớ người đã từng thương Em ở lại nơi góc phố quen với những kỉ niệm Về anh và tình yêu tan vỡ của chúng mình. Người thương có nhớ những lời từng ước hẹn Khi ta bên nhau trong những áng mây chiều Những ngày nắng hạ cùng anh ngồi góc quán Với vị lành lạnh từ ly nước hôm nào. Người thương có nhớ lúc dưới trạm xe buýt Em và anh kề vai ngồi đợi chờ Một chuyến xe với bản ca dịu dàng Phát ra từ chiếc điện thoại nhỏ bé ấy. Tháng Mười đến với những đợt mưa rào Mưa bất chợt và anh đi mất rồi Không còn bên em trong những ngày hẹn hò Để em ở lại với bước chân chơ vơ. Và rồi con phố góc đường quen thuộc ấy Không có anh, ai sẽ cùng em bước tiếp? Khi mà mưa đến và em chợt hoảng sợ Là nước mắt hay mưa, người có biết không? Mùa thu năm nay sao mà lạnh lẽo quá Em cuộn mình trong chiếc áo cồng kềnh Và chợt thấy lưu luyến một vòng tay năm nào Nơi chứa đựng tình yêu nồng nàn cùng ấm áp. Anh bên em trong những ngày nắng hạ Và lại rời đi khi cơn mưa đổ về Lúc tháng Mười ghé đến cùng với hương mùa thu Anh bên ai và em lại chơ vơ. Em muốn thét to lên với cả thế giới Rằng mình thương mình buồn đến như thế nào Khi mà người từng yêu bỏ lại trái tim này Với tiếng khóc cùng nỗi nhớ giày vò. Đầu thu không anh cũng như những kỉ niệm Trái tim nghẹn ngào với cái lạnh tháng Mười Em chìm vào vị đắng của tình yêu đổ vỡ Và bóng anh dần nhạt nhòa trong những khoảng khắc ấy. Con phố quen và em lại cô đơn Một mình với thế giới và dòng người xô bồ Thu đến rồi và anh đang nơi đâu Có nghe chăng tiếng trái tim nơi này? Tháng Mười đến không còn những ngày nắng hạ Chỉ còn thu với nỗi buồn man mác.