Thư gửi mẹ. Mẹ ơi! Bể nhân sinh hàng trăm nghìn sóng nghiệt. Nên con đã đóng cửa trái tim mình. Nhốt bản thân trong một cõi lặng thinh. Hồn cô độc tâm giao cùng bóng tối. Mỗi bước chân con rã rời mệt mỏi. Và tim yêu đã chết tận sâu cùng. Nhịp rung cảm chẳng còn vang tiếng nói. Giọt nước mắt cũng chảy ngược trong. Mẹ dạy con đừng bao giờ tuyệt vọng. Hãy gắng giữ một ánh lửa nơi tim. Làm sao con thoát được trong cùm gọng. Của cuộc đời xiềng xích một nhiều thêm. Con mong mãi một giấc ngủ êm đềm Đã từ lâu con chưa từng được hưởng. Những giấc mơ mê man, bóng đè, mỏi mệt. Kéo con chìm xuống địa ngục thê lương. Mẹ ơi! Con sợ lắm những vô thường. Sợ guồng quay cuồng điên của xã hội. Sợ khi yêu bị tổn thương, lừa dối. Lòng chán chường những kèn cựa, thiệt hơn. Con thấy mình đang đánh mất bản thân. Khi thờ ơ trước người già nghèo khổ. Dần lạnh lùng với bạn bè, anh em. Mắt trơ nhìn những bất công, đau khổ. Ôi! Điều này làm tim con trăn trở. Tựa như mình dần hóa máy vô tri. Sâu bên trong lịm dần đi hơi thở Của trắc ẩn sắp thành gỗ trơ lì. Con chỉ mong một cuộc đời bình dị Mà sao thấy nó khó quá mẹ ơi. Con chỉ ước một người là tri kỷ. Mà tưởng như mình nghĩ chuyện lên trời. Mẹ dặn con: "Đừng vội chi. Đừng vội. Hãy học cách trông vào bản tâm mình. Nhìn cho rõ sự phải trái phân minh. Vì hạnh phúc mới làm con đẹp nhất". Con vẫn luôn nhớ lời mẹ dặn. Cố gắng giữ một ánh lửa tim mình. Mẹ ơi!