Thôi về mình nằm ôm nhau ngủ đi em Một đêm cuối năm thành phố buồn như tró Ở những ngã tư đèn vàng xanh đỏ Anh đứng một mình nhìn mọi thứ đi qua Em ở đâu trong tám vạn người ta? Những nỗi nhớ đều đều như thác đổ Những buổi chiều chuếnh choáng say sưa Tụi mình tìm thấy nhau chưa? Sao không đưa nhau về ôm nhau nằm ngủ? Một triệu nỗi buồn trôi qua đã đủ Không có em Anh giống như một túi rượu sầu Ôm nhau đi, ôm như mới lần đầu Lúc em ngã vào anh, tụi mình ngã vào lòng nhau vội vã Lúc nằm im, nghe tim thở vụng về Thôi về nằm cạnh nhau ôm anh ngủ đi em Một đêm cuối năm thành phố buồn hơn tró Tụi mình xa nhau, tại sao chẳng rõ Thôi về nằm cạnh bên nhau Nghe tám vạn bình yên còn mãi đến mai sau. Phan Hải