Ô hay! Một kiếp con người Trần gian thế thái, thói đời điêu ngoa Ai là bè bạn với ta Đắng cay, chia sẻ mới là tình thân Đến khi vướng cảnh nợ nần Ví thiu, túi rám mình cần họ quên! Bè bạn như cái bấc đèn Vui tỏ, buồn lụi, thấp hèn, cao sang Giàu sang, vẻ mặt khoe khoang Bần hèn nuốt đắng, ai màng đến đâu? Sông có chỗ cạn chỗ sâu Biển mênh mông biển biết đâu lòng người Có tiền kẻ nịnh người chơi Hết tiền lúi húi đơn côi một mình Bè thì cạn máng ráo tình Còn ta, chỉ biết lặng thinh nhìn đời.