Công Ơn Cha Mẹ Cuộc đời bao nỗi đắng cay Nhìn về cha mẹ, lệ cay nghẹn ngào Hôm nay nước mắt tuôn trào Nhớ ơn cha mẹ, cả đời cưu mang Cho con cuộc sống vinh quang Tương lai tươi sáng, muôn vàn mai sau Tóc nay mẹ đã bạc màu Vì bao khổ cực, dãi dầu sớm trưa Thương con không quản nắng mưa Thức khuya dậy sớm, mưa giông không màng Gian lao khổ cực nào than Cho con no đủ, hiên ngang với đời Con đây chẳng nói nên lời Nghẹn ngào nước mắt, lòng này khắc ghi Lạy cha lạy mẹ con quỳ Công ơn trời biển, đời đời không quên. Tác giả: Ngạo Thiên
Cha Tôi Tác giả: Đặng Minh Mai Cả đời lo lắng cho con Tuổi già sức yếu lưng khòm chân đau Ngày xưa mưa nắng dãi dầu Gian nan cơ cực cha đâu nản lòng Củ khoai củ sắn trên đồng Chắt chiu nhặt nhạnh gánh gồng nuôi con Cha mong bữa đói không còn Để con no bụng ngủ ngon giấc nồng Một đời áo vải nhà nông Phủ đầy sương gió ướt ròng mồ hôi Sớm khuya đồng ruộng giữa trời Tay cha cầy cuốc cho đời con xanh Tóc cha mây trắng phủ giăng Con mong cha mãi an lành bên con Đáp đền dưỡng dục công ơn Mong cha vui khoẻ nhiều hơn con mừng.
Mẹ Tôi Tác giả: Lê Trọng Uyên Một người vất vả đau thương Sớm hôm làm lụng nuôi con thành người Đó là hình ảnh mẹ tôi Tình thương bát ngát bao la bằng trời Mẹ tôi da đã sạm rồi Bàn tay có nếp áo thì bạc phai Thế mà sớm buổi chiều hôm Buổi trưa nắng chói vẫn ra ruộng đồng Cho con bưng bát cơm đầy Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần Thương nhiều thương lắm mẹ ơi! Mẹ là tất cả cuộc đời của con.
Công Cha Nghĩa Mẹ Tác giả: Minh Lộc Mang con chín tháng mười ngày Bao nhiêu vất vả hôm nay đã tròn Tương lai của mẹ là con Dưỡng con khôn lớn héo mòn tuổi xuân. Lo từng mảnh áo cái quần Bát cơm đạm bạc đổi luân mỗi ngày Những hôm tiền hết gạo vay Cha con lại phải đi cày suốt trưa. Cuộc đời biết mấy cho vừa Thương con bố mẹ trời mưa vẫn dầm Muốn cho đủ bát đủ mâm Vẫn là mục đích cha thầm mẹ mong. Con ơi hãy nhớ trong lòng Công cha nghĩa mẹ chẳng đong vơi đầy Mai này con lớn dựng xây Sinh con sẽ biết công thầy mẹ cha.
Ngày Xưa Có Mẹ Tác giả :(Sưu tầm) Khi con biết đòi ăn Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu Mẹ là người thức hát ru con Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất Như cuộc đời – không thể thiếu trong con Nếu có đi một vòng quả đất tròn Người mong con mỏi mòn Chắc không ai ngoài mẹ Cái vòng tay mở ra từ tấm bé Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng Trước cả khi con biết bật nên tiếng Mẹ..