Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi đứng nhìn theo ngọn suối đứng riêng trời hơi thở ngọt em một thời phong kín nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc em bảng đen vôi trắng giết đời nhau Trăm con bướm bay về chung một ngõ suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi rừng ơi rừng cây đợi đã bao năm Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây em mới lớn nên tình như thác gọi thương dùm ta thân ngựa đã xa bầy