Ngôn Tình [Edit] Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - Đông Thiên Liễu Diệp

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi quytduongngot, 6 Tháng hai 2020.

  1. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Thiên Chi Kiều Nữ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

    [​IMG]

    Tác giả: Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

    Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại

    Editor: Quýt Đường

    Link thảo luận, góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Nhà Quýt Đường

    Trạng thái: Full (71 chương)

    Văn án:

     

    Đính kèm:

    Mèo Mỡ thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tư 2020
  2. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam An Vương quyền uy nhất Đại Kim Quốc cùng thê tử Chu Vương phi liên tiếp sinh ra ba nhi tử, về sau dưới sự chờ mong của mọi người, rốt cuộc sinh ra được một vị tiểu quận chúa.

    Tiểu quận chúa nhũ danh gọi là Bánh Hấp Nhỏ, đại danh gọi Triệu Đàn.

    Lúc này, đương triều Chu thái hậu sắc phong Minh Châu quận chúa, Triệu Đàn vừa đầy một tuổi đang tiến hành cai sữa.

    Triệu Đàn được cậu Liễu Liên đồng thời kiêm luôn chức vú em ôm lấy, được quấn thành 1 cục đi vào ngoại viện Trúc viên.

    Nam Cương vào mùa đông, tuy rằng bên ngoài trời đông giá rét nước đóng thành băng, nhưng vì giữa vách tường được đặt bếp lò, nên trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.

    Bánh Hấp Nhỏ được Liễu Liên đặt trên giường la hán gần cửa sổ trong phòng ngủ.

    Nàng thích nhất nằm trên giường La hán rồi bò qua bò lại, cho nên cần phải có người ở bên cạnh nhìn thật kỹ mới được.

    Liễu Liên hai tay vây trước ngực, thân hình cao gầy ngọc thụ lâm phong đứng ở bên cạnh nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào luôn mang theo ý cười, đồng thời cũng tràn đầy ưu sầu cùng bất đắc dĩ.

    Bánh Hấp Nhỏ có ba ca ca Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử, Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương, đều là chưa đến một tuổi liền biết nói chuyện, vừa tròn một tuổi sẽ biết đi.

    Thế nhưng, Bánh Hấp Nhỏ xinh đẹp đáng yêu, Bánh Hấp Nhỏ làm cho người ta thương yêu, Bánh Hấp Nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, đến nay đã tròn một tuổi, thế nhưng ngay cả hai chữ "cha" và "mẹ" này cũng không biết nói. May mắn nàng sẽ phát ra "A a" "YAA. A. A.. Nha", bằng không, thực sự sẽ bị người khác xem là người câm!

    Nếu như nói đầu óc ngu si, vậy tứ chi có lẽ phát triển nha?

    Không, Bánh Hấp Nhỏ đến bây giờ cũng không biết đi, chỉ nằm ở trên giường, trên mặt đất bò qua bò lại, như một chú chó nhỏ đáng yêu mà thôi.

    Cho nên, thân là vú em kiêm luôn chức cậu, Liễu Liên thật sự rất thất vọng, nhìn đôi mắt to đen lúng liếng của Bánh Hấp Nhỏ cực kỳ giống Vương Phi, đôi mắt Liễu Liên hơi ẩm ướt: Bánh Hấp Nhỏ sao lại đáng thương dữ vậy? Trưởng thành mà giống như vậy sẽ không gả ra được đâu, vậy thì phải làm sao bây giờ đây?

    Liễu Liên là ai? Liễu Liên là thiên hạ đệ nhất sát thủ Vô Ảnh đao của Đại Kim, là tinh vệ thống lĩnh của Nam An Vương phủ, hắn sao có thể nghĩ không ra biện pháp?

    Liễu Liên như có điều suy nghĩ mà đánh giá tiểu đồ đệ Liễu Ly mười hai tuổi.

    Liễu Ly với biệt hiệu "Tiểu Liễu Liên", là một tên ăn mày nhỏ được Liễu Liên nhặt được từ chợ đêm Diên Khánh phường, ngày thường rất giống sư phụ Liễu Liên, tóc đen mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa mềm, đôi mày đen nhánh, đôi mắt hoa đào sâu thẳm như biết nói, bờ môi không son mà đỏ, trên mặt thường mang theo nụ cười ngọt ngào, bình thường lanh lợi lại nhu thuận, tuyệt đối không phải thiếu niên khôi ngô thiếu trí tuệ.

    Lúc này, trên mặt tiểu hồ ly Liễu Ly đang treo chiêu bài ngọt ngào, nụ cười ngọt như mật, giống như đang rất chuyên tâm trông coi bò sát nhỏ Bánh Hấp Nhỏ trên giường la hán, nhưng bởi vì sư phụ Liễu Liên quá mức chú ý, hắn sắp duy trì không nổi nữa, nụ cười càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng giả tạo.

    Liễu Liên sóng mắt lưu chuyển, mắt hoa đào khẽ nheo lại, khóe miệng cong lên -- hắn đã nghĩ ra biện pháp!

    Nụ cười Liễu Liên thật ấm áp, giọng nói của Liễu Liên rất ôn hòa, thế nhưng ý tứ trong lời nói cũng rất hay lừa bố mày: "Tiểu Liễu Ly, về sau Bánh Hấp Nhỏ liền giao cho con chăm sóc! Một tháng sau, ta muốn thấy con bé ở trong phòng đi tới đi lui, nghe được con bé nũng nịu gọi ta là" Cậu ơi!"

    Thiếu niên tuấn túLiễu Ly thấy đầu xám xịt, oán giận tràn đầy như muốn ngưng tụ thành thực thể -- đứa nhỏ ngu ngốc Bánh Hấp Nhỏ này, ngu như vậy, có nhiều người sủng ái che chở như vậy, rốt cuộc muốn dạy dỗ như thế nào đây! Sư phụ, sao người không chăm sóc mà lại lừa gạt ta như vậy!

    Nghĩ đến Bánh Hấp Nhỏ muội muội khống chế 4 vị ca ca hung mãnh, trong đó còn bao gồm cả một vị tiểu hoàng đế cùng một vị Nam An Vương thế tử, thiếu niên tuấn túLiễu Ly đã cảm thấy nhân sinh từ nay về sau tràn đầy vẻ lo lắng, không còn có ánh mặt trời nữa rồi.
     
    Naxynk221 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  3. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 2: Mỹ nữ đi tiểu - thiếu niên ngượng ngùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liễu Liên đi ra khỏi thư phòng, Liễu Ly vẫn còn nhìn Bánh Trôi Nhỏ đang bò qua bò lại chơi đùa rất vui vẻ trên giường la hán, cảm thấy nghĩ mãi vẫn không ra.

    Làm cách nào để tiểu ngu ngốc này trong vòng một tháng học được đi tới đi lui trong phòng, còn có thể nũng nịu kêu sư phụ là 'Cậu' đây?

    Đây quả thật là một nhiệm vụ rất gian khổ, rất dài dòng buồn chán mà!

    Buổi trưa, đại nha hoàn của Vương Phi là Hàn Thu mang theo tiểu nha đầu vội tới đưa cơm cho tiểu quận chúa.

    Liễu Ly vừa nhìn, phát hiện đồ ăn cai sữa của Bánh Trôi Nhỏ thật là muốn khen cũng chẳng có gì mà khen -- một chén sữa bò nhỏ trắng như tuyết, một chén cháo rau kì lạ.

    Bánh Trôi Nhỏ leo trèo cả buổi, đã sớm đói bụng, chẳng qua là nàng từ trước đến nay không khóc lóc, cho nên vẫn luôn chịu đựng. Nhìn thấy Hàn Thu bưng đồ ăn tới, Bánh Trôi Nhỏ lập tức nhanh nhẹn trở mình ngồi ngay ngắn ở trên giường, thò tay muốn ăn.

    Hàn Thu bưng bát lên, cầm lấy thìa bắt đầu đút ăn.

    Liễu Ly ở bên cạnh nhìn.

    Bánh Trôi Nhỏ cũng không kén ăn, rất nhanh uống hết sữa, cháo rau quả thoạt nhìn xấu xí cũng ăn hết.

    Liễu Ly cười hỏi Hàn Thu: "Tiểu quận chúa thoạt nhìn còn giống như chưa ăn no?"

    Hàn Thu nhìn thoáng qua mỹ thiếu niên, nói: "Tiểu quận chúa mà ăn quá no, sẽ dễ dàng bị đầy bụng."

    Liễu Ly cười rất đắc ý, hắn có linh cảm rồi.

    Bánh Trôi Nhỏ sau khi ăn xong, giống như có chút buồn ngủ, nàng cũng không khóc cũng không làm khó, chơi đùa rồi nằm ở trên giường la hán liền ngủ mất.

    Liễu Ly đi tới vừa nhìn, phát hiện Bánh Trôi Nhỏ mập mạp trắng trắng mềm mềm, lông mi rất dài, miệng nhỏ hồng hồng chu lên, đang ngủ say.

    Hắn bế Bánh Trôi Nhỏ lên, vốn muốn đặt lên trên giường sư phụ, sau lại nghĩ, Bánh Trôi Nhỏ lúc ngủ nếu chảy nước miếng, sư phụ thích sạch sẽ liền phát điên cho coi.

    Nghĩ tới đây, Liễu Ly ôm Bánh Trôi Nhỏ đi tới phòng ngủ của mình.

    Liễu Ly đặt Bánh Trôi Nhỏ đặt lên giường, lại đắp chăn, sau đó ngồi ở bên cạnh bắt đầu tu luyện nội công.

    Bánh Trôi Nhỏ ngủ một giấc thật lâu, ngủ thẳng một mạch tới lúc mặt trời chiều ngã về tây.

    Nàng vừa tỉnh liền tự chống hai tay trở mình ngồi dậy, mở mắt to ngơ ngác, tựa hồ không có tiêu cự.

    Liễu Ly đi tới, nhìn Bánh Trôi Nhỏ cười tủm tỉm.

    Bánh Trôi Nhỏ rất có phong thái giống nhị ca Bánh Bao Nhỏ, hai mắt vốn ngơ ngác nhìn tiểu mỹ nam lập tức trở nên sáng lóng lánh, bàn tay béo mập hướng Liễu Ly, trong miệng gọi "Y y nha nha".

    Liễu Ly xoay người nhìn nàng cười: "Tiểu Hoa Quyển, tiểu quận chúa, có muốn ăn cái này không?"

    Tay của hắn vươn về hướng Tiểu Hoa Quyển, trong tay cầm một miếng bánh xốp nhỏ tinh xảo.

    Bánh Trôi Nhỏ mắt to sáng lên, di chuyển cái mông béo sang hướng bên này.

    Liễu Ly cười ngọt ngào, vừa hấp dẫn Tiểu Hoa Quyển, vừa cực kỳ nhanh lấy ra sợi dây lụa, cột cho Tiểu Hoa Quyển.

    Khi trời tối, Liễu Liên mới mang theo nhị ca Bánh Bao Nhỏ Triệu Sam cùng Tam ca Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương trở về Trúc viên.

    Liễu Liên có việc gấp, rất nhanh lại đi ra ngoài.

    Bánh Bao Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ bước nhanh về hướng chánh đường tìm muội muội.

    Hai người bọn họ đến chánh đường, liền nhìn thấy Liễu Ly một tay dắt dây lụa được cột vào người Tiểu Hoa Quyển, một tay giơ một cái bánh xốp nhỏ, đang dụ dỗ Bánh Trôi Nhỏ học đi.

    "Tiểu quận chúa, đi về phía trước nè, đi đến nơi này liền cho muội ăn!"

    Bánh Trôi Nhỏ mắt to đáng yêu chuyên chú nhìn chằm chằm vào bánh xốp nhỏ phía trước, hai chân béo nhỏ chậm rãi di chuyển về phía trước.

    Bánh Bao Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ cười to: "Thì ra như vậy có thể khiến cho muội muội chịu học đi!"

    Bánh Bao Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ tiếp theo liền giải cứu muội muội Bánh Trôi Nhỏ từ trong tay Liễu Ly ra, đặt Bánh Trôi Nhỏ ngồi ở trên ghế.

    Bánh Trôi Nhỏ đau lòng xoa bả vai mũm mĩm cùng phần lưng núng nính thịt của muội muội, vẻ mặt thương tiếc.

    Bánh Bao Nhỏ cũng là dáng vẻ cực kỳ đau lòng, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu mỹ nhân của ta bị liên lụy rồi, có mệt không đó?"

    Liễu Ly xem như đã rõ rồi, vì sao Bánh Trôi Nhỏ đã một tuổi còn không biết đi, thuần túy là bị mấy ca ca này sủng hư.

    Bánh Bao Nhỏ ôm lấy Tiểu Hoa Quyển, hôn lên mặt Bánh Trôi Nhỏ vài tiếng "Chậc chậc chậc", sau đó mân mê miệng Tiểu Hoa Quyển: "Hôn nhẹ nào, đến hôn nhẹ nhị ca nào!"

    Bánh Trôi Nhỏ bị các ca ca hôn như vậy đã quen, tạo thành phản xạ có điều kiện, lập tức cũng vểnh môi nhắm ngay bờ môi ca ca dùng sức hôn một cái.

    Bánh Trôi Nhỏ không vui, cũng vội vàng xen vào, cầm khăn lụa cẩn thận chấm nước ấm, cẩn thận lau bờ môi Tiểu Hoa Quyển, lúc này mới vểnh môi chạm vào môi Tiểu Hoa Quyển.

    Bánh Trôi Nhỏ chưa bao giờ xem nặng bên này nhẹ bên kia, cũng áp vào môi Tam ca "Ba" một cái.

    Sau khi Bánh Trôi Nhỏ được muội muội thơm môi, lại dùng khăn lụa cẩn thận lau môi muội muội, sợ ai đó thông qua muội muội gián tiếp hôn môi với mình-- không có biện pháp mà, Bánh Trôi Nhỏ thật sự rất được hoan nghênh, Bánh Trôi Nhỏ không thể không phòng a!

    Liễu Ly mỉm cười đứng ở bên cạnh.

    Bánh Trôi Nhỏ hôn nhị ca cùng Tam ca phía sau, thấy Liễu Ly bên cạnh, cảm thấy giống như bỏ sót hắn vậy, lập tức liền từ trong ngực nhị ca cọ sang thân thể Liễu Ly, đối diện với mặt Liễu Ly "Ba" một cái.

    Liễu Ly có công phu vốn có thể né tránh, thế nhưng bất thình lình bị Bánh Trôi Nhỏ sáp tới, thoáng cái sợ ngây người, vì vậy kết quả là thiếu niên tuấn tú bị Bánh Trôi Nhỏ cướp đi nụ hôn đầu tiên.

    Hắn chỉ cảm thấy môi Bánh Trôi Nhỏ mềm mại ẩm ướt, giống như là bôi nước miếng ở trên môi mình, vô thức muốn dùng tay áo lau đi.

    Bánh Bao Nhỏ trợn mắt phượng lên: "Ồ, Liễu Ly ngươi ghét bỏ Bánh Trôi Nhỏ xinh đẹp của ta?"

    Liễu Ly bị ép buông ống tay áo xuống, vẻ mặt cười khổ: "Tại hạ không dám!"

    Đảo mắt thừa dịp Bánh Bao Nhỏ cùng Bánh Trôi Nhỏ không chú ý, Liễu Ly lau miệng nhanh cực kỳ.

    Bánh Trôi Nhỏ phân phó gã sai vặt chuẩn bị nước ấm, dùng chén bạc khắc hoa đựng, sau đó cầm thìa nhỏ một muỗng lại một muỗng đút cho Tiểu Hoa Quyển.

    Bánh Trôi Nhỏ đi theo Liễu Ly đến trưa, Liễu Ly cũng không có cho nàng uống nước, cho nên lập tức uống sạch chén nước mới thôi, làm Bánh Trôi Nhỏ và Bánh Bao Nhỏ đau lòng muốn chết.

    Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương vẫn chưa biết nói chuyện quan tâm chăm sóc, thế nhưng Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam lại lải nhải không ngừng: "Ta nói sư đệ này, ngươi vậy là ngược đãi Bánh Trôi Nhỏ của ta rồi, không thể làm như vậy được, còn như vậy, cẩn thận ta đánh ngươi.."

    Liễu Ly ngược lại hết sức có giáo dục, đi đến bên cạnh Bánh Trôi Nhỏ buộc dây lụa, vừa cười nói: "Ai nha, sư huynh giáo huấn đúng lắm!"

    Bánh Trôi Nhỏ đang được nhị ca Bánh Bao Nhỏ ôm vào trong ngực, tìm ra manh mối sờ chân, nhìn xem có bị người khác ngược đãi hay không, đại ca Nam An Vương thế tử Triệu Tử cũng tới đây thăm muội muội.

    Triệu Tử tên mụ là Bánh Bao Nhỏ, là lão đại của 3 kẻ tham ăn này, năm nay đã mười bốn tuổi, dáng người cao nlớn, tướng mạo tuấn mỹ, Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương đều rất giống hắn, tam huynh đệ này có cùng 1 nhãn hiệu "mắt phượng" là kế thừa từ phụ thân Nam An Vương Triệu Trinh, trông rất ưa nhìn.

    Triệu Tử đã bắt đầu giúp đỡ phụ thân Nam An Vương xử lý chính vụ, vất vả lắm mới tranh thủ lúc rảnh rỗi thoát thân đến xem muội muội Tiểu Hoa Quyển, sau lưng được một đám tùy tùng theo hầu.

    Hắn để tùy tùng đứng chờ ở bên ngoài, một mình vào phòng.

    Triệu Tử vừa đến, không kịp cởi áo choàng gấm đen phía ngoài cùng lễ phục thế tử trên người, vội ôm lấy Bánh Trôi Nhỏ miệng đối miệng hôn xuống vài cái.

    Bánh Trôi Nhỏ được ba ca ca hôn đã quen, đợi ca ca hôn mình xong, vui vẻ từ trên mặt, trên trán trên cằm đại ca hôn xuống vài cái.

    Liễu Ly ở một bên yên lặng nhìn, trên mặt mang theo ý cười, trong nội tâm thì thổ huyết: Lão tử đây là đang cùng mấy tên đàn ông thô thiển này hôn môi gián tiếp sao? Nôn ọe, thật buồn nôn! Muốn ói mà!

    Triệu Tử đang ôm muội muội hôn, bỗng nhiên phát hiện muội muội lại đang tóm mái tóc dài của mình, gấp rút kêu lên: "Nhanh cầm chậu, muội muội muốn đi tiểu rồi!"

    Hai cặp mắt phượng của Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương ngay ngắn nhìn về phía Liễu Ly, Bánh Bao Nhỏ: "Địa đầu xà, đi tìm cái chậu tiểu đi!"

    Liễu Ly lập tức nghĩ đến mình và sư phụ ở trong Trúc viên không có bồn tiểu, thế nhưng Triệu Tử ôm Bánh Trôi Nhỏ đã sốt ruột lắm rồi, hắn vội vàng đi ra ngoài, rất nhanh cầm vào một cái chậu trắng sứ đẹp đẽ mà sư phụ hắn chuyên dùng để cắm hoa Thủy Tiên.

    Lúc này Triệu Tử đã được hai đệ đệ hỗ trợ tháo quần bông của muội muội, cầm hai chân béo nhỏ, trơn nhẵn của muội muội chờ tiểu. Gặp Liễu Ly bưng chậu tiến đến, Triệu Tử lập tức nghênh đón, ôm muội muội nhắm ngay chậu sứ trắng trong tay Liễu Ly.

    Liễu Ly cảm thấy vô cùng lúng túng, thế nhưng từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát cái đó của một tiểu cô nương, Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ các ngươi không lo lắng trinh tiết của muội muội sao?

    Nhưng đây là một tiểu nữ nhi, hắn cũng không có gì để nói, chỉ có thể lặng yên chờ Bánh Trôi Nhỏ tiểu xong.

    Triệu Tử thường hay cho muội muội đi tiểu, Bánh Trôi Nhỏ đi tiểu xong, hắn ôm Bánh Trôi Nhỏ rung vài cái, lúc này mới giúp đỡ muội muội mặc quần bông vào.

    Liễu Ly ngừng thở bưng chậu, đang muốn đi ra ngoài, lại bị Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam ngăn cản.

    Triệu Sam nhìn vẻ mặt hắn cứng ngắc, liền biết rõ trong lòng của hắn nghĩ cái gì, thò tay nhận cái chậu nói: "Sư đệ à, ngươi tại sao lại có vẻ mặt này? Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ nước tiểu muội muội ta?"

    Liễu Ly vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nước tiểu của Hoa Quyển rất dễ chịu?"

    Đôi mi thanh tú của Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam hất lên như vẻ khiêu khích, biểu cảm của vẻ mặt là "Ca chính là cho rằng như vậy đấy, ngươi có thắc mắc gì không sao".

    Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương đi tới, rất bình tĩnh ghé sát mũi vào cái chậu, cố sức ngửi hai cái.

    Liễu Ly: "..."

    Hai vị ca ca, ta phục các ngươi rồi, các ngươi tuy rằng nhỏ hơn ta, nhưng ta từ nay về sau thừa nhận các ngươi là sư huynh của ta!

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hắc hắc~
     
    Naxynk221 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tư 2020
  4. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 3: Một ngày kia Liễu Liên u buồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bầu trời tối đen, sư phụ Liễu Liên vẫn chưa về, thế tử Triệu Tử ôm muội muội cùng hai đệ đệ đã đi về.

    Liễu Ly sau khi tiễn bọn họ về, một người ngây ngốc trong sân, sung sướng đến mức muốn hát vang!

    Hắn biết rõ, ngày mai còn phải đưa Bánh Hấp Nhỏ tới đây, mà sao lúc này lại thấy nhẹ nhõm rồi?

    Ngày hôm sau, thời điểm dụ dỗ Bánh Hấp Nhỏ học đi, trong tay Liễu Ly cầm không còn là bánh xốp nhỏ nữa, mà là bánh điểm tâm trứng sữa xốp giòn.

    Liễu Ly trước tiên đặt bánh điểm tâm trứng sữa xốp giòn ở trước mũi của Bánh Hấp Nhỏ cho nàng ngửi một cái, trước khi móng vuốt béo của Bánh Hấp Nhỏ vươn ra bắt lấy thì đột nhiên rút tay về. Sau đó hắn lui về sau một bước, khom người cười hì hì nhìn Bánh Hấp nhỏ, đung đưa bánh điểm tâm trứng sữa xốp giòn trong tay.

    Bánh Hấp Nhỏ vốn đã bị bánh trứng sữa xốp giòn dụ dỗ, bắt đầu thử bước ra một bước nhỏ, một bước, hai bước, nàng rút cuộc nhào tới trong ngực Liễu Ly, cướp được bánh trứng sữa xốp giòn.

    Trong lòng Liễu Ly thở dài một hơi, cảm thấy nhiệm vụ sư phụ giao cho mình rốt cuộc đã có một khởi đầu tốt đẹp. Trong lòng của hắn vui vẻ vô cùng, đối đãi Bánh Hấp Nhỏ cũng nhiệt tình hơn vài phần, ôm Bánh Hấp Nhỏ đặt lên trên ghế. Đợi Bánh Hấp Nhỏ gặm xong bánh sữa xốp giòn, hắn lại cho nàng uống chút nước, sau đó không ngừng cố gắng tiếp tục luyện tập.

    Buổi chiều, thời điểm Triệu Sam cùng Triệu Dương đến đón muội muội, mới vừa vào cửa, liền phát hiện muội muội đang vịn ghế đứng vững vàng.

    Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương vừa mừng vừa sợ, Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam vội hỏi: "Bánh Hấp nhỏ, không nên cử động, ngã bây giờ!"

    Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương trực tiếp tiến lên, muốn đi ôm muội muội.

    Bánh Hấp Nhỏ nhìn hai ca ca, bộ dạng giống như rất vui vẻ, lung la lung lay liền chạy về phía ca ca.

    Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương trực tiếp nhào tới ôm muội muội vào trong ngực.

    Hai mươi lăm ngày sau, vô số bánh trứng sữa xốp giòn, bánh xốp nhỏ, bánh hoa mai, bánh hoa hồng xốp giòn cộng thêm thiếu niên tuấn tú Liễu Ly nét mặt tươi cười dụ dỗ, Bánh Hấp Nhỏ cuối cùng cũng học thành tài.

    Hôm nay, Liễu Ly dẫn Bánh Hấp Nhỏ tới trước mặt sư phụ Liễu Liên, đưa khối bánh như ý cho sư phụ, sau đó ôm Bánh Hấp Nhỏ ra hai bước xa, thả trên mặt đất.

    Bánh Hấp Nhỏ bị thả trên mặt đất, quay đầu nhìn Liễu Ly ca ca xinh đẹp, ngẩng đầu lại nhìn cậu Liễu Liên xinh đẹp một chút, trong nội tâm rất xoắn xuýt rất mâu thuẫn -- ca ca xinh đẹp cùng cậu xinh đẹp, ta rốt cuộc muốn người nào đây?

    Nhìn bộ dáng Bánh Hấp Nhỏ đáng thương do dự khó quyết, Liễu Liên rủ tầm mắt xuống, giật mình, hắn lén lút quơ quơ khối bánh như ý trong tay mình với Bánh Hấp Nhỏ.

    Bánh Hấp Nhỏ liếc nhìn món điểm tâm ngon, vì vậy không do dự nữa, bước chân béo nhỏ nhào vào trong ngực Liễu Liên, miệng ngọt ngào kêu lên: "Cậu -- cậu --"

    Liễu Liên ôm nàng vào trong ngực, ôm cứng, mắt hoa đào lập tức tràn đầy nước mắt, giọng của hắn có chút nghẹn ngào: "Bánh Hấp Nhỏ của ta --"

    Liễu Liên sợ Liễu Ly đứng bên cạnh nhìn ra hắn rơi lệ, liền vùi mặt vào áo bông mềm mại của Bánh Hấp nhỏ, nửa ngày không nói chuyện.

    Vì Bánh Hấp Nhỏ không biết nói chuyện không biết đi, chẳng những Cao Thái Phi, Vương gia cùng Chu Tử bất đắc dĩ hao tâm tổn trí, ngay cả Liễu Liên cùng Tứ huynh đệ tham ăn đều có chút phát hỏa rồi.

    Liễu Liên biết có người ở sau lưng nói Bánh Hấp Nhỏ là một đứa nhỏ không biết nói, là đứa ngốc, trong lòng hắn khổ sở nhưng cũng không biết làm thế nào cho phải, hiện tại tốt rồi, thì ra Bánh Hấp Nhỏ một chút cũng không ngu ngốc, chỉ là bọn hắn và tất cả mọi người không có tìm đúng phương pháp.

    Liễu Ly chứng kiến sư phụ rơi lệ.

    Hắn giờ mới hiểu được, thì ra Bánh Hấp Nhỏ không chỉ quan trọng đối với tổ mẫu, cha mẹ, các ca ca của nàng, mà đối với sư phụ cũng quan trọng không kém.

    Liễu Ly rủ tầm mắt xuống, cực kỳ giống Liễu Liên chính là trên mặt thu liễm nụ cười, không có chút biểu lộ nào.

    Với hắn mà nói, sư phụ là người quan trọng nhất; sư phụ thương Bánh Hấp nhỏ, vậy hắn cũng thương Bánh Hấp Nhỏ nhất!

    Liễu Liên khôi phục trấn tĩnh, ngẩng đầu, cười tươi như hoa: "Liễu Ly, đêm nay sư phụ bắt đầu dạy con đao pháp nhé?"

    "Thật sự?" Liễu Ly trong mắt hiện ra kinh hỉ, "Thật tốt quá!"

    Vô Ảnh đao là độc môn tuyệt học thiên hạ có tiếng của sư phụ Liễu Liên, Liễu Ly vẫn luôn ngóng trông học hỏi lâu rồi, thế nhưng sư phụ vẫn luôn ngại dạy cái này quá tốn thời gian, ngay cả Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương cũng không có dạy đâu!

    Liễu Liên ôm lấy Bánh Hấp Nhỏ vẫn còn gặm bánh như ý, đi gặp Vương gia Vương Phi.

    Mùa hè hai năm rưỡi sau đó, Bánh Hấp Nhỏ lảo đảo tản bộ sau lưng mẫu thân, còn có thể gọi ba ca ca là "Bánh bao, màn thầu, chè trôi nước" gọi Liễu Liên là "Liên cậu", cũng sẽ nói vài câu đơn giản-- có trời mới biết, nàng lần đầu tiên nói ra một câu đầy đủ, đã làm cho bao nhiêu người thân vui đến phát khóc!

    Bánh Hấp Nhỏ tuy rằng vẫn mập mạp, thế nhưng vóc dáng đã cao lớn hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nẩy nở, trắng trắng mềm mềm môi hồng răng trắng khỏi phải nói đáng yêu biết bao nhiêu.

    Liễu Ly đối với nàng rất tốt, rất chiếu cố nàng. Bất quá bây giờ Bánh Hấp Nhỏ đều do nha hoàn Lập Xuân của Vương Phi dắt đi, Liễu Ly cũng khó nhìn thấy nàng.

    Nửa năm trước, Nam An Vương Triệu Trinh dâng tấu triều đình, lấy lí do bệnh cũ, muốn triều đình chuẩn thế tử Triệu Tử kế vị Nam An Vương, triều đình rất nhanh gửi tới phúc đáp, chuẩn tấu cho Nam An Vương, Triệu Tử mười sáu tuổi đã thành Nam An Vương.

    Mới vừa lên làm lão Vương gia, Triệu Trinh rất là nhàn rỗi, hắn đang chuẩn bị mang theo Nam An Thái phi Chu Tử đi du lịch một phen, kim kinh lại truyền đến tin ngoại tổ phụ Cao lão đại qua đời. Hắn mang theo Nam An Thái phi Chu Tử, cùng mẫu thân lão tổ tông vội về Kim Kinh chịu tang.

    Bánh Hấp Nhỏ là áo bông nhỏ tri kỷ của phụ vương Triệu Trinh, không nỡ mang nàng đi đường dài, để ở Vương Phủ cho nha hoàn hầu hạ thì lại lo lắng, cuối cùng suy nghĩ, Triệu Trinh giao Bánh Hấp Nhỏ nhờ cậy Liễu Liên.

    Hai vợ chồng Triệu Trinh Chu Tử cùng ba con trai, có hai đứa đều là Liễu Liên nuôi lớn, nhưng hôm nay Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử đã thành Nam An Vương, ngày ngày bề bộn nhiều việc chính vụ cần xử lý; lão nhị Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam mười bốn tuổi vừa mới lừa Liễu Liên một số bạc lớn, chạy đến cửa hàng Diên Khánh phường buôn bán; lão Tam Bánh Trôi Nhỏ mười hai tuổi ham võ thành tính, quấn quít Liễu Liên học được khẩu quyết nội công, bỏ chạy đến biệt viện Vân Trạch bế quan luyện công.

    Mỹ nam tử Liễu Liên nhỏ hơn Triệu Trinh một tuổi, sau khi ba đứa trẻ rời đi, đã nếm được mùi vị cô độc.

    Cũng may còn có Bánh Hấp nhỏ, tri kỷ Bánh Hấp nhỏ.

    Cho nên, Liễu Liên đưa Bánh Hấp Nhỏ đến Trúc viên, mỗi ngày đều dắt theo bên cạnh, ngay cả khi đi ra ngoài làm việc, cũng mang theo Bánh Hấp Nhỏ.

    Vợ chồng Triệu Trinh Chu Tử cùng lão tổ tông vừa ngồi thuyền rời khỏi đất phong Nam Cương, Thất vương gia - Vân Noãn Vân Vương Gia của Ô Nôn quốc - láng giềng của Đại Kim quốc mang theo chất nữ Vân Thải Nghiên lại đi tới Nam An Vương phủ.

    Vân Thải Nghiên mười tám tuổi là trưởng nữ của quốc quân Vân Hàn Ô Nôn quốc, do hoàng hậu sinh ra, được phụ vương mẫu hậu sủng ái, đi theo thúc thúc tới Nam An Vương phủ làm khách.

    Thời điểm Vân Thải Nghiên tám tuổi đã tới Nam An Vương phủ, bởi vì cùng coi trọng ba huynh đệ tham ăn Triệu Tử, Triệu Sam và Triệu Dương, còn nói muốn lưu lại làm chủ nhân Trúc viên, thành ra đã thành trò cười của Nam An Vương phủ.

    Lần này thoáng qua một cái, mọi người vốn cho rằng sẽ nhìn thấy một tiểu công chúa điêu ngoa bốc đồng, ai biết thiếu nữ mười tám thay đổi, Vân Thải Nghiên rõ ràng biến thành một tiểu cô nương xinh đẹp điềm đạm nho nhã đáng yêu, nói đến chuyện trước kia, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Vân Thải Nghiên lập tức đỏ bừng, người khác cũng liền không có ý tứ nhắc lại tai nạn xấu hổ trước kia của nàng.

    Hôm nay chạng vạng tối, Liễu Liên hết bận công sự, mang theo Bánh Hấp Nhỏ từ biệt viện ngoại ô trở về Vương Phủ, đang nắm tay Bánh Hấp Nhỏ tản bộ ở bóng rừng bên ngoài thư phòng, liền gặp được một thiếu nữ xinh đẹp thướt tha đi tới.

    Liễu Liên nhận ra thiếu nữ xinh đẹp này chính là chất nữ Vân Thải Nghiên, lại không có lên tiếng.

    Vân Thải Nghiên hành lễ với Liễu Liên, nói: "Liễu đại ca!"

    Liễu đại ca? Đại ca? Liễu Liên hơi nhíu mày không thể nhận ra, theo như bối phận nên gọi Liễu thúc thúc nha?

    Bất quá từ trước đến nay hắn luôn mang mặt nạ, đối với mọi người đều là vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn, tiếp tục chậm rãi đi lên phía trước.

    Vân Thải Nghiên thực sự quay người đi theo.

    Nàng ngày thường xinh đẹp, lại trêu chọc Bánh Hấp nhỏ, rất nhanh liền lừa gạt mất Bánh Hấp Nhỏ.

    Liễu Liên khoanh tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Bánh Hấp Nhỏ ba tuổi vui vẻ đuổi theo Vân Thải Nghiên chạy tới chạy lui chơi, trong miệng cười "khanh khách" không ngừng, trong nội tâm không khỏi có chút mất mát.

    Chẳng lẽ Bánh Hấp Nhỏ một ngày nào đó cũng sẽ bỏ hắn mà đi sao?

    Suy nghĩ "một ngày nào đó" sẽ đến, hiếm thấy được trên khuôn mặt tuấn mỹ Liễu Liên hiện ra vài phần u buồn.
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2020
  5. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 4: Mỹ nữ bắt trai đẹp ngủ chung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi tạm biệt, mắt Bánh Hấp Nhỏ sáng như sao nhìn Vân Thải Nghiên, cà lăm nói: "Tỷ tỷ, ngày mai đến chơi nữa nhé?"

    Vân Thải Nghiên cúi người cười tủm tỉm, duỗi ra ngón tay giống như hành tây non, điểm trên chóp mũi nàng một cái, mỉm cười nói: "Được! Buổi sáng ngày mai gặp ở chỗ này!"

    Bánh Hấp Nhỏ rất chân thành: "Vâng!"

    "Không gặp không về nha!" Vân Thải Nghiên vươn tay sờ soạng dây lụa quấn trên đầu Bánh Hấp Nhỏ một lát.

    Bánh Hấp Nhỏ khờ dại cười: "Cậu Liễu Liên chải đầu cho ta, nhìn rất đẹp đúng không?"

    Vân Thải Nghiên liếc mắt nhìn Liễu Liên, cười nói: "Nhìn rất đẹp!"

    Liễu Liên làm như không nhìn thấy, chuyên chú nhìn Bánh Hấp nhỏ, mắt hoa đào cong cong nhìn rất đẹp.

    Buổi tối, Lập Xuân mang theo hai tiểu nha hoàn đi vào Trúc viên chăm sóc tiểu quận chúa, Liễu Liên cự tuyệt.

    Lão nhân gia kêu gã sai vặt chuẩn bị nước mang vào phòng ngủ, tự mình tắm rửa cho Bánh Hấp Nhỏ.

    Thân thể Bánh Hấp Nhỏ đầy thịt lại mềm mềm, ngồi ở trong thùng tắm nho nhỏ, vẩy nước chơi đùa rất vui vẻ.

    Liễu Liên một thân áo trắng, ngồi ở trên ghế im lặng múc nước, giúp đỡ Bánh Hấp Nhỏ cọ rửa thân thể.

    Đôi mắt Bánh Hấp Nhỏ vừa đen vừa tròn, lông mi thật dài dính nước, ướt sũng, trên gương mặt mập mạp, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, miệng nhỏ đỏ tươi trơn bóng, trên người cũng là thịt béo ục, cánh tay mập mạp trên mặt nước vỗ nhè nhẹ, vui vẻ cực kỳ.

    Liễu Liên nhìn Bánh Hấp Nhỏ đến xuất thần, nghĩ đến Bánh Hấp Nhỏ đáng yêu một ngày nào đó phải xa rời mình, trong nội tâm liền khó chịu.

    Hắn đang nghĩ ngợi tâm sự, bỗng nhiên trên mặt một mảng ẩm ướt, thì ra là bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bánh Hấp Nhỏ đang sờ cái cằm của hắn.

    Liễu Liên tuy rằng đã ba mươi tuổi rồi, nhưng làm như có quan hệ tới nội công hắn tu luyện, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, vẫn là dáng vẻ mỹ thiếu niên, mắt hoa đào sóng sánh chọc người, da thịt trắng nõn, ngay cả cái cằm cũng đầy đặn.

    Bàn tay nhỏ của Bánh Hấp Nhỏ nắm cái cằm Liễu Liên, mắt to rất chân thành quan sát Liễu Liên, nũng nịu nói: "Cậu Liễu Liên, cậu thật sáng sáng!"

    "Sáng sáng?" Liễu Liên nhìn nàng, "Là xinh đẹp sao?"

    Đầu lưỡi Bánh Hấp Nhỏ hơi to, nàng cố gắng phát âm rõ ràng: "Cậu Liễu Liên, là hình thức đó!"

    Liễu Liên mỉm cười, hoa đào mắt cong cong: "Cậu rất đẹp?"

    "Dạ," Bánh Hấp Nhỏ ra sức gật đầu, tóc còn có hơi ẩm ướt, theo động tác của nàng đong đưa, "Cậu Liễu Liên gả cho Bánh Hấp Nhỏ nhé, con sẽ đối xử tốt với cậu!"

    Liễu Liên: "..."

    Liễu Ly canh gác cho sư phụ ở bên ngoài, nghe vậy không khỏi "PHỐC" một cái cười ra tiếng.

    Liễu Liên múc một gáo nước ấm tưới lên lưng béo Bánh Hấp Nhỏ lộ ra trên mặt nước, sau đó rất kiên nhẫn nói: "Cậu Liễu Liên quá già rồi, không thể gả cho con, con đổi người đi!"

    Bánh Hấp Nhỏ nghiêng đầu, rất chân thành mà tự hỏi: "Mẫu thân nói bốn ca ca huyết thống quá thân cận, không thể gả cho con, vậy hồ ly ca ca có thể gả cho con hay không?"

    Liễu Liên mỉm cười: "Có thể chứ!"

    Ngoài cửa sổ Liễu Ly đang lắng nghe, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại: "..."

    Sư phụ, không thể bán đứng đồ đệ như vậy chứ!

    Bánh Hấp Nhỏ rất vui vẻ, ngẩng mặt lên nhìn Liễu Liên, mắt to nháy nháy: "Cậu nói lời phải giữ lời?"

    Liễu Liên trịnh trọng gật đầu: "Giữ lời!"

    Bánh Hấp Nhỏ lòng tràn đầy vui mừng, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn là dáng vẻ không tim không phổi, nói: "Vậy được rồi! Là hồ ly ca ca thì quá tốt! Ai bảo huynh ấy đẹp như vậy, giống Cậu Liễu Liên."

    Ngoài cửa sổ Liễu Ly: "..."

    Sao hắn lại cảm thấy mình chẳng qua là lựa chọn thứ ba của Bánh Hấp Nhỏ vậ hả? Hình như là bốn ca ca không được, sư phụ cũng không được, buộc phải chọn mới chọn hắn nha?

    Nghĩ tới đây, khóe miệngLiễu Ly lại ức chế không nổi mà cong cong, cúi đầu rất muốn cười.

    Đúng lúc này, Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam đi đến.

    Phía sau hắn còn đi theo hai gã sai vặt, trong tay bưng một chồng đồ vật.

    Triệu Sam hôm nay mười bốn tuổi, dáng người vừa ốm vừa cao, giống như trúc xanh đang trổ giò, tướng mạo càng thêm tuấn mỹ, mặc áo bào mùa hạ màu tối, dáng vẻ tiêu sái, tay áo như gió đã đi tới.

    Liễu Ly cười chỉ chỉ cửa sổ, nói: "Sư phụ đang tắm cho Bánh Hấp Nhỏ!"

    "Ồ? Thật sự?" Triệu Sam mỉm cười, như gió xuân lướt nhẹ, "Ta đã hơn nửa năm không thấy thân thể khỏa thân của Bánh Hấp Nhỏ rồi!"

    Hắn lúc không nói chuyện, bộ dáng tuấn mỹ lãnh ngạo bức người mặt không biểu tình, y hệt lão Vương gia Triệu Trinh, thế nhưng hễ há miệng ra, liền hèn mọn bỉ ổi vô cùng.

    Liễu Ly im lặng nhìn hắn, trên mặt mang theo bất đắc dĩ.

    Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam từ trong tay người hầu nhỏ tiếp nhận hai chồng đồ, thò tay đang muốn đẩy cửa, lại ngừng lại, đôi mắt mỉm cười nhìn Liễu Ly: "Sư đệ, nếu không cùng đi nhé?"

    Liễu Ly khinh bỉ nhìn hắn.

    Triệu Sam lại cười nói: "Ca là sợ ngươi rình coi muội muội ta, thăm dò thăm dò ngươi thôi!"

    Dứt lời, Triệu Sam dương dương đắc ý đẩy cửa đi vào, còn tỉ mỉ giữ cửa cho kín. Liễu Ly đứng ở bên ngoài, nghe được bên trong vang lên tiếng cửa phòng bị cài then, đầu không khỏi xám xịt -- em gái ngươi mới ba tuổi rưỡi? Ta đã mười bốn tuổi, ta cũng không phải yêu thích trẻ con!

    Triệu Sam vừa nhìn thấy muội muội liền mặt mày hớn hở, vội vàng đặt đồ vật trong tay lên trên giường sư phụ, từng kiện từng kiện đưa cho muội muội xem.

    "Bánh Hấp Nhỏ, muội xem, đây là váy trăm hoa hàm hương, đây là áo tố la xanh nhạt, đây là.."

    Bày ra hết quần áo váy gì gì đó, Triệu Sam lại lấy ra một hộp đựng trang sức khảm vàng thật to, nhẹ nhàng ấn một cái, nắp hộp trang sức mở ra, bên trong đều là phục trang đẹp đẽ cùng đồ trang sức quý giá.

    Triệu Sam từng kiện từng kiện mà hiến vật quý, Bánh Hấp Nhỏ cười te tét, nhu thuận mà tán thưởng ca ca: "Cảm ơn ca ca, thật hình thức!"

    Tuy rằng "Xinh đẹp" bị Bánh Hấp Nhỏ nói đớt thành "hình thức", thế nhưng Triệu Sam vẫn cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, quệt mồm tới miệng Bánh Hấp Nhỏ hôn một cái "Ba", sau đó cầm khăn lụa giúp Bánh Hấp Nhỏ lau tóc còn có chút ẩm ướt.

    Hắn một bên vừa lau, vừa lải nhải với Liễu Liên: "Sư phụ, sư phụ, người cũng trưởng thành rồi, nên tìm sư mẫu kiêm mợ cho con đi! Nữ nhân đó, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng! Hơn nữa, 'nguồn nước chảy bất hủ" của người hao tổn như vậy, cái kia của người sẽ bị rỉ.. "

    Hắn còn không có cơ hội nói xong, tay trái Liễu Liên nắm chặt thắt lưng của hắn xách hắn đến bên cửa sổ, tay phải vươn ra mở cửa sổ.

    Triệu Sam tay dài chân dài không ngừng giãy giụ, thế nhưng là công phu mèo ba chân, Liễu Liên giống như là cùng tiểu hài tử chơi đùa, căn bản không để vào mắt.

    Liễu Ly trơ mắt nhìn cửa sổ bị mở ra, một vật thể màu trắng bị ném ra, tiếp theo" Ầm "một tiếng, cửa sổ bị đóng lại.

    Triệu Sam phản ứng cực nhanh, thời điểm thân thể sắp chạm đất, hai tay khẽ chống, lộn nhào một cái nhảy lên rồi đi ra ngoài.

    Liễu Ly ở bên ngoài đã nghe được toàn bộ, không khỏi nâng trán thở dài: Triệu Sam này, sao cái miệng lại đê tiện như vậy?

    Sau đó Liễu Ly liền cười. Thật ra đây là lời hắn đã sớm muốn nói rồi, không nghĩ tới Triệu Sam giúp hắn nói ra.

    Sau khi Liễu Liên ném Triệu Sam ra ngoài, vội vàng an ủi Bánh Hấp Nhỏ:" Cậu với nhị ca con nói giỡn thôi! "

    Bánh Hấp Nhỏ lại nghiêm túc nói:" Cậu làm đúng, mẫu thân của con nói miệng nhị ca quá đê tiện, phụ vương cũng ném huynh ấy nhiều lần rồi! "

    Liễu Liên cười:" Vẫn là Bánh Hấp Nhỏ của ta biết nghe lời! "

    Liễu Liên mang theo Bánh Hấp Nhỏ đi ngủ, bên ngoài thư phòng gã sai vặt lại đưa tới mật báo, cần Liễu Liên đi xử lý.

    Liễu Liên đành phải giao Bánh Hấp Nhỏ cho Liễu Ly, mình thì đi theo gã sai vặt.

    Trên người Bánh Hấp Nhỏ chỉ mặc trung y màu trắng, tóc rối bù chân trần ngồi ở trên giường, đang chờ cậu Liễu Liên kể chuyện trước khi ngủ, cậu Liễu Liên lại rời đi, vốn đang không vui, nhưng khi nhìn thấy ca ca Liễu Ly xinh đẹp đi đến, lập tức nheo mắt lại cười:" Hồ ly ca ca! "

    Liễu Ly đi lên ôm lấy nàng, vừa đi vừa nói:" Đêm nay hồ ly ca ca ngủ với muội, được không? "

    " Được được! "mặt trái táo của Bánh Hấp Nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng vui mừng.

    Liễu Ly nhìn nàng vui mừng như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.

    Liễu Ly giống Liễu Liên, rất thích sạch sẽ, so với sư phụ còn ghê hơn -- Liễu Liên là khiết phích, hắn nhưng là thích sạch sẽ.

    Đại khái là vào lúc làm tiểu ăn mày bị cái gì kích động, Liễu Ly tức nước vỡ bờ, vô cùng thích sạch sẽ. Trong phòng của hắn như một hang động trắng, đồ chơi gì đó đều không có, giường chiếu cũng là màu trắng, cái chăn, ra giường, gối đầu cũng màu trắng.

    Liễu Ly đặt Bánh Hấp Nhỏ ở bên giường, vươn tay nhấc chăn màn lên, thả Bánh Hấp Nhỏ vào, sau đó đắp kín mền. Mặc dù là mùa hè, nhưng Trúc viên nằm trong rừng trúc rậm rạp, ngược lại vô cùng mát mẻ, thậm chí vào thời điểm ban đêm còn hơi lạnh.

    Liễu Ly sắp xếp cho Bánh Hấp Nhỏ xong, ngồi xếp bằng bên giường, vừa canh chừng Bánh Hấp Nhỏ, vừa nhắm mắt tu luyện nội công.

    Sau nửa ngày, hắn nghe được âm thanh rụt rè của Bánh Hấp Nhỏ:" Hồ ly ca ca, Cậu Liễu Liên trước khi ngủ đều kể chuyện xưa cho Bánh Hấp Nhỏ! "

    Ách? Liễu Ly sững sờ, suy nghĩ một chút mới nói:" Vậy ca ca cũng kể chuyện cho Bánh Hấp Nhỏ nhé, kể chuyện nhé! "

    Hắn nghiêng người nằm ở trên giường, liếc nhìn tròng mắt căng tròn của Bánh Hấp Nhỏ, bắt đầu chậm rãi kể:" Ngày xưa, có một đứa bé trai, khi còn bé đã bị cha mẹ ném đi, giống như con chó ở ven đường, nhặt đồ ăn trong đống rác để ăn.. "

    Hắn kể rồi kể, thời gian qua rất lâu.

    Đêm rất yên tĩnh. Giọng của hắn bình tĩnh như nước, không hề gợn sóng. Bánh Hấp Nhỏ đang ngủ gục bỗng vùng dậy, vừa cố hết sức chống lại cơn buồn ngủ, vừa nói:" Hồ ly ca ca, đứa bé đó sau này như thế nào? "

    " Về sau, hắn gặp được một sư phụ rất tốt, sư phụ rất có bản lĩnh, đã dạy hắn rất nhiều thứ.. "

    " Ân, thật sự là một câu chuyện hạnh phúc! "Bánh Hấp Nhỏ nhắm mắt lại," Hồ ly ca ca, chúc ngủ ngon! "

    Nhìn cái miệng nhỏ nhắn Bánh Hấp Nhỏ cong lên rất đáng yêu, Liễu Ly tràn đầy yêu thương, cúi người lúng túng hôn lên môi Bánh Hấp Nhỏ.

    " Không đủ vang! "Bánh Hấp Nhỏ mở to mắt cho ý kiến.

    Liễu Ly nhìn Bánh Hấp Nhỏ lại chu cái miệng nhỏ lên, suy nghĩ một chút, rốt cuộc tạo ra một cái hôn ngủ ngon có thể phát ra tiếng" Ba ".

    Liễu Ly gõ gõ ngón tay, nến" Xùy"một tiếng liền tắt.

    Bánh Hấp Nhỏ rất nhanh liền ngủ mất.

    Liễu Ly nằm xuống bên cạnh nàng.

    Ban đêm, hắn tỉnh dậy, phát hiện một cái chân béo của Bánh Hấp Nhỏ gác trên người mình.

    Liễu Ly bình tĩnh mà lấy chân Bánh Hấp Nhỏ ra, rồi nhanh chóng ngủ lại.

    Lúc trời hừng sáng, Liễu Ly tỉnh lại lần nữa -- Bánh Hấp Nhỏ nghiêng người nằm ngủ đối diện với hắn, mặt chôn ở trước ngực hắn ngủ say.

    Mà hắn cũng nghiêng người ngủ đối mặt với Bánh Hấp Nhỏ.

    Vấn đề ở chỗ, bàn chân béo trơn bóng của Bánh Hấp Nhỏ lại đạp ngay bộ vị của hắn.

    Sáng sớm thiếu niên mười lăm tuổi bị đạp bộ vị nhạy cảm, Liễu Ly bối rối trở mình, quay lưng lại với Bánh Hấp Nhỏ.

    Từ nhỏ đi theo cha mẹ ngủ, khi cha mẹ rời nhà thì Bánh Hấp Nhỏ đi theo phía sau cậu Liễu Liên ngủ, theo thói quen chen người ngủ.

    Nàng trong giấc mộng tiếp tục tới gần Liễu Ly, chân béo lần nữa đạp bờ mông Liễu Ly, lúc này mới hài lòng ngủ.

    Liễu Ly trợn tròn mắt, rốt cuộc ngủ không được.

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người ngại dài dòng, thế nhưng là mạc mạc viết rất rất sung sướng~hắc hắc
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng tư 2020
  6. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 5: Sinh nhật đến mỹ nhân vờn quanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Liễu Ly mang theo Bánh Hấp Nhỏ đi đến bìa rừng, Vân Thải Nghiên đã mang theo một nha hoàn đợi ở đó rồi. Hôm nay nàng mặc áo xanh ngọc, quần lụa mỏng màu trắng, đầu chải kiểu nụ hoa dùng dây lưng lụa màu xanh ngọc quấn quanh trông rất đẹp, thoạt nhìn rất là đáng yêu thân thiết.

    Nàng nhìn thấy Liễu Ly mang theo Bánh Hấp Nhỏ tới, cười cười, nắm tay Bánh Hấp Nhỏ đi chơi.

    Bánh Hấp Nhỏ cực kỳ hưng phấn, trên mặt hơi đỏ lên. Những người nhìn đẹp mắt bên cạnh nàng đều là một vài nam hài tử, rất ít khi có vị tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy lại nguyện ý cùng mình chơi đùa, đương nhiên nàng rất vui vẻ.

    Liễu Ly không có đuổi theo, chẳng qua là dựa vào cây bạch dương, nhìn như nhàn nhã kì thật hết sức chăm chú mà chú ý Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn.

    Vân Thải Nghiên là trưởng công chúa Ô Nôn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, người nàng phải gả không phải tiểu hoàng đế Triệu Đồng thì chính là Nam An Vương Triệu Tử, chính mình không cần tới gần.

    Bánh Hấp Nhỏ cùng với Vân Thải Nghiên ở ven bờ ao sen ngắm hoa sen.

    Hiện tại đang là mùa hạ, lúc này hoa sen đã nở rộ rồi, tỏa mùi hương thơm ngát.

    Vân Thải Nghiên hái một đóa sen, đưa cho Bánh Hấp nhỏ, ôn nhu hỏi: "Tiểu quận chúa, Cậu Liễu Liên của muội đâu?"

    Bánh Hấp Nhỏ vừa ngửi ngửi hoa sen, vừa nói: "Cậu Liễu Liên buổi tối đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về!"

    Vân Thải Nghiên vuốt ve tóc Bánh Hấp Nhỏ rủ xuống, lại hỏi: "Cậu Liễu Liên có người thích chưa?"

    "Cậu Liễu Liên thích Bánh Hấp Nhỏ!" Bánh Hấp Nhỏ ngẩng đầu khờ dại nhìn Vân Thải Nghiên.

    Vân Thải Nghiên lập tức nở nụ cười, xoay người lại hôn lên mặt Bánh Hấp Nhỏ một cái: "Tỷ tỷ đã biết, người cậu Liễu Liên yêu nhất chính là Bánh Hấp nhỏ!"

    Bánh Hấp Nhỏ cảm thấy Vân tỷ tỷ giống như là không tin mình, ủy khuất cãi lại: "Thật sự, chính miệng Cậu Liễu Liên nói mà!"

    Nụ cười trên mặt Vân Thải Nghiên ngày càng sâu, ôm lấy Bánh Hấp nhỏ, đi về phía đồng cỏ: "Đã biết, Minh Châu quận chúa!"

    Liễu Ly nghe thấy cuộc đối thoại giữa Vân Thải Nghiên cùng Bánh Hấp nhỏ, có chút muốn cười -- mị lực sư phụ thật là cao, từ thiếu nữ mười hai tuổi tới lão thái thái tám mươi tuổi, không thể nào theo kịp nha, Ô Nôn đại công chúa Vân Thải Nghiên này tựa hồ hướng về sư phụ rồi!

    Vân Thải Nghiên cùng thúc thúc đợi gần một tháng, không có đợi được Liễu Liên cùng Nam An Vương Triệu Tử trở về, liền cùng trở về Ô Nôn. Bánh Hấp Nhỏ đợi Cậu Liễu Liên cùng đại ca Nam An Vương Triệu Tử đóng quân từ biên giới Nam Cương trở lại, là đã qua mùa hạ.

    Bánh Hấp Nhỏ ngày ngày đi theo Liễu Ly, ăn ngon, ngủ ngon, lại mỗi ngày ở bên ngoài chơi, chẳng những ngày càng mập, cũng rám đen, toàn bộ trên dưới là một cô nương vừa đen lại vừa béo.

    Liễu Liên cùng Triệu Tử vừa về tới Vương Phủ, không kịp thay quần áo, trực tiếp trở về Trúc viên. Đến cửa sân, bọn họ liền chứng kiến đang ngồi trong lòng Liễu Ly là một tiểu nha đầu vừa đen lại vừa béo, xoay vòng vòng chơi bên cạnh rừng trúc.

    Hắc nha đầu vừa thấy Liễu Liên cùng Triệu Tử, quát to một tiếng: "Cậu -- đại ca --"

    Tay chân luống cuống muốn từ trên người Liễu Ly trượt xuống.

    Liễu Ly vội vàng ôm nàng vào trong ngực, nhanh đi tới đưa cho Triệu tử.

    Triệu Tử ôm lấy muội muội, kỹ càng đánh giá một phen, rốt cuộc xác định nha đầu xấu xí này thật sự là muội muội mình. Nhìn muội muội mân mê bờ môi mình, Triệu Tử hung hăng "Ba" hai cái.

    Bánh Hấp Nhỏ hết hôn đại ca, lại dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Liễu Liên, Liễu Liên kiên trì đi vào phòng, nhẫn tâm mà cự tuyệt hôn Bánh Hấp Nhỏ.

    Triệu Tử cùng Liễu Liên trở về, mang về cho Bánh Hấp Nhỏ rất nhiều vật mới lạ.

    Bánh Hấp Nhỏ hôn chưa bao giờ đáng giá, nằm ở trên giường chơi đồ chơi trong chốc lát, rốt cuộc trên gương mặt cậu Liễu Liên thành công hôn lên môi một cái.

    Nhìn dáng vẻ sư phụ xoắn xuýt, tâm tình Liễu Ly rất tốt rất tốt, không uổng công hắn bị Bánh Hấp Nhỏ gây đau khổ một thời gian dài như vậy.

    Rời nhà hơn một tháng, Nam An Vương Triệu Tử ở trong phòng ngủ của cậu Liễu Liên quan sát một phen, cau mày sau đó lại thong thả bước đến phòng ngủ Liễu Ly điều tra một phen, rất nhanh liền sai người gọi quản gia Triệu Hùng tới: "Hùng thúc, kêu người dọn dẹp Đông Sương phòng một chút, đưa đến hai giường một lớn một nhỏ!"

    Triệu Hùng liếc mắt nghiêm túc nhìn Tiểu vương gia, nhìn lại vẻ mặt ngây thơ của tiểu quận chúa một chút, liền hiểu rõ: "Vâng."

    Buổi tối nổi bão.

    Gió thu đánh vào lá trúc, phát ra tiếng "ba~ba~".

    Liễu Ly nằm ở trên giường, nghe âm thanh đơn điệu này.

    Hơn một tháng qua, lúc ngủ, bên cạnh hắn có một thân thể nho nhỏ đầy thịt ấm áp, hôm nay lại không có, hắn ngược lại không quen.

    Liễu Ly rốt cuộc ngủ không được, đứng dậy mở cửa sổ ra, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

    Trúc viên nằm ở bên trong rừng trú, ban đêm mưa, gió thu ùn ùn kéo đến, lướt qua rừng trúc tối tăm.

    Bên trong gió thu lạnh lẽo, Liễu Liên nhắm mắt điều tức, bắt đầu vận công.

    Hắn nghe được thanh âm bên cạnh.

    Tiểu vương gia Triệu Tử kể chuyện cho muội muội trước khi ngủ: ".. Quận chúa xinh đẹp nhìn kỹ, Vương tử thật chất là một con cóc biến thành! Nàng lập tức liền nôn mửa. Nàng không bao giờ đi ra thế giới bên ngoài nữa, từ đó về sau liền ở cùng phụ vương mẫu phi còn có các ca ca sống cuộc sống hạnh phúc, sung sướng lớn lên trong rừng rậm."

    Giọng Bánh Hấp Nhỏ mang theo buồn ngủ vang lên: "Đại ca, bên ngoài Vương tử đều là cóc quái dị sao?"

    "Ừ." Triệu Tử nói rất khẳng định. Giọng hắn mười sáu tuổi trong trẻo, rất có sức thuyết phục.

    "..."

    Bánh Hấp Nhỏ đáp ứng, rất nhanh liền ngủ rồi.

    Giường nhỏ xinh đẹp thoải mái dễ chịu do Triệu Tử an bài cho nàng tự nhiên không dùng.

    Liễu Ly nhìn đêm đen như mực, khóe miệng nhịn không được cong lên.

    Có ca ca lừa đảo như vậy, Bánh Hấp Nhỏ là may mắn? Hay là bất hạnh đây?

    Tiết Trung thu, vợ chồng Triệu Trinh cùng Chu Tử vẫn chưa trở về Vương Phủ, ba huynh đệ tham ăn của Triệu Gia lão nhị Màn Thầu Nhỏ Triệu Sam cùng lão Tam Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương đã trở về. Tổ mẫu và cha mẹ đều không ở nhà, ba huynh đệ bọn họ liền chen chúc vào Trúc viên của Liễu Liên trải qua đêm Trung thu.

    Hôm nay Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn được các ca ca trang điểm vô cùng xinh đẹp.

    Tóc của nàng là Triệu Sam chải. Triệu Sam vốn muốn chải cho nàng hai búi tóc đáng yêu, dùng dây lưng lụa hồng nhạt vấn ở phía sau, bên cạnh cài lên một cây trâm, trên trâm cài là một cặp hồng bảo thạch nạm thành hoa mai. Tóc còn lại đều bị hắn chải về phía sau, như ý mà rủ xuống dưới.

    Lễ phục quận chúa đã được Triệu Tử sớm sai người chuẩn bị xong.

    Hoa phục nho nhỏ, cao quý chính là chất liệu, toàn là cẩm tú, mặc ở trên người Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn, làm tăng thêm vài phần cao quý

    Bánh Hấp Nhỏ ngoan ngoãn đứng trên giường, mặc cho ca ca trêu chọc.

    Triệu Tử đứng trên mặt đất, nhìn nhìn Bánh Hấp Nhỏ, lại lấy ra một khối ngọc bội Loan Phượng tinh xảo treo trên đai lưng bên hông Bánh Hấp Nhỏ.

    Bánh Trôi Nhỏ Triệu Dương đứng ở bên cạnh nhìn muội muội.

    Triệu thị tam huynh đệ đều giống phụ thân Triệu Trinh, tự nhiên đều là tuấn mỹ dị thường. Chỉ có điều Triệu Tử nhiều năm qua sắm vai thế tử, trên người tự có một cỗ uy nghiêm, mà Triệu Sam mấy năm qua trà trộn nhiều cửa hàng, nhiều thêm vài phần láu cá, chỉ có lão Tam vũ si Triệu Dương, ngày ngày si mê với võ đạo không để ý tới thế sự, lại không thích nói chuyện, dần dần biến thành một vị thiếu niên áo trắng khí chất như tuyết như tiên trong trẻo nhưng tuấn mỹ lạnh lùng.

    Hắn nhìn trong chốc lát, đi lên phía trước, khoác một tấm sa mỏng bằng tơ lụa màu trắng lên trên vai quấn quanh người muội muội.

    Triệu Tử Liễu Ly Triệu Sam đang ngồi ở một bên uống trà đều là cả kinh.

    Triệu Sam nhanh nhất, lập tức hỏi: "Bánh Trôi nhỏ, ngươi từ đâu lấy được băng tằm sa?"

    Băng tằm sa là chí bảo thiên hạ, Triệu Sam, Triệu Dương cùng Liễu Ly đi theo Liễu Liên học được Vô Ảnh đao, băng tằm sa là binh khí tốt nhất, so với hắc nhuyễn đao của sư phụ còn thích hợp hơn.

    Triệu Dương tầm mắt rủ xuống nhìn muội muội, mắt phượng xinh đẹp dao động dồn dập: "Ta đã bái đạo nhân môn hạ Côn Lôn Sơn Thanh Hàn, đây là sư phụ cho ta!"

    Triệu Sam nhíu mày nói: "Cậu Liễu Liên có biết hay không?"

    Triệu Dương nhẹ gật đầu

    Triệu Sam lúc này không nói gì, lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, bắn cái nắp ra phía sau, bên trong chỉ có bốn ngăn, một ngăn hương phấn, một ngăn son phấn, một ngăn phấn lông mày, một ngăn thả bốn cái bàn chải nhỏ. Triệu Sam dùng bàn chải nhỏ chấm son, ở giữa lông mày Bánh Hấp Nhỏ vẽ lên một đóa hoa mai nho nhỏ, sau đó đưa hộp gỗ cho Bánh Hấp Nhỏ.

    Tiểu cô nương nào mà không thích son phấn? Bánh Hấp Nhỏ vui vẻ cực kỳ, dùng bàn chải nhỏ chấm son quét lên mặt ba ca ca, Triệu Sam ba người vây quanh nàng cười toe toét chơi đùa không ngừng.

    Liễu Ly bưng ly, nhìn Bánh Hấp Nhỏ được ba ca ca vây quanh, Bánh Hấp nhỏ, tuổi còn nhỏ trang phục đẹp đẽ, quý giá dị thường, trong đầu thoáng hiện lên bốn chữ -- thiên chi kiều nữ.

    Bánh Hấp Nhỏ quả thật là thiên chi kiều nữ, ông trời dường như cực kỳ ưu ái nàng, cho nàng phụ thân Triệu trinh tuấn mỹ cường hãn quyền cao chức trọng, cho nàng mẫu thân Chu Tử mỹ mạo ôn nhu, yêu con gái vô cùng, cho nàng ba ca ca thật tình yêu thương nàng, cho nàng cậu Liễu Liên xinh đẹp như hoa, lòng dạ độc ác lại đối với nàng vô cùng yêu thương.. Nàng thật là thiên chi kiều nữ mà!

    Trên khuôn mặt tuấn tú của Liễu Ly hiện lên một nụ cười khổ, lòng hơi chua xót mà nghĩ, ngay cả mình, cũng không phải xem nàng như thân muội muội mà yêu thương đấy sao?

    Trước hôm sinh nhật bốn tuổi của Bánh Hấp Nhỏ, bầu trời tuyết rơi nhiều.

    Nhìn trời tuyết rơi đầy, Triệu Tử tam huynh đệ vẫn ở lại Trúc viên, đứng ở phía trước cửa sổ nhà chính, không khỏi rất là phiền muộn: "Tổ mẫu cùng phụ thân mẫu thân sợ là không trở về rồi!"

    Bởi vì kẹp giữa vách tường là than lô, nên trong phòng rất ấm áp.

    Liễu Liên Triệu Tử bọn họ đều có thân công phu, một chút cũng không sợ lạnh, nhưng lại vì Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn, trong phòng vẫn dùng tới lò than.

    Lúc này Bánh Hấp Nhỏ đang đứng trước giường La hán chơi trò chơi.

    Nhị ca Triệu Sam vừa từ trong tiệm trở về, cho nàng một bao bảo thạch, có hồng bảo thạch, ngọc bích, ngọc phỉ thúy, bảo thạch mắt mèo, bích tỉ lục thạch cùng thanh kim thạch, loại nào thoạt nhìn cũng tinh xảo đặc sắc óng ánh dị thường.

    Nghe được các ca ca nói, Bánh Hấp Nhỏ quay đầu lại nói: "Ca ca, muội nhớ tổ mẫu và cha mẹ lắm, còn có Sủi Cảo ca ca!"

    "Thật sự nhớ ca ca ta?" Bên ngoài truyền tới một thanh âm trong trẻo.

    Bánh Hấp Nhỏ tập trung nhìn lại, không khỏi quát to một tiếng, ném bảo thạch trong tay, bổ nhào một cái chạy ra ngoài.

    Chỉ thấy một người mặc áo choàng màu đen là Sủi Cảo nhỏ Triệu Đồng bước tới.

    Triệu Tử Triệu Sam Triệu Dương cùng Liễu Ly đều đứng lên, ra đón.

    Bánh Hấp Nhỏ xông về phía Triệu Đồng.

    Triệu Đồng cực kỳ nhanh cởi áo choàng, ném cho thị vệ cung đình đi theo đằng sau, thoáng cái bế Bánh Hấp Nhỏ lên.

    Vừa đi đến hành lang, hắn liền thừa dịp Bánh Hấp Nhỏ nhắm mắt vễnh môi lên.

    Bánh Hấp Nhỏ đối với các ca ca luôn đòi hôn, sớm thành thói quen, ôm mặt Triệu Đồng, trước tiên ở môi Triệu Đồng "Ba" một cái, sau đó một trái một phải trên gương mặt Triệu Đồng dùng sức hôn một cái.

    Triệu Đồng mừng rỡ hắc hắc cười, ôm Bánh Hấp Nhỏ đi vào nhà chính.

    Triệu Tử mang theo Triệu Sam, Triệu Dương cùng Liễu Ly đang muốn hành lễ, lại bị Triệu Đồng ngăn lại.

    Triệu Đồng cùng Bánh Hấp Nhỏ thường ngày rất giống nhau, đều là mắt to hai mí, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, hắn hôm nay mười lăm tuổi rồi, đã thành một thiếu niên dáng người cao gầy, chỉ là bởi vì khuôn mặt em bé, thoạt nhìn so với Triệu Sam Liễu Ly tuổi còn muốn nhỏ hơn một chút.

    Hắn ngồi xuống giường La hán, sau đó lại để cho Bánh Hấp Nhỏ giang chân ngồi lên chân của mình, cười hỏi: "Tới sinh nhật Minh Châu quận chúa rồi, muốn lễ vật gì đây?"

    Bánh Hấp Nhỏ rất thích ca ca một năm mới gặp một lần này, đã xinh đẹp lại hào phóng, mặt mày hớn hở nói: "Ca ca thưởng cho hai mươi mỹ nhân có được không?"

    Triệu Đồng mí mắt nhướng lên: "mỹ nhân làm cái gì?"

    Bánh Hấp Nhỏ nghiêng đầu, khinh bỉ nhìn Triệu đồng: "Cùng mỹ nhân chơi, cùng mỹ nhân ngủ a! Cứ theo chân các ca ca ngủ, phiền người chết!"

    Triệu Đồng cau mày quyệt miệng trông như muốn khóc: "Muội còn chưa có ngủ cùng Sủi Cảo ca ca đâu? Hừ hừ.."

    Bánh Hấp Nhỏ giống như bất đắc dĩ thở dài, thò tay vỗ vỗ trên mặt bánh bao của Triệu Đồng, nói: "Ài, vậy trước ngủ một đêm với huynh, nhớ cho kỹ hình đáng Bánh Hấp Nhỏ nhé!"

    Triệu Đồng: "..."

    Cao lão thái phi bởi vì tuổi già thân thể yếu, mang theo Hoàng Oanh cùng Nhũ Yến lưu lại Vương Phủ kim kinh.

    Triệu Đồng cùng vợ chồng Triệu Trinh ngồi thuyền cùng nhau tới.

    Bánh Hấp Nhỏ vừa cùng các ca ca thỉnh an cha mẹ, chợt nghe Lập Xuân hồi báo: "Tiểu quận chúa, phần thưởng hai mươi người đẹp của Hoàng Thượng đã đến, thu xếp ở nơi nào đây?"

    Bánh Hấp Nhỏ bất chấp cùng cha mẹ thân mật, lập tức hỏi: "Các mỹ nhân tỷ tỷ ở nơi nào?"
     
  7. quytduongngot

    Bài viết:
    557
    Chương 6: Bị hấp dẫn mới vào Hoàng Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba huynh đệ Triệu Tử không biết Triệu Đồng chơi trò gì, liền trì hoãn chạy theo Bánh Hấp Nhỏ ra nội viện.

    Triệu Đồng mặc cẩm bào trắng thêu hoa, bên ngoài mặc áo lông da cáo màu đen, khuôn mặt em bé đáng yêu mỉm cười, một bộ dáng công tử nhẹ nhàng, mang theo hai thị vệ đứng bên ngoài cửa viện.

    Mà phía sau hắn, hai hàng cung trang "Mỹ nhân" đứng đấy, ai cũng cao lớn thô kệch, trên đầu búi tóc chải xiêu xiêu vẹo vẹo, trâm cài ngổn ngang lộn xộn, trên mặt trang điểm đậm, biểu tình cứng ngắc, đây rõ ràng là thị vệ Triệu Đồng cải trang thành hai mươi tiểu mỹ nhân mà!

    Triệu Tử Triệu Sam và Triệu Dương giờ mới hiểu được Triệu Đồng là đang trêu chọc Bánh Hấp Nhỏ, không khỏi mỉm cười.

    Nhìn hai mươi tiểu mỹ nhân hành lễ với mình, Bánh Hấp Nhỏ nhíu mày, bộ dáng mất hứng.

    Triệu Đồng đi tới, mỉm cười ôm Bánh Hấp Nhỏ, dịu dàng hỏi: "Bánh Hấp Nhỏ, những tỷ tỷ này như thế nào?"

    Bánh Hấp Nhỏ tâm hồn thuần khiết bị hắn lừa gạt, rất tức giận, thò tay muốn đập vào mặt Triệu Đồng, sắp vỗ tới rồi, lại cảm thấy mặt Sủi Cảo ca ca trắng trắng mềm mềm, không nỡ đánh xuống. Nàng liếc ca ca, bày ra dáng vẻ cao ngạo.

    Triệu Đồng áp miệng vào lỗ tai nàng, thấp giọng nói: "Bánh bột mì, mỹ nhân đều ở trong cung rồi, mỗi người đều là tỷ tỷ xinh đẹp, còn có thể chơi thật nhiều trò chơi, cái gì móng vuốt, nhảy dây, đá cầu, đáng tiếc các nàng không thể đơn giản xuất cung.."

    Bánh Hấp Nhỏ nhìn Sủi Cảo ca ca, có chút trông mong các tiểu mỹ nhân tỷ tỷ trong nội cung.

    Triệu Sam đi tới, cướp lại Bánh Hấp Nhỏ, cười nói: "Sủi cảo, đừng nghĩ đến việc bắt cóc Bánh Hấp Nhỏ của chúng ta!"

    Triệu Đồng đối diện với Bánh Hấp Nhỏ hai mắt mở to, bày ra tư thế ngầm hiểu lẫn nhau.

    Thái Phó Hồ theo Triệu Đồng đến phủ Nam An Vương phủ làm khách lại bị bỏ rơi, thì ra Triệu Đồng mỗi lần tới, đều là cùng bọn Triệu Sam chen chúc tại tùng bách viện, hiện bởi vì tham gia náo nhiệt nên cũng đi theo tiến vào Trúc viên.

    Bốn huynh đệ tham ăn hiện tại sống ở Trúc viên, hơn nữa còn có Liễu Liên và Liễu Ly, hiển nhiên là có hơi chật chội, thế nhưng bốn huynh đệ tham ăn đều có biện pháp sắp xếp. Triệu Tử ở một gian; Triệu Sam và Triệu Dương chen chúc vào một cái phòng, một cái giường ngủ, Triệu Đồng mang theo Bánh Hấp Nhỏ ở một gian phòng.

    Đêm hôm nay, tuyết rơi nhiều, tuy rằng trong phòng có lò than, nhưng nằm ở trên giường, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh rét thấu xương.

    Bánh Hấp Nhỏ còn chưa ngủ, nàng mặc trung y lụa trắng mềm, vùi trong chăn bông, nghe Sủi Cảo ca ca kể chuyện trước khi ngủ.

    Triệu Đồng rất biết kể chuyện xưa.

    Bắt đầu từ sáu tuổi, Chu thái hậu liền tuân theo tổ chế, để Triệu Đồng một mình ở Thanh Vân Điện, chánh điện là nơi hoàng đế các triều đại sống. Hàng năm ngoại trừ trong khoảng thời gian này đến Nam An Vương phủ, Triệu Đồng đều là một thân một mình ở trong chánh điện này. Nằm ở trong tẩm điện rộng lớn, nghĩ đến mình nằm trên giường lớn, mà chỗ này ông cố, tổ phụ, phụ thân đã chết đều ngủ ở đây, Triệu Đồng càng nghĩ càng khủng bố, càng nghĩ càng không dám ngủ. Triệu Đồng bắt đầu nhắm mắt lại sáng tác câu chuyện, sáng tác câu chuyện ôn hòa ấm áp đáng yêu, trong chuyện xưa có một tiểu công chúa đến cứu vớt hắn. Cho nên hắn rất biết kể chuyện xưa.

    Hiện tại hắn đang kể cho Bánh Hấp Nhỏ nghe một câu chuyện khủng bố, kể về một nam hài ở một nơi hoang vu cô đơn lạnh lẽo.

    ".. Đến đêm khuya, tất cả người hầu đều lui ra rồi, trong phòng ngủ hoàn toàn trống trơn, tiểu nam hài nằm ở trên giường, cảm thấy rét lạnh cực kỳ. Đúng lúc này, một tiểu công chúa có đôi cánh xinh đẹp xuất hiện, ánh mắt của nàng như những ngôi sao, môi của nàng như cánh hoa.. Tiểu quận chúa cùng tiểu nam hài cùng nhau chơi đùa, hai người bọn họ đều rất vui vẻ, nơi hoang vu cổ xưa cũng không thấy hoang vu nữa. Thế nhưng, có một ngày.."

    Chuyện xưa của hắn rất khủng bố, Bánh Hấp Nhỏ nghe sợ ơi là ơi, thân thể mập mạp nhỏ xíu dựa sát vào Sủi Cảo ca ca, nghe nghe liền ngủ mất.

    Triệu Đồng giúp Bánh Hấp Nhỏ sửa sang lại ổ chăn, sau đó cũng nhắm mắt lại. Thân thể Bánh Hấp Nhỏ vừa ấm vừa nóng, mềm núc ních sát bên cạnh hắn, hắn rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp.

    Ngày hôm sau chính là sinh nhật Bánh Hấp Nhỏ.

    Nàng nhận được vô số lễ vật.

    Trong đó lễ vật bắt mắt nhất là của Triệu Đồng tặng, một bộ mô hình Hoàng Cung Kim Kinh bằng vàng, các ca ca giúp nàng lắp ghép, hoàn toàn chiếm cứ hết cả nội viện.

    Lễ vật Bánh Hấp Nhỏ thích nhất là do cậu Liễu Liên tặng, một cây chủy thủ nhỏ xinh đẹp và một chiếc váy khổng tước xinh đẹp do hồ ly ca ca tặng.

    Cây chủy thủ nhỏ vừa tinh xảo vừa đáng yêu, là lúc cậu Liễu Liên đi kinh đô Đông Xu quốc đặc biệt mang về cho nàng.

    Váy khổng tước là hồ ly ca ca tự mình đến Diên Khánh phường mua, lớp bên ngoài chỉ dùng lông vũ khổng tước bện thành, sắc thái rực rỡ chói mắt, vô cùng xinh đẹp, tốn thật nhiều bạc của hồ ly ca ca.

    Ban đêm, Nam An Vương phủ phóng pháo hoa, pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên bầu trời đêm, là để chúc mừng sinh nhật bốn tuổi cho thiên chi kiều nữ Triệu Đàn sinh ra ở thời đại thịnh thế.

    Tết âm lịch rất nhanh liền trôi qua.

    Triệu Tử với tư cách Nam An Vương, bắt đầu bận rộn sự vụ bên trong bên ngoài phủ, Triệu Sam cũng bắt đầu bề bộn việc buôn bán của hắn, Triệu Dương xuất phát đi Côn Lôn Sơn. Một mùa đông náo nhiệt, Trúc viên thoáng cái không còn ai, có chút đìu hiu.

    Buổi sáng Triệu Đồng cùng với Triệu Tử cùng nhau đi theo Thái Phó Hồ đọc sách, buổi chiều đi theo Bạch Tử Xuân luyện công, chỉ có đến buổi tối mới trở lại Trúc viên.

    Bánh Hấp Nhỏ ban ngày đi theo mẫu thân thêu thêu hoa tản tản bộ, cùng phụ thân xem sách vui đùa đồ chơi một chút, buổi tối mới tới Trúc viên ngủ.

    Bánh Hấp Nhỏ hứa hẹn ngủ một đêm với Sủi Cảo ca ca, Triệu Đồng tận lực làm nũng khoe khoang hai mươi tiểu mỹ nhân ở Hoàng Cung kim kinh, lập tức liền biến thành vô số buổi tối được ngủ chung.

    Bánh Hấp Nhỏ lúc đầu có hơi miễn cưỡng, dù sao từ khi mẫu thân từ kim kinh trở về, nàng không còn ngủ chung với phụ thân mẫu thân. Thế nhưng là, Triệu Đồng chẳng những là một ca ca làm nũng khoe khoang đáng yêu, có rất nhiều tiểu mỹ nhân tỷ tỷ ca ca, lại thêm câu chuyện trước khi ngủ của ca ca, hắn kể câu chuyện về tiểu nam hài ở nơi hoang vu cổ xưa, biến thành một loạt câu chuyện huyền thoại, mỗi đêm đều giữ lại lo lắng, mỗi đêm đều lấy đi tâm của Bánh Hấp Nhỏ.

    Cho nên, mãi cho đến khi mùa đông kết thúc, mùa xuân tới nhuận Dương Thành, Bánh Hấp Nhỏ vẫn ngoan ngoãn ngủ cùng Sủi Cảo ca ca.

    Thời điểm qua ba tháng, Triệu Đồng phải về kim kinh, hắn dùng lí do mẫu thân Chu thái hậu nhớ Bánh Hấp Nhỏ, muốn dẫn Bánh Hấp Nhỏ đi kim kinh.

    Vợ chồng Triệu Trinh Chu Tử đang chuẩn bị đi Chung Nam sơn du ngoạn, Liễu Liên muốn đi cùng bọn họ, cho nên muốn Bánh Hấp Nhỏ lựa chọn, là theo cha mẹ đi du ngoạn, hay là cùng Sủi Cảo ca ca đi kim kinh vấn an thái hậu cùng tổ mẫu.

    Bánh Hấp Nhỏ tuổi còn nhỏ phải đưa ra lựa chọn như vậy, tất nhiên rất là khó xử. Nàng muốn ở chung cha mẹ và cậu Liễu Liên, cũng muốn theo Sủi Cảo ca ca cô độc đi vấn an tổ mẫu đã lâu không gặp

    Triệu Đồng và Chu Tử đều có đôi mắt sóng nước xinh đẹp, đôi mắt híp lại, mỉm cười nói: "Bánh Hấp nhỏ, trong hoàng cung có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, vả lại hồ ly ca ca cũng theo chúng ta đi kim kinh mà!"

    "Thật sự?" Bánh Hấp Nhỏ rất vui, "Vậy đi kim kinh thôi!"

    Hành lý của Bánh Hấp Nhỏ rất nhiều, nhiều đến nỗi gần như chiếm gần hết khoang thuyền lớn của Triệu Đồng.

    Bánh Hấp Nhỏ vẫn ở chung với Sủi Cảo ca ca trên khoang thứ nhất. Liễu Ly với tư cách là thiếp thân thị vệ của Bánh Hấp Nhỏ, vậy mà lại được sắp xếp ở khoang dưới cùng.

    Bọn họ đến kim kinh, đã là đầu mùa hạ.

    Bánh Hấp Nhỏ bị Triệu Đồng mang vào Hoàng Cung.

    Nàng lần đầu tiên gặp được dì Chu thái hậu.

    Chu thái hậu là một cung trang mỹ nhân chừng ba mươi tuổi, tú lệ đoan trang, vẻ mặt hưng phấn, vừa thấy rất giống tỷ tỷ Bánh Hấp Nhỏ, nàng lập tức trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ôm vào trong ngực hôn một cái.

    Triệu Đồng nhìn mẫu thân và Bánh Hấp Nhỏ thân mật, nhưng trong lòng thì không khỏe.

    Trên mặt của hắn nở nụ cười sáng lạn, thế nhưng ý cười lại còn chưa đạt tới đáy mắt.

    Tại Nam An Vương phủ, Bánh Hấp Nhỏ là của mọi người; đến trong nội cung, Bánh Hấp Nhỏ nên thuộc về mình, mẫu thân lại muốn đoạt với mình.

    Chu thái hậu đặt Bánh Hấp Nhỏ trên đùi mình, nhìn lại nhìn, lại dán mặt lên trên mặt Bánh Hấp Nhỏ, vuốt ve không ngừng. Bà thật sự không biết biểu hiện sự vui mừng này như thế nào, liền hỏi Bánh Hấp Nhỏ: "Bánh Hấp Nhỏ, muốn lễ vật gì, dì đều tặng cho con!"

    Bánh Hấp Nhỏ suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra được.

    Chu thái hậu đứng lên: "Ta dẫn con đi nhà kho xem, con chọn thoải mái nhé!"

    Chu thái hậu dắt Bánh Hấp Nhỏ đi vào trong nhà kho, Triệu Đồng lúc này mới trở về chánh điện lớn-- hành lý Bánh Hấp Nhỏ đã sớm được hắn đưa đến chánh điện lớn.

    Liễu Ly cũng không có tiến cung, hắn trở về Vương Phủ ở kim kinh.

    Cao lão thái phi bởi vì tang phụ rất đau khổ, rất là tiêu điều, gần đây mới nhận lời mời của một vị tỷ muội trẻ tuổi, cùng đi sơn trang ở phương Bắc kim kinh nghỉ mát, bóng cây phủ kín Vương Phủ kim kinh thành một mảnh tịch liêu.

    Mãi đến đêm, Bánh Hấp Nhỏ cũng không có trở về.

    Liễu Ly một mực trông coi Bánh Hấp Nhỏ, hôm nay đột nhiên yên tĩnh trở lại, rất không thích ứng. Hắn thả bước chân đến rừng cây ngoài viện, lặng yên suy nghĩ.

    Đột nhiên, hắn nghe được trên đỉnh đầu lá cây phát ra thanh âm "Sa sa sa cát", tựa hồ là cao thủ giẫm ở trên lá cây phát ra thanh âm, Liễu Ly vừa muốn rút ra nhuyễn đao bên hông, đã cảm thấy cổ đau xót, thân thể mềm nhũn, rất nhanh cũng chưa có ý thức.

    Khi Liễu Ly tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một cái giường lạ lẫm, một thiếu niên đứng ở bên giường, mỉm cười nói: "Liễu thị vệ, hoan nghênh đi vào Thanh y Vệ!"

    Triệu Đồng từ bên ngoài thư phòng quay về chánh điện lớn, liền mang thái giám thân tín đi đón Bánh Hấp Nhỏ.

    Quả thật, chờ hắn trở lại chánh điện lớn, Bánh Hấp Nhỏ đã ngồi trong tẩm điện ăn điểm tâm rồi.

    Chánh điện lớn quả thật rất lớn, mái vòm rất cao, kim long quấn quanh trên cây cột cao lớn dị thường dữ tợn, lư hương nơi góc tường tỏa ra mùi đàn hương nồng đậm, yên ắng bao phủ, khắp nơi đều là hoa văn trang trí trang nghiêm, khắp nơi đều là màn che cẩm tú sắc sảo, vén lên trùng trùng điệp điệp màn che, giường mà Triệu Đồng ngự lẻ loi trơ trọi nằm ở chỗ sâu nhất trong đại điện.

    Ngủ trên giường rất lớn, phía trên là tấm đệm màu vàng sáng tơ lụa chế thành, sáng loáng, tạo nên cảm giác âm lãnh.

    Bánh Hấp Nhỏ thật sự hối hận khi tới chỗ Sủi Cảo ca ca ngủ, vẻ mặt đưa đám nói: "Sủi Cảo ca ca, chỗ đây quá dọa người rồi, ta muốn tới chỗ dì ngủ! Ta muốn hồ ly ca ca!"

    Triệu Đồng nghĩ đến thái giám dỏm Tiền Liễu Đức bên cạnh mẫu thân, trong nội tâm ngỗn ngang bao cảm xúc. Hắn đã sớm biết Tiền Liễu Đức này là thân tín của dượng Nam An Vương đóng giả, cũng biết ông ta và mẫu thân mình có quan hệ đặc thù.

    Hắn oán ghét, bởi vì ông ta cướp đi mẫu thân của hắn, để một mình hắn ở lại chánh điện tịch liêu vắng vẻ này; hắn lại không có biện pháp đi hận người này, bởi vì ông ta đối với mẫu thân mình đều là tuyệt đối trung thành, vô số lần đã cứu mạng của hắn.

    Hắn ôm lấy thân thể béo núc của Bánh Hấp Nhỏ, hôn một cái trên trán nàng, khuôn mặt em bé xinh đẹp làm ra bộ dáng cực kì ủy khuất: "Bánh Hấp Nhỏ, muội muốn vứt bỏ Sủi Cảo ca ca sao.."

    Bánh Hấp Nhỏ Triệu Đàn nho nhỏ, nhìn ánh mắt ngập nước của Sủi Cảo ca ca, rất không đành lòng, đành phải trái lương tâm nói: "Cái kia, được rồi!"

    Tuy là mùa hè, thế nhưng Bánh Hấp Nhỏ chỉ mặc quần áo trong đắp chăn của vua ngủ, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Nàng thấy cung nữ giúp Sủi Cảo ca ca cởi quần áo: "Ca ca, ngày mai nhớ đưa hai mươi tỷ tỷ xinh đẹp cho Bánh Hấp Nhỏ nhé!"

    Triệu Đồng phất tay cung nữ lui ra, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Bánh Hấp Nhỏ

    Màn lụa rủ xuống dưới, hắn bắt đầu kể chuyện xưa cho Bánh Hấp Nhỏ nghe.

    Trong chuyện xưa của hắn, tiểu nam hài kia đã lớn lên, bên người nơi nào cũng nguy hiểm, hắn vẫn kiên cường mà chống đỡ, đưa ra phán đoán có lợi nhất cho mình, từng bước một tiến về phía trước.

    Ngày hôm sau Bánh Hấp Nhỏ đang muốn truy vấn hồ ly ca ca, Triệu Đồng đồng ý cho hai mươi vị tiểu mỹ nhân tỷ tỷ đi tới chánh điện lớn.

    Lần này Sủi Cảo ca ca không có lừa gạt nàng, đều là tiểu mỹ nhân thật sự, không có lớn hơn Triệu Đàn bao nhiêu, có mười lăm mười sáu tuổi, hoàn mập yến gầy, nam bắc mỹ nhân đủ các chủng loại, đã thế y phục còn hoa lệ hương phấn nồng nàn, chẳng những hòa ái dễ gần với Bánh Hấp Nhỏ, còn vui vẻ chơi đá cầu ném đá nhảy dây, Lão Ưng bắt con gà con với Bánh Hấp Nhỏ cùng.

    Bánh Hấp Nhỏ không biết, hồ ly ca ca từ Vương Phủ kim kinh đã biến mất, đã trở thành ám vệ Thiên Hạo Đế mới xây dựng, một thành viên của Thanh y Vệ.

    Về sau, mỗi lần nàng nhớ hồ ly ca ca, đều bị Sủi Cảo ca ca khéo léo dời chủ đề, dần dà, bốn tuổi nàng đã học được để hồ ly ca ca ở trong lòng, mà không phải nói ra ở bên miệng nữa.

    Từ khi Bánh Hấp Nhỏ vào đây ở, tẩm điện của Triệu Đồng dần dần phát sinh biến hóa.

    Hôm nay, Chu thái hậu mang theo đại thái giám Tiền Liễu Đức cùng nữ quan Ngọc Hương đi vào chánh điện lớn, ngạc nhiên phát hiện tẩm điện lớn nghiêm trang đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.

    Vốn trang nghiêm trau chuốt đã đổi thành hoa cỏ màu đỏ, màn che nặng nề đều đổi thành lụa mỏng hồng phấn xanh nhạt, minh hoàng song sa đều biến thành thiển phấn sa mỏng.

    Trong tẩm điện không còn cái ly bằng gỗ tử đàn được chạm trổ để trên bàn ở tẩm điện, không còn cái chặn giấy các loại mà thay thế vào đó là các loại điểm tâm tinh xảo cùng các loại nước uống mà các cô nương ưa thích

    Trước giường phủ thêm tấm thảm mềm dày, kế tiếp từ mái vòm rủ xuống bàn đu dây làm từ dây thừng tơ vàng.

    Trên cái giường ấy, để thật nhiều con rối để tiểu cô nương chơi đùa.

    Chu thái hậu ngồi xuống giường, thân thể lập tức lún xuống, điều này thể hiện giường này mềm mại lắm đó nha!

    Bà thậm chí nghe thấy được một mùi hương nhàn nhạt-- là mùi hương tỏa ra từ trên góc màn trướng.

    Đêm khuya thanh vắng, toàn bộ cung điện lâm vào tĩnh lặng.

    Trong Thanh Vân điện chỉ có tẩm điện của thái hậu còn để ngọn đèn.

    Chu thái hậu không ngủ được, đang dựa vào gối mềm trên giường, lặng yên suy nghĩ tâm sự.

    Chu thái hậu mặc dù biết nhi tử trước giờ chỉ yêu thương một muội muội duy nhất là Triệu Đàn, thế nhưng không nghĩ tới Triệu Đồng lại có thể biết khoa trương như vậy.

    Bà nhíu mày ngồi ở chỗ kia, đợi Từ Liên Ba tiến đến, mới hỏi: "Liên Ba, chàng cũng nhìn thấy tẩm điện của Đồng nhi rồi, nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nó muốn trở thành nữ hài tử?"

    Từ Liên Ba suy nghĩ một chút rồi nói: "Hoàng Đế ngày thường nhìn rất có khí khái nam tử hán, không phải bởi vì huynh đệ quá nhiều, mà là muội muội quá ít, cho nên mới yêu thương như thế, mới trang trí tẩm điện thành bộ dạng muội muội yêu thích?"

    Hắn lại nói: "Có lẽ là bởi vì Hoàng Đế quá cô độc, không có đối tượng chú ý, yêu thương đều dành cho muội muội?"

    Chu thái hậu như có điều suy nghĩ nói: "Vậy có phải nên an bài tuyển tú cho nó không?"

    Từ Liên Ba đi tới, vỗ trên vai bà một cái: "Đồ ngốc! Hoàng Đế mới mười bốn tuổi, còn không có định hình, chờ một chút đi!"

    Chu thái hậu vẫn rất mất hứng, Từ Liên Ba đã đi tới, đẩy bà ngã, cười nói: "Nàng thật sự suy nghĩ nhiều quá!"

    Thời điểm cuối thu, Cao lão thái phi cuối cùng cũng từ sơn trang nghỉ mát trở về -- Triệu Đồng giống như vô tình phong tỏa tin tức với bà, bà cũng không biết Bánh Hấp Nhỏ đã tới kim kinh.

    Chuyện đầu tiên Cao lão thái phi hồi kinh, chính là tiến cung đi đón Bánh Hấp Nhỏ hồi phủ.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...