Thi Sĩ Nghèo Hằng Mơ Đến Cô Gái Trẻ Đời anh nghèo chưa từng mơ kiếm ăn bằng bút, Một chữ tình này liệu có đủ cho em? Anh chẳng có gì.. trang giấy trắng ai xem, Nạo ngược dòng thơ anh vẫn thèm được hát. * Với bàn tay anh, đã bao nhiêu lần vo nát Những dòng thơ tan tác cả, em ơi! Chẳng lẽ cả đời này anh cứ mãi phải bơi.. Đau đớn thay! Anh nhìn em cả khoảng trời xa cách. Anh cứ tưởng cầm bút là vẽ đời này trong vắt Anh cứ tưởng cầm bút là ngọt như có mẹ à ơi. Nhưng không Chơi vơi khi cây bút kia nhuốm cả mảng "sự đời". Anh mới hay Anh viết không có thật. * Em là ai? Với một nụ cười êm êm ngây ngất, Tự bao giờ anh phải đánh vật với lòng anh. Phận duyên kia xa đành mãi cách ngăn, Bút gỗ đâu mơ đến ngày chải chuốt. Em là bông hoa trong tháng ngày giá buốt, Anh chỉ là bình, bát nhỏ lấm lem. Bông hoa trắng muốt như em, Có hợp không em nhỉ? * Anh chỉ là một cái lồng cũ kĩ, Đâu nỡ lòng giam cả đời Bạch yến em ơi! Anh khù khờ là cái ao nhỏ khơi khơi, Cá có đẹp lượn bơi cũng chỉ là nơi cát tụ.. Anh nào dám mơ đến em, Nên thôi đành tự thú Anh yêu em trong giấc ngủ mà thôi. Niềm tin Anh vẫn bước cao: Trong quãng đường "thi sĩ", Đâu là nơi có bến đợi người thương anh, cô gái trẻ quá yêu ơi!