Nước non nặng một nhời thề Nước đi đi mãi không về cùng non Nhớ nhời nguyện nước thề non Nước đi chưa lại non còn đứng không Non cao những ngóng cùng trông Suối tuôn dòng lệ chờ mong tháng ngày Xương mai một nắm hao gầy Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương Giời tây chiếu bóng tà dương Càng phơi vẻ ngọc nét vàng phôi pha Non cao tuổi vẫn chưa già Non thời nhớ nước, nước mà quên non! Dẫu rằng sông cạn đá mòn Còn non còn nước hãy còn thề xưa Non xanh đã biết hay chưa? Nước đi ra bể lại mưa về nguồn Nước non hội ngộ còn luôn Bảo cho non chớ có buồn làm chi! Nước kia dù hãy còn đi Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui Nghìn năm giao ước kết đôi Non non nước nước không nguôi nhời thề Tản Đà Theo Nguyễn Khắc Xương trong Tuyển tập Tản Đà thì bài thơ này được viết vào năm 1920. Sau đó, từ bài thơ, Tản Đà viết thành một truyện ngắn cũng lấy tên Thề non nước và in trong tập Tản Đà tùng văn. Trong truyện, bài thơ được đề lên bức tranh sơn thuỷ với cô đầu Vân Anh. Năm 1925, Tản Đà lại in riêng bài thơ vào tập Thơ Tản Đà (Nghiêm Hàm ấn quan, Hà Nội, 1925) và có đổi 5 chữ như trong chú thích. Nguồn: 1. Tản Đà tùng văn, Tản Đà thư điếm, Hà Nội, 1922 2. Thề non nước, NXB Hương Sơn, Hà Nội, 1940 3. Tản Đà vận văn - toàn tập, NXB Hương Sơn, Hà Nội, 1945 4. Tuyển tập Tản Đà, NXB Văn học, Hà Nội, 1986 5. Tản Đà toàn tập - tập I, NXB Văn học, Hà Nội, 2002