Cổ Đại Thế Huyết Mị Ái Nhân - Duệ Manh Manh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Duệ Manh Manh, 9 Tháng ba 2019.

  1. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    67
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2019
  2. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    67
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Tầm quốc năm 237. Vua tự Tiêu Dực, lấy hiệu Trị Bình. Tuổi trẻ tài cao, thanh uy thiên hạ, thạc học thông nho, được lòng dân chúng lại thêm mạo tự thiên tiên, phong hoa tuyệt đại, là mộng tưởng của biết bao nữ nhân. Cai trị đất nước từ năm 15 tuổi đến nay đã quá hai mươi năm trôi qua quốc thái dân an.

    Phượng Nghi Cung <Tẩm cung hoàng hậu>

    Huyết nhục mơ hồ, khắp nơi giăng đầy vị tanh của máu, cả một mảng tiêu điều tựa như vừa đánh trận. Nghiên hương vỡ nát, giường gỗ tử đàn quý hiếm gãy đôi, vải vóc lụa là quý phái đều nhuộm đỏ bởi huyết. Tử thi nằm la liệt trên mặt đất, thỉnh thoảng mơ hồ ngửi thấy được mùi vị của hoa cỏ nhưng lại tạo cảm giác ớn lạnh.

    Giữa tẩm điện lại là một cái nữ nhân dáng người yểu điệu chỉ thấy nàng mặc một bộ bạch y trắng muốt như tuyết, huyền phát đã bị cắt quá thắt lưng tùy ý rơi xuống sau lưng, dưới chân nàng là chút tóc bị cắt đi. Có thể thấy là bị đao kiếm cắt qua.

    Nàng một tay cầm thanh kiếm sáng bóng giơ lên chĩa thẳng vào kẻ nam nhân nửa quỳ dưới cẩm thềm. Nam tử tướng mạo xuất trần một thân hoàng bào đầy uy nghiêm cũng nhiễm huyết càng tăng thêm sự thê lương. Nam tử kia chính là Trị Bình hoàng đế. Lúc này, hai mắt đế vương đỏ ngầu sát ý nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, khóe môi còn trào ra một dòng huyết.

    Hắn khẽ cắn răng, một tay ôm lấy ngực đang đau thắt, tay kia chống xuống đất gượng dậy gầm lên.

    - Thục Phi tại sao vậy? Vì sao đối xử như vậy với trẫm? Trẫm chưa từng ủy khuất ngươi, chưa từng bạc đãi ngươi, vậy mà ngươi ở sau lưng âm mưu toan tính lên người trẫm. Nữ nhân tâm ngoan thủ lạt như ngươi, tội đại ác cực, có chết hàng trăm lần cũng không hết tội.

    Nàng cười khẩy, khóe môi hồng đào cong lên như trêu trọc lại như xót xa, căm phẫn có, đè nén, bi thương đều đủ cả. Tại sao. Tại sao. Tại sao à? Nàng gằn từng chữ chĩa thẳng mũi kiếm vào hoàng đế.

    - Tại sao? Ngươi không có quyền hỏi lí do! Tiêu Dực, mười tám năm trước ngươi còn nhớ đã hạ sát gia đình nhỏ bên kia hồ Tịch Xuyên hay không?

    Tiêu Dực ngẩn ra, tâm thần bất định, hàng loạt những hồi ức đã chôn sâu trong đáy lòng về buổi đêm mười tám năm trước hiện lên bất giác làm hắn đau nhói tâm can.

    Năm đó, hoàng đế vừa lên ngôi, giang sơn bất ổn, ngoại có tứ quốc xung quanh nhòm ngó, nội có huynh đệ đấu đá tương tàn. Trong một âm mưu của huynh trưởng muốn soán ngôi, liên kết với các thế khuynh triều dã, tuy nhiên thiên ngoại hữu thiên, kế hoạch bất thành, hắn trong thế tại tất đắc chạy trốn được ra khỏi hoàng cung trong đêm nhưng lại bị đột kích giữa đường, cùng tùy tùng thân cận chạy đến hồ Tịch Xuyên tá túc vào nhà dân lành. Đêm hôm đó, hắn được cứu mạng lại vô tình để lộ ra thân phận. Vì tránh để rắc rối sau này nên hạ lệnh diệt khẩu cả nhà. May mắn thay, tiểu nhân nhi trốn trong hộc giường chưa từng đi ra thoát khỏi nguy cơ ấy. Lúc đó hắn biết nhưng coi tiểu hài tử không biết gì nên cho qua ai ngờ oa nhi năm nào lại trở về báo thù hắn.

    Tiêu Dực nhìn lên ánh mắt lộ rõ sáng tỏ. Nợ diệt tộc là hắn nợ nàng, nợ không bao giờ trả hết. Hắn cười cay đắng. Cái giá của ngai vàng chính là tử. Vì hoàng vị mà giết hại thân sinh, giết hại chính mình. Quyến rũ người nhất là ngôi vị đế vương, khiến người hận nhất cũng là ngôi vị cao cao tại thượng ấy.

    - Thục Phi là trẫm nợ nàng là trẫm đáng chết. Nếu giết trẫm có thể hóa giải mối hận của nàng vậy thì giết đi..

    Nói đoạn hắn hướng mắt về phía trường kỉ, trên đó có một nữ nhân huệ chất lan tâm đang ngủ say. Một đầu ngân phát không khiến nàng mất đi vẻ đẹp ôn hương nhuyễn ngọc mà càng thêm hồ ảo như không.

    - Thục Phi trẫm chỉ mong nàng tha cho hoàng hậu một mạng. Chỉ cần hoàng hậu bình an trẫm như thế nào đều tùy vào nàng.

    Lời nói của hoàng đế chứa đầy thâm tình, mỗi câu mỗi chữ đều chất chứa tình yêu vô đáy của hắn với hoàng hậu.

    Nàng nghe tới đây đôi mắt đẹp lẫm liệt hận thù lại mờ đi bởi làn sương mỏng khóe mắt trực trào. Nàng cười chua xót. Đến cuối cùng, đến giây phút cuối hắn vẫn chưa từng quên an nguy của nữ nhân kia, chưa từng yêu nàng dù chỉ một chút. Vậy mà nàng bị hắn rung động, hận thù vốn lớn hơn tình yêu nhưng có lúc nàng muốn từ bỏ. Chỉ cần hắn yêu nàng ở bên cạnh nàng dù có thêm hận nàng cũng bỏ qua bất chấp đứng cạnh hắn. Thế nhưng thiên kỳ vạn trạng, người hắn yêu lại là hoàng hậu. Nàng hận hoàng hậu nhưng càng hận hắn hơn. Nàng mưu tính hạ trùng độc vào người hắn vào đêm thị tẩm. Đêm nay trăng rằm đúng đêm cổ trùng phát tác, hắn hôm nay chết chắc rồi. Nhưng giết hắn thôi không đủ. Nàng hận, nàng muốn hắn không còn gì cả. Nàng hạ độc tất cả hậu cung, nàng muốn bọn họ phải chôn theo cha mẹ nàng.

    - Được. Ta tha cho nữ nhân kia một mạng. Chỉ cần có kẻ giải được độc của Độc y ta, ta liền hồi tâm chuyển ý cứu người.

    Nàng là Độc Y. Độc Y chỉ chế độc không có giải, dù là Hoa Đà tái thế chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm. Hừ, mạng lý hữu thời chung tu hữu, thứ ta không có được ta sẽ không để bất kì kẻ nào có được. Hơn nữa là các người nợ cả nhà ta!

    Lời của nàng nói như sét đánh ngang tai đế vương. Hắn như không tin lẳng lặng nhìn nữ nhân ngân phát đang say sưa ngủ kia khóe môi chợt mặn. Giọt nước mắt của đế vương rơi xuống vì tình, vì đau thương, vì xót xa cay đắng. Lúc này nỗi đau cổ trùng đem đến có lẽ không bằng nỗi đau trong tâm khảm, nỗi đau phải chứng kiến cái chết của người hắn yêu nhất.

    Tiêu Dực chịu đựng nỗi đau ngàn tiễn xuyên tim tiến dần về phía hoàng hậu. Nàng vẫn nằm đó tựa như đang ngủ nhưng trong cơ thể đang chịu đủ dày vò của Hạc Đỉnh Đồng. Phải. Khi độc này vào người, độc tố sẽ khiến chất trong cơ thể bị biến chất, mất đi hoạt tính, gây tắc nghẽn đường cung cấp dưỡng khí cho tế bào, là chất độc mà nàng đã hạ cả hậu cung.

    Hắn gượng nâng tay xoa nhẹ mi tâm hoàng hậu, lướt dần xuống cánh mũi cao ngạo và đôi môi đỏ mọng như muốn khắc tạc từng đường nét vị đế hậu duy nhất trong san hà xã tắc này.

    Thụy Cẩm đau đớn nhìn hắn lại cười chính mình. Si kẻ không si mình, thương kẻ vô tình thực ảo vọng.

    - Tiêu Dực nếu ngươi đã nặng lòng nàng như thế ta có thể cho ngươi biết thuốc giải. Chỉ cần là người yêu nàng nhất dùng máu chính mình cho nàng dùng tới khi cạn máu nàng sẽ sống. Chỉ là.. Tiêu Dực ngươi có thực yêu nàng nhất hay không?

    Hắn nghe xong đầu tiên là vui mừng như điên. Hoàng Hậu của hắn được cứu! Được cứu rồi. Hắn muốn lập tức chuyển hết máu của mình qua cho nàng nhưng.. hắn có thực sự là người yêu nàng nhất hay không? Bất quá chỉ cần có hi vọng hắn sẽ không từ bỏ. Trong giang sơn này còn có kẻ nào yêu nàng hơn hắn hay sao? Hắn si tình, si mình nàng, nguyện một đời cùng nàng uyên ương. Vốn dĩ bậc đế vương không thể vướng tư tình nhưng hắn bất chấp chỉ sủng mình nàng, hậu cung ba ngàn giai lệ hắn không thèm cười lấy một cái, chẳng qua chỉ là đối phó đám triều thần mà tiền trảm hộ tấu. Vì thế hắn là người yêu nàng nhất có thể sai sao?

    Nghĩ đến đây, hắn rút đoản đao bên hông ra cứa vào cổ tay, dùng chút sức lực cuối cùng đỡ nàng vào lòng, đặt cổ tay đang không ngừng chảy máu vào miệng nàng. Cảnh tượng ấy hết sức thâm tình mà chứa đựng đầy bi thương.

    Thụy Cẩm thu hết thảy vào mắt, nàng không thể ngờ vị đế vương vô tình cũng si tình như thế. Nhưng càng làm cho nàng đau đớn hơn, hắn thà chết cũng không muốn để hoàng hậu chết theo dù bản thân còn không giữ nổi mạng cũng quyết giữ lại mạng nữ nhân kia. Không ngờ, thật không ngờ, một người như hắn lại muốn làm mẫu đơn hoa dạ tử, tố quỷ dã phong lưu.

    Chợt nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt của Thụy Cẩm lại gợn lên những tia đỏ ngầu đầy hận ý. Nàng hận, tại sao hắn có thể như vậy, không phải chỉ cần giết nàng hắn sẽ sống hay sao? Một chân mệnh thiên tử như hắn chỉ cần hạ lệnh truy sát vậy thì một Độc y phi nhỏ nhoi có thể sống hay sao? Tại sao bất chấp cả mạng sống của mình như vậy. Rốt cuộc nàng là gì trong lòng hắn? Là trêu đùa sao?

    - Chẳng lẽ ngươi không muốn sống hay sao? Ngươi biết chỉ cần giết ta ngươi sẽ được sống vậy tại sao?

    Hắn vẫn không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử trong lòng, giống như bất cứ điều gì xảy ra đối với hắn đều không quan trọng nữa. Đến khi huyết đỏ từ cổ tay đã chảy chậm lại sắc mặt hắn đã tái nhợt không chút huyết sắc, nhìn thấy nữ tử trong lòng hơi nhíu mi, hắn khẽ mỉm cười, mắt dần khép lại, hơi thở yếu ớt như có như không.

    Hóa ra Thiên Tử cũng có lúc ngu ngốc như thế. Vậy nhưng, trớ trêu thay, hắn ngu ngốc ta còn ngu ngốc hơn! Hai kẻ ngu ngốc bên cạnh nhau sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Đoạn tình cảm này còn khó hơn thiên cổ trùng lai.

    Thụy Cẩm đi tới cạnh đôi nhân tình kia, bạch y đã bị vấy máu tựa như những huyết hoa nở rộ trên nền trắng của tuyết sơn. Nàng nâng kiếm điểm vào trán hắn, trong mắt là lệ quang mông lung.

    - Hôm nay nếu không tự tay giết ngươi, ta không thể tự mình giải nỗi hận nhiều năm qua. 5 tuổi ta mất đi thân nhân, 18 năm sau lại vì ngươi mà mất đi trái tim. Oan gia gia trả, oan tình tình vương. Nợ cũ nợ mới một lần tính hết hôm nay đi!

    Tiêu Dực nhắm mắt, chờ đợi thanh kiếm kia ghim thẳng vào tim hắn.. đao quang kiếm ảnh chớp nhoáng cắt một đường ngang phong vũ găm sâu vào từng thứa thịt người.

    - Phập!

    Huyết đỏ nóng ấm bắn tung tóe đọng lại trên mặt Tiêu Dực. Vị tanh mặn của máu xộc vào mũi hắn nhưng lại chẳng cảm nhận thấy đau đớn. Hắn mở mắt. Nữ tử bạch y kia đang dựa vào cây cột trạm trổ phượng hoàng bên cạnh. Thanh kiếm nằm ngay vị trí trái tim nàng, máu theo vết đâm chảy dài nhiễm đỏ huyết y rơi xuống cẩm thềm nhỏ từng giọt. Hắn nhìn nàng tới ngây ngốc đôi đồng tử co thắt xám xịt không hiểu có, đau lòng có. Chẳng phải người nên chết là hắn hay sao? Chẳng phải thanh kiếm kia phải đâm sâu vào trái tim hắn? Hắn ngồi đó, trong lòng bất giác run lên, đáp lại hắn là nụ cười dịu dàng giống như lần đầu nàng gặp hắn trong ngày tuyển tú.

    - Dực.. có lẽ hận của ta còn nhiều hơn tình yêu nhưng đến cuối cùng vẫn không thắng nổi lựa chọn của trái tim, không thể giết chết ngươi. Hận phụ mẫu coi như ta đã trả xong, hận tình đến đây coi như đoạn tuyệt. Từ nay ta và ngươi không ai nợ ai. Chúc ngươi một đời bình an..

    Giọng nói nàng nhỏ dần, nhỏ dần rồi lạc hẳn vào khoảng hư không. Trong vô thức nàng nhìn thấy thân ảnh to cao, huyền bào tôn quý, gương mặt bàn bàn nhập họa chạy đến ôm lấy nàng, bàn tay to lớn siết chặt lấy đôi vai nhỏ nhắn đang dần bất lực mà đau đớn hét lên.

    - Thụy! Tỉnh lại, muội không được chết. 18 năm qua ta đều nguyện bên cạnh chờ đợi muội tại sao muội lại có thể làm điều ngốc như thế? Còn lời muội hứa với ta thì sao? Tại sao phải đối xử với ta như thế?

    Tựa hư vô tự mộng mị, vương gia tới đón nàng sao? Phải! Thế gian này chỉ có nam nhân ấy mới thực sự yêu nàng, thực sự để tâm tới nàng. Thế nhưng nàng lại không biết trân trọng nam nhân ấy mà mù quáng chạy theo kẻ không yêu mình để giờ tất cả đều chịu đựng khổ sở tổn thương. Tất cả đã quá muộn, quá khứ không thể vãn hồi. Nàng sai, sai thật rồi.

    Trong cơn mê man, Thụy Cẩm nghe thấy vương gia hỏi nàng, giọng đầy run rẩy.

    - Thụy gả cho ta được không? Ta cùng muội suốt đời suốt kiếp một đôi?

    Nàng vô thức gật đầu, khóe mi khẽ run ướt nhòe rồi mất đi tiềm thức rơi vào vô tận không gian. Vương gia điên cuồng cười lớn, huyết lệ lăn dài bên má.

    - Thụy cuối cùng nàng cũng đồng ý. Sau 18 năm rốt cục nàng cũng chịu trở thành vương phi của ta. Đi! Chúng ta về nhà, chúng ta trở về chuẩn bị hôn lễ!

    Màn đêm sâu hun hút nuốt chửng lấy thân ảnh cao lớn đang rời đi. Trong lòng hắn ôm một nữ tử dương chi bạch ngọc, thiên kiều bách mị, chu sa giữa trán như nở rộ đầy mê mị.

    Thụy! Từ giờ hận thù không còn nữa nàng có thể an lòng bên ta để ta che chở một đời sóng gió. Dù có xuống địa ngục ta cũng sẽ nắm tay nàng không rời. Kiếp này nếu đã hữu duyên vô phận, kiếp sau dù có trở thành kẻ bị cả thế gian căm hận ta cũng nhất định chiếm nàng về bên mình, giữ chặt nàng không buông, nguyện đem hết thảy hạnh phúc thế gian đến cho nàng. Nữ nhân của ta xứng đáng được nhận những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tám 2020
  3. Duệ Manh Manh

    Bài viết:
    67
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng hoa dại mênh mông, từng làn gió thổi qua lay động cả một vùng gợn sóng. Bên hồ nước lớn là một căn nhà nhỏ ấm áp. Trước cửa nhà, tiểu oa nhi băng thanh ngọc khiết, trên đầu tóc buộc thành hai trái đào, da thịt trắng nõn phấn nộn vô cùng khả ái đang loay hoay hái những bông hoa dại để buộc thành bó lớn.

    Tiếng vó ngựa từ nơi xa vọng tới phá tan không gian thanh bình, oa nhi hơi ngẩng đầu, khóe mi thanh tú híp lên tạo thành đường cong sắc sảo, đôi môi nhỏ nhắn khúc khích tiếng cười.

    - Ngôn ca ca!

    Thanh âm trong trẻo tựa phong linh non nớt mềm mại làm xao động tâm hồn. Nam hài vừa tròn thập nhất cưỡi huyền mã phóng tới, vừa thấy tiểu oa nhi kia, cậu liền nở nụ cười ấm áp như gió xuân, ôn nhu như mật ngọt. Cậu phi thân xuống ôm lấy tiểu oa nhi vào trong lòng mà cưng nựng.

    - Thụy Thụy đang làm gì? Có phải đợi ca ca tới hay không?

    Oa nhi tên gọi Thụy Thụy kia bĩu bĩu môi nhỏ, giơ bó hoa dại ra trước mặt nam hài

    - Ngôn ca ca có đẹp hay không Thụy Nhi vừa làm nó nha.

    - Tặng cho ca sao?

    - Không đâu! Thụy Nhi là tặng cho phu quân tương lai. Ngôn ca ca mau thả người ta xuống. Mẫu thân nói không thể để cho nam nhân ôm.

    Én nhỏ dùng dằng muốn xuống, chỉ thấy nam hài bất đắc dĩ lắc đầu chạm tay vào mũi nhỏ của nàng rồi nhẹ nhàng hạ người xuống.

    Đêm đó, nhà nàng lại bị diệt vong, hắn đến là lúc cảnh còn người mất khắp nơi là máu. Hắn sợ hãi tột độ lục tung cả gian nhà nhỏ lên mong muốn kiếm tìm thân ảnh nho nhỏ kia. Khi tâm hồn gần như đã bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng, thân ảnh ấy lao vọt ra từ gầm giường mặt mũi lấm lem lao vào lòng hắn nức nở rồi ngất lịm. Cảnh tượng ấy hắn vẫn khắc ghi không bao giờ quên.

    Kể từ đó nàng trở về phủ vương gia cùng hắn. Hắn bù đắp hết thảy mất mát của nàng, yêu thương nàng, một lòng một dạ muốn nàng trở thành vương phi của hắn. Thế nhưng hận thù đã làm nàng thay đổi, bao bọc trái tim là hàng rào gai góc những âm mưu toan tính. 18 năm trôi qua nàng trổ mã thành một nữ nhân yêu kiều vẫn chẳng màng tới hắn. Còn hắn 18 năm vương phủ không bóng dáng một thê thiếp chỉ đợi nàng.

    Cung yến năm ấy nàng không biết gặp phải chuyện gì. Nàng nói với hắn muốn vào hoàng cung làm phi, hắn tất nhiên kiên quyết cự tuyệt. Nàng bỏ trốn. Hắn truy lùng suốt 3 tháng trời không một tin tức. 2 năm sau, hắn gặp nàng trong lễ mừng thọ của Thái Hậu, nàng đã là Thục phi. Biết được năm ấy nàng trốn trong phủ thừa tướng cùng nữ nhi trọng thần hoán đổi thân phận vào cung tuyển tú.

    Hắn đau đớn, tim gan như bị xé nát, 18 năm qua chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tiêu biến. Bất quá điều đó chẳng làm Tiêu Ngôn từ bỏ ý muốn thú nàng. Hắn nguyện chờ đợi nàng về bên hắn. Mười lăm tuổi đậu khấu niên hoa, hắn từng nói với nàng muốn nàng trở thành vương phi của hắn. Nàng chỉ cười nhạt hướng cằm về nơi xa xăm.

    - Ngôn ca ca! Tâm ý của huynh, Thụy Nhi tạm thời không thể nhận. Việc sau này huynh có thể đi vào tâm của Thụy Nhi hay không còn chờ thời gian quyết định.

    Thời gian là một tên lang băm vậy mà dám tự xưng là một thần y có thể chữa lành mọi vết thương trong lòng con người. Nàng trở thành Thục Phi cao quý ở trong hậu cung bá chủ một vùng trời. Đến lúc ấy, hắn nhận ra kẻ thù của nàng là Tiêu Dực. Hắn che giấu cho nàng giúp nàng hành động, hết thảy đều theo ý nàng. Nếu đã là người nàng hận cho dù có là thân sinh hắn cũng từ.

    Hắn còn nhớ, hôm đó, nắng hạ nhạt dần trên đóa mẫu đơn trước hành lang gấp khúc, nàng nói với hắn không muốn trả thù nữa. Nàng nói không nhẫn tâm nhìn nam nhân ấy chết. Thời khắc ấy tim hắn như bị đâm chém vô số. Tâm trí rối bời. Nàng yêu Hoàng Thượng. Nàng thực sự bước ra khỏi hắn. Thếnhưng bất quá chỉ cần Thụy của hắn hạnh phúc, cái gì Tiêu Ngôn hắn cũng có thể chấp nhận.

    Thế nhưng.. thế nhưng vì nam nhân kia, vì cái kẻ tên Tiêu Dực kia mà nàng tự hủy hoại chính mình. Nếu nam nhân kia không reo rắc hận thù cho nàng, nếu hắn không giết chết trái tim nàng thì mọi chuyện có thể ra nông nỗi như thế này hay sao? Không. Mọi chuyện không thể kết thúc như vậy. Thụy Thụy của hắn không thể bị kẻ nào ủy khuất. Bất cứ kẻ nào dám thương tổn nàng đều đáng chết.

    Nghĩ đoạn hắn rút cây kiếm từ tim Thụy Cẩm ra, cẩn thận lấy ngoại bào của mình bọc lại nàng, lê thanh kiếm đẫm máu tiến gần đến đôi nam nữ đang ôm nhau kia. Tiêu Dực lúc này phun ra một ngụm máu đen. Bên trong cổ trùng nhúc nhích rồi tiêu biến hòa cùng vũng máu.

    - Tiêu Dực vì sao ngươi phải đối với nàng như thế? Vốn dĩ là ngươi nợ nàng. Là ngươi gây nên tất cả, vì sao tới cuối cùng người chết là nàng?

    Hắn điên cuồng gầm lên, trong mắt là hận thù ghen tuông cùng tuyệt vọng. Tiêu Dực bàng hoàng nhìn nam nhân trước mặt, mi tâm hơi nhíu lại.

    - Ngươi thích nàng ấy? Thích phi tử của ta?

    - Hừ, Tiêu Dực, ta từ nhỏ cùng nàng quen biết, từ nhỏ đã yêu thương nàng. 18 năm qua ta nhất nhất bên cạnh nàng một lòng mong ngóng nàng yêu ta. Vậy mà.. haha.. không bằng 2 năm ngắn ngủi bên cạnh ngươi. Vì ngươi nàng trở thành nữ nhân nhu nhược, vì ngươi nàng bỏ lại hận thù sau lưng nhưng ngươi lại không biết trân trọng nàng, ngươi lại khiến nàng vong mệnh. Ngươi đáng chết!

    Thanh kiếm sáng bóng dính đầy huyết sát chĩa thẳng tới trước mặt hoàng đế. Đáy mắt Tiêu Ngôn tràn ngập hận thù cùng đau đớn vằn lên những tia đỏ ngầu đáng sợ.

    - Tiêu Dực, hôm nay nàng không còn ngươi cũng đừng mong tồn tại. Sinh mệnh của ngươi vì nàng mà lấy lại vậy ta sẽ kết liễu nó. Ngươi vĩnh viễn đừng mong có được hạnh phúc.

    Thần trí Tiêu Ngôn tỉnh táo hơn bao giờ hết thế nhưng nỗi hận người yêu lấn át tình máu mủ. Dù có ác quán mãn doanh vì nàng hắn tình nguyện. Đao quang ảnh kiếm lóe lên chĩa thẳng tới vị trí mi tâm Tiêu Dực. Lúc này hắn còn sức lực mà trốn đi nữa sao nếu đã sống cạn ngày vậy theo ý trời thôi.

    Đúng lúc ấy nữ nhân ngân phát trong lòng Tiêu Dực chợt tỉnh, mắt nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc. Nàng lao tới ôm chặt cổ Tiêu Dực che chắn cho hắn. Thanh kiếm cứ thế lướt tới đâm thẳng trên lưng Hoàng Hậu. Khi Tiêu Dực tỉnh thần lại mới sững sờ khi thấy Hoàng Hậu của hắn đang cười, khóe môi còn trào ra máu nhiễm đỏ lên mặt hắn. Hắn vuốt nhẹ khóe môi nàng, cười đau đớn ôm chặt lấy nàng rồi đâm thanh kiếm trên lưng nàng sâu xuống tự kết liễu chính mình

    - Nàng không còn ta ở lại làm gì. Hoàng hậu của ta chúng ta cùng đi thôi.

    Tiêu Dực khẽ lẩm bẩm rồi ôm lấy nữ tử ngân phát cùng lịm đi, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, bình yên không màng trần tục. Thế nhân hay địa ngục cùng nắm tay nhau đi qua hết thảy.

    Năm 237, Minh Tầm quốc, thiên hạ đại loạn, đồ thán sinh linh. Tin tức cả hoàng cung diệt vong truyền vào trong tai các quốc. Nghe nói sau đó tìm thấy Tiêu Ngôn vương gia uống thạch tín tự sát, trong nhà vẫn còn giăng đèn lồng đỏ còn hắn nằm bên cạnh phi tử Hoàng Thượng là Thục Phi Thụy Cẩm. Trong quốc, phủ Thừa Tướng cùng phủ Tể Tướng tranh đoạt ngai vị, kéo bè kết phái, không quan tâm biên ải dân chúng. Bên ngoài các nước dựng binh thảo phạt. Minh Tầm trở thành tấm vải tốt để xâu xé.

    Năm 238, kết thúc một triều đại, lịch sử sang trang, xóa bỏ sự tồn tại của một quốc gia hưng thịnh lâu đời. Chuyện này trở thành vết nhơ của thời đại. Về sau, dân chúng lấy đó làm cảnh tỉnh cho những kẻ si tình. Một chữ yêu yêu tận kiếp người. Một chữ hận hận thấu tâm can. Diệt quốc vong nhân vì một chữ tình. Biệt khổ bi ai ai oán ai ca. Hỏi thế nhân ái tình kẻ nào thấu đây!
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...