Thầy Thuốc Tà áo trắng vẫn một màu trắng toát Lời dịu dàng và ánh mắt dịu êm Dáng đi vẫn nhẹ nhàng thanh thoát Người bệnh nào cũng cảm thấy bình yên. Khi đặt ống nghe lên trái tim người bệnh Tim phập phù làm đau nhói tim ta Tiếng của mạch như là mệnh lệnh Khó khăn nào cũng tìm cách vượt qua! Ta chưa phải giàu sang chi lắm Còn bận lo toan lắm thứ việc nhà Con đi học bao khoản tiền phải đóng Bố mẹ nghèo vất vả ở quê xa. Nhưng tất cả những gì tốt đẹp Ta dành cho người bệnh hôm nay Ai không biết có trời xanh kia biết Khi trời xanh đang tỏa sáng đất này. Vì lẽ đó mà ta không từ chối Dù đêm khuya điện réo gọi đi liền Vì người bệnh lòng ta không thoái thác Cứu được người tâm linh bình yên. (Lê Duy Phương)