THẤT TỊCH TÔI MẤT EM Cơn mưa chiều nay lại thêm nặng hạt Chiếc lá vàng nặng trĩu chẳng buồn bay Gió phũ phàng tạt rách đám lá cây À, bão đến! Thất tịch Đã một năm rồi kể từ ngày em đi xa Hai chúng ta không chia tách bởi Ngân hà Nhưng chẳng thể gặp vì âm dương cách trở Cố kiếm tìm dù bao lâu nữa Cũng chẳng bắt được tia sáng cuối trời Nam. Chị ơi, Kể chuyện cổ tích em nghe đi! Sẽ chẳng còn được nghe câu đó nữa. Cái dáng em gồng mình run rẩy Co rúm mình vì tiếng rống của trời cao Không muốn nghe Không muốn nghe Không muốn nghe Mái tóc xù chôn chặt giữa hai đầu gối Căn phòng tối thui chốc chốc lại loé lên một tia sáng chói. Tất cả dường như mới chỉ ngày hôm qua. Thiên đường tôi đã vẽ Có hay không dòng suối mát lành Có hay không ngôi nhà nhỏ xinh Bên trong có tới cả trăm gian lớn. Có hay không toà lâu đài ánh sáng Luôn rực rỡ nhưng chẳng một bóng người Có hay không rừng trúc xanh tươi Có hay không cây liễu gai bên nhà thủy tạ Có hay không cây cầu mộc mạc Cùng thiên đường và địa ngục liên thông Có hay không thác cầu vồng Có hay không em ở đó? Tôi vẫn nợ em Lời hứa gặp mặt Là em ra bắc hay tôi sẽ vào nam Nhưng đâu thể gặp em Từng như người thân mà giờ khác cõi Chạy theo em chẳng còn kịp nữa rồi Đi về đâu phương trời xa xôi Bé ơi, Có duyên kiếp sau gặp lại. _Chị Gái Nuôi_