Ngọn đèn đêm như bông hoa Nở âm thầm cô độc Tự sáng lên Trong mênh mông thăm thẳm Trời xa. Đã lặng rồi tiếng ca Của họa mi và chim se sẻ Tất cả vùi mình trong tổ Ôm ấp những cọng rơm Thơm mềm. Chỉ nghe tiếng thở của đêm Phập phồng run rẩy Chỉ nghe khúc tự tình của ánh sáng Vẽ lên nền trời những quầng trắng lặng im. Ôi ngọn đèn đêm Dầm chân đứng ngóng Như dáng cha chờ con xa vắng Giấu vào lòng nỗi nhớ mênh mông. Cha có nói gì đâu Cha có buồn gì đâu Cha cứ một mình oằn lưng nhận nỗi cô đơn, nhận Niềm cay đắng Rồi âm thầm trổ một đóa hoa đơn.