Tên truyện: Thanh Xuân Và Những Điều Ngọt Ngào Nhất Tác Giả: TháiLa Số chương: 10 Link góp ý: Văn án: Trong mỗi chặn đường bạn từng trải, sẽ có những người đi qua cuộc đời bạn mà kéo theo đó là những khoảnh khắc ngồi nhớ lại, đó là một tình cảm vô cùng quý giá và bạn sẽ cảm ơn thượng đế rằng đã cho bạn những năm tháng tuyệt vời ấy, gặp được những con người tuyệt vời nhất. Sẵn sàng giao hết tình cảm của mình cho họ để rồi bạn đã nhận lại được những kỷ niệm, hồi ức vô cùng đáng nhớ, Bạn sẽ tự dặn lòng mình rằng nhất định sẽ có một ngày trùng phùng.
"chương 1" Chương 1: Đôi Giày Cao Gót Trên Bục Giảng Ngoài trời nắng nóng như lò than, cả một hàng cây me, phượng, bàng, ngoài sân trường học tỏa bóng râm vẫn chẳng thể nào xoa dịu được cái oai bức lúc này. Tuy Phong quê đất Bình Thuận, vùng đất đầy8 nắng và gió. Với tính khí thời tiết nóng nảy ấy nhưng cũng chẳng làm thay đổi mấy học trò đang ngồi say xưa miệt mài vào sách vở với đề văn So sánh Huấn Cao trong Chữ NGười Tử Tù với Ông Lái Đò trong người LÁI Đò sông Đà của Nguyễn Tuân. Tiếng chuong reo cũng tức thời gian làm bài dừng lại, Cô Giang tranh thủ mà thu bài và phát bài lần trước. Trước khi phát, cô sẽ tổng hợp thông tin tất cả các bài văn và viết lời phê lên bảng. Bọn học trò xôn xao, nhấp nha nhấp nhỏm không biết đã đạt bao nhiêu điểm. Duy chỉ có Ngọc Ánh, cô học trò ngồi giữa lớp say mê nhìn cô Giang bước qua bước lại bên bục giảng, bàn tay cô viết chữ thanh thoát nét chữ mềm mại uyển chuyển. Đặc biệt thay, hôm nay cô lại mang một đôi giày cao gót khác. Ngọc Ánh không quan tâm lắm đến điểm bài văn, bởi vì mỗi một đề văn, Ngọc Ánh dường như sống trong thế giới tưởng tượng đó và viết bằng niềm đam mê cho nên dù có điểm thấp cũng không buồn. Bài kiểm tra được phát ra, cô học trò nhỏ lại là người đạt điểm cao nhất lớp, vẫn như mọi khi những bạn đạt điểm cao trong đợt kiểm tra sẽ được cô tuyên dương trước lớp, nhưng duy nhất chỉ có Ánh cô không một lời chúc mừng, mà chỉ ra điểm sai xót trong bài văn, lỗi cú pháp hoặc giả không nên nêu quan điểm cá nhân quá nhiều vào phân tích. Lúc ấy Ánh vẫn còn là một cô học trò nhỏ, sẽ không có được những suy nghĩ chính chắn. Ánh không biết rằng cô Giang rất muốn khen cô học trò nhỏ của mình làm bài tốt, cảm nhận về tác giả tác phẩm bằng một tâm hồn trong trẻo, em có thể lập được những thành công trong tương lai. Nhưng cô sợ lời khen có thể sẽ có tác dụng ngược, có thể sẽ không khích lẹ tinh thần cầu tiến mà còn gây sự tự phụ không nên có. Nhưng không phải cô không khen mà chỉ muốn cân bằng và giúp Ánh nhận thấy lỗi sai của mình. Cho nên người ngoài nhìn vào có thể nghĩ cô đang hà khắc với Ánh. Người ta đâu biết rằng cô làm như ấy vì biết được tài năng của NGọc Ánh về cảm thụ văng chương, cô muốn dùng toàn bộ kiến thức của mình để truyền tải cho tài năng mới chớm nở ấy, biết đâu được một ngày nào đó cô học trò này sẽ tạo ra một điều kỳ diệu tuyệt vời trong cuộc sống. Đó là phiền muộn trong lòng của cô Giang mà Ánh không hiểu được. Ánh chỉ nghĩ cô không thích mình, nhưng điều đó không cản trở được tình cảm quý mến Ánh dành cho cô. Đã có rất nhiều lần Ánh muốn hỏi cô một vài câu trong bài văn, chỉ muốn được chuyện trò với cô nhưng lại bị ám ảnh một ý nghĩ cô không thích mình, không thích tính lập dị, đơn độc. Ánh sầu não không thôi, nhiều lúc ghét tính lập dị ấy. Tại sao không thể thân thiện với mọi người, tại sao không thể là một cô học trò vui vẻ, suốt ngày là một bộ mặt vô cảm khiến ai cũng điều không thích. Ngay từ nhỏ, ba mẹ Ánh đi làm xa, họ thường xuyên vắng nhà cho nên Ánh quen sống một mình, chỉ làm bạn với sách khiến cho cách biểu đạt của Ánh có chút khó khăn đối với mọi người. Cũng may, cô bạn nhỏ có một người bạn thân tên là Phương. Ánh hái một cây hoa hồng trước nhà, bước vô hồn, lang thang trong các con ngõ thế nào lại dừng trước cô giáo, Ánh ngửi mùi thơm của hoa rồi tiến gần về phía nhà cô thở dài vẫn chẳng thể nào có dũng khí gặp cô. MẮt lại nhìn đến hòm thư trước nhà cô, đi đến mở ra đặt vào đó rồi thỏa mãn ra về. Kể từ khi đó, mỗi sáng đi học Ánh đếu đặt trong đó một cây hoa hồng tròng hòm thư nhà cô, và khoảng thời gian ấy tin đồn người bí ẩn tặng hoa cho cô truyền từ lớp này đến lớp khác. Bọn học trò khác nhau rằng người lãng mạn ấy chẳng ai khác là chồng cô. Thật ra tin đồn vè người bí ẩn chính là do cô truyền thổi, cô đã biết Ánh làm nhưng vẫn muốn ánh trực tiếp gặp mặt cô, để cùng trò chuyện, tiếp xúc thân mật với cô học trò nhỏ thú vị của mình. Nhưng két quả cuối cùng thid như các bạn thấy, một người thì chờ, còn người vẫn giữ nhút nhát không dám nói. Thời gian trôi đi, vụt thoáng một cái đã đến NGÀy Nhà Giáo. Lời đồn cũng theo thời gian lặng đi. Ánh trong lòng nhốn nháo đứng ngồi không yên vì không biết nên tặng gì cho cô cả. Trên đường đi học vò đầu bức tóc nghĩ mãi vẫn chẳng ra món quà để tặng cô, đến nỗi tới tiết văn của cô, Ánh không tài nào tập trung được, lại cứ nhìn vào những bước đi của cô, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại trên đôi giày. Thế là ánh mừng rỡ trong lòng, biết tặng cô, món gì rồi. Vào buổi chiều ngày 19/11, trên đường đii học về Ánh dừng trước cổng nhà cô lén la lén lút, rồi nhanh chóng đặt hộp quà vào trong hồm thư rồi nhanh chóng đạp xe chạy về nhà. Buổi tối hôm ấy, Ánh đã có giấc mơ thật đẹp, sáng ngày hôm sau, Ánh nóng vội đến lớp chợt sực nhớ hôm nay cô không có tiết. Ánh ỉu xìu nằm sà trên bàn đến nỗi chả để tăm đến những gì Phương đang kể về con sóc mà hôm trước Ánh cứu mạng nó. Đến giờ ra chơi thay vì Ánh đi thư viện, lại lang thang trên hành lang sau đó dừng lại trước một lóp học, rõ ràng là tiếng cô Gaing dặn dò lớp. Ánh nhìn vào đập vào mắt chính là đôi giày cao gót hôm qua Ánh tặng cô. Đôi mắt mừng rỡ, đứng bên cửa sổ lớp nhìn trộm một cách thỏa mản. Sau đó Ánh đứng bên nghe được cô Giang sẽ dạy lớp 12C4 tiết kế tiếp. Bằng cách nào đó, Ánh đã trà trộn vào lố đấy và suốt cả tiết chống càm cứ hết nhìn cô rồi lại nhìn đôi giày cô mang do chính mình tặng, cười một cách ngốc nghếch và đầy thảo mãn. Vào những ngày cuối cùng ôn luyện thi tốt nghiệp, vào đại học, Ánh lủi thủi dắt xe vào trường dưới ánh mắt đượm buồn. Hôm nay là ngày cuối cùng Ánh được gặp cô Giang, sẽ không còn được nghe giọng nói của cô lúc giảng bài nữa, sẽ không được nhìn thấy đôi môi đỏ mọng ấy, tà áo phấp phới trong mỗi bước đi uyển chuyển của cô và không còn được nhìn thấy những đôi giày cao gót, không được nghe tiếng giày lảnh lót vang lên trong mỗi bước đi trên bục giảng. Bởi vì Ánh sẽ di cư sang một đất nước mới để siinh sống mà biết ngày nào trở về. Suốt ngày hôm đó, Ánh chẳng thể nào tập trung vào những lời cô dặn dò, Ánh chỉ muốn nhìn thật kỷ đường nét gương mặt, ngắm kỷ tất cả những gì thuộc về cô. Trong tiết giảng văn cuối cùng của ngày hôm đó, ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, có tiếng gió thổi, có tiếng hoa phượng rơi trên mặt đất; đương nhiên bên trong lớp học có tiếng du dương cô đang đọc thơ của Nguyễn Khoa Điềm và có cả tiếng nghệch ngoạc của bút chì và giấy khi Ánh ký họa cô Giang. Buổi chiều tan học, Ánh không muốn về nhà sớm. Ánh chạy ra gốc cây phượng quen thuộc cùng với cô bạn thân Phương. Phương hí hoáy giải bài tập lý, còn Ánh cứ ngắm nhìn quyển sách hướng dẫn nghề Biên Kịch. Đến khi mặt trời lặn thì cả hai dắt xe đạp ra về. Trên con đường ngang qua nhà cô, Ngọc Ánh dừng lại, lấy từ trong cặp ra một đôi giày cao gót đặt vào trong hòm thư nhà cô. NHưng Ánh phát hiện ra bên trong hòm thư có một cây bông hồng tươi mới. Ánh lấy ra còn thấy cả những giọt nước tinh khiết đọng lại trên cánh hoa. Ánh đặt trên môi ngửi, Ánh nở một nụ cười hạnh phúc chắc chắn là hoa vừa mới hái. Ánh đặt đôi giày cao gót vào, cầm hoa hông về trong một niềm hạnh phúc khó tả. Như tình cảm bấy lâu nay được đáp trả hạnh phúc thật trọn vẹn. Kể từ đó trở đi, theo lời kể của Phương kể lại cứ vào mỗi năm vào ngày nhà giáo, Ánh lại đặt một đôi giày cao gót vào trong hòm thư. Cứ mỗi lần người giao hàng mở hòm thư thì sẽ có một bông hông đặt sẵn, nhớ lại lời Ánh dặn thì lấy bông trở về. Sự việc cứ diễn ra không một lời thắc mắc, không có môt ai hỏi nguyên nhân ai đặt những đoi giày ấy hay những bông hồng được đặt sẵn ở nơi đó. Dường như đó là một lời hẹn ước ngằm. Phương cho biết Ánh sẽ trở thành một nhà biên kịch thì sẽ về gặp cô sẽ ôm cô nói với cô lời cảm mơn đã hướng cho cô một con đường thành công. Khi đọc tới đây có lẽ ai cũng thắc mắc cô Giang liệu có biết những đôi giày hay những bông hồng trong hòm thư không? Là một người ngoài cuộc tôi đoán cô đã biết cô học trò nhỏ nhút nhát của mình đặt món quà ấy mà không dám biểu lộ tình cảm ra nên cô cũng đã đáp trả bằng cách thầm lặng, cô muốn đợi một ngày nào đó cô học trò nhỏ đủ trưởng thành và tự tin đứng trước mặt mình rằng em đã làm được. Góc quay lại quay về Phương nhưng giờ đây cô ấy đang nhìn về phía cây phượng, thì hình bóng nhỏ bé của ai đó đang thấp thoáng cùng với tay cầm bó hoa hồng tươi mới hái Phương miễm cười nói "Nếu bạn đặt công sức sự kỳ vọng vào một người, thì hãy cho người ấy thời gian, bạn sẽ nhận lại được những điều bạn muốn và còn hơn thế nữa". TháiLa [/H2][/BOOK]
"Chương 2" Chương 2 Những Chú gấu tuyết * * * Giữa tháng 11, Sapa đã trở nên rất lạnh, đường phố cũng trở nên đông đúc bởi những du khách khắp nơi đổ về. Một người đàn ông ngoài ngũ tuần cuộn chặt mình trong chiếc áo khoác đen. Đầu ông ta đội một chiếc mũ tròn đen, hai tay đút vào tùi quần, cổ rụt hẳn vào trong áo. Chân điềm nhiên bước ra khỏi nhà thờ đá. Ông ấy lag Nguyễn Hùng, một nhà nhiếp ảnh gia đã từng một thời nổi tiếng với những bức ảnh tuyệt tác ở hạng mục thiên nhiên trong và ngoài nước. Nhưng cũng kể từ giải thưởng ấy những bức ảnh ông chụp càng về sau càng đem lại sự thất vọng giới phê bình và người hâm mộ. Người ta nói có lẽ ông đã hết thời, cũng có người nói năng lực ông chỉ có bấy nhiêu thôi. Ông đâm ra hoài nghi bản thân và từ đó không chụp nữa. Ông chuyển lên Sapa sống thuê một căn hộ, mỗi tối ông đều đến nhà thờ làm lễ và thấm thoát đã hai năm trôi qua. Ông đội mũ lên, ra đến cổng nhà thờ thì trời trở tuyết, tuyết đang rơi trên mũ, trên vai áo khoác, đầu mũi giày, ông chìa tay ra cảm nhận tuyết trong lòng bàn tay. Ông chợt nhớ đến trước đây đã từng dự định chụp ảnh ở Bắc Cực, mục đích chính là muốn chia sẽ tới mọi người cuộc sống hoang dã nơi đây, đặc biệt là cuộc sống đang bị đe dọa cảu loài Gấu Trắng bởi sự tàn phá thiên nhiên của con người. Nhưng từ dạo các bức ảnh của ông không được đón nhận nữa, ông cũng đã từ bỏ ý định ấy vì ông đã giải nghệ. Thế thì sao trong lòng ông lại cứ đau đáu một nỗi trăn trowe. Ông không phải là một người giàu có thể lập ra quỷ bảo vệ môi trường, cũng không phải là một nhà phát minh tài ba có thể phát minh túi tự phân hủy, máy tạo giấy hay máy tạo cát từ vỏ chai chay bia, nhựa. Ông chỉ là một nhiếp ảnh gia hết thời, nhưng ông muốn đem chút tài mọn làm gì đó cho Bắc Cực. Ông đã sống hơn nữa đời người còn gì để mất nữa đâu. Tuyết rơi ngày càng dày đặc giống như lòng ông không còn phẳng lặng nữa, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, tuyết nhảy nhót trên mũi giày ông cho đến khi về nhà. Trước khi tra chìa khóa vào ổ, ông mở hờm thư cauwr phát hiện tấm bưu thiếp của con trai gửi sáng nay. Ông mở ra: "Kính gửi bố yêu Đã lâu lắm rồi con chưa thấy tấm ảnh nào từ bố, nhân tiện một tổ chức cuộc thi ảnh. Con gửi tấm vé máy bay đến Bắc Cực, nơi mà bố vẫn khao khát đến. Con rất mong được thấy bố trở lại với nghề, chúc bố có cuộc hành trình ý nghĩa. Món quà trước giáng sinh. Chúc bố giáng sinh vui vẻ." Ông cầm tắm vé trên tay run run, khóe mắt bỗng nóng như đang xoa dịu cái lạnh này, cảm mơn con. * * * Sau khi mất một ngày ngồi máy bay, ông đã có mặt ở Bắc Cực, Ông thuê một chiếc thuyền đánh cá nhỏ đi theo hành trình và hiện đang trên vịnh Hudson. Ban đầu ông chẳng chụp được một con Gấu nào cả, mà thay vào đó là đàn cú tuyết bay lơ lửng trên không trung, có vài con đáp xuống trên mặt băng. Một con sư tử biển đang chìm nghỉm dưới mặt nước, và suýt dọa ông bởi vẻ mặt to bự đen bóng của nó và vài sợi râu trắn le que hai bên má nó cứ tưởng trong nó đáng yêu. Tiếp sau đó vài hôm chờ đợi, ông chợt thấy một con gấu trắng đang tuổi lớn lấp ló bên tảng băng, nó cứ nhấp nhởm hiếu kỳ chiếc thuyền của ông, cuối cùng nó cũng tó mò tiến chậm rãi. Qua lăng kính cửa cabin, khuôn mặt ngây thơ của con gấu hiện rõ qua ống kính của nhiếp ảnh. Sau đó lại xuất hiện thêm vài con gấu trắng, một trong số chúng đang thỏa thích bơi tung tăng dưới mặt nước sau cuộc bắt mồi còn lắm tấm vết máu dính trên bộ lông trắng muôt. Hay một cặp vợ chồng gấu tìm chổ nghỉ ngơi vùi mình vào tuyết. Tất cả khoảnh khắc quý giá đều được lưu lại trong những thước phim của ông. Nhưng đến giữa hè, băng và tuyết tan nhanh một cách chóng mặt bởi khí hậu biến đổi vì tình trạng trái đất ấm lên, một con gấu mẹ đang cố ôm lấy gấu con trong lòng bám víu tảng băng nhỏ xíu gần như tan hết với đôi mắt ngơ ngác. Đến cuối tháng chín, băng và tuyết hầu như không còn nữa. Việc thiếu đi băng và tuyết đã làm cho quần đảo buồn một cách ame đạm. Một chú gấu cô độc trên bờ biển đang cúi đầu nhìn mặt nước trông rất trầm tư, Ngay lập tức giây phút ấy đã lay động người nhiếp ảnh khổng thể nào không bấm máy. Ông neo thuyền và lên bờ, lang thang vài ngày ông nhìn thấy một chú gấu đang trong tình trạng gầy trơ xương, sắp lả đi vì đói. Nó chậm chạp lê bước trên mảnh đất cằn cõi không băng tuyết, nó đang cố gắng dùng sức lực cuối cùng, nặng nhọc lê bước đi tìm thức ăn. Ông đã rưng nước mắt khi tay vẫn bấm liên tục máy ảnh, những giọt nước mắt cứ rơi trên gò má không kìm lại được khi phải chứng kiến cảnh nó kiếm ăn từ những thứ vứt của dân chài, rồi nằm trên đất như thể sự sống cứ cạn dần từng chút một, tất cả những điều ấy đã để lại trong tâm thức ông một sự ám ảnh. Chúng ta đã nghe nói quá nhiều về biến đổi khí hậu, nhứng chúng ta chỉ biết tới những con số thống kê, những báo cáo khao học mà thiếu đi một cái nhìn thức tế khác về hậu quả của chúng. Ông thực sự rất muốn thông qua những bức ảnh để mọi người có thể nhìn thấy một sự sống trên trái đất đang chết dânf chết mòn! Góc nhìn mà không mấy ai trong chúng ta có cơ hội tận mắt chứng kiến. Hết.
"chương3" Chương 3: Thoáng chốc gặp gỡ- Định mệnh yêu nhau (Phần 1) - Chị Gia Thục, đợi em một chút. Những mục này phải sắp xếp như nào ạ? Tiếng giày cao gót vội vã vang lên trên nền nhà đột ngột dừng lại bởi giọng nói trẻ trung của một cô giá. Cô vội vã đuổi theo chị, thở một cái gấp gáp, tay chìa ra những bản tin kèm theo một nụ cười nhiệt huyết trên môi. Chị nhìn cô gái trẻ trước mặt, đột nhiên người cứng lại một chút. Hình như hồi trẻ chị cũng một thời hoạt bát như vậy. Nhưng bây giờ thời gian thấm thoát trôi qua, chị không còn là cô gái tuổi 23 ngây thơ nữa mà là người phụ nữ điềm tĩnh 33 tuổi. Chị từ tốn lấy các bản tin ra không để ý đến cô gái nữa. Chị nhìn một lượt, nhíu mày, trả các bản tin lại cho cô. Tay chị bất giác sờ sờ miết miết chiếc vòng trên tay. Chị nhìn về khoảng không xa xăm, nối: - Mặc dù em là biên tập, tập sự, em vẫn có thể tự quyết định. Lần này chị cho em toàn quyền xử lí, Chị sẽ chịu trách nhiệm cho sai xót của em, cứ yên tăm. Nói rồi chị người đi tiếp. Cô gái đằng sau không ngừng rối rít cảm mơn chị, ngay cả khi chị đi một khoảng xa, chị vẫn nghe giọng cô gái hoạt bát. Chị cười nhẹ trên môi: Giọng khỏe đấy. Đến chiều, chị trở về đài truyền hình sau cuộc gặp người bị hại là một bé gái dưới tuổi vị thành niên trong vụ cưỡng hiếp cách đây 7 tháng. Đây là vụ đặc biệt, gia đình đã tố cáo cho phía cảnh sát nhưng đã 7 tháng rồi vẫn để cho tên cầm thú kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chị phải đưa tên chết tiệt ấy ra ngoài vòng ánh sáng và cho hắn mục rỗng trong tù. Chị lấy tay xoa xoa phần giữa trán và sóng mũi cho bớt căn thẳng, nói thì dễ nhưng làm thì chắc khó. Đây là một tin tức do chính chị đã tiếp nhận, nhưng 7 tháng trôi qua mà tên ấy vẫn chưa bị bóc lịch, chị cảm thấy rất áy náy vô cùng. Bên phái cảnh sát có thể đã nhận không ít tiền để ém vụ này, với lại thời gian càng kéo dài thì bất lợi cho người bị hại. Chị thở dài, cơn đau đầu lại đến. Chị đi đến phòng dành cho nhân viên, rót một ít cà phê nhấm nháp thư giãn, tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa, những lúc một mình, chị đã suy nghĩ vu vơ, chị cũng hay nhìn trời nhìn gió nhìn mây. Đột nhiên chị phát hiện qua lăng kính một đôi trẻ ngồi bên ghế đá, nhìn kỷ đó là cô gái hoạt bát do mình phụ trách, còn chàng trai kia thì cô không biết nhưng có lẽ là bên bộ kỷ thuật. Bởi vì dưới chân chàng trai có vòng dây cáp, chị mỉm cười, tình yêu đồng nghiệp cũng thú vị đó chứ. Cô gái hoạt bát đang ngồi trên đá, gương mặt không được tươi tắn như lúc sáng, hai tay nắm chặt trên ghế đá có vẻ đang cố gắng chịu đau. Chàng trai ngồi đối diện đầu gối cô gái, tay cằm bông tăm rửa vết thương. Chàng trai tỏ vẻ nghiêm nghị bàn tay to lớn chầm chậm xử lý vết thương, cuối cùng lấy miếng gạc thấm chút nước thuốc đặt lên và băng lại cho cô gái. Trong quá trình xử lý đến hoàn tất, cô nhìn chăm chú không bỏ sót một chi tiết nào. Tim cô trở nên đau nhói, Trước đay cũng có một người đàn ông đối xử với chị như thế. Cô lục lại ký ức cách đây rất lâu, chị nhớ có chàng trai cách dây 10 năm, điển trai phong độ, hừng hực sức sống và không kém phần lãng mạn. Lúc ấy chị là cô gái 23 tuổi, cái tuổi mà cũng vừa bước chân vào đời với niềm đam mê mãnh liệt với nghề phóng viên và một niềm tin tích cực vào cuộc sống, cả đời này của cô dường như chẳng thể quên được anh. Thoáng chốc gặp gỡ nhưng lại chẳng đến được với nhau. * * * Đó là vào dịp kỳ nghĩ phép một tuần của cô, quyết định đến Hà Nội để tận hưởng kỳ nghĩ phép này. Cô rất thích Hà Nội, vì mỗi khi lòng cô đầy tâm trạng, nơi ấy sẽ cũng những cơn gió lạnh đầu mùa thổi bay đi những tâm sự buồn. Mùi hoa sữa sẽ thấm sâu vào tâm hồn cô và trả cô về đất Sài Gòn xa hoa với một tình người xanh hơn, Cô thường lang thang trong các con ngõ hẽm của Hà Nội vào buổi chiều xế tà. Trên cổ sẽ không đeo chiếc máy ảnh thường lệ. Đó là người bạn không thể tác rời của cô. Hà Nội mang một vẻ đẹp cổ kính và buồn lãng mạng vid thế cô cũng chìm trong nỗi suy tư và thơ thẩn một mình trong nỗi buồn man mác về cuộc sống, về sự nghiệp không biết tỏ cùng ai. Hà Nội thấu hiểu được nổi buồn của cô. Đột nhiên một giọng nói hoảng hốt từ xa vang lên thật to Cướp. Gia Thục quay đầu nhìn lại thấy tên cướp dựt giỏ xách chạy đi. Cái thời trẻ tuổi tin vào công lý cộng thêm sự ngông cuồng không biết sợ hay nguy hiểm là gì, cô đuổi theo tên cướp nhưng không quên lấy máy ảnh chụp hiện trường và người bị hại. Cô ba giò bốn cẳng rượt theo, nhất quyết bắt được tên cướp, đưa máy ảnh cố bắt được góc mặt hắn ta nếu lỡ để hắn thoát thì cong ảnh mà trình diện. Nhưng cô không tin với đai võ Vovinam và một ít nhào lộn về thể thao Parkout khi còn nhỏ lại không bắt được tên khốn ấy. Nhưng cô đã lầm, tên cướp này cũng là một bậc thượng đẳng, hăn sta chạy rất nhanh còn biết cả Parkout. Hăn sta phóng lên từ mái nhà này đến máy khác. Cô cũng đuổi theo, trên mặt hắn méo mó xuất hiện chữ không thể nào, Hắn đánh cô, nhằm rẽ sang hướng khác trốn thoát. Cô đỡ được, nhưng dù sao hắn là đàn ông, thể lực không cân xứng, thế yếu rơi xuống trên người cô. Cô lại để xổng mất, Hắn chạy ra phố, cô chạy theo, Đáng hẽ mục đích cô chỉ lấy lại túi, còn phần hắn nếu bắt không phải bổn phận của cô mà là của cảnh sát. Nhưng chẳng hiểu sao, câu nói của Holmes lại vang lên Tôi không là luật pháp nhưng tôi đại diện công lý trong quyền hạn nhỏ bé của mình. Và đôi chân cứ chạy mặc cho lý trí ngăn cản. Hắn chạy đến Hồ Gươm, cô tức tốc đuổi theo, hắn chạy đến cầu Thê Húc, theo thế cô lấy đà nhảy lên lộn ngược đối đầu với hắn, xuất một cú đấm vào mặt hắn. Ai ngờ đâu hắn đỡ được cú ấy, rất nhanh hăn sruts lưỡi dao trong túi quần ra. Định gây thương tích cho cô, cô nghĩ mình sẽ dính mũi dao ấy, nhưng đã đỡ được. Hai bên cà khịa lẫn nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Mỗi tay của đối thủ đều đang khống chế đối phương, cô lấy chân đá vào hạ bộ hắn. Trong quá trình hắn, hắn đau đớn, cô nhanh chóng ra phía sau nắm lấy tay hắn quặt ra đằng sau tung cú chí mạng. - Chịu thua chưa, tên khốn! Cô hét lên vào tai hắn, ai ngờ hắn dùng đầu bật lại cô. Lần này phần đau về phía cô, Cô rủa thầm đầu tên này làm bằng sắt à dám làm đau trán xinh đẹp của cô. Quan trọng hơn cô đã để vụt hắn. Cô ôm trán rên rỉ nhưng không quên chỉ tay về phía hắn hô lên: - Bắt giúp tôi tên cướp đội cái mũ vịt Donald. Hết phần 1