Truyện Ngắn Thanh Xuân Muôn Màu Muôn Vẻ, Cuộc Đời Chúng Ta Chỉ Mới Vừa Bắt Đầu - Đồng Đại Đảm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Gill, 26 Tháng hai 2021.

  1. Gill

    Bài viết:
    6,243
    Anh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ ở thế giới tràn ngập ánh sáng ấy​

    Dịch bởi: Minh Le Tam

    Tác giả: Đồng Đại Đảm

    [​IMG]

    Thanh xuân muôn màu muôn vẻ. Cuộc đời chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu. Không ai là không trải qua, ai cũng tỏa sáng vô cùng rực rỡ. Chúc cho tất cả những học sinh lớp 12 sắp đối diện với kì thi ĐH vạn sự như ý!

    Nhân đây tác giả cũng gửi lời chúc: Chúc tất cả các độc giả lớp 12 trải qua kỳ thi ĐH thật tốt, hãy cùng nhau đi trên con đường trải đầy hoa.

    Vào buổi chiều hôm Trần Thành quay trở về thăm trường cũ, thành phố lại mưa một trận lớn. Trận mưa này làm đảo lộn hết kế hoạch ban đầu của anh, vốn dĩ anh định sau khi bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác làm ăn thì sẽ qua thăm trường ngay nhưng người tính không bằng trời tính, trời đổ mưa lớn, chớp mắt đã khiến cả người anh ướt như chuột lột. May mà nơi này cách nhà cũng không xa, thế là anh lập tức vác cả người ướt sũng về nhà thay quần áo.

    Một người luôn luôn cầu toàn như anh, sẽ không bao giờ để xảy ra bất cứ một chuyện ngoài ý muốn nào. Nửa tháng qua, anh mải mê bận rộn với hạng mục dự án mới, dường như không có thời gian để ý mọi việc xung quanh. Quần áo bẩn ở nhà đã chất cao như núi, lật tung cả phòng lên cũng không tìm được một bộ tây trang sạch sẽ, cũng không còn cách nào khác, đành mặc tạm bộ quần áo thường phục đơn giản.

    Lúc ra khỏi nhà, anh nhìn thấy một chiếc xe đạp chưa có ai thuê, nghĩ một lúc rồi cảm thấy đã ăn mặc như thế này thì nên đạp xe đi là đúng rồi, dứt khoát thuê luôn chiếc xe rồi đạp đi. Anh đạp xe ngang qua một hàng cây hương chương, bánh xe lăn qua đống lá cây vừa bị trận mưa to vừa nãy làm rơi rụng xuống đất. Chợt trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy dường như mình quay trở lại hồi còn là học sinh cấp 3.

    Anh lại chợt nhớ tới lần gặp gỡ trong những năm tháng thiếu niên đó, lắc đầu cười khổ, cũng chẳng thể nào quay lại được nữa rồi.

    Còn đang mải mê cảm thán về bản thân sớm đã rời khỏi thời kì huy hoàng đó, bất tri bất giác Trần Thành đã tới cổng trường, anh còn bị bác bảo vệ trường giữ lại trách mắng: "Cậu là học sinh lớp nào? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả, lễ khai giảng sắp tổ chức tới nơi mà cậu còn chậm chạp như vậy à?"

    "Bác ơi, cháu là học sinh cũ nhận được lời mời về thăm trường mà." Anh vô cùng oan ức nói.

    Bác bảo vệ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Tôi nhớ ra rồi, thì ra là thằng nhóc năm ấy.."

    "Bác ơi, sắp không kịp nữa rồi, cháu vào trước đã nhé." Nhân lúc bác bảo vệ còn chưa kể lại "quá khứ huy hoàng" của mình, Trần Thành đã nhanh chóng chuồn trước. Bác bảo vệ còn chưa kịp nói tiếp, anh đã nhanh chân rời đi. Vừa rời khỏi chỗ đó, anh dường như chút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: "Được bảo vệ trường nhớ mặt chắc chắn chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, may mà mình chuồn nhanh."

    Vừa bước vào khuôn viên trường, anh lập tức bị biểu ngữ treo trong trường thu hút sự chú ý. Những dòng chữ lớn vô cùng bắt mắt, nội dung toàn là lời chúc gửi tới những học sinh lớp 12. Anh đã cảm nhận được không khí căng thẳng, cũng cảm nhận được những thiếu niên trẻ tuổi đó đang tiến dần từng bước tới tương lai tươi sáng chỉ thuộc về chính họ.

    Chung Ý vừa nhìn đã nhận ra Trần Thành. Cho dù hai người đã rất lâu không gặp lại, lâu tới mức cô đã nghĩ rằng cả đời này họ cũng sẽ không gặp lại nhau lần nào nữa nhưng anh lại xuất hiện rồi.

    Trước đó, khi mà lão Hứa nói Trần Thành cũng sẽ đến, cô còn cho rằng thầy ấy chỉ nói đùa cho cô vui. Lão Hứa đều là thầy giáo chủ nhiệm lớp 12 của cô và Trần Thành. Thực ra hai người không phải cùng lớp, anh hơn cô một tuổi, lúc cô biết anh đã là lúc anh sắp tốt nghiệp ra trường.

    Cái tên "Trần Thành" này ngay khi cô vừa vào lớp 10 đã sớm được nghe danh qua. Khi đó anh là nhân vật "làm mưa làm gió" trong trường, thành tích học tập thì vô cùng kém, tính cách thì xấu xa, mọi trò mà mọi người có thể nghĩ tới đều do anh đầu têu làm ra. Cuộc chiến "đấu tranh quyết liệt" giữa anh và lão Hứa đã trở thành một giai thoại được lưu truyền trong trường. Nhờ phúc của anh, lão Hứa cũng trở thành một huyền thoại trong trường. Tất cả những vấn đề khó có thể cứu vãn được nữa, chỉ cần đến tay lão Hứa đều sẽ được đâu vào đấy.

    Nhưng mà chính lão Hứa đã nói với Chung Ý, chính anh đã tự cứu vớt chính mình. Ở thế giới này, người có thể cứu vớt chúng ta chỉ có chính bản thân chúng ta.

    Nguyên nhân khiến cho Trần Thành phản nghịch như vậy lại chính là bố anh. Từ bé đến lớn, mỗi khi Trần Thành phạm lỗi, bố anh sẽ chẳng nói hai lời mà đã lập tức tẩn anh một trận no đòn. Trần Thành không đồng ý với phương pháp giáo dục của bố, mỗi lần như thế anh sẽ lại phạm lỗi để phản kháng lại. Anh chọn cách phạm thêm lỗi nhiều hơn để chọc giận bố mình, cũng vì thế mà khiến bản thân thương tích đầy mình.

    Chính lão Hứa đã là người chữa khỏi những vết thương đó cho anh, chính ông là người kéo anh ra khỏi bóng tối, cho anh một cơ hội để lựa chọn lại tương lai sẽ trở thành một người như thế nào.

    Bằng một cách trùng hợp nào đó, Chung Ý đã quen biết Trần Thành. Năm Trần Thành tốt nghiệp đó, khi cô chỉ tiện tay chụp những bức ảnh để lưu giữ lại những kỷ niệm ngày lễ tốt nghiệp, cô đã quen biết anh. Khi đã chụp ảnh đến mệt, cô khẽ ngồi xổm dưới bóng cây ngắm thành quả chụp ảnh vừa rồi của bản thân. Trần Thành khi ôm một thùng tài liệu ôn tập đi ngang qua cô, tiện tay tặng luôn cả thùng tài liệu này cho cô.

    "Đống tài liệu học tập này tặng cho em." Khi đó dù cho cả hai chẳng hề quen biết nhau, anh đã trực tiếp để thùng tài ngay bên cạnh cô, cũng chẳng thèm hỏi xem cô có cần hay không.

    Chung Ý còn chưa kịp phản ứng nói lời cảm ơn, anh đã bước nhanh rời đi, Chung Ý chỉ kịp giơ máy ảnh chụp lại bóng lưng của anh. Ánh nắng xuyên qua kẽ hơ của những chiếc lá chiếu xuống, cô nhìn thấy tên anh được viết trên trang bìa sách -- Trần Thành.

    Sau này, khi lão Hứa phát hiện ra cô rất quý trọng những quyển sách này, thỉnh thoảng ông cũng sẽ nhắc cho cô nghe về Trần Thành. Lần gặp mặt duy nhất đó thế mà đã trở thành dấu vết hằn sâu khó phai trong suốt năm tháng niên thiếu của cuộc đời cô.

    Nhiều năm không gặp, giờ đây khi cô gặp lại anh, anh vẫn là thiếu niên năm nào.

    Điều này làm cô đột nhiên nhớ tới một câu nói trong tiểu thuyết The Raw Youth của Fyodor Dostoevsky: "Tuổi trẻ chính là như vậy. Người trẻ không thích gió mùa xuân nhưng lại không thấy phiền với tiếng ve mùa hạ. Họ không buồn mỗi khi gió mùa thu tới, không than thở mỗi khi tuyết đông rơi. Họ chẳng hề quan tâm tới giàu sang phú quý nhưng thấy bất công lại chẳng có dũng khí đối mặt. Chỉ vì bọn họ là những người trẻ."

    Thật tiếc là, anh lại không biết cô.

    Nhưng mà Chung Ý cũng chẳng có thời gian mà buồn rầu không đâu. Bởi vì Trần Thành đang mặc quần áo thường phục hàng ngày, cho dù điều đó tăng thêm cảm giác tuổi trẻ phơi phới cho anh nhưng rất tiếc là mặc như vậy lại không thích hợp cho việc phát biểu trước toàn trường cho lắm. Cô đã liên hệ đâu vào đấy với cửa hàng đồ tây trang gửi một bộ đồ mới cho anh, cô đã tìm thấy anh phía sau khán đài.

    "Làm phiền anh thay bộ đồ mới này đi ạ, tí nữa lên ảnh sẽ đẹp hơn đó ạ." Cô lễ phép nở nụ cười, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

    "Thật ngại quá." Anh bối rối gãi sau gáy, "Bây giờ tôi sẽ đi thay ngay."

    Màn phát biểu của Trần Thành được mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình. Anh nói đến con đường gập ghềnh năm xưa anh đã đi, gửi lời cảm ơn đến sự giúp đỡ của lão Hứa, còn nói tới những thành tích anh đạt được mấy năm gần đây. Mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng có khí phách, giống như đang tuyên truyền giác ngộ vậy.

    Sau cùng anh đã nói: "Các em hãy luôn tin rằng, những ngày tháng lặp đi lặp lại dường như có vẻ tầm thường này, vào một ngày nào đó trong tương lai, sẽ khiến các em sẽ thấy biết ơn bản thân năm xưa đã kiên trì như thế."

    "Đợi được đến ngày khổ tận cam lai, cả thế giới này đều sẽ trở thành món quà chúc mừng dành cho các em."

    Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Chung Ý cầm máy ảnh đứng giữa biển người, hốc mắt ẩm ướt.

    Cô cảm thấy vui cho anh, anh cuối cùng cũng đã trở thành một người tỏa sáng rực rỡ.

    Cô lại không phát hiện ra rằng ánh mắt của Trần Thành đã dừng lại trên người cô. Cô càng không biết thực ra trên thế giới này không có nhiều sự ngẫu nhiên như vậy. Ví dụ như ngày anh đưa tài liệu ôn thi cho cô, thực ra là anh đã đi theo sau cô cả nửa ngày trời, còn vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để bắt chuyện với cô mà không khiến cô nghĩ mình có ý đồ nào khác. Càng thêm nữa là làm sao anh có thể vô duyên vô cớ đưa đồ cho một người xa lạ không quen, huống hồ đó còn là tài liệu anh dùng nguyên một tuần lễ để soạn ra.

    Anh sớm đã biết đến cô. Vào một ngày mùa đông năm lớp 11, anh lại một lần nữa lết người thương tích đầy mình ra khỏi nhà. Đợi đến khi bụng đói cồn cào mới nhận ra trên người không mang theo một đồng tiền nào, chỉ đành cầu xin sự giúp đỡ của người qua đường. Nhưng mà khi mọi người trông thấy bộ dáng chật vật của anh, họ né anh như né tà, chỉ có mình Chung Ý dốc hết tiền mình có trong túi ra cho anh.

    Khi đó cô có vẻ vẫn đang mơ mơ hồ hồ, có vẻ như là do phải dậy sớm nên trạng thái tinh thần không tốt. Nhưng mà thị lực của anh rất tốt, đã kịp liếc thấy tên cô trên huy hiệu trường.

    Mọi người đã dần dần tản đi hết, anh lặng lẽ đứng nhìn cô, phát hiện ra cô vẫn đứng nguyên một chỗ chưa chịu rời đi. Anh đột nhiên như hiểu ra điều gì đó. Cô ấy làm sao có thể biết anh là ai mà có thể chính xác đưa quần áo mới cho anh? Rồi lại vì sao mà hôm trước lão Hứa lại đột nhiên hỏi lại một lần nữa rằng anh có thực sự sẽ đến tham dự lễ khai giảng ngày hôm nay hay không.

    Anh bừng tỉnh hiểu ra, ngay lập tức nhảy xuống sân khấu, chạy thật nhanh về phía cô. Đột ngột làm như vậy có dọa cô ấy sợ hay không? Anh nên nói gì cho phải?

    Hay là hỏi cô ấy xem ảnh hôm nay có đẹp hay không? Có thể gửi ảnh cho anh cho chứ? Hay là add wechat nhé?

    Khoảng cách giữa anh và cô ngày càng gần. Ánh mắt cô vô cùng rực rỡ, anh như được một cảm giác an toàn hiếm thấy bao vây xung quanh.

    Sau đó anh lại nghe thấy tiếng mình ấp úng nói: "Chào em, tôi là Trần Thành."

    Chung Ý không nói gì, chỉ mỉm cười với anh. Dường như anh đã hiểu được hết thảy. Dù sao thì thời gian của bọn họ còn dài, có thể từ từ bồi đắp tình cảm, nói lời âu yếm vẫn còn kịp.

    Anh tin rằng đây không phải là kết thúc mà là mở đầu cho một câu chuyện khác. Con đường trước mặt vô cùng rộng mở, những điều tốt đẹp nhất vẫn đang ở phía trước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...