Trăng kia trăng ngự trên trời Người kia Ngưởi ở nơi nào xa xôi Trăng buông, ngỡ thả dạt xuôi Bắt Ngưởi đi mãi, để tôi lại tìm. Bài thơ viết trong một tối mà xung quanh không có chút ánh sáng nhân tạo, chỉ có ánh trăng tròn vằng vặc;nhưng ở xa như vậy, những tia sáng ấy dường như không đủ để chiếu rọi mọi cảnh vật. Tôi nhìn ngắm trăng, cảm tưởng như thật gần, nhưng lại xa vô cùng. Cái độ xa ấy đâu thể đo đếm nổi bằng thời gian hay đời người. Rồi tôi nhớ đến cậu. Cậu đã từng ở rất gần tôi, nhưng cho đến bây giờ, và rồi cả mãi về sau, cậu sẽ chẳng khác nào mặt trăng kia, cậu vẫn sẽ luôn hiện hữu, luôn chiếu rọi, tỏ tưởng con tim tôi. Chỉ là, tôi sẽ mãi không thể đuổi kịp cậu.