Còn mấy ngày nữa là tôi được nghỉ Tết. Lòng rạo rực sung sướng khi được trở về nhà. Không khí tết khắp nơi đã nhộn nhịp hẳn lên. Trên mỗi chuyến xe, người ta cắm một cành đào phía trước xe làm nôn nao những người xa quê về quê ăn tết. Vẫn cái lành lạnh chen chút mưa phùn bay lất phất nhè nhẹ vương lên mái tóc. Vẫn những tất bật đến vội vàng để nhanh chân kịp chuyến xe kẻo muộn giờ. Phương tiện đi lại ngày nay khác hẳn với ngày xưa. Thoắt cái đã về đến nhà. Con đường về nhà quen thuộc. Con đường này in dấu ấn tuổi thơ tôi. Tôi bần thần tưởng nhớ mẹ tôi. Cái Tết đầu tiên này, mẹ tôi không còn sum vầy cùng cháu con bên mâm cỗ Tết trong thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới và cùng với ngày đầu năm mồng Một tết nữa. Mẹ tôi chỉ còn là ảnh hình vô vọng nhìn cháu con sum vầy trong ngôi nhà thuở xưa. Nghĩ lại tôi thấy bùi ngùi, tiêng tiếc và thương mẹ vô bờ. Ôi! Người mẹ dấu yêu ơi! Ở nơi cuối trời đó, mẹ có hay xuân đang gõ cửa mọi nhà? Người có hay chăng con cháu đã trưởng thành nay trở về đón xuân nhìn lên bàn thờ, mắt rớm lệ thương thương, nhớ nhớ? Không biết thế nào mà về đến ngõ, chẳng hiểu sao tôi cứ muốn òa khóc lên như đứa trẻ mới lên ba. Cứ nhìn thấy cái cánh cổng là tôi chực trào nước mắt. Gặp những người thân là niềm xúc động trong tôi không kìm nén được. Dường như năm tháng qua đi dâng tràn trong tôi bao nhiêu kỉ niệm xa xưa ùa về. Có lẽ là như thế! Bởi tổ ấm ấy là cái nơi ta được ở bên người thân. Ta được thưởng thức những món ngon, vật lạ mẹ ta nấu. Hương vị nồng nàn khó thể nào quên "chứa chất vị thơm tinh khiết, bổ dưỡng" lẫn trong giọt mồ hôi thấm đẫm của mẹ ta. Gạt vội giọt nước mắt chảy nơi khoé mắt. Đốt vội ba cây hương trầm thơm thoảng trên chiếc lư hương, tôi dõi mắt trân trân nhìn vào tấm ảnh của đấng sinh thành đang nhìn tôi trong xa xăm. Ngày Tết đối với chúng tôi được gần mẹ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất. Dẫu suốt cuộc đời có gặp những gian truân nhưng mẹ vẫn là người cho chúng tôi vững bước để vượt qua. Nhớ cái thuở "nghèo khó" triền miên, tết đến mà trong nhà không còn gạo chỉ có khoai lang chất đống khắp nhà. Mẹ tôi gánh một gánh khoai củ to và đẹp lên chợ bán để đong gạo về ăn tết. Một gánh hai thúng đầy như mâm xôi nhưng chỉ mua được mấy cân gạo. Gạo mang về để dành trong ba ngày tết. Hạt gạo thời buổi khó khăn quý như ngọc ngà. Thương cái dáng hao gầy của mẹ khom lưng, oằn vai khuya sớm ngoài đồng. Thương mẹ khi Tết về lo toan đủ thứ để anh em chúng tôi được cơm ngon, áo đẹp, được vui chơi thỏa thích dẫu đói nghèo vương bận đời mẹ bao tháng, bao năm. Thời gian thấm thoắt trôi nhanh. Cuộc sống đủ đầy. Tết về chẳng thấy bóng mẹ đâu. Tôi cứ nhìn mãi lên bàn thờ mà thương cho mẹ. Suốt cuộc đời oằn vai, mòn hai đầu đòn gánh nuôi con. Tết nghèo giấu trong nỗi nhọc nhằn của mẹ đến khi chúng tôi trưởng thành. Ước làm có tiền mua cho mẹ áo bông nhung che ấm mùa đông. Áo lụa sang mặc ngày Tết đoàn viên nhưng lời ước theo mẹ về khoảng trời xa xôi ấy. Nghĩ mà thương, mà nhớ đến nao lòng! Mẹ ơi! Xuân lại về rồi! Tết đang gõ cửa. Gánh khoai mẹ ai đánh đổi mấy cân gạo thơm? Chiếc áo ấm nhung khi nào mẹ được mặc và Tết này áo lụa đẹp dành cho ai? Tết về thương nhớ mẹ nhiều hơn và ước có một phép nhiệm màu nào đó mẹ tôi còn sống mãi với thời gian. Nhìn mâm cơm cỗ Tết đủ đầy nhưng thiếu vắng người mẹ nghèo cười tỏa nắng trong con. Phùng Văn Định HỌ VÀ TÊN: PHÙNG VĂN ĐỊNH Địa chỉ: 1271, ấp Ninh Hiệp, xã Bàu Năng, huyện Dương Minh Châu, tỉnh Tây Ninh CMND: 291 017 336 Điện thoại: 09483641