Truyện Ngắn Tay Tìm Tay Níu - Hamlet Trương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mai Ngọc An, 27 Tháng mười 2018.

  1. Mai Ngọc An

    Bài viết:
    10
    Tay tìm tay níu tay

    Tên tác giả: Hamlet Trương

    Thể loại: Tản văn

    Giới thiệu:


    Là một trang nhật ký mỏng nhưng chứa đựng cả một bầu trời tâm sự của tác giả!
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng mười hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Mai Ngọc An

    Bài viết:
    10
    Chương 1: Sao không thể thương tôi như yêu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây không phải là lần đầu tiên tôi hay chúng ta phải dăn vặt giữa cái gì gọi là thương và cái gì gọi là yêu. Có người nghĩ rằng chúng giống nhau, cũng có người cho rằng chúng khác nhau một trời một vực. Ngẫm nghĩ cho kĩ trong những đêm khó ngủ, thì hóa ra chúng khác nhau thật, khác đến đau lòng..

    Người ta thường không tin vào những dấu hiệu đầu tiên, nhưng tôi thì tin. Nếu trong những ngày đầu tiên, bạn đã sớm có cảm giác mên mến một người, và bản chất con người bạn không phải loại người chỉ muốn vui qua đường, thì tôi rất tiếc phải thông báo với bạn rằng tình cảm đó sẽ kéo dài đến mức bạn phải ngạc nhiên. Mắt con người trong 15 micro giây đã có thể đánh giá về nhan sắc của một người. Bộ não con người âm thầm tiến hành hàng triệu phép tính, hàng triệu thử nghiệm cắt ghép, để mang đến cho bạn những giấc mơ, và dĩ nhiên là tiêu chuẩn về Mr/Mrs Right của riêng bạn.

    Rồi chúng ta sẽ cảm thấy dằn vặt..

    Bởi một phần chúng ta cho rằng đó chỉ là "say nắng", thoáng qua rồi thôi. Mà sự thật là nó không hề "rồi thôi" mà nó dai dẳng đến đáng sợ. Con người ấy, khi biết được cảm tình của ta, cũng nói với chúng ta rằng đó chỉ là "say nắng". Sau đó họ còn thầm cảm thấy buồn cười trước một người suồng sã.

    Cả họ và ta đều sai lầm quá đỗi..

    Sau khi say nắng. Sau tất cả những chứng minh mình chân thành. Thay vì chúng ta tiến đến giai đoạn yêu. Thì trớ trêu thay, nó lại rẽ qua giai đoạn thương. Đó là nột bi kịch của cuộc đời tôi..

    Chữ "thương người" nghe có vẻ dễ thương, nhưng bản chất của nó vốn dĩ là một nỗi đau. Vì người ta không thể yêu nhau được, mà cũng không đành nói lời vĩnh biệt, nên người ta mới thương nhau. Trong suốt quãng đường thương nhau, người ta có mấy lần tiếc nuối, có mấy lần thèm được "nâng cấp" quan hệ, rồi sợ hãi rụt tay, và tiếp tục thương.

    Sao không thể thương tôi như yêu?

    Để biết trên cõi đời vẫn còn một người ngồi đó trước mặt tôi, nói tôi đúng tôi sai, có thể nhỏ tuổi hơn nhưng sẽ là chỗ dựa ân cần, có thể không học hành nhiều và nói chuyện không cao siêu bác học nhưng không có nửa lời dối trá. Hoặc tôi sẽ không trở về nhà vào cuối tuần với cái dãy phố rực rỡ ánh đèn mà không sáng bằng nụ cười của duy nhất một người. Sao không thể cuồng nhiệt, ừ thì thương, nhưng thương một cách say mê một chút, nồng nàn hơn một chút. Đừng êm đềm ủi an nữa, đừng bảo tôi kể chuyện gì đã xảy ra nữa, thay luôn những câu hỏi đó bằng một cái ôm đi cho nhẹ lòng được không?

    Sao không thể để những người yêu thương bạn một lần ghen tuông vì bạn đi chơi với tôi? Tại sao bạn đi với tôi mà người ta coi như không có gì? Hay vì giữa chúng ta không có gì? Nếu vậy chúng ta đi với nhau để làm gì? Đời chưa đủ nỗi đau hay chưa đủ cảm giác mình là một mảnh tim thừa thãi hay sao? Tôi cũng không giấu diếm mình muốn được yêu hơn là thương. Tin nhắn cho nhau bao giờ cũng là "thương". Vì ta mong tình cảm này lâu dài. Nhưng trong đó, có mấy lần ta mong tình cảm này sẽ có ngày được nhiều hơn một chữ thương đó. Chúng ta đều sợ cái chữ yêu, nói ra là sẽ mất.

    Tình yêu có bản chất của một chú cún con. Người chủ có thẻ bỏ nó đi cả ngày, có thể đánh đập hoặc xua đuổi nó. Nhưng khi anh ta trở về ngôi nhà đó, nó sẽ lại vẫy đuôi mừng rỡ, không một chút toan tính hay dối lừa. Nếu thật sự chúng ta đã hiểu rõ nhau, chấp nhận đi cạnh nhau và nâng đỡ cuộc đời nhau, thì hãy thương tôi như yêu, để tình yêu này không bị đánh đồng với những tình cảm hời hợt khác.

    Hãy thương tôi như yêu, tức là nếu thực sự không thể đến với tôi thì hãy bước đi thật sự, chứ đừng tần ngần đến không đến mà rời xa cũng chẳng phải rời xa. Nếu có thể đau được một lần như yêu, cũng vui hơn là thương thâm rồi buồn dai dẳng. Sống không thể không yêu, sống không yêu là chết, và nếu đã yêu mà không trọn vẹn, thì sẽ là chết hai lần..

    Tôi đã chọn yêu bạn như thương. Sao không thể thương tôi như yêu?
     
    Thiên An22 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...