[convert] TÂY HÀNH KÝ - 4 THẦY TRÒ ĐƯỜNG TĂNG (Đồng Nhân) 作者:沈砚远 Trong Mộng Có Ngươi Đường Tam Tạng giống như lại được quay về mùa hè năm đó. Lúc đó, hắn mới vào Kim Sơn Tự, chủ trì không để hắn cùng các tiểu đồng bọn trụ cùng một chỗ, càng không để hắn và họ chơi cùng nhau. Hắn muốn lên tiếng hỏi dò, nhưng lại ngẫu nhiên nghe được có yêu quái đã bị bắt được từ trong gian phòng của hắn, thì hủy đi ý niệm này. Hắn ẩn ẩn cảm giác được, hắn không giống với những người xung quanh. Tiếng ve kêu không dứt bên tai, Đường Tam Tạng có chút buồn bực, thanh tâm chú đã niệm đến mấy chục lần, nhưng phiền muộn trong lòng cũng không giảm đi mà còn tăng thêm. "Nhìn, chính là hắn dẫn đến yêu quái!" "Chủ trì sao lại thu lưu một người như vậy?" "Phanh" Đường Tam Tạng trên lưng đột nhiên đau nhứt, một viên đá nhỏ lăn xuống bên chân hắn. "Ngươi chính là một yêu tinh gây họa!" Mấy tiểu hòa thượng đứng quanh tại cửa khẩu, những lời độc ác, châm chọc hết đợt này đến đợt khác. Càng có nhiều những viên đá ném về hướng Đường Tam Tạng, gương mặt trắng nõn của Đường Tam Tạng hiện đến mấy cục u bánh bánh bao. Hắn nâng mắt nhìn về phía tiểu hòa thượng đã ném hắn. Mọi người nhìn vào đôi nhãn mâu trầm tĩnh của hắn, dần dần rơi vào im lặng. Khuôn mặt tức giận, bi thương mà bọn họ muốn nhìn từ trên mặt hắn đều chưa từng xuất hiện, những viên đá kia giống như chỉ đập vào một đoàn bông vải, cũng không kinh nổi một hồi sóng dậy. Phàm sỡ hữu tướng, giai thị hư vọng. (hễ có tướng thì đều là hư vọng) Đường Tam Tạng tự ý rời khỏi nhà, thân thể bị những viên đá đập bị thương đau đến dựng đứng, những trận mưa nhỏ dần dần thấm ướt tăng bào, giọt mưa băng lãnh thuận theo vạt áo tiến vào trong cổ của Đường Tam Tạng, cũng tiến vào nội tâm của hắn. Hắn đi đến bên bờ, cúi thân mình, nhìn thân ảnh như có như không của mình trên mặt nước. Phật nói: Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh bố, nhược li vu ái giả, vô ưu diệc vô bố (do yêu mà lo lắng, do yêu mà sợ hãi, nếu rời đi yêu người, không lo cũng không sầu) Nếu như không lại mong đợi, thì sẽ không còn đau nữa đi, Đường Tam Tạng nghĩ như thế. Mưa càng lúc càng lớn, ngộ Không nắm lấy tán ô, xa xa bên bờ hồ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn Cô độc mà quyết tuyệt, phảng phất trên thiên địa này chỉ có một mình hắn, khuôn mặt tuyệt vọng giống như mấy lần luân hồi trước kia vậy Rốt cuộc tìm được ngươi rồi. "Đi với ta không?" "Yêu ma quỷ quái rất biết mê hoặc nhân tâm." Đường Tam Tạng nghĩ đến lời dạy của chủ trì, "Nếu như gặp phải phải người khả nghi, nhất quyết không được ứng phó một mình." Nhưng với người lòng đã lạnh băng buông xuôi, thì làm sao có thể phân biệt dược có phải là yêu ma quỷ quái hay không. "Được." Đường Tam Tạng đưa cái tay đã căng cứng của mình, cẩn thận châm rãi hướng về bàn tay vươn ra của Ngộ Không, nhưng lập tức bị bàn tay to lớn nóng rực kia bao lấy. Trong một khắc đó, Đường Tam Tạng cảm thấy rằng, dù cho người đang cẩm ô che chắn vì hắn phải đem hắn nuốt vào bụng, thì hắn cũng cam tâm tình nguyện mà bị ăn. Ngộ Không kiếm được một sơn động, ngón tay nhị vẫy, một đoàn hỏa diễm xuất hiện đốt cháy sáng rực cả sơn động, hắn nhìn về phí tiểu hòa thượng đang không ngừng run rẩy bên canh, vươn tay muốn thoát y sam của hắn, mặc y phục đã ước như vậy là không được, rất dễ bị cảm, phàm nhân chính là rất yếu ớt. Đường Tam Tạng nắm chặt y sam, hắn càng phát giác được người thiếu niên tuấn dật trước mắt này có pháp lực phi phàm, nhưng lại không giống như những yêu quái hung ác kia, y rốt cuộc là người thế nào? Ngộ Không bị đôi mắt nóng rực của tiểu hòa thượng làm cho có chút muốn cười, nhịn không được niết niết mặt hắn. Đường Tam Tạng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Ngộ Không ngây ra, y cư nhiên không chú ý đến trên mặt tiểu hòa thương đầy những vết đỏ đỏ sưng phù. Y nhìn hắn sống chết không để y cởi y phục của tiểu hòa thượng, một chút dùng lực, cái lưng gầy yếu lộ ra một loạt những vết thanh tím. Quả nhiên. Người mà y phí hết thiên tân vạn khổ để tìm kiếm lại bị ăn hiếp rồi. Sắc mặt của Ngộ Không đanh lại, Tại sao mỗi lần gặp gỡ, cũng đều làm cho thân mình đều tràn đầy vết thương như vậy. Hắn vươn tay nhẹ nhàng phủ lên những vết thương của Đường Tam Tạng. Một đoàn lực lượng ôn hòa bao phủ lấy Đường Tam Tang, hắn cảm giác những đau nhứt trên thân thể đều đã tan biến và chữa trị. Đường Tam Tạng nâng mắt nhìn Tôn Ngộ Không, ánh mắt to tròn ướt nước nhìn lên khiến trong lòng Ngộ Không run rẩy xúc động, tiểu hòa thượng này, có biết hay không khi dùng ánh mắt này nhìn hầu (Tôn Ngộ Không) là phạm quy đấy! "Khụ, ta đưa ngươi về nhà đi." "Ta không có nhà." Đường Tam Tạng chỉ về ngôi miếu trên núi, "Ta trụ ở nơi đó." Chùa Miếu a, Ngộ Không sờ sờ cằm. Vậy hắn phải tìm trụ trì thăm hỏi một chút rồi, không biết nuôi tiểu hài tử, y không ngại thay hắn nuôi. Từ đó trở đi, trụ trì thu xếp cho hắn vào một viện tốt nhất trong miếu, mà hắn cũng không còn gặp được những tiểu hòa thượng luôn ức hiếp hắn. Hắn vẫn như cũ mỗi ngày niệm kinh, dọn dẹp, ăn cơm, ngủ. Nhưng hắn đã có thêm một người bạn vô cùng đặc biệt ____ Như trên tường đột nhiên xuất hiện một hầu tử, một hầu tử từ cửa sổ mỉm cười gọi tên hắn, một hầu tử thừa lúc hắn tắm rửa mà trộm y phục của hắn.. Sau đó hắn mới biết được, người vì hắn che ô kia là Tề Thiên Đại Thánh______ Tôn Ngộ Không. Người đã kéo hắn khỏi chốn băng quẫn. Thủ hộ thần duy nhất trong lòng hắn. Thời gian trôi đi nhanh chóng, không biết đã qua bao nhiêu năm, Đường Tam Tạng chậm rãi trường thành trở thành một bộ dạng họa quốc ương dân, những nữ thí chủ so với mọi năm đến miếu cúng bái cũng nhiều hơn gấp bội, nói là thành tâm cầu phật, thật ra là vì muốn ngắm nhìn dung nhan của Đương Tam Tạng. Lúc đó đang là mua đông, tuyết bay đầy trời sự vật trước mắt như không còn chân thật, Đường Tam Tạng mặc trường bào đi đến Phật đường. Đột nhiên trên thân đau nhức, một viên đá nhỏ, lăn đến bên chân hắn. Đôi mắt hẹp dài nhàng nhè nheo lại, hắn ngưỡng mắt nhìn, lại thấy Ngộ không đang cười híp mắt hướng hắn vẫy tay. Y tại đầu tường ngược sáng, một đôi mắt kim sắc so với mặt trời càng thêm chói mắt, tim của Đương Tam Tạng không nhịn được mà rung động. "Nhược li vu ái giả, cụ thị ưu dữ bố." Trong đầu Đường Tam Tạng hiện lên những lời nói trái ngược với lời dạy của Phật. Hắn nghênh đón đấy ánh mắt của người nọ, hắn thích trong ánh mắt của người nọ chỉ có thân ảnh của một mình hắn. Đường Tam Tạng nghĩ, hắn không phải là một hòa thượng thành kính đúng nghĩa____ Tín ngưỡng của hắn, không phải Phật Tổ, Mà là tên của người nọ đã từ lâu kể từ lúc lần đầu gặp gỡ đã được khắc sâu nhất trong linh hồn của hắn. Là tín ngưỡng duy nhất của hắn. Là Không Nhi của hắn. * * * Tiếng Ve kêu không ngừng bên ngoài nhà, Đường Tam Tạng chậm rãi mở mắt, ánh trăng thanh lãnh thuận theo cửa sổ ánh lên tường, cảnh sắc quen thuộc khiến Đường Tam Tạng hồi thần lại. Thì ra là mộng. Đường Tam Tạng ngẩn ra, đột nhiên sức nặng trong ngực tăng lên, một cánh tay ôn nhu phủ lên thân thể hắn. Hắn xoay đầu, khuông mặt say ngủ của Hầu Tử đập vào đáy mắt, y ôm chặt lấy hắn, giống như cảm giác còn chưa đủ, lại đem chân luồn vào eo hắn. Đường Tam Tạng nhẹ nhàng xoay đầu, đem trán của mình chạm vào trán của Ngộ Không, tham luyến mà cảm thụ thân nhiệt khí tức của Ngộ Không, y hô hấp nhẹ nàng trong lòng Đường Tam Tạng, khí tức quen thuộc làm khuếch tán đi nhưng âm u trong đáy lòng hắn. "Sư phụ.." Khóe mi Ngộ Không nhẹ run rẩy, đôi môi khẽ câu, như có như không gọi tên Đường Tam Tạng, giống hư đang mơ về một giấc mộng đẹp. Hô hấp của Đường Tạm Tạng bỗng khựng lại, hắn nhẹ nhàng đến bên cạnh Hầu Tử, chậm rãi vươn tay, nhự nhàng như lông vũ mà vỗ về khuôn mặt của y, giống như muốn đem dung nhan của người trước mắt này khắc ấn vào sâu trong linh hồn. Phút chốc, hắn đem Hầu Tử ôm chặt vào lòng của mình, đem đầ u của y tựa vào trong lòng ngực mình, cảm thụ nhiệt độ, khí tức của người trong lòng mang đến, phảng phất chỉ có thể làm như vậy hắn mới có thể xác nhận được. Hầu Tử của hắn, cuối cùng đã trở về bên cạnh hắn.