Tập Thơ Tập Thơ Truyện: Hồn Lang Về Cõi Thế - Nguyễn Thành Sáng

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Nguyễn Thành Sáng, 18 Tháng sáu 2020.

  1. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (16)



    Hồn lang gặp cha trong mơ..


    Căm phẫn sự tình, lang lũi bước

    Âm gian mờ nhạt khói lam buồn

    Nỗi sầu băng giá, hồn ma nát

    Phóng đỉnh cây già, giấc ngủ buông!

    Nầy con! Sao thấy con buồn bã!

    Hùng khí năm nào đã mất xa

    Một cánh chim trời sau bão loạn

    Rụng rời, tơi tả trước phong ba!


    Nam tử vẫy vùng trong biển lửa

    Đau thương khắc khổ chẳng chùn chân

    Sao như bao phủ bầu trăng chết

    Chiếc lá rụng tàn, kéo ánh tan!


    Sắt thép trui rèn trong rực đỏ

    Khí hào nuôi dưỡng khổ trần ai

    Con thuyền tiến thẳng trên dòng nước

    Sóng cuộn, ba đào, mãi chẳng thay!..


    Cha ơi! Con đã biết sai lầm

    Một cánh chim trời vượt gió giông

    Bão táp, cuồng phong luôn khuấy động

    Mây trôi, bầu rộng chẳng suy vong!


    Nỗi nhớ, niềm đau trong dĩ vãng

    Dạ sầu héo úa cuộc trần gian

    Từ nay lặng lẽ theo triều sóng

    Một bóng thuyền đi trước lộng ngàn!..


    Kha kha kha! Thế chứ con ta!

    Sự sống luôn quần trong bể ải

    Thương, oán, buồn, vui, lẽ sự đời

    Trăng vàng mãi ánh giữa trời mây!


    Vó ngựa chí trai, hồn vạn lý

    Mịt mờ cát bụi có hề chi

    Thênh thang sông núi, bầu hoang dã

    Vùn vụt dậm trường, bóng lộng phi!..


    Hồn lang trong mơ..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (17)

    Gặp mẹ trong mơ..

    Loé chớp chuyển qua giấc mộng vàng

    Âm hồn lay nhẹ điệp mơ màng

    Thiết tha, dòng ngọt, cơn khô khát

    Gặp gỡ mẹ hiền khuyên nhủ lang!..


    Con ơi! Nhìn ngắm hồn con trẻ

    Như lá rơi tàn giữa bóng khuya

    Cả áng mây mờ giăng lối trải

    Ngựa sầu ảo não lụn chân phi!


    Như buổi hoàng hôn bầu ánh lặn

    Mờ dần lam khói, đợi hồn trăng

    Dật dờ, buồn bã vầng mây ám

    Một cảnh trời chiều lệ nhỏ khăn!


    Mẹ nhớ thuở nào con rực sáng

    Khí hùng nam tử trải thênh thang

    Mà nay héo hắt cơn mưa chết

    Sấm sét đâu rồi! Tiếng rít vang!..


    Mẹ ơi! Tha thứ hồn con dại

    Tơi tả tâm hồn, ghịt bước chân

    Để bóng uy oai chùn vó ngựa

    Trăng tàn lạnh lẽo, giọt sương tan!..


    Bão lớn thu hình, chờ gió tạnh

    Chuyện đời dâu bể, nén buồn tênh

    Giải sầu co lại, hồn thơ trải

    An ủi, phôi phai, khỏa lấp tình!


    Nuôi chí anh hùng trong biển khổ

    Bập bùng cứ mặc, cánh chim xa

    Trời đêm u ám đâu dài mãi

    Hừng sáng vầng dương chuyển ánh ra!


    Chang chang, trời nóng đôi chân oải

    Mãi bước hoặc chùn, vó ngựa lay

    Bóng mát bên đường dừng lại nghĩ

    Yên bình, đánh giấc, một no say!


    Tỉnh táo, khoẻ mình, tăng sức bật

    Nấu nung bền bỉ khí hồn trai

    Dòng sông lờ lững thầm trôi mãi

    Tuế, nguyệt, mây, trời vạn kỷ say!




    Hỡi hồn con trẻ mỏi mê hay!..


    Hồn lang trong mơ..​


    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18)

    Tỉnh mơ và nhớ..

    Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng

    Như sáo diều lai láng kéo hồn lang

    Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng

    Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân

    Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng

    Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi

    Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh

    Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya


    Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh

    Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai

    Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh

    Trăng rũ tàn rã ánh, hạt sương lay!


    Bỗng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn

    Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh

    Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận

    Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh


    Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ

    Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang

    Bỗng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ

    Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can!


    Đẫm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc

    Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay

    Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt

    Tên quân thù vun vút rớt theo sau


    Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt

    Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa

    Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát

    Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa


    Như căm giận, phong ba gào dữ dội

    Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi

    Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối

    Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời!


    Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  4. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19)

    Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế..

    Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ

    Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi

    Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ

    Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi


    Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ

    Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau

    Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ

    Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao


    Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái

    Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh

    Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải

    Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh!


    Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi

    Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần

    Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi

    Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân


    Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch

    Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai

    Cũng đâu đó lay nhai lời rả rích

    Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai


    Có con đường trải dài về cửu ngục

    Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua

    Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc

    Một cân trời đến lúc xử hồn ma!..


    Hồn lang lần về dương thế..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (20)

    Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội

    Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay

    Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối

    Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay

    Quỷ gầm gú bên tai người não nuột

    Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương

    Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước

    Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương!


    Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi

    Hướng dương trần gió thổi rít theo ma

    Vầng quang ánh xa xa thêm le lói

    Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra


    Gió lồng lộng ngân nga lời của nước

    Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy

    Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước

    Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai!


    Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết

    Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nao

    Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết

    Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau


    Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng

    Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma

    Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng

    Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta


    Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng

    Về trần gian tìm bóng của ngàn thương

    Để lại em đoạn trường niềm hong hóng

    Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương buông!..


    Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút

    Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng..




    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)

    Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết

    Một tình yêu bất diệt của hồn ta

    Để hôm nay xót xa dòng bi thiết

    Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa

    Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng

    Cánh chim trời bậu bạn với mây sương

    Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận

    Một linh hồn vướng bận mối sầu vương


    Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé

    Mảnh tim tràn quạnh quẽ với niềm đau

    Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé

    Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao


    Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng

    Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta

    Về cõi giới âm ma rồi thả bóng

    Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha


    Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết

    Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng

    Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt

    Quả yêu đương đậm vết thắm hồng son


    Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời

    Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ

    Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi

    Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở


    Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới

    Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi

    Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi

    Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!..


    Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ

    Để về cõi thế..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22)

    Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy

    Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu?

    Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy

    Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao!

    Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ

    Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn

    Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u

    Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn


    Không gian cũ chập chờn con bụng sáng

    Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người

    Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh

    Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi!


    Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá!

    Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa

    Có lạc lõng, chơ vơ, mang buồn bã

    Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa


    Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ

    Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi

    Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu

    Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi


    Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt

    Chỉ hồn ma da diết với buồn thương

    Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt

    Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương


    Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ

    Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau

    Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ

    Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!..


    Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng..




    Nguyễn Thành Sáng
     
  8. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (23)

    Thôi nghĩ làm chi thêm khổ đau

    Thời gian ngàn cũ đã còn đâu

    Nước sông thời ấy đà pha loãng

    Vào cõi trùng dương hẳn mất màu

    Rồi đây dương thế ta tìm đến

    Sống thực nơi đây của kiếp nầy

    Tượng đá linh hồn, trăng đã chết

    Dật dờ lờ lững gió mây bay!..


    Thế rồi lau lệ, chàng rời nước

    Ngày nắng cây cao ẩn bóng mình

    Lúc đói hương hoa ăn lấy sức

    Hơi sương dùng uống để tồn sinh


    Đường đất ngoằn ngoèo về xóm nhỏ

    Chập chờn ma ảnh tới lui dò

    Xem sao ngồ ngộ từng căn lạ

    Hai cạnh cột tròn, cửa chắn to!


    Thuở ta cây lá, lau lùm sậy

    Một bó đậy lên, chải chuốt dây

    Cây cọc cắm sâu, chừa lổ nhỏ

    Chui vào đánh giấc, một no say


    Còn nay đẹp quá chốn vào ra

    Ăn ở, nghỉ ngơi nét đậm đà

    Đêm gió vi vu qua cửa đẹp

    Nghe như điệp khúc tiếng ngân nga


    Kìa ai bưng xách ngọn đèn vàng

    Ấm áp không gian chẳng ngỡ ngàng

    Ngọn lửa xa xưa từng chặp tối

    Giờ đây biền biệt một trăng tàn!..


    Hồn lang đang lạ lẫm với cảnh

    Vật ở cõi thế..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  9. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (24)

    Vắng lặng trăng mờ sau khóm trúc

    Nỗi niềm lay động, xé tim xưa

    Hồn lang cảm thấy như buồn bã

    Một chuỗi dật dờ, quặn thắt đưa

    Khói mờ ma ảnh trải chân nhìn

    Quần, áo, ghế, bàn, tủ, bát.. xinh

    Nhiều khạp no tròn sao bóng mượt

    Muôn nơi lạ lẫm, choáng hồn linh!


    Có phải hôm nay là mộng mị

    Ngàn năm thăm thẳm của xa xôi

    Niềm thương, nỗi nhớ rời tâm thức

    Để một hồn bay chốn mộng đời?


    Ngày ấy xa rồi nơi dĩ vãng

    Khung trời, vạn cảnh rộng thênh thang

    Sông sâu, suối biếc, bầu hoang vắng

    Trải khí hùng anh cuộc vẻ vang


    Thế mà chuỗi sống đâu còn nữa

    Đã mất thật rồi thuở mộng mơ

    Dòng mát lung linh soi bóng nguyệt

    Đêm trời tĩnh lặng, mảnh trăng chơ


    Những buổi hoàng hôn rực ánh vàng

    Tim lòng nhè nhẹ trải thênh thang

    Rừng thiêng chan chứa nguồn sâu thẳm

    Đồi núi oai linh tận ngút ngàn


    Ai hiểu nỗi lòng ta giá lạnh

    Như buồn quá đổi trước chơi vơi

    Đêm nay ánh nhạt, vầng trăng héo

    Tìm bóng hồn xưa, dạ tả tơi!


    Nhớ về xa xưa, ma buồn bã..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  10. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (25)

    Đau quá! Niềm đau của thuở đau

    Hồn trăng, bến sống đã về đâu?

    Đêm nay buồn bã vùng xa lạ

    Một bóng con ma, một nghẹn ngào!

    Âm thầm quanh quẩn rồi rời bước

    Hướng trái khu làng, Lang đứng trông

    Phơi trải mênh mông bầu bát ngát

    Từng hàng lúa cấy phủ xanh đồng


    Cũng ở nơi nầy tự chốn xưa

    Ngàn lau, cây cối một rừng khuya

    Âm u, sầm uất, trời hoang dã

    Đuốc sáng tim can rọi tối mờ


    Những ngày lặn lội bước theo cha

    Ẩn bóng rừng thiêng săn thú ra

    Táo tợn, chẳng nao loài dã dữ

    Chiến thành nhận được một manh da


    Rồi nhớ từng đêm luyện dưới trăng

    Anh hồn Tộc Tổ, trái tim dâng

    Cha con cung, nỏ, thanh gươm sắc

    Ướt đẫm mồ hôi suốt ánh tàn


    Ngàn cũ, hình xưa nay ở đâu?

    Mà đây hoang vắng, một ma đau

    Xa xôi, thương nhớ về hương ảnh

    Trăng tịch, cung buồn, nhỏ giọt châu


    Trời ơi! Sao chẳng thể phai phôi

    Phải khóc, phải đau, phải lệ rơi

    Bao luyến, bao lưu về vạn thuở

    Cho nay tan nát, nứt hồn tôi!..


    Nhìn cảnh lạ, Lang u hoài

    Về dĩ vãng..




    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...