Tập Thơ Thao Thức - Nguyễn Thành Sáng

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Nguyễn Thành Sáng, 21 Tháng tám 2016.

  1. [​IMG]

    TÌNH MỘNG (2)

    Giữa độ trưa hè, cơn nắng cháy
    Mang niềm ảm đạm cánh thu bay
    Tâm tình, ý sống vương sầu héo
    Như áng mây lờ lững đó đây!


    Trơ trọi mảnh tàn trong giá lạnh
    Nỗi buồn lặng lẽ dưới chiều đông
    Hồn trôi xa vợi, ngàn tan tác
    Chìm đắm u hoài trước bão giông


    Từng đêm thao thức dưới mây sương
    Trống vắng tâm hồn, nỗi vấn vương
    Thả bóng vọng xa rồi khắc khoải
    Nhớ xưa chuỗi mộng, tắm trăng thương


    Những đêm nhấp nhố trên dòng nước
    Một chiếc thuyền đi giữa sóng ngàn
    Gió lộng cuồng phong vùn vụt thổi
    Cơ hàn, manh áo chẳng hề than!


    Biết bao kỷ niệm ngàn yêu dấu
    Và cũng bấy lần với nghẹn đau
    Dưới bóng hoàng hôn chiều đổ xuống
    Tiếng lòng điệp khúc nhịp lao xao…


    Tôi đã gặp em giữa nắng hè
    Khi lòng nhàn nhạt, thả sầu bay
    Nơi ai cũng lạnh hồn sương phụ
    Rồi quyện tơ tình, vạn đắm say


    Ngày tháng dần trôi dưới ánh hồn
    Niềm thương, nỗi nhớ thắm gần hơn
    Cảm như biển hẹn từ muôn thuở
    Thuyền mộng ngàn năm trở lại vờn!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (20)

    Con âm thầm lặng lẽ với thời gian
    Rèn dưỡng chí, muôn phần không mệt mỏi
    Cuối hoàng hôn từng hồi dần ửng sáng
    Ánh trăng vàng thấp thoáng trải ngàn soi!


    Gia cảnh con cũng tươm tất mọi bề
    Cháu Cha Mẹ đường về trên lối phẳng
    Mới năm nào nằng nặng bước chân đi
    Nay chẳng phải lo chi trời bỏng nắng


    Thuở ngày xưa lòng Cha luôn kỳ vọng
    Tương lai nầy con sống được nên danh
    Mẹ cũng mong học hành con mau chóng
    Sớm tượng hình ảnh bóng một vầng thanh


    Đến xế chiều mới gặt hái được mơ
    Cũng vừa lúc trăng mờ rơi đỉnh núi
    Giờ âm gian thui thủi bóng chơ vơ
    Mồ Cha Mẹ, hồn Ma con nghẹn nhớ!


    Lạy Song Thân, hiển linh về chứng dám
    Suốt đời con cố gắng để thành công
    Chỉ tiếc bởi trên dòng ngàn u ám
    Tận ráng tà vầng xám mới trôi xong


    Nghĩa trang khuya đìu hiu, chìm lạnh lẽo
    Từ trong tim gọi réo tiếng yêu thương
    Nơi diệu vợi hồn hương Cha có hiểu
    Tấc lòng con nặng trĩu giọt sương buồn…


    Nhớ Cha Mẹ, nhớ thâm tình năm tháng
    Biết tìm đâu vầng sáng của ngày xưa…
    Ngọn âm phong nhẹ lùa trên mộ vắng
    Ma tạ từ, lẳng lặng bước đong đưa!


    “Hồn Lang tạ từ mộ Cha Mẹ”

    29/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]

    TRỞ LẠI

    Thắm thoát thời gian qua cũng khá dài
    Hồn xưa cũ lần đi chưa trở lại
    Chốn băng giá thu hình trong vọng mãi
    Bụi phong trần quằn quại nắng trưa hè!


    Người cuốn chặt tâm tình vào quạnh quẽ
    Dưới đêm buồn thao thức ngắm trăng sao
    Mang tâm sự, mối sầu chôn hoang đảo
    Lặng nỗi hờn, ôm ấp chuyện ngày xưa


    Luôn nhung nhớ, trôi hồn về mộng thuở
    Nhìn dòng đời, trăn trở chuỗi ngày mai
    Cánh chim đơn nghèn nghẹn dưới tầng mây
    Hận tan tác biến hồn thành tượng đá


    Ai có hiểu một nỗi niềm tơi tả
    Vạn cung sầu kéo lại, liệng xa xôi
    Mảnh tàn hồn trầm lặng giọt sương rơi
    Đêm cô tịch rã rời ôm tuyết giá


    Nhìn giã dối, hận thù thành xa lạ
    Trả cuộc đời, lui gót, lặn chìm sâu
    Để không nghe, không thấy cả ngàn đau
    Nỗi thống thiết, tang thương dòng thế sự…


    Sa mạc hoang, ba mươi năm lữ thứ
    Ngày hôm nay ánh cũ đã quay về
    Giữa đêm sương ngửa cổ uống trăng thề
    Nguyện với đá, tìm lại hồn kẻ sĩ


    Tình đã vẹn, giờ đây ta lau lệ
    Cánh chim trời đã định hướng về đâu
    Kể từ đây trải bóng dưới ngàn sao
    Thuyền lộng ánh trên dòng xuôi gợn sóng!


    Nguyễn Thành Sáng
     
  4. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (21)

    Từ giã mồ Cha với Mẹ hiền
    Ma hồn ảm đạm, lắc chao nghiêng
    Dò tìm thăm viếng tình thân thuộc
    Cũng đã ra đi dưới cửu tuyền!

    Gió buồn nhè nhẹ kéo mây sầu
    Một kiếp dương trần, một giấc thâu
    Trăn trở, say sưa hay chới với
    Cũng rồi khoảnh khắc, chỉ chiêm bao


    Thổn thức, nghẹn ngào, dạ tái tê
    Quả vàng từng chập nhịp lê thê
    Ngàn thương, ngàn nhớ, ngàn lưu luyến…
    Có thế mà thôi, chẳng nẻo về


    Âm dương hai ngả, rẽ ly tình
    Da diết tận cùng nỗi vấn vương
    Như ngọn gió chiều ngang cõi lộng
    Đong đưa cỏ lá để sương buông!


    Còn gì đọng lại ở trong tim
    Cho khối suy tư hướng vọng tìm
    Sắc ánh trăng vàng treo suối bạc
    Soi đường, chỉ lối cánh hồn chim…


    Ta sẽ thiên thu với nhớ nhung
    Nơi đây, trần thế vạn niềm rung
    Hằn sâu ký ức muôn hoài niệm
    Chẳng thể phai phôi với lạnh lùng


    Dẫu rằng cũng lắm nỗi hờn căm
    Siết tím hồn ta chuỗi tháng năm
    Quằn quại, xót xa rồi bức bối…
    Thu hình tuyết lạnh, vọng xa xăm!....



    “Hồn Lang vừa dò tìm thăm
    mộ những người thân gần
    đó, vừa đi vừa thổn thức”


    31/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]
    THAO THỨC DƯỚI CHIỀU

    Sáng chiều, sớm tối, bóng thời gian
    Êm ả, nhẹ nhàng chuỗi sống mang
    Như nước theo nguồn, luân chuyển mãi
    Rồi vào xa tận cõi thênh thang


    Ta đến trần gian từng bước một
    Tháng năm thơ ấu ở trong nôi
    Theo dòng sửa Mẹ dần khôn lớn
    Chập chững đôi chân trước nẻo đời


    Cứ thế trôi dần theo chuỗi sống
    Suy tư, trầm ngắm chuyện xa xôi
    Con tim rung cảm rồi vương vấn
    Nhịp khúc tơ lòng, lúc tả tơi


    Và mãi thời gian không trở lại
    Có khi lồng lộng cánh hồn bay
    Khi mang héo úa bầu tâm sự
    Trái đắng cuộc đời nỗi lắc lay


    Từng bước lặng lờ trên nẻo vắng
    Những chiều nhè nhẹ nhớ trăng sương
    Những đêm buồn bã, hồn đơn điệu
    Vọng áng mây lờ, nhỏ giọt thương


    Có lúc đắm hồn trong cõi mê
    Đường về mộng sống trải lê thê
    Con tim nồng cháy tình nhân ái
    Với những thu buồn giọt ủ ê...


    Chiều nay bóng xế khuất bên đồi
    Trăn trở tâm hồn nỗi nhớ khơi
    Nắng đã tàn dần đêm phủ xuống
    Nghe lòng thắm thiết vọng xa xôi!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (22)
    Có lẽ dương trần chốn trả vay
    Vì ta bỏ lại mảnh tình say
    Cho ai vò võ nơi âm cảnh
    Nên phải vương mang chuỗi đọa đày!


    Rồi cũng trần gian, cũng thế gian
    Hồn bay lơ lửng giữa khung tầng
    Hoà theo cánh gió về muôn nẻo
    Vướng víu vầng thanh tỏa ánh ngàn


    Để suốt đời ta lắm ngẩn ngơ
    Yêu trăng, yêu suối với yêu thơ
    Yêu hoa khép nụ nơi vườn thắm
    Yêu cả hồn sương dưới nguyệt mờ


    Khiến lòng da diết mãi không thôi
    Khắc khoải thời gian một cảnh đời
    Ảo ảnh xa vời treo khoảng vắng
    Lan man nỗi nhớ, vọng mây trôi!


    Có một cái gì xa thật xa
    Mà như vương vấn tận lòng ta
    Muốn xoè cánh vụt về phương ấy
    Nhưng phải đành thôi, bởi góc nhà


    Tâm sự vơi đầy bao cảm thương
    Thu hình lặng lẽ ngắm sương buông
    Canh khuya cô tịch từ trong gió
    Từng khúc sầu ai gợi nỗi buồn…


    Nay đã quay về chốn thuở xưa
    Không còn năm tháng thả hồn mơ
    Không còn ánh loé nơi rừng thẳm
    Sao vẫn lòng ta cứ thẫn thờ!...



    “vừa đi Hồn Lang
    vừa trăn trở”


    1/8/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]

    NHỚ BẠN

    Thắm thoát thời gian lặng lẽ trôi
    Ba mươi năm thoáng một canh đời
    Phủ chôn quá khứ hồn tri kỷ
    Chén rượu thâm tình đã rụng rơi


    Có lẽ giờ nầy thân xác bạn
    Mục tan nhầy nhụa dưới lòng sâu
    Nấm mồ vô chủ nơi hoang quạnh
    Hay rã, xương chìm, thịt ở đâu!


    Từ bé, tuổi thơ cận dãy nhà
    Tâm tư hòa hợp, kết hai ta
    Chim non đôi cánh đồng bay lượn
    Sông nước, ngàn mây, duỗi nắng tà


    Thuở sắc trùng dương màu võ y
    Cùng nhau vun vút dưới trăng thề
    Khí hùng nam tử tung tay thép
    Trải sống thênh thang đón mộng thì!


    Đến lúc đường xa cùng một hướng
    Chí ngời sáng lộng cuốn mây sương
    Bởi duyên tôi bạc nên rơi lại
    Còn kẻ đăng trình, dặm bốn phương…


    Cảnh đời bỗng chốc ngàn thay đổi
    Chiếc áo phong trần gửi lại thôi
    Hai đứa quê nhà bươn bả sống
    Gian nan hai nẻo rẽ chia đôi


    Tôi giữ phận mình, thu bóng lại
    Bạn thì lỡ dại, bước lầm chân
    Tấm thân tàn tạ trôi vô định
    Và biến đâu rồi mấy chục năm
    Để tôi nhung nhớ mãi bao lần!



    Đốt nén hương lòng tưởng nhớ đến
    Lương Ngọc Tuấn bạn thân của tôi!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  8. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (23)

    Lang vừa đi, vừa mang nỗi nhớ
    Bao vấn vương một thuở trần gian
    Mắt hồn ửng ánh đôi hàng
    Vợ con yêu dấu, ngập tràn niềm thương!...

    Tạm gác lại đoạn trường vĩnh biệt
    Mộ họ hàng thân thiết tìm thăm
    Để mai khuất bóng vầng trăng
    Tình người sau trước trọn phần thuỷ chung

    Từng khối xám lạnh lùng, ảm đạm
    Giữa khung mờ lặng vắng, âm u
    Cánh ngàn sóng nước viễn du
    Giờ đây một nấm, thiên thu phủ chìm

    Gió thoang thoảng, lay tim, trào cảm
    Ma thẫn thờ, thảm đạm, xót xa
    Dương trần cho lắm bôn ba
    Cũng ngày chiều đến, ráng tà rụng tây!

    Ai còn nhớ chuỗi dài hình bóng?
    Một con thuyền chuyển động dòng xanh
    Bờ sông, bến mộng bao lần
    Vào ra, đi đến, muôn phần thân quen

    Ai còn nhớ trời đêm có kẻ
    Cũng như ai, lặng lẽ ngắm sao
    Cũng nghe gió thổi rì rào
    Cũng vui, cũng nghẹn, cũng bao nỗi buồn…

    Nay tất cả như chuông chùa đổ
    Khúc âm vang trăn trở nỗi niềm
    Phù du duỗi cánh chao nghiêng
    Không gian, khoảnh khắc , nằm yên, rớt dòng!...


    “Vừa thăm mộ họ hàng thân
    quen vừa thổn thức”

    2/8/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  9. [​IMG]

    KÝ ỨC XÓT XA

    Thắm thoát cũng gần ba mươi năm trôi
    Trăng năm nào rụng rồi không trở lại
    Mảnh tình tàn ai hoài đeo nhức nhối
    Để mối sầu vời vợi nhỏ hồn bay!


    Chúa nhật nhớ bạn trai, tôi ghé thăm
    Thuở tuổi mộng, vầng trăng vừa tròn độ
    Gặp mừng quá! Trên phố em ôm chầm
    Anh Sáng tới! Ôm choàng đôi cánh nhỏ…


    Về đến nhà, vầng trăng ngời sáng tỏ
    Ngồi cận kề, kể rõ việc học hành
    Mới hôm qua em dành mười điểm đó
    Giỏi không hè? Em có xứng không anh?


    Em vô tư, hồn nhiên như cánh mộng
    Nhịp nhàng bay, trải bóng sáng tinh khôi…
    Rồi thời gian dần trôi theo chuỗi sống
    Để vô tình quên bóng thắm em ơi


    Về quê nhà, lao đời vào bão lớn
    Tôi quặt què, khốn đốn cuộc mưu sinh
    Vầng trăng xưa hữu tình theo sóng gợn
    Trôi xa dần vào chốn lộng mông mênh!


    Trở lại chợ, tình cờ trưa hôm ấy
    Gặp lại em, bệnh phải ghé Cần Thơ
    Trăng năm nào, hồn mơ còn phơi phới
    Mà bây giờ tôi mới thấy ngẩn ngơ…


    Duyên đưa đẩy, kết nhau thành tình mộng
    Dưới mây sương quyện bóng nhạc lòng ngân
    Nào ngờ đâu một lần hồn tan tác
    Để mãi sầu duyên bạc, nát hồn trăng!

    Nguyễn Thành Sáng


     
  10. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (24)

    “Lang lần bước tìm thăm
    mộ người thân”


    Mắt tìm kiếm, lòng thì trăn trở
    Kiếp con người một thuở trần gian
    Chỉ như cái áng phù vân
    Lững lờ rồi để rã tan cuối trời!


    Nỗi da diết, bùi ngùi trong dạ
    Gửi tấc lòng mộ đá người thân…
    Giã từ, ánh lệ ửng loang
    Chân ma thất thểu lối mòn nghĩa trang…


    Ai ngồi đó! Khóc than thân phận?
    Bên nấm mồ trầm lặng canh khuya
    Lời như u uất, não nề
    Khiến ta cảm thấy lê thê nhịp hồn…


    Sao anh lại héo hon, buồn bã?*
    Đôi dòng châu lã chã tuôn trào
    Sự tình ra thể làm sao
    Kể cho tôi hiểu, chia nhau mối sầu!…


    Tuổi thư sinh biết bao mộng thắm
    Nghĩa sanh thành lo lắng, dưỡng nuôi
    Trọn lòng kỳ vọng nơi tôi
    Gắng công đèn sách, có thời thang mây


    Đây bất hiếu, tháng ngày lêu lổng
    Bỏ học hành, hư hỏng tấm thân
    Sa vào nghiện ngập nhiều lần
    Xót xa phụ mẫu, nát tan cuộc đời


    Quá bi thảm để rồi khoảnh khắc
    Mẹ Cha đau, nhắm mắt quy tiên
    Còn tôi xó chợ, không tiền
    Đêm kia buốt đói, xuống miền âm gian!....



    *Hồn Lang biến trẻ lại như xưa sau giấc
    mơ thấy Hồn Nương đưa tay vuốt nhăn
    trên trán, nên coi như xấp xỉ tuổi với
    ma ngồi khóc, phải gọi bằng anh.


    3/8/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...