Tập Thơ Thao Thức - Nguyễn Thành Sáng

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Nguyễn Thành Sáng, 21 Tháng tám 2016.

  1. [​IMG]

    NỖI LÒNG CỦA EM

    Anh yêu ơi! Anh đừng buồn em nữa
    Khi trăng lòng một thuở đã tan phôi
    Ta mất nhau vĩnh viễn cả cuộc đời
    Trong uất nghẹn, chơi vơi niềm hận tủi!


    Tình mộng vỡ, tháng ngày sầu thui thủi
    Ôm nỗi niềm quạnh quẽ với hờn đau
    Mang ẩn ức không hiểu cớ vì sao
    Thuyền em vội đi vào nơi hoang quạnh


    Anh ơi! Tấc lòng em luôn canh cánh
    Nhớ nhung anh, nhớ thuở mộng say vàng
    Bao đêm dài da diết ngắm mây tan
    Nghe đau khổ, phũ phàng bầu tâm sự…


    Đường gặp gỡ phải làm thân lữ thứ
    Tạm nhà người tá túc đở qua đêm
    Có ngờ đâu cuồng lũ nát đời em
    Hoa vỡ vụn, mật mềm môi khô cạn


    Không còn xứng với tình anh lai láng
    Không thể nào bày tỏ với người thương
    Nên ôm hờn, thống thiết cảnh đoạn trường
    Vùi thân phận trên đường đi vô định…


    Lưu luyến quá mộng đẹp ánh bình minh
    Khao khát gặp được người mình yêu dấu
    Cánh chim buồn lặng lẽ đậu cành ngâu
    Nỗi héo hắt, dạt dào mong anh nói


    Người lạnh lùng, hồn xưa thành đá sỏi
    Em tái tê, nhức nhói tận tâm cang
    Thật hết rồi hình ảnh một tình lang
    Đành quay gót, muôn vạn sầu ly biệt!


    Nỗi đau quá khứ!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]

    Ngỡ Ngàng Dưới Bóng Chiều

    Trời hỡi!...
    Một chuỗi dài hai mươi năm xa cách
    Đã chôn vùi hồn quách cuộc tình ai
    Lấp đá sỏi, chân đi không ngoảnh lại
    Sớm nhạt nhòa bóng tối mảnh trăng rơi!


    Bởi ẩn ức tình em nhiều nông nổi
    Dây tơ hồng vui buộc tợ phù vân
    Đoá hoa xinh rực rỡ dưới mây ngàn
    Em rứt bỏ một lần không nối tiếc


    Cánh gió xuân bao hoa hồng da diết
    Mong mơn man để tỏa ngát hương nồng
    Chẳng ngờ nay cuốn rủ giữa chiều đông
    Ngày ảm đạm, đêm trông trời hiu hắt


    Một năm trôi mang nỗi niềm buồn bã
    Chữ yêu đương đã tắt ở lòng tôi
    Trăng ái tình chỉ ngắm thoáng mà thôi
    Xi nê tối, phôi phai niềm ai oán!...


    Em Lan ơi! Cứ ngỡ em đành đoạn
    Chun rượu tình hất đổ chẳng màng chi
    Mạnh vươn tay xé nát mảnh trăng thề
    Nên đã cạn, chẳng hề vương vấn nữa


    Có ngờ đâu năm xưa em thống khổ
    Cánh hoa xuân tan nát bởi cuồng phong
    Cả chuỗi đời héo úa phủ sầu đông
    Ôm khắc khoải bên dòng sông quạnh quẽ


    Trời hôm nay dưới chiều tà bóng xế
    Phải ngỡ ngàng nhỏ lệ tiếc thương em
    Nhớ trăng xưa ánh trải sáng bên thềm
    Chợt mưa bão kéo đêm thành thảm đạm


    Sao ngày ấy chẳng cho tôi tường tận
    Để giờ đây khóc hận mối tình tan!...

    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]

    LỊM TẮT.

    Lần thứ ba em lại đến gặp tôi
    Sầu ảm đạm, không lời lên tiếng hỏi
    Trời dạ nắng lại mờ như bóng tối
    Giống chiều buồn rười rượi trải âm u!


    Em đứng đó, liễu buồn nhành héo rủ
    Bao nỗi niềm trăn trở đọng bờ mi
    Nét hoa trăng một thuở tuổi xuân thì
    Nay nhòa nhạt trôi tàn rơi cõi lặng


    Tôi băng giá, thu hồn heo hút vắng
    Sắc lạnh lùng, khô rắn đá ngàn năm
    Bóng hình ai như lạ lẫm xa xăm
    Hai cực lạnh gom nằm nơi ánh mắt


    Có lẽ hiểu lửa lòng tôi đã tắt
    Chuyến xe đời đã biệt bến ngày xưa
    Thuyền duyên mộng trên dòng sông năm cũ
    Đã trôi rồi, theo lũ một chiều mưa


    Em đứng lâu, trọn ôm hồn một thuở
    Rồi âm thầm lặng lẽ nhẹ ra đi
    Tôi chẳng buồn bóng khuất để mà chi
    Khi vết máu quặn đau còn ửng đỏ


    Em ơi em! Hằn sâu em khắc đó
    Làm sao lành, sao xóa vết bầm đây
    Em đưa tôi lên thẳng đỉnh đầu cây
    Bất chợt cắt sợi dây hồng quấn buộc


    Em tặng tôi trọn một đêm gầy guộc
    Khúc Chế Linh mở suốt trắng canh thâu
    Trói hồn tôi bằng vạn cánh ưu sầu
    Biến tim đỏ thành màu đen sậm ngắt
    Lửa yêu đương lạnh lùng nay dập tắt!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  4. [​IMG]

    (Tiếp Theo Tập Thơ Hồn Lang)

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (1)


    Dừng xem cái xác lạnh nằm im
    Mắt nhắm, thân đơ, một khối chìm
    Thanh thản rạng ngời trên nét mặt
    Từ đây chấm dứt nhịp con tim!


    Biết rõ đó là của chính ta
    Hồn thương duỗi bóng kiếm trăng ngà
    Phù vân cõi thế quay tìm lại
    Ủ ấm thâm tình vạn sắc hoa


    Để rồi da diết bầu tâm sự
    Thuở ngắm sông xanh gợn sóng cồn
    Ba buổi chập chờn muôn sắc ảnh
    Hừng đông, đứng bóng, xế hoàng hôn


    Đêm đêm thao thức đỉnh chơi vơi
    Hứng cánh đong đưa giũ ánh trời
    Lúc nhẹ êm đềm ru giấc điệp
    Khi hờn lộng chuyển, tím vành môi!...


    Cạnh giường, lão phụ, khoé mờ tuôn
    Lặng lẽ hồ thu gợn sóng buồn
    Vầng trán in hằn bao nỗi nhớ
    Năm dài thắm thiết ngắm mây sương


    Hai đứa con yêu ửng nhạt màu
    Vạn sầu phủ kín trọn niềm đau
    Nghẹn ngào, nức nở nhìn cha “ngủ”
    Từng phút dòng châu kết tụ, trào


    Một đám trẻ thơ xúm xít quanh
    Lung linh vầng sáng ánh trăng thanh
    Không gian ảm đạm trùm băng tuyết
    Từng phút đong đưa gió lảy cành…


    Hết rồi! Ngắn ngủi bóng thời gian
    Một thuở hồn Lang vượt cõi tầng
    Tìm bóng thâm tình ôm ấp mãi
    Giờ đây từ giã, gởi người thân!


    7/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]

    ƯỚC VỌNG SAU CÙNG

    Anh yêu ơi! Cứ ngỡ suốt cuộc đời
    Con nước chảy qua bờ không trở lại
    Tập trang thơ ủ ê, đầy nhức nhói
    Sẽ nỉ non, rười rượi đến tận cùng!...


    Em cô độc nỗi lòng ôm xưa mộng
    Cố phôi phai nơi cảnh vắng chiều thu
    Thả hồn mình vào mộng mị nhàn du
    Tìm gặp gỡ được ai nơi chốn ấy


    Cho con tim buộc nỗi niềm tê tái
    Phải tím bầm, khô khốc tháng năm đưa
    Được thắm lại, ngân nga tình vạn thuở
    Của ngày nào ánh tỏ cuốn hương mơ!


    Nhưng anh ơi! Đêm đen phủ bốn mùa
    Luôn che lấp cây sầu từ dạo gãy
    Khung trời đau em chưa từng được thấy
    Chỉ héo hon siết lại bóng thời gian…


    Chiều hôm nay gặp lại ảnh hình lang
    Nghe xúc động, bàng hoàng trong nỗi nghẹn
    Bầu mộng ái ngày xưa vần vũ quyện
    Em khát khao trong vòng ngực anh yêu


    Chợt tỉnh ra giờ cũng đã xế chiều
    Con thuyền cũ buồn hiu trên dòng sẩm
    Thuở nào chèo đưa hồn vào mộng thắm
    Đã vỡ toang, trôi giạt, khuất sông xanh…


    Anh Sáng ơi! Em nhớ mảnh trăng thanh
    Nhớ kỷ niệm dấu yêu cùng anh mãi
    Một linh hồn trọn đời ôm quằn quại
    Mong tình tàn sống lại kiếp lai sinh!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (2)

    Mình ơi! Lặng lẽ đứng nhìn em
    Nức nở, nghẹn ngào quyện trái tim
    Tóc trắng phủ dầy, thêm điểm trắng
    Từ nay giá lạnh cuốn màn đêm!


    Anh vuốt tóc em, tóc chẳng lay
    Vì giờ đã biến, mất bàn tay
    Yêu thương da diết tình phu phụ
    Ảo ảnh làm sao thực tỏ bày


    Đành buồn, xa xót ngắm hồn đau
    Từ thuở nhung xanh đến bạc đầu
    Phận vợ, trọn lòng, vui bổn phận
    Thăng trầm, sướng khổ vẫn cùng nhau


    Anh nhớ năm xưa, lúc thiếu thời
    Bên đường, nhìn thấy sắc hoa khôi
    Con tim xao xuyến ngân từng nhịp
    Thôi thúc làm quen… ấy để rồi!


    Trông trời sụp tối…đón người thương
    Hai chiếc kề nhau đến tận trường
    Em học, anh chờ, xe dạo phố
    Lâng lâng dào dạt cánh ngàn phương


    Bởi mang hồn bướm ngưỡng thời gian
    Gió mát, trăng thanh, lượn nhánh cành
    Êm ả, nhẹ nhàng, thu ghé đậu
    Đong đưa, rung lắc vụt bay nhanh


    Chỉ tơ vướng víu, mở không thông
    Thuyền nhẹ rời đi, ngược bến dòng
    Xa cách từ đây, tình mới nở
    Đón đưa, ấp ủ….trả về đông!


    8/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]

    SẦU TIỄN BIỆT

    Ôi chẳng ngờ! Lại có buổi chiều nay
    Phút tao ngộ tràn đầy cơn xúc động
    Đoá hoa hồng cùng tôi thời trải bóng
    Dưới trăng thanh lồng lộng gió hương say!


    Hai mươi năm đã chết hiện về đây
    Đang sùi sụt, u hoài trôi suối lệ
    Em đau thương, em quại quằn kể lể
    Chuyện ly tan, tơi tả mảnh hồn xinh


    Lịm đời theo vất vả cuốn thân mình
    Tim rụm rúm, hằn in, ôm kỷ niệm
    Mang hình hài sậy khô phơi sắc tím
    Giữa hai mùa nắng cháy với thu đông!


    Mộng tình xưa vương vấn thả trôi dòng
    Nhìn con nước chuỗi ròng phơi sắc sẩm
    Cặp mờ nhạt đưa xa về chốn thẳm
    Quấn thu sầu héo hắt thả thời gian…


    Em Lan ơi! Em của ánh trăng xanh
    Thuở năm xưa bao lần làm xao xuyến
    Trái hồn tôi ngân nga rồi kết quyện
    Cùng ai kia êm ả dưới mây ngàn


    Thế mà nay đá nát phủ mơ tan
    Nỗi thống thiết, võ vàng đeo buồn bã
    Đôi suối biếc ngày xưa rơi lã chã
    Giọt sương tàn nhòe nhoẹt khắp vành mi…


    Muốn ôm em chấp lại cánh hồn phi
    Lại chợt nhớ đường đi giờ đã cụt
    Gió xoay vần chuyển mình trong giây phút
    Nghẹn tạ từ tiễn biệt mảnh trăng xưa!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  8. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (3)
    Hồn Lang buồn hồi tưởng…

    Rồi từ đó dòng sông ly biệt
    Hai nẻo đường chạnh khuyết vầng trăng
    Hoa tình chớm nở thời gian
    Sớm khô rã rụng, tan dần tháng năm!


    Anh quay gót, âm thầm khuất bóng
    Quên chuỗi ngày nắng ấm vườn hoa
    Giờ đây duỗi cánh bay xa
    Cầu ao, bến nước để mà phôi phai


    Có những lúc u hoài điệu nhạc
    Và bao lần bàng bạc mây sương
    Nửa hồn vọng tưởng ngàn phương
    Nửa hồn lãng đãng bên đường mộng mơ


    Muôn sắc thắm dọc bờ ửng ánh
    Vạn tiếng đàn lay cánh hồn bay
    Khi dừng nốc chén men say
    Khi trầm lặng ngắm, ngất ngây nỗi niềm!


    Đường biển mộng lặn chìm sóng nước
    Khối mịt mờ phủ bước chân đi
    Năm xưa uống giọt trăng thề
    Giờ đây lặng lẽ đường về thủi thui…


    Thuở gió bụi, một thời quen biết
    Mảnh tơ lòng tha thiết Lan trao
    Dẫn chân chầm chậm lên cầu
    Qua bên vườn vắng tìm câu hẹn thề


    Nào hay đâu ủ ê, héo hắt
    Bánh phũ phàng nghiền nát hồn thương
    Anh thì khắc khoải mây sương
    Còn Lan đau khổ, đoạn trường đời Lan!...


    9/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
  9. [​IMG]

    TÌNH MỘNG

    Hồn yêu ơi! Thắm thoát đã hai mùa
    Trăng tình ái nhẹ đưa ta vào mộng
    Giữa không gian bốn bề giăng gió lộng
    Dãy mây ngàn trải bóng tận xa xôi!


    Từng đêm mơ dào dạt uống trăng soi
    Tim ngân nhịp, điệp lời thương, nỗi nhớ
    Bao lưu luyến, hướng khung trời diệu vợi
    Gửi tấc lòng thắm thiết đến trăng sương


    Có những chiều thả bóng phủ bên đường
    Nghe thao thức, vọng đưa thời gặp gỡ
    Đêm u ám, chập chờn lay ánh tỏ
    Em thẫn thờ, vò võ dưới thu phong


    Anh thuở chìm tuyết trắng ướp hồn đông
    Quấn băng giá, hắt hiu, nhìn chốn lạ
    Hai bóng ảnh cùng một dòng tơi tả
    Khúc tiêu buồn rỉ rả gió đong đưa!


    Trăng soi vầng lóng lánh ánh ngàn xưa
    Ngân rung cảm dẫn ta về bến mộng
    Chiều tắt nắng, âm vang xa đồng vọng
    Tiếng mình ơi! Xúc động! kéo về tim


    Say men tình lâng lâng niềm xao xuyến
    Rượu hồng đào cạn chén dưới đêm sâu
    Tìm phai phôi u ẩn cuộc bể dâu
    Sưởi ấm lửa tan đêm dài lạnh lẽo


    Hồn thương hỡi! Có phải xưa gọi réo
    Tiếng cung đàn hai nẻo rã ly tan
    Cuốn mảnh sầu tê tái nhớ tình trăng
    Được tỉnh giấc, trôi dần về thiên kỷ!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  10. [​IMG]

    Hồn Lang Trở Về Âm Giới (4)
    “Lặng lẽ hồn ma nhìn vợ
    và thổn thức”


    Ôm một khối tình tan thui thủi
    Thêm cảnh đời bóng tối phủ vây
    Lạnh tàn quấn xám áng mây
    Khung trời ảm đạm, đó đây vật vờ!


    Anh lặng lẽ bên bờ hiu quạnh
    Cả nỗi niềm canh cánh sầu đau
    Vườn xuân thơ mộng ngày nào
    Bây giờ khép cửa, gió gào nhớ hoa


    Rồi tất cả hoá ra dĩ vãng
    Điệp khúc vàng ngày tháng yêu đương
    Đọng thành chuỗi ánh sương buồn
    Phơi trên lá cỏ, tím đường chiều thu


    Tim giá lạnh thả hồ băng tuyết
    Tấc lòng trao tha thiết hôm nao
    Ửng lên một ánh lệ trào
    Rơi nhanh vài giọt, tan vào hư không!


    Từ dạo đó trên dòng sông chảy
    Thuyền xuôi chèo, bỏ lại không gian
    Phôi phai tìm nẻo thênh thang
    Khép trang nhật ký phũ phàng chiều qua


    Thắm thoát trôi, trăng tà nhạt ánh
    Góc hiên mờ cuốn cánh tình yêu
    Đêm thanh đàn khảy bao nhiêu
    Nay niêm phong kín tiếng diều lộng bay…


    Chợt buổi sáng, nhìn ai ghé chợ
    Em đây rồi! Một thuở đan, mơ
    Năm kia gió giật bất ngờ
    Giờ sao cảm thấy ngẩn ngơ mắt hồn!


    10/7/2016
    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...