1. Đồng điệu Những bức tường gạch đỏ Giàn trường xuân xanh rờn Em, anh. 2. Choáng ngợp sen cuối hạ Đường hầm xuyên trong lòng núi Toà nhà tắm trần dưới trời Em hiện ra giữa hai vạt ki mô nô trắng. 3. Bồng bột Nắng hong cháy mây cao ngày qua Mưa lơi tơi ban sớm Em đợi cửa anh nói lời xin lỗi muộn. 4. Xao xuyến Tàu điện lao đi cướp 350 kim giờ Thang máy đến tầng 43 trong chớp mắt Nửa đời gặp em, anh đỏ mặt. 5. Thôi yêu Anh cúi mắt nhìn hàng đá lát Em ngẩng đầu tìm toà tháp cong Bên đường ông cụ già tâm thần đang khóc.
Xanh xưa Tg: Anh Huy Chẳng chắc điều gì đâu Đã cùng vô vàn yêu Rồi mùa như ngàn lau Rồi nhớ thương bạc phau Đã triệu ngày mây xanh Đã vạn ngày yêu anh Bỗng phai rồi thiên thanh Buồn thương trôi vòng quanh!
Mưa đêm Nếu một ngày anh thôi yêu em Mang ban mai thêu vào áo cũ Dấu yêu xưa chín thành tơ lụa Dịu dàng dịu dàng ơi ngày xanh Nếu một ngày người ta phong thanh Đã phôi pha tình ta thuở ấy Đem mật ngọt tình anh lửa cháy Rộn đường hoa ong bay giăng giăng Cõi tạm này tình em tình anh Ẩn hay hiện vẫn tràn ngấn bể Ta gần xa vui buồn như thể Nắng ngang trời soi mưa long lanh. Anh Huy
Hết một ngày buồn, ru em! Anh Huy Nơi xôn xao hồng tía Xin khép cửa thư phòng Lỡ cát bay vào mắt Ta khóc thành mất công Ở nơi bầu trời thấp Em ngẩng cao làm gì Vỡ đầu thật vô nghĩa Ta nghiêng nghiêng mà đi Ở nơi nhiều hãnh tiến Cái tôi phồng như phao Chân thành ta giữ lấy Giữa con tim đặt vào Lụa là giờ thì sẵn Hoá trang công nghệ cao Em xinh không toan tính Thẹn thùng sen đoá trao Đúng sai hay và dở Sự thật ba bẩy đường Em có nghe xao xuyến Nho nhỏ vầng xanh dương?
Tháng Tám sắp về Anh Huy Ta khoan đã mấy tầng loạn lạc Qua gạo châu củi quế cơ hàn Khi lộ sáng tay rời khoan tày mũi Dưới địa tầng trống rỗng những tan hoang Ta đã từng tin tháng Tám diệt gian tham Phận gieo cấy sẽ đến mùa thu hạt Ta từng tin mỗi ngày chim đến hát Thơ theo mùa khi thơ chín cùng ta Mỗi mặt người ta từng ngỡ như hoa Khi cay đắng đã thay bằng mật ngọt Khi mặt trời theo bầy ong đến rót Vạn cung trầm rồi hứa trả bài ca Ta ngỡ cho mình ta ngỡ cho ta Những mộng mị khi qua thời trẻ nhỏ Chuyện phụ lòng thế gian thì đã cũ Hối trả mình và hối những ngày xa.
BỪNG THỨC Anh Huy Ta không biết vì sao Mỏi mòn trong gang tấc Giữa mơ và hiện thực Những khát khao biến màu Những tưởng đã đen nâu Như nỗi buồn đất ngủ Vừng dương vừa nhóm lửa Bừng thức giấc mơ con Vươn về miền hạnh phúc!
Giao mùa - Anh Huy Gặp nhau độ ấy xuân vừa Bằng lăng thơ dại còn chưa tím gì Con đường chưa bén chân đi Màu rơi phượng vĩ khác gì lửa nhen Thoắt mà đã cạn làn sen Ngó tơ còn đó nhưng em đi rồi Dài lâu góc bể chân trời Bóng thiên di với kiếp người thoắt qua Bây giờ ở cuối ngày hoa Xoè tay ta giữ lụa là sắc hương Ngoái nhìn mắt lệ mà thương Gói vào vàng đá vô thường mùa đi.
Trước giờ dạy thơ ca kháng chiến - Anh Huy Cô đồng sắp nhập chân linh Đem tàn hơi nối chữ tình riêng chung Giá mình như thể người dưng Giá từ độ ấy ta đừng tin nhau Gió đông làm úa buồng cau Đất xơ xác ốm lá trầu mồ côi Không còn nhiều nữa trùng khơi Đã xa xôi lắm chân trời buồm loang Chiếc ao ở giữa ngôi làng Trọn đời đong những nhỡ nhàng tình phai.
Thì thôi - Anh Huy Dẫu than Bụt chẳng hiện ra Thì thôi ta cứ ngầy ngà sống thôi Trên đầu một thoáng mây trôi Dưới này ta hạt bụi rơi bên đường Xoè tay hứng lấy vô thường Mang thân xoay xoả khôn lường bẻ bai Lần hồi năm tháng hôm mai Thì thôi ta ở, chi nài thiệt hơn.
Biển vắng Anh Huy Sóng bạc đầu vồn vã từ khơi xa Phù sa mặn ngầu đỏ bờ cát trắng Hàng dương réo vi vu hờn theo gió Phượng nghiêng cành khắc khoải lỡ mùa hoa Từ thuở em đi phố biển buồn vắng lặng Cơn mưa chiều không làm ai mê mải Mây giăng trời xám cả hoàng hôn biển Mai em về có kịp ánh bình minh.