Tập thơ: Cơn gió lạ Tác giả: Hạ Mẫn Phần 1: Bình minh trên biển * * * * Anh có nghe tiếng gió thổi ào ào Nghe sóng biển vỗ về bờ cát trắng Nghe thổn thức lòng em đang vẫy gọi Một tiếng thương không nói nổi thành lời.. Em vẫn luôn là một cô gái nhỏ Vẫn yêu đời và thích hát tình ca Vẫn mãi âm thầm và luôn lặng lẽ Bước chân em nối bóng bước chân anh Dẫu đêm về màn sương bao phủ Vẫn mỏm đá dài mặc gió đùa khăn Ngước lên nhìn ánh trăng xa khuất Trên mặt biển bóng hồng ngó lên. Bình minh rạng rỡ trời Đông Lòng em thổn thức ngóng trông tin người Trong tim em vẫn nụ cười Của anh ngày ấy lòng người xuyến xao. (Còn tiếp) Thắc mắc góp ý tại: Các tác phẩm của Hạ Mẫn
Phần 2: Sầu Gió thổi vào đâu mà buốt giá Tim ai tê tái nỗi đau này Thương người không kể tình ngang trái Xót cõi lòng này mấy ai hay? Gió phớt nhẹ nhưng dạ bi ai Cồn cào ruột gan mấy nỗi sầu Ai về đất lạ ngày xưa ấy Chiếu manh này ai ngồi sớm nao? Lòng phảng phất ngàn dãy ngậm ngùi Nỗi nhớ nhung xót từng cơn phủ Trăng ngàn dặm xa xôi theo tới Thắp bên người dưới bóng mây tan. Hoa oải hương lưu đầy nỗi bận Lá rung rinh trĩu nặng nỗi buồn Suối róc rách sầu lệ thanh vãn Mắt ai sầu bụa hóa hư không.
Phần 3: Long lanh Trời chiều oi ả Những nắng xuân xanh át nắng vàng Ngọc sáng lung linh bừng lên từng đóa nhỏ Thường xuân xanh những tường vôi trắng xóa Gợn heo may nhẹ gió đưa ngang Dưới tầng mây thấp thoáng những giọt sương Lấp lánh chân ai mấy lối mòn Phía trước rừng hoa ngàn đóa nở Hương dịu nhẹ đưa thoảng từng phút sang ngang Mưa trôi rồi Trôi mãi tới ngàn xa Gặp tình yêu thấm nhuần trong lòng đá Tình bay đi theo hàng ngàn nỗi nhớ Mưa đượm buồn khắc lệ bao nay. Long lanh quá Những hàng sao bay bay Những tia nắng rực trên đỉnh núi Đời đẹp vậy sao sầu với bận Chóng chánh lòng từng đợt thanh xuân Như ngàn hoa đang đợi ngàn sương Thắm sớm mai khi người tỉnh giấc Ta nhìn nhau vui thắm một màu.
Phần 4: Biển mặn Nơi sinh thành Biển cả bao la, bờ cát vàng óng ả Gió ngàn lướt nhẹ vào mỗi sớm Mặn mà nồng đượm chất quê hương Con thuyền dương dạt vào chốn đảo xa Nơi đất mẹ trải dài từng ngọn Nơi dân đạm, sinh bình, tâm chung thủy Có nơi nào giàu có được bằng đây? Triều thủy mỗi độ vượt tầng mây Sóng trước xô, sóng sau đã ập tới Bao rộn rã mà lòng ta chới với Bao hiểm nguy cũng sẽ vượt qua thôi Thuyền lật mỗi hướng một manh Anh em chèo lái kì kèo cùng Diêm lão Biển dâng cao vùi chôn làng khói Ta lên rừng núp dưới bóng mẹ Âu Cơ Đã bao năm gìn giữ mái tranh xưa Ta anh dũng xứng anh hùng biển cả Bình minh lên, hoàng hôn lặn biển Ta bên nhau thưởng chất mặn mà Biển tuy mặn Nhưng thấm nhuần tim con khó phai nhòa Mặn nồng quá ai đi xa có nhớ Ngày nao vẫy vùng nơi biển cả xa xôi.
Phần 5: Lặng Đêm nay một mình Lặng nhìn chiếc lá đáp nhẹ bên cửa sổ Nhìn dòng người xô bồ bên phố thị Đèn lập lòe muôn sắc gợi không gian Trong tấp nập nhìn thấy cả bầu trời Thật nhỏ bé và vô vị nhất trần gian Người qua người tới mấy ai dừng bước Lạnh lùng thờ ơ nắng tắt đêm phai Sau phố nhỏ góc bình yên phẳng lặng Sẽ có muôn vàn bức tranh kì diệu Tiếng nô đùa bọn trẻ náo nức Đôi tình nhân tay nắm hoa cười Tương tư mình nỗi âu sầu mình ta!
Phần 6: Đau Phố nhỏ lặng lẽ buồn bên mưa Từng giọt lê thê thấm mắt ai còn đọng Từng bước dài này khôn điểm đến Ngập ngừng vội vã giữa phố đông người qua Ngã tư đường đây những ngã rẽ Biết đi đâu hợp bóng ai sầu Mưa từng hạt mà lòng nặng trĩu Đánh thẳng tim ai nỗi nhớ tái tê Không một thanh âm quan tâm hay nhắn gửi Người hờ hững ta lại hữu tình Thiệt hơn đong lại từng dòng nhớ Biết nỗi đau này ai xót ai?
Phần 7: Đổi thay Ngày dài trôi mãi Những âm thanh nhộn nhịp vẫn chưa dứt Thương, danh bề bộn những chuyến hàng Cô lái đò vẫn miệt mài cùng ghềnh thác Nào có ai mệt mỏi ghé dừng chân? Nhớ mỗi độ xuân về hôm nao Gần xa tuy bộn bề tấp nập nhưng rộn rã Hỏi thăm nhau chuyện cũ lấy dăm câu Đò ngang dọc đông người qua lại Đôi chút nghệ văn ví mấy trò Nay hoài niệm ngoảnh lại ngày ấy Sao nơi này gần thế mà xa.
Phần 8: Bình yên Mỗi sớm mai thức dậy Muôn chim ríu rít cành mai sau hè Ngàn hoa thắm nở từng nụ hồng đội nắng Lá xanh mơn mởn rì rào cùng gió mát Ai đứng một mình chờ đợi ai Tâm em bỗng lạ thường bình yên Thổn thức đâu đây những chiều lam khói Người nắm tay dắt qua từng ngõ cuối Hàng tre xóm nhỏ chứng kiến cười Mây núi sông xanh cuộn từng đám Như khảm vào nhau mối tình sầu Sông hẹp rộng nhưng còn có bến Tình đợi chờ bến mãi đò đâu? Ước muốn ngắm bình minh mỗi sớm sương phủ Hình với bóng tối ngày chăm nhà nhỏ Ta có nhau tựa trăng vàng bóng dạ Tựa mây trời nao sẽ rời nhau?
Phần 9: Anh ở đâu? Nay trăng rằm bóng rợp chiếu muôn nơi Xóm nhỏ gần xa vui ánh cười Trung thu về tới cổng đình trước ngõ Gõ cửa nhà nhà cùng xuống chơi Không gian nhộn nhịp quanh ánh vàng Nhà ai ngũ quả sum vầy con cháu Em nhìn ngắm một bầu trời phẳng lặng Chẳng thấy anh về đón hương rằm Đêm đã mờ trăng dần khuất bóng Em lẻ loi ngồi đó nhẩm từng canh Sương đêm lạnh lẽo mình em thấu Biết nhớ nhung này lúc nào vơi? Anh có nghe tiếng tim em gọi từng cơn Lạnh lẽo da ai thấu cả đáy lòng Anh vô tư hay cứ mãi vô tình Ở nơi nào khuất giấu bóng hình anh?
Phần 10: Tình vơi Còn nhớ buổi chiều ấy gió đìu hiu Phảng phất quanh ta bản nắng vàng Đàn khúc ca giao mùa và tình cuối Xao xuyến tâm hồn nàng bản bên Ngỡ phút ban đầu mặn nồng yêu Nay tích tắc đồng hồ từng phút Lòng ai thay hay tình ai đổi Mải miết đi tìm vầng sáng lạ Chỉ mình nàng bi thương miệt mài với kỉ niệm Cố níu lại những tháng ngày bình yên Lệ long lanh lăn dài từ khóe mắt Cảnh tỉnh nhận ra điều làm lòng đau thắt Ôi tình vơi, vơi tự lúc nào?