Tiểu Thuyết Tặng Em Tình Sầu - Annie Dinh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Annie Dinh, 7 Tháng mười một 2021.

  1. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    TẶNG EM TÌNH SẦU

    Thể loại: Tiểu thuyết, Truyện, Tình cảm gia đình, Hiện đại, Ngọt ngào, Gương vỡ lại lành

    Tác giả: Annie Dinh

    Số chương: 51

    Giới thiệu:

    Làm gì khi biết người phụ nữ mình vừa mới ly hôn là người mình vẫn còn yêu sâu đậm? Chỉ vì một phút giây thiếu tỉnh táo đã hành động dại dột. Nên làm thế nào để theo đuổi lại người ta?

    Đối thủ nham hiểm từ trên trời rơi xuống, ngày ngày tấn công người phụ nữ mình yêu quý. Bản thân mình không có tư cách giành lại người ta nhưng xúi giục con gái phản động chắc chẳng có lỗi với nhân sinh đâu phải không?

    Mà suy nghĩ nhiều làm gì, còn yêu thì ngại gì thủ đoạn. Cứ kết hợp với con gái giành lại người mình yêu quý thôi.

    Mặt mũi, lòng tự tôn có quan trọng không? Có quan trọng bằng sinh mệnh của mình không?

    Sinh mệnh của anh đang ở trong tay người anh yêu quý, nên giành cô ấy lại cho riêng anh là điều hiển nhiên.


    [​IMG]

    MỤC LỤC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 1. Tiễn biệt

    Chương 2. Trì hoãn ly hôn

    Chương 3. Bữa cơm gia đình

    Chương 4. Một nhà ba người

    Chương 5. Người tình của chồng

    Chương 6. Nỗi cô đơn trong lòng

    Chương 7. Mẹ chồng độc đáo

    Chương 8. Suy nghĩ bằng nửa thân dưới

    Chương 9. Kỷ niệm xưa lại ùa về

    Chương 10. Ký đơn ly hôn

    Chương 11. Hối tiếc

    Chương 12. Ra tòa

    Chương 13. Tình địch từ trên trời rơi xuống

    Chương 14. Giáng sinh xưa

    Chương 15. Người phụ nữ mưu mô

    Chương 16. Trai già bảo vệ người thương

    Chương 17. Trai già bị hành xác

    Chương 18. Cô giáo chủ nhiệm

    Chương 19. Đùn đẩy trách nhiệm

    Chương 20. Ông cậu bá đạo

    Chương 21. Thăm nhà cô giáo

    Chương 22. Con dâu cũ

    Chương 23. Gặp lại vợ trước

    Chương 24. Tình người ấm lạnh

    Chương 25. Sự lương thiện của dâu trước

    Chương 26. Mẹ chồng, con dâu trước hài hòa

    Chương 27. Tình địch ve vãn ngay trước mũi

    Chương 28. Mong vợ trước giúp đỡ

    Chương 29. Tham vọng của phụ nữ

    Chương 30. Bài học trên đường đời

    Chương 31. Ve vãn

    Chương 32. Cố nhân

    Chương 33. Không thể mất bạn già

    Chương 34. Con gái yêu

    Chương 35. Vở kịch tình yêu

    Chương 36. Tâm tư của cha và con gái

    Chương 37. Tình địch đến tận nhà khiêu chiến

    Chương 38. Những người cùng chiến tuyến

    Chương 39. Được ôm người thương

    Chương 40. Tình địch ra chiêu

    Chương 41. Hối tiếc muộn màng

    Chương 42. Không mong tái hợp

    Chương 43. Mệt mỏi vì bị đeo đuổi

    Chương 44. Không muốn tái giá

    Chương 45. Bị chuốc rượu

    Chương 46. Say rượu loạn tính

    Chương 47. Ba sẽ không để mất mẹ

    Chương 48. Mang thai

    Chương 49. Làm lại từ đầu được không em?

    Chương 50. Gia đình hạnh phúc

    Chương 51. Kết thúc viên mãn

     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 1. Tiễn biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sảnh chờ của sân bay Tân Sơn Nhất đông nghẹt người đưa, kẻ đón. Đứng trong dòng người hối hả đó, người ta bắt gặp hình ảnh một đôi vợ chồng cũng đang bịn rịn tiễn đứa con gái khoảng mười ba, mười bốn tuổi sang nước ngoài du học. Người phụ nữ ôm cô bé khóc ngất, dường như không hề muốn có cuộc chia ly này. Chị ghì chặt con bé vào lòng, cất giọng yêu thương:

    "Qua đó với dì, con phải cố gắng ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ nhé!" Tiếng chị nấc nghẹn, nghe vào tai thật thê lương, dường như không hề muốn rời xa con gái bé bỏng của mình.

    Cô bé cũng ôm mẹ thật chặt, vùi đầu vào lòng chị. Dù vẫn còn trẻ con nhưng có lẽ mang gen trội của ba nên chiều cao gần như muốn bằng chị. Nếu không nhìn mặt, người ta cứ ngỡ đó là hai chị em.

    Tường Vân ôm cổ mẹ nũng nịu: "Mẹ ở lại ráng giữ gìn sức khỏe. Mẹ đừng nhớ con nhiều. Khi nào con được nghỉ hè sẽ về thăm mẹ."

    Tiếp đến cô bé lại quay sang níu tay ba, dặn dò không dứt: "Ba nhớ chăm sóc mẹ giúp con. Không có con ở nhà, hai người phải yêu thương và lo lắng cho nhau nhiều hơn nữa đó. Còn nữa, mẹ rất sợ ngủ một mình. Mai mốt ba đừng trực đêm nhiều nữa nha ba. Ở nhà buổi tối không có ai ngủ cùng mẹ, mẹ sẽ không ngủ được. Ba nhớ nha ba."

    Cô bé phụng phịu: "Ba cũng không được ăn hiếp mẹ yêu của con. Nếu con biết ba làm mẹ khóc, con sẽ nghỉ chơi ba ra, không yêu ba nữa đâu."

    Cô nhóc nói rồi nắm tay ba đặt lên tay mẹ. Quang cảnh hối hả, vội vàng và bận rộn với giây phút chia xa, cô bé không cảm nhận được bầu không khí gượng ép giữa ba mẹ mình. Khi cô bé đặt tay ba lên tay mẹ, chị run lên theo phản xạ có điều kiện.

    Đã từ rất lâu rồi, vợ chồng họ chỉ sống với nhau như hai người bạn. Thật sự cũng chẳng được thân như hai người bạn. Họ chỉ duy trì hình ảnh đôi vợ chồng gương mẫu giả tạo vì đứa con gái bé bỏng mà thôi.

    Xét cho cùng Tường Vân vẫn còn may mắn vì ba mẹ thật sự thương yêu và nâng niu. Để duy trì một gia đình hoàn thiện cho cô bé, chị và anh đã cố gắng chịu đựng lẫn nhau nhiều năm trôi qua. Cuộc sống của hai người là sự đồng sàn, dị mộng. Hai người bọn họ chỉ cùng chung dưới một mái nhà và mọi thứ khác đều riêng biệt. Người ngoài nhìn vào vẫn thấy hình ảnh một gia đình hạnh phúc, ba mẹ thành đạt, con cái giỏi giang, chỉ có chị và anh biết hai người đã phải gồng mình thế nào để giữ bình yên cho con.

    Và ngay tại lúc này đây, họ cũng ráng thể hiện hình ảnh một cặp vợ chồng bịn rịn, chẳng nỡ rời xa đứa con gái bé bỏng của mình. Đặc biệt là chị, chị không biết rồi mình có chịu đựng được nỗi nhớ con trong những năm tháng sắp tới hay không. Cho đến bây giờ, Tường Vân là tất cả đối với chị. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, niềm vui của chị tất cả là từ đứa con này.

    Năm tháng đã qua chỉ là những chuỗi ký ức buồn. Tất cả tâm tư tình cảm chị đều dồn hết cho con gái. Chị và chồng như hai con người đang ở trọ cùng nhau, mà không phải, nên nói là chị đang ở trọ nhà anh.

    Cưới nhau từ tình yêu, năm năm đầu họ đã từng hạnh phúc. Rồi những năm sau đó, cuộc sống khó khăn, cơm áo gạo tiền đã cướp đi sự lãng mạn của anh. Cho dù chị vẫn như ngày nào, vẫn là một người phụ nữ hết lòng vì chồng con, chịu thương chịu khó, nhưng anh đã không còn đủ bao dung và kiên nhẫn để cảm nhận được những đức tính tốt đẹp của chị nữa. Anh cũng dần quên tình yêu sâu đậm và những kỷ niệm êm đềm, đẹp đẽ ngày xưa của hai người

    Áp lực cuộc sống, kinh tế gia đình, học nâng cao chuyên môn, rồi những chuỗi ngày bận rộn quay cuồng với công việc ở bệnh viện, khiến anh vô cùng mệt mỏi, không còn những lời yêu thương hay nhẹ nhàng với vợ, cũng không còn trân trọng những giây phút quý giá bên vợ con.

    Lòng kiên nhẫn của anh bị bào mòn từ những khó khăn của cuộc sống. Anh luôn tỏ thái độ trong khi chị chẳng lầm lỗi gì với anh. Dần dần chị tự chui vào vỏ ốc của mình, sống lặng lẽ với con, không còn nhu cầu chia sẻ với chồng.

    Anh vẫn về nhà sau giờ tan sở nhưng luôn cảm thấy ngột ngạt với không khí gia đình. Sau đó, như quy luật của cuộc sống, người đàn ông này đã tìm thấy niềm vui mới bên cạnh người nữ y tá đồng nghiệp trẻ trung hơn, chiều chuộng và thần tượng anh, khác xa với người vợ câm lặng như chiếc bóng bên chồng.

    Điều may mắn anh vẫn xem đứa con gái là điều quý giá nhất ông trời đã ban tặng cho anh, thế nên anh vẫn chưa phá vỡ gia đình. Sự rạn nứt ban đầu chỉ là những khoảng lặng, sau đó là sự lạnh nhạt dần của anh, và rồi hình thành nên khoảng cách mênh mông của hai người như hiện tại.

    Vì thương con gái, hai vợ chồng đã thỏa thuận với nhau sẽ duy trì cho con một cuộc sống có đầy đủ cả cha lẫn mẹ. Chờ cho đến khi Tường Vân sang nước ngoài du học, anh chị sẽ kết thúc cuộc hôn nhân nhạt nhẽo này.

    Giờ đây, thời điểm đó đã đến, và sớm họ sẽ chẳng còn là gì của nhau. Anh sẽ được ở cạnh người phụ nữ anh yêu, chị cũng sẽ trở lại là chính mình. Họ sẽ tách ra như hai người xa lạ.

    "Chị đừng khóc nữa. Nếu nhớ con bé, chị có thể sang thăm bất kỳ lúc nào." Em gái Tường Linh khuyên nhủ chị. Cô biết rằng con gái là tất cả đối với chị. Những năm tháng đã qua, chị gắng gượng đến giây phút này cũng là nhờ con bé.

    Giờ đây, niềm vui duy nhất của chị cũng sắp sửa rời xa, quả thật Tường Linh có thể hiểu lòng chị không nỡ thế nào. Nếu không vì tương lai của con bé, có lẽ chị không đành lòng để nó ra đi.

    Cuộc đời chị cho đến giờ phút này có thể nói chẳng còn gì quý giá. Cha mẹ đã qua đời, em gái lại định cư cùng chồng ở nơi xa dịu vợi. Đứa con gái duy nhất cũng sắp sửa ra đi, bỏ lại chị với nỗi cô đơn cùng cực. Sẽ không còn người thân nào ở bên cạnh chị nữa.

    Tài sản của chị cũng chẳng còn gì. Những năm tháng hôn nhân đó, chị đã dành cả thanh xuân và tiền bạc cho gia đình. Giờ đây đổi lại chỉ là trắng tay. Tuổi thanh xuân cũng đã bị vùi chôn trong dĩ vãng đau thương.

    Cho nên Tường Linh nghĩ rằng, phụ nữ đừng nên giống chị Tường Lam của cô. Sao phải hy sinh cả cuộc đời cho hôn nhân, để đổi lấy sự phản bội? Hai phần ba đoạn đường đời của chị rõ ràng chỉ là nước mắt và khổ đau. Nếu Tường Linh là chị, cô sẽ không ngu ngốc duy trì cuộc hôn nhân bất hạnh này. Nhưng ai bảo cô có bà chị quá hiền lành. Cô dám cược rằng nếu thời gian quay lại, chị Tường Lam sẽ vẫn lựa chọn người đàn ông này, và vẫn sẽ dành cả cuộc đời cho anh ta.

    Khi cuộc sống còn khó khăn, người đàn ông này vẫn là chồng của chị. Và giờ đây, sau khi đã thành đạt, cuộc sống trưởng giả hơn, anh lại sắp sửa là chồng của người khác. Còn gì mỉa mai và bi đát hơn hoàn cảnh của chị gái cô?

    Tuy nhiên, với người phụ nữ khác có lẽ họ sẽ hận và dằn vặt nhưng với chị gái của cô, một người phụ nữ hiền lành đôi lúc khiến thần tiên cũng phải nổi giận. Chị đã chấp nhận buông tay, chẳng một lời trách móc hay thù hận.

    "Nhờ em chăm Tường Vân giúp chị. Hãy coi nó như con em mà đối đãi. Nếu con bé không nghe lời hoặc ham chơi, em cứ mắng cho chị, nhưng hãy vị tha với nó." Tường Lam khóc nghẹn ngào, giao con gái cho Tường Linh.

    "Chị nói gì thế? Con bé là cháu ruột của em, nó gọi em bằng dì, vẫn còn cần chị nhờ em sao? Hai vợ chồng em không có con gái, em sẽ xem bé Vân như con ruột mà đối đãi. Chị hãy yên tâm, ở đây một mình phải lo cho bản thân. Từ giờ em cầu xin chị, hãy yêu bản thân mình một chút." Tường Linh lau nước mắt cho chị gái.

    Cô không muốn đá động đến anh rể hờ. Đối với cô người đàn ông này sớm sẽ chẳng còn mối quan hệ ràng buộc nào nữa với chị gái, rồi cô cũng trở thành xa lạ với anh ta thôi. Anh ta rồi sẽ có gia đình mới, chỉ tội nghiệp chị Tường Lam của cô.

    Dường như anh cũng cảm nhận được địch ý của người em vợ hờ này nhưng bây giờ với anh, cô cũng chẳng quan trọng. Đến người vợ mười lăm năm chung nhà mà giờ còn xa lạ, thì chị em bên vợ có nghĩa lý gì đâu. Có điều nhìn chị hiện tại bỗng dưng anh thấy xót xa.

    Đã từ rất lâu anh không còn gần gũi chị. Hai người mặc dù chung một mái nhà nhưng đều có không gian riêng. Đi dạy về chị sẽ lầm lũi vào một góc, chị dạy con học, sinh hoạt với con, còn anh cũng có niềm vui khác của mình. Anh chẳng nhớ lần cuối cùng nhìn trực diện chị và nghe tiếng chị phân trần, thảo luận với anh là khi nào.

    Anh đâu phải là đá mà không cảm nhận được chị sẽ buồn ra sao khi con bé sang Mỹ. Đến anh ít gần gũi con gái mà còn nẫu ruột và xuống tinh thần, thì người luôn đồng hành với con như chị, tâm trạng sẽ buốt giá thế nào. Giờ nhìn chị, tự trong thâm tâm anh dâng lên niềm thương xót. Và rồi không kìm được anh vuột miệng:

    "Em hãy bình tĩnh. Con bé chỉ đi du học rồi sẽ về. Lúc nào nhớ con em có thể sang thăm. Đừng buồn khổ như vậy khiến con bé không đành lòng ra đi."

    "Mẹ ơi, nín đi. Vân thương mẹ nhất. Mẹ khóc khiến Vân không muốn sang Mỹ với dì Linh chút nào hết." Con gái tiếp lời ba an ủi mẹ.

    Chị vội vã ôm con bé thổn thức: "Vân phải học, đó là tương lai của con. Mẹ hứa không khóc nữa. Vân sang đó nghe lời dì Linh, chung sống hòa thuận với em Bi và em Bin nữa nghe con. Còn nữa, phải nghe lời dượng Tráng, không được bướng bỉnh đâu đấy."

    "Mẹ ơi, con nhớ hết lời mẹ dặn rồi. Con sẽ ngoan mà." Vừa nói con bé vừa rơi nước mắt khiến chị thương nhói lòng.

    Anh cũng ráng kiềm chế nhưng khóe mắt vẫn cay cay. Anh đứng gần bên chị, vuốt tóc con gái, khuyên nhủ con:

    "Con gái của ba ráng học thật giỏi. Lúc nào nhớ nhà cứ gọi điện về cho ba nhé con. Ba sẽ nhớ con gái mỗi ngày." Anh vòng tay ôm con gái vào lòng.

    Con bé cũng một tay ôm ba thật chặt, tay còn lại vòng ra sau lưng mẹ, cả nhà ba người như một khối không thể tách rời. Giờ phút này đây, sự xa cách của hai vợ chồng hờ tạm thời không tồn tại, trước mặt họ chỉ còn sự luyến tiếc khi phải xa đứa con gái bé bỏng.

    "Còn ít thời gian nữa máy bay cất cánh, nếu không vào chúng ta sẽ trễ. Con tạm biệt ba mẹ rồi theo dì." Tường Linh nắm tay cháu gái thúc giục.

    Chị nghe con chuẩn bị bay trong lòng run lên. Anh ở bên cạnh có thể cảm nhận được sự hoảng hốt của chị.

    "Tạm biệt ba mẹ! Vân yêu ba mẹ nhiều lắm. Con sẽ nhớ ba mẹ mỗi ngày." Tường Vân nhào vào lòng ba mẹ, ôm hôn lần cuối cùng.

    "Mẹ sẽ nhớ Tường Vân, con gái yêu quý nhất của mẹ." Tiếng chị nấc nghẹn, giọng vỡ ra thống khổ.

    Tường Vân vẫy tay tạm biệt ba mẹ rồi lầm lũi theo dì vào khu vực cách ly. Tường Lam như không còn gì để bám víu, một nỗi buồn tan nát con tim lập tức ập đến. Mỗi ngóc ngách trên khuôn mặt chị đều là sự tan thương, tả tơi.

    Anh không đành lòng, và rồi như bản năng trong sâu thẳm, anh bất thình lình ôm chị vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: "Em đừng như vậy, khóc nhiều sẽ tổn hại sức khỏe. Thời gian qua rất nhanh, rồi con gái sẽ quay về thôi mà."

    Chị vẫn chôn đầu vào sâu trong ngực anh khóc lặng lẽ. Mất một lúc lâu, khi đã bình tâm lại, chị chợt nhận ra mình quá xúc động, đã dựa vào anh theo bản năng. Chị đâu còn cái quyền dựa dẫm vào người đàn ông này. Anh rồi sẽ có một gia đình khác, sẽ không còn những năm tháng chịu đựng lẫn nhau. Chị mang bản thân dằn ra khỏi vòng tay anh, khiến anh bất thình lình trống trải trong lòng ngực. Không khí ngượng ngùng len lỏi giữa hai anh chị.

    "Xin lỗi em quá xúc động, làm dơ áo anh rồi." Giọng chị áy náy.

    "Không sao đâu. Giờ em ổn chưa?" Anh cũng vô cùng thân sỹ.

    Chị gật đầu như không muốn anh quá chú ý đến mình: "Bây giờ mình về anh nhé?"

    Thật lòng thì chị cũng chẳng còn sức để duy trì thêm được nữa. Chị chỉ muốn trốn vào góc riêng của mình để khóc một trận thỏa thích, gặm nhắm nỗi cô đơn khi con gái đã rời xa. Từ bây giờ sẽ không còn ai bên cạnh thỏ thẻ mỗi ngày để cho chị quên đi cuộc đời buồn của mình.

    "Em đứng đây đợi anh đi lấy xe. Em mệt rồi, đừng di chuyển nữa, hãy ở yên đây chờ anh. Anh sẽ lái xe đến nhanh thôi."

    Đây là những lời quan tâm đầu tiên trong năm năm qua anh dành cho chị. Đã từ rất lâu, lâu đến mức chị gần như quên hẳn giọng nói của anh. Sự quan tâm của anh với gia đình chỉ là món hàng xa xỉ mà chị thì không đủ khả năng mua nó, nên đã buông tay từ lâu.

    Anh một mình đi lấy xe. Chị đứng tựa vào cột ở khu vực sân bay, suy nghĩ trôi xa vô định. Vài phút sau, một chiếc xe hơi đỗ cạnh chỗ chị đứng. Anh ngồi bên trong ghế lái, chị lặng lẽ mở cửa ghế sau ngồi vào. Trông chị ốm yếu, xanh xao, cô độc tựa vào cửa xe. Cả cơ thể mảnh mai, hao gầy, chỉ sợ một cơn gió cũng có thể thổi bay. Nhìn chị chẳng ai ngăn được sự thương cảm. Anh kín đáo chỉnh kính chiếu hậu, quan sát chị từ xa. Anh cũng không thể hiểu sao hôm nay lại quá quan tâm chị.

    Chị ngồi đó lặng lẽ bất động, chìm đắm trong nỗi buồn mênh mông của chính mình. Những giọt lệ chảy tràn trên khóe mắt. Kiểu khóc lặng lẽ này phải là người đau khổ theo tháng năm thế nào mới hình thành sự nhẫn nhục như vậy. Nhìn chị tự nhiên anh thấy xót xa.

    Ngày xưa anh nhớ lúc hai người quen nhau, chị rất vô tư và nhí nhảnh. Thời gian vô tình đã khiến một người con gái ngây thơ trở thành một người phụ nữ lặng lẽ? Hay tại anh đã làm thay đổi chị bằng sự thờ ơ vô tâm, bằng cuộc hôn nhân bất hạnh này?

    Anh cũng biết mình tệ bạc nhưng tình cảnh của hai người đã đi đến mức chẳng còn cứu vãn được nữa. Anh đã vùi quá sâu trong mối quan hệ khác với một nữ đồng nghiệp nhiều năm qua. Anh không chắc đó có phải là tình cảm sâu nặng gì không nhưng anh biết mình ở trong vị trí không thể quay đầu lại.

    Tình cảm của anh và Tường Lam cứ thế trở nên nhạt phai theo tháng năm. Anh vui với mối quan hệ mới, còn chị một mình lẻ loi cô độc trên bước đường đời. Cuộc hôn nhân của hai người đã từng được bạn bè ngưỡng mộ, giờ thì bỗng chốc vỡ tan như bông tuyết của mùa đông giá băng, sớm rồi sẽ tan thành bọt nước.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2022
  4. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 2. Trì hoãn ly hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoạn đường từ sân bay về nhà còn xa, nhưng không ai nói một lời gì. Có lẽ nhiều năm quên tương tác với nhau, nên anh chị chẳng tìm ra đề tài chung để trao đổi với nhau. Chị lặng lẽ theo đuổi suy nghĩ riêng. Anh bận tâm quan sát chị qua kính chiếu hậu. Người phụ nữa này xem ra là gầy theo tháng năm khiến anh thấy mình tệ bạc. Trong một giây thoáng qua anh chợt nhận ra anh không mang lại cho chị cuộc hôn nhân hạnh phúc như lời anh đã từng hứa lúc cầu hôn chị.

    Cứ như vậy một người đưa mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập từ bên ngoài cửa xe. Một người vừa lái xe vừa kín đáo nhìn người phụ nữ một thời đầu áp tay gối đang ngồi băng phía sau. Khoảng nửa tiếng sau đó, xe cũng đến trước cửa nhà. Anh bấm cửa tự động, lái xe vào và tắt máy.

    Xe đậu trong sân nhà, chị lặng lẽ mở cửa bước xuống. Ngày hôm qua vẫn có ba người, hôm nay chỉ một người rời đi vậy mà khiến chị cảm nhận không gian chung quanh dường như trống trải hơn. Có lẽ con gái yêu quý, người quan trọng nhất của chị không còn ở nơi đây, nên ngôi nhà bỗng dưng trở nên lạnh lẽo đối với chị.

    Nơi này với chị mà nói chỉ là nơi để trọ, chẳng phải mái ấm gia đình. Chị tiếp tục tạm bợ ở đây vì con gái nhỏ. Giờ con gái rời xa, đã đến lúc chị cũng nên ra đi. Mười lăm năm vun vén cho tổ ấm, phút chốc quay về điểm xuất phát. Tình cảm vợ chồng mặn nồng là thuở hai người còn hàn vi, giờ mọi thứ đã là quá khứ.

    Lúc hai người cưới nhau, gia cảnh anh rất cơ cực. Ba mẹ chị cho hai vợ chồng ngôi nhà nhỏ làm của hồi môn. Nhưng tánh anh tự ái và gia trưởng, anh luôn cảm thấy ngột ngạt trong chính ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng, vì anh luôn nghĩ mình ở nhờ nhà vợ. Sau đó để giữ tình cảm vợ chồng, chị đồng ý bán nhà và góp thêm một ít tiền của anh, đổi căn nhà khác theo ý anh, và đứng tên của anh.

    Những năm kế tiếp, sau khi anh đã hoàn thành nghiên cứu sinh, kinh tế gia đình khá hơn, anh lại bán nhà cũ có nhiều kỷ niệm của hai vợ chồng. Anh tự mình mua căn nhà to hơn, tiền bán nhà cũ đầu tư cho con học. Cho nên với ngôi nhà này, chị nghĩ mình chẳng có công lao gì, bây giờ cũng nên ra đi.

    Đợi anh đậu xe xuống hầm bước vào nhà chính, chị ngồi trên ghế phòng khách nhìn anh nói tĩnh lặng:

    "Anh có mệt không? Em có thể trao đổi với anh vài phút không? Sẽ không lâu đâu."

    Từ lâu rồi, hiểu rằng anh không kiên nhẫn nên chị rất sợ mỗi khi phải nói chuyện với anh. Chị sợ anh quát tháo, sợ mỗi lần có chuyện phải hỏi ý kiến anh. Dần dần khi có việc cần thương lượng, dù là chuyện học hay bất kỳ điều gì liên quan đến con, chị thường thận trọng, rào trước đón sau, nếu anh không bận và không mất kiên nhẫn chị mới dám lên tiếng.

    Chẳng phải chị sợ anh, mối quan hệ hai người đã nhạt như nước ốc rồi, chị chẳng còn sợ nó vỡ tan để phải cố gắng giữ gìn, hay sợ anh sẽ chán ngán thêm nữa. Chị chỉ là không muốn anh cảm thấy khó chịu hơn khi phải dằn lòng để trao đổi với chị. Khoảng cách của hai người đã xa như chiều dài bức vạn lý trường thành. Mối quan hệ giữa anh chị có khi còn tệ hơn cả bạn bè. Nên giờ đây nói chuyện với anh, chị vô cùng khách sáo.

    Anh nhìn cử chỉ thận trọng của chị, biểu hiện giống như chỉ cần anh có hơi không kiên nhẫn chị sẽ ngừng làm phiền anh. Anh chẳng biết tại sao hai người đi đến tình cảnh như hiện giờ. Nhìn chị cẩn thận đến mức anh thấy không đành lòng. Có lẽ mình đã vô tình gây bóng ma tâm lý quá lớn trong lòng người này.

    "Anh không mệt. Em cần gì có thể nói với anh." Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng như sợ dọa đến chị.

    "Vậy anh chờ một chút, em lên phòng lấy ít đồ rồi xuống ngay." Chị vội vàng đứng dậy lên lầu.

    Phòng khách rộng thênh thang. Đêm tối vắng lặng, âm u càng khiến cho không gian loãng thêm nữa. Ngôi nhà quá lớn có thể tạo cảm giác thiếu an toàn nếu phải cô đơn một mình. Anh tự hỏi những lúc anh đi trực hay ngủ ở nhà người tình, chị và con bé đã xoay sở ra sao?

    Anh chợt nhận ra đã nhiều năm trôi qua chẳng còn nghe tiếng chị phàn nàn, hoặc trò chuyện với anh nữa. Chỉ khi cần trao đổi về con gái, chị mới hỏi ý kiến anh. Nhưng chuyện như vậy dường như rất ít xảy ra. Hầu như một mình chị nuôi dạy con, học và chơi cùng con. Nghĩ tới những điều này khiến anh thấy mình thật tệ với con.

    Anh thương con bé, nhưng phó mặc mọi chuyện của nó cho chị. Một mình chị lo toang, họp phụ huynh, chọn trường, đưa đón con. Còn anh quỹ thời gian dành hết cho bệnh viện và sau đó là nhà người tình. Liệu trên đời còn người cha nào tệ bạc giống như anh?

    Có một điều anh cần phải công nhận, chị thật sự là người vợ giỏi giang, mang lại cho anh sự an tâm. Không phải anh muốn phó mặc mọi thứ cho chị, chỉ vì chị quá chu toàn khiến anh chẳng còn đất dụng võ. Chị chưa bao giờ làm phiền anh vì những điều vụn vặt. Có lẽ chị sợ sự mất kiên nhẫn của anh, nên dần dần tự mình gánh vác mọi thứ.

    Tối nay chị khiến anh ngạc nhiên khi đề nghị thảo luận với anh. Chị giữ anh đợi ở phòng khách để lên lầu làm gì đó. Anh cũng không phải đợi quá lâu vì chỉ vài phút sau đã thấy chị cầm một ít giấy tờ trên tay đi xuống. Khuôn mặt tĩnh lặng chẳng đoán được nội tâm chị đang nghĩ gì.

    Ngồi đối diện anh, chị đẩy giấy tờ sang phía anh, nói thận trọng: "Đây là đơn ly dị. Em đã soạn sẵn rất lâu. Bây giờ con bé đã ở Mỹ, anh có quyền sống thật với tình cảm của mình. Những năm qua rất cám ơn anh vì con đã duy trì gia đình đến mức này."

    Chị ngừng một vài giây cho vơi xúc động rồi tiếp tục: "Nói với Diễm Thanh em xin lỗi. À phải nên xin lỗi cả anh nữa."

    Nhìn tờ đơn ly hôn trước mặt, anh bất giác rùng mình. Không phải anh và Diễm Thanh đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi sao? Nhưng sao giờ lòng anh lại hoang mang? Anh không hiểu được chính mình. Rõ ràng trong mấy năm qua anh không ngừng muốn thoát khỏi tình trạng bế tắc này. Giờ nó thật sự đến thì anh lại chùng chân, anh có bệnh phải không?

    Tự nhiên anh vuột miệng: "Bé Vân còn chưa tới Mỹ, không biết giai đoạn đầu con bé thế nào. Chúng ta đã ráng nhiều năm, thôi thì vì con thêm một thời gian nữa. Anh sợ con bé mới sang, nếu biết ba mẹ ly dị, tâm lý con bé sẽ bị sốc. Anh sợ con bỏ học. Mình khoan ly hôn em nhé?"

    Quả thật chị cũng có nghĩ đến vấn đề này. Nhưng con bé ở xa, nếu hai người cố giấu, con sẽ không thể biết được. Chị đâu thể ích kỷ, khiến anh và Diễm Thanh không hoàn toàn đến được với nhau. Cái gì nên dứt khoát được thì hãy nhanh chóng giải quyết.

    "Con bé ở xa, nếu hai chúng ta không nói, con bé sẽ không biết được. Rồi sau đó đợi thư thả, khi con bé ổn định hơn, em sẽ lựa lời nói với con. Anh đừng lo lắng quá. Tiếp tục bảo Diễm Thanh chờ, như vậy không công bằng với cô ấy." Giọng chị đều đều trấn an anh.

    Ai khiến em trở thành bồ tát sống? Anh bực bội nghĩ thầm. Chị muốn dứt khoát sớm với anh vậy sao? Không phải chị nên thể hiện như những người phụ nữ bình thường khác, cũng nên đau khổ và không đành lòng chia tay? Sao chị lại muốn dứt khoát mà không luyến tiếc chút nào vậy?

    Ma xui quỷ khiến, anh lại buột miệng: "Con gái sẽ gọi về. Khi đó nếu ba mẹ không ở cạnh nhau, con sẽ nhận ra và ảnh hưởng đến chuyện học. Anh nghĩ chúng ta tạm thời duy trì thêm một thời gian nữa đi."

    "Em không nghĩ thế. Mình nên chấm dứt tình trạng lơ lửng khiến cả ba người đều mệt mỏi này đi anh Quân."

    "Là em thấy mệt mỏi sao? Em mệt mỏi với gia đình này lắm sao?" Giọng anh có hơi bực bội mà không biết tại sao.

    Giọng chị thê lương: "Phải, em thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi. Cho nên em muốn được giải thoát, sớm chấm dứt tình trạng ngột ngạt này. Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới." Muốn quên đi quá khứ đau thương này. Mấy chữ sau chị nuốt ngược vào lòng.

    Những lời chị nói khiến anh tự ái. Thì ra gia đình này khiến chị chán ngán đến vậy và muốn dứt khoát ngay. Người không quen bị trái ý như anh bắt đầu xẵng giọng:

    "Tùy em, nhưng anh nghĩ em là người mẹ biết suy nghĩ và hy sinh cho con, vậy hãy ráng vì con thêm một thời gian nữa. Chỉ vài tháng nữa, khi con bé ổn định và quen với nếp sinh hoạt bên đó, anh sẽ ký đơn. Còn bây giờ em hãy dẹp tờ đơn ly dị này đi. Đến thời điểm đúng anh sẽ ký nó."

    "Thêm một thời gian nữa là khi nào? Một lần mười năm nữa? Hay mười lăm năm nữa? Đời người có bao nhiêu lần mười năm?"

    Giọng chị vang vang rồi như chợt nhận ra mình đang trách móc, dằn vặt, có vẻ tầm thường quá, thế là chị kìm lại, nói nhẹ nhàng: "Em tin con sẽ hiểu. Em không muốn anh tiếp tục chịu đựng. Anh cũng cần xây dựng gia đình của riêng anh."

    "Ai khiến em phải quan tâm chuyện anh xây dựng gia đình khác với ai? Đó đâu phải chuyện của em." Giọng anh ngang ngạnh.

    Người quen được người khác chiều ý như anh bắt đầu thấy mất kiên nhẫn khi chị trở nên bướng bỉnh. Trước đây chỉ cần lời anh nói ra, chị sẽ nghe mà không hề cãi lại. Phải nói là từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ bị trái ý. Lúc còn sống với gia đình cũng thế. Vì là con trai duy nhất, mẹ cũng đặt anh làm ưu tiên hàng đầu. Anh học hành giỏi giang, là niềm tự hào của cả nhà. Lời anh nói ra luôn được bà đáp ứng.

    Có điều anh đã quên chị với anh bây giờ đâu giống như trước kia. Lời nói của anh đã không còn là chân lý đối với chị. Anh không nhận ra cách hành xử của anh hiện tại rất vô lí. Chị chỉ muốn giúp anh với người anh yêu có thể danh chánh ngôn thuận đến được với nhau nhanh hơn. Vậy anh còn gì không hài lòng?

    Tự nhiên anh thấy bực bội mà không biết tại sao. Giọng anh vang lên thiếu kiên nhẫn: "Anh đã nói rồi, chúng ta ráng thêm vài tháng nữa. Nếu em là người mẹ biết nghĩ tới con, vậy thì ráng hy sinh cho con đi."

    Anh dứt lời và không màng chị phản ứng ra sao, cứ như vậy bỏ lên lầu, để lại chị với cơn hoang mang tột cùng. Chị không hiểu anh còn muốn gì nữa? Chị không cố gắng làm khó anh, đồng ý ký đơn ly dị, cũng chẳng đòi hỏi điều kiện gì. Còn có gì anh không hài lòng? Giờ chị chấp nhận buông tay, sao anh quay ra làm khó chị?

    Chị thấy mệt mỏi quá. Không lẽ cứ tiếp tục trượt dài trong nỗi đau này sao? Sẽ kéo dài đến bao giờ? Sức chị cũng sắp cạn kiệt, nước mắt cũng đã cạn khô, bản thân sắp vượt quá giới hạn của sức chịu đựng. Chị gục đầu xuống bàn vẫn không nghĩ được hướng giải quyết tích cực. Chị cứ duy trì trạng thái bất động một lúc lâu, vẫn không biết mình nên làm gì bây giờ.

    Một lúc sau đó, anh đi xuống phòng khách tìm thứ mình cần, thấy chị vẫn còn đang gục mặt xuống bàn.

    Nhìn thân ảnh rã rời của chị, tự nhiên trong lòng anh thương xót và có chút bực tức mà chẳng hiểu lí do gì. Sao người phụ nữ này bướng bỉnh như vậy? Chị lẽ ra nên vào phòng nghỉ ngơi lâu rồi, còn muốn ngồi đây hành hạ thân xác đến bao giờ? Tưởng mình khỏe mạnh lắm sao?

    "Em làm sao vậy, sao không chịu lên phòng nghỉ mà còn ngồi đây?"

    Tối nay anh đã phá vỡ nguyên tắc hơi nhiều, có vẻ quá quan tâm đến chị. Giọng anh vang lên bất thình lình, khiến chị hoảng hốt, bờ vai thoáng run run. Chị ngẩng đầu nhìn anh, nói rời rạc:

    "Em không sao. Nếu anh chưa muốn ký đơn ly dị bây giờ, em đồng ý."

    Chị ngừng một chút rồi nói thêm: "Tuy nhiên ngày mai em sẽ dọn ra khỏi đây. Tạm thời chúng ta sẽ tách ra trước để đỡ khó xử cho cả hai."

    Nghe vậy trong lòng anh dường như có hơi mất bình tĩnh: "Tại sao lại dọn? Nhà của em là ở đây mà."

    Chị cười trông thật thê lương: "Nhà của em? Anh có chắc không? Ngôi nhà này em chẳng có công trạng gì. Nó là của anh. Em còn chưa thiếu tự trọng đến mức nhận bừa cái không phải của mình."

    "Nhưng em là.."

    Anh quả thật đã muốn nói chị là vợ anh nhưng đã kịp kìm lại. Tiếng vợ đó quả thật mỉa mai. Là anh đã bỏ rơi chị, từ bao lâu rồi anh đã không xem chị là vợ, nên mới buông thả chính mình vào mối quan hệ bất chính khác. Giờ còn tư cách gì gọi chị là vợ anh?

    Chị vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng người sâu sắc sẽ nhận ra nỗi đau ẩn sâu trong nụ cười nhẹ nhàng này. Chị hiểu tính anh, có thể sẽ không tính toán với chị, nhưng mẹ của anh, một người đàn bà chanh chua, luôn nhìn chị thấp kém hơn con trai bà. Với một người xem trọng tiền bạc như bà, nếu chị chỉ cần có một chút mơ tưởng về ngôi nhà này, bà sẽ không để chị yên. Nhiều năm làm dâu, chị hiểu sâu sắc người mẹ chồng độc đáo này.

    "Dù sao thì nơi này không thuộc về em. Anh sẽ có gia đình riêng của mình. Do vậy em sẽ tranh thủ dọn ra."

    "Em đừng bướng bỉnh như vậy. Nếu em bỏ đi, con gái bất thình lình gọi điện thoại về, nếu con hỏi em, anh biết phải nói làm sao?" Anh còn chưa hiểu tại sao mình cố chấp không muốn chị dọn đi.

    "Rồi con bé sẽ hiểu. Em sẽ giải thích với con." Chị vẫn bảo lưu ý định của mình.

    Anh cũng giữ lập trường: "Anh vẫn nói không được. Mong là em sẽ suy nghĩ lại. Cố gắng thêm vài tháng, như vậy khó khăn cho em sao?"

    Anh không nhận ra mình vẫn đang dùng sự gia trưởng ép buộc chị. Anh vô lý đến mức vẫn cho rằng mình còn quyền định đoạt tất cả. Anh nói rồi bước nhanh, không cho chị cơ hội để thảo luận thêm nữa. Chị cảm thấy bất lực và chán ngán hơn bao giờ hết. Nhưng bản tính của chị không thích cãi nhau, nên lười đôi co với anh. Có lẽ phải theo ý anh, cố gắng thêm vài tháng nữa vậy.

    Nhưng mà chị vẫn không tự tin lắm vào quyết định của chính mình. Trước đây chị cố gắng ở lại nơi này là vì con. Chị không bị gượng ép khi sống dưới một mái nhà với anh vì còn có con. Giờ đây không có con bên cạnh, làm sao chị vượt qua giai đoạn này đây? Làm sao sinh hoạt chung trong bầu không khí với anh?

    Chỉ nghĩ đến chuyện ở cùng anh dưới một mái nhà chị lại thấy mệt mỏi. Sức lực phút chốc như bị rút cạn. Chị không biết phải dùng thái độ nào để cư xử với anh. Trước giờ đã xem nhau như hai người xa lạ, chắc chị nên duy trì trạng thái này. Có điều chị sẽ cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bản thân hơn nữa.

    Mười năm chị đã chịu đựng được, thêm vài tháng nữa chắc cũng vượt qua được thôi. Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh, chị cố gắng ép bản thân nghĩ lạc quan hết mức có thể. Mọi thứ rồi sẽ ổn, ông trời sẽ không tuyệt đường của ai, và chị sẽ có cuộc sống bình thường trở lại, sẽ không ai có thể khiến chị đau khổ hay tổn thương nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2022
  5. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 3. Bữa cơm gia đình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạy xong tiết cuối, nếu là trước đây chị đã vội vàng về nhà, chuẩn bị đồ ăn để sẵn cho con. Nếu Tường Vân học một buổi, chị đến trường đón bé về, hai mẹ con sẽ ăn trưa cùng nhau. Nếu con học cả ngày, chị đi dạy trung tâm cũng không phải lo, vì con đi học về cũng có đồ ăn mẹ đã chuẩn bị sẵn.

    Bây giờ con không ở cùng, chị phân vân có nên về nhà chuẩn bị bữa trưa cho bản thân hay không? Ăn một mình thật ra rất cô độc. Lần lựa mãi rồi bản tính của một người phụ nữ luôn vì gia đình, và không thích ăn bên ngoài đã ép buộc chị phải về nhà chuẩn bị cơm trưa.

    Chạy xe về đến nhà, mở cửa căn nhà vắng lặng, lòng chị buồn hơn bao giờ hết. Nếu là trước đây chở Tường Vân về tới nhà, con bé sẽ tía lia, sẽ kể cho chị nghe về trường học, bạn bè, về những chuyện con đã trải qua trong giờ học. Nhìn con ríu rít bên tai khiến bao nhiêu muộn phiền, mệt nhọc của chị theo gió bay xa. Những kỷ niệm đẹp này dường như vẫn còn hiện diện trong tâm trí chị, giống như vừa xảy ra hôm qua.

    Chị giở tủ lạnh, bày biện nấu ăn. Loay hoay một lúc cũng nấu xong cho cả buổi trưa và buổi chiều. Trong bụng lúc này trống rỗng, lẽ ra có thể thưởng thức bữa cơm trưa rất ngon, thế nhưng khi dọn đồ ăn ra bàn, chị chẳng còn cảm giác đói. Ngồi một mình, chị ráng nuốt nửa chén cơm, rồi lại lặng lẽ dọn dẹp lên phòng.

    Muốn nằm nghỉ trưa một chút nhưng tâm trí cứ nghĩ tới con. Giờ này có lẽ con đã ngủ, vì nơi con ở đang là ban đêm. Nằm mãi cũng không tài nào chợp mắt được, chị bèn đi sang phòng con, hết dọn cái này tới cái khác. Chị xếp quần áo lại cho con. Nhìn ảnh cũ của con treo trên tường, chị lại lôi các album cũ ra ngắm nghía. Nhìn đâu cũng thấy kỷ niệm, những chuỗi ký ức đẹp của hai mẹ con.

    Trong những bức hình cũ này, có rất nhiều hình chụp chung một nhà ba người. Anh trong mỗi bức ảnh khi ấy đều trưng nụ cười hạnh phúc. Có những bức hình, tay anh choàng qua vai chị ghì chặt thể hiện chủ quyền, biểu cảm vui sướng trên mặt. Nhưng giờ những kỷ niệm này đã quá xa xôi.

    Dọn lại kệ sách cũ cho con, chị tình cờ thấy lại hình vẽ trái tim bên dưới có dòng chữ con đã hỏi mẹ có yêu con nữa không. Nét chữ mềm mại non nớt và bên cạnh là dòng chữ khẳng định của chị, mẹ rất rất yêu con. Hình vẽ trái tim này là thời điểm Tường Vân không nghe lời, chị còn nhớ mình đã tức giận ra sao. Gọi con học bài nhiều lần, con vẫn không chịu hợp tác. Giận quá chị đã quát con và tuyên bố mẹ sẽ không quan tâm con nữa. Sau một lúc con rụt rè qua phòng chị xin lỗi và đưa tờ giấy này ra, nhìn mẹ đầy lo sợ.

    Tim chị lúc đó nhũn ra, hai tay ôm con vào lòng, cằm chị tựa trên đỉnh đầu con, mắt chị ươn ướt, cất lời yêu thương: "Mẹ sẽ mãi luôn yêu con, cho dù con không ngoan, cho dù con làm sai, thì con vẫn mãi mãi là viên ngọc quý của mẹ."

    Còn có một lần con cũng rất hư. Mẹ bảo cẩn thận bình mực, bơm xong rồi phải đậy nắp ngay, nhưng con đã để ngoài tai. Kết quả mực đổ đầy bàn, thậm chí chảy cả xuống sàn. Chị giận con vô cùng nhưng thấy con vì sợ quá mà nước mắt ngắn dài, thế là không đành lòng phạt con, chỉ lẳng lặng đi dọn vết mực không dễ phai mờ.

    Con là một đứa bé tình cảm, nhìn thấy mẹ vất vả tìm cách tẩy vết mực, con cũng ở bên cạnh giúp, có điều con càng giúp vết mực càng loang nhiều hơn. Kết quả mẹ phải ngăn con lại: "Bé con, để mẹ làm. Con lên bàn học bài đi."

    Và còn rất nhiều những kỷ niệm vặt vãnh giữa hai mẹ con, nhớ tới khiến chị bất giác mỉm cười. Sự cô đơn trong lòng dần dần được sưởi ấm. Chị ngồi phòng con hết sắp xếp cái này đến cái kia, rồi đi tới giở đàn của con ra, không kiềm được bèn ngồi vào, tay bắt đầu lướt trên phím. Cảm giác nhớ con lại ùa về.

    Chị học đàn cũng vì con, con không thích đàn, thuyết phục như thế nào con cũng không chịu học. Đàn piano giúp con người mềm mại hơn, giúp con được giải tỏa sau những giờ học căng thẳng. Nhưng lúc nhỏ, con bướng bỉnh không nghe lời. Chị phải dụ dỗ bằng cách học cùng con, kết quả con dần dần thích học hơn. Cô giáo dạy đàn còn bảo con rất có khiếu, cảm âm cũng rất tốt. May mắn chị đã kiên trì, nếu không con đã bỏ qua năng khiếu chơi đàn của mình.

    Về phần chị, lúc đầu học piano mục đích dụ dỗ con học cùng, rồi chị cũng thích nó lúc nào chẳng hay. Chị thích ngồi một mình chìm đắm trong nỗi buồn của xa xăm. Chơi những bài nhạc mình yêu thích, giải tỏa nỗi cô đơn trong tâm hồn. Chị thuộc kiểu người ngại giao tiếp, gần như nhút nhát. Môi trường của chị lại mô phạm, chị không ganh đua nhưng rất khó kết bạn. Với đồng nghiệp và học trò, chị được đánh giá là một cô giáo dịu dàng, hiền lành và hết lòng với học sinh.

    Chị gây cho người đối diện sự yên tâm, và cảm giác tin cậy khi kết bạn hay làm việc cùng chị. Ngày thường chị ít chủ động giao tiếp, bạn bè sẽ luôn luôn nhận ra hình ảnh một cô giáo, gương mặt lúc nào cũng phảng phất u buồn, nhưng khi đồng nghiệp nhờ vả, chị luôn mỉm cười giúp đỡ, có điều luôn co cụm trong nỗi buồn xa vắng nào đó, không người nào có thể chạm tới được.

    Khi cuộc hôn nhân đi vào bế tắc, chị càng chui rút vào vỏ ốc của chính mình. Nhờ giai điệu du dương trầm bỗng của đàn piano, phần nào giải tỏa được gút mắc trong lòng chị. Cây đàn như một người bạn khiến chị có thể trút bỏ hết muộn phiền trong tim.

    Mãi thả hồn vào những âm thanh êm dịu, chị không hay trời đã về chiều. Chị sắp có tiết dạy tiếng Anh tại trung tâm Anh ngữ lúc 5 giờ 30. Bây giờ mà không đi xuống chuẩn bị chắc sẽ trễ giờ lên lớp mất. Cũng cần phải ăn một ít lót dạ, vì chị sẽ dạy hai ca tối nay.

    Chị vội vã đi xuống phòng bếp, hâm lại thức ăn. Vừa bày chén đũa ra bàn thì nghe tiếng xe dừng trước cổng, rồi sau đó có tiếng mở cửa nhà và anh xuất hiện. Thật tình chị rất ngại khi thấy anh, chị không nghĩ anh về nhà giờ này. Trước đây ít khi nào hai người chạm mặt. Thường lúc anh về nhà, chị đã đi dạy ở trung tâm. Nếu biết chiều nay anh về sớm, có lẽ chị đã ở yên trên phòng con, đợi anh vào phòng riêng rồi chị mới xuống sau.

    Bây giờ vừa bày cơm ra, ngồi ăn một mình chị không được tự nhiên, mà mời anh chị cũng không sẵn lòng. Chị hy vọng anh sẽ đi thẳng lên phòng mình, đừng ghé qua nhà bếp. Nhưng hôm nay anh không làm theo thói quen của bản thân. Thay vì lên lầu anh lại đi tới phòng bếp khiến chị bị động chưa biết nói gì. Cơm đã dọn ra rồi, ăn hay không ăn chị cũng ngại ngùng.

    "Em chuẩn bị ăn cơm chiều sao?" Anh thấy chị ngại nên lên tiếng trước phá tan sự ngại ngùng.

    "Dạ!" Giọng chị nhỏ rí, không tình nguyện giao tiếp với anh.

    "Em nấu món gì thế?"

    "Chỉ là thịt ram và ít canh thôi."

    Anh làm chị không theo kịp tiết tấu. Hôm nay sao anh lại quan tâm chị nấu món gì? Diễm Thanh của anh đâu rồi? Sao giờ anh lại rảnh rỗi đứng đây?

    Tánh chị ít chua ngoa, dù không hài lòng sự có mặt của anh nhưng chị vẫn lịch sự hỏi anh: "Anh vừa tan làm sao? Đã ăn gì chưa?"

    Anh lắc đầu nhưng không nói gì, cũng chẳng động thân, chỉ đứng ở cửa phòng bếp tiếp tục nhìn bao quát bàn ăn. Kiểu người hay vì người khác như chị, quả thật không nỡ ăn một mình. Thế là vuột miệng:

    "Anh.. có muốn ngồi xuống.. ăn một chút không?"

    Anh nhìn như muốn chị khẳng định lại: "Em có ngại không?"

    "Tất nhiên.. là không." Giọng chị nhỏ xíu.

    "Vậy anh lấy chén nhé?"

    "Để em lấy cho."

    Thế là người phụ nữ này như bao lần khác, vẫn là một con người vô cùng thảo ăn, bắt đầu giúp người ta xới cơm, lấy thêm đồ ăn. Biết anh thích ăn khô cá dứa một nắng, người này còn nhiệt tình lấy chảo ra và bật bếp lên bắt đầu chiên xào.

    "Em định làm gì nữa?"

    "Chỉ.. chiên thêm ít khô cho anh."

    "Thôi không cần đâu, thịt ram với canh cũng được rồi mà." Giọng anh có chút ngại, đã ăn chực rồi còn hành xác người ta. Anh đâu muốn bị trời phạt.

    "Không sao đâu, chiên khô nhanh lắm, anh ngồi xuống đi." Chị xem đây chỉ là chuyện nhỏ.

    Anh ngồi đó như một vị thần, nhìn chị bận rộn chặt khô, rồi gắp bỏ vào chảo. Người này đã quen nấu ăn nên làm rất nhẹ nhàng. Chỉ năm phút sau đã cho anh một dĩa khô cá dứa một nắng thơm lừng.

    Quả thật anh rất đói, đồ ăn chị nấu ngon và vừa miệng. Đã mấy năm rồi anh chưa được thưởng thức lại. Hôm nay mổ cả ngày, lẽ ra sẽ về nhà người tình, sau đó hai người sẽ dẫn nhau ra quán nào đó ăn tối. Nhưng hôm nay người tình đi sinh nhật bạn, anh mệt mỏi cả ngày chỉ muốn ngủ một giấc. Và rồi chẳng hiểu sao anh lại chạy về nhà chính, thay vì về nơi của Diễm Thanh và anh.

    Chị ngồi xuống xới cơm cho anh trước, rồi mới lấy cơm cho mình. Có thể nói trong bất kỳ hoàn cảnh nào, người phụ nữ này cũng luôn ưu tiên anh. Bữa cơm này có lẽ là bữa cơm ngon nhất trong mấy năm qua anh được ăn. Lâu rồi không còn biết đến hương vị cơm gia đình là thế nào.

    Anh ít khi ở nhà vì biết con gái sẽ có mẹ lo chu toàn mọi thứ. Tất cả thời gian của anh đều dành cho bệnh viện, phòng mạch và sau đó hẹn hò với Diễm Thanh. Cô không thích nấu nướng, nên hầu như hai người đều giải quyết bữa tối bên ngoài.

    Chị ngồi đối diện anh, ăn vô cùng từ tốn, chậm rãi. Anh trước giờ quen ăn nhanh, thêm nữa đồ ăn chị nấu rất ngon khiến tâm tình anh thật tốt. Anh ăn liền một lúc ba chén cơm, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

    Thật sự anh rất đồng tình với ai đó đã từng nói, cơm nhà bao giờ cũng ngon hơn cơm ngoài. Trải qua nhiều hàng quán với người tình, anh thấy rằng ăn ở bên ngoài cho dù đầu bếp nấu ngon thế nào, rồi cũng đến lúc anh chán ăn. Với anh mà nói, nếu lựa chọn được ăn cơm trong nhà cả đời, anh vẫn vui vẻ chấp nhận.

    Anh nhớ ai đó cũng từng nói nếu ăn bên ngoài, cho dù quán nào đó nấu vừa miệng thì đến một lúc bạn cũng phải đổi quán khác. Nhưng cơm nhà dù có ăn năm này qua tháng kia, bạn vẫn không cảm thấy cần phải thay đổi. Thói quen thật đáng sợ, thỉnh thoảng nó ăn sâu, bén rễ trong tâm hồn bạn, có thể khiến bạn khó lòng thay đổi được.

    Như anh hiện tại, dù cho đi đó đây, ăn ở các nhà hàng sang trọng nhưng anh vẫn cảm thấy cơm chị nấu ngon nhất. Chỉ tiếc là sắp tới đây anh sẽ không còn được thưởng thức những bữa cơm như thế này nữa. Hai người sẽ trở thành hai đường thẳng song song, chỉ nghĩ tới đó tự nhiên anh cảm thấy buồn bã vô cùng.

    Mấy ngày nay tâm trạng anh chùng xuống, không hiểu trong lòng anh muốn gì. Mãi suy nghĩ anh không hay chị đã lặp lại câu hỏi đến lần thứ hai, vẫn chưa nghe anh trả lời. Chị đành khều nhẹ áo anh: "Anh có muốn ăn thêm một ít canh không?"

    Anh hoàn hồn: "Để anh tự lấy cho."

    Dù anh nói vậy nhưng chị vẫn lấy chén anh và tự mình múc canh cho anh. Vô cùng chu đáo và tận tụy, khiến anh cảm động và trong lòng bất giác buồn bã hơn nữa.

    Đợi anh húp xong chén canh, chị kín đáo nhìn đồng hồ, sợ trễ giờ dạy. Anh dù đã ăn xong nhưng không có dấu hiệu muốn đứng lên, dường như muốn nói chuyện nữa nhưng chị chẳng có thời gian. Chị nhìn anh khách sáo:

    "Tối nay anh không ra ngoài sao? Giờ em phải đi dạy rồi."

    "Ồ chiều nào em cũng đi dạy sao?"

    Không hỏi còn đỡ, hỏi ra rồi mới biết mình vô tình với chị thế nào. Chính anh cũng thấy ngượng ngùng vì điều đó.

    "Dạ em dạy mỗi ngày hai ca, từ thứ hai đến thứ bảy."

    "Sao em dạy nhiều vậy? Sức đâu em chịu nổi?" Trong giọng anh tự nhiên có chút xót xa.

    "Em quen rồi, em chịu được."

    "Em đâu có khỏe mạnh như người ta, nên nghỉ bớt đi. Một tuần chỉ dạy ba buổi thôi. Hoặc anh nghĩ em nên dạy mỗi ngày một ca thôi. Không nên quá sức mình đâu Tường Lam."

    "Em cần phải dạy thêm nữa. Nếu còn thời gian em vẫn sẽ nhận thêm lớp." Chị như chẳng xem chuyện này quan trọng.

    "Tại sao?"

    "Vì em cần kiếm thêm thu nhập."

    "Em cần tiền nhiều làm gì nữa? Phần bé Vân đã xong. Bây giờ em đâu còn phải lo lắng nhiều. Nên nghĩ tới sức khỏe của mình chứ."

    Lời chị nói vừa nãy khiến anh chẳng hiểu gì. Học phí của con gái bên nước ngoài đã được hai người chuẩn bị xong, sao chị lại vất vả, hành xác bản thân để làm gì?

    Chị nghe anh hỏi chỉ cười, không muốn bàn thêm về chuyện liên quan đến tiền bạc với anh. Chị đâu thể nói cho anh biết hai năm trở lại đây, chị đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch hậu ly hôn. Chị đang phải trả ngân hàng mỗi tháng cho căn hộ chung cư đứng tên riêng của mình. Chị không thể đi ở thuê, nên đã dồn hết tiền để dành, trả trước ba mươi phần trăm cho căn hộ một phòng ngủ. Còn lại bảy mươi phần trăm đang vay từ ngân hàng.

    Nhà đã được bàn giao vài tháng trước đây, nhưng chị chưa thể dọn sang vì vướng con gái. Giờ Tường Vân đã yên ổn bên Mỹ, chị dự tính sẽ tách ra. Anh lại chưa chịu ký giấy ly hôn, anh sợ con gái bị sốc. Bởi vậy chị phải ráng thêm vài tháng nữa. Có điều chị còn phải trả hơn năm năm nữa mới xong nợ ngân hàng. Tất nhiên anh không hề biết đến sự tồn tại của căn hộ này.

    Mười lăm năm hôn nhân, chị trở ra với hai bàn tay trắng. Nhà tài sản chung từ căn hộ gốc ba mẹ cho, chị đã tích cóp với anh để lo cho tương lai của con. Trước đây đồng lương đi dạy chị đã chẳng tích góp cho riêng mình, chỉ lo các chi phí sinh hoạt trong nhà, không hề dành dụm riêng cho bản thân, không hề tính toán cho tương lai.

    Rồi anh có tình cảm khác, và anh cũng chẳng phải kiểu người quan tâm những chuyện nhỏ nhặt. Thật ra tánh anh cũng không phải hời hợt, chỉ là anh không còn yêu chị nên không để tâm vào gia đình. Thỉnh thoảng anh có hỏi chị về học phí của con, nhưng tánh chị ngại lên tiếng những việc liên quan đến tiền, dần dần anh phó mặc mọi thứ cho chị.

    Em gái nói chị ngu ngốc, sống hết lòng với chồng và gia đình chồng, cuối cùng ba mươi mấy tuổi ly hôn, chẳng có gì trong tay, có chăng chỉ là ký ức một cuộc hôn nhân buồn, một tâm hồn tổn thương không cách gì xoa dịu được.

    Nhưng chị là chị, một con người không tính toán, sống hiền lành, không coi trọng vật chất. Chị là kiểu người luôn chịu thiệt thòi về mình. Thậm chí người không phải trong gia đình, chị cũng không muốn người ta thiệt thòi, nói chi anh là người chị yêu sâu đậm. Cho nên chị hy sinh triệt để.

    Nếu ai hỏi chị có hối hận không? Chắc chắn chị sẽ trả lời mãi mãi không bao giờ hối tiếc. Thậm chị nếu thời gian quay trở lại chị vẫn lựa chọn con đường cũ. Tiếc là lòng anh không còn hướng về chị. Lòng anh đã thay đổi, tình cảm của anh cũng đã phai. Chị có buồn đau nhưng sẽ không hận anh, càng không tiếc nuối về những gì chị đã dành cho anh, cho gia đình chồng.

    "Sao không trả lời anh? Em nên để ý tới sức khỏe. Trước giờ em rất yếu đuối." Thấy chị không đáp lời, anh phải nhắc lại.

    Đúng là chị không được mạnh khỏe như người khác nhưng giờ chẳng phải là lúc yếu đuối. Chị cũng không được phép yếu đuối nữa rồi. Chị còn có thể dựa vào ai để mà yếu đuối được nữa đây?

    "Cám ơn anh, em sẽ sắp xếp lại."

    Thấy chị có vẻ nói cho có, anh biết chắc chị sẽ không để tâm và làm theo lời anh nói. Người phụ nữ này mảnh mai, yếu đuối là vậy nhưng chẳng bao giờ than thở với anh, cũng không muốn dựa vào anh. Biết có khuyên cũng chẳng có nghĩa lý gì nữa.

    "Em chuẩn bị đi dạy đi, để anh dọn dẹp cho."

    "Ồ, thôi không sao, em vẫn còn thời gian. Để em dọn." Chị chẳng cần anh đụng vào.

    Rồi như sợ anh sẽ giành việc, chị nhanh chóng đứng lên dọn chén đã ăn bỏ vào bồn rửa, không để anh có cơ hội nhúng tay vào. Nếu là trước đây, anh cũng chẳng nấn ná ở lại bếp sau khi đã ăn xong. Giờ thì không biết chạm phải sợi dây thần kinh nào, anh lấy khăn phụ chị lau bàn và bếp ăn. Nếu mẹ chồng mà thấy cảnh này có khi lại nhảy dựng lên, chì chiết chị.

    Anh là con cưng của trời, bếp núc trong nhà mẹ sẽ không để anh đụng vào. Tay anh là tay bác sĩ ngoại khoa, chỉ được cầm dao mổ, mọi chuyện trong nhà bà sẽ không để anh mệt nhọc. Anh quen thói gia trưởng, nên ít khi phụ chị làm công việc nhà, ngoại trừ lúc chị có thai Tường Vân. Đó là thời điểm anh còn yêu chị và hai người có được đứa con đầu lòng.

    Tình yêu của anh khi ấy đong đầy nên không muốn chị vất vả. Lúc ấy quả thật anh là người chồng rất tuyệt vời. Nhưng thời gian quý báo ấy chỉ kéo dài được hai năm, sau đó nhiều mâu thuẫn xảy ra, khiến tình cảm của anh dần dần trôi đến nơi nào.

    Chị rửa chén xong quay sang thấy anh đang lau bếp. Nhìn cảnh này khiến chị giựt mình, bản năng làm chị muốn ngăn anh, như sợ mẹ anh sẽ thấy và làm ầm ĩ lên.

    "Anh để em làm cho."

    "Em làm gì hốt hoảng vậy? Em nấu anh ăn, anh chỉ giúp em lau bếp một chút thôi mà."

    Nghe anh nói, chị như muốn hụt chân. Mấy lời của anh đáng sợ lắm đó, đừng có dọa người ta như vậy. Anh có phải đang bị ai hoán đổi linh hồn rồi không? Đây đâu phải là tính cách của anh. Nếu anh có chút suy nghĩ cho chị thì hai người đã không đi đến bước đường cùng này.

    "Em không quen. Để em làm." Chị như muốn giành khăn lau bàn khỏi tay anh.

    Nhưng anh vẫn kiên trì, chị đành đứng qua một bên. Thật sự chị cũng không còn nhiều thời gian, thế là bỏ mặc anh, vội vàng lên phòng chuẩn bị đi dạy.

    "Vậy nhờ anh giúp em nhé, em phải đi dạy rồi."

    "Em cứ lo đi dạy, để đây cho anh."

    "Cám ơn anh!"

    Anh rất muốn nói chị quá khách sáo, nhưng thôi không nên hù dọa chị nữa. Dọn dẹp xong anh vốn còn muốn dắt xe ra cho chị, nhưng sợ chị lại hốt hoảng hơn, đành từ bỏ. Chuyện hôm nay anh giúp dọn bếp ăn đã gây hoang mang cho chị rồi, giờ cũng không nên kích thích chị thêm nữa. Thế nên anh đi lên phòng, tự dưng thấy buổi chiều nay thời gian trôi qua thật chậm, thật trống trải cô đơn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  6. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 4. Một nhà ba người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh đứng trên ban công phòng mình ngó xuống đường quan sát chị dẫn xe ra. Áo dài có chút vướng víu khiến chị hơi chật vật. Chị vén tà áo dài trên yên xe, rồi ngồi lên đề máy chạy ra khỏi cổng khu. Anh thật thích nhìn chị đi dạy trong tà áo dài. Ngày trước, lần đầu tiên quen biết chị cũng là trong trang phục áo dài.

    Khi đó một người bạn mời anh dự sinh nhật, chị cũng là bạn chung của cả hai. Dường như hôm đó chị cũng từ chỗ dạy chạy tới nơi tổ chức tiệc sinh nhật, nên vẫn còn trong trang phục đi dạy. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy chị, dịu dàng, xinh xắn. Anh bị thu hút bởi nét đẹp thanh tao pha chút trẻ thơ, hiền lành của chị ngay từ lần đó.

    Thuở đó chị còn rất trẻ, dường như mới đi dạy được hai năm. Anh nhớ đó là một cô bé hơi rụt rè. Khi người bạn chung giới thiệu chị với anh, chị nhìn anh mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi. Rồi chị ngồi xuống một góc, không sôi nổi, cũng không cố tình gây ấn tượng với đám bạn bác sĩ của anh giống một số cô bạn đồng nghiệp khác.

    Chị lặng lẽ cười khi ai đó nói đùa, tính cách rụt rè cố hữu nhưng khuôn mặt, nụ cười rất dễ gây cho người đối diện cảm mến. Cho dù là ngày xưa hay hiện tại, chị vẫn rất rụt rè. Có điều ngày đó nụ cười rụt rè nhưng vô tư, không u sầu, thì nay nụ cười vẫn hiền lành như vậy nhưng đượm buồn, phảng phất sự cô đơn, ẩn chứa sự tang thương phía sau. Ngày xưa chị không sôi nổi thì nay càng trầm lặng hơn nữa.

    Anh nhớ ngày ấy chị ngồi đó cách biệt với mọi người. Khi một cô bạn đưa micro sang bảo chị hát, chị cười từ chối nhẹ nhàng. Nhưng cô bạn bướng bỉnh ép chị phải hát. Bản tánh hiền lành không từ chối được ai, thế là chị chọn một bài. Giọng chị rất hay và trong sáng. Chỉ lạ một điều là còn trẻ như thế nhưng chỉ thích hát nhạc buồn.

    Lúc nghe chị hát anh cứ tưởng chị vừa chia tay tình đầu. Anh đã bị ấn tượng bởi sự thùy mị nết na và sau đó nhớ hoài giọng hát của chị. Anh còn bị thu hút bởi bài hát chị trình bày trong buổi tối hôm đó:

    "Nếu ngày mai nếu chúng mình xa nhau, em xin có lời cùng anh lần cuối. Nếu ngày mai nếu chúng mình xa nhau, em xin muôn kiếp yêu anh mà thôi.. Bây giờ chỉ còn đôi ba giây phút cuối bên nhau, anh nói đi, anh nói sẽ không bao giờ buồn.."

    Anh đã nghe trọn vẹn bài hát đêm đó chị hát. Biết rằng có nhiều người bạn còn hát hay hơn, nhưng chẳng hiểu sao anh lại bị ám ảnh bởi giọng hát của chị. Chất giọng buồn và sâu lắng, lời bài hát nghe thiết tha.

    Còn nhớ anh đã ngồi nghe rất chăm chú, vài lần kín đáo nhìn sang hướng chị. Chị vẫn tập trung vô bài hát, như chìm đắm trong sự thất tình nào đó, không hề nhận ra có người đang theo dõi mình. Sau buổi tối đó, anh đã hỏi cô bạn về chị. Và rồi xin số điện thoại làm quen. Lúc đầu chị không nhận ra anh là ai, cũng không chịu kết bạn với anh.

    Còn anh lần đầu tiên có được số điện thoại của người ta, đã đắn đo, suy nghĩ nát óc nhắn như thế nào tạo ấn tượng mà không quá sỗ sàng. Anh nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn. Cuối cùng tin nhắn vỏn vẹn chỉ vài chữ: "Xin lỗi số điện thoại này của Tường Lam phải không?"

    Anh biết chắc là số của chị nhưng để tạo cơ hội nói chuyện với người ta, đành phải hỏi một câu hết sức ngu người thế đấy. Theo trình tự thông thường, anh nghĩ người này thế nào cũng sẽ trả lời lại đại khái: "Vâng đúng ạ, anh là ai?" Tuy nhiên, anh chờ cả ngày vẫn không thấy người ta nhắn lại cho anh. Chẳng biết tổng đài có chặn mấy tin nhắn cưa cẩm ngu ngốc thế này không? Người ta có nhận được tin nhắn của anh không?

    Thế là anh lại kiên nhẫn nhắn thêm một tin nữa: "Tường Lam có nhận được tin nhắn của anh không? Sao không trả lời anh? Anh là Quân, bạn của hai vợ chồng Mai Trinh. Hôm rồi mình đã gặp nhau trong tiệc sinh nhật Mai Trinh."

    Tin nhắn thứ hai được gửi đi, đợi mòn mỏi vẫn không thấy ai kia đáp lại. Anh bèn nhắn hỏi Mai Trinh, vì sợ cô nàng cho anh sai số. Làm sao mà nhắn hai tin vẫn không trả lời anh. Không lẽ kiêu căng đến mức này? Anh vừa nhắn tin hỏi Mai Trinh, cô nàng này lập tức gọi lại cho anh:

    "Anh Quân nhắn cho bà Lam phải không?"

    "Ờ sao em biết?"

    "Cái bà nhát như thỏ đế đó mới hỏi em rằng em cho số bả cho ai." Mai Trinh cười khúc khích.

    "Vậy là cô bé đó không nhớ ra anh là ai luôn hả?" Anh có chút quê quê.

    Bề ngoài của anh đâu có tệ. Anh còn nhớ là một đống y bác sỹ, điều dưỡng trong bệnh viện cũng phát rồ vì vẻ điển trai của anh mà. Sao giờ người con gái này như chẳng có ấn tượng gì với anh hết vậy?

    "Hahaha!" Mai Trinh cười lớn: "Anh đừng vội nản lòng. Bà Lam nhát như thỏ đế. Không quen giao thiệp nên sợ thôi. Nãy giờ bả tưởng anh đang phá thôi."

    "Bộ cổ hay bị người ta nhắn tin phá phách lắm sao?"

    "Nhiều, đào hoa lắm đó nha. Hay bị người ta nhắn tin làm quen lung tung." Giọng Mai Trinh vui vẻ.

    "Vậy sao em nói cổ chưa có người yêu?" Anh chưng hửng, bộ mình đụng trúng gốc Đào rồi sao?

    "Thì đúng là đào hoa nhưng bà ấy nhát có yêu ai đâu."

    "Thế mà anh tưởng cũng đã từng yêu và bị tình phụ chứ. Nghe giọng hát anh tưởng trải qua mấy mối tình rồi."

    "Hahaha! Không phải mình anh nói đâu. Bà ấy thích nhạc buồn thôi, lúc nào cũng hát mấy bài buồn. Ai mới gặp cũng tưởng chị ấy thất tình. Mà trước giờ chị ấy có kinh nghiệm yêu đương gì đâu. Em bảo đảm chị Lam hiền như masour. Tâm hồn như tờ giấy trắng, không giống em đâu hắc hắc." Mai Trinh cà rỡn.

    "Ừ, anh đã biết."

    "Nè, em nói trước nha, bạn em hiền lắm. Anh có nghiêm chỉnh không đó? Đừng làm chị ấy buồn tội nghiệp nha." Mai Trinh chặn đầu anh.

    "Em thấy anh là người thích đùa hả Trinh?"

    Mai Trinh vẫn không yên lòng: "Thì chính vì anh khác mấy ông bác sĩ kia. Anh đứng đắn nên em mới cho số bạn em. Báo trước chị ấy là người em quý nhất trong những người bạn. Chị ấy rốt tốt bụng, chơi với bạn không tính toán bao giờ. Chưa có kinh nghiệm yêu đương, anh đừng làm chị Lam buồn đó."

    Anh phải cam kết thiếu điều muốn đưa tay lên trời thề thốt rằng anh sẽ trân trọng Tường Lam. Thế nhưng Mai Trinh vẫn yêu cầu anh hứa hẹn đủ các thể loại:

    "Anh đừng quen qua đường cho vui. Tường Lam thuộc kiểu người sâu lắng và chung tình. Nếu yêu ai là yêu hết lòng đó."

    "Sao em biết? Bạn em chưa có mối tình nào vắt vai mà." Anh không tin Mai Trinh hiểu hết Tường Lam.

    "Em hiểu chị Lam. Tánh chị ấy không thay lòng được đâu. Mà em nói về anh với chị ấy rồi. Chắc chỉ sẽ nhắn lại anh nhanh thôi."

    Quả thật Mai Trinh vừa cúp máy thì anh đã thấy tin nhắn của người ta. Người ta xin lỗi anh vì đã không trả lời tin nhắn của anh sớm hơn. Thì ra là một con thỏ nhát gan, chỉ vì sợ người lạ quấy rối mà nỡ lòng phớt lờ tin nhắn của anh. Dù anh có chút ủy khuất nhưng đang trong giai đoạn cưa cẩm, đành bỏ qua cảm xúc cá nhân mà tiếp tục nhắn tin cho người ta:

    "Không sao. Mà Tường Lam nhớ anh là ai không?"

    "Dạ em đã hỏi Mai Trinh rồi. Anh là anh Quân, bạn của chồng Mai Trinh phải không ạ?"

    "Bây giờ mới nhớ anh là ai. Làm nãy giờ anh buồn muốn khóc." Trình độ tán gái tự nhiên phát huy.

    "Xin lỗi anh Quân!"

    "Hôm nay Tường Lam có đi dạy không?"

    "Dạ có. Hôm nay dạy năm tiết luôn ạ."

    Chị là kiểu người không thích nói chuyện với người lạ. Chỉ vài tin nhắn rời rạc chị khiến anh chẳng biết nhắn tiếp thế nào. Anh cảm nhận chị luôn dựng một bức tường vô hình khi nói chuyện với người khác phái.

    Lúc nhắn tin với anh, chị rất dè dặt. Nếu ai đó thiếu kiên trì sẽ cảm thấy chán ngay, vì người ta chỉ đi được vòng ngoài, không cách gì vào sâu được trong nội tâm chị. Nhưng khi có được sự tin tưởng của chị, thì mới phát hiện ra chị là người vô cùng thông minh, cũng rất dí dỏm và nghịch ngợm.

    Anh lúc đầu khi nhắn tin với chị đôi lần đã muốn từ bỏ, vì chị không cho anh cảm giác chị muốn tiếp tục làm bạn với anh. Chỉ là sau đó từ trang cá nhân của Mai Trinh, anh nhìn thấy nhiều hình chụp dễ thương của chị, anh bị tương tư và không muốn từ bỏ.

    Nhìn cách chị bình luận trên trang của Mai Trinh, anh cảm nhận chị vô cùng dễ thương, không giống vẻ bề ngoài giả vờ lạnh lùng với anh. Thế là bằng vào sự kiên trì, anh từ từ đã chinh phục được người con gái rụt rè, nhưng yêu bằng cả con tim này. Rồi sau đó hai người bọn anh đã trải qua thời gian dài hạnh phúc bên nhau.

    Chiều nay anh có vẻ vô cùng tâm trạng, tự nhiên nghĩ nhiều về kỷ niệm ngày xưa. Anh biết là không nên nhưng chẳng hiểu sao lại không ngăn được lòng mình. Anh cứ đứng nhìn theo bóng dáng chị cho đến khi xe chạy ra khỏi đường lớn.

    Khu anh ở là khu biệt thự biệt lập. Kinh tế bây giờ dư dả, nên chỗ anh chọn là chỗ an ninh, sang trọng và tiện nghi. Điều kiện sống quá tốt, chẳng có gì phải phàn nàn. Chỉ là giờ đây, nhìn cả ngôi nhà rộng thênh thang lại chỉ còn mỗi mình anh lẻ loi trong chiều buồn, cảm giác cô đơn khó tả.

    Anh quay vào phòng, giở tài liệu y khoa đọc một lúc vẫn không tập trung được. Anh bèn mở điện thoại, rất muốn gọi cho con gái nhưng giờ này bé con bên kia có lẽ còn chưa thức dậy. Anh đành nén lòng đợi đến trời sáng sẽ gọi cho con. Anh mở facebook vào group chat của nhóm bạn bác sĩ, đọc linh tinh rồi cũng chán. Đang muốn đi xuống tưới cây thì Diễm Thanh gọi điện tới:

    "Anh yêu đang làm gì đó?"

    "Anh chuẩn bị tưới cây." Giọng anh hờ hững.

    "Ồ anh đang ở nhà bên đó sao?" Diễm Thanh ngạc nhiên.

    "Ừ, chiều nay không có em nên anh về nhà chính."

    "Cái gì nhà chính với nhà phụ? Em tưởng anh về căn hộ của hai đứa chứ." Diễm Thanh bắt đầu không vui.

    "Không có em anh cũng lười về đó." Anh viện đại một lí do.

    "Vậy là cưng nhớ em phải không?"

    "..."

    Anh không muốn trả lời câu hỏi này, vì quả thật hiện tại anh không hề nhớ Diễm Thanh tí nào.

    "Anh có muốn ra chơi với tụi em không? Mấy bạn em nhắc anh, ra đây chơi luôn đi anh." Diễm Thanh đề nghị anh.

    "Thôi em thoải mái với các bạn đi. Anh muốn nghỉ ngơi, ngày mai anh có ca mổ sớm."

    "Gì chứ, 8 giờ sáng mai mới mổ lận mà."

    Anh thật sự chẳng muốn ra khỏi nhà giờ này. Có lẽ chiều nay tâm trạng chùng xuống, anh không có tâm trạng trò chuyện với ai. Đành đưa đại một cái cớ để Diễm Thanh khỏi mè nheo:

    "Hôm nay anh hơi mệt, vả lại mấy người phụ nữa tụ tập nên thoải mái đi, có anh không được tự nhiên."

    "Vậy anh ở nhà nghỉ ngơi, tí nữa gần về em sẽ gọi anh, rồi anh chạy về căn hộ nha." Diễm Thanh miễn cưỡng không ép anh nữa.

    "Thôi em à, tối nay anh ngủ nhà chính. Đằng nào sáng mai anh cũng phải vào bệnh viện sớm, di chuyển tới lui mất thời gian."

    "Nhưng mà.. anh không nhớ em sao?"

    "Nhớ mà.. Có điều sáng mai vào bệnh viện hai đứa sẽ gặp nhau. Tối nay em cứ vui chơi với bạn em đi."

    "Vậy cũng được."

    Mặc dù không tình nguyện nhưng Diễm Thanh cũng chẳng biết làm sao, đành buồn bực gác máy. Anh đi xuống lầu, ra vườn bắt đầu tưới cây. Tưới xong lại đi vào phòng khách, tự nhiên thấy thời gian trôi qua thật chậm. Anh ngồi phòng khách mở hết chương trình này đến chương trình khác, vừa nhìn đồng hồ, cứ như mong ngóng ai đó. Trong lòng anh cảm thấy vô cùng trống trải.

    Nếu hỏi anh đang đợi Diễm Thanh phải không, chắc chắn anh sẽ lắc đầu ngay. Thật sự dù chẳng muốn thừa nhận nhưng lòng anh rõ ràng đang mong chị. Anh cứ đi tới đi lui trong phòng khách cho đến 9 giờ đêm.

    Vừa nghe tiếng xe ngừng trước cổng, anh giả vờ như vô tình đi ra sân tưới cây. Chị dừng xe trước nhà, vừa định mở cổng đã nhìn thấy anh, chị bị hù dọa không nhẹ.

    "Sao.. sao anh ở ngoài này?" Chị nhìn anh lạ lùng.

    Trước đây từ bệnh viện về, người này luôn luôn cố thủ trong phòng, đọc tài liệu y khoa, hoặc mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, nhắn tin với ai đó. Hiếm khi thấy anh xuất hiện ngoài cửa phòng, nói chi ra ngoài sân giờ này.

    "Anh chuẩn bị tưới cây." Còn chưa nghĩ cẩn thận, anh đã vuột miệng thốt ra.

    Nỗi lòng của đám cây: "Chiều nay anh đã tưới bọn tôi một lần rồi đấy. Nếu bây giờ tưới nữa sẽ úng gốc đó."

    "Dạ! Vậy anh tưới đi ạ!"

    "Để xe anh dẫn vào cho." Anh bước nhanh đến xe, vứt vội ống nước xuống đất.

    "Dạ thôi không sao. Em dẫn được."

    Mặc kệ chị phản đối, anh vẫn bước tới nắm tay lái xe của chị rồi dẫn vào nhà. Sau đó tiện tay định khóa luôn cổng. Chị ngạc nhiên quay lại hỏi anh:

    "Ủa anh không tưới cây ngoài sân sao ạ?"

    "À thấy không, anh nói trước quên sau." Mặt già của anh có chút quẫn bách.

    Tất cả các cây đồng loạt: "Tốt nhất là anh nên quên. Tưới nữa chết chúng tôi thật đó."

    Anh đi nhặt vòi nước lúc nãy vừa vứt dưới đất, rồi mở van, bắt đầu xịn cho các cây tập hai. Chị cũng đi ra đứng cạnh anh.

    "Anh để em tưới cho. Anh đi nghỉ đi. Mai anh phải đi làm sớm mà." Giọng chị dịu dàng quan tâm.

    "Không sao đâu. Để anh tưới cho."

    Thế là anh lại xịt nước vào đám cây. Chị đứng gần đó bắt sâu, vặt lá vàng cho cây hồng trước sân. Không khí hai người có vẻ hài hòa, tự nhiên khóe môi anh cong cong. Hai người bọn anh kẻ thì chăm sóc lá, người thì xịt nước vô tội vạ cho cây. Được một lúc lâu, chị nghe điện thoại trong túi anh vang lên.

    "Hình như điện thoại anh reo nãy giờ." Tưởng anh không nghe, chị đành phải lên tiếng nhắc anh.

    Thật tình anh có nghe nhưng chẳng muốn trả lời điện thoại, vì sợ cuộc gọi tới của Diễm Thanh làm hỏng không khí hài hòa này. Bây giờ chị đã nhận ra, nếu không nghe thì kỳ, anh buộc phải lấy điện thoại trong túi áo ra, lòng âm thầm tự răn đe, lần sau sẽ luôn để điện thoại ở chế độ im lặng.

    Cầm điện thoại trên tay, tâm tư anh có chút muộn phiền. Nhưng mà lần này hên cho anh, người đang gọi đến là Tường Vân. Nhìn thấy màn hình hiển thị tên con gái, anh mỉm cười hạnh phúc và nhấn trả lời ngay lập tức:

    "Con yêu mới ngủ dậy sao?" Giọng anh yêu chiều.

    Tường Vân bên kia đầu dây cũng vui vẻ đáp lời ba: "Dạ đúng ạ! Con gọi mẹ không trả lời. Mẹ đã đi dạy về chưa ba?"

    Anh quay sang nhìn chị, rồi trả lời cho con gái: "Mẹ vừa về. Chắc nãy giờ con gọi mẹ chạy xe nên không biết."

    "Ba hôm nay đi làm có mệt không?" Giọng con gái quan tâm.

    "Ba không mệt đâu công chúa. Con chuẩn bị đi học phải không?"

    "Dạ! Con nhớ ba mẹ, muốn nói chuyện một chút rồi con đi học. Ba ơi, mở video call đi. Con muốn nhìn thấy ba mẹ cơ." Tường Vân nhõng nhẽo.

    "Được rồi con yêu, để ba tắt rồi gọi lại video call nhé con." Giọng anh cũng hồ hởi.

    Anh lại quay sang chị, khuôn mặt vui vẻ: "Tường Vân nãy giờ gọi cho em đó."

    "Chắc em đang chạy xe, nãy giờ vẫn chưa nhìn lại điện thoại." Chị cũng mỉm cười.

    Trên mặt chị đang treo sự nôn nao muốn được nói chuyện với con gái ngay lập tức. Trên mặt của anh đang treo nụ cười vui sướng, như người đàn ông đang có thừa sự hạnh phúc.

    "Giờ để anh mở video call, con bé muốn nhìn thấy cả hai chúng ta."

    Anh nói hai từ chúng ta vô cùng thuận miệng. Chị thì đang háo hức được nói chuyện với con nên không hề nhận ra. Chị cũng theo ngồi sát anh trên ghế salon. Màn hình được kết nối, thấy con gái bên kia hình như có cao thêm một chút, dễ thương hơn trong mắt ba mẹ.

    Anh nhìn con cao lớn, xinh đẹp mặc dù chỉ mới mười ba tuổi nhưng con có vẻ cao hơn các bạn cùng trang lứa. Có lẽ nhờ được mẹ chăm lo chu đáo từ nhỏ, theo chế độ dinh dưỡng đủ đầy, nên con gái anh phát triển thể chất vô cùng hoàn thiện.

    "Tường Vân có khỏe không? Có nhớ ba không?" Anh nhìn con gái một cách trìu mến qua màn hình.

    "Con nhớ ba nhất, nhớ mẹ nữa. Mẹ đâu rồi ba?" Giọng bé con sôi nổi.

    "Mẹ đây." Anh quay sang đặt máy sát khuôn mặt chị: "Con hỏi em nè."

    Chị vội vàng chồm sang gần anh hơn để nhìn vào màn hình. Trong mắt chỉ có con nên không hề nhận ra chị hầu như đang dựa sát vào anh, có vẻ muốn chiếm luôn cả chỗ của anh. Nhìn chị vô tư dựa sát vào, khiến anh không khỏi mỉm cười.

    Người phụ nữ này là vậy, thấy con thì chẳng còn suy nghĩ được gì. Anh dám cá tí nữa đây khi tạm biệt con và nhìn thấy gần như đang dựa vào lòng anh, chắc chắn chị sẽ nhảy ra xa. Giờ thì vẫn đang cướp điện thoại của anh, ngồi sát anh để cùng anh nhìn vào màn hình trò chuyện với con không ngớt. Hỏi con đủ thứ chuyện sinh hoạt bên đó.

    "Tường Vân có ngoan không?" Giọng chị yêu thương.

    "Con ngoan lắm, không tin mẹ hỏi dì Linh đi nha." Giọng bé con vô cùng tự tin.

    "Mẹ tin Tường Vân mà. Em Bi với em Bin có nói chuyện nhiều với con không?"

    "Dạ nhiều lắm mẹ. Với lại con làm quen được các bạn trong trường rồi." Giọng con gái reo vui: "Mẹ ơi, ba ơi, Vân học giỏi lắm đó. Hôm kia được thầy khen giỏi nhất môn toán trong lớp luôn."

    "Vậy là Tường Vân giống ba. Ba cũng giỏi toán nữa."

    Chị khen anh trong vô thức, khiến môi anh không thể cong hơn.

    "Mẹ cũng giỏi nữa. Nhờ mẹ dạy Vân tiếng Anh. Vân không sợ trao đổi với các bạn tí nào."

    "Tường Vân của mẹ là giỏi nhất, xinh nhất, đáng yêu nhất." Bà mẹ nào đó không tiếc lời khen con gái yêu của mình.

    Con bé nghe vậy cười híp mắt, lém lỉnh: "Vân xinh vì có ba Quân đẹp trai và mẹ Lam xinh gái mà. Phải không ba?"

    "Con gái ba nói cái gì cũng đúng hết. Mà nhờ Vân giống mẹ Lam nên xinh gái đó. Giống ba là thành con trai rồi con ơi."

    Tự nhiên được anh khen, khiến chị ngượng ngùng, mặt bỗng chốc đỏ lên. Con bé thấy vậy lại ghẹo: "Ba ơi. Mẹ đỏ mặt rồi."

    "Vậy con đừng ghẹo mẹ nữa, mẹ hay mắc cỡ mà." Anh lời nói thì bênh vực nhưng biểu hiện rõ ràng đang theo con gái chọc ghẹo chị.

    Tường Vân giả vờ phân bì: "A ba bênh mẹ, vậy là thương mẹ hơn con rồi."

    "Vân ghen tị là xấu lắm đó nha." Anh trêu con, nhưng không hề phản đối lời con nói. Chị ngồi đó lại càng ngại ngùng hơn nữa.

    "Mẹ ơi, mẹ mắc cỡ nên không muốn nói chuyện với Vân nữa sao?" Con gái không để yên cho mẹ.

    Chị đành đánh trống lảng: "Vân chuẩn bị đi học chưa? Coi chừng bị trễ đó con."

    "Dạ cũng sắp rồi. Dì Linh sẽ chở ba đứa con đi học lúc 8 giờ."

    "Con phải chuẩn bị đi. Ăn sáng rồi mới được đi học. Không được bỏ bữa sáng nha con." Chị dặn dò yêu thương.

    "Dạ con nhớ rồi mẹ. Bây giờ con phải xuống nhà ăn sáng với dì dượng và em Bi, em Bin. Mai Vân rảnh sẽ gọi lại ba mẹ nữa nha. Chúc ba mẹ ngủ ngon!"

    Định cúp máy nhưng suy nghĩ sao con bé lại nói thêm: "Ba ơi, hôn mẹ một cái dùm cho Vân nha."

    Chị nghe vậy hoảng hốt: "Tường Vân không được nói nhảm. Tắt máy đi học đi con."

    "Không chịu. Ba hôn mẹ một cái cho Vân đi mà." Bé con bướng bỉnh.

    Chị muốn tránh, nhưng anh làm như vô tình bị cưỡng ép, thế là kéo chị lại rồi hôn nhẹ lên má. Mặt chị không thể nào đỏ hơn.

    Anh nhìn vô màn hình nói tự nhiên: "Rồi ba đã hôn mẹ cho con. Giờ đi học được chưa công chúa?"

    "Cám ơn ba! Vân yêu ba mẹ nhất trên đời. Tạm biệt ba mẹ!"

    "Tạm biệt con yêu!"

    Gác máy rồi, biết chị vẫn còn ngượng, anh nhìn thấy không đành lòng. Mặc dù lúc nãy hôn chị anh quả thật có hơi xúc động.

    "Xin lỗi làm em ngượng! Con bé nghịch ngợm quá."

    "Dạ không sao."

    "Con bé vẫn luôn nghĩ hai chúng ta không có chuyện gì xảy ra, thế nên anh rất sợ nếu con bé biết ba mẹ sẽ ly dị, anh sợ con sốc. Bởi vậy đó là lí do anh chưa muốn ký đơn ly hôn là thế. Mong em cũng suy nghĩ lại vì con. Mình sẽ ráng thêm một thời gian nữa nhé Tường Lam?"

    Anh thuyết phục chị một cách vô tư nhưng thật sự trong lòng có hơi quẫn bách. Anh không hiểu sao lòng lại cố chấp, chưa muốn tách rời chị.

    "Dạ! Vậy hai chúng ta cố gắng vì con thêm một đoạn thời gian nữa."

    Nghe chị đồng ý, trong lòng anh như trút được gánh nặng. Lên lầu rồi anh vẫn không ngăn được nụ cười vui sướng trên môi. Tự nhiên muốn được ở cùng chị thêm nữa. Anh quả thật không hiểu được lòng mình. Chỉ biết là tạm thời anh chẳng hề muốn ký vào giấy ly hôn. Có lẽ đợi thêm thời gian nữa để hiểu rõ lòng mình cần gì.

    Tạm thời anh thấy bằng lòng với cuộc sống hiện tại. Anh thấy vui vì chị và anh vẫn còn là vợ chồng, mặc dù chỉ trên danh nghĩa. Anh vẫn muốn duy trì mối quan hệ như vậy với chị, chủ yếu anh thấy lòng an tâm. Nhưng sự an tâm tạm bợ đó mấy ngày sau đã bị bạn gái anh phá tan tành.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  7. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 5. Người tình của chồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều tan làm, Diễm Thanh muốn anh chở đi ăn tối. Có điều dạo này anh được ăn ké cơm chị nấu, nên giờ không còn thích ăn tiệm. Anh bèn viện lí do để không đi cùng Diễm Thanh:

    "Tối nay con bé sẽ gọi, nên hôm nay anh phải về nhà. Anh sợ con bé lại nghi ngờ nếu không thấy anh ở nhà." Anh giả vờ nói vô tư hết mức có thể.

    "Em thật không hiểu nổi." Giọng Diễm Thanh kém vui: "Anh đã hy sinh cho con bé mấy năm nay, giờ nó đã lớn cũng nên hiểu chuyển rồi. Sao anh vẫn chưa chịu nói rõ cho nó biết?"

    "Bọn anh sẽ nói chuyện với con bé vào thời điểm thích hợp. Tại con bé mới sang, anh sợ nó bị sốc nên chưa nói bây giờ."

    "Em không nghĩ thế." Diễm Thanh bực bội: "Em cảm thấy anh bắt đầu chán em. Dạo này anh chẳng còn tha thiết quan tâm em. Trong chuyện sinh hoạt vợ chồng anh cũng không còn cảm xúc."

    "Em nói gì đâu không. Nghi ngờ bậy bạ." Anh phản đối bừa, bản thân cũng không chắc chắn điều gì.

    "Anh nói em nghi ngờ bậy bạ? Haha! Thật nực cười. Anh bắt đầu chán em và muốn quay về với vợ con anh phải không?"

    Có lẽ gần đây tâm trạng bất ổn mà không hiểu nguyên nhân từ đâu, giờ lại nghe Diễm Thanh chất vấn, anh bực mình cao giọng:

    "Em đừng kiếm chuyện nữa. Chuyện chẳng có gì, thế mà em nghi kỵ lung tung. Anh thật không hiểu được em. Cứ muốn rắc rối lên mới chịu."

    "Vậy sao? Em nghi kỵ lung tung sao?" Diễm Thanh mỉa mai: "Chớ không phải dạo này một tuần, anh về nhà bên đó năm sáu ngày. Được mấy ngày bên em?"

    "Em nói vậy mà nghe được. Một tuần anh trực mấy đêm ở bệnh viện em biết mà."

    Anh vẫn không thừa nhận bản thân mình gần đây thật sự có vấn đề. Anh thích về nhà cũ mà chẳng hiểu tại sao.

    "Cho là anh trực, vậy còn những đêm còn lại anh về nhà bên đó. Thời gian nào cho em?" Diễm Thanh gằn giọng.

    "Anh đã giải thích cho em rồi, giờ là thời điểm nhạy cảm. Những đêm anh không trực, con gái anh thường gọi điện thoại về cho ba mẹ, nên anh về nhà. Anh nói em đợi thêm thời gian nữa, chuyện chỉ có vậy mà em làm om sòm lên mới chịu." Anh bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.

    Diễm Thanh cũng không chịu thua: "Vậy là em đang nghi oan cho anh sao? Buồn cười thật đấy. Anh nghĩ tôi ngu lắm sao? Bộ tôi không cảm nhận được anh bắt đầu nghĩ về chị ta nhiều hơn sao. Đàn ông mấy anh đểu lắm. Giờ bắt đầu chán tình nhân, muốn có cuộc sống yên ổn bên vợ con. Anh tưởng tôi không nhận ra thời gian gần đây anh miễn cưỡng khi ở bên tôi thế nào hả? Tôi ngu ngốc mới chờ anh mấy năm nay."

    Cô vừa nói vừa bù lu bù loa, khiến anh mất kiên nhẫn theo: "Em giỏi tưởng tượng thật. Thôi được tối nay anh đi với em được chưa?"

    "Tôi không cần." Diễm Thanh hét lên: "Anh về với chị ta đi. Con này đâu có cần anh ban bố."

    "Em đừng nói chuyện ngang tàng kiểu đó. Anh không thích đâu." Anh bực bội lớn tiếng.

    "Tôi là vậy đấy. Tôi không được hiền như chị ta đâu. Anh về mà gặp người vợ luôn nói chuyện nhẹ nhàng của anh bên kia đi."

    "Em phải kiếm chuyện mới chịu phải không? Giờ anh hỏi lần cuối, có đi ăn tối không?"

    Cả hai chẳng ai còn kiên nhẫn, không còn lời nói nhẹ nhàng nữa. Ai cũng cao giọng mất bình tĩnh. Người điên tiếc nhất bây giờ là Diễm Thanh. Bản tính cô thật ra chẳng hiền lành gì, chưa bao giờ để mình chịu thiệt thòi. Cho nên sẽ luôn phản ứng dữ dội nếu bị trái ý:

    "Tôi không đi. Anh về với chị ta cho tôi nhờ." Giọng Diễm Thanh bất cần.

    "Tùy em vậy." Anh mệt mỏi như muốn buông xuôi.

    Anh biết Diễm Thanh chẳng hiền, nhưng càng ngày cô càng quá quắt, đôi lúc hỗn hào khiến người gia trưởng như anh không thể nào chấp nhận được. Anh lấy xe chạy về nhà chính, trong lòng cảm thấy thật yên bình. Sao ngày trước anh không nhận ra nơi này tốt đẹp đến thế. Ngày xưa anh sợ về đây bao nhiêu thì giờ lại cảm thấy nó yên bình bấy nhiêu.

    Đậu xe trước nhà, anh không bấm chuông mà tự mình mở khóa cổng trước rồi lái xe vào sân. Bước chân vô định lại đưa anh tới phòng bếp. Đúng như anh dự đoán, chị đang chuẩn bị cơm chiều. Thấy anh xuất hiện ở cửa bếp, chị vô cùng ngạc nhiên:

    "Sao anh lại về đây? Diễm Thanh bận nữa sao?"

    "Không phải. Bọn anh vừa cãi nhau." Giọng anh chán ngán.

    "Ồ. Có chuyện gì nghiêm trọng không anh?" Tường Lam lo lắng.

    "Không có chuyện gì đâu." Anh lắc đầu, thái độ không muốn nhắc tới.

    Chị cũng không muốn can thiệp sâu vào chuyện của anh và Diễm Thanh nên không hỏi tới nữa. Có điều nhìn anh buồn chị lại nhịn không được an ủi anh:

    "Thật ra hai người có những lúc không vui, nhưng mỗi người nên vị tha với nhau một chút, rồi sẽ ổn thôi. Anh lớn hơn Diễm Thanh, nên vị tha hơn với cô ấy."

    "Anh cũng không biết sao. Có điều cô ấy dạo này hay nghi kỵ lung tung." Anh thật sự muốn nói anh rất nản lòng.

    "Nghi kỵ anh với em phải không?"

    "Ồ sao em biết?" Anh ngạc nhiên.

    "Vì em cũng là phụ nữ. Bọn em rất nhạy cảm. Anh dạo này về bên này nhiều, khiến Diễm Thanh buồn. Em nghĩ anh nên dành nhiều thời gian hơn cho Diễm Thanh."

    Chuyện đâu phải đơn giản, anh đã nhận ra Diễm Thanh dạo này không chịu nói lí. Chỉ cần trái ý một chút đã hét ầm lên, còn trao đổi được gì nữa. Anh lắc đầu chán nản:

    "Anh đã nói vài tháng nữa thôi, vậy mà cô ấy vẫn làm ầm lên."

    "Em nghĩ anh cũng không công bằng với Diễm Thanh. Cô ấy đợi anh nhiều năm rồi, cũng nên cho cô ấy một danh phận. Có lẽ em sẽ nói chuyện với con gái." Chị đưa ra ý kiến.

    "Không được. Anh cấm!" Anh phản đối dứt khoát: "Muốn gì phải vài tháng nữa."

    "Như vậy anh cũng nên ở bên cạnh Diễm Thanh nhiều hơn. Anh đừng về bên này nữa. Mình có thể nói dối con rằng anh trực hoặc lúc nào anh rảnh anh gọi riêng cho con."

    Chị đây là đang vì mọi người để đưa ra giải pháp tốt nhất nhưng dường như anh đã để ngoài tai, thái độ chẳng tỏ vẻ gì hợp tác.

    "Anh biết rồi, anh sẽ sắp xếp."

    "Hoặc là em sẽ dọn ra để Diễm Thanh sẽ không nghi kỵ nữa." Chị lại cho ý kiến.

    "Em lại nói tào lao." Anh bực mình: "Việc gì em phải dọn ra? Anh nói rồi, cứ giữ mọi thứ như cũ. Anh sẽ nói chuyện lại với Diễm Thanh."

    "Dạ! Thôi được tùy anh."

    Chị sợ rắc rối cho anh, nhưng anh chẳng xem chuyện này là quan trọng, thôi thì tùy anh. Chị thức thời im lặng, kết thúc câu chuyện. Anh cũng nhanh chóng chuyển đề tài:

    "Hôm nay em nấu món gì?"

    "Canh chua tép với sườn ram. Anh có muốn ăn một chút không ạ?"

    Người ta chỉ mời vì lịch sự thế mà người đàn ông này lại xem là thật. Mặt mũi giãn ra, xáp tới gần, khóe môi vểnh lên: "Nếu em không phiền."

    Anh nói rồi ngồi xuống, chị có phiền cũng không nỡ từ chối anh. Hai người ngồi đó ăn cùng nhau như một cặp vợ chồng già, hài hòa tôn trọng lẫn nhau. Anh quả thật thích không khí như thế này. Có lẽ anh đã già, sợ không khí giương cung bạt kiếm, chỉ thích sự yên bình thay vì ngày ngày cãi nhau với ai đó.

    Phần chị thì chỉ đang nghĩ ráng thêm vài tháng nữa, chị sẽ phải nói thật với con và buộc anh ký vào đơn ly hôn. Giờ thì tạm thời cứ yên ổn giả tạo thêm một thời gian. Nhưng chị đã nghĩ quá sớm, Diễm Thanh chưa bao giờ để mình chịu thiệt. Mấy ngày sau đó Diễm Thanh đã cho chị một bất ngờ.

    Sau khi chị kết thúc tiết dạy thứ năm, đang chuẩn bị lấy xe chạy về nhà thì Diễm Thanh gọi cho chị. Nhìn thấy cuộc gọi bất chợt của cô, chị vô cùng bất ngờ. Cô nàng không rào trước đón sau, chỉ vừa bắt điện thoại lên đã yêu cầu chị ra gặp mặt. Chị chỉ có bị động chạy đến chỗ hẹn Diễm Thanh đã yêu cầu. Còn có người vợ nào giống như chị không? Dù là vợ trên danh nghĩa đi nữa cũng đâu thể để tình nhân của chồng tự tin đến mức này. Chị lắc đầu như ngầm chán nản bản thân.

    Ngồi đối diện Diễm Thanh trong quán café, chị thật tò mò không hiểu cô nàng cần gì. Hai người chẳng có điểm nào cần trao đổi với nhau. Bản tính bị động nên chị đợi Diễm Thanh nói trước. Quả thật chẳng phải đợi lâu, Diễm Thanh đã lên tiếng trước:

    "Bé Vân con chị đã sang Mỹ hơn tháng nay rồi phải không?"

    "Đúng rồi Thanh."

    "Con bé đã ổn định chưa chị?"

    "Cũng coi như tạm ổn."

    "Vậy tại sao chị còn chưa chịu ly dị với anh Quân? Chị còn muốn bao lâu nữa? Có phải chị cố tình viện lí do để trì hoãn chuyện ly hôn phải không?" Giọng cô hơi lớn tiếng, cứ như chị là người có lỗi trong chuyện này.

    Cách hành xử của Diễm Thanh có hơi buồn cười. Cô làm chị có cảm giác chính cô mới là vợ chính thức của chồng chị, còn chị chỉ đang chen ngang phá rối hạnh phúc của hai người. Chị lười đôi co, chỉ bình tĩnh nhìn Diễm Thanh:

    "Sao Thanh biết tôi viện lí do? Tôi không phải không muốn ký đơn ly hôn."

    "Thế sao đến giờ hai người vẫn chưa gửi đơn lên tòa? Chị đừng nói với tôi đó là do phía anh Quân không muốn." Diễm Thanh xéo xắt.

    Giọng cô vang vang khó chịu. Tường Lam lại quá hiền lành. Lẽ ra Diễm Thanh nên hiểu cô chẳng có tư cách ngồi đây chất vấn chị. Chị có thể lấy quyền làm vợ để phản đối cô nàng nói ra những lời quá phận như vậy. Nhưng kiểu người không quen đanh đá, cho dù không vui với thái độ của người ta, chị cũng phản đối nhẹ nhàng:

    "Tôi cũng không nói anh Quân không muốn ly dị. Chúng tôi chỉ thỏa thuận đợi thêm vài tháng nữa, khi bé Vân ổn hơn sẽ đưa đơn ra tòa."

    "Vài tháng nữa sao? Lúc trước thì vài năm, giờ lại kéo dài vài tháng. Tôi thật không hiểu, tôi chỉ cảm thấy giống như chị đang cố tình níu kéo. Bộ chị nghĩ tìm cách trì hoãn không ly dị mà được sao? Chị nghĩ anh Quân sẽ quay về hả? Cho dù anh ấy muốn cũng không yên với tôi đâu." Diễm Thanh gằn giọng.

    Thái độ quá quắt của Diễm Thanh khiến chị không thể nhẹ nhàng được nữa. Chị cũng nghiêm túc: "Thanh nghĩ mình là ai mà có thể chất vấn tôi? Nếu dùng thái độ này để nói chuyện thì xin lỗi tôi không muốn tiếp tục. Thanh hãy đợi cho đến khi chúng tôi ly dị, lúc ấy thể hiện thái độ này còn có thể chấp nhận. Giờ xin lỗi tôi không có bổn phận phải trả lời Thanh."

    "Chị cũng biết chua ngoa sao? Tôi tưởng chị hiền lắm." Diễm Thanh cười cười.

    "Tôi hiền cũng tùy người. Thanh nhỏ tuổi nhưng cư xử với người lớn hơn mình một cách thiếu tôn trọng, thì đừng mong người ta cũng tôn trọng lại mình."

    Chị không cho phép mình yếu thế nữa. Trước đây chị chẳng muốn ầm ĩ nhưng cô nàng này dường như càng ngày càng coi thường chị. Thái độ của Diễm Thanh vô cùng không ngoan:

    "Chị ghê gớm hơn tôi tưởng đó."

    Diễm Thanh nhìn chị tiếp tục kiếm chuyện: "Nói thẳng ra chị chỉ viện cớ trì hoãn ký vào đơn xin ly hôn. Muốn mượn đứa con để níu kéo anh Quân hả? Nếu chị không chịu ly dị tôi sẽ quậy cho chị thấy. Tôi sẽ gửi đơn tố cáo đến nơi chị dạy học."

    Diễm Thanh giận quá mà không thấy bản thân vô duyên. Cô chẳng có tư cách lớn tiếng với chị. Nếu là người khác, Diễm Thanh có thể bị hành hung vì tội phá hoại hạnh phúc gia đình của người ta. Cô còn không nhận ra sự vô lý của mình, còn ở đây uy hiếp chị.

    Quả thật chị chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào đanh đá, chợ búa, không nói lí lẽ như cô nàng này. Môi trường sư phạm của chị chưa bao giờ tiếp xúc qua kiểu người hung hăng, xấc láo, đặt điều như vậy. Chị tự hỏi Diễm Thanh cũng có học thức nhưng sao lại nói chuyện giống thành phần bất hảo. Trong môi trường bệnh viện, cô ấy cũng hành xử như vậy sao?

    Hay là cô ấy vốn không phải kiểu người hung hăng, chỉ do hiểu lầm chị không chịu ly hôn nên mới phản ứng thái hóa vậy thôi? Nếu không thì làm sao anh Quân có thể quan hệ được với người phụ nữ đanh đá đến mức này. Không lẽ khẩu vị của anh ấy thay đổi xuống dốc vậy sao?

    "Thanh cứ làm điều Thanh cho là đúng. Còn giờ tôi xin phép không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này." Tường Lam chẳng còn kiên nhẫn.

    "Chị đứng lại, chị muốn trốn chạy sao? Muốn mặt dày ở lại căn nhà đó hả? Nhà đó của anh Quân, chị ở lại đó không biết mắc cỡ sao?" Diễm Thanh ngoa ngoắt.

    "Xem ra mục đích của Thanh là muốn tôi dọn ra khỏi nhà. Chỉ có vậy thôi phải không? Nói thẳng ra Thanh sợ tôi giành nhà với anh Quân, mất phần của Thanh."

    "Tôi không có ý đó." Dường như nhận ra mình nói hớ, Diễm Thanh phản ứng nhanh, nhưng chị chẳng buồn quan tâm suy nghĩ thật trong đầu cô là gì.

    Chị đứng lên nhìn thẳng Diễm Thanh, khẳng định từng chữ: "Thanh không cần phải lo. Tôi chẳng bao giờ giành phần không phải của mình. Tánh tôi không thích giành giật cái mình không bỏ công sức làm ra đâu."

    "Chị nói được thì làm được. Hy vọng chị sẽ sớm dọn ra khỏi nơi đó."

    Rời khỏi quán café, tâm trạng chị xuống dốc hơn bao giờ hết. Giờ thì chị hiểu sao Diễm Thanh sợ chị không ký đơn ly hôn và không chịu dọn ra khỏi nhà. Nói trắng ra cô ấy lo chị ở lì ngôi nhà đó, sợ chị giành mất phần của cô.

    Người phụ nữ này thì ra chẳng hề vô tư, tham vọng lại quá lớn. Thật sự là người ai chẳng có lòng tham, nhưng đến mức này khiến chị sợ hãi. Cô ấy còn chưa kết hôn với anh Quân mà đã lo chuyện giành nhà với chị.

    Dù sao mỗi người có cách sống riêng, chị không có quyền phê phán Diễm Thanh. Tuy vậy, chị chẳng muốn gặp lại người phụ nữ đanh đá này chút nào. Nếu tiếp tục gặp gỡ người không nói lí lẽ, sẽ khiến chị hoài nghi nhân sinh mất. Chị sợ mình sẽ bi quan về cuộc đời bởi những người xấu xa như vậy.

    Tánh tình chị trước giờ không tính toán chi li với mọi người như cách ba mẹ chị đã dạy, nhưng Diễm Thanh khiến thấy chị sợ cuộc đời, khiến chị thấy đời người là cả một sự tính toán, ích kỷ, nhỏ nhen. Người sống chỉ biết có lợi cho mình, sẵn sàng bỏ qua cảm xúc của người khác.

    Tự nhiên tâm trạng chùng xuống, và rồi chị làm một quyết định dứt khoát khiến anh Quân trở tay không kịp. Có lẽ ít ai biết được chị là kiểu người có vẻ bề ngoài mong manh nhưng nội tâm vô cùng cứng rắn, đôi lúc bướng bỉnh và không dễ thỏa hiệp.

    Chị chạy xe về nhà, bỏ cả nấu ăn trưa. Lên phòng lôi vali ra xếp quần áo. Không thể dọn hết một lần, chị chỉ có thể mang theo một vài bộ áo dài để đi dạy trước, một ít giáo trình, bài giảng và những gì thật sự cần thiết. Còn lại sẽ từ từ dọn thêm sau đó.

    Sắp xếp xong mọi thứ, chị khệ nệ kéo vali xuống nhà, cố gắng nâng lên yên xe sau và ràng lại. Sau đó chị viết cho anh vài dòng, rồi bắt đầu chạy xe ra sân. Lúc đứng khóa cửa, nhìn ngôi nhà lần cuối nước mắt chị ứa ra. Cuối cùng cũng kết thúc cuộc hôn nhân mười mấy năm giả tạo. Kể từ bây giờ anh và chị đã thật sự đi hai ngã đường.

    Đã nhiều năm kỷ niệm, biết bao nhiêu buồn vui ở ngôi nhà này. Một khi ra đi là không còn có thể quay đầu được nữa. Nhưng chị làm sao còn cơ hội quay đầu lại nữa đây? Hai người đã đi đến bước này, chẳng còn cứu vãn được nữa. Chị tự dặn lòng phải mạnh mẽ lên thôi. Dù không nỡ thế nào chị vẫn ráng ngăn cơn xúc động, đau đớn lên xe chạy ra khỏi cổng khu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2022
  8. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 6. Nỗi cô đơn trong lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ngồi trong phòng khám, tự nhiên tâm trạng thật bồn chồn. Cố gắng khám cho bệnh nhân nhưng lòng vô cùng bất an. Chuyện này trước nay chưa từng xảy ra với anh. Anh không tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu, nhưng hôm nay quả thật thấy nóng ruột vô cùng. Hy vọng sẽ không có chuyện xảy ra.

    Anh miễn cưỡng duy trì đến hết giờ khám buổi chiều, trong lòng lúc này cực kỳ khó chịu. Anh bèn lái xe về thẳng nhà chính, quên luôn việc phải thông báo cho Diễm Thanh biết, nếu không cô lại gây chuyện với anh.

    Chạy tới cổng nhà thấy cửa được khóa ngoài, đây là điều trước nay chưa từng xảy ra. Chị luôn luôn là người của gia đình. Giờ này không bao giờ chị ở đâu đó, ngoài việc cặm cụi nấu ăn trong phòng bếp. Tự nhiên anh sợ chị xảy ra chuyện. Anh nhanh chóng tắt máy xe, bước xuống mở cửa, nhưng vì vội vàng anh vấp mép cửa, xém chút té nhào.

    Anh bước nhanh tra chìa khóa vào, thấy ngôi nhà im lìm, vắng lặng đến đáng sợ. Vẫn hy vọng chị ở đâu đó trong nhà, anh đi vội xuống bếp, rồi chạy lên phòng trên lầu, đương nhiên không thể tìm thấy chị. Anh lại trở xuống phòng khách, định lấy điện thoại ra gọi cho chị nhưng nhìn thấy tờ giấy chị viết để trên bàn, tay anh run run cầm lên.

    "Gửi anh Quân,

    Xin lỗi không thể thỏa hiệp với anh để duy trì cuộc hôn nhân này thêm vài tháng nữa. Em muốn tách ra trước, còn chuyện ký đơn ly hôn có thể tùy anh. Nếu muốn duy trì trên giấy tờ thêm vài tháng nữa em cũng đồng ý. Có điều em phải rời khỏi ngôi nhà này, vì nó vốn không thuộc về em. Chúc anh với Diễm Thanh sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà này!"

    Chỉ vọn vẹn mấy dòng nhưng anh mất lâu lắm mới đọc xong. Cơ bản anh không thể tin chị vội vàng rời xa anh như vậy. Chị không hiểu là dù anh có kết hợp với Diễm Thanh, anh cũng muốn để lại ngôi nhà này cho chị, cho con của hai người. Diễm Thanh và anh nên rời đi.

    Nhưng chị đã đặt anh vào tình thế đã rồi, hoàn toàn không cho anh cơ hội để thương lượng. Sao người phụ nữ này lại tự trọng và cố chấp đến thế? Chị khiến anh lo lắng muốn điên. Thì ra cảm giác của anh là đúng, chị thật sự muốn dứt khoát với anh.

    Biết chắc người đã dọn ra nhưng anh vẫn mang niềm hy vọng mong manh rằng chị còn chưa mang đồ đi. Anh chạy lên phòng chị, lật đật mở tủ quần áo mới biết mình đã hy vọng xa vời. Đồ đạt mặc dù vẫn chưa mang đi hết, nhưng đã có dấu hiệu của sự thu dọn. Áo dài đi dạy chị đã mang theo, đủ thấy chị thật sự sẽ không trở về.

    Nhưng mà chị sẽ đi đâu? Ba mẹ chị không còn, nhà cũ cũng đã bán rồi. Ở thành phố này chị chẳng có bà con, chị sẽ đi đâu bây giờ? Anh lo lắng bồn chồn, không dằn lòng được bèn lấy điện thoại ra định gọi cho chị. Tuy nhiên chưa kịp bấm số chị, thì xe Diễm Thanh đã đậu trước cửa. Cô nàng hùng hổ đi vào. Người còn chưa qua cửa, giọng đã vang lên giận dữ:

    "Anh vội vàng về gặp vợ đến mức không thèm nói với tôi tiếng nào. Anh cư xử vậy mà coi được sao?"

    Lòng anh đang lo cho chị đến mất bình tĩnh, nhưng biết mình sai với Diễm Thanh, do vậy anh xuống nước trước: "Anh xin lỗi, lúc nãy vội quá nên anh không kịp nói với em."

    "Anh vội về nhà gặp chị ta đến thế sao? Anh còn yêu chị ta phải không?"

    "Em nói năng nhảm nhí gì đó?"

    Gần đây anh và Diễm Thanh chưa bao giờ nói nhẹ nhàng với nhau. Chỉ cần mở miệng dăm ba câu, cả hai đều mất kiên nhẫn, chỉ muốn đạp đổ tất cả. Diễm Thanh nhìn anh gào lên:

    "Anh không phải phủ nhận. Tôi đâu phải đứa ngu mà không cảm nhận được sự thay đổi của anh. À mà có lẽ anh chưa bao giờ thay đổi, tình cảm của anh dành cho chị ta vẫn sâu đậm. Có điều tại anh không nhận ra. Không có chuyện gì kích thích nên nó ngủ quên trong lòng anh."

    "Em càng ngày càng hồ đồ. Nói năng bậy bạ. Cứ thích kiếm chuyện lên mới chịu."

    Giọng anh chán chường nhưng thật ra anh cũng đang tự hỏi, liệu lòng anh có thật sự như Diễm Thanh đã nói không? Là anh còn tình cảm với chị sao?

    "Tôi ước gì mình hồ đồ, ít ra tôi còn hy vọng chuyện anh còn yêu chị ta là sai. Chị ta như phù thủy, lợi dụng đứa con để níu kéo anh. Tưởng tôi không hiểu trong lòng chị ta nghĩ gì sao?"

    Diễm Thanh chẳng còn giữ được bình tĩnh, bắt đầu nói năng không kiêng dè: "Cả anh cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Đợi thêm mấy tháng nữa cho con anh ổn định. Nó lớn rồi chớ đâu phải đứa con nít. Chị ta chỉ không muốn buông bỏ ngôi nhà này, muốn níu kéo anh thôi. Chị ta là người đàn bà tham lam."

    "Em đủ rồi đó, càng nói càng hồ đồ. Tường Lam không như em nghĩ đâu." Anh nạt ngang, phản đối mấy lời nói quá quắt của Diễm Thanh.

    "Thế sao chị ta còn nấn ná ở chỗ này? Không tham lam, không muốn níu kéo anh, chẳng lẽ còn lí do gì khác?"

    "Sao em nhận xét hồ đồ thế? Tường Lam không hề tham lam như em đã nghĩ."

    "Anh còn bênh vực chị ta nữa sao? Không chịu được tôi nói nặng chị ta hả? Ai bảo chị ta cứ ở lì căn nhà này."

    "Tường Lam đã dọn đi rồi. Em hài lòng chưa?"

    Anh nói một cách buồn bã nhưng Diễm Thanh nghe chị dọn đi, cô nàng hưng phấn đến mức không nhận ra tâm trạng xuống dốc của anh.

    "Coi như chị ta thức thời."

    Diễm Thanh vừa mới giận điên cuồng, giờ thì lại nhẹ nhõm như chẳng có gì xảy ra. Tâm trạng cô thay đổi nhanh chóng mà không nhận ra anh đang nhìn cô, khó hiểu vì sự hưng phấn quá độ của cô khi nghe Tường Lam không còn ở lại nơi này.

    "Em nói vậy là sao? Nghe cách em nói khiến anh nghĩ Tường Lam ở đây là sai." Anh Quân nhìn xoáy vào cô.

    "Sai chứ còn gì nữa. Nhà này của anh, chị ta đâu có vai trò gì ở đây." Diễm Thanh vì hưng phấn nên quên che đậy sự vui sướng quá mức.

    "Tường Lam là mẹ của con anh. Cô ấy có quyền ở trong căn nhà này."

    Đây là quyết định của anh từ trước giờ. Ngôi này này anh đã nghĩ sẽ dành cho con gái của anh và chị. Cho dù bọn anh chia tay, vẫn muốn dành điều tốt đẹp nhất cho con gái. Chị và con sẽ không phải dọn đi đâu hết. Người ra đi sẽ là anh.

    "Sao anh không nói luôn chị ta còn là vợ của anh? Anh muốn để căn nhà này lại cho chị ta hả?" Cơn giận của Diễm Thanh lại ùa về.

    "Như vậy có gì sai? Tường Lam có quyền với căn nhà này mà."

    Diễm Thanh nghe vậy mất bình tĩnh. Cô đã chờ đợi ngày này, chờ họ ly hôn để danh chính ngôn thuận về sống nơi đây. Bây giờ anh nói muốn để dành căn nhà cho con gái và vợ cũ của anh. Vậy còn cô thì sao? Diễm Thanh thất vọng hét lên, chẳng còn muốn duy trì hình tượng gì thêm nữa:

    "Còn tôi thì sao? Tôi đợi anh mấy năm nay, anh có nghĩ tới tôi không?"

    "Ý em là sao? Anh làm gì sai với em? Căn hộ bên kia anh đã mua cho hai đứa mình. Còn để em đứng tên, anh có để em thiệt thòi không?"

    Căn hộ đó có là cái khỉ gì so với căn biệt thự này. Diễm Thanh nghĩ thầm một cách tức tối. Mục đích của cô muốn sớm được ở căn biệt thự này. Căn hộ bên kia so với căn nhà này có giá trị gì đâu. Nghĩ tới cô hy sinh ngần ấy năm làm người thứ ba, giờ đổi lại anh muốn dành tất cả cho con gái và vợ cũ. Bực mình đến mức Diễm Thanh không buồn che giấu nổi ác cảm:

    "Cuối cùng rồi anh cũng vì vợ và con anh. Tôi chẳng là cái thá gì trong lòng anh."

    "Em lại nổi điên gì nữa? Anh có bỏ rơi hay cư xử tệ với em đâu. Sao em vô lý thế?"

    Không lẽ phải đợi tôi nói ra tôi muốn ở trong căn biệt thự sang trọng này anh mới hiểu sao? Tất cả những gì cô chờ đợi chỉ muốn được sống trong căn nhà to lớn này. Cô cay đắng nghĩ thầm nhưng không có can đảm nói ra.

    Trước giờ anh cứ nghĩ cô yêu anh vô tư, bằng tình yêu chân thật. Nhưng quỷ tha cái tình yêu chân thật ấy, nếu anh không phong độ, không giỏi kiếm tiền, không nhà lầu xe hơi, thì cô chẳng can đảm làm vợ bé ngần ấy năm. Chỉ nghĩ tới những gì cô đã chịu đựng, nhưng đổi lại chẳng được như ý nguyện khiến cô tức điên:

    "Anh bảo tôi vô lý hả? Chính anh là người tâm tư không nhất quán. Lúc trước muốn ly dị với chị ta bao nhiêu, giờ đây lại chần chừ, còn định để căn nhà cho chị ta. Anh thương chị ta đến mức quên bản thân, cũng không suy nghĩ cho tôi." Diễm Thanh bắt đầu khóc lên.

    "Chính vì anh suy nghĩ cho em nên anh mới mua căn hộ bên kia cho em. Trước giờ đâu để em thiệt thòi. Sao em cứ cố tình kiếm chuyện với anh?" Anh lắc đầu mệt mỏi.

    "Tôi muốn ở trong căn nhà này. Tôi chờ đợi bao lâu, bây giờ anh bảo để lại nó cho chị ta. Anh coi tôi là gì của anh?" Diễm Thanh khóc vì thấy mình bị xử ép.

    "Sao em có tư tưởng này? Nhà này vốn là của Tường Lam. Em.."

    "Anh vốn muốn nói tôi tham lam phải không? Đúng tôi tham lam vậy đó. Anh chán tôi rồi phải không?" Giọng cô đã không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

    "Anh mệt mỏi lắm Thanh, không muốn cãi nhau với em. Bây giờ hai đứa đang nóng giận, tốt nhất không nên giương buồm ra biển khi có sóng lớn. Ngày mai hai đứa bình tâm lại rồi nói chuyện. Giờ anh đưa em về bên kia."

    "Tôi không cần. Anh cứ ở lại đây sống với kỷ niệm của vợ con anh đi."

    Diễm Thanh nói rồi lao ra sập cửa thật mạnh, không thèm chào anh và lên xe phóng đi. Lúc trước anh không hề biết Diễm Thanh hung dữ và hồ đồ thế này. Chỉ gần đây, cô càng ngày càng quá quắt. Chuyện gì đụng tới cô, cô sẽ làm ầm lên, xúc phạm người khác vô tội vạ.

    Thời gian trước anh không nhận ra, vì cô luôn tỏ ra hiểu chuyện. Là do anh làm cô thay đổi hay do cô giấu mình quá kỹ khiến anh không nhận ra con người cô hồ đồ và hung hăng như vậy. Tâm trạng chán chường, anh ngồi xuống sa lan, ôm đầu không suy nghĩ được gì nữa.

    Diện tích ngôi nhà vẫn không có gì thay đổi nhưng dường như tối nay anh thấy nó rộng lớn, mênh mông hơn. Có lẽ vì chị không còn ở đây nữa, một mình anh thấy vô cùng trống trải, cô đơn.

    Nghĩ tới chị rồi lại thấy lo lắng. Giờ này chị ở đâu? Anh lấy máy ra gọi cho chị, chuông reo thật lâu vẫn không có người nhận điện thoại. Lòng anh lại càng bất an hơn nữa. Chị tuyệt tình với anh vậy sao? Không màng đến suy nghĩ của con gái. Mai kia Tường Vân gọi về, anh biết phải trả lời con thế nào?

    Trước nay chị rất yêu con, sao bây giờ thay đổi đến mức này? Chỉ vì muốn nhanh chóng ly hôn với anh, nỡ đành tách ra không quan tâm đến cảm xúc của con. Anh nghĩ mà giận chị. Anh cố gọi thêm vài lần nữa, chị vẫn không trả lời điện thoại của anh. Anh giận đến mất bình tĩnh mà không nhớ là chị vẫn đang trong giờ lên lớp, nên đâu thể nghe điện thoại.

    Cả buổi tối anh cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Suy nghĩ đủ chuyện nhân sinh, về cuộc đời, về quá khứ. Lần đầu tiên anh sâu sắc cảm nhận nỗi cô đơn là như thế nào. Anh nằm dài ra sa lon chán chường, tuyệt vọng, không màng tới bữa tối. Anh tưởng như cuộc đời chẳng còn gì quan trọng nữa, chán đến mức không thiết tha.

    Nằm như vậy được một lúc thì điện thoại reo lên. Anh vội vàng cầm lên, thấy người gọi tới là chị, mặc dù trong lòng rất giận nhưng tay vẫn nhanh chóng nhấn trả lời:

    "Sao chiều giờ anh gọi em không nghe?"

    "Giờ lên lớp em không trả lời điện thoại được." Giọng chị mệt mỏi bên kia đầu dây.

    "Sao em dọn đi? Em không nghĩ tới con sao?"

    "Rồi con sẽ hiểu." Giọng chị rời rạc: "Em không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân không hạnh phúc, khiến cả ba người đều mệt mỏi."

    "Là do em mệt mỏi thôi. Anh với Diễm Thanh đã thỏa thuận rồi, có thể chờ thêm vài tháng. Chỉ vì em vô tâm với con, nên muốn vứt bỏ nhanh như vậy." Anh không hay mình như đang trách móc người ta một cách vô lý. Chị chấp nhận giải quyết sớm, lẽ ra anh nên vui mới phải.

    Nghe lời chì chiết của anh, chị vô cùng buồn bã. Không lẽ chị nên nói bạn gái anh chẳng muốn chị tiếp tục ở lại ngôi nhà đó? Mà nói ra có ích gì nữa, rồi cũng sẽ ly hôn, không nên gây mâu thuẫn thêm cho hai người bọn họ, cứ để anh nghĩ sao về chị cũng được. Đằng nào rồi hai người cũng sẽ trở nên xa lạ thôi.

    "Em mệt mỏi rồi, muốn thoát ra để ổn định cuộc sống sớm."

    "Trước giờ anh vẫn nghĩ em là người mẹ sống vì con. Em làm anh ngạc nhiên vì em cũng ích kỷ như nhiều người phụ nữ vô tâm khác."

    "Anh muốn nghĩ sao về em cũng được. Em sẽ dọn đồ từ từ, khi nào xong em sẽ trả lại chìa khóa cho anh."

    "Tùy em vậy."

    Anh gác máy mà không hiểu sao trong lòng vô cùng bực bội. Chuyện hai người chia tay sớm muộn gì cũng xảy ra. Điều này anh đã biết trước nhưng khi nó thực sự đến, anh thấy lòng bất an đến lạ kỳ. Giờ đây chị còn dọn ra khỏi nhà, khiến anh có chút hốt hoảng. Anh thật tình không muốn chị rời xa nơi này, sâu thẳm trong lòng anh vẫn muốn mọi thứ được giữ yên vị trí.

    Anh biết mình mâu thuẫn. Cũng là anh chọn con đường ly hôn, giờ thời điểm đã đến anh lại không mong chuyện đó xảy ra, lại càng không mong chị dọn khỏi nơi này. Hay là giống như Diễm Thanh đã nói, anh vẫn còn tình cảm với chị, và vì nó ngủ sâu trong lòng nên anh không nhận ra mình còn vấn vương?

    Anh tự lắc đầu như chuyện đó không bao giờ có thật. Chẳng phải mấy tháng trước đây ý định ly hôn vẫn còn đó, anh và Diễm Thanh cũng lên kế hoạch đám cưới rồi, chỉ còn chờ con gái an ổn bên Mỹ thì mọi chuyện sẽ được xúc tiến theo trình tự đã đặt ra.

    Sao bây giờ lòng anh lại ngổn ngang thế này? Cả đêm anh đắm chìm trong suy nghĩ miên man, một nỗi buồn mênh mông xâu xé tâm can. Lần đầu tiên trong đời anh thấy vô cùng mất phương hướng, không nghĩ được nên đi theo con đường nào là đúng đắn nhất.

    Bên này chị cũng không khá hơn anh. Tưởng rằng tách ra không còn nhìn thấy anh, chị sẽ không cảm thấy buồn phiền vì sự xa cách của anh nữa. Chị sẽ có cuộc sống riêng, không còn vướng bận ai. Nhưng giờ đây, ở trong ngôi nhà mới này, thấy lòng cô đơn không cách gì xoa dịu được.

    Chị nhớ nhà cũ, nhớ con và cả.. nhớ anh. Và rồi chị cũng thao thức cả đêm, nghĩ về quãng thời gian đã qua, về sự vô tình của anh. Lẽ ra chị nên hận nhưng mà ngược lại chị chỉ cảm thấy buồn khổ và chẳng thể quên, hoàn toàn không có bất kỳ sự thù hận nào. Chị biết mình yếu đuối trong tình cảm, nhưng có lẽ chị phải cố gắng ép bản thân, sớm quên đi quá khứ để bắt đầu một tương lai mới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  9. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 7. Mẹ chồng độc đáo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm hai người cãi nhau, anh và Diễm Thanh cũng chưa nói chuyện lại. Đôi lần trong bệnh viện anh có cố gắng làm hòa, nhưng cô vẫn tỏ thái độ không hợp tác khiến anh chán nản. Tâm trạng anh xuống thấp từ khi chị bỏ đi, giờ Diễm Thanh lại không vui, anh thấy vô cùng phiền muộn.

    Dần dần anh để mặc Diễm Thanh với cơn hờn giận vô cớ của cô. Xin lỗi anh đã làm rồi nhưng cô không đánh giá cao sự kiên nhẫn của anh, khiến anh không muốn cố gắng thêm nữa. Có chạm mặt nhau trong công việc anh cũng không nhiều lời.

    Diễm Thanh bắt đầu nhận ra anh lạnh nhạt và cũng tự thấy mình vô lý, cô sợ già néo đứt dây. Công sức bao nhiêu năm chờ đợi sẽ mất trắng. Thế nên hôm nay nhìn anh xa cách, cô đâm ra hoảng hốt.

    Giờ nghỉ trưa cô nhắn tin cho anh, muốn cùng ăn anh trưa, nhưng không may cho cô, anh bận ca mổ đến không có thời gian ăn trưa. Diễm Thanh thấy lòng bức bối không yên. Cô chờ đến chiều tan làm, đi tới phòng trực thì đồng nghiệp báo anh đã về, khiến cô tức giận nhưng ráng kìm lại không phát tiết. Giờ phút này không thể nóng nảy nữa.

    Biết chắc anh chạy về nhà chính, cô có thể cảm nhận anh nhớ chị ta, nhớ ngôi nhà kỷ niệm của hai vợ chồng họ. Diễm Thanh điên lắm nhưng nóng giận sẽ mất khôn. Do vậy dù cực kỳ chán ghét, cô vẫn chạy tới căn biệt thự. Quả nhiên anh đang ở nhà.

    Diễm Thanh bấm chuông, nhìn anh mở cửa trong trạng thái chán chường. Bản năng khiến cô rất muốn nổi nóng rồi có ra sao thì ra. Nhưng nghĩ tới công sức đã bỏ ra có nguy cơ mất trắng, thế là cô ráng kiềm chế lại, cất giọng nhỏ nhẹ:

    "Em chờ anh ở bệnh viện nãy giờ, anh về mà không nói em biết gì hết."

    Diễm Thanh cố gắng nói giọng bình thường như giữa hai người chẳng có sự giận hờn gì. Đây là điểm mạnh của cô, vì một lợi ích nào đó cô sẵn sàng bỏ qua cảm xúc của bản thân. Tự trọng là gì? Cái đấy chẳng mang lại lợi ích cho cô. Điều quan trọng nhất là làm sao khiến người đàn ông này áy náy và không thể rời xa cô.

    "Anh xin lỗi, cứ tưởng em còn đang giận nên không muốn phiền em thêm nữa." Giọng anh cũng nhẹ nhàng không còn gắt gỏng như mấy ngày trước đây nữa.

    "Em làm sao có thể giận anh lâu được. Em buồn anh vậy thôi nhưng vì tình yêu, em đâu thể nào bỏ mặt anh."

    Cô vừa nói vừa tựa sát vào anh: "Anh buồn em lắm phải không? Do tâm trạng em không tốt nên nói năng lung tung. Cho em xin lỗi, cưng đừng giận nữa nha."

    Cô chủ động ôm anh khiến cái tôi trong anh được vuốt ve. Ít ra Diễm Thanh cần anh không giống như chị. Diễm Thanh có thể an ủi tâm hồn anh, trong khi chị luôn luôn lạnh lùng với anh. Đó là lí do anh cảm thấy hòa hợp với Diễm Thanh hơn chị. Cô biết chìu chuộng anh, biết nũng nịu với anh, trong khi chị luôn cứng nhắc, tâm trạng lúc nào cũng kín bưng.

    Diễm Thanh ôm hôn anh, nhưng dường như gần đây chị dọn đi khiến anh tâm trạng, nên cảm xúc với cô không còn như lúc trước. Tuy nhiên, tình cảm có vẻ nhạt nhòa nhưng bản năng đàn ông vẫn có. Khi cô cọ sát vào anh, kích thích điểm nhạy cảm trên cơ thể anh, hai người ngã ra ghế sa lon.

    Diễm Thanh vừa định mở khóa quần anh thì điện thoại anh reo vang. Cô bực mình kẻ đã gọi cuộc điện thoại này, làm hỏng giây phút tuyệt vời của hai người. Rất muốn anh tắt điện thoại nhưng người gọi là mẹ anh, Diễm Thanh không tiện nói gì. Anh ngăn hành động khiêu khích của cô rồi ngồi dậy trả lời điện thoại của mẹ.

    "Quân hả con? Đêm nay con có trực không?"

    "Dạ không mẹ à. Mẹ gọi con có gì không?"

    "Mẹ định nhờ con về chở mẹ với dì hai lên trên con. Mai dì hai muốn vào bệnh viện con khám bệnh. Con về đây liền nhé."

    Mẹ anh là kiểu người thích thể hiện. Thuở chưa có tiền bà cũng đã kiểu cách rồi. Giờ đây kinh tế khá giả hơn, bà càng muốn thiên hạ thấy mình giàu có thế nào. Di chuyển phải bằng xe hơi, con trai làm bác sĩ, vào bệnh viện không phải đợi. Bà luôn muốn thể hiện cho họ hàng và cả hàng xóm láng giềng biết con trai bà giỏi giang, lợi hại thế nào.

    Đôi lúc bà vô tình khiến anh mệt mỏi vì phải gồng mình chìu theo sự thể hiện thái quá của bà. Anh nhớ có một lần bận học nghiên cứu sinh, nhưng mẹ nằng nặc yêu cầu anh phải giúp đỡ hết mình cho một người bạn của bạn của bạn. Nói chung mối quan hệ này bắn đại bát cũng chưa tới.

    Giúp người bệnh thì anh chẳng phiền, nhưng mẹ anh nhiệt tình đến mức khiến anh rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Anh đã bảo mẹ cứ nói họ lên tới bệnh viện thì gọi cho anh, nhưng bà cứ khăng khăng bắt anh phải về nhà chở bà và người đó lên bệnh viện. Chẳng phải mẹ anh tốt bụng gì cho cam, bà chỉ muốn thể hiện cho người ta thấy con trai bà giỏi giang, thành đạt và có địa vị thế nào trong bệnh viện thôi.

    Thật sự đôi lúc mẹ anh khiến anh dở khóc dở cười. Và lần này cũng vậy, bà bắt anh phải chạy về đón lên. Dù sao bà với dì hai thì anh chẳng phiền hà. Nhưng lẽ ra anh và Diễm Thanh đang có không khí vui vẻ bên nhau, giờ đã bị cuộc gọi này phá hỏng.

    "Vậy là giờ anh phải về nhà đón bác lên trên này hả?" Diễm Thanh không vui.

    "Ừ. Ngày mai mẹ và dì hai muốn vào viện khám bệnh. Anh xin lỗi, giờ anh phải về nhà đón họ. Mai anh bù cho cưng nhé."

    "Cũng đâu còn cách nào khác đâu." Diễm Thanh phụng phịu, tay lại không cam tâm, sờ vào trong quần con của anh.

    Anh vội vàng ngăn cô lại: "Đừng Thanh, mai anh đền. Giờ anh phải chạy về đó rồi."

    "Ghét anh ghê. Hay em đi với anh?"

    "Sợ em mệt thôi. Giờ này chạy về đó rồi chạy lên, chắc cũng 10 giờ đêm." Nghĩ đến phải lái xe cả quãng đường dài, anh lắc đầu ngao ngán.

    "Kệ. Em muốn đi với anh thôi." Diễm Thanh kéo tay anh.

    "Vậy cũng được."

    Anh lái xe ra sân, Diễm Thanh khóa cửa. Cô không nhịn được miệng mỉm cười vui sướng. Cô thấy mình hiện tại giống bà chủ gia đình thật sự. Vị trí ở bên cạnh anh cuối cùng cũng thuộc về cô. Viễn cảnh sẽ sớm được về sống trong ngôi nhà này khiến lòng cô như nở hoa, hạnh phúc đến mức không khép miệng lại được.

    Cô mở cửa ngồi cạnh ghế lại, miệng mỉm cười vui sướng nhìn anh đề máy xe. Từ đây về nhà anh cũng hơn 45 phút. Nhưng có hề gì, miễn là song hành cùng anh trên chiếc xe hơi sang trọng. Vị trí là vợ của tiến sĩ bác sĩ, còn ai oai phong hơn cô?

    Đoạn đường về nhà anh không khó đi. Nhà mẹ anh dưới này cũng khang trang, tất nhiên không thể đẹp như ngôi nhà trên thành phố của anh, nhưng nó cũng đủ cho mẹ anh lên mặt với đời. Xét về khía cạnh nào đó, cô cực kỳ giống mẹ anh, thích sống bằng hình thức bề ngoài, thích được người ta tâng bốc. Thế cho nên khi cô gặp mẹ anh, cô rất biết cách làm cho bà thích. Khó gì đâu, chỉ cần mở miệng khen bà đẹp, giàu có, sang trọng, kiểu gì bà chẳng thích được cô.

    Nhớ ngày xưa cũng vì tài ăn nói khéo léo, đưa đẩy nên mặc dù là người thứ ba chen vào phá nát hạnh phúc của vợ chồng anh, nhưng mẹ anh vẫn ủng hộ cô nhiệt tình. Điều này cho thấy cô khéo léo hơn người phụ nữ kia. Ít ra có thể thu phục được nhân tâm của mẹ anh.

    Thật ra mà nói mẹ anh là một người đàn bà vô cùng chịu khó làm đẹp. Mặc dù đã già nhưng bà rất đầu tư chăm sóc bản thân. Bà chịu khó bỏ tiền dưỡng da, nên dù đã lớn tuổi nhưng da bà vẫn rất đẹp. Đôi lúc nhìn bà Diễm Thanh cũng ghen tị. Ngày xưa thời trẻ chắc bà cũng phải xinh đẹp lắm.

    Anh giống mẹ, thừa hưởng nét đẹp từ bà cộng thêm sự thành đạt trong xã hội, khiến anh có nét cuốn hút riêng. Hai người em gái của anh lại không được may mắn, giống mẹ không chịu, lại cứ cố tình thừa hưởng hết nét thô kệch của ba.

    Anh giống vẻ bề ngoài của mẹ, nhưng không hề giống tính cách đãi bôi của bà. Mẹ anh là kiểu người miệng nói ngọt, nhưng lòng không nghĩ thế. Ai tiếp xúc bề ngoài có thể lầm tưởng mẹ anh là người nhẹ nhàng, ngọt ngào, chẳng xéo xắt. Nhưng có lẽ chỉ Tường Lam mới hiểu được sâu sắc nhất mẹ anh thật sự là kiểu người như thế nào.

    Còn nhớ lúc chị mới về làm dâu, vào ngày đầu đã phải khóc lóc thảm thiết. Lẽ ra chị cũng không phải làm dâu nhà anh vì ba mẹ chị đã sắp xếp trước cho hai vợ chồng. Gia cảnh nhà chị khá giả nên lúc hai đứa cưới nhau, ba mẹ chị cho hai vợ chồng căn hộ. Chỉ vì thương anh, chị mới bằng lòng theo anh về quê ở cùng mẹ anh một thời gian.

    Anh là dân tỉnh lẻ, mới ra bác sĩ được hai ba năm đầu, kinh tế vẫn còn eo hẹp. Bản thân anh khi ấy vẫn đang đi ở thuê. Nhà mẹ anh ở quê, và anh chọn lập nghiệp tại thành phố nên thuê trọ gần bệnh viện để tiện đi làm.

    Ba mẹ chị ít con nên khi cưới đã lo đầy đủ cho hai vợ chồng ở thành phố. Nhưng lúc bọn anh kết hôn vì phải làm cho đúng thủ tục nên rước chị đưa về nhà anh. Ngay ngày đầu tiên đưa dâu xuống nhà, mẹ anh đã thành công khiến chị khóc ngất. Chuyện cũ nói ra có vẻ tầm thường nhưng không biết còn ai đã từng trải qua hoàn cảnh giống vợ anh, có bà mẹ chồng kinh dị như mẹ anh.

    Còn nhớ sau khi khách khứa vừa ra về, tiệc cưới của anh mới tàn. Mẹ bảo anh vào phòng riêng ngay lập tức. Anh còn tưởng mẹ sẽ dặn gì riêng tư không muốn cho vợ biết nên anh cũng tôn trọng mẹ, một mình đi vào phòng bà.

    Vừa thấy anh mẹ đã phủ đầu: "Tiền mừng cưới này giờ con mở ra đi, đừng cho vợ con biết. Nó đãi tiệc trên kia, gia đình nó đã thâu hết rồi. Dưới này là họ hàng, bạn bè của gia đình mình. Con không nên để cho vợ con biết."

    "Mẹ làm vậy là sao? Cô ấy là vợ con mà. Hai vợ chồng phải chia sẻ mọi điều. Chưa gì mẹ đã muốn gây mâu thuẫn cho vợ chồng con vì mấy đồng bạc này sao?" Anh nhìn mẹ buồn buồn.

    "Anh còn cãi mẹ? Đó không phải là tôi lo cho anh sao? Nó không có vai trò gì trong này hết."

    "Tường Lam là vợ con mà mẹ. Cô ấy là con dâu mẹ đi cưới hỏi đàng hoàng đó." Anh bất mãn.

    "Thế thì sao? Sao anh ngu quá vậy? Đâu phải mọi thứ đều rạch ròi. Chưa gì anh đã bênh vợ cãi mẹ rồi."

    Thế rồi bà bù lu bù loa, khóc lóc la lối om sòm. Vợ đang ở phòng tân hôn cũng nghe tiếng la hét của bà vọng sang. Trong lòng vợ cực kỳ sợ hãi, không biết mình có lỡ gây ra chuyện gì khiến mẹ chồng giận dữ không? Vợ lật đật chạy qua phòng mẹ, vốn muốn gõ cửa thì giọng bà the thé vang ra. Chỉ vì mấy đồng tiền, bà có thể mất bình tĩnh như vậy.

    Trước giờ truyền thống gia đình vợ chưa bao giờ có chuyện mẹ con cãi nhau vì tiền. Chưa bao giờ mẹ vợ vừa đấm, vừa khóc, vừa mắng. Vợ vừa sợ, vừa sốt ruột cho chồng nên đã đẩy cửa vào. Thấy mẹ chồng đang đánh túi bụi vào lưng anh, vừa mắng anh ngu ngốc, chưa gì đã đội vợ trên đầu. Vợ thương anh nên chạy tới nắm tay mẹ chồng, quỳ xuống.

    "Mẹ ơi đừng đánh nữa. Con xin lỗi mẹ, con không quan tâm tiền này đâu mẹ. Mẹ đừng đánh anh ấy nữa."

    "Ai cho con vào đây? Ở nhà con dạy con như vậy sao? Chưa có sự đồng ý của mẹ con vẫn ngang nhiên đẩy cửa vào?" Bà nhìn con dâu mới giận dữ thêm.

    "Dạ con xin lỗi!" Vợ khóc như mưa, uất ức, tủi thân.

    Đêm đầu tiên về nhà chồng hãi hùng như vậy đấy. Anh nhìn vợ tự nhiên bị mẹ quát vô lý, trong lòng cũng đau theo. Mẹ quá quắt bản thân anh còn không chịu nổi, huống chi vợ bé bỏng mới vào cửa của anh. Cho nên dù trước giờ anh rất nghe lời mẹ vì bà hy sinh nuôi anh ăn học thành tài, nhưng giờ thấy mẹ thật quá đáng, vậy là lần đầu tiên anh cãi mẹ.

    Anh đứng dậy, kéo theo vợ, nhìn mẹ một cách buồn giận: "Nếu mẹ thích tiền mừng này, mẹ cứ lấy, con và vợ không cần."

    Anh nói rồi kéo vợ ra khỏi phòng mẹ, sau lưng vẫn còn nghe tiếng tru tréo của bà vọng theo. Thật sự đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng đến mức gây bóng ma tâm lý trong lòng vợ, từ đó khiến vợ vô cùng sợ mẹ anh. Sợ đến mức răm rắp nghe lời, cho dù có bị ăn hiếp vẫn không có can đảm phản kháng. Thế nên đôi lúc vợ làm anh vừa thương, vừa giận vì sự hiền lành quá mức đó.

    Sau ba ngày ở nhà mẹ, vợ khóc không biết bao nhiêu nước mắt, chịu đựng sự ghẻ lạnh, giận hờn vô cớ của bà. Rồi hai đứa lên lại thành phố, ở nhà ba mẹ vợ cho riêng hai đứa, lúc đó mới đúng là cuộc sống hôn nhân màu hồng.

    Cho nên hơn ai hết anh cũng hiểu mẹ mình tham lam, ích kỷ và sống hình thức thế nào. Nhưng có một điều lạ lùng là mẹ anh lại hợp với Diễm Thanh. Anh nhìn hai người cười nói thân thiện với nhau mà thấy nghi ngờ nhân sinh.

    "Bác càng ngày càng trẻ ra. Con nhìn mà ngưỡng mộ. Bác dùng dưỡng da gì vậy ạ?" Diễm Thanh không ngớt lời khen mẹ anh.

    "Ôi bác già rồi, đẹp gì nữa con. Con mới đẹp đây này." Mẹ anh cũng đưa đẩy.

    "Con làm sao bằng bác được ạ. Ước gì lúc bằng tuổi bác con chỉ cần được một phần của bác cũng mãn nguyện."

    Mẹ anh được khen cười tít mắt: "Con bé này khéo ăn khéo nói thật."

    Dì hai cũng phụ họa: "Vừa giỏi lại vừa xinh. Thằng Quân thật có phước."

    Em gái anh cũng góp vui: "Diễm Thanh đẹp và dễ thương hơn chị Lam nhiều. Lại nói chuyện dễ nghe nữa."

    "Im đi Ngân, đừng nói nhảm." Anh nạt em gái.

    Dì hai thì anh chẳng dám có ý kiến nhưng em gái mà hỗn hào với Tường Lam là điều không thể chấp nhận. Trước đây anh biết hai đứa em mình ăn hiếp Tường Lam nhưng anh chưa tận mắt chứng kiến và chị cũng không bao giờ kể anh nghe những chuyện vụn vặt xảy ra, nên anh càng vô tình theo thời gian, không hề biết chị đã chịu đựng gia đình anh như thế nào. Chị hiền đến mức đôi lúc khiến anh bực mình mà không biết giải quyết ra sao.

    Ngày xưa anh cũng từng nghe dì hai khen vợ khi anh lần đầu dẫn chị về ra mắt gia đình. Lúc đó dì cũng khen anh có phước lấy được vợ vừa xinh, vừa hiền lành. Bây giờ thời thế thay đổi, dì hai cũng chọn lựa đứng cùng đội với mẹ anh, ra sức ủng hộ mối quan hệ của anh và Diễm Thanh. Đúng là đồng tiền, lợi lộc có sức công phá khủng khiếp. Dì hai đang dựa vào mẹ anh nên bất chấp đạo nghĩa.

    Anh quá hiểu họ hàng nhà anh, đều là những người chỉ vì lợi ích bản thân. Rõ ràng anh và Diễm Thanh sai, nhưng những người này lại ra sức vung vén cho mối quan hệ bất chính này. Nhìn bốn người trước mặt kẻ tung người hứng, anh thấy chán ngán cho tình đời.

    "Bây giờ mình đi được chưa mẹ? Cũng tối rồi, lên thành phố sớm để dì hai và mẹ còn nghỉ ngơi. Sáng mai mới đi bệnh viện khám sớm được ạ."

    Mẹ anh chỉ đạo: "Mãi nói chuyện mẹ quên mất. Chị hai chuẩn bị xong chưa? Quân con mang đồ của dì hai để lên cốp xe trước đi."

    Diễm Thanh cũng đứng dậy: "Để con xách đồ phụ bác."

    Mất một lúc sau bốn người phụ nữ mới sắp xếp xong. Anh chờ đến chẳng còn sức để ý kiến gì nữa. Ngày xưa với chị, chẳng bao giờ anh phải chờ đợi. Lúc mới quen, chị cũng ngoan vô cùng, hẹn anh mấy giờ tới đều thấy chị đã chuẩn bị xong mọi thứ. Cho đến sau này khi hai người có con, dù bận rộn mọi thứ nhưng chị cũng không bao giờ để anh phải đợi. Những gì cần chuẩn bị mang đi, chị luôn luôn chuẩn bị trước.

    Thời đó hai người còn nghèo, chở nhau trên chiếc xe máy cà tàng của anh, chị chẳng bao giờ kêu ca hay chê anh nghèo khó. Đến lúc anh có xe hơi, thì lại xa cách chị. Anh nhớ lại dường như chị chưa bao giờ ngồi xe này kể từ lúc anh mua đến giờ.

    Tối nay anh không hiểu sao mình lại so sánh chị với Diễm Thanh và nghĩ về quá khứ quá nhiều. Anh lắc đầu, tự cười bản thân. Còn gì nữa đâu mà nghĩ đến dĩ vãng xưa.

    "Xong rồi nè Quân, giờ đi được rồi đó con?" Giọng mẹ anh tuyên bố chắc chắn.

    "Mẹ chắc chưa ạ? Kiểm tra lại một lần nữa đi." Anh nhìn mẹ đề nghị.

    Thật lòng anh chẳng tin tưởng vào khả năng chuẩn bị đồ đi xa của mẹ mình. Anh thừa biết bà sẽ còn quên gì đó. Quả nhiên chưa đầy một giây, bà vội vàng xuống xe đi vào nhà. Chẳng biết làm gì, sau một lúc lâu mới chịu đi ra.

    "May có con nhắc mẹ không thì mẹ lại quên mang kính lão, với mấy quyển sách."

    "Bây giờ xong hết chưa các quý bà?"

    Anh ngồi bên ghế lái, kín đáo giấu sự ngao ngán.

    "Chắc chắn xong rồi, con chạy đi. À Ngân nhớ đóng cửa cẩn thận nhé con. Khám bệnh xong mẹ về." Mẹ anh dặn dò em gái.

    "Con biết rồi. Mẹ yên tâm đi."

    Em gái Ngân nói rồi khóa cửa cẩn thận, đứng nhìn theo cho đến khi xe dần dần lăn bánh khuất tầm nhìn. Bên trong xe, anh căng mắt nhìn đường lái cẩn thận, nhưng lòng vẫn sợ mẹ sẽ bảo anh ngừng xe đột ngột, hay quay lại bất thình lình. Quả thật anh không cảm thấy an tâm với trình độ chuẩn bị vật dụng đi xa của mẹ anh chút nào. Bên cạnh anh, Diễm Thanh cố gắng làm thân với dì hai và mẹ anh. Giọng cô bắt đầu sôi nổi:

    "Bác với dì hai cứ yên tâm, nếu thiếu gì đó mai mình mua ở thành phố cũng được ạ."

    Mẹ anh cười với Diễm Thanh: "Chắc không thiếu nữa đâu con. Bác thấy vậy là đủ lắm rồi."

    Anh không cho là đúng, đi khám bệnh rồi về có phải đi du lịch đâu mà mẹ anh muốn mang vác cả ngôi nhà đi theo. Nhưng tánh mẹ anh là vậy, nói thế nào cũng không thay đổi được. Một mình anh ngồi chịu trận ba người phụ nữ trong xe.

    "Ngày mai có cần đi sớm không Thanh? Có phải đăng ký gì không con?" Dì hai lo lắng.

    "Dì cứ yên tâm đi ạ. Có anh Quân và con đi theo, không cần phải đăng ký gì đâu." Diễm Thanh nói một cách tự hào.

    Mẹ anh cũng bắt đầu quảng cáo sản phẩm cũ: "Chị yên tâm đi, mấy lần trước em đi khám bệnh, Quân nó lo từ A tới Z. Trong bệnh viện nó có thế lực lắm. Trưởng khoa mà."

    Anh im lìm lái xe, không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào. Để mặc ba người phụ nữ ra sức thể hiện với nhau.

    "Trong bệnh viện anh Quân có tiếng nói lắm đó bác. Giám đốc bệnh viện còn o bế ảnh. Ông ấy thương và nể anh Quân lắm."

    Anh nghe tới đây, chẳng thể nghe nổi được nữa: "Ở đâu ra vậy Thanh? Mọi người làm việc cùng nhau, việc gì phải o bế anh."

    "Ảnh lại khiêm tốn bác thấy không? Không phải Giám đốc mà các bác sĩ, y tá khác cũng nể anh Quân lắm."

    Diễm Thanh tiếp tục ca tụng, khiến dì hai ngưỡng mộ: "Em có phước ghê tư, có đứa con trai giỏi thật. Phải chi thằng Quang con chị được một góc của thằng Quân là chị đỡ khổ rồi."

    "Trước em nuôi thằng Quân cũng khổ lắm chớ chị nói hả. Học y tốn hết tiền hết bạc của em. Đã vậy ra trường chưa được bao lâu là cưới vợ liền. Bất hiếu gì đâu." Giọng mẹ trách móc.

    Bà lại nhắc chuyện cũ. Anh biết một trong những lí do mẹ không thương Tường Lam là do bà nghĩ chị đã quyến rũ anh, muốn anh kết hôn sớm khiến bà chưa kịp nở mày nở mặt với xóm giềng. Lí do lớn nhất nữa là mẹ sợ anh lấy vợ rồi không chăm lo cho mẹ, sợ anh chỉ biết có vợ. Sự ích kỷ của mẹ thì anh đã quá hiểu rồi.

    "Từ khi con lấy vợ, con có bỏ bê không lo cho mẹ không? Sao mẹ cứ thích nhắc chuyện cũ hoài vậy." Giọng anh không vui.

    "Cái thằng này. Mẹ chỉ nói vui thôi mà."

    Anh không nổi, ba người nói chuyện ồn ào đến mức anh không tập trung lái xe được. Trước đây anh bực Tường Lam quá im lìm, chẳng bao giờ khiến anh khó chịu hay làm ồn thì giờ đây anh lại thích tính cách đó. Lại nhớ đến chị, anh thấy mình tào lao vô cùng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười một 2021
  10. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 8. Suy nghĩ bằng nửa thân dưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đến nhà anh gần 10 giờ đêm. Lo chu toàn cho mẹ và dì hai xong anh cũng đuối, hy vọng có thể nằm trên giường, ngủ một giấc thật ngon. Anh không có ý định giữ lại Diễm Thanh, muốn tiễn cô về nhưng Diễm Thanh cố tình phớt lờ anh. Cô viện cớ ở lại, để sáng mai cùng đi khám bệnh với mẹ anh luôn cho tiện. Mẹ anh đồng tình với Diễm Thanh, nên anh đành bất lực bỏ lên lầu, mặc cô và mẹ ngồi đó tiếp tục tâng bốc lẫn nhau.

    Anh lên phòng giũ sạch bụi đường. Một lát sau, Diễm Thanh mở cửa phòng lách người vào. Sau đó cô tự mình mở tủ quần áo của anh, lấy chiếc áo sơ mi bên trong, rồi bước vào phòng tắm. Cô cố tình chọn áo sơ mi trắng và không buồn mặc nội y.

    Diễm Thanh đi tới bàn anh đang ngồi đọc sách, sà vào lòng anh, ngồi trên chân anh, cố tình cho anh thấy đôi gò bồng đảo chẳng có gì che chắn bên trong áo. Hai đỉnh nhọn phía trước thoắt ẩn thoắt hiện. Bên dưới cũng vườn không nhà trống. Đã vậy cô còn cố ý ngồi thật khêu gợi, kéo tay anh phủ lên vị trí tam giác bên dưới.

    Chẳng phải người ta thường nói kích thích nhất là khi cơ thể người phụ nữ không mặc nội y, đường cong hoàn hảo thoắt ẩn thoắt hiện bên dưới lớp áo sơ mi của chồng hay bạn trai sao? Nó khiến không người đàn ông nào không rung động và gục ngã. Nhưng tối nay anh rõ ràng có bệnh. Hà cớ gì anh chẳng thấy hứng thú, ngược lại còn cảm thấy vô cùng bài xích. Anh giật nhẹ tay ra khỏi Diễm Thanh, rồi đứng dậy kéo cô xuống người.

    "Tối nay anh cần phải viết bài. Em đi ngủ trước nhé."

    Diễm Thanh kéo cả hai tay anh phủ trên ngực cô: "Sao vậy cưng? Người ta nhớ cưng mà. Anh không muốn sao?"

    Anh kín đáo rút nhẹ tay ra, miệng viện đủ lí do: "Quả thật anh cần phải viết bài. Bên công ty dược hối anh nhiều ngày rồi. Em thông cảm nhé. Đi ngủ trước nha cưng. Anh sẽ bù cho em sau."

    Anh vừa nói vừa hôn môi cô, vờ vịt an ủi.

    Diễm Thanh nũng nịu: "Thấy ghét. Anh viết bài đi em đợi."

    "Không đợi anh được đâu. Em cứ ngủ đi, anh viết chuyên mục này dài lắm."

    Diễm Thanh chẳng còn cách nào đành phải đi ngủ. Nhưng không khí kích thích thế này mà anh không chịu yêu cô, thật là không cam lòng. Cô nằm đó nhìn anh, cố ý nằm thật khêu gợi nhưng lần này thảm cho cô, anh chẳng nhìn về phía giường ngủ lần nào. Đã vậy anh còn làm cô điên tiết hơn nữa là khi cô còn chưa giở hết mọi triêu trò, anh đã đứng lên với tay tắt đèn, nói mà không buồn nhìn sang hướng cô:

    "Để anh tắt đèn cho em ngủ. Anh qua phòng sách viết bài. Em ngủ ngon nha."

    "Anh cứ ở đây đi. Sao phải qua phòng sách?"

    Anh đi tới giường hôn nhẹ lên má cô: "Anh để đèn em sẽ không ngủ được. Mất ngủ da sẽ xấu. Ngoan đi cưng."

    Nói ngọt kiểu này Diễm Thanh chẳng còn sức phản kháng. Đành để anh đi qua phòng sách, trong bụng tức anh ách. Còn anh vào được phòng sách rồi mới thả lỏng bản thân. Tối nay chẳng có bài nào cần phải viết, nhưng anh không có hứng chạm vào Diễm Thanh. Không biết anh bị làm sao, chính anh còn không hiểu nổi mình.

    Rồi anh còn làm một chuyện khó hiểu hơn nữa là vào phòng của chị, thả mình trên bàn sách chị thường ngồi soạn giáo án. Anh cứ bất động, suy nghĩ miên man hết chuyện này đến chuyện khác. Sau đó lại leo lên giường chị, úp mặt vào gối, ngửi mùi hương tóc chị còn phảng phất đâu đó. Lòng cảm thấy thanh thản lạ kỳ, anh chìm vào giấc ngủ mà không hề mộng mị.

    ***

    Sáng hôm sau, Diễm Thanh thấy anh từ phòng chị bước ra, nhưng vì không biết đó là phòng chị, nếu không cô đã làm ầm ĩ rồi. Có vẻ sau một giấc ngủ sâu, tâm trạng cô dường như tốt hơn nhiều. Cô nhìn anh cất giọng vui vẻ:

    "Sao đêm qua anh không vào phòng mình ngủ?"

    Anh có chút mất tự nhiên: "Anh viết bài đến khuya, rồi mệt quá ngủ quên trong phòng sách luôn. Xin lỗi em nhé!"

    "Không sao. Mà tối nay đền cho em đó."

    Cô nói nhỏ vào tai anh. Đúng lúc đó mẹ anh và dì hai mở cửa phòng đi ra. Anh lên tiếng khỏa lấp, cũng là xóa tan không khí ám muội giữa anh và Diễm Thanh:

    "Mẹ với dì hai ngủ ngon không ạ?"

    "Máy lạnh hơi lạnh, mẹ ngủ không ngon lắm."

    Dì hai và mẹ mỗi người một câu, chung quy một người thì nóng, một người thì lạnh. Đó chẳng qua là do cơ địa của mỗi người. Thể chất của mẹ anh không chịu được lạnh, nên bà không thể nằm ngủ trong phòng máy lạnh chạy suốt đêm. Tối qua anh mệt mỏi nên không để ý khía cạnh này. Lẽ ra phải tách hai người phụ nữ sang ngủ hai phòng khác nhau thì ổn rồi. Dì hai vẫn đang lắc đầu khó hiểu:

    "Chị thấy nóng muốn chết mà em lạnh, thật không hiểu luôn."

    Anh giải thích thêm một lúc rồi nhìn đồng hồ treo tường, thấy giờ giấc không sai biệt bèn nhắc nhở mọi người thay đồ đến bệnh viện. Anh cũng về phòng mình tắm rửa, thay quần áo. Lúc bước xuống lầu, anh nghe ba người phụ nữ lại khen nhau. Nếu anh không ngăn họ có khi trễ mất.

    "Mọi người xong chưa ạ? Bây giờ đi nhé?"

    Dì hai bắt đầu bị cảm giác sợ vào bệnh viện lấn át, mở miệng lo lắng:

    "Lát phải thử máu nên không được ăn sáng giờ phải không Quân?"

    "Dạ đúng đó dì hai. Dì ráng chịu khó chút nữa lấy máu xong rồi ăn sáng." Anh nửa giải thích nửa trấn an.

    "Mẹ sợ dì hai đói lại hạ canxi quá Quân."

    Anh lại phải trấn an đủ các kiểu để yên lòng hai người già. Thật sự anh đã quen nhìn các ca khó, giờ phải đối phó với hai người chẳng có bệnh tật nào nghiêm trọng ngoài sự lo lắng của tuổi già khiến anh có chút mất kiên nhẫn:

    "Vào viện rồi con sẽ cho lấy máu trước. Rồi cho dì ăn sáng ngay, để xem thế nào rồi tính. Không sao đâu mẹ."

    Diễm Thanh không muốn bị bỏ quên, thế là nhảy vào thể hiện vai trò của mình: "Dì hai yên tâm, lát nữa con lo cho dì hai."

    Đưa mọi người vào viện rồi anh nhờ vả đồng nghiệp. Mọi chuyện khác giao lại cho Diễm Thanh vì anh bận ca mổ sáng nay. Lúc mổ xong về phòng hội chẩn, định đẩy cửa vào anh chợt nghe tiếng hai cô ý tá thì thầm. Giọng họ rất nhỏ nhưng trong không gian im ắng, anh nghe không sót một chữ nào. Một cô bức xúc:

    "Mày thấy nhỏ Thanh gớm ghiếc không? Hôm nay nó làm như nó là bà tiến sĩ bác sĩ Quân không bằng. Thể hiện thái độ cho mẹ chồng tương lai thấy, nhìn ghê chết đi được. Nếu bác Vinh mà không nể bác Quân chắc chẳng thèm khám cho hai bà kia rồi."

    Cô khác tiếp lời: "Công nhận chị Thanh giả tạo phát ớn đã vậy còn thích thể hiện. Nhìn bả dơ dơ, không hiểu bác Quân yêu được chỗ nào."

    "Ừa cả bệnh viện này ai cũng thấy. Vợ đẹp hiền vậy mà bị bỏ, trong khi con nhỏ dơ như nhỏ Thanh thì lại yêu. Đàn ông.. chậc, chắc suy nghĩ bằng nửa thân dưới."

    "Bộ vợ bác Quân đẹp lắm hả chị?"

    Cô nàng còn lại có vẻ có ấn tượng tốt với Tường Lam nên cất giọng đầy cảm tình:

    "Ủa em chưa thấy hình hả? Vợ bác đẹp mà hiền nữa, không giả tạo và õng ẹo giống nhỏ Thanh đâu. Nói chuyện dễ thương lắm."

    "Em chưa gặp, chỉ nghe mấy nhỏ khác nói là hồi trước đi chơi có tiếp xúc qua. Chị ấy hiền lắm."

    "Hiền cực kỳ nên mới bị nhỏ Thanh coi thường. Chồng người ta mà nó cướp trắng trợn. Lúc hai vợ chồng còn mặn nồng mà con quỷ đó ve vãn bác Quân nhìn phát gớm."

    Diễm Thanh và y tá này chắc có xích mích. Giọng cô nàng tiếp tục ghét bỏ:

    "Vừa ve vãn bác Quân, vừa mồi chài bác Quý. Cơ mà vợ ông Quý đâu có hiền, nên cuối cùng nó chỉ tóm được bác Quân. Tội nghiệp vợ bác Quân."

    Cô y tá kia cũng đồng tình: "Không thể hiểu sao bác Quân yêu được chị Thanh luôn."

    "Em ngây thơ quá em ơi."

    Anh vẫn còn đứng ngoài cửa tiến thoái lưỡng nan thì nghe tiếng y tá khác giảm thanh xuống:

    "Nhìn nó ớn óc vậy mà bác Quân vẫn yêu, chỉ có một cách lí giải duy nhất là công phu trên giường của nó chắc đệ nhất thiên hạ."

    Hai cô thì thầm rồi cười khúc khích. Tiếp tục bàn tán thêm một lúc mới chịu tập trung vào công việc.

    "Thôi đừng bàn chuyện người ta nữa, coi chừng có người vào lại nghe đó chị."

    "Vậy giờ chị qua phòng bệnh nhân đây, em ở lại vào sổ bệnh nhé."

    Anh nghe vậy nhanh chóng quay đầu đi ra hướng hành lang. Thật là mất hết mặt mũi. Thì ra trong mắt các cô, anh là người chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Anh tệ vậy sao? Chẳng lẽ Diễm Thanh đúng như lời các cô ấy nói. Tại sao anh không nhận ra? Hay các cô ấy ghen tị với Diễm Thanh? Phụ nữ nào chẳng thích soi mói người khác.

    Anh đứng đầu hành lang đón ngọn gió lùa qua chấn song, muốn xua tan bực bội trong lòng. Thời gian gần đây anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi cuộc sống, chán ngán mọi thứ, lòng thì lại luôn nhớ chuyện xưa. Anh cứ đứng như vậy một lúc lâu, vài cô y tá đi ngang gật đầu chào. Một lúc lâu sau đó bác Dương đi qua, thấy anh đứng đó ngạc nhiên vô cùng:

    "Sao lại đứng đây vậy Quân?"

    Tiếng bác Dương vang lên bất thình lình, khiến anh quay đầu lại ngượng ngập:

    "Em mới ra ca mổ, định đứng đây cho thoáng một chút. Bên anh hôm nay có mổ ca nào không?"

    "Hôm nay chẳng có ca nào. Lâu rồi anh em không tụ họp. Mai Trinh định Noel năm nay mời mọi người tới nhà anh tụ tập. Có trực nhớ đổi người nha mày." Anh Dương đề nghị.

    "Mai Trinh vẫn khỏe hả anh? Cũng lâu rồi em chưa gặp cô ấy và mấy đứa nhỏ."

    "Bà ấy dạo này gấu lắm, hai đứa con gái cũng đang tuổi nổi loạn. Nhà có ba người phụ nữ suốt ngày ồn ào như một cái chợ." Anh Dương rất giỏi chuyện tố sau lưng vợ.

    Quân phì cười: "Ồn ào mà vui. Em đây muốn còn không được."

    Anh Dương không bỏ được tật nói móc mỉa anh: "Mày có chắc không? Ngày xưa người ta chỉ cần ồn một chút đã bị mày quát tháo, nên người ta trở nên câm nín."

    Giọng anh chán chường: "Anh có vẻ hiểu Tường Lam hơn em."

    "Tại mày vô tình thôi. Tao tiếc cho hai đứa bây lắm. Tường Lam cái gì cũng ổn, mỗi tội quá tự trọng và hay thu mình. Có điều cô nàng này cũng ghê gớm lắm, nếu không cứu vãn được thì sẽ câm lặng." Anh Dương lắc đầu: "Kiểu người này im lìm nhưng làm một cú ra trò."

    Anh Dương không cần nói ra điều này thì anh cũng có thể hiểu được. Thật sự Tường Lam khiến anh trở tay không kịp. Nếu chuyện gì không thích và không thể vãn hồi, cô ấy sẽ ôm trong lòng, đến một lúc nào đó sẽ vỡ tan, không cách gì hàn gắn được nữa.

    Quả thật anh có hơi sợ tính cách này của Tường Lam. Có vẻ hiền thật nhưng nội tâm sâu như giếng khơi. Thích chìm đắm trong nỗi buồn của chính mình, không buồn san sẻ với ai, không thích trở thành gánh nặng của ai. Cô ấy không nói ra, khiến đôi lúc anh không thể cảm nhận được gì. Rồi dần dần trở thành hai người xa lạ, và cuối cùng đi đến tình cảnh như hôm nay.

    Anh Dương vỗ vai anh, khuyên chân thành: "Thôi chuyện đã rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu đã chọn Diễm Thanh thì cố gắng vun vén, sống vui vẻ đi."

    Quân cười gượng: "Em biết rồi."

    Chỉ là không biết cuộc đời về sau có vui nổi không thôi.

    "Noel năm nay nhớ tới nha. Anh chỉ mời một vài thằng trong khoa thân thiết thôi, với mấy đứa bạn cùng thời."

    "Anh định tổ chức tối ngày hai mươi bốn, hay hai mươi lăm ạ? Để em biết sắp xếp trước."

    "Còn hơn tháng nữa hả? Anh nghĩ tối hai mươi bốn cho vui. Sợ ngày hai mươi lăm, một số đứa có đạo, nó kiêng việc xác, chẳng tham dự thì mất vui."

    Nghe anh Dương nói vậy khiến anh chợt nhớ Tường Lam. Chị cũng là người rất ngoan đạo. Thường ngày hai mươi lăm tháng mười hai hằng năm, chị sẽ kiêng việc xác. Thuở hai người còn mặn nồng, anh còn nhớ Tường Lam rất buồn cười. Ngày đó buổi sáng chị sẽ năn nỉ anh cho chị đình công việc nấu nướng một ngày. Nói hăm hở là thế nhưng sau đó lại chăm chỉ nấu cơm cho hai cha con. Người phụ nữ này giả vờ mạnh miệng vậy thôi nhưng sự chu đáo xuất phát từ trong xương tủy rồi.

    Lại nghĩ đến chị, anh lắc đầu tự cười mình, rồi nhìn anh Dương hứa hẹn: "Dạ vậy tối hai mươi bốn em sẽ sang nhà hai người."

    "Ừa! Thôi anh về khoa đây. Chào nhé!" Anh Dương vỗ vai anh để về khoa.

    Anh cũng quay lại phòng hội chẩn của khoa mình. Các cô y tá đang bàn luận sôi nổi, thấy anh thì lập tức im lặng. Không khí có hơi lạ lùng, cho đến khi Diễm Thanh đưa mẹ và dì hai anh vào phòng. Dựa vào danh tiếng của anh, giọng cô thể hiện như mình quyền lực nhất nơi đây:

    "Anh Quân, bác và dì hai đã khám xong, kết quả ổn hết ạ. Giờ mình đưa bác và dì về lại nhà anh nha."

    "Anh còn khám bệnh buổi chiều. Anh gọi taxi, em đưa hai người về giúp anh."

    Diễm Thanh nhõng nhẽo: "Ghét anh ghê, tự nhiên bắt người ta đi taxi."

    Mấy y tá trong phòng đang kín đáo ngó sang. Anh nhớ lại lời hai cô y tá đã nói lúc nãy, trên mặt có chút sượng. Sợ mình lại bị người ta mang ra làm đầu đề bán tán sau lưng, nên anh nhanh chóng kết thúc câu chuyện:

    "Em cũng hiểu anh không thể phân thân mà."

    Còn may mẹ vẫn nghĩ đến anh, thế là dễ dàng đồng ý: "Thôi được rồi, Quân ở lại làm đi con. Mẹ, dì hai với Diễm Thanh về bằng taxi."

    Anh đưa ba người phụ nữ ra cổng, cảm giác phía sau các cô y tá vẫn đang nhìn theo ráo riết và chuẩn bị bàn luận sôi nổi chuyện nhà anh. Thật sự không thể ngăn miệng đời, trong lòng anh chán ngán. Lúc quay lên phòng, y tá Bình tới bàn anh cất giọng quan tâm:

    "Bác Quân đã ăn gì chưa ạ?"

    "Tôi chưa thấy đói, cậu cứ đi ăn trước đi."

    Giọng anh rời rạc chẳng có tí tinh thần nào. Gần đây không hiểu sao cảm giác chán chường luôn vây kín tâm trí anh. Dường như cấp dưới nhận ra trạng thái anh không ổn, cậu ta không an tâm:

    "Bác cũng chuẩn bị tới giờ khám, nên ăn chút gì đi ạ. Hay là em xuống căn tin mua gì cho bác nha?"

    "Thôi không cần đâu. Lát nữa tôi sẽ ăn sau."

    "Dạ vậy em đi đây."

    Y tá không khuyên được đành đi ra khỏi phòng. Anh ngồi một mình, nhìn lại các bệnh án một lúc rồi đi xuống căn tin. Hôm nay không có tâm trạng nói chuyện với ai nên anh gọi thức ăn và ngồi một góc, cố nuốt cho xong để chuẩn bị giờ khám buổi chiều. Thế nhưng mấy lời nói sau lưng của y tá cứ lởn vởn trong tâm trí. Có lắc đầu bao nhiêu lần cũng không thể loại nó ra khỏi suy nghĩ.

    Kết thúc giờ khám buổi chiều, nếu là trước đây anh đã nhanh chóng về nhà. Nhưng hôm nay biết chắc mẹ và Diễm Thanh ở đó, tự nhiên anh chẳng muốn về chút nào. Đang định lấy xe chạy sang nhà anh Dương lánh nạn thì Diễm Thanh gọi đến, không cho anh cơ hội trốn chạy nữa.

    "Anh chuẩn bị về phải không? Bác muốn nói chuyện với anh nè."

    Diễm Thanh chuyển máy cho mẹ anh. Giọng mẹ sôi nổi bên kia đầu dây:

    "Quân hôm nay về sớm chở mẹ với Diễm Thanh tới chỗ nhà hàng Nhật lần trước đi. Mẹ muốn ăn lại chỗ đó."

    Nhắm mắt anh cũng có thể nghĩ được Diễm Thanh ở phía sau giật dây mẹ. Bà là người thích thể hiện, Diễm Thanh chỉ cần nói vài lời về sự sang trọng ở nhà hàng nào đó, mẹ anh sẽ đồng ý ngay lập tức.

    "Dì hai đã về bên anh Quang rồi hả mẹ?"

    "Ừa bảo bà ấy ở lại ăn tối xong rồi về, nhưng bả đòi đi qua cháu nội sớm rồi."

    "Vậy mẹ ở lại đây chơi ít ngày hay về dưới kia?" Lòng anh thầm mong bà sẽ đòi về sớm.

    "Mẹ định ăn tối xong về mà Diễm Thanh bảo ở lại chơi, nên mẹ tranh thủ ở lại chơi với hai đứa vài ngày luôn."

    Anh nghe tới đây mà ngao ngán. Vậy là phải chịu đựng thêm vài ngày nữa. Chẳng phải anh bất hiếu nhưng anh không hợp với phong cách sống của mẹ. Những ngày sắp tới đây, anh biết mình sẽ lại đau đầu. Còn chưa tới mà anh đã cảm thấy mệt mỏi muốn bỏ nhà ra đi rồi.

    "Anh về nhanh nha, bác với em chuẩn bị xong rồi, đợi anh về là mình đi liền đó."

    Tiếng Diễm Thanh áp đặt, không hề giống Tường Lam luôn săn sóc anh. Cô ấy sẽ luôn để ý sức khỏe của anh. Mỗi khi ở bệnh viện về, có cần gì cũng sẽ chờ anh tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi mới làm phiền anh. Còn mẹ anh và Diễm Thanh luôn vì mình trước. Nhưng tình cảnh này là do anh gây ra. Anh phải bước tiếp trên con đường mình đã chọn thôi, có còn cách nào đâu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng năm 2022
  11. Annie Dinh

    Bài viết:
    361
    Chương 9. Kỷ niệm xưa lại ùa về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh lái xe về nhà trong tâm trạng chán ngán cùng cực. Xe vừa dừng trước cổng, anh đã thấy mẹ và Diễm Thanh xúng xính váy đầm đi ra. Chắc hai người nãy giờ tốn rất nhiều thời gian mới có thể trang điểm lung linh thế này. Vừa ngồi vào xe, chẳng cần anh phải hỏi, hai người đã kể hết mọi chuyện trưa nay cho anh nghe. Mẹ anh ca ngợi Diễm Thanh không tiếc lời:

    "Trưa giờ có Diễm Thanh dẫn mẹ đi spa. Con bé này chu đáo thật, nhờ có nó mẹ đỡ buồn."

    "Bác ở đây với anh Quân luôn đi, con sẽ qua thường xuyên chơi với bác." Diễm Thanh cũng tỏ vẻ lưu luyến bà.

    Anh nghe đến đây, không ngăn được kín đáo nhìn Diễm Thanh. Cô là định mượn hơi mẹ anh để đường hoàng ở lại nhà anh. Tự nhiên anh thấy bực bội vô cùng. Suốt đoạn đường anh không buồn nói tiếng nào.

    "Thôi ở vài ngày thì được, chứ con và thằng Quân đều đi làm, ở nhà một mình buồn chết."

    Anh vỗ tay trong lòng. Đúng đó mẹ, ở nhà con một mình rất buồn. Tốt nhất mẹ nên về dưới nhà vui hơn. Chẳng biết trên đời còn đứa con trai nào trời đánh giống như anh không.

    "Bác đừng lo, con xin nghỉ phép đưa bác đi chơi." Diễm Thanh nói lời vô trách nhiệm.

    Mẹ anh áy náy: "Nghỉ lâu quá ảnh hưởng công việc của con."

    "Không sao đâu ạ. Có anh Quân, chẳng ai dám nói gì con đâu."

    "Em nói gì kỳ vậy Thanh. Chuyện nào ra chuyện đó, công việc em phải đàng hoàng chứ."

    Anh không hài lòng Diễm Thanh nên phản đối. Trong đầu lại nhớ tới chuyện trưa nay nghe hai cô y tá thì thầm ở phòng hội chẩn. Giờ thì anh hiểu Diễm Thanh luôn lấy tên anh để thể hiện trong bệnh viện. Anh ghét sự dựa hơi để làm điều không đúng đắn này.

    Anh nhìn Diễm Thanh nói thẳng: "Mai mốt em đừng dùng tên anh sai khiến ai nữa. Làm như vậy em không thấy kỳ sao? Các cô y tá đó cũng làm việc giống như em. Nếu em không thích làm thì cũng đừng ép người ta làm cái người ta không thích, và đừng lấy tên anh ra làm lá chắn cho em nữa."

    "Em có vậy đâu. Bác coi anh Quân hung dữ chưa kìa. Con có làm gì đâu." Diễm Thanh kéo tay mẹ anh tìm chỗ dựa.

    "Con làm gì lớn tiếng vậy Quân? Hôm nay Diễm Thanh có làm gì đâu. Tại mấy cô đó không chịu hợp tác nên Diễm Thanh mới lớn tiếng thôi."

    "Vậy là hôm nay em có gây với mấy y tá bên chỗ bác Vinh phải không?"

    Anh chỉ hỏi để xác định lại, trong lòng rõ ràng đã hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra người tình của anh lại thích thể hiện như vậy. Diễm Thanh lại không biết trong lòng anh đang bài xích, cô còn không ngại tỏ thêm thái độ:

    "Tại nhỏ đó thấy ghét thôi."

    Anh lắc đầu như không còn ý kiến. Diễm Thanh có hơi kiểu cách nhưng giờ còn thích mượn danh anh để sai khiến người ta là điều anh không thể chấp nhận. Cô chẳng nhận sai, anh đành bất lực giữ im lặng. Mãi cho đến lúc vào nhà hàng, anh cũng không nói tiếng nào.

    "Sao không nói gì vậy Quân?" Mẹ nhìn anh quan tâm.

    "Bữa nay mổ và còn khám cả ngày nên con hơi mệt."

    "Vậy thôi ăn nhanh cho con về nghỉ ngơi, làm cái nghề gì cực khổ quá."

    Mẹ anh nói là một chuyện, nhưng ăn nhanh gì gì đấy cũng là chuyện của hai tiếng sau, bởi vì hai người đều ưa thích chụp hình chân dung và thức ăn, để đăng trên trang cá nhân. Thời gian dùng bữa tối lẽ ra không mất bao nhiêu, nhưng anh phải bỏ công ngồi đợi họ tạo dáng và sắp xếp bố cục trên bàn sao cho có những bức hình lung linh nhất. Diễm Thanh còn trẻ anh miễn bàn, nhưng mẹ anh còn muốn sống ảo thì anh chẳng còn gì để nói.

    Nhìn hai người tranh thủ chụp nhau trong khi chờ đợi thức ăn được mang ra. Sau đó đến màn kéo các đĩa đồ ăn lại gần và tiếp tục bấm máy lia lịa. Thủ tục vô cùng rườm rà. May mắn mẹ anh chỉ ở thêm vài ngày, chứ cả đời hai người tra tấn anh kiểu này chắc anh phải chuyển sang ngôi nhà dài hai thước, ngang một thước hai sớm thôi. Đóng nắp áo quan nhanh cho hết đời tàn của anh.

    Đợi hai người thưởng thức xong bữa ăn, anh đưa họ về tới nhà cũng hơn 9 giờ tối. Xe tới trước cổng, anh thấy cửa ngoài vẫn khóa nhưng cửa chính bên trong đã mở toang. Tự nhiên tim anh đập lỗi một nhịp.

    Nhà này chẳng ai có chìa khóa ngoài anh và chị. Biết chắc chị đã trở về, trong lòng anh nở hoa. Bất chấp có mẹ và Diễm Thanh còn đang trên xe, anh mở cửa nhanh chóng lao vào nhà. Không thấy chị ở phòng khách, anh định chạy lên lầu để nhìn chị thì mẹ và Diễm Thanh đã vào tới cửa. Tiếng mẹ anh chát chúa:

    "Ai mở cửa nhà này vậy Quân, lúc nãy mình đi đã khóa cửa rồi mà."

    Anh chưa kịp trả lời đã thấy chị khệ nệ vác mấy quyển sách từ trên lầu đi xuống. Trên người chị lúc này vẫn là trang phục áo dài. Chắc chị vừa kết thúc giờ dạy ở trung tâm về, ghé qua nhà mang sách đi. Chị có vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy mẹ anh, thói quen cũ không bỏ được.

    Nhìn chị anh lại nhớ ngày xưa, khi hai đứa mới cưới nhau. Đó là năm đầu tân hôn, hai đứa đang còn rất yêu nhau. Thời gian đó đúng là mật ngọt của anh chị. Hai người có tổ ấm riêng. Hằng ngày nếu hôm nào phải vào viện khám bệnh thì anh dậy sớm hơn vợ. Anh rón rén nhẹ nhàng cố gắng không làm vợ thức, nhưng cho dù có không gây tiếng động thì vợ cũng thức cùng anh. Mặc cho anh dỗ ngọt cỡ nào, vợ cũng không chịu ngủ nữa.

    Vợ dậy làm đồ ăn sáng cho anh mang vào bệnh viện, để lúc nào anh đói có thể ăn ngay. Nhìn mắt vợ đỏ hết lên vì chưa ngủ đủ nhưng vẫn vì anh. Anh có ép thế nào, vợ cũng không chịu vào phòng ngủ tiếp. Có hôm còn dậy sớm hơn cả anh, tranh thủ làm thức ăn bỏ hộp cho anh. Khi anh dậy mọi thứ đã sẵn sàng.

    Hôm nào cũng như hôm nào, anh vừa động là vợ cũng thức theo anh. Trừ khi đêm trước bị anh ép buộc yêu đương đến khuya, sáng không dậy nổi thì vợ mới vùi mặt trong chăn. Nhìn vợ không nhấc nổi mình khiến anh vừa thương vừa tội. Chỉ những lúc như vậy vợ mới bất lực nằm im trên giường.

    Ngày nào không phải khám bệnh sớm thì anh sẽ ở nhà dẫn xe giúp vợ đi dạy. Hạnh phúc nhất là khi biết tin vợ có thai. Vợ anh lúc đó lớn như vậy rồi vẫn không rành thế sự. Có mang cũng không biết gì. Thật sự cũng không thể trách vì chu kỳ của vợ vô cùng loạn. Ngày tháng chẳng đúng hạn như người ta, nên vợ không biết mình có thai. Mãi đến khi bị nghén, vợ mới khóc lóc với anh.

    Anh còn nhớ nhìn vợ lúc đó đáng yêu vô cùng. Như đứa bé cứ tưởng mình bị nan y, vừa khóc vừa làm nũng, vừa bám anh không rời. Còn nhớ lúc đó anh mới đi làm về, vợ chạy ra nước mắt ngắn dài, báo hại anh cũng hoảng theo.

    "Ông xã ơi, vợ bị bệnh gì không biết, mấy hôm rồi không muốn ăn. Ông xã cũng thấy, không phải vợ chán ăn, chỉ tại không muốn ăn."

    Vợ nhìn anh đáng thương: "Hôm nay ở trong lớp, tự nhiên đang dạy rồi vợ buồn ói quá chừng. Bụng vô cùng khó chịu, người em mệt lắm. Chắc em sắp chết rồi huhuhu."

    Vợ vừa nói vừa níu tay anh, khóc như mưa gió, khiến anh cũng hết hồn: "Triệu chứng thế nào? Nói tỉ mỉ cho anh nghe, có khi là đau bao tử thôi."

    "Không biết nữa, hức hức. Vợ khó chịu lắm, buồn ói nữa, mặc dù cả ngay nay không ăn gì."

    Anh nghe vậy tá hỏa. Tình yêu dành cho vợ lúc đó vô cùng lớn. Nghe vợ nói vậy anh mụ mị cả đầu óc, đâu còn phân biệt được gì. Bác sĩ như anh mà bỏ qua luôn mấy triệu chứng của phụ nữ có thai. Và rồi anh làm một chuyện vô cùng hài hước, đến giờ người bạn đồng nghiệp bên khoa tiêu hóa vẫn còn cười nhạo anh mỗi khi nhắc lại.

    Đại khái lúc đó anh hoảng quá, lật đật bấm điện thoại gọi cho cô bạn bác sĩ khoa tiêu hóa. Máy vừa kết nối, giọng anh lo lắng: "Giang hả, bà có đang khám bệnh cho ai không? Tôi hỏi một chút."

    "Không, tôi đang rảnh, ông cứ hỏi đi." Người bạn cũng nâng cao tinh thần, sợ bạn mình có chuyện nghiêm trọng.

    "Chuyện là vợ tôi mấy hôm nay ăn không được, người rất mệt. Hôm nay còn ói nữa. Triệu chứng này có phải dạ dày đang có vấn đề không bà?"

    "Hahahahaha! Bác sĩ Quân, tôi nghi ngờ ngài có phải mua bằng bác sĩ không?" Bác sĩ nữ chọc quê.

    "Có ý gì?" Anh bực bội.

    "Vợ ông chu kỳ kinh nguyệt ngày nào? Mất kinh ngày nào?" Vị bác sĩ bên kia đầu dây đang cố nín cười.

    "Ồ, tôi đã hiểu." Anh tiu nghỉu.

    "Hahahahahaha!" Cô bạn cười sảng khoái: "Tôi có nên thông báo lên cả lớp khóa chúng ta không? Bác sĩ Quân làm tôi buồn cười quá."

    Anh cũng mắc cười. Quả thật lo cho vợ đến ngu người, chuyện đơn giản vậy mà anh tưởng tượng rùng rợn. Ai bảo mỗi lần vợ khóc là anh chẳng nghĩ được chuyện gì khác. Trên điện thoại, bạn anh vẫn đang tiếp tục cười cợt anh.

    "Mà này bác Quân, muốn chắc ăn mai dẫn chị nhà lên khoa sản khám cho kỹ nha. Thôi cúp máy à, nếu không chắc tôi bể bụng vì cười quá."

    Gác điện thoại với cô bạn, thấy vợ hai mắt mở thật to, nãy giờ chăm chú nhìn anh trò chuyện với bạn. Chỉ cần anh biểu hiện nguy hiểm là chân mày vợ nhíu lại. Nhìn vợ lúc đó giống con cún nhỏ, đáng yêu vô cùng.

    "Chị ấy nói em bị cái gì vậy ông xã?" Vợ cất giọng run run.

    "Bị.. có thai." Anh nhìn vợ yêu thương.

    "Hả?"

    "Vợ làm anh rối, làm anh quên mất vụ này. Mà vợ hư quá, một tháng mấy rồi không có kinh nguyệt phải không?"

    Mặt vợ đỏ như trái táo chín. Kết hôn và thân mật như vậy rồi nhưng mỗi lẫn nói tới chuyện này vợ vẫn mắc cỡ. Vợ cúi mặt, giọng nhỏ xíu:

    "Vợ không nhớ, vì nó có đều như của người ta đâu."

    Nhìn con thỏ nhỏ cúi đầu thật thấp, tim anh nhũn ra, ôm vợ vào lòng thật chặt, miệng mỉm cười vui sướng:

    "Vợ của anh giỏi quá, chúng mình có con rồi đó."

    "Sao.. sao anh chắc?"

    "Triệu chứng này thì không sai được. Mà để chắc ăn ngày mai anh đưa vợ đi khám."

    Hôm sau nhìn kết quả siêu âm, anh không dằn được niềm vui sướng, bế bổng vợ trên tay xoay một vòng, khiến cô giáo sản khoa hết hồn:

    "Này ông bác sĩ mua bằng kia, bỏ vợ xuống ngay. Người ta mới có một tháng mấy, xoay như vầy làm sao người ta chịu nổi."

    Nghe cô giáo nói anh cũng giật mình, lật đật cẩn thận đặt vợ xuống: "Xin lỗi bà xã, tại anh vui quá."

    Mặt vợ cũng ngời ngời hạnh phúc, nép vào lòng anh: "Em không sao mà ông xã."

    "Thôi hai người đừng có mật ngọt trước mặt tôi nữa. Quân phải chăm sóc vợ nhiều hơn. Mặc dù em đã biết nhưng cô vẫn phải nói, ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, phải hết sức cẩn thận đó. Cố gắng để vợ nghỉ ngơi thật nhiều. Có chuyện gì thì gọi cho cô."

    Nghe cô dặn, anh nhớ tất cả, cũng làm theo, nâng vợ như trứng, không cho vợ làm việc nhà, tạm thời không cho vợ nấu ăn. Nhưng em bé trong bụng rất biết cách hành hạ mẹ nó. Hầu như vợ ăn gì cũng nôn khan, người gầy yếu xanh xao. Anh xót vợ mà không biết làm sao để san sẻ. Chỉ có cố gắng yêu thương, chăm sóc vợ nhiều hơn.

    Nhưng rồi tháng sau đó mẹ anh giở chứng muốn lên Sài Gòn ở chơi với vợ chồng anh. Lúc đó em gái còn chưa kết hôn, mẹ còn mang cả em gái tháp tùng theo. Ngôi nhà ba mẹ vợ cho hai vợ chồng cũng không lớn gì cho cam, mọi người sinh hoạt chật chội cùng nhau. Tánh vợ anh hiền lành, ở chung với ai cũng không xích mích, nhưng mẹ và em gái thì xéo xắt vô cùng.

    Anh phải đi làm, vợ dưỡng thai nên tạm thời xin nghỉ dạy. Vì có mẹ và em gái nên anh không chăm sóc vợ một cách lộ liễu được, sợ mẹ anh không hiểu rồi lại có thành kiến với vợ. Thế nên những ngày tháng có mẹ và em gái, anh không chăm vợ được nhiều. Trái lại vợ ở nhà với hai người phụ nữ chua ngoa, bị thai hành nhưng chẳng được nghỉ ngơi, phải phục vụ mẹ chồng và em chồng.

    Em gái anh lười biếng, mẹ anh thì giở thói mẹ chồng nàng dâu. Vợ ngày ngày chịu đựng đủ thói đỏng đảnh của mẹ chồng và em chồng. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ vợ nói hay kể lể cho anh những chuyện xảy ra ban ngày. Chỉ có đôi lần tủi thân quá, lúc anh vào phòng riêng của hai đứa, vợ vừa thấy anh đã lao tới ôm anh không rời, nước mắt thấm ướt cả áo anh.

    "Làm sao vậy vợ yêu? Em đau ở đâu?" Anh hỏi một cách cuống quýt.

    Vợ không nói gì, chỉ vừa khóc vừa lắc đầu, khiến anh càng rối hơn.

    "Đau ở đâu phải nói cho anh biết, vợ khóc làm anh đau lòng và rối rắm nữa." Anh ôm vợ dỗ dành.

    "Không có gì, tại em nhớ ông xã thôi." Vợ vùi mặt vào ngực anh, không muốn nói thật suy nghĩ trong lòng.

    Thuở đó anh vô tư, nghe vợ nói thế chỉ phì cười, tay miết vào má vợ: "Bà xã thật tình, làm anh lo nãy giờ. Mai ông xã ở nhà với bà xã nha."

    Vợ lắc đầu: "Ông xã phải đi làm, vợ không sao. Anh lo chuyện bệnh viện đi, em ổn mà."

    "Chờ anh hết bận đợt này, anh xin nghỉ phép ở nhà với vợ vài ngày." Anh bẹo má vợ hứa hẹn.

    Vợ nghe vậy nín khóc ngay, cười một cách sung sướng, càng ôm anh thật chặt. Lúc đó anh cũng thấy thương vợ, cũng không muốn rời xa, nếu có thể anh rất muốn bỏ vợ trong túi áo mang theo đi làm.

    Càng nhớ lại chuyện cũ anh thấy mình quả thật vô tình với vợ. Anh là người đàn ông chẳng ra gì, thành công ngoài xã hội bao nhiêu thì chuyện gia đình anh lại xử sự tệ bấy nhiêu. Có mỗi người vợ mà cũng không bảo vệ được.

    Vợ ở nhà với mẹ và em gái, chịu đủ mọi chèn ép, anh thì cứ vô tư không hề quan tâm đến tâm tư của vợ. Mãi cho đến một buổi trưa, tình cờ anh bỏ quên tài liệu ở nhà, mở cửa vô nhà mới thấy hết tình cảnh của vợ. Người vợ xanh xao, nhưng đang gồng mình lau nhà, cả người khom hẳn xuống sa lon, trong khi đó mẹ và em gái ngồi coi ti vi. Vợ lau tới đâu, họ chỉ ngồi giở chân lên. Anh thấy cảnh ấy giận điên người. Còn nhớ lúc đó anh không dằn được, đã lớn tiếng với mẹ:

    "Nếu mẹ không có việc gì ở đây thì nên về quê. Con Ngân cũng theo mẹ đi. Hai người không thấy quá đáng sao? Vợ con đang có thai, cổ bị hành không ăn uống gì được, người gầy như que tăm, vậy mà hai người nỡ nào ngồi nhìn cổ lau nhà. Hai người xem cổ là người giúp việc sao?"

    Thế là mẹ anh la hét và khóc lóc ỉ ôi, mắng anh bất hiếu, chỉ biết có vợ. Anh cũng mất bình tĩnh, cũng to tiếng chẳng kém. Vợ vội vàng quỳ xuống xin lỗi mẹ, nhưng bà chẳng nguôi giận, còn xô vợ thật mạnh.

    Vợ anh hiền đến mức chỉ khóc và liên tục xin lỗi mẹ anh. Tay thì níu anh, muốn anh cũng quỳ xuống xin lỗi mẹ. Nhìn vợ như vậy khiến anh không đành lòng. Anh đành phải xin lỗi mẹ. Thế nhưng bà không chấp nhận lời xin lỗi của anh, miệng còn nói nhiều lời chì chiết hơn nữa.

    Rồi anh nhận ra chuyện mình bất hòa với mẹ, kết quả vợ còn mệt mỏi hơn. Anh có hiếu với mẹ và thương vợ nhưng không biết xử lý mối quan hệ hài hòa. Cho đến khi vợ vừa hầu hạ mẹ và em gái, vừa nấu ăn dọn dẹp đến hư thai. Một phần nữa là do cơ thể vợ yếu, không giữ được thai.

    Mẹ vợ đau lòng gọi anh ra, lớn tiếng chất vấn anh. Vì mẹ vợ xót con gái nên có hơi mất bình tĩnh, đã nói lời không nên nói. Đại khái bà bảo nhà đó cho hai đứa, mẹ và em gái anh không nên ở trong nhà. Câu nói này khiến anh tự ái, thế nên dù có đau lòng vì mất đứa con đầu lòng và xót cho vợ, nhưng trong tâm anh cũng bất mãn với mẹ vợ. Cho nên anh giận lẫy sang vợ, cuối cùng chỉ có vợ là người chịu đựng đủ phiền hà từ mọi người.

    Phụ nữ sẩy thai còn kiệt sức hơn mấy lần sinh nở, thế nhưng anh vì tự ái của bản thân, ít quan tâm vợ. Anh biết lúc đó vợ rất khổ và tủi thân. Đứng giữa mẹ ruột và chồng, vợ không thể mở miệng với ai, trong lòng nỗi buồn bắt đầu tích tụ. Vợ có giận anh nhưng sau đó tình cảm dành cho anh lớn hơn vì vậy vợ cố gắng làm lành với anh, dù chẳng có lỗi gì trong chuyện này.

    Sau đó cái tôi trong anh vẫn lớn hơn mọi thứ, anh bảo vợ rằng nhà hai vợ chồng đang ở rất xa bệnh viện, anh không có thời gian chạy tới chạy lui. Và rồi anh mướn một căn hộ gần bệnh viện. Vợ biết anh chỉ viện cớ, biết anh không muốn ở nhà ba mẹ vợ cho. Vợ hiểu mọi thứ nhưng không nói ra, chỉ lặng lẽ dọn cùng anh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...