Hương Hoa Bên Mộ Vắng Tác giả: Bạch Cẩn Huyền [ Có những chiều nhẹ tênh như những đám mây trắng bồng bềnh lơ lửng giữa tầng không, dường như những đám mây đó chẳng vương lấy chút muộn phiền nào của thế gian bộn bề toan tính. Con đường lát đá không mấy bằng phẳng uốn quanh từng khu mộ vắng giữa chiều tháng sáu nắng rát da tay, lẫn vào cái oi bức mùa hạ là từng đợt hương hoa Nguyệt Quế nồng nàn ngây ngất. Tôi bước từng bước đi về phía nơi bạn nằm, bước chân cũng chợt nhẹ tênh.. Câu chuyện của bạn và tôi với những vòng quay xe đạp thuở xưa đã được coi là dĩ vãng trong mắt rất nhiều người. Có thể họ đã quên mất bạn là ai từ rất lâu, mấy lần nhắc đến còn có người ngẩn ngơ cố nhớ, để rồi một lúc sau họ "À" lên một tiếng như vừa tìm được trong hàng nghìn mảnh ký ức phủ rêu xanh hình bóng mơ hồ của bạn. Bạn, cô gái với mái tóc hung hung nâu bóng, uốn lọn phần đuôi kiêu kỳ xinh đẹp. Tuổi 16 của bạn rực rỡ chói mắt như nắng hạ vàng ươm, mầm xanh vươn mình kết trái, dường như chẳng có gì có thể che lấp đi nét thanh xuân tươi mới từ trong mắt bạn. Ấy vậy mà, thanh xuân tươi đẹp đó đã vĩnh viễn được giữ lại bằng một ngôi mộ nằm giữa hàng nghìn ngôi mộ như nhau. Mấy ngày trước tôi có đến thăm cô giáo cũ, cô đã rất yếu rồi. Không nhớ rõ tôi và bạn nữa, nhưng nhắc đến lớp trưởng Ngọc Thanh thì cô len lén lấy khăn lau nước mắt, lau đi những tiếc nuối và ân hận của mình. Cô nói, cuộc đời này chóng vánh đến không ngờ, có những lỗi lầm mãi mãi không có cách nào bù đắp được, bởi người đáng được nhận sự bù đắp đó vốn đã chẳng còn gặp được nữa. Cô nói, giá như ngày xưa cô chịu mở lòng thấu hiểu hơn một chút, nói lời dịu dàng hơn một chút, kiên nhẫn lắng nghe nhiều hơn một chút thì có lẽ bây giờ sẽ có một đôi tình nhân hạnh phúc đến thăm cô với những nụ cười hạnh phúc. Cô nói, xã hội của mười mấy năm về trước không giống bây giờ. Ánh mắt của người đời khắc nghiệt với người con gái tựa như cách nhau mấy thế kỷ. Và giữa con gái với con gái xuất hiện tình yêu chính là điều đi ngược với luân thường đạo lý, là sự hư hỏng do a dua cùng chúng bạn. Và cô nói, bạn và tôi có một tình yêu vượt thời gian, vượt cả cách trở âm dương người đi kẻ ở, vượt ra ngoài định kiến của những người sinh ra từ gia đình gia giáo như cô. Đến bây giờ, khi truyền thông và kiến thức ngày càng đổi mới, cô mới dần dần hiểu và chấp nhận những mối tình đồng giới. Nhưng học trò của cô đã chẳng còn để cô nói lời xin lỗi nữa.. Lúc tôi ra về, cô vẫn còn đỏ hoe khóe mắt. Vị giáo già ngày trước cực lực phản đối hai đứa con gái yêu nhau, giờ đây đã nói rằng tình yêu đó rất đẹp. Chỉ tiếc, đâu còn là "hai đứa".. Hôm nay tôi lại đến đây, ngồi nghe tiếng gió lay và tâm sự đôi điều cùng bạn. Dường như đâu đó trên những đám mây trắng muốt kia, có một tiếng cười giòn tan tựa như chuông gió bên hè, trong trẻo dịu dàng thấm vào lòng vừa say vừa ngọt. Tiếng khóc cùng tiếng kèn trống tít đằng xa vẫn cứ vang lên, ai đang tiễn đưa ai bằng những cái cứa lòng đau nhói, bằng những giọt nước mắt thê lương nặng nề. Nhưng cuối cùng, sau khi rời khỏi nghĩa trang này thì ai là kẻ nhớ đến người nằm lại sau một năm, mười năm, hai mươi năm.. Thời gian là bậc thầy của những vết thương, nhưng cũng là kẻ đồng lõa của sự quên lãng. Là bạn của ký ức, cũng là mặt trái của biết bao sự thật bên trong. Chỉ chịu thua trước tình yêu chân thành bền bỉ vượt khỏi những đeo bám của đúng sai, mãi mãi khắc ghi trong tim hòa vào trong máu cho đến khi cả hai gặp lại nhau dưới hoàng tuyền mới thôi. Tựa lưng vào mộ bạn, tôi có cảm giác giống như ngày xưa hai ta tựa lưng vào nhau. Có lúc vui, có khi buồn cùng nhau thầm thì tâm sự, chỉ là bây giờ chỉ có một mình tôi nói cho bạn nghe. Nhưng mà không sao, kiếp này tôi kể cho bạn nghe rất nhiều chuyện, khi gặp lại nhau bạn hãy kể cho tôi nghe năm tháng qua của bạn thế nào. Đời này tôi đã sống tốt, sống cho tôi và cho cả bạn. Làm được ước mơ của tôi, cũng làm được điều bạn mong muốn. Chúng ta đã có thể nhẹ nhàng như những áng mây kia, bãng lãng trôi về nơi chúng ta thuộc về.. Có non, có nước, có hương hoa Nguyệt Quế nồng nàn ngọt lịm đến say lòng.. End Bạch Cẩn Huyền