Em đưa tay hứng bình minh Hạt tràn vào áo, hạt ra cánh đồng Bên trời anh có nghe không Bình minh em sáng đêm trời gửi anh Trời xa chẳng hiểu lòng em Nên tình em mãi lập lừng.. bên anh Làm sao em tới đằng xanh Để nghe anh kể những câu sớm chiều Làm sao mặt đất cắt ngang Trời anh ghép với trời em một vầng Làm sao em đón bình minh Gửi vào tay áo đến người em thương Làm sao em biết làm sao Bình minh em đó, đêm trời của anh Ước gì anh chẳng đi nhanh Khẽ nhìn đôi mắt người thương vỡ nhòa Ước gì anh chẳng vòng quanh Để em trông mãi bóng hình thanh thanh Ước làm sao ước muốn anh Em mong có được góc nhà riêng anh.
2. Ngày đông Có những ngày đông em chờ bên khung cửa Thơ thẩn một mình nhìn mãi miết nơi xa Nhìn nàng gió uốn lượn bên cành lá Chim đầu cành ve vẫy với bạn duyên Kìa cánh hoa có bướm hồng tô sắc Những cô nàng môi đỏ thắm.. tình duyên Em bỗng nhớ đã có ngày như thế Ánh bình minh rọi sáng chúng mình đi Tà áo mỏng làm da em run rẩy Anh nhẹ nhàng khoác áo ấm cho em Đông lại về nhưng giờ chỉ riêng em Ôm tà áo đã lạnh vì sương hắt Sao ghét thế chim đi từng đàn mãi Em một mình đơn lẻ bước thênh thang Có những ngày em cứ bước mê man Dặn lòng nhỏ anh đi rồi về đến Em cứ nghĩ và lòng thì cứ dặn Bỗng khóc òa khi thấy người cầm tay.