Truyện Ngắn Ta Muốn Là Một Kẻ Điên - Penaforever

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi nguyenmaithi031018, 18 Tháng chín 2019.

  1. nguyenmaithi031018

    Bài viết:
    27
    Ta muốn là một kẻ điên

    Tác giả: Penaforever

    Thể loại: Truyện ngắn

    Chương :3

    Văn bản:

     
    kimnana thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. nguyenmaithi031018

    Bài viết:
    27
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điểm một chút phấn cho đôi má nàng thêm điệu

    Điểm một chút son cho đôi môi nàng thêm đỏ thắm

    Rơi giọt nước mắt.. cho xóa nhòa giai điệu bi thương

    * * *

    Cầm một cây bút.. phác họa bóng dáng nàng

    Hát một khúc ca, tưởng nhớ gương mặt kí ức..

    Trọn đời này.. ta muốn làm một người điên

    * * *

    Cứ đến đêm vị tướng quân uy chấn thiên hạ một thời cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngân nga một câu hát:

    "Đồ nhi, sư phụ

    Kẻ sống, người chết

    Kẻ si, kẻ tỉnh

    Có một người thanh niên nhỏ bé, gặp sư phụ nơi rừng xương trắng,

    Hắn đang trông ngóng vị sư phụ của hắn từng ngày

    Chàng thanh niên cứ đợi, hắn đang đợi gì? Đợi nàng tới hay đợi xương cốt của nàng hóa tro?"

    * * *

    Năm Đại Lý thứ 10

    Tương truyền nhiều truyền thuyết một vị đại nhân vật, hắn ta là một người điên..

    Nhưng dân chúng không ai dám khi dễ người nọ.

    Hắn ta là người không sợ trời, không sợ đất, ngay cả Hoàng Đế cũng nể hắn ba phần.

    Nguyên lai hắn là Triệu Thiên Mạc tướng quân, một thời danh chấn uy vọng bốn phương.

    Ngay từ những ngày còn là tiểu oa nhi, hắn đã được biết là thần đồng bậc nhất thiên hạ, Hoàng Đế ban thưởng tài phú kể không sao mà xuể. Lên 20 tuổi, một thân uy vũ, sử dụng võ công cái thế, lấy một địch trăm người, phá tan hang ổ đám cướp đã làm triều đình phiền muộn nhiều năm, sự oanh liệt đấy cùng lúc triều đình thiếu người, khiến hắn một bước trở thành một nhân vật lớn.

    Cùng năm đó, tuân lệnh Hoàng Đế, trở thành Thái Quang Đại tướng quân, dẫn theo vạn quân đi đánh đuổi chục vạn quân Nam Cương xâm lăng tổ quốc. Vốn dĩ là điều bất khả thi, không ngờ rằng, Thái Quang đại tướng quân thi triển võ công cùng chiến lược kinh người, đại cáo công thành, đánh đến một kẻ địch cũng không chạy thoát.

    Từ sau trận chiến này, hắn danh trấn thiên hạ, dân chúng xưng tụng là bất bại tướng quân.

    Rồi cứ như thế, bất cứ trận chiến nào có hắn, thì chắc chắn là thắng lợi.

    Tin tức từ chiến trường cứ liên tục truyền về như thế, ngàn trận như một, luôn luôn là thắng lợi tuyệt đối.

    Hoàng Đế Đại Lý rất hài lòng, vô cùng trọng dụng lẫn sủng ái vị tướng quân này.

    Thái Quang đại tướng quân tuy văn võ song toàn, đã ngoài 30 rồi vẫn chưa chịu nạp thê lập thiếp. Hoàng Đế rất lo lắng cho hương hỏa sau này của hắn, nhiều lần ngỏ ý rằng nếu hắn muốn bất cứ một cô nương nào, Hoàng Đế nhất định sẽ thành toàn..

    Nhưng Hoàng Đế chờ hắn những 10 năm, hắn đã 30 tuổi rồi, vẫn chưa từng hỏi qua Hoàng Đế việc muốn lấy nữ nhân.. Hoàng Đế rất muốn gả nữ hài tử của mình cho Thái Quang đại tướng quân, nhưng hắn luôn khéo léo từ chối. Duy nhất có một người có thể nói chuyện hoặc đàm đạo với hắn, đó là vị biểu ca trước từng cứu mạng hắn.. Năm đó, y (biểu ca) may mắn từ quỷ môn quan trở về.

    Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân..

    Một thân ảnh lạnh lẽo đầy cô đơn ngồi dưới đình viện, ánh mắt đầy bi thương, bào tím tung bay mang hương vị chinh chiến xa trường, hắn cầm rượu nhàn nhạt uống.. Đã qua bao lâu rồi? Đây là cái Tết Nguyên Tiêu thứ mấy rồi? Triệu Thiên Mạc không còn nhớ rõ nữa. Với hắn cái gì cũng như ngày hôm qua.. ngày mà hắn có nàng..
     
  4. nguyenmaithi031018

    Bài viết:
    27
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua..

    Chiến thắng vang dội, bao nhiêu câu chuyện dân gian về vị tướng quân bất diệt này..

    Năm 40 tuổi, hắn cáo lão về quê, Hoàng Đế vô cùng không đành lòng, tuy nói hắn 40 tuổi, nhưng sức khỏe lẫn gương mặt, không khác 20 là bao..

    Hoàng Đế lưu luyến vị Thái Quang đại tướng quân, muốn hắn tiếp tục phù tá Đại Lý quốc, nên cưỡng ép ban hôn cho hắn cùng với Lý Ngọc Thanh công chúa, năm nay nàng chỉ 18 tuổi..

    Vốn dĩ hắn tính liều mạng từ chối.. không ngờ thấy mặt vị công chúa này, Triệu Thiên Mạc lại đồng ý, nhưng là đồng ý trong 7 năm, nàng được sống trong đình viện của hắn, ngoài ra không được cưới hỏi hay gì cả.

    Hoàng Đế biết tin rất vui mừng, tin tưởng rằng con gái mình chưa cần 7 năm, chỉ cần 2 năm thôi, cũng khiến vị Thái Quang tướng quân Triệu Thiên Mạc này quyến luyến..

    Lý Ngọc Thanh công chúa sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, môt lần nàng chớp mắt, một lần nàng nhếch môi thôi cũng khiến bao nhiều nam nhân tim muốn ngừng đập. Thiên hạ cho rằng, nhất thế khuynh thành cùng chỉ là như nàng mà thôi. Nàng rất thích vị Thái Quang tướng quân, từ nhỏ đã ao ước gả cho hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đã sống trong phủ hắn 2 năm rồi, nàng chưa từng nhìn thấy ánh mắt vị tướng quân này dừng lại trên nàng.. Hắn nhìn nàng, như tìm kiếm một thân ảnh mơ hồ nào đó..

    Nàng rất thích màu đỏ, nhưng Triệu Thiên Mạc lại thích màu tím. Lần nào hắn mời nàng đến dùng điểm tâm chung, nàng đều cố tình mặc áo lụa màu tím..

    Những lúc như thế, Triệu Thiên Mạc nhìn nàng đầy mê luyến.. Nhưng sâu trong ánh mắt hắn, nàng cảm thấy hắn nhìn nàng, nhưng lại không chứa nàng..

    Triệu Thiên Mạc nhìn giai nhân trước mặt ưu phiền, tức khắc thu lại ánh mắt: "Nàng thích ta sao?"

    Lý Ngọc Thanh công chúa không ngờ hắn hỏi nàng như vậy, đầy xấu hổ ngại ngùng nhìn hắn: "Ta quả thực rất thích ngài."

    Triệu Thiên Mạc cười nhạt tiếp tục hỏi: "Tại sao công chúa thích ta?"

    Lý Ngọc Thanh công chúa thấy rất lạ, điều này cần phải hỏi sao, ai trong thành mà không muốn mời ngài lên giường chứ: "Ngài anh tuấn bất phàm lại văn võ song toàn, xưng tụng là bất bại tướng quân, người trong toàn thiên hạ không ai là không thích ngài."

    Triệu Thiên Mạc điệu bộ cười như không cười, hỏi tiếp: "Vậy nếu trong tay ta không có bất cứ thứ gì, thua cả một người bình thường, mặt đầy sẹo, chân tay bị đứt hết gân, đen đúm, bẩn thỉu, công chúa còn thích ta?"

    Công chúa vội vàng phủ nhận, lắc đầu nguầy nguậy: "Ngài sẽ không bao giờ như vậy." Tại sao nàng nói vậy? Vì thiên hạ này làm gì có ai địch nổi vị tướng quân này, huống hồ có thể làm hắn bi thảm được như vậy.

    Triệu Thiên Mạc ánh mắt không giấu được vẻ phiền muộn: "Công chúa có muốn ta kể nàng nghe một câu chuyện không?"

    Trên đời này chưa từng có ai biết được chuyện của vị tướng quân này, nàng vô cùng hào hứng trông ngóng hắn kể, gật đầu liên tục.

    Hắn nhìn xa xa, một nơi nào đó, kí ức như một dải lụa trắng thoáng chốc ùa về, khi đó hắn vẫn còn là tiểu oa nhi. Năm đó bởi vì thiên phú trác tuyệt, thông minh lanh lợi, nên là cái gai trong mắt của nhiều gia tộc. Năm đó hắn cùng vị biểu ca của hắn đang rong chơi thì bị hắc y nhân truy sát, một tiểu oa nhi tay không tấc sắt, hắn chỉ có thể cố gắng ném đá rồi bỏ chạy..

    Hai người chạy trốn mãi, đến một khu rừng kì lạ, hắn là một trong số rất ít người từng biết truyền thuyết về nơi này. Ở nơi đây, muốn bước vào thì một người phải tế sống 50 năm sinh mạng của mình, chấp nhận rơi xuống vách núi sâu không đáy, thì người còn lại mới có thể bước vào.

    Biểu ca hắn, liều chết không từ, chưa để hắn kịp hoàn hồn, vị biểu ca đã tự mình tế sống chính mình..

    Khu rừng này ngay lập tức ôm ấp hắn, dẫn hắn tới một nơi kì lạ, khắp nơi toàn sương trắng và xương người chất đống, độc nhất một cây tùng sừng sững..

    Một nữ tử trạc 15, từ xa xa bước tới lại gần hắn.. nàng rất đẹp, rất đẹp, đẹp đến mức lần đầu tiên hắn không thể dứt ánh mắt ra được.. Vị Lý Ngọc Thanh công chúa có 3 phần giống nàng lúc này.

    Nữ tử đó xót xa nhìn hắn, nàng thấy hắn một thân người máu, vết thương chi chít, trên mặt một nhát chém ngang dài mà sâu.. Đứa bé này rốt cuộc đã chịu những chuyện gì vậy? , tại sao tiểu oa nhi này vết thương trên người có thể nặng như vậy?

    Nơi đây là khu rừng xương trắng, khắp nơi không có một dấu hiệu của sự sống, chỉ có màu trắng bao bọc, xương cốt làm bạn. Nếu nói về thức ăn, buộc phải ăn quả của cây tùng la hán độc nhất này.

    Nàng cứ thế từ từ dạy dỗ, chăm sóc chữa trị cho hắn.. Cánh tay tưởng chừng vì bị thương nặng mà tàn phế thế mà có thể cử động được. Nàng cứ thế, vừa là tỷ tỷ, vừa là sư phụ, vừa là bạn tri kỉ của hắn.

    Nàng vốn dĩ không cần phí tâm tư trên hắn, nhưng nàng quan tâm hắn như vậy, khiến hắn nhiều lúc không thể kìm lòng nảy sinh thứ tình cảm không đáng có trên nàng..

    Thời gian cứ thế trôi qua, hắn đã được 20 tuổi, vị sư phụ này nói muốn tặng hắn một món quà lớn..

    Đêm khuya yên tĩnh, đang ngẫm nghĩ xen lẫn hạnh phúc đoán món quà nàng tặng hắn..

    ẦM

    Tiếng động bên ngoài sao lại lớn như vậy? , hắn vội vã chạy ra xem thử..

    Hắn có chết cũng không ngờ, món quà nàng tặng chính là huyết tế sinh mệnh 50 năm của nàng.. Để hắn có cơ hội bước ra ngoài.

    Thân ảnh nàng bay trong gió, mái tóc phất phơ mang theo một nỗi buồn thê lương, tim hắn muốn nổ tung..

    Chưa bao giờ hắn căm ghét màu tím như thế này.. Bộ áo bào màu tím nàng đang mặc, đang nhiễm máu nàng..

    Thời gian như ngưng trệ, hắn vội vã bước tới ôm nàng vào lòng, hắn rất sợ, chưa bao giờ hắn sợ như thế này.. Thà đổi lại hắn cả đời không báo thù ở lại nơi này có nàng làm bạn, chứ hắn không bao giờ muốn bước ra ngoài mà phải mất đi nàng.

    Lớn tiếng hỏi: "Tại sao?"

    Vị sư phụ này của hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt như vì sao tinh tú ấy, vô cùng thanh thản nhìn hắn, nàng nói: "Chàng hãy đi tìm y (biểu ca) đi. Sống thay ta.." Sau đó nàng nhắm mắt..

    Hắn như phát điên, hắn muốn ôm nàng vào lòng, hắn muốn chết thay nàng..

    Nhưng không thể, người nàng rơi xuống vách núi, còn hắn thị bị một luồng khí lớn kéo ra ngoài..

    Nơi đây chính là nơi ngày trước hắn bị truy sát..

    Hắn đã từng khao khát ra ngoài, nhưng hắn tại sao không thể vui được?

    Nước mắt rơi dài trên má, đã bao lâu rồi? , bao lâu rồi hắn chưa từng rơi nước mắt..

    Cho dù vị biểu ca vì hắn rơi xuống vực, hắn đau đớn nhưng vẫn không rơi lệ.. Nhưng tại sao, nàng thì hắn không thể làm được?

    "Sư phụ.." Hắn cứ ngồi đó khóc mãi, hắn nhớ nàng, hắn không quen một ngày vắng nàng..

    Nàng giờ đây đã đi mất rồi..

    Tự tát chính mình, hắn tự đấm chính bản thân, là hắn ngu ngốc, là do hắn quá ngu ngốc

    Hồi nhỏ nàng từng hỏi, hắn thích gì nhất, tại sao hắn lại trả lời là hắn muốn ra khỏi đây nhất chứ.

    Hắn cứ đánh chính mình như vậy, đánh hoài mà cảm giác không đủ, hắn xứng đáng bị đánh nhiều hơn nữa..

    Bao nhiêu năm bên nhau, hắn chỉ gọi nàng là sư phụ, kiếp này.. hắn chưa từng biết tên nàng..

    Sau đó, hắn hạ quyết tâm, sau khi báo thù sẽ đi theo nàng, nhưng hắn nghĩ hắn phải có tiền đồ trước, rồi mới có thể chém giết người tùy ý..

    Đó là lý do hắn từ từ tạo lập danh tiếng.. và có ngày hôm nay..

    Lý công chúa ngồi bên cạnh, nàng thật sự rất rối: "Sư phụ ngài nếu còn sống, bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?"

    Hắn lại khẽ lăc đầu, bất lực nói: "Ngay cả sư phụ bao nhiêu tuổi, ta cũng không biết.. nhan sắc nàng từ khi ta lớn lên, chưa từng thấy thay đổi.."

    Không gian rơi vào yên tĩnh.. Lý Ngọc Thanh công chúa thật sự nể phục vị sư phụ của Thái Quang tướng quân, nếu là nàng.. Nàng không nghĩ sẽ hi sinh mạng mình cho người kia đi ra ngoài..

    ..
     
  5. nguyenmaithi031018

    Bài viết:
    27
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm tháng thấm thoát thoi đưa, 1 năm nữa tiếp tục trôi qua

    Bè cánh đủ lớn, hắn dự định một năm nữa sẽ tiêu toàn bộ kẻ thù..

    Khi đang lên kể hoạch trừ khử toàn bộ kẻ địch, bỗng một tin tức truyền tới làm hắn bất động lần đầu tiên sau 11 năm.. Toàn bộ kẻ thù của hắn bị một thiếu nữ bào tím diệt sát toàn bộ..

    Hắn bàng hoàng, mơ màng rồi lại hạnh phúc.. Không lẽ là nàng..

    Cố gắng theo đuổi ảo tưởng phi lý, làm ơn.. lão thiên gia làm ơn.. là nàng..

    Hắn cử người đi điều tra về vụ việc ngày hôm đó, tìm kiếm tung tích thiếu nữ bào tím ấy.. Chỉ thu được duy nhất một tin tức, nữ bào tím hôm ấy đã bị trọng thương rất nặng..

    Hắn biết nàng không phải là người bình thường, nàng muốn đến là đến, muốn đi là đi..

    Càng không rõ tin tức của thiếu nữ bào tím, hắn càng khẳng định đó là nàng..

    Vô vọng tìm kiếm, không biết đã qua bao lâu.. Hắn tự hỏi, nếu là nàng tại sao không đến tìm hắn?

    Nàng lại vì hắn trọng thương mất rồi.. Hắn thật vô dụng..

    Đêm hôm ấy Lý Ngọc Thanh công chúa nhìn vị Thái Quang tướng quân cao cao tại thượng, lúc khóc lúc lại cười, dường như chỉ có tin tức về vị sư phụ năm đó, mới khiến gương mặt lạnh nhạt của hắn có cảm xúc.

    Trong thời gian này, vị biểu ca, người thân duy nhất trên đời của hắn, bị trúng độc nặng mất đi một mắt trái, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn vừa tìm nàng, lại vừa lo lắng chạy chữa cho vị biểu ca, điều này khiến hắn hao gầy không ít.. May mắn thay cuối cùng tìm được vị thần y Đạo Tâm, ông ấy giúp biểu ca của hắn kéo dài được thời gian sống, nhưng một tin sét lại đánh ập tới:

    "Thái Quang đại tướng quân, độc này ta e là ta không thể giúp được biểu ca ngài rồi. Muốn trị được cần một con mắt của tiên nhân. Nhưng người cũng biết, không vị tiên nhân nào đồng ý cho mắt đâu, huống hồ, trần thế ta đã lâu lắm rồi, chưa từng nghe có vị tiên nhân nào chốn trần gian."

    Hắn bàng hoàng, hắn không muốn trơ mắt nhìn vị biểu ca của hắn chết. Y đã từng cứu hắn một mạng, hơn nữa nhờ y hắn mới có thể gặp nàng. Hắn bố cáo thiên hạ rằng bất cứ ai trị được bệnh cho biểu ca, cả đời này Thái Quang tướng quân Triệu Thiên Mạc sẽ nợ hắn 1 ân tình lớn, có thể sai hắn làm bất cứ điều gì.

    Từng ngày, lại từng ngày.. Vị biểu ca hắn đã đến thời khắc cuối cùng..

    Một tin khinh hỉ truyền đến.. Một cô nương bào tím đưa cho hộ vệ của Thái Quang phủ một con mắt, nói rằng thứ này có thể trị bệnh cho vị biểu ca nọ..

    Là nàng, không lẽ là nàng..

    Vừa nghe hộ vệ báo, Triệu Thiên Mạc tức khắc phóng ra cửa, tìm kiếm bóng hình quen thuộc ấy, hắn như người điên hét lớn: "Sư phụ, nàng đâu rồi.."

    Cứ hét như vậy.. tiếng hét vang vọng khắp nơi trong kinh thành, đầy ai oán, đầy nuối tiếc, đầy mong chờ.. và cũng đầy mê luyến..

    Dân chúng rất tò mò, là ai có thể khiến vị Thái Quang tướng quân trở nên như vậy..

    Từ chập sáng đến chiều tối, hắn cứ gọi sư phụ trước phủ..

    Nhưng không một ai trả lời hắn..

    Bất lực đến tộn cùng là như vậy.. Dù hắn đã tuổi tứ tuần.. Nhưng lại mãi mãi không chạm được bóng hình đó, hắn không thể nào với tới nàng..

    ..

    Nhờ vào con mắt của vị tiên nhân ấy, vị biểu ca của Triệu Thiên Mạc nhanh chóng trị được độc tố.. Vị biểu ca này vô cùng tò mò, vị tiên nhân đó rốt cuộc là ai, sao lại giúp một kẻ phàm trần như hắn?

    Còn vị Thái Quang tướng quân kể từ sau hôm ấy, cứ trầm lặng không nói chuyện, một đêm tóc bạc, hắn cứ ngồi đấy, không ai biết hắn đang nghĩ gì..

    Đúng lúc này, một cuộc đại chiến bùng nổ, cuộc chiến này ảnh hưởng đến vận mệnh hàng ngàn con người, trận đánh này là đấu với ma tộc.

    Sức của một tộc nhân ma tộc đủ đối phó với ngàn người.. Loài người chật vật lắm mới giết được một tên ma tộc..

    Năm đó, Hoàng Thượng hạ lệnh cho Thái Quang tướng quân xuất kích..

    Như một cơn cuồng phong, nơi nào có Triệu Thiên Mạc, nơi đó hào quang chói lóa..

    Ngàn tên ma tộc làm phiền muộn của hàng trăm quốc gia, nơi đó đã bị vị bất bại tướng quân hiệu Thái Quang, Triệu Thiên Mạc đánh lùi. Mỗi một kiếm rơi xuống lúc thì như sao xa trên trời, lúc thì như đạo thiên lôi cửu trọng thiên, từng kiếm từng kiếm chém chết ma tộc.. Toàn bộ Hoàng Đế khắp trần gian, ai cũng ao ước dưới trướng mình, có một vị tướng quân tài giỏi như vậy..

    Vốn dĩ ai cũng thấy thắng lợi tầm tay, quả nhiên thắng lợi đã có, nhưng vị Thái Quang tướng quân đã bị thương rất nặng.. Thái y cố gắng dốc sức, ngay cả vị thần y Đạo Tâm cũng được mời.. lại lắc đầu bất lực..

    Những ngày dưỡng thương, Lý Ngọc Thanh công chúa thấy Triệu Thiên Mạc rất thanh thản, thậm chí nàng thấy hắn mong chờ.. hắn đang chờ đợi cái chết sao? Hay là hắn mong chờ hắn bị thương sắp chết, vị sư phụ kia sẽ lại xuất hiện?

    Hai hôm sau, lúc nàng mang cháo đến cho Thái Quang tướng quân, nàng thấy hắn rất vui mừng, vui mừng tận tâm can, từ sâu trong đáy mắt, chuyện gì có thể khiến hắn như vậy?

    Hắn nói nàng nghe.. Hóa ra vị sư phụ kia gửi thư kêu 3 ngày sau muốn gặp mặt hắn..

    ..

    Bất chấp vết thương nặng, tử thần có thể đem đi bất cứ lúc nào, hắn liều mình đến nơi đó, mái đình hồ Bán Nguyệt, chờ nàng sớm cả 3 ngày..

    3 ngày sau..

    Một thiếu nữ dáng vẻ 15 tuổi, mặc áo bào tím, thân ảnh nàng kiêu sa không nhiễm bụi trần, mùi hương thoang thoảng bay trong gió, làn da trắng nõn như bạch ngọc, ánh mắt phượng sáng lấp lánh đang nhìn hắn.. Hắn đã chờ thời khắc này bao lâu rổi, ngay cả nằm mơ cũng không kìm lòng được, nghĩ về thân ảnh này..

    Hắn hôm nay cũng mặc trường bào tím, vô cùng tuấn mĩ, hắn đã cố gắng tắm rửa sạch sẽ, hắn biết chỉ những lúc thế này, mình mới xứng với vị thiếu nữ đối diện..

    Không kìm lòng được thêm một khắc nào nữa, hắn nhào tới ôm nàng..

    Hắn chạm mãi, chạm mãi, cớ sao không thể chạm tới nàng..

    Hắn thấy thân ảnh nàng, đang dần dần trở nên mờ ảo, còn vết thương hắn thời khắc này không còn nữa..

    Ngỡ ngàng nhìn nàng, như đoán được điều gì đó, môi khẽ mấp máy, hắn không thể tin được, nàng lại làm gì nữa đây..

    "Ta vốn đã chuẩn bị thọ tận, nhưng trước khi chết có thể làm được điều này con, ta muốn con trân trọng sinh mạng này, từ nay về sau sẽ không còn ta trên đời nữa, con hãy sống cho thật tốt. Sư phụ đáng ghét quá nhỉ, hôm nay sinh thần của con mà ta ngoài sinh mệnh này chẳng có gì quý giá cả.."

    "Không, không, với ta, nàng là người trân quý nhất.. Đừng bỏ ta lại" Tay chân bủn rủn, hắn không còn đứng vững nữa, nước mắt vô thức mà rơi..

    "Phải rồi, kiếp này chàng chưa biết tên ta nhỉ? , tên ta là Ta Thích Chàng.." Nàng mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng cùng thanh tĩnh, cố gắng để nguyên thần tan biến không quá nhanh, nàng cố gắng khắc ghi gương mặt nam nhân đối diện..

    Triệu Thiên Mạc bàng hoàng, nàng thích hắn, hóa ra nàng cũng thích hắn, hạnh phúc nơi đáy tim trào dâng, mở miệng nói: "Ta cũng thí.."

    Chưa hết câu, người con gái ấy đã hoàn toàn tan biến..

    "Không, không", hắn như một kẻ điên, gào thét không ngừng, xung quanh sát khí lan tỏa, dù bất kì ai, ở xa xa nơi Hoàng Cung cũng bất giác rùng mình.. Hoàng Đế nghĩ thầm: "Sát khí ai nặng vậy?" Nói xong liền cho người điều tra.

    Ngày hôm ấy, nhật nguyệt bầu trời chuyển máu..

    Mưa to xối xả, sấp chớp dật dật..

    Như rằng trời cao cũng khóc thương cho số mệnh nàng vậy..

    Từ ngày hôm đó, Lý Ngọc Thanh công chúa thấy vị Thái Quang này điên điên khùng khùng, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì khóc ròng như một đứa trẻ, miệng lẩm bẩm 2 từ sư phụ.

    Hắn không cho bất cứ ai đứng gần hắn, bất cứ tiếng động gì ảnh hưởng đến hắn, hắn đều ra sức mạt sát. Ngay cả vị biểu ca kia, lại gần cũng bị hắn đánh cho trọng thương..

    Tay hắn cứ cầm mãi một bộ y phục bằng lụa màu tím, thoạt nhìn rất giống với trang phục hắn, chỉ khác duy nhất một điểm đó là y phục nữ nhân. Miệng hắn cứ lẩm bẩm:

    "Là ta sai, ngay từ đầu đã sai, ta không nên nói ta muốn rời khỏi khu rừng xương trắng"

    "Là ta sai, ngay từ lúc ra khỏi khu rừng xương trắng, ta nên đi tìm nàng, ta không nên nghĩ nàng chết rồi."

    "Là ta sai, ta nên sớm giết kẻ thù, nếu vậy nàng sẽ không bị trọng thương vì giúp ta."

    "Là ta sai, ta nên nghĩ cách khác cứu biểu ca, nếu như vậy nàng sẽ không mất đi một con mắt."

    "Là ta sai, ta không nên để ma tộc đánh cho bị thương nặng, nàng biết không, ta chỉ suy nghĩ rằng nếu ta cố tình bị trúng đòn đó, thì nàng có thể lo lắng tới tìm ta."

    "Là ta sai, nếu ta không bị trọng thương gần đất xa trời, nàng sẽ không dùng sinh mạng của mình để trị thương kéo dài tuổi thọ cho ta.."

    "Là ta sai, bao năm bên nhau, chỉ gọi nàng sư phụ, chưa từng hỏi tên nàng.."

    "Là ta sai, tại sao người còn sống lại là ta chứ?"

    "Ta biết sai rồi, nàng đánh ta đi, chỉ cần nàng đừng rồi bỏ ta là được.. Ta rất sợ, sợ mất đi nàng.. sư phụ ơi.."

    "Ta muốn chết theo nàng, nhưng lại không dám chết, nàng tàn nhẫn lắm, ngay cả cái chết nàng cũng tước đoạt của ta.. Nàng dùng mạng mình để cứu ta, sao ta có thể tự tử được.."

    "Nàng tàn nhẫn lắm, ta sống dở chết dở vì nhớ nàng, nàng hài lòng chưa?"

    "Nàng trở về bên ta đi, ta còn nhiều điều chưa nói với nàng mà.."

    "Ta thật sự cũng rất yêu nàng, sư phụ à.. Ta yêu nàng từ lần đầu gặp nàng.."

    "Sư phụ à, ngay cả lúc nàng chết.. cũng chưa nghe được.. ta yêu nàng tha thiết.."

    Công chúa Lý Ngọc Thanh nhìn thấy thở dài: Vị tướng quân oai phong lẫm liệt, danh trấn thiên hạ, một kiếm chém yêu, một kiếm chém phật.. Không ngờ lại lúc như thế này..

    Hắn cứu được cả thiên hạ, nhưng lại không cứu được người hắn yêu

    Hắn danh xưng bất bại tướng quân, nhưng lại không bao giờ đánh bại được nàng..

    Hắn là trang nam nhi, nhưng cuối cùng luôn là nàng đứng ra lót đường cho hắn, hi sinh vì hắn..

    Đời này, hắn nợ nàng..

    Hắn cứ như vậy, càng ngày tâm lý càng điên loạn.. thỉnh thoảng lại nói cười một mình..

    Đôi lúc còn sai tì nữ đun nước nóng mang vô phòng rồi để đó, hắn nói không ai được vào.. để sư phụ hắn tắm.

    Lúc ăn cơm cũng 2 cái bát 2 đôi đũa, một mình nói cười..

    Vị biểu ca thấy vậy, bất chấp tất cả, ra sức đánh hắn: "Sư phụ ngươi đã chết rồi. Ngươi nhìn như vậy không khác gì một kẻ điên, nàng sẽ không muốn nhìn ngươi như vậy."

    Triệu Thiên Mạc ngửa đầu, bật cười thật lớn, tiếng cười vang vọng không gian vừa ai oán vừa thê lương, ai nghe thấy cũng không cầm được nước mắt, hắn nói: "Vậy cả đời này, ta muốn làm một kẻ điên."

    Vù vù..

    Vù vù vù vù..

    Cứ đến đêm, mọi người hay nghe thấy vị bất bại tướng quân Triệu Thiên Mạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn cứ ngân nga một câu hát:

    "Đồ nhi, sư phụ

    Kẻ sống, người chết

    Kẻ si, kẻ tỉnh

    Có một người thanh niên nhỏ bé, gặp sư phụ nơi rừng xương trắng

    Hắn đang ngóng trông vị sư phụ của hắn từng ngày,

    Chàng thanh niên cứ đợi, hắn đang đợi gì? Đợi nàng tới hay đợi xương cốt của nàng hóa tro?"
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...