TẠ LỖI SONG THÂN! Thơ: Phan Trung Con lặng đứng giữa trùng khơi lộng gió Ngẫm đời mình nhiều biến cố chông gai Tuổi thanh xuân đằng đẵng cứ miệt mài Trong binh biến để sương mai điểm tóc Giờ ngoảnh lại thời gian trôi mấy chốc Khiến Mẹ Cha vẫn phải khóc nghĩ suy Sinh có hạn nhưng tử lại bất kỳ Con tự hỏi đã làm chi báo hiếu Bao biện hộ thì lòng con vẫn hiểu Nợ sinh thành con mãi thiếu cả đời Dù song thân chôn đáy dạ sầu khơi Khi già yếu chưa người dâu thơm thảo Nay con vẫn đang vùng trời biên đảo Trước sói lang phải bảo vệ Non Sông Dưới lá cờ nguyện tô thắm máu hồng Xin Cha hãy đừng chờ trông thêm nữa Lời cha dạy lính thì không chọn lựa Là niềm tin phải thắp lửa cho Dân Chuyện vợ con đúng thật cũng rất cần Nhưng sống nhục thì ngàn lần khổ ải Một lần nữa có cho con chọn lại Vẫn thế thôi Cha mãi chẳng chạnh lòng Cả đời này xin tạ lỗi tổ tông Con sẽ gắng lập chiến công bù đắp! Phan Trung - CLB VHNT