Xuyên Không Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung - Đồng Phong Tuyết Nhã

Thảo luận trong 'Chờ Duyệt' bắt đầu bởi Đồng Phong Tuyết Nhã, 8 Tháng tám 2024.

  1. [​IMG]

    Tên truyện: Bệnh Kiều Công Chúa Ngạnh Thượng Cung

    Tác giả: Đồng Phong Tuyết Nhã

    Thể loại: Cổ đại tình duyên, ngôn tình, bách hợp, ngược, cổ đại

    Mộ Thanh Thư đường đường là công chúa cao cao tại thượng, có mẫu phi là phi tử cao quý, sinh ra vốn đã ngậm thìa vàng, lớn lên trong nhung lụa, chưa từng phải lo nghĩ điều gì. Thế nhưng ông trời vốn trêu ngươi, nàng mất hết tất cả sau một đêm, mẫu phi bị thiêu chết trong biển lửa, để nàng bơ vơ giữa chốn thâm cung lạnh lẽo. Phụ hoàng nàng từ đó cũng như một người vô hình.. "Gì mà an yên đến cuối đời chứ, gì mà sẽ chẳng bao giờ chia xa.. Tất cả chỉ là giả dối.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Chương 1: Rời khỏi núi rừng hoang vu, nàng lại trở thành là anh vũ trong lồиg vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tấm rèm châu được gác lên, gió thổi lạnh lẽo báo hiệu mùa đông đang đến. Trước tòa thành cao sừng sững, trong lòng nàng tâm trạng phức tạp, khó nói nổi. Có lẽ những ngày tháng sau này thật khó yên ổn. Rời khỏi nơi núi rừng hoang vu, nàng lại trở thành anh vũ bị nhốt trong lồиg vàng. Tiếng bước chân lộp cộp, lộp cộp, dẫn lối nàng đến Mạn Hoa cung, nơi "mẫu phi" nàng đang kiêu kì thưởng trà. Bước qua bậc thềm, một sân hồng gai rực rỡ, kiêu kì, mang một chút đáng sợ tỏa hương ngọt ngào. Con mèo Ba tư lông trắng buốt thấy người, điệu đà ưỡn mình, lanh lợi chạy về phía nàng. Mộ Thanh Thư giật mình, lùi lại vài bước, trong lòng mang một chút hoang mang, sợ hãi, nàng khẽ run lên. Quý nhân sau rèm ngọc vẫn im lặng thưởng trà ngắm hoa, phong thái nho nhã, ung dung, khẽ liếc nhìn, tựa như chẳng có gì. "Thư nhi thỉnh an mẫu phi, mẫu phi vạn phúc kim an". Y vẫn chẳng nói gì, chỉ mỉm cười kì dị. Trong khoảng khắc luống cuống ấy, tiếng tách trà vỡ nát đột ngột khuấy động quá khứ nhiều năm đã phủ bụi.

    Cánh cửa cung Mạn Hoa lách cách đóng lại, trái tim nhỏ bé của Mộ Thanh Thư run rẩy đến đứng không vững, trời đất quay cuồng, bao nhiêu mảnh vở kí ức lại hiện về. Nô tỳ Lan Tâm cạnh bên nhẹ nhàng đỡ nàng. "Điện hạ, kiệu của người".

    Mộ Thanh Thư xua tay, mỉm cười. "Lâu rồi mới quay về ta muốn đến chào hỏi các vị nương nương một chút, các em lui trước đi".

    Quay người rời khỏi vườn quả trơ trụi càng khô, khẽ liếc nhìn Ngự Hoa Viên nay chỉ còn một ánh tiêu điều. Tiếng chân nàng bước đều đều, dừng lại trước một tiểu viện vốn đã bị bỏ hoang từ lâu. Đẩy cánh cửa gỗ đã qua nhiều năm, cảm giác thân thuộc ùa về, "An Vũ Cung".

    Nàng vừa cười mỉa mai vừa lẩm bẩm. Gì mà an yên đến cuối đời chứ, gì mà chẳng bao giờ chia xa, tất cả chỉ là giả dối, bậc quân vương nào cũng vô tâm ích kỉ, kể cả phụ hoàng mà nàng từng ngưỡng mộ nhất sao.

    Mộ Thanh Thư nhắm mắt, đón những cơn gió đông lạnh lẽo, nay tâm nàng như tro tàn. "Tâm đa tiều tụy ái phó dữ đông lưu đích thủy" *

    (Tâm nay đã mệt, tình ái đều thả trôi cùng sông xanh về hướng đông).

    Y rón rén đóng nhẹ cánh cửa gỗ. Tiểu viện vốn đã bị cháy rụi trong biển lửa, nay đã được tu sửa lại. Anh vũ mềm mại uốn mình, hòa làm một cùng gió và mây. Lướt qua chiếc xích đu vốn đã cũ dưới gốc lê già, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, nơi chứa đựng biết bao kí ức tuổi thơ của nàng. Trầm ngâm một lúc, y lần theo con đường mòn, đứng trước cánh cửa gỗ tinh xảo, bám dày đặc những mạng nhện. Cánh tay nàng run rẫy đẩy nhẹ: "Mẫu phi, Cửu nhi đến rồi".
    [/BOOK]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2024
  4. Chương 2: Thời gian không giúp xóa nhòa nỗi đau, chỉ làm ta quen dần với nó..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Thời gian không giúp xóa nhòa nỗi đau, chỉ làm ta quen dần với nó.."

    Tiểu viện được phủ bởi một màu xám xịt, những mạng nhện tinh xảo càng khiến nó lạnh lẽo đến rợn người. Đứng trước căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc. Mộ Thanh Thư bật cười khúc khích, một giây sau nàng liền bật khóc nức nở.

    Đến nàng còn phải tự hỏi: "Liệu bản thân có bị điên rồi không?".

    Hôm nay chính là sinh thần của nàng.. Tiếc là.. mẫu phi cũng chẳng còn nữa rồi, người yêu thương nàng nhất cũng chẳng còn nữa rồi. Nàng cười mỉa mai, tạo hóa thật trêu ngươi. Mặt trời đang từ từ xuống núi, mĩ cảnh vân gian hiện lên trước mắt. Nàng ngồi sụp xuống nền đất lạnh, im lặng nhìn mặt trời khuất dần Sau núi Yên Chi, màn đêm tĩnh mịch buông xuống.

    Mộ Văn Đế năm thứ 6, Anh phi Tần thị vốn xuất thân từ Tần Quốc Công phủ không may qua đời trong biển lửa, Tần gia bị kẻ gian hãm hại trở nên suy yếu tột cùng, bị nhiều thế lực dòm ngó.

    Một mình Y bơ vơ trong hoàng cung lạnh lẽo, trở thành một công chúa không những không được sủng ái, còn bị chèn ép đủ đường. Gió Đông lạnh lẽo thổi vù vù qua những cành lê trơ trọi, tuyết bay đầy trời, hoàng cung vốn mang một vẻ ảm đạm, lại có một đường máu đỏ thẩm nổi bật, chói lọi trước khung cảnh cô độc ấy.

    Tiếng một cung nô vang lên cùng với những cú đấm đá lên thân hình bé nhỏ

    "Còn dám trừng mắt nhìn ta, thật sự vẫn coi mình là công chúa à?"

    Phía sau đám cung nô ấy là một tiểu nữ đồng tầm 7, 8 tuổi, nhếch mép cười. Tiếng kêu yếu ớt vang lên:

    "Yên nhi tỷ tỷ, Yên nhi.. tỷ tỷ, cứu.. cứu ta.. với"

    Tiểu nha đầu quỳ trong tuyết lạnh, đầu gối đỏ ửng, máu đỏ thẩm từ bàn chân nhỏ bé không ngừng chảy, nổi bật đến nhức mắt trên nền tuyết lạnh lẽo. Quần áo lấm bẩn, đôi mắt đỏ ửng tràn ngập nước mắt. Cố hết sức nắm lấy vạt áo của tiểu nữ đồng thều thào van xin.

    "Câm miệng, ta không phải tỷ tỷ của ngươi".

    Giọng nói ngọt ngào mà lạnh lẽo, nàng ta hất tay y, đứa. Đứa trẻ nhỏ bé yếu đuối không có sức chống cự bị đẩy ngã trên nền tuyết lạnh ngắt. Mắt y mờ đi, chỉ nghe văng vẳng bên tai một giọng nói ngọt ngào.

    "Ngươi chẳng qua chỉ là tiểu công chúa không được sủng ái, được cô mẫu ta nhận nuôi, vậy còn dám làm bẩn giày của bổn tiểu thư, còn dám mở miệng gọi bổn tiểu thư là tỷ tỷ?"

    Trước khi ngất đi, Mộ Thanh Thư cảm nhận được làn nước lạnh lẽo đến thấu xương và giọng nói ngọt ngào đầy mỉa mai của Tưởng Yên:

    "Có trách thì phải trách mẫu thân của ngươi độc ác để sinh ra một thứ nghiệt chủng như ngươi"

    Mộ Thanh Thư ngất đi trong tiết trời lạnh lẽo, y không hiểu y đã làm gì sai, tại sao phải nhận đối xử như vậy..

    Sống quá mệt mỏi cũng quá đói quá lạnh, nàng sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến thành súc sinh mà bọn nô tài đó muốn thấy, vì một miếng ăn một cái chăn mà phải vứt hết tôn nghiêm vẫy đuôi lấy lòng. Mỗi lần nàng nghĩ đến việc kết liễu nàng lại thấy mẫu phi, người ôm nàng vào lòng thều thào:

    "Tiểu cửu, nhất định con phải sống.. nhất.. định.. phải.. sống.. sống thật tốt"

    Tần Anh Vũ cố gắng nói hết từng câu từng chữ, dịu dàng xoa đầu nàng, rồi tan biến như những cánh hoa trong màn đêm cô độc. Để nàng một mình trước những ngày đông lạnh lẽo. Nàng không chết.. nhưng tâm nàng đã chết từ sớm với thế gian này rồi.

    Khung cảnh vỡ nát thành từng mảnh, Y thấy mình đứng trong một không gian tối đen như mực, những mảnh vỡ kí ức không ngừng chảy.

    "Tiểu Duy, Tiểu Duy"

    Mộ Thanh Thư ôm đầu ngồi sụp xuống đất, tiếng kêu chói tai ấy vẫn không dừng lại, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

    "Tiểu Duy.. tiểu Duy".

    Nàng đau đớn đến chết đi sống lại, khắp cơ thể đổ mồ hôi lạnh. Nàng nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. Nàng chính là Tạ Duy Cơ, Tạ.. Duy.. Cơ.

    Hóa ra nàng cũng từng có một cuộc sống sinh động, từng có cha mẹ ở bên, từng có bạn bè, từng có.. tương lai..

    Còn bây giờ, nàng cũng chỉ là một con anh vũ bị nhốt trong l*иg, trở thành thú vui của người khác. Thế giới này vốn không phải là thế giới nàng vốn dĩ tồn tại. Trong làn sương mờ ảo, nàng thấy một nam nhân nho nhã khoác lên bộ y phục đen tuyền, cả người tỏa ra hơi lạnh lẽo. Trên eo hắn đeo một miếng lục ngọc khắc chữ "Ninh". Hắn nhẹ nhàng nho nhã, khuôn mặt ẩn sau làn sương mờ.

    Từ sau hắn, vạn mũi tên bay về phía qua nàng, trong khoảng khắc ấy, có một hơi ấm ôm nàng vào lòng.

    "Không sao, mọi chuyện đã ổn rồi"

    "Điện hạ, Điện hạ"

    Mộ Thanh Thư bừng mắt, toàn thân đau nhức. Dù giọng nói ấy đích thị là thị nữ của nàng, nhưng trước mắt nàng lại là nam nhân áo đen khi nãy, mờ mờ ảo ảo, miếng ngọc bội chữ "Ninh", thứ khắc sau trong tâm trí nàng.

    Mộ Thanh Thư hoảng hốt, toàn thân đau đớn tột cùng. Y dùng hết sức lực còn sót lại để chạy trốn, ngã nhào về phía cánh cửa gỗ. Mặt nàng áp lên mặt tuyết lạnh băng, nàng như con bướm sa vào mạng nhện, cho dù vùng vẫy thế nào cũng chỉ có vậy. Lúc ấy, một bóng hình hiện lên trước mắt, đem đến cho nàng sự cứu rỗi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2024
  5. Chương 3: Không giận nữa mà>-<

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tuyết tháng chạp rơi ngày càng dày, Mộ Thanh Thư thong dong dựa nhẹ vào ghế, A hoàn Phương Nhi khẽ vén rèm rèm ngọc.

    "Điện hạ, đồ của người".

    Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng bước đến, dịu dàng cầm phong thư, ôn nhu chạm nhẹ vào tay Y. Dưới ánh nến lung linh, người dịu dàng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

    "Vẫn Chẳng thu được gì". Y thất vọng lẩm bẩm, trong mắt không giấu nỗi sự thất vọng.

    "Quả nhiên là có sự nhúng tay của hoàng thất".

    Đôi mắt y tối sầm lại, khóe miệng khẽ cong lên, y tự giễu, Mộ Thanh Thư chính là Tạ Duy Cơ. Thế nhưng Tạ Duy Cơ.. lại không phải là Mộ Thanh Thư. Y không muốn làm một con anh vũ, y muốn làm một chú chim tự do.

    Khẽ chạm nhẹ vào mạng nhện ở góc cửa sổ. Gió đông lạnh lẽo lùa vào qua khe cửa sổ thật khiến người ta không khỏi rùng mình bởi cái lạnh buốt da buốt thịt.

    "Ai làm em bị thương vậy?" Giọng nói lạnh lùng thanh thoát tựa tiếng chuông ngân nga.

    "Điện hạ không cần lo lắng chỉ là em không cẩn thận.."

    Đôi mắt y tối sầm lại.

    "Đến em cũng muốn lừa ta sao?". Mộ Thanh Thư cười dịu dàng.

    Phương Nhi đã bắt đầu sợ hãi. Điện hạ hận nhất chính là bị lừa dối, bởi điều đó đã làm tổn thương người hết lần này đến lần khác. Y đổ mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống.

    "Điện hạ tha mạng"

    "Tất cả là lỗi của em, sáng nay khi em mang điểm tâm cho điện hạ không may là bẩn váy của Trường Yên Quận Chúa, xin điện hạ trách phạt".

    Mộ Thanh Thư mỉm cười, xoa đầu a hoàn của mình.

    "Ta hiểu mà" Điện hạ càng dịu dàng y càng sợ hãi.

    "Em quay về đi" Mộ Thanh Thư khẽ ra lệnh. Lan Tâm từ bên ngoài vội vàng thông báo:

    "Điện hạ, Trường Yên quận chúa mời người đến Xuân Nguyệt đình"

    Mộ Thanh Thư chạm nhẹ vào chú nhện tiểu hắc tử

    "Buồn thật đấy, tỷ tỷ lại muốn trừng phạt ta rồi, sớm thật đấy, thật là tiếc mà, có lẽ ta sắp phải xa ngươi rồi" nàng ôn nhu vuốt ve nó.

    Từng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết. Mộ Thanh Thư cười cười nói nói khẽ hành Túc bái* (lễ dùng cho nữ tử gặp nhau)

    Tưởng Yên cũng thanh thoát đáp lại.

    "Lâu ngày không gặp, có vẻ Thư nhi đã hiểu lễ nghĩa hơn rồi"

    Mộ Thanh Thư ôn nhu nhâm nhi điểm tâm.

    "Tỷ tỷ khách khí rồi, là do tỷ tỷ dạy tốt".

    Tưởng Yên cười dịu dàng, trong mắt mang một chút tà mị.

    "Mấy ngày này, ta mới học bắn cung. Chi bằng ta đưa muội đi xem".

    Mộ Thanh Thư không đáp lại chỉ mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu.

    Dưới những cành đào khẳng khiu được điểm tô bởi những búp đào đo đỏ bé xíu. Năm mới sắp đến, các cung lại tất bật chạy đi chạy lại. Khắp nơi được bao phủ bởi những chiếc đèn l*иg tinh xảo, chữ "Phúc" đáo được dán khắp ở cửa cung, cầu mong cho một năm mới tốt đẹp.

    Dưới làn mưa tuyết có 2 nữ tử tầm 14, 15 tuổi đùa nghịch dưới màn tuyết trắng. Một vị là Nhị công chúa Mộ Thanh Ca và vị còn lại là Khương nhị tiểu thư, Khương Niệm.

    Tưởng Yên nhẹ nhàng hành lễ. Đây là lần đầu tiên Mộ Thanh Thư gặp vị tỷ tỷ này, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh, bất cần đời, trông không giống một công chúa được yêu thương từ nhỏ.

    "A Niệm Niệm, lâu rồi không gặp" Tưởng Yên mở lời với tiểu cô nương nấp sau lưng Nhị Công Chúa

    Nàng ấy cười gượng, sắc mặt Mộ Thanh Ca tối sầm lại như ngay giây sau sẽ lập tức động thủ vậy.

    Khương Niệm ngơ ngác khẽ nhéo má Mộ Thanh Ca

    "Thôi mà, không phải cố ý mà"

    Khuôn mặt tuấn tú ấy vẫn phồng má làm ra bộ mặt giận dỗi

    "Không chấp nhận xin lỗi, chẳng phải bảo chỉ ta mới được gọi A Niệm Niệm thôi sao", y hậm hực đáp lại

    Trong một khoảng khắc bất ngờ, A niệm đỏ mặt nhón chân..

    "Không giận nữa mà" >-<

    Mộ Thanh Ca cũng đỏ mặt.

    "Ta đưa ngươi đi ăn bánh hoa đào" Khương Niệm mỉm cười dịu dàng tựa nắng xuân ấm áp. Mộ Thanh Ca khẽ gật đầu, trong khoảng khắc ấy y quay đầu khẽ ra hiệu với thị vệ Thập Nhất, ánh mắt tối sầm lại.

    Thập nhất cung kính hành lễ rồi cúi người rời khỏi Ngự hoa viên.

    "Người có bản lĩnh tới đâu ắt sẽ rõ", Y lẩm bẩm.

     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười một 2024
  6. Chương 4: Tương Di, ta sắp về với chàng rồi, chàng cố đợi một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Dưới màn tuyết lạnh lẽo, ngựa phi nước đại. Kĩ thuật cưỡi ngựa của Tưởng Yên thật sự rất tốt. Nàng tựa như thần tiên khi cưỡi lên con bạch mã, phóng khoáng tự do trong tuyết. Y giương mũi tên, nở một nụ cười có chút giả tạo.

    "Thư Nhi, kĩ thuật của ta không tốt lắm, muội đừng cử động đấy nhé".

    Giọng nói lanh lảnh, tựa tiếng chuông ngân nga, Mộ Thanh Thư cười nhạt. Mấy trò này chẳng qua cũng tầm thường thôi, Tưởng Yên vốn là Đích tiểu thư của Phiêu Kỵ tướng quân, từ nhỏ đã thông thạo binh khí.

    Nàng từng chút, từng chút hồi tưởng lại, mấy trò bắt nạt của Tưởng Yên chẳng qua cũng chỉ có vậy. Nàng ấy phi ngựa như nước đại, Y bị kéo lê trên mặt đất..

    Cung tên như gió, sượt nhẹ qua khuôn mặt xinh đẹp của y, để lại một vết xước rướm máu. Đôi mắt ấy trừng lên lạnh lùng, tựa như đôi mắt trong đêm tuyết năm ấy, như muốn nhắc nhở nàng

    "Đừng nghĩ có Tần Thị chống lưng mà đắc thắng".

    Mộ Thanh Thư cười ngọt ngào, Tưởng Yên khẽ che miệng, nhảy khỏi yên ngựa, ánh mắt hiện lên một chút thương hại.

    "Tỷ Tỷ, phạm thượng rồi"

    Mộ Thanh Thư cười ngọt ngào, y cầm chắc cung tên, nhắm thật chuẩn, hồi tưởng những Mẫu phi dạy "Bình Tĩnh, Bình tĩnh".

    Cung tên sượt nhẹ qua cổ của Tưởng Yên, nàng ta bừng mắt, có chút bất ngờ, giây sau lại cười cười nói nói.

    "Kỹ thuật không tệ"

    Giọng nói trầm trầm, mang chút phóng khoáng. Thái tử nghiêng đầu cười cười. Mộ Thanh Thư cúi người hành lễ quay đầu cáo lui, vị ca ca này y thật sự đã gặp không ít lần, tâm tư không nhỏ, là người trượng nghĩa, rất được lòng bệ hạ, một trời một vực với Đại Hoàng Tử.

    Tưởng Yên vốn được định là Thái tử phi tương lai đã định của Nam Yến, nàng ta chỉ liếc nhìn vị phu quân tương lai của mình, im lặng quay đầu. Dù sao hôn nhân này vốn dĩ cũng chỉ là ép buộc, chẳng hề có chút tình yêu nào thật sự tồn tại. Mộ Thanh Thư có chút thương hại với Trường Yên, người trong hoàng cung này chẳng qua cũng chỉ là những con rối của thời đại..

    Màn đêm tĩnh mịch buông xuống, năm mới đến rồi, 30 tết, hoàng cung náo nhiệt chìm trong sắc đỏ may mắn, Vạn vật vẫn chìm trong tuyết. Các vị nương nương náo nhiệt bàn tán, nàng không quan tâm. Ninh Phi kiêu sa, đỏng đảnh hất nhẹ những lọn tóc mai. Hoàng Hậu nghiêm nghị, Tiêu Phi tao nhã, Kiều Quý Phi..

    "Bệ Hạ Vạn Tuế"

    Mộ Thanh Thư điềm tĩnh thưởng rượu. Đại điện tràn ngập niềm vui, nàng thong dong trước sự ồn ào náo nhiệt, nhấc chén rượu, khẽ nhâm nhi, Đào Hoa Lộ thơm thơm, thiên thu như tràn vào cổ họng.

    Cách biệt với sự náo nhiệt ở Doãn Tâm Điện, Ở góc vườn phía tây, bóng lưng hao gầy, chìm trong tuyết, nàng ấy thanh tao thoát tục như tuyết, ôn như như Nguyệt. Đôi bàn tay ốm yếu chạm nhẹ lên những búp cánh hoa đào chớm nở, nhẹ nhàng thanh thoát. Gió Xuân Vẫn mang một chút lạnh lẽo của Phương Bắc.

    "Phu Nhân, người nên về thôi.."

    Lan Phu Nhân khẽ trầm mặc, nàng ngẩng cao đầu nhìn trời tuyết, khẽ cười trong nước mắt. Nàng chẳng qua chỉ là một chỉ là một con hoàng ly bị giam cầm.

    "Tương Di, ta sắp về với chàng rồi, chàng cố đợi một chút"
     
  7. Chương 5: Tuyết Tháng 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Dưới trời tuyết lạnh lẽo, thế mà đến mùng 5 rồi. Hồ Hoan uyển mới đó chìm trong sự yên bình lại đột ngột trở nên huyên náo. Các cung nô đi đi lại lại không yên.. Mộ Thanh Thư đã đợi trước thư phòng của hoàng đế đã 2 canh giờ rồi, vậy mà lại chẳng có chút động tĩnh gì. Tay chân sớm đã lạnh đến đóng băng. Lão thái giám nhìn y trong mắt hiện lên một chút thương hại.

    "Mong công chúa thứ lỗi cho, hoàng thượng trăm công nghìn việc, hay là để ngày mai người lại đến". Hắn chân thành khuyên can.

    Nàng chỉ mỉm cười, lắc lắc đầu, vốn chẳng có chút mong đợi nào, thế nhưng biểu tỷ vẫn còn đang đợi nàng, không có sự cho phép của hoàng đế, chẳng ai có thể bước qua cánh cửa lạnh lẽo của hoàng cung này cả. Từ phía xa, y có thể nghe rõ ràng

    "Ngũ công chúa, người chạy chậm thôi.."

    Y khẽ quay đầu, trước mắt là một đứa trẻ nhỏ hơn y tầm 1, 2 tuổi gì đó, vô cùng tinh nghịch đáng yêu. Nàng ấy khẽ lướt qua nàng, vội vàng hành lễ, nhét vào tay y một vật gì đó, mỉm cười thật tươi rồi nhanh nhẹn bước vào Ngự Thư Phòng. Không cần thông báo, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, ngọt ngào gọi:

    "Phụ hoàng, Chỉ Nhi đến rồi".

    Vị Ngũ công chúa này, y có nghe qua vài lần, nàng ấy được cho là ngôi sao may mắn của Nam Yến, trước kia là công chúa bị ghét bỏ nhất hoàng cung mà bất cứ ai có thể giẫm đạp bởi nàng ấy có một ca ca song sinh Lục hoàng tử là một kẻ ngốc, thế mà..

    Dù sao y cũng chẳng quan tâm chút tiểu tiết này, nàng mỉm cười với thị nữ Lan Tâm đang co ro đứng trong cái tuyết lạnh lẽo của đầu tháng 2 cười mỉa mai

    "Lạnh thật đấy, nếu ta ghen tỵ với nàng ấy, thì ta có xấu tính quá không?"

    Khoảng vài phút sau, một thái giám còn khá trẻ tuổi bước đến, kiêu ngạo nhìn y

    "Bệ hạ đã cho phép công chúa xuất cung, mong công chúa giúp bệ hạ gửi lời hỏi thăm đến Triệu gia".

    Nói rồi hắn chẳng khách khí hàng lễ với y mà vội vã quay đầu, không một chút quy tắc.

    Mộ Thanh Thư chỉ gập đầu không nói gì, đôi mắt mang chút y uất khẽ quay người. Cũng phải thôi, cho dù y có Tần gia chống lưng, được Ninh Phi nhận nuôi y chẳng qua chỉ là một công chúa thất sủng. Ninh phi ghét bỏ nàng, cả hoàng cung đều biết, chỉ có bệ hạ giương mắt làm ngơ, muốn sống sót giữa chốn lạnh lẽo này với một đứa trẻ 14 tuổi thật sự chẳng dễ dàng gì.

    Dưới cái lạnh còn sót lại của mùa xuân, y khẽ vén rèm châu, vạn vật vẫn còn được bao phủ bởi tuyết trắng, y khoác lên mình áo choàng cáo bạc, im lặng nhìn tuyết rơi. Nô tỳ Lan Tâm cung kính dâng thư cho nàng. Ánh mắt Mộ Thanh Thư tối sầm lại, bật cười khanh khách:

    "Biểu tỷ, người đây là lừa ta sao?"

    Nô Tỳ Phương Nhi run rẫy khẽ nhắc nhở

    "Điện hạ, Triệu phủ.. đến rồi".

    Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng vén rèm, trước mặt là Triệu phủ được phủ bởi màu trắng tang thương, người người xì xào bàn tán. Có kẻ bảo rằng Triệu Phu Nhân vì quá nhớ đứa con đã khuất mà sinh bệnh qua đời, có kẻ thì bảo linh hồn của đứa trẻ ấy không chịu an nghỉ, muốn kéo theo người nhà đi cùng.. Mấy chuyện đó, y thật sự không quan tâm, y chỉ quan tâm những gì mình thấy được. Bỗng, giữa bầu không khí tĩnh mịch ấy, một tiếng hét thất thanh kinh động tất cả mọi người, Mộ Thanh Thư khẽ che khăn tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, lẩm bẩm:

    "Kịch hay sắp bắt đầu rồi".

    Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng tiến trước linh đường, chẳng ai màng chú ý đến sự xuất hiện của một công chúa bị thất sủng, quả thật ai lại đi quan tâm một kẻ xui xẻo như y chứ.. Nàng khẽ liếc nhìn lão phu nhân khẽ mỉa mai

    "Bình Lăng thiếu chủ thật chăm chỉ, ngay cả tang sự của phu nhân mà cũng chẳng lo được".

    Bình Lăng lão phu nhân sắc mặt có chút đanh lại, giọng nói có vài phần mỉa mai

    "Công chúa thứ lỗi, hôm qua Lân nhi thật sự quá bận, muốn tự tay lo tang sự cho phu nhân nhưng chính sự còn quan trọng hơn. Chẳng phải nữ tử gả vào đây phải coi phu quân là trời sao? Tần Nhu Nhi sẽ không trách Lân nhi đâu"

    Mắt của Mộ Thanh Thư ánh lên chút đỏ. Thì ra trước đến nay biểu tỷ vẫn luôn bị Triệu gia bắt nạt như vậy.. Nàng ấy chưa từng nhắc đến chuyện này trong thư.. Mỗi lần người đều nói người ổn.. Đến bây giờ nàng mới biết những lời đồn kia là thật, biểu tỷ sống còn không bằng một hạ nhân..

    Trầm hương lan tỏa trong không khí, tuyết rơi đầy trời từ sáng sớm, đèn l*иg trắng được treo trang ngoài Bình Lăng Hầu phủ.. Nàng im lặng thắp cho biểu tỷ một nén nhang.. Cả một đời, dài dằng dẵng, một bước tưởng ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời. Nghe tiếng chuông canh nghẹn lòng, nhớ lời xưa kia tiễn đêm trường. Lời trên thư, vẫn vẹn nguyên như lúc mới gặp người.. Nhu nhi tỷ tỷ, Cửu Cửu lại đến muộn rồi..
    * * *

    Hiện tại truyện đã cập nhật đến chương 11, mong mn ủng hộ
     
    Nghiên Di, Mạnh ThăngTHG Nguyen thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2024
  8. Chương 6: Lời trên thư, vẫn vẹn nguyên như lúc mới gặp người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tiếng ồn ào huyên náo ngày một lớn, Bình Lăng Hầu phủ như rơi vào hỗn loạn.

    Giọng lanh lãnh, mang theo một chút đau khổ, nàng ta vừa cười vừa khóc, làm náo động cả Triệu phủ. Hộ vệ A Vệ nhanh nhẹn chắn trước Mộ Thanh Thư, tiếng cười ngày một lớn..

    "Tiểu thư, số người thật khổ". Nữ tì Tiểu Anh thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông.. Nàng ấy đứng trước linh đường của Tần Nhu Nhi vừa cười vừa khóc, y cung kính quỳ xuống trước bài vị của chủ tử. Mộ Thanh Thư sắc mặt càng trở nên khó coi, nữ tì Lan Tâm hốt hoảng..

    "Điện hạ, điện hạ"

    Y mỉm cười, khẽ lắc đầu. Quan khách bắt đầu bàn tán sôi nổi. Tiểu Anh đứng dậy, máu từ đôi bàn chân đỏ ửng không ngừng chảy, y nhẹ nhàng bước đến chỗ lão phu nhân ngửa mặt lên trời đầy sự kinh bỉ, nước mắt dàn dụa cùng nụ cười bất lực.

    "Các người, là các người đã hại chết tiểu thư, bây giờ lại đùn đẩy trách nhiệm, chính các người đã hành hạ tiểu thư đến chết".

    "Cổ nhân bảo hổ dữ không ăn thịt con, các người còn độc ác hơn cả loài cầm thú, tiểu thiếu gia cũng là do các người tự tay hại chết".

    Nói rồi nàng ấy ngửa mặt lên trời cười lớn.. Lão phu nhân nổi giận quát lớn

    "Tiện tì, ngươi dám làm loạn, ngậm máu phun người, người đây mau lôi ả ra".

    Tiểu Anh mỉm cười khinh bỉ,

    "Độc phụ như bà sớm ngày sẽ chết không có chỗ dung thây"

    Nói rồi nàng quyết đoán quay người, cho dù hôm nay nàng có được sống, sau này cũng sẽ sống không bằng chết. Lao mình về phía cột nhà, ai ai cũng chẳng kịp phản ứng, trước khi tắt thở, nàng lẩm bẩm

    "Tiểu thư, cuối cùng Anh nhi cũng có thể trả nợ cho người rồi.."

    Mộ Thanh Thư nhìn về phía lão phu nhân cười mỉa mai. Mặt mày nhăn nhó, thật không ra thể thống gì cả.

    "Bình Lăng thiếu chủ trong lời phu nhân là một phu quân tốt thì ra là vậy sao?

    Mộ Thanh Thư khẽ che miệng, đôi mắt ngây thơ thoáng chút sợ hãi, y khẽ kéo góc áo của thị vệ A Vệ, giọng run run..

    " Linh đường của biểu tỷ có xuất hiện máu tươi, thật là không may mắn mà.. "

    Y khẽ che miệng, đôi mắt xinh đẹp ngây thơ như mang một chút bối rối, hầu phủ phu nhân lặng người, nhưng vẫn cung kính" đáp lễ ".

    " Tam công chúa, hôm nay là tang sự của thiếu phu nhân hầu phủ, xin người cẩn trọng lời nói ".

    Mộ Thanh Thư ngây ngô chớp chớp mắt, trong mắt có chứa một chút sợ hãi..

    " Cổ nhân bảo hổ dữ không ăn thịt con.. chết không có chỗ dung thây, lời này là Thư Nhi nói sai rồi sao? "

    Bình Lăng Hầu phủ, gió đông khẽ lùa qua những khe cửa sổ.. Linh đường ảm đạm nhang khói hòa quyện cùng tiếng xì xào bàn tán không ngớt.. Tuyết rơi từ sáng sớm, càng khiến cho không khí thêm phần tĩnh mịch, chỉ có vết máu đỏ thẩm còn sót lại trên nền tuyết lạnh lẽo.. Gió nhẹ lay.. Vạn sự trên đời luôn đổi thay biến chuyển.. Giọt lệ rơi xuống rèm châu, hóa thành cơn mưa rả rích đêm nay.. Người chạy mãi vẫn không thoát khỏi số phận trớ trêu..

    Vừa tròn 10 năm..

    " Nương nương, đã không còn sớm nữa rồi.."Liên Tâm khẽ nhắc nhở
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2024
  9. Chương 7: Chàng không muốn ta làm thê tử của chàng, ta sẽ làm một thần tử tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Thẩm hoàng hậu im lặng nhìn trời tuyết trắng xóa, gió lùa qua khe cửa khiến Trường Ninh Cung lạnh lẽo muôn phần, người mỉm cười như khẽ an ủi bản thân.. Im lặng nhìn những cành hoa mận khẳng khiu trong tuyết. Nàng im lặng khẽ quay đầy.. Nàng đã chờ đợi cả đời rồi.. Từ khi bước vào cánh cửa hoàng cung, nàng không còn là Thẩm Đan Đan được cha và huynh chăm sóc, nuông chiều nữa.. Cái gì mà mộng đẹp chứ?

    "Ta thích chàng ấy, chàng ấy lại không thích ta.."

    Giờ y chính là hoàng hậu, không phải cô nương của Thẩm gia nữa.. Không được tùy hứng..

    "Nhiều năm như vậy.. ta chỉ là hoàng hậu.. không phải thê tử của chàng.." Y khẽ lẩm bẳng, nước mắt tựa chuỗi ngọc trai đứt dây..

    Người bị ép phải lấy y.. Ngay cả đêm đại hôn người cũng không đến. Nhiều năm qua đi, y đã không còn là cô nương năm ấy nữa rồi, cũng không còn hi vọng. Y từng nghĩ vào năm ấy, hoa đào nở rộ, Thẩm cô nương cùng người đứng dưới mái đình lạnh lẽo. Y cứ ngỡ đó là sự bắt đầu, có lẽ trong lòng bệ hạ, là y thèm muốn ngôi vị hoàng hậu này. Người luôn tự nhắc nhở với bản thân rất nhiều lần, không tính toán, không tính toán.

    "Chàng không muốn ta làm thê tử của chàng, ta sẽ làm một thần tử tốt."

    Tuyết càng ngày càng dày, những cách hoa mận e ấp nở đung đưa theo gió. Người đứng trước khe cửa sổ, thất thần nhìn về phương xa.

    "Bệ hạ, sắc trời đã không còn sớm nữa". Lão thái giám khẽ nhắc nhở.

    Người u uất nhìn những đóa hoa mận trắng tinh khôi quật cường trong tuyết. Nhìn về phía Lan Đình Tự hiu quạnh lạnh lẽo..

    "Lan nhi, nàng ấy.."

    Lão thái giám nhẹ nhàng đáp

    "Lan Đình Tự đã tắt đèn tự sớm rồi ạ."

    Gió nhè nhè lướt qua mấy cành lê yểu điệu, khói bếp khẽ lượn lờ lan tỏa.. Hoàng hôn khẽ buông xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng..

    "Công Chúa Điện Hạ, đến nơi rồi".

    Lão Nhũ mẫu khẽ nhắc nhở, Mộ Thanh Thư dụi dụi mắt, nhẹ nhàng phe phẩy quạt lụa mỉm cười xinh đẹp. Phù Dung Uyển lạnh lẽo chìm trong tuyết..

    "Tỷ Tỷ, ta mang bánh hoa quế mà người thích nhất đến rồi.."

    Nàng im lặng nhìn mấy cành lê khẳng khiu, nơi biểu tỷ nàng đã chết dần chết mòn, chính là nơi mà nàng im lặng nhìn. Ánh trăng lơ lửng trong trẻo nhưng lạnh lẽo đến tận cùng. Thị Vệ A Vệ cùng nàng im lặng nhìn tuyết bay đầy trời, trong lòng nàng như có hàng vạn nút thắt. Mộ Thanh Thư khẽ chạm vào khoảng không lạnh lẽo, nàng vừa cười vừa khóc, giọng khàn khàn

    "A Vệ à, trước đây biểu tỷ là người đối xử với ta tốt nhất.. tỷ tỷ luôn bảo vệ ta, tỷ tỷ rất thương ta.. Nhu Nhi tỷ tỷ.."

    Hốc mắt Mộ Thanh Thư dần trở nên ửng đỏ, một tay khẽ chống cằm, một tay khẽ lay nhẹ góc áo của A Vệ, Mộ Thanh Thư không ngừng thở dốc

    "A Vệ, A vệ, phải làm sao bây giờ ta đến muộn rồi, tỷ tỷ nhất định sẽ giận lắm phải không?"

    Tiếng ho liên hồi khẽ vang lên, A vệ đau lòng nhìn y, khẽ phẩy những bông tuyết lạnh lẽo. Tuyết càng ngày càng dày, Mộ Thanh Thư như đông cứng trong tuyết.. A vệ khẽ lấy áo choàng che chắn cho y, ánh mắt vô cùng đau lòng..

    "Điện hạ, người ấy nhất định sẽ hiểu, sẽ hiểu thôi mà.."

    Tuyết rơi ngày một dày như chẳng có dấu hiệu dừng lại, Lan Phu Nhân ôn nhu nhìn mấy đóa hoa mận tinh khôi khẽ bung nở, vừa tròn 4 năm.. Nàng im lặng nhìn sắc trời ảm đạm.. nàng vẫn đợi, vẫn đợi ngày thiếu niên lang ấy trở về.. Trong cung luôn có lời đồn, Lan phu nhân trước khi vào cung đã có ý trung nhân rồi.. Thứ hoa phải miễn cưỡng nở rộ, ngửi thôi cũng thấy đắng..

    "Lan nhi.. Nàng gầy hơn nhiều rồi"

    Người vừa cười vừa khóc, những hạnh phúc trước giờ là do người trộm về được, sớm đến lúc phải hoàn trả rồi. Có lẽ không phải người làm bệ hạ như hắn không có tội với thiếu niên lang ấy, chỉ trách hắn chỉ thích mãi một người thôi..

    "Triệu Tương Di, ta đưa Lan Nhi trả lại cho người.."
     
  10. Chương 8: Thứ hoa phải miễn cưỡng nở rộ, ngửi thôi cũng thấy đắng..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lan phu nhân im lặng trong giây lát, đôi bàn tay lạnh lẽo ửng đỏ lên trong tuyết..

    Trái tim Mộ Yến như thắt lại, đau lòng nhìn y

    "Nàng vẫn còn đợi huynh ấy sao?"

    Lan Phu Nhân khẽ khựng lại.. im lặng nhìn lên bầu trời tiêu điều không có lấy một tia nắng

    "Không đợi, không đợi nữa.." Nàng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phủ nhận..

    Mộ Yến khẽ đau lòng nhìn y.. hoàng hậu nói không sai, mỗi người đều có số mệnh, không nên cưỡng cầu.. Giấc mộng càng đẹp đẽ, tỉnh lại càng bi thương..

    "Nương Nương, Nương Nương, Bệ hạ đã cho người trồng hoa lan mà người yêu thích nhất, người có xem thử không?"

    Lan phu nhân khẽ lắc đầu, khóe mắt đỏ ửng cùng đôi bàn tay run rẫy vì lạnh..

    "Không cần, không cần nữa.."

    Nàng im lặng khẽ nhìn cánh của gỗ hờ hững khép lại.. Lan Đình Tự lạnh lẽo chìm dần trong tuyết..

    "Người có còn nhớ thời gian chúng ta ở Giang Nam Không?" Nàng khẽ lẩm bẩm..

    Sông xuân xanh biếc, xanh ơn trời, nằm thuyền nghe mưa, người say giấc.. Y từng thương, từng thương một người, thương đậm sâu, ngày ấy trái tim y rung động..

    Tên giáo trút xuống, bụi mịt mù, người nằm lặng lẽ, hồn người đi.. Người đi mãi mãi chẳng trở về, ngoắc tay hứa hẹn cũng bằng không..

    Y đau lòng gọi tên người ấy, gió khẽ bay bay.. Y mang tâm tình gửi mây gió, mong gió gửi đến người y thương..

    "Lan Nhi, cùng trời cuối đất, Mỗi năm khi hoa tuyết hàn vy nở, chính là ta về thăm nàng.."

    Lão thái y khẽ lắc đầu thờ dài.. Mộ Yến im lặng nhìn Cây tuyết Hàn Vy yếu ớt trong gió, cánh hoa khẽ rụng, từng cánh từng cánh, mang theo tâm tư của y theo gió bay về phương Nam..

    Lặng lẽ nhìn Lan Đình Tự cô quạnh trước mắt, từng câu từng chữ như khắc sau vào tim y. Lưỡng lự cuối cùng y vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với sự thật bi thương.. Cả một đời, dài dằng dẵng. Tuyết đã ngừng rơi, mộng càng đẹp, tỉnh dậy càng đau thương.. Lý Công Công khẽ nhắc nhở

    "Bệ hạ, ngày mai Lan Phu Nhân xuất cung, người.."

    Hắn chỉ lắc đầu cười trừ.. Những hạnh phúc trước đây đều là do hắn trộm về được. Có lẽ đã đến lúc, y đưa nàng ấy về nơi mà nàng ấy vốn dĩ thuộc về.

    Màn đêm bao trùm nơi cô thành lạnh lẽo im dìm trong gió lạnh. Tất cả đều khoác lên mình vẻ tiêu điều. Đa tình đêm thanh, dày vò chẳng thể chợp mắt.. một nụ cười của nàng, dường như vạn sự đã tỏ tường..

    Nữ Nhi Hồng lan tỏa..

    "Lan nhi, mong kiếp sau chúng ta đừng gặp lại nữa.."

    Gió đêm lạnh lẽo thổi trên mấy cành lê khẳng khiu, khắp Phù Dung uyển tràn ngập hương trầm thoang thoảng, im lặng nghe tiếng thở dài ai oán..

    "Đồ ăn này còn không tốt bằng của hạ nhân trong cung, Hầu phủ đây là có ý gì".

    Nữ nô tỳ cười cười nói nói, dường như không để công chúa vào mắt

    "Điện hạ thứ lỗi, thiếu chủ vốn là người thiện lương, không nỡ để bách tính chịu khó nhọc. Cơm canh thanh đậm có đôi phần đam bạc, coi như là tích phúc đức cho con cháu. Mong công chúa lượng thứ".


     
  11. Chương 9: Một nụ cười của nàng, dường như vạn sự đã tỏ tường..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Còn thật sự nghĩ mình là công chúa?"

    Những tiếng cười cợt khẽ vang lên, những anh mắt ấy như đổ dồn về phía y..

    Mộ Thanh Thư im lặng khẽ quay người mỉm cười xinh đẹp, chạm nhẹ vào bức tranh xinh đẹp ở góc phòng.

    "Triệu thiếu chủ thật có phúc, đúng là kim ốc tàng kiều"

    Y khẽ mỉm cười

    "Lam tâm, vứt hết những thứ không phải của tỷ tỷ ta ra ngoài"

    Mộ Thanh Thư nhẹ nhàng dựa vào ghế, khẽ lay nhẹ thái dương, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú hiện lên dưới ánh nến mờ ảo.. Những tiếng hét thảm thiết cứ văng vẵng bên tai y, một câu "điện hạ thứ lỗi" không biết đã nghe bao nhiêu lần, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở ấy.. Mộ Thanh Thư khẽ mỉm cười mỉa mai.. Đôi mắt xinh đẹp như ánh đỏ trong màn cô quạnh xen lẫn sự lạnh lẽo bất tận.. Bàn tay trắng nõn dịu dàng khẽ sượt qua khuôn mặt của nữ nô không ngừng run rẩy..

    "Điện hạ, điện hạ.. không xong.. phía Đông.. phía đông.. Phù Dung Uyển.. xảy ra chuyện rồi. Có kẻ.. có kẻ.. dám cả gan bỏ trốn cùng với một tên nam nhân lạ.."

    Mộ Thanh Thư tươi cười, trong con ngươi lóe lên sự phấn khích. Tiếng khóc thảm thiết khẽ vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Y khẽ nhẹ nhàng tựa vào ghế, nợ máu ắt phải trả bằng máu. Nữ tỳ dưới đất vội vàng bò về phía y, nước mắt dàn dụa. Trong mắt y hiện lên ánh cười

    "Việc của hầu phủ có liên quan đến bổn công chúa sao, Tâm Nhi?"

    Nữ tỳ Tâm nhi trong mắt như hiện lên chút hi vọng

    "Điện hạ, người còn nhớ nô tỳ"

    Mộ Thanh Thư dịu dàng nâng cằm y, đôi mắt lạnh lẽo tựa nhìn thấu được kinh hồng

    "Tâm nhi, sao ngươi lại bỏ tỷ tỷ ta đi như vậy? Ngươi không sợ nàng ấy sẽ buồn sao"

    Tâm Nhi thất sắc nhìn người trước mắt, đôi mắt ánh đỏ trong đêm tuyết tĩnh mịch

    "Công chúa điện hạ tha mạng, tha mạng.. xin người.. xin người.. ta nhất định sẽ hầu hạ người thật tốt.. xin người hãy tha cho tam lang ta và huynh ấy hoàn toàn trong sạch.."

    Y cười xinh đẹp, đời này chính bản thân y còn không quyết định được, y còn có thể quyết định thay người khác sao.

    Trời về khuya lạnh đến thấu xương, Tâm nhi run run trong làn gió lạnh. Trường cô cô cạnh hầu phủ phu nhân khuôn mặt nghiêm nghị, khẽ nhấc cằm y, hung hăng tát y một bạt tai. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, nhìn xa xăm, Ma Ma khẽ ghét bỏ

    "Làm mất mặt Bình Lăng Hầu phủ, ngươi thật to gan"

    Tâm Nhi khẽ run, đau đớn cầu xin như muốn cứa vãn tất cả

    "Xin người.. xin người.. ta nhất định sẽ hầu hạ thật tốt.. xin người hãy tha cho Tam ca, ta và huynh ấy chỉ là huynh muội.."

    Bà ta khẽ cười khinh bỉ, trong mắt tràn ngập sự ghét bỏ, nữ tì phía sau khẽ lắc đầu, Tâm Nhi như hiểu ra tất cả, nàng đau đớn nhận ra bàn cờ này là bản thân đã thua rồi, nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ của những kẻ tự cho mình là cao cao tại thương, từ khi sinh ra, y đã có tội rồi, tội không bị bắt vào ngục, tội không bị ghi trong sử sách, cũng không phải tội trong "tội lỗi", mà là tội trong "tội nghiệp". Nàng khẽ cười khinh bỉ..

    "Được, ngươi hay lắm, đời này ta xem như không còn gì hối tiếc nữa rồi.."

    Y khẽ quỳ xuống, hướng về phía chân núi A Kỳ Tử, đau đớn nhìn từng bông tuyết lạnh lẽo

    "Cha mẹ, đời này Tâm Nhi đã hết nợ hai người rồi"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...