Ngôn Tình Sự Trả Thù Của Thiên Kim Tiểu Thư - Tiểu Bạch Bạch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tiểu bạch bạch, 6 Tháng bảy 2021.

  1. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Sự Trả Thù Của Thiên Kim Tiểu Thư

    [​IMG]

    Tác giả: Tiểu bạch bạch

    Thể loại: Ngôn tình

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của tiểu bạch bạch

    Lịch ra truyện: Mình có thời gian rảnh thì sẽ ra chap mới.​

    Giới thiệu truyện:​

    Hàn Nhã Băng là 1 tiểu thư có quyền và thế, ngây thơ và trong sáng. Nhưng rồi chuyện gì đến thì sẽ đến, ba mẹ cô bị ám sát trên đường về nước biết tin này cô đã vùng dậy, thay đổi con người mình và bắt tay vào để tra ra kẻ thù đã hại chết ba mẹ cô. Trên con đường tìm kiếm kẻ thù đầy chông gai đấy thì cô đã gặp anh: Tư Chính Thần- một tổng tài ngang ngược, lạnh lùng và bá đạo, Anh đã cùng cô tìm kiếm kẻ đã hại chết ba mẹ cô. Từ đây đã bắt đầu tạo nên 1 tình yêu to lớn giữa cô và anh. Họ đã lập nên 1 lời thề là: Sống phải sống cùng, chết phải chết cùng, đời đời kiếp kiếp sống cùng nhau, không rời nửa khắc. Từ đó đã tạo nên cuộc tình đầy lãng mạng và không kém phần nguy hiểmgiữa anh và cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười 2021
  2. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Chương mở đầu
    Bấm để xem
    Đóng lại
    CHƯƠNG MỞ ĐẦU

    Tiết mục "kén rể cho cô" bắt đầu.

    Tư Chính Thần đứng giữa sân khấu sáng rực, lướt nhìn một vòng mười hai đối tượng tham gia xem mắt, hơi nheo mắt lại.

    Ðây là tiết mục xem mắt bản nâng cấp mới dành riêng cho cô, nói trắng ra thì mới rượu cũ, xào nấu, tạo mới, để thu hút sự chú ý của cô mọi người không tiếc tốn hốn chất xám để khiến cô cưới chồng, bên họ hàng cô d2 chú bác thì ngồi làm giám khảo giùm cô, còn cô thì 1 một một chỗ ngồi làm việc, thi thoảng cô dì chú bác hỏi xem cô có ứng ý hay không và tta61 cả nhận được là một cái lắc đầu.

    Mà một tiẽt mục rác rưởi như thế này trong mắt cô, anh lại đến tham gia. Đứng thẳng giữa sân khấu đèn đuốc sáng trưng, Tư đại boss mặc âu phục chính tề toát lên một mùi vị cao ngạo xuất chúng. Tiết mục này quả thật vô vị, vốn nghĩ' rằng sẽ gặp được chuyện gì hay ho, kết quả vẫn là xem mắt bình thường, tự giới thiệu, chụp hình, hỏi đáp, cứ thế mà tiến hành, rồi mời mười hai cô gái chọn xem có thể tìm được đối tượng thích hợp hay không.

    Phía cha mẹ con còn mời ông bà và các phu nhân của gia tộc khác đến để đặc biệt tạo ra "đội các bà mẹ", đê? "Đội các bà mẹ" dùng ánh mắt cay độc sở trường của mình để dò xét mỗi một chàng trai đến xem mắt. Các chàng trai sau khi lên sân khấu sẽ được người dẫn chương trình sắp đến đứng chính giữa, đó là mộ† chiếc bục nhô lên với chữ "tăng" và "giảm", và với các câu hỏi cố tình gây ra để làm khó, nếu câu trả lời của bạn không thể khiến các bà cô bà mẹ như hùm như hổ này hài lòng, họ sẽ nhấn vào chữ "giảm", có nghĩa là chàng trai đó chưa kịp có duyên trò chuyện với các cô ban giám khảo, đã bị đẩy ra phía sau hâu đời một cách tuyệt tình.

    Anh đã qua được các cửa trước, cuối cùng đã đến trước "đội các bà mẹ". Quả nhiên, các bà này bắt đầu hành hạ anh để làm trò vui.

    "Chàng trai, cậu tự nhận là sếp của tập đoàn đó, tôi thấy cậu cũng đẹp trai, có tài có sắc, sao lại không có bạn gái? Chắc không phải là có bệnh kín gì chứ?"

    Nói dứt, phía dưới sân khấu rộ lên một tràng cười.

    Tiêu Dật thản nhiên nhếch môi, trả lời: "Tôi có bệnh kín hay không thì vị hôn thê của tôi chắc sẽ rõ, chi bằng mời cô ấy ra trả lời câu hỏi của dì?"

    Người đại diện cho cha mẹ cô nghe thấy thì há mồm trợn mắt, ơ.. ơ.. sao lại có vị hôn thê ở đâu chui ra? Anh chàng này chui từ đâu đến vậy? Anh ta không biết bây giờ đang ở trước mặt ai sao? Có điều may mà tiểu thư chưa nổi giận, thế là cầm micro cười he he để hòa hoãn không khí: "Tiêu tổng nói là bạn gái cũ chăng, cô ấy.." Chưa nói dứt, Tiêu Dật đã cướp lời: "Không, bạn gái hiện tại."

    "Cậu!" Ðội các bà mẹ đã có người ngồi không yên, "Thanh niên bây giờ vô trách nhiệm quá, cậu có bạn gái rồi tại sao còn đến tham gia tiết mục Xem mắt?"

    Anh nghe vậy thì mắt sáng rỡ, nói từng chữ: "Vì.. tôi đến để bắt người."

    Vừa nói dứt, phía bàn bán nguyệt của ban giám khảo đã bắt đầu có động tĩnh, mọi người xì xầm bàn tán, một người nào đó lại bắt đầu lặng lẽ rút lui. Anh không hề quay đầu lại mà thở dài, "tiểu Băng, em nghĩ em trốn được à?"

    Trong một khoảnh khắc, cả sân khấu đều im lặng. Cô lúc nãy còn định bỏ trốn cũng đứng lại tại chỗ, hóa thạch.

    Tư đại boss hơi ngoảnh lại, đôi mắt sáng rực đã tràn đầy sự phẫn nộ, sải bước nhanh đến chỗ cô, cô thấy thế thì cái khó ló cái khôn, "Cách" một tiếng bấm tắt đèn đỏ trước mặt, nói nhanh: "Chúng ta bây giờ là đối tượng xem mất bình đẵng, tôi đã tắt đèn của anh, anh không thễ đưa tôi đi!"

    "Ồ" Anh nhướn mày hơi lùi lại phía sau, ánh mắt nguy hiễm nheo lại. Bên này Hứa Nặc nuốt nước bọt, cô hiễu, Tư đại boss như thế có nghĩa là anh đang tức giận, tức.. thật rồi!

    Cô nghiến răng, đang chuẫn bị nói gì đó thì cơ thễ bỗng nhẹ bẫng, chỉ nghe trên sân khấu và dưới khán đài ồ lên - cô đã bị Tư đại boss khiêng lên vai rồi đi xuống dưới khán đài.

    Cô "hự" một tiếng, hoàn toàn không thễ kháng cự, trong mơ hồ, cô chỉ nghe người dẫn chương trình gào lên sau lưng: "Đám vệ sĩ đâu, mau đến đây, tiểu thư bị bắt cóc rồi"

    Chương 1:

    Mẹ ơi, xem mắt hại chết người rồi..

    Một năm trước.

    Xem mắt rốt cuộc có thể gặp được bao nhiêu chuyện ly kỳ thú vị nhỉ?

    Nặc Nặc lần đầu đi xem mắt đã bị vận khí của chính mình đá ngã sóng soài.

    Nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mắt, Nặc Nặc bất giác nuốt nước bọt. Ánh nắng chiếu trên mặt anh, vẽ nên một đường hoàn mỹ như tạc tượng. Sống mũi thẳng, ánh mắt toàn là sự khiêu khích chế giễu. Quá đáng hơn là, khóe môi đang nhếch một nụ cười, phối hợp thêm những lời anh thốt ra, quả thực đã khiến Nặc Nặc muốn chui xuống gầm bàn quách cho xong.

    Anh nói: "Hứa tiểu thư, hình như chúng ta quen nhau."
     
    tài khoảngấu nâu béo thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2021
  3. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Chương 2: Đi xem mắt
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải, họ quen nhau. Một tháng trước, trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng thứ mười bảy.

    Chính xác, anh là đại Boss của cô, Tư Chính Thần.

    Nhã Băng lần nữa thấy kính nể nhân phẩm không biên giới của cô, vì cô đã xem mắt cả Boss lớn trên đầu mình, hơn nữa lại đang trong thời hạn thử việc quan trọng nhất nữa chứ.

    Một tháng trước, Cô không thèm nghe lời khuyên ngăn của gia đình và bạn bè, cương quyết từ bỏ công việc hành chính với mức lương cũng khá, đâm đầu vào thiết kế thời tang cạnh tranh đầy khốc liệt. Có điều cô cũng khá là may mắn, hơn một tuần xin vào hai ba công ty đã tìm ra một công việc mới mà cô ưa thích.

    Vòng thi viết rất suôn sẻ, phỏng vấn cũng tốt, điều duy nhất khiến Nhã Băng đau buồn là, ngày đầu tiên đi làm đã bị tạt nước lạnh vào mặt. Công ty mới của cô là một công ty thiết kế thời trang nổi tiếng mà nhiệm vụ của cô là vẽ và vẽ

    Công việc không mệt, lương cũng ổn, công ty cũng rất ổn định, cô vô cùng hài lòng với lần nhảy việc này của mình, ngày đầu đi làm đã hào hứng theo trưởng phòng nhân sự đến ra mắt đại boss Tư Chính Thần ở lầu thứ mười bảy, kết quả là đại boss chỉ một câu thôi đã giết chết cô trong tích tắc.

    Trưởng phòng nhân sự: "Tư tổng, đây là Hàn Nhã Băng phụ trách kế hoạch, người mới của phòng kế hoạch, tôi đưa cô ấy đến để ra mắt anh."

    Tư tổng nổi tiếng lạnh lùng hắc ám không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu xử lý văn kiện.

    Cả một văn phòng ngoài tiếng động của máy điều hòa ra thì chỉ còn lại hơi thở của ba người, không khí rất ngượng ngập. Cô đảo đảo mắt, nghiến răng, vẫn quyết định mặt dày trước! Thế là cô lấy hết can đảm tiến lên trước một bước, "Tiêu tổng, chào anh, tôi là Hàn Nhã Băng. Tuy lần đầu tiên làm kế hoạch cho công ty thiết kế thời trang của anh, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng!"

    Cô nói xong, nghĩ thầm chắc đại boss sẽ lên tiếng, hoặc sẽ khuyến khích mình vài câu cũng nên, dù sao nhân viên cố gắng thì công ty mới phát triển được mà.

    Thế nhưng loay hoay đợi mãi, một lúc lâu rồi mới thấy Anh từ từ ngẩng lên, lướt nhìn Nhã Băng một cái, khóe môi hơi nhướn lên, nói: "Phòng kế hoạch à? Từ khi công ty thành lập đến nay, chưa có cô nào ở lại phòng đó được, cố lên nhé."

    {{{ (>_

    Câu "cố lên nhé" nếu nói là khuyến khích thì chi bằng nói quách là khiêu chiến cho rồi! Cô nghe thấy vẻ khinh thường trong câu nói nhẹ nhàng đó, từ khi ấy, cô đã nảy sinh ra ám ảnh tâm lý khó dập tắt với đại boss cao quý! Cho dù lớp bồi dưỡng nhắc đến cái tên "Tư Chính Thần", hay trong cuộc họp nhân viên nhìn thấy bóng dáng đẹp đẽ phóng khoáng ấy, cô đều tránh thật xa, một mặt vẫn phải lẩm nhẩm niệm chú "A di đà Phật, hồn ma biến đi, anh ta không thấy con, anh ta không thấy con!"

    Nhưng, chẳng ai ngờ là, trốn tránh đủ cách mà lại gặp phải đại boss trong cuộc gặp gỡ xem mắt mà mẹ cô sắp xếp.

    Nhã Băng nghẹn ngào.

    Sao lại có chuyện trùng hợp thế được? Hơn nữa đối tượng xem mắt mà mẹ đã nói rõ, đối phương chỉ là trưởng phòng nào đó thôi mà, nhưng giờ đây.. cô đau khổ lén liếc nhìn vẻ mặt người ấy một cái, hoàn toàn khó xử.

    "Hàn tiểu thư" cô đang suy nghĩ xem có nên trả lời hay không, thì Tiêu Dật lại thong thả lên tiếng, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì lý lịch cô ghi khi đến công ty này là..", Anh ngừng lại, rồi mới nghiêng đầu thốt ra mấy chữ tàn nhẫn: "Đã kết hôn"

    - -Tôi là đường phân cách lần đầu xem mắt--

    Trước khi đến phỏng vấn ở công ty, cô đã chuẩn bị kỹ càng. Ông bố đầy kinh nghiệm cũng đã cảnh báo cô, trong lúc phỏng vấn, nhất định phải tỏ rõ quyết tâm, "Tôi muốn làm việc tám năm mười năm ở quý công ty", vì không một công ty hoặc HR (Trưởng phòng Nhân sự) nào lại không thích những nhân tài chịu ổn định trong đội, lại còn khiến người ngoài có cảm giác đó là công ty "rất ổn định, phúc lợi rất tốt, nên nhân viên không muốn bỏ đi". Ngoài ra cũng phải ghi nhớ không được nói đến công ty học tập, vì học tập có nghĩa là học xong sẽ quay lưng bỏ đi. Dù thế nào cũng nên khiến HR cảm thấy mình rất ổn định.

    Nhã Băng cứ y như thế mà thực hành, tất nhiên rất có hiệu quả.

    Khi viết hồ sơ, cô ngần ngại rồi vẫn nghiến răng điền vào phần "tình trạng hôn nhân" là "đã kết hôn", đó là tuyệt chiêu thứ hai của bố cô. Công ty lớn cạnh tranh rất khốc liệt, muốn ngồi vững vị trí hiện nay, bao giờ những cô gái đã có chồng cũng khiến đồng nghiệp và sếp bớt hẳn cảnh giác. Đối với nhân viên cũ, họ cũng sẽ cho rằng bạn sẽ tập trung tinh thần vào gia đình, không thể tạo ra sự uy hiếp nào lớn; đối với nhân viên mới, gái có chồng rồi mà, sẽ trưởng thành hơn các cô gái chưa chồng nhiều, không có chuyện kiêu căng hợm hĩnh.

    Quả nhiên, sau khi đưa hồ sơ cho HR, trưởng phòng nhân sự nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng, đồng nghiệp cũng dễ chịu hơn. Nhưng Nhã Băng không bao giờ nghĩ rằng, Đại boss lại có trí nhớ tốt đến thế, chỉ một lần lướt nhìn hồ sơ của cô mà nhớ rõ tình trạng cá nhân của cô đến thế.

    Cô nàng bất giác xoay ly trà trước mặt. Nếu lúc này nói dối nữa sẽ khiến tình hình càng tệ hơn, thế là cô cắn môi, "Vì nếu đã kết hôn sẽ khiến lãnh đạo cảm thấy tôi ổn định, chín chắn và đáng tin cậy hơn".
     
    tài khoản, gấu nâu béoNgọc Đinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2021
  4. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Chương 3: Ám sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàng lông mày dài của đại boss khẽ nhướn lên, tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời đó.

    "Vậy quê quán? Tôi nhớ cô ghi trong hồ sơ là người bản địa, chắc chứng minh nhân dân không làm giả đấy chứ?"

    Nhã Băng thật sự là "một lần lỡ dại hối hận ngàn thu", Đại boss đã bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của cô rồi. Cô vội vàng huơ tay giải thích: "Tôi thực sự là người thành phố. Trong hồ sơ xem mắt ghi tôi là người thành phố H, là do mẹ tôi sợ có người thích hộ khẩu thành phố của tôi, bây giờ đang rất thịnh hành mốt kết hôn để nhập hộ khẩu mà? Mẹ tôi tính cảnh giác rất cao. =_="

    Nhã Băng đáp xong, tự cô cũng thấy buồn bực. Lúc đầu mẹ cô viết hồ sơ xem mắt giả, Cô nàng đã không chấp nhận, kết quả là bị ngàn vạn lý do kiểu "Bây giờ lòng người hiểm ác, muốn hộ khẩu của con, muốn tiền của con, còn mong đợi bố mẹ vợ mua nhà nữa, nhiều lắm, đến khi kết hôn rồi thì tha hồ mà khóc", mà hoàn toàn không phản bác được gì.

    Tuy ở trong gia đình họ cô là con nuôi nhưng ai cũng đối xử vối cô rất tốt, cô vui mừng lắm, trước kia cô cũng có ba mẹ ruột nhưng mà.. họ c. H. Ế. T rồi.

    Đáng lẽ họ còn sống nhưng vì bảo vệ cô khỏi toán người ám sát, họ đã liều mình với đám sát thủ để đổi cho cô một con đường để sống tiếp, tuy cô không đồng ý với họ và còn liều mình đi giết đám người ác ôn đó. Nhưng trình độ của cô làm sao mà đủ để đối đầu với chúng. "Chát" 1 âm thanh thanh thúy vang lên, phải mẹ đã đánh cô bà gắng sức thều thào với cô nói rằng: "Ta kêu con chạy đi mà, hãy chạy đi con, ta đã không còn dủ sức để bảo vệ con nữa, cha con sắp không chống đỡ nổi rồi, ông ấy không còn đủ sức để kéo dài thời gian cho con đâ.."

    - "Nhưng mà mẹ thì sao?" cô lên tiếng cắt ngang lời bà nói.

    - "Ta kêu con chạy chứ ta không cần con lo lắng cho cái thân già này, hãy chạy về gia tộc và kêu người đến giúp ba con đi và nếu con có thể thì hãy giúp gia tộc ta lớn mạnh hơn, đủ để đối đâu với họ" bà đưa cho cô một chiếc hộp lớn và dặn: "Hãy đến gia tộc phía ở phía Bắc, ở đó có người đang chờ con đến. Hãy đi đi, đi nhanh lên và đừng quay mặt về đây".

    Rồi cô chạy đi, trong đầu vẫn đang hiện lên một loạt hình ảnh máu me đầy ghê rợn của lần ám sát thứ m này, đây là lần đầu tiên trong những cuộc ám át như thế này cô thấy ba mẹ cô bị dồn vào thế bí như thế này.

    Chạy về gia tộc và cô thứ cô thấy là 1 con đường mòn trắng xóa, không có nhà cửa, cũng không có cây cối và hình như cô chỉ nghe một tiếng gọi "này cô gái". Trở về với thực tại, hình ảnh dầu tiên mà cô thấy là một gương mặt phóng đại của boss Tư, nhất thời kinh hãi cô giật mình ngồi thụt lùi ra đằng sau và suýt chút nữa cô đã la toáng lên. Hành động đó đã rơi vào mắt anh, trong thoáng chốc anh đã thấy một sợi dây chuyền nhỏ xung quanh nó khắc hình con cá heo. Xoa xoa đôi mắt của mình, anh lại nhủ thầm trong đầu "chẳng lẽ mình nhìn nhầm", ngay tức khắ gạt bỏ đi suy nghĩ vớ vần đó anh nói với cô.

    - "Giờ tôi mới biết thì ra mình đáng sợ đến thế" Tư Chính Thần nhếch môi cười nhạt.

    - "Ai bảo anh dí sát khuôn mặt của anh vào mặt tôi làm gì?"

    Cô nổi giận đùng đùng mặt đỏ như ông mặt trời liếc xéo nhìn anh một cái, boss Tư chỉ cười không nói năng gì quay về chỗ của mình, nhưng mà giờ chú ý kỹ cô giật mình nhận ra đây chẳng phải là khuôn mặt cua cậu bé trong tấm hình ở trong cái hộp kia mẹ đưa cho cô đây sao, dụi dụi mắt nhìn cho kỹ vẫn là khuôn mặt đó, nụ cười đó. Cô thầm nghĩ "không được, mình phải đích thân về nhà kiểm tra một tí đã"

    Thấy biểu hiện kỳ lạ trên mặt cô, anh nở nụ cười của một kẻ lưu manh nhìn cô. Thấy nụ cười đó, cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình và thay vào một suy nghĩ mới "cái nụ cười này.. cũng lưu manh quá rồi đấy chứ, sao mà giống cậu bé đó ở trong hình được chứ, chắc mình nghĩ nhiều rồi, đúng chắc là nghĩ nhiều quá mức rồi"
     
    tài khoảngấu nâu béo thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2021
  5. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Chương 4 : Ba xem, con gái ba lớn rồi nè

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cuộc xem mắt giống như thẩm tra tội phạm, cô phóng xe ra cửa hàng mua một bó hoa Cát

    [​IMG]

    Tường rồi lai tiếp tục chạy đến phía sau một ngọn đồi, ngồi phịch xuống nói chuyện một mình, thực ra hôm nay là ngày giỗ của ba cô. (mẹ cô đang ở đâu và đang làm gì, tại sao tưởng bà c. H. Ế. T mà bà lại chưa c. H. Ế. T, tất tần tật bí mật sẽ được bật mí ở các chap sau). Không hiểu cô lôi đâu ra một chai rựu, tu ừng ực cô ngồi kể lể một hồi với ba mình, cô lại nói: "Ba biết gì không, hôm nay con đi xem mắt, con gặp một người giống với cậu bé trong tấm hình đó lắm. Nhưng con nghĩ có khi con lại nhận lầm cũng nên thế là con không hỏi. Mà anh ta cũng giống thật ba ạ, mười mấy năm rồi ý nhỉ: Ba xem đi, con gái của ba lớn rồi nè". Nói rồi cô lặng lẽ khóc, khóc rất lâu, rất nhiều. Cô khóc nhiều đến mức trong mơ cô cũng khóc được.

    Ai kia đứng ở gốc cây đằng đó nhìn cô khóc mà lòng cũng rất đau, muốn ra an ủi cô một lúc mà lại không muốn để cô phát hiện. Cô nàng liền chạy đi và để lại cô nằm ở đó. Vừa đi vừa hung hăng chửi rủa cả mười tám đời tổ tông của kẻ sai khiến đám thích khách. Tức giận chẳng đã, cô nàng quay đầu lại tìm kiếm một ai đó đi ngang qua đây để gây sự, rồi lại thấy cô vẫn nằm ở dưới đất lạnh, liền ra xe lấy cho bạn mình một cái khăn mà đắp cho cô. Lại một ai kia nữa không đứng dưới gốc cây mà đứng từ xa nhìn hai người con gái. Thấy cô khóc anh cũng đau lòng lắm chứ có hơn gì cô gái kia đâu.

    Mà nói thật rằng anh đâu có theo giõi cô đâu (mà thật ra là có), anh tới đây để thăm cái cây kia mà, cái cây đó đối với anh có một ý nghĩa rất lớn, nó là kỷ niệm giữa anh và một cô bé anh thầm thương thầm mến suốt tám năm trời. Cuối cùng đến khi chuẩn bị thổ lộ với cô bé đó thì cha mẹ cô bị ám sát, cô phải chuyển đi đến nhà mẹ nuôi, trở về nhờ cha mẹ tìm kiếm giúp mà vẫn không biết cô bé ngày nào còn đang ở đâu, thất vọng và chán nản vì đã không tìm thấy cô bé đó, anh đã bị bệnh. Sau khi khỏi thì lại biến thành một con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn, ít nói.

    Về phần cô thì cô đã tỉnh rựu, lại phóng xe chạy một mạch về nhà. Chạy một mạch lên phòng lấy cái hộp đó xuống, cô kêu ba mẹ ra rồi lại nói.

    - Ba mẹ, hai người nhìn xem. Nói rồi giớ hai bức ảnh lên mà hỏi:

    - Hai người có thấy giống không?

    - Quả là rất giống, ta đoán chắc rằng con bây giờ rất nuốn sang bên đó để xác nhận đúng không?

    Cô gật gật đầu đồng ý rồi nói:

    - Bây giờ mẹ giú con chuẩn bị quần áo đi, con sẽ kêu trợ lý đặt vé máy bay sang bên gia tộc đó.

    - Nhưng trước hết chị/em hãy làm hết hai chồng giấy này cho chị/ em, đừng tưởng là có thể trốn việc đấy nhá. Chị và em cô lên tiếng nhắc nhở, đặt chồng giấy xuống bàn xong rồi lại phủi phủi quay người khoác vai nhau đi chơi.

    - Ơ, hai người đứng lại đó, ít nhất phụ em xong rồi đi chơi cũng có muộn gì đâu, quay lại giúp em tí đi mà.

    - Dẹp đi cưng.

    Nói rồi cả hai bỏ cô ở lại cùng với hai chồng giấy cao ngất ngưởng. Không cam tâm cô bước chân nặng nề đến chiếc ghế mà ngồi xuống cặm cụi hí hoái với công việc, vừa làm vừa thầm chửi rủa hai người nào đó đã để lại công việc cho cô mà đi chơi.

    "Hắt chù", hai chị em nhà kia vừa đi vừa hắt chù, biết là cô đang chửi mình nên cả hai người cũng thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà cô. Cô thấy bực quá liền chửi lại, cách xa cả chục cây số mà ba chị em vẫn chửi nhau được. (tác giả xin bái phục)

    Về phần cô thì khỏi phải nói. Làm việc riết tới tận 2 giờ sáng mới được ngủ.

    2 tiếng sau, tức 4 giờ sáng, cô bật dậy chạy vội vào nhà tắm làm vệsinh cá nhân xong tức tốc chạy xuống lầu chuẩn bị đi ra ngoài sân bay.

    "Phụt" mẹ cô đang mơ mơ màng màng ngái ngủxuống tiễn cô ra sân bay thì thấy tình trạng của cô liền tốt bụng nhắc nhở cô một câu:

    - Trang điểm lại đi rồi đi cô nương, không người ta sẽ tưởng con là gấu trúc mà tống vào trụ sở bảo vệ gấu trúc bên Trung Quốc đấy. Hốc mắt thì thâm quần, da thì nhợt nhạt. Tóc tai thì bù xù. Gương mặt không có biểu cảm, Con ra đường mà như thế này có khi người ta lại tưởng có con gấu trúc nào đi lạc cũng nên.

    - Thế mẹ thấy có con gấu trúc nào vừa dễthương, vừa đáng yêu, vừa đắt giá như con không mà mẹ đòi chê? Hừ, có không giữ mất thì mẹ đừng tìm, trên thế giới không có người thứ hai như con đâu.

    (Có ai muốn biết cô nàng đứng dưới gốc cây là ai không? Có ai thắc mắc tại sao cô nàng đó không giám gặp mặt chị nhà mà chỉ giám đứng từ xa quan sát không nhỉ? Mà để mị giải thích vì sao cái chăn nó biến mất nhá: Là do cô nàng kia sợ cô phát hiện cái là giật chăn mang về rồi ngheng) mà một phần cũng là do tiếc cái chăn nữa nên mang về rồi)) mà có ai thi chưa chứ mị sắp thi gòi nên sẽ cố gắng đăng thêm chap nữa để có thể đi ngủ đông
     
    tài khoản thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2021
  6. tiểu bạch bạch

    Bài viết:
    8
    Không có cái gì hết chỉ là thông báo nho nhỏ như coan thỏe mà thôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Haizz, m. N ơi, mình chuẩn bị thi nữa rồi huhuhu, ai đó có thể chia sẻ cho mình 1 chút siêng năng để ôn bài được không, bệnh cũ của mình tái phát rồi, lười quá.

    À, mà thôi, ta vào chuyện chính trước. Mình có 3 thông báo:

    1: Đii học lại rồi, lịch học hè của đã dày đặc, lâu lắm thì mới viết được 1 chương, còn bây giờ là là học lại thiệt sự lun rồi, mính có muốn viết cũng chả viết được (bởi sáng dậy ăn xong cái học thêm về đến nhà thì lại ngồi vào ôn bài ôn xong thì tắm rửa rồi ại đi học, học xong thì lại phải về nhà ăn rồi học tiếp, không có thời gian lun á)

    2: Mình hứa là thi giữa kì xong thì sẽ ra vài chương để thư giãn mà lại không thực hiện được, cũng buồn lắm nhưng do hoàn cảnh bắt buộc, muốn vào máy để viết cũng khó (bùn lém.. truyện ra từ thuở nào rồi, nếu có người ra trùng thời gian hay sớm hơn chút cũng đả hơn cả chục chương rồi, mình còn ở đây mày mò với con số 4)

    3: Sắp thi rồi, mình phải ôn bài đây chứ lười quá tụt hạng rồi, chắc phải lâu ơi là lâu, lâu ới là lâu mình mới ra tuyện được (còn phải học và dấu tranh với nùi sách vở bài tập thầy cô cho kia mà)

    Bởi vậy mới nói: Đời đâu như là mơ, học hết kỳ rồi, tưởng được nghỉ hè sung sướng cuộc đời.. ai mà ngờ còn phải học thêm, tưởng nghỉ dịch có thời gian rảnh viết truyện.. ai mà ngờ phải dí sát mặt vào cái bàn học ôn ại kiến thức cũ, tưởng thi xong có thời gian rảnh để viết xíu.. ai mà ngờ lười quá nên tụt mot phải dính iền với cái bàn học tiếp nhận khóa học tăng cường của mẹ, tưởng xong khóa tăng cường mẹ cho có thể nghỉ ít nhất 1 ngày.. ai mà ngờ phải học online. Được rồi, kêu ca nhiêu đây thôi, đi ôn bài tiếp đây không thì bị quánh chết mất. Pái pai
     
    tài khoản thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...